Mộ Hi bị đâm bị thương, con trai cầu cứu (1)
← Ch.107 | Ch.109 → |
"Cha cha vì sao mỗi một lần nhắc tới con hồ ly tinh kia cha liền che chở cô ta, rốt cuộc ai mới là con gái của anh? Con mặc kệ, con liền không để cho cô ta sống dễ chịu!"
Kỳ thật, ngay cả cha của Khang Hân cũng không hiểu nổi, vì sao trong lòng có một loại cảm giác thân thiết với Mộ Hi?
"Hân Hân, cha khuyên con một câu, con làm việc này nếu như bị Nam Cung Diệu biết, cậu ta sẽ không bỏ qua cho con, cho nên thu tay lại đi con gái, người đàn ông nào ở bên ngoài không có một người phụ nữ chứ! Nhất là cậu ta nổi danh nhiều phụ nữ."
"Cha, con không phải là mẹ, có thể dễ dàng tha thứ người đàn ông của mình tìm phụ nữ ở bên ngoài, cha, cha nhất định phải giúp con, nếu không cha sẽ không có đứa con gái này."
Cha Khang Hân tức giận đến mặt mũi trắng bệch, đây đều là lúc còn trẻ phạm lỗi, đứa nhỏ này còn canh cánh trong lòng!
"Đây đều là trước kia cha hồ đồ, làm chuyện vô liêm sỉ, cha có lỗi với các người. Nhưng mà, Hân Hân, vì sao con không thể bỏ qua cho cô ta? Làm người phải chừa đường lui cho mình, cha là vì muốn tốt cho con!" Khang tổng nhớ tới quá khứ, ông đâu chỉ có lỗi với hai mẹ con này, năm đó mình trẻ tuổi khí thịnh, làm quá nhiều chuyện vô liêm sỉ, thương tổn quá nhiều trái tim phụ nữ! Tạo quá nhiều nghiệt!
"Con sẽ không bỏ qua cho cô ta, sớm biết như vậy bốn năm trước con liền không nên giữ lại cô ta, lúc trước nhìn cô ta chính là một đứa nhà quê, không có có tư cách gì, Diệu chơi đùa một chút sẽ thôi, ai biết thời gian bốn năm người phụ nữ đáng ghét kia đảo mắt biến thành một cái yêu tinh quyến rũ người, ra cửa cũng không mang giày vải, quần áo mặc cũng không quê mùa, cha, cha là chưa gặp bộ dạng hồ ly tinh kia, đi đường cái mông uốn éo, giữa ban ngày ban mặt quyến rũ đàn ông, không biết xấu hổ."
"Con gái, con đừng quên, năm đó là con chia rẽ người ta, bọn họ vốn là muốn kết hôn, nếu như không phải do con, làm sao Mộ Hi kia sẽ rời khỏi Nam Cung Diệu, Hân Hân, làm người không thể quá phận, chuyện này đến đây liền thôi, dù cho con khó chịu, mấy năm này trong lòng Nam Cung Diệu vẫn chứa người phụ nữ kia, mà người phụ nữ kia cũng không có tái giá, cha chỉ có thể nói con chia rẽ một đôi yêu nhau!"
"Cha - - cha rốt cuộ có phải cha ruột của con không, làm sao lại nói giúp hồ ly tinh? Con và Diệu ca quen biết từ nhỏ, trong lòng con anh ấy sớm đã là của con."
"Con gái, tình yêu là không có sớm muộn, từ nhỏ lòng Nam Cung Diệu liền không ở trên người con, con vẫn là suy nghĩ thật kỹ đi! Dù sao các con còn chưa có kết hôn, tất cả vẫn còn kịp!"
"Không - - Nam Cung Diệu là của con, ai cũng đừng nghĩ cướp được anh ấy từ trong tay con!" Khang Hân âm hiểm nhìn về phía trước.
Con gái lớn chẳng do người, cha của cô cũng hết cách với cô, nhưng Khang Hân là nữ nhi của ông, đau lòng con gái, nên sẽ bí quá hoá liều.
***
"Mẹ, mẹ đống ý đưa con đi chơi công viên Hải Dương, nói phải giữ lời nha, mẹ là người lớn không thể chơi chơi xấu nha?" Mộ Tư Nam ôm chân Mộ Hi làm nũng nói, Mộ Hi đứng đó tu cắt sửa nhánh hoa.
"Được, ăn cơm xong, mẹ liền dẫn con đi được không, bởi vì buổi tối mẹ còn phải đi dạy kèm, cho nên chúng ta chỉ có thể đi ban ngày." Hôm nay Mộ Hi nghỉ, hứa hẹn với con trai cô sẽ làm được, mấy năm này cô vẫn luôn như vậy, không thể lỡ lời với con trai.
Đối với thân phận chim bồ câu trắng kia, Mộ Hi rất tò mò, mỗi lần ca hát Nam Cung Diệu cũng sẽ sai người tặng hoa cho cô, hơn nữa cũng không làm khó cô, có khi ngẫu nhiên cũng sẽ tâm sự, Mộ Hi có thể trá hình nhìn anh, cũng rất hài lòng rồi, chỉ là người đàn ông này dường như có một loại tình cảm đặc biệt với chim bồ câu trắng này, không quan tâm dung mạo của cô, chỉ để ý riêng cô, Mộ Hi cảm giác được Nam Cung Diệu có tình cảm với cô, anh vẫn luôn duy trì phong cách thân sĩ, hết sức tôn trọng cô, đây là điều Mộ Hi rất bất ngờ, người đàn ông này thật đúng là kỳ quái, chạy tới đây giả trang quân tử! Nhàm chán!
"Nam Nam rất yêu mẹ nha, giống như chuột yêu gạo." Nam Nam vui vẻ nói.
"Đi - - Tiểu thí hài, học ai đó? Còn yêu nha, yêu nha, con biết yêu là gì sao?"
"Mẹ, con đương nhiên biết, yêu chính là không thể tách rời!" Mộ Tư Nam hết sức tự tin nói.
Mộ Hi dừng lại động tác trong tay, nghĩ thầm: Đúng vậy, yêu một người thật đúng là không thể tách rời, rời đi liền nhớ...
"Mẹ đang nhớ ai vậy? Có phải nhớ cha không? Nam Nam cũng nhớ cha!" Mộ Hi cảm giác rất có lỗi với con trai, không thể cho nó một gia đình đầy đủ!
"Bảo bối, mẹ có lỗi với con..." Mộ Hi ngồi xổm xuống, ôm con vào lòng.
"Nam Nam rất ngoan nha, cha sẽ trở lại, có phải không mẹ?" Nam Nam ngây thơ nhìn Mộ Hi.
"Đùng, Nam Nam rất ngoan, cha sẽ trở lại." Mộ Hi không đành lòng làm tan biến hy vọng duy nhất của con trai!
"Mẹ không cho phép khóc nhè nha? Mẹ đừng sợ, Nam Nam là đàn ông, sẽ bảo vệ mẹ nha." Mộ Tư Nam dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho Mộ Hi.
"Đi, đi ăn cơm, mẹ dẫn con đi công viên Hải Dương."
"A, quá tốt." Mộ Tư Nam nhảy dựng lên chạy đến trước bàn ăn.
*****
Công viên Hải Dương.
Mộ Hi mang theo con trai nhìn san hô ở công viên Hải Dương, cá heo biểu diễn, biểu diễn nhảy cầu trên cao, báo biển và chim cánh cụt biểu diễn, còn xem gấu mèo nhỏ và kỳ nhông, còn có cá sấu Dương Tử, cuối cùng đi sân chơi trẻ em.
Mộ Hi ngồi trên băng ghế dài nhìn con trai chơi các trò chơi trẻ con ở bên trong...
Ba giờ chiều, mẹ con hai người mới đi ra từ công viên Hải Dương.
"Mẹ phía trước có công viên, chúng ta đi qua được không? Con muốn đến chỗ đó chơi ôtô nhỏ của con một chút?" Bởi vì Mộ Hi mua cho con trai một chiếc ôtô điều khiển từ xa, nên Nam Nam muốn tìm chỗ rộng rãi chơi.
"Được, đi, xuất phát." Mộ Hi ôm lấy con trai đi đến công viên, mặc dù rất mệt, nhưng chỉ cần con trai vui vẻ, tất cả đều xứng đáng. Hàn$Băng$Tâm
Mộ Hi ngồi trên thảm cỏ, Mộ Tư Nam chơi ôtô ở đất trống bên cạnh.
Bởi vì buồn chán, Mộ Hi lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi.
"Mẹ..."
← Ch. 107 | Ch. 109 → |