Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc - Chương 110

Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 267 chương
Chương 110
Nguy hiểm khắp nơi
0.00
(0 votes)


Chương (1-267)

Siêu sale Shopee


"Được, về sau chú sẽ gọi con là Nam Nam."

Nam Cung Diệu lái xe đi tới tập đoàn Nam Cung.

"Lãnh Đông, cậu tìm Vân Tĩnh Sơ đến đây, sau đó về nhà thông báo cho Mộ Đồng và mẹ cô ấy, trước hết chuyển đến biệt thự Thắng Cảnh, sau đó tôi sẽ giải thích với bọn họ."

"Vâng, Diệu tổng."

Lãnh Đông đi ra ngoài, Nam Cung Diệu bấm điện thoại gọi cho tổ chức Độc.

"Mấy người lập tức tới ngay, bên tôi có việc, còn nữa, đi điều tra một chút, hai người phái tới mấy ngày hôm trước đâu rồi? Ngay cả đứa bé cũng không bảo vệ tốt, phế vật, lập tức tìm bọn họ ngay."

"Vâng, vâng, ông chủ." Đối phương biết rõ ông chủ tức giận, không làm tốt chuyện được giao là do bọn họ thất trách, có điều hai người kia là cao thủ số một số hai trong Độc, vì sao lại mất tích một cách lạ lùng như vậy? Thực tế, từ sáng sớm hôm nay tổ chức đã không liên lạc được với bọn họ, cũng bởi vì không có kịp thời báo cáo với Nam Cung Diệu, nên mới có thể xảy ra tình trạng hỗn loạn như vậy.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng làm việc của Nam Cung Diệu tụ họp các lãnh đạo của tổ chức Độc. Mộ Tư Nam đã được Vân Tĩnh Sơ mang ra ngoài, đưa tới phòng khách của tập đoàn Nam Cung, ở đây là an toàn nhất, bên ngoài có bảo vệ trông coi.

"Mọi người nghe cho kỹ, bây giờ cô gái này không rõ tung tích, tôi muốn mấy người phải lấy tốc độ nhanh nhất tìm được cô ấy, mang cô ấy trở lại an toàn, mỗi tổ đều phải có một bác sĩ giỏi đi theo, bởi vì cô ấy đã bị thương!" Nam Cung Diệu cầm lấy ảnh chụp Mộ Hi cho bọn họ xem, nói đến đây, trong giọng nói lộ ra đau lòng.

"Vâng." Mọi người cùng nhau lên tiếng.

"Nhớ kỹ, băng phái lớn nhỏ đều tham gia, tất cả đi tìm, lật tung nơi này cũng phải tìm được người, hiểu chưa? Tôi muốn cô ấy trở về an toàn."

Thật ra tổ chức Độc đã khống chế được rất nhiều băng phái nhỏ, đều do Nam Cung Diệu chỉ huy.

Chỉ chốc lát sau, Mộ Tư Nam lặng lẽ chui đầu ra, đi tới phòng làm việc của Nam Cung Diệu, nhẹ giọng kêu.

"Chú, con có thể đi vào hay không?" Nam Cung Diệu đang bận, tại sao thấy con trai xuất ở đây? Bên trong có Vân Tĩnh Sơ, bên ngoài có bảo vệ, một người như nó chạy tới đây bằng cách nào?

"Nam Nam, vào đi."

"Cám ơn." Sau khi Mộ Tư Nam tiến vào thì đi tới bên cạnh Nam Cung Diệu, tự nhiên ngồi lên đùi anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn Nam Cung Diệu, gương mặt nho nhỏ tràn đầy lo lắng.

"Nam Nam, nói cho chú biết, con tìm tới chỗ này như thế nào?" Nam Cung Diệu biết đây lần đầu tiên Nam Nam đến phòng làm việc của anh, mà phòng khách lúc nãy cách xa nơi này, hơn nữa phải đi thang máy, đi tận bảy tầng thì mới đến được.

"Con nói cho chú nghe, chú cũng không được giận Nam Nam nhé?" Mộ Tư Nam đáng thương nhìn Nam Cung Diệu, khiến anh nhìn mà đau lòng, không nghĩ tới đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, nói chuyện từng câu từng chữ lễ phép, trong lời nói cử chỉ còn lộ ra chút khí phách.

"Chú không trách con."

"Con nói với mẹ Tĩnh Sơ muốn đi vệ sinh, bởi vì Nam Nam là con trai cho nên không cho phép con gái nhìn lén, nên con đã bỏ rơi mẹ Tĩnh Sơ. Sau đó con đi ra ngoài thấy rất nhiều chú, con liền trốn ở dưới gầm xe đẩy cơm, được một dì đẩy ra, tránh được mấy chú đó. Sau đo con chui ra khỏi gầm, nói với dì đó, con là con trai tổng giám đốc ở đây, bản thân mình đi lạc, làm phiền dì đưa con đến phòng làm việc của tổng giám đốc, vừa rồi dì đưa con tới cửa, sau khi con cám ơn, liền bảo dì đi về." Mộ Tư Nam nói mọi chuyện vừa rồi cho Nam Cung Diệu nghe.

"Làm sao Nam Nam biết chú chính là tổng giám đốc ở đây?"

"Con muốn đi ra tìm mẹ Hi, nhưng mẹ Tĩnh Sơ không cho phép, con liền quyết định trốn ra, cho nên con đã hỏi trước cái chú tốt bụng là ai? Mẹ Tĩnh Sơ nói chú là tổng giám đốc ở đây". Nam Cung Diệu nghe xong lời của con trai, trong lòng rất là vui mừng, không hổ là con trai nhà Nam Cung, có can đảm, có trí tuệ, nhiều người như vậy đều không thể giữ được một đứa nhỏ, một đám phế vật. Mặc dù khâm phục sự cơ trí của con trai, nhưng nghĩ lại vẫn thấy lo sợ, anh quyết không cho phép Nam Nam gặp chuyện không may.

Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của Nam Cung Diệu vang lên. Anh cười tà mị, cuối cùng cũng thò đầu ra. Anh luôn đợi đối phương gọi điện thoại tới. Mộ Hi không có kẻ thù, chỉ có thể nói Mộ Hi mất tích là có liên quan tới Nam Cung Diệu, cho nên nhất định đối phương sẽ liên lạc với anh.

"Diệu tổng phải không?" Đối phương là một người đàn ông xa lạ.

"Chính là tôi." Nam Cung Diệu ra hiệu Nam Nam đi qua một bên ngồi chơi, anh đứng lên trả lời đối phương.

"Ha ha ha ha... Không nghĩ tới đứa con gái này có thể làm cho Diệu tổng huy động nhân lực như vậy, lại có thể sử dụng tất cả mối quan hệ để tìm người. Nói cho mày biết, người mày muốn tìm ở trong tay ông đây. Muốn con nhỏ này còn sống, một mình mày tới đây, bằng không đợi nhặt xác đi! Ha ha ha ha..."

"Địa chỉ?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Bây giờ đi xuống lầu, tao cảnh cáo mày, không được dẫn người đến, chỉ cho một mình mày đến đây, nếu không sẽ giết con tin, tao sẽ liên lạc qua điện thoại với mày". Đối phương cúp điện thoại, Nam Cung Diệu mở két sắt, lấy một thiết bị theo dõi hình cây kim nhỏ, anh nhẹ nhàng ghim vào trong tóc, lấy súng lục ra, đạn, dao găm, cất tất cả trên người.

Đúng lúc này, Vân Tĩnh Sơ đi tới, vẻ mặt sợ hãi toát hết mồ hôi.

"Tổ tông của tôi, con muốn hù chết ta à, sao lại chạy đến đây." Vân Tĩnh Sơ thấy Nam Cung Diệu muốn đi ra ngoài, cũng không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn ôm lấy Nam Nam vào lòng.

"Chăm sóc cho Nam Nam, Lãnh Đông trở lại, kêu cậu ta đến phòng làm việc của tôi." Nam Cung Diệu tiện thể để lại một thiết bị khác cho Lãnh Đông, sau đó rời đi, anh phải nhanh lên, bởi vì không biết Mộ Hi bị thương thế nào? Chậm trễ một phút, Mộ Hi có thể gặp phải nguy hiểm!

Nam Cung Diệu lái xe, đi theo chỉ dẫn của đối phương nói, quẹo trái quẹo phải, xác định Nam Cung Diệu không có dẫn người theo sau, mới nói cho anh biết địa chỉ chính xác. Nam Cung Diệu lái xe hai tiếng, anh đã cách thành phố của mình rất xa, trong đó còn cách hai thành phố nhỏ khác, không biết Lãnh Đông có thể truy tìm vị trí cụ thể của anh hay không. Anh biết rõ đối phương có chuẩn bị đến, tuyệt đối không có đơn giản để anh cứu được Mộ Hi. Vì vậy, anh đeo thiết bị theo dõi, hy vọng Lãnh Đông có thể theo tới, mà anh không thể phái thêm người, như vậy rất dễ bại lộ, cho nên, tất cả hy vọng đều đặt trên người Lãnh Đông. Xe dừng ở một khe núi hoang vu.

Đối phương yêu cầu Nam Cung Diệu xuống xe, sau đó men theo con đường đi lên trên núi.

***

Mộ Hi đau đớn cau mày, khẽ hừ một tiếng, chậm rãi mở hai mắt. Tầm mắt mơ hồ, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được có vài bóng chớp lên trước mắt.

"Đừng để cho cô ta chết, tao còn muốn dùng cô ta đổi mạng Nam Cung Diệu đó? Mấy năm nay Tao đã sống người không ra người quỷ không ra quỷ, đều do hắn ta làm hại, hôm nay tao sẽ khiến hắn phải quỳ xuống cầu xin." Một giọng nói lạnh lẽo truyền vào lỗ tai Mộ Hi, Thì ra không phải bản thân đắc tội người khác, bọn họ muốn giết Nam Cung Diệu, không được, không thể để cho họ lấy mình áp chế Nam Cung Diệu, bằng không hai người bọn họ đều không chạy được.

"Lão đại, tên Nam Cung Diệu kia đã lên núi rồi."

"Ừm, kêu các anh em chuẩn bị tốt, tao muốn nhìn xem hắn có bản lĩnh gì có thể chạy được, lúc này tao đã bày ra Thiên La Địa Võng, đang chờ hắn đến đâu." Lại là giọng nói âm hiểm kia, tại sao có chút quen tai?

"Lão đại, không nghĩ tới hắn ta thật sự dám đến một mình, tôi đã theo dõi, không có bất kì kẻ nào bám đuôi."

"Ha ha ha ha... Nam Cung Diệu, hôm nay chính là ngày chết của mày, ha ha..." Mọi người đều đi ra ngoài, bên trong bỗng yên tĩnh.

Mộ Hi cố hết sức mở mắt ra, nhìn chung quanh một chút, không có người, bản thân mới thả lỏng, đầu thật choáng váng, cánh tay đau quá, mới vừa rồi bị đâm một dao, bây giờ vết thương đã được băng bó, vừa rồi cô nghe thấy những người đó nói muốn giết Nam Cung Diệu, đồ ngốc tại sao lại đến một mình? Không phải là chịu chết hay sao? Những người này không thể tin được, không được, Nam Nam không thể không có ba, cô đã không trốn thoát, đến lúc đó cũng không liên lụy tới anh được, có lẽ một mình anh có thể phá vòng vây, mang theo cô sẽ là gánh nặng!

Nam Cung Diệu lên núi, quan sát địa hình, lại còn trong lúc kẻ địch không có phát hiện để lại một ký hiệu, anh biết bây giờ anh ở ngoài sáng, địch ở trong tối, khẳng định bên cạnh có mai phục, cho nên anh phải cẩn thận để một ký hiệu, hi vọng Lãnh Đông có thể thận trọng nhìn thấy.

Nam Cung Diệu đi đến đỉnh núi, trên đỉnh có mấy căn phòng đơn sơ, ở chỗ không xa có mười mấy người, cách Nam Cung Diệu càng ngày càng gần, kẻ dẫn đầu đi ở đằng trước, phía sau có vài tên bảo vệ, người đứng đầu khom lưng, híp mắt, muốn thấy rõ trên người Nam Cung Diệu có mang vũ khí nguy hiểm hay không?

"Nam Cung Diệu, chúng ta lại gặp mặt, bốn năm, một phút tao cũng không quên mày." Nam Cung Diệu biết được người đến là ai, Cao Huy, cũng đoán được vài năm nay hắn ta đã chờ giây phút này! Năm đó Mộ Hi cầu xin anh tha cho cái mạng chó của hắn, không nghĩ tới hôm nay tạo thành mầm tai hoạ này, thấy hắn ta vẫn còn sống tốt, vẫn còn lại một cánh tay, còn lại một con mắt, xem ra năm đó Lãnh Đông đã móc một con mắt của hắn, vừa rồi thấy hắn ta đi khập khiễng, hừ! Chỉ với bộ dạng này mà dám ra đây liều mạng!

"Xem ra mày không chết trong tay tao nên không cam lòng, được rồi, hôm nay tao sẽ thanh toàn cho mày." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, hôm nay muốn thắng phải bắt được vua.

"Vậy phải xem mày có làm được không đã? Hôm nay ông đây sẽ khiến cho mày đã đến thì không về được, cho mày và con điếm đó cùng nhau quy thiên."

Mộ Hi từ trong cửa sổ nhìn thấy Nam Cung Diệu đã đến, chỉ có một mình anh, làm sao bây giờ? Người kia sẽ không bỏ qua cho anh!

"Cô ấy ở đâu?" Lúc này, Nam Cung Diệu thật sự lo lắng, Mộ Hi như thế nào rồi?

"Bản thân mày còn khó giữ nỗi, còn quan tâm tới người khác sao?"

"Thả cô ấy đi, tao tùy mày sử trí." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Mày cho đây là địa bàn của mình sao? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, nói cho mày biết hôm nay đừng hòng ra khỏi đây, mang phụ nữ của hắn ra, tao muốn hắn phải nhìn tao chơi phụ nữ của mình, ha ha ha ha... Tà ma, không nghĩ tới mày cũng có ngày hôm nay, quỳ xuống cầu xin tao, có lẽ tao sẽ tha cho con điếm kia, bằng không, ông đây chơi xong, tao sẽ thưởng con quỷ nhỏ đó cho đàn em, xem cô ta có thể chống đỡ được đến ngày mai hay không? Ha ha ha ha..."

"Mày là thằng khốn, có bản lĩnh thì cứ nhằm vào tao đây, đối phó với phụ nữ thì có bản lĩnh gì? mày có phải đàn ông hay không?" Nam Cung Diệu nóng nảy hai mắt bốc hỏa, thực hận không thể lột sống hắn.

"Bây giờ đã tức giận, ông đây còn chưa chơi đùa đủ, chờ chút nữa mày giám ra tay, con quỷ nhỏ này sẽ không còn tính mạng."

Cao Huy ngồi xuống ghé tựa đàn em mang tới, Mộ Hi bị người dẫn ta, sắc mặt trắng bệch, cánh tay bị băng vải, Nam Cung Diệu đau lòng nhắm mắt, hai mắt chỉ muốn bốc hỏa.

"Cao Huy, nếu mày giám động vào cô ấy, nhất định tao sẽ giết mày." Nam Cung Diệu đã tính toán mọi chuyện, quyết không cho phép Mộ Hi bị họ vũ nhục!

"Muốn giết tao, tao chết cũng muốn kéo cô ta làm đệm lưng."

Đột nhiên bốn phía xung quanh bụi cây xuất hiện đám người, giống như Quỷ Ảnh di chuyển tới trước mặt Mộ Hi, quá nhanh, khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng? Mộ Hi đã được mang đi, mà hai người vừa rồi áp giải Mộ Hi ngã trên mặt đất, chết thẳng cẳng rồi.

"Giết Nam Cung Diệu cho tao, mau." Tất cả cùng nhau vây lấy Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu móc súng lục ra, đoàng, đoàng... một đám đàn em của Cao Huy ngã xuống, Mộ Hi được Lãnh Đông kéo ra sau tảng đá, cô vụng trộm nhìn về phía Nam Cung Diệu, mọi người đều vây quanh anh, giống như càng ngày càng nhiều người, cũng nghe được tiếng súng ở dưới chân núi, Lãnh Đông cũng chiến đấu một bên, mục tiêu của anh là Cao Huy, trước mắt chỉ có thể bắt được hắn, thì mới có thể thoát thân.

Nam Cung Diệu biết mục tiêu của chúng là anh, anh tạm thời rất khó thoát thân, giờ phút này, anh cũng lấy thân cây làm chỗ chắn, quay về phía Lãnh Đông nói.

"Mang Mộ Hi đi, mang Mộ Hi đi..." Chẳng biết rằng, họng súng đen sẫm đã nhắm vào Nam Cung Diệu, người nọ nhắm mục tiêu, bóp cò, ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-267)