Ngoại truyện 7 (2)
← Ch.394 | Ch.396 → |
Ngoại truyện 7. 2
Nhìn thấy bạn gái cùng người khác vui vẻ, điều đó luôn không dễ nghe, Thần gia rất nghiêm cẩn, điều này có thể thấy được một ít manh mối trên người Thần Huống. con trai của Thần Huống cũng như ông cụ non
"Không có chuyện gì đáng lo ngại"
Thần Huống một bộ bao dung:
"Thản Thản kiểm điem một chút, cảm thấy bản thân mình chính xác đã xem nhẹ con bé, lúc này cố ý để mình đưa vé xem phim đến. Nó sợ nó chạy đến không kịp ... đều là tai họa truyền thông gây ra, thích tung tin lung tung."
"Mẹ của Thản Thản nhìn thấy, sợ sẽ mất hứng"
"Giải thích rõ ràng là được, cô mình cũng không phải là người không hiểu lý lẽ. chỉ cần hai người chúng nó cảm thấy được là được"
Cũng không phải Thần gia không chú trọng môn hộ, mà hai nhà Thần Đông đủ xứng đôi. Điều này là hai nhà đều muốn chuyện thành. Đông Đình Phong lại nói
"Mẹ mình ngày hôm qua tức giận không thôi. Đem Đông Lôi giáo huấn một trận, hẳn đã xác định rõ chuyện này..."
Thần Huống nghĩ nghĩ, Đông Lôi cùng em anh mới quen được mấy tháng, bây giờ liền đính hôn có phải còn sớm không
"Chuyện này cũng không vội. Để cho bọn nó có thời gian"
Anh nhận trà của người hầu, nói một tiếng cảm ơn, rồi ngồi xuống.
Đông Đình Phong châm một điếu thuốc, nhả ra làn khói trắng, thần sắc có chút ngưng đọng:
"Mình cho người điều tra, người chụp bức ảnh này, trước lúc đó có người báo, bọn họ mới ở chỗ đó chụp được tấm ảnh như vậy. mình đoán rằng, Cố Duy thật sự có chủ ý muốn đánh lừa Lôi Lôi.... Nếu như hắn vẫn cố ý tiếp cận, tâm tư này của Lôi Lôi, khẳng định không phải là đối thủ của hắn"
Thần Huống nghe, suy nghĩ: "Vậy tìm hắn nói chuyện?"
"Nói chuyên thế nào? Bọn họ trai chưa vợ, gái chưa chồng, nếu như hắn thật sự muốn theo đuổi, chẳng lẽ mình có thể ra lệnh cho hắn buông tha được sao?"
Đông Đình Phong hít một hơi, đối với Cố Duy này anh rất lo lắng, một lúc, lại hỏi ngược lại:
"Cậu tới vì đưa vé xem phim sao?"
"Không phải, có một số việc, muốn thương lượng với cậu... NInh Mẫn đâu?"
Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, đôi vợ chồng này lúc rảnh rỗi thường dính lấy nhau, hôm nay thật sự là hiếm lạ, Đông Đình Phong khó có được một ngày nghỉ, cũng không thấy bọn họ có cảnh tượng như vậy....
"Đang ngủ trưa .... dạo này nôn rất lợi hại... vừa tỉnh dậy, lúc này mình mói có thời gian nói chuyện với Lôi Lôi..."
Thần Huống nhìn trong măt Đông Đình Phong tất cả đều là ý không tha, không khỏi mỉm cười: trông chừng chính người phụ nữ mình âu yếm, sinh cho mình đứa con, đó là chuyện vô cùng khoái trá cộng them dày vò.
Đã từng, anh cũng đã từng có một người yêu, đáng tiếc vì anh sinh con không phải người phụ nữ đó.
Anh cả đời này, đoạn tình yêu đầu tiên hoàn toàn thất bại, đành chịu sắp đặt của cha mẹ, đoạn hôn nhân tiếp theo thì cũng ly hôn, trên phương diện tình cảm anh hoàn toàn thất bại.
Hôm nay nhìn thấy bạn tốt có một đoạn hôn nhân hạnh phúc như vậy, anh thật mừng thay cho bạn
Cuộc đời người, tìm được cô ây, cô ấy cũng hiểu con người của mình thật không dễ dàng
Mà anh chỉ sợ khó có thể tìm được một người như vậy
Cửa Rạp chiếu phim, đông vui nhộn nhịp, Đông Lôi phát hiện ngay cả tìm chỗ ngồi cũng không có. Cô đợi trong chốc lát, lại nhận được một cuộc điện thoại gọi tới:
"Anh không tới được..." Tiểu Thản giọng đầy xin lỗi.
"Nơi này giao thông xảy ra sự cố, đường bị phá hỏng, xe của anh bị kẹt giữa đường, nếu không chúng ta để lần sau hãy xem đi...."
Tin tức này khiếp cho người ta ủ rũ.
"Vé này rất khó mới có được...."
Đây là của đạo diễn nổi tiếng Đông Ngải Quốc tỉ mỉ ba năm chế tác tuồng Mã Huyễn tên là .
Loại vé này cầu có được cũng khó.
Trước kia cô rất muốn xem qua mở đầu, đáng tiếc vẫn không có vé__
Đương nhiên, chỉ cần cô mở miệng, cũng không thể không có được nhưng cô là người có khí phách, mới không vì một chút chuyện nhỏ này mà đi nhờ quan hệ của anh mình để lấy được vé.
Không nghĩ tới hôm nay Thần Huống tự nhiên lại cho bọn họ hai tấm vé.
"Em đợi chút, anh sẽ bảo chị anh nghĩ cách có hai tấm vé nữa"
"Được rồi"
Vậy chỉ có thể đợi thêm lát nữa. một người xem thì không có ý nghĩa.
"Em chờ anh"
Đông Lôi đi tới đi lui một hồi lâu, tìm được một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại ra chơi trò chơi.
Cô mở tin tức xem thấy ảnh của chính mình và Cố Duy chụp rất đẹp.
Cố Duy là người rất có tướng buôn bán, khuôn mặt đặc biệt như ánh mặt trời, cùng Kiều Sâm tưởng như hai người. cặp mắt hoa đào, luôn mỉn cười ma mị, giống như móc câu, lại giống như có thể phóng điện, cười ngọt ngào, có thể giật người, đó là lời cô bạn học của cô nói vậy.
Trước kia, cô cùng bạn học có nói: "Người này muốn theo đuổi cậu"
Các cô ấy nói: "Sớm đã nhìn ra, đối với cậu rất ân cần, nhất định là có mục đích"
Đông Lôi từ nhỏ đến lớn, chưa tình có người theo đuổi, việc này nói ra thật kỳ quái.
Cô từng khiển trách bản thân: bằng diệm mạo cùng với thành tích học tập không kém một ai, nhưng lại không có ai dám theo đuổi cô. Nhiều năm như vậy, cứ tự nhiên mất cái thời thư tình thật không thể tưởng tượng được...
Bởi vì chuyện này, các bạn học của cô đáng để phân tích:
"Nguyên nhân lơn nhất cậu là con gái Đông gia, vì cậu có người anh trai tên Đông Đình Phong, cho nên rất nhiều người không dám theo đuổi"
"Tại sao vậy?" cô rất khó hiểu
"Đắc tội không chịu nổi. yêu đương, ai biết được cuối cùng có thành hay không...không phải nói đến sao. Tình cảm trường học có đến tám chín phần sẽ thổi bay..."
"Còn có trong mắt cậu chỉ có Kiều Sâm__ Kiều Sâm a, một nhân vật như vậy ai trong trường học có thể so bì được? yêu đương cũng không phải trò đùa lúc còn nhỏ của mọi người. con trai đều muốn thể diện, hoàn toàn khôngcó đối tượng hy vọng, bọn họ không dám làm thử?"
"Quan trọng nhất là, cậu đã sớm đính hôn với Kiều Sâm rồi, những người con trai khác làm sao có thể theo đuổi cậu?"
Phân tích này rất có đạo lý....
Tuổi trẻ của cô hoàn toàn đã cống hiến cho Kiều Sâm.
Đông Lôi nhẹ nhàng thở dài, hai tay chống lên má, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, mãi đến nay: tên Cố Duy này, là người đàn ông đầu tiên công bố theo đuổi cô.
Cảm giác đó thật là lạ.....
Đoán chừng đó là vì người nam sinh đầu tiên dám hôn cô.
Mỗi một lần, chỉ cần nhớ lại nụ hôn kia, tim cô lại đập mạnh mẽ
Nói đến chuyện này hắn thật không kém cỏi, nhưng hết lần này tới lần khác lại không lọt vào mắt người nhà.
"Di, ở đây vụng trộm nhớ tới anh sao?"
Trên đỉnh đầu đột nhiên vanh lên tiếng đàn ông. Cô ngẩng đầu, ánh mắt chói lọi của Cố Duy đang chống lại cô, đầu óc hoàn toàn không bắt kịp.
"Anh, anh, anh ..... anh sao lại ở chỗ này?"
Gặp quỷ cô làm sao có thể chạy được ngay cả chỗ này cũng gặp âm hồn bất tán a
Cô nhớ người này vẫn đang làm việc trong tập đoàn gia tộc, làm sao cứ ba năm hôm lại xuất hiện xung quanh cô.
"Nơi này là rạp chiếu phim, anh đến đây đương nhiên là xem phim rồi.."
Cố Duy chỉ xung quanh người ta cũng không tính là tới tìm cô.
"Anh cũng xem phim?" cô có chút không tin
"Anh sao lại không thể đến xem phim?"
Cố Duy mặc bộ đồ thể thao màu trắng, có vẻ rất năng động, giàu sức sống, nhàn nhàn ngồi chỗ đó, hai chân vắt chéo, cả người khí thế bừng bừng phấn chấn.
Cố Duy trước đây là một đứa trẻ đáng yêu, Cố Duy sau khi lớn lên. Lại là người đan ông đào hoa giàu có. Nụ cười sáng ngời là chiêu bài của hắn, mỗi người phụ nữ nhận được đều lưu lại ấn tượng sâu sắc.
Chẳng lẽ cô cũng không ngoại lệ.
Con người đều có lòng yêu thích cái đẹp...
Huống chi hắn còn hôn qua cô, cô nghĩ bỏ qua cũng khó.
"Anh là fan trung thành nhất của đạo diễn Trương Gia Bình, phim của ông ấy lần đầu tiên công chiếu anh sẽ không thể không xem"
"Ba" hắn đem hai tấm vé kỷ niệm để trên bàn.
Đông Lôi không lên tiếng, nhìn giá trên tấm vé, không phải là tấm vé cùng với phòng của cô.
"Đây là tấm vé VIP anh lấy được"
Trước kia không phải em nói em muốn xem sao? Nếu đã đến đây, chúng ta cùng nhau đi thôi... đỡ mất công anh phải gọi hẹn một người khác..."
Hắn đứng lên nhìn xuống đồng hồ còn 10 phút
"Thời gian không sai biệt lắm.... có thể vào được rồi.. đi...."
Đông Lôi không đứng lên, nghi hoặc nhìn hắn:
"Anh vốn đã nghĩ hẹn em?"
"Ừm Hừm..."
Hắn cười răng trắng, tươi cười thật ấm áp lòng người, có thể đem nỗi lo lắng trong lòng xua tan đi.
Tim Đông Lôi đập loạn nhịp, loại cảm giác này tiểu Thản không thể cho cô được như vậy.
Cô có một loại cảm xúc muốn chạy trốn, cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm. tiếp xúc thêm mình sẽ bị rơi vào.
← Ch. 394 | Ch. 396 → |