Ngoại truyện 8 (1)
← Ch.395 | Ch.397 → |
Ngoại truyện 8. 1
Đông Lôi chán ghét cái cảm giác lúc này.
Còn Cố Duy, nhìn chăm chú, cười thật là to, nói:
"Bất luận anh không thể xác định, em có chịu hay không, cho nên anh đến..... đang muốn gọi điện thoại cho em, đây không phải là tình cơ gặp. đây là duyên phận a..."
Nếu đây là duyện phận khẳng định là nghiệt duyên___ mỗi một lần ở chung một chỗ với người này, sẽ phát sinh những chuyện thú vị không thể tưởng tượng được.
Người đàn ông này có thể nói là khắc tinh của cô, vĩnh viễn tranh xa một chút vẫn tốt hơn.
"Thật xin lỗi, tôi đã có hẹn"
Cô lập tức cự tuyệt. Cố Duy tươi cười nhìn xung quanh.
"Ô? Ai vậy? sao lại không thấy người đâu?"
"Dù sao, tôi cũng có hẹn. Anh đi đi, tôi không đi vào cùng anh được. ngày hôm qua trên báo đã nào loạn như vậy, về nhà tôi bị mẹ mắng thảm. Cố Duy, về sau chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa. tôi cũng không muốn bởi vì duyên cớ của anh, cùng anh làm náo loạn như vậy..."
Đông Lôi muốn phân ranh giới rõ rành cùng người đàn ông này.
"Trước kia, tôi nghe theo lời anh, chúng ta cũng không có hợp nhau, tôi khuyên anh một câu, đừng dùng quá nhiều tâm tư trên người tôi...thật sự"
Bốn xung quanh rất naó nhiệt, cô nói cũng không vang, có vài âm bị tạp âm che mất. cô sợ người này nghe khhoong rõ, ma dây dưa
Ai ngờ hắn cười, gật đầu một cái:
"Được rồi, anh sẽ ở chồ vòng tiêu khiển, vậy tùy ý em "
Cố Duy không miễn cưỡng, vẫy tay rời đi.
Đông Lôi nhìn hắn rời đi trước mặt mình, có chút buồn bã, đột nhiêt cảm thấy lúc trước thấy thật tốt, bây giờ trưởng thành tâm tình phức tạp. phòng đông phòng tây đây là làm sao?
Ai.......
Cô hít một hơi, ngồi lại chỗ đó, tiếp tục lấy điện thoại ra xem tin tức, chỉ là tâm tình lại rất kém.
Bên kia, Cố Duy biến mất ở chỗ quẹo, đi thẳng vào phòng VIP chờ chiếu phim, ngồi vào chỗ của mình, mới ngồi xuống, có một người phụ nữ xinh đẹp bò lên cổ hắn, hôm nay, hắn dẫn theo bạn gái đến.
Trên đời này, ngoại trừ Đông tiểu thư, những người phụ nữ khác nhìn thấy hắn, đều bâu lấy hắn như ruồi bọ.
Nha đầu thối kia, thật khiến hắn cảm thấy thất bại....
Hoặc là, đúng loại cảm giác thất bại này, khiến cho sự chinh phục trong lòng hắn .... càng sâu đậm hơn.
"Đi đâu mà lâu như vậy?"
Trên người phụ nữ xinh đẹp mở miệng ra thật nhu mềm, có thể khiến xương cốt người ta rụng rời.
Cố Duy không thương hoa tiếc ngọc chút nào, giơ tay lên, đem cái tay trắng như tuyết kia ngăn lại, âm thanh vô vị vang lên:
"Hôm nay không muốn xem cùng cô, cô tự gọi xe về đi"
Người phụ nữ kia, thân thể mềm mại run rẩy, ủy khuất cắn môi:
"Tứ thiếu, em làm gì sai chọc anh mất hứng sao? Nói đi, hôm nay em bồi anh...."
"Lúc nào rảnh sẽ tìm cô đi chơi"
Hắn tùy tay rút một điếu thuốc trên bàn, ngậm một điếu, bật cạch bật lửa châm điếu thuốc.
"Tứ thiếu"người phụ nữ muốn làm nũng "Là em muốn xem< Chú Vương>"
"Ngày mai, đến lúc đó tôi sẽ cho người cầm vé cho cô"
Cố Duy thản nhiên hút thuốc, thở ra một làn khói.
"Nhưng ...." Người phụ nữ điềm đạm đáng yêu nhìn hắn
Cô đi chuyến này, là muốn ngẩu đầu trước mặt bọn chị em. Cũng đã nói ra, hôm nay đi xem phim cùng Tứ thiếu.
Khói trắng bị Cố Duy ngẩng đầu thôi bay, gương mặt xinh đẹp kia, giờ phút này đang rất căng thẳng. nụ cười ôn nhu kia, một tấc đã lạnh lẽo.
Hắn theo làn khói, ngả ngớn nắm lấy cằm của người phụ nữ một cái, đáy mắt lạnh như băng khiến người ta run sợ, lại không giống như trên giường vậy, có thể khiến người ta cảm thấy có thể ỷ lại, lại nói ra lời nói rất tuyệt tình:
"Tôi gọi cô đến thì đến, tôi bảo cô đi cô lại không ngoan ngoãn nghe lời, về sau đừng nghĩ sẽ có tiền đồ tốt.... bảo bối, cưng chiều cô, thật sự khiến người ta phá hư tật xấu, muốn sửa cũng không sửa được, cái giá lớn không phải cô có thể chi được bao nhiêu...."
Sắc mặt người phụ nữ căng thẳng, nước mắt từng giọt lệ chảy xuống, cầm lấy ví của mình, giẫm giày cao gót, lắc cái mông của mình đi ra bên ngoài.
Cố Duy không có quay lại, đi chơi, chính là đi chơi, ngày đó giữ cô ta lại, thì hắn liền nói như vậy, quy tắc là do hắn đặt ra. Muốn ở lại cứ ở không muốn ở lại, liền cút.
Hắn không nói chuyện tình cảm, tất cả chỉ là giao dịch. Cuối cùng cô ta chọn ở lại
Nếu cô ta nghĩ lấy tấm thân trong sạch của mình mà có thể ở bên cạnh hắn, vậy cô ta đã quá mức đơn thuần rồi. hắn Cố Duy muốn người phụ nữ sạch sẽ chỉ cần vẫy tay là có.
"Này cô nhóc mới kia đâu?"
Phát Tiểu Chu Cung Chi, vừa đi qua đặt mông xuống.
"Chạy rồi?"
Kỳ thật hắn vừa mới nhìn thấy người kia đang ở bên ngoài lau nước mắt..
Cố Duy liền hút một điếu thuốc, không có trả lời
"Được rồi, sao lại để người ta chạy mất? buổi tối hôm kia không phải còn vui đùa hăng say sao? Không đếm được phía sau lưng người ta có bao nhiêu dấu răng. Tôi nhìn cô ấy hôm nay đi đường cũng có chút mất tự nhiên. , ...cậu nha, rat ay thật tàn ác..."
Chu Cung Chi giễu cợt, còn nháy lông mày.
"Câm miệng" Cố Duy nhíu mày, có chút không vui.
"Làm sao vậy, vẻ mặt liền thay đổi? ai chọc tức cậu?"
Chu Cung Chi thấy thái độ phản ứng mạnh như vậy, liền sợ. khẩu khí này, giống như ăn phải thuốc nổ, thấy ai liền nổ người đó vậy. người này bình thường cũng không phải như vậy.
Hắn quan sát trên dười, xung quanh. Cố Duy không nói, thấy tâm tình của mình như vậy là bị nha đầu kia làm náo loạn.
Đúng, tâm tình của hắn, chính xác là bị cô khống chế__ bởi vì lời cự tuyệt trực tiếp kia, mà cảm giác thất bại này. Nhưng hắn không thể nói nên lời, ngược lại hỏi:
"Cậu vừa mới chạy đi đâu?'
Chu Cung Chi lại liếc mắt nhìn, rồi mới trả lời:
"Ở bên ngoài gặp vài tay phóng viên, liên tiếp lấy tin tức về cậu... mình bị bọn họ cản ở đó..."
Nhắc tới chuyện này, lực chú ý của hắn lập tức bi rời đi chỗ khác, tiếp theo dùng một ngữ khí đầy nghi hoặc hỏi:
"Mình nói, cậu cùng với vị tiểu thư Đông gia rút cuộc là như thế nào? Nếu nói cậu thực sự theo đuổi người ta, cũng không giống, nếu chỉ để ý trêu đùa, ai, cậu tốt nhất nên hiểu rõ, người ta là tiểu công chúa của Đông gia, là em gái của thủ tướng, dính vào người này đừng nghĩ tùy hứng..."
Chu Cung Chi thật sự nhắc nhở. Đều xuất thân từ quý tôc, quan hệ lợi hại bên trong, đều rất rõ ràng. Ai có thể vui đùa, ai không thể đụng vào, phải đặt vấn đề nguyên tắc là chính.
Lại nói hắn biết Cố Duy trong lòng sớm đã có người. cưới người đó chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Tuy rằng hiện tại bọn họ ngoài mặt thì là chia tay.
Tuy rằng bây giờ Cố Duy nhìn qua giống như đang đem người kia quên đi, lúc bình thường, cũng có thể cùng người phụ nữ khác chơi trò lớn
Nhưng trên sự thật hắn, vẫn nhớ thương___ lúc uống rượu say thường hay gọi tên người đó.
Cố Duy cũng không đem những lời hắn dặn dò cho vào tai, hắn chỉ nghe thấy câu trước, đột nhiên tinh thần tỉnh táo:
"Này phóng viên ở đâu?"
"Ở dưới tầng"
"Nga?" mắt hắn đột nhiên lóe lên
"Cậu, giúp tôi một việc...."
Nói xong hắn nở một nụ cười. người này hôm nay làm sao vậy, tâm tình bất định như vậy?
"Cái gì?"
Hắn đưa lỗ tai qua nghe một câu, con ngươi Chu Cung Chi trừng lớn:
"Này, cậu rút cuộc muốn làm gì? Bảo cậu đừng đi trêu chọc cô ta... cậu còn trêu "
Cố Duy nhếch môi cười:
"Đúng, mình muốn trêu chọc cô ấy"
"Nghiêm túc?" chu Cung Chi đanhs giá
"Ukm" hắn tỏ vẻ hoài nghi
"Vậy tiểu Bồng kia của cậu, thì tính sao?"
Nhắc tới tiểu Bồng, mặt Cố Duy lại chìm xuống
"Không thì làm gì?"
"Không phải chứ, thật sự chia tay, tình cảm bọn cậu nhiều năm như vậy"
"Ai, cậu sao nói nhiều như vậy? rút cuộc có giúp hay không?"
"Giúp"
"Vậy còn không đi mau...việc mà thành mình sẽ mời cậu"
"Được rồi"
Chu Cung Chi xoay người đi ra ngoài, cảm thấy nghi hoặc, quay lại liếc mắt xem xét, nhìn thấy Cố Duy vắt chéo chân hút thuốc ánh mắt lấp lóe, nụ cười kia thật gian trá.
Chậc, tên này sao lại hồ đồ như vậy, rút cuộc đã uống phải thuốc gì?
Đông lôi đang nói chuyện cùng bạn bè
Bạn tốt Kim Tú hỏi: "Cậu và Cố Duy rút cuộc sao lại như thế này...bây giờ, cả thế giới đều là hình ảnh của hai người"
Đây cũng không phải là cô lần đầu tiên hỏi.
Dông Lôi cười khổ: "Có trời mới biết, trời đó giết đội chó má, không có việc gì chạy tới chụp ảnh mình làm gì? Chuyện không có, liền bịa thành chuyện thật, mình oan biết bao cậu có biết không? Mình bị mẹ mắng rất thảm..."
Bạn tốt cười mờ ám: "Chỉ là hiểu nhầm, vậy thật sự đáng tiếc. mình cảm thấy hai người rất xứng đôi. Bất luận về gia thế, hay diện mạo, hay tuổi tác, cũng có thể ghép thành đôi"
Bạn học Phục Cầm còn làm cái mặt quỷ: "Đúng đúng, quả thật là một đôi trời sinh.... ảnh kia chụp thật đẹp, Lôi Lôi, mình nghĩ nên in thành áp phích treo trên đường"
← Ch. 395 | Ch. 397 → |