Ngoại truyện 7 (1)
← Ch.393 | Ch.395 → |
Ngoại truyện 7. 1
Cuối tháng 5 năm 2012, trời trong xanh không có mây, thời tiết ấm áp, đã là cuối mùa xuân đầu mùa hạ, trời bắt đầu nóng lên.
Lúc 8h sáng, một chiếc Hummer chạy nhanh vèo đạt lâm đặc cung, bảo vệ hướng người trong xe cúi chào.
Xe chạy tiến thẳng vào khách sạn hoàng gia, dừng lại, người đàn ông cao lớn uy mãnh từ trên xe đi xuống, mặc áo sơ mi trắng bên trong bên ngoài khoác bộ quân phục màu lam, gương mặt kiên cường, ánh mắt lãnh khốc, ngũ quan. Mày thô đen như mực, con ngươi thâm trầm, giống như chìm trong biển lớn, mũi rất thẳng, như dao gọt mà thành, môi mỏng kiên nghị, càng tăng sức uy hiếp...
Người này, là Thần huống, bây giờ là phó thủ tướng kiêm tổng tư lệnh không quân Đông Ngải Quốc.
Phía sau luôn có bảo vệ gắt gao theo sát. Hai người còn chưa bước lên bậc thềm chợt nghe thấy âm thanh kịch liệt của Đông Lôi truyền tới:
"Anh, em không hiểu, anh tại sao lại có thành kiến sâu đậm với Cố Duy như vậy. em chỉ giữa đường gặp gỗ, sau đó cùng ăn một bữa cơm, sau đó em không cẩn thận trượt chân, hắn đỡ em đứng dậy. ai biết được sẽ bị truyền thông chụp được... em có thể thề với trời gần đây em thật sự không có kết thân với hắn"
Bước chân Thần Huống dừng lại một chút, lập tức biết nha đầu này đang tranh cãi cái gì. Theo giọng nói trong hơi thở hồng hộc kia có thể nghe ra một ý tứ như vậy: đây chính là sự hiểu lầm.
Ừm, anh chỉ biết đây nhất định là hiểu lầm. anh cũng quen biết tiểu nha đầu này, không phải đứa hay tùy hứng làm bậy. nếu không anh cũng sẽ không làm mai mối cho em trai của mình.
"Đừng kích động, anh cũng không có ý tứ gì khác. Lôi Lôi, em phải hiểu được một chuyện: trước kia em không có phản đối cùng Thần Thản kết giao, hiện tại lại cùng Cố Duy truyền ra chuyện như vậy, Thần Thản ở bên kia nếu như nhìn thấy những bức ảnh chụp này, sẽ nghĩ thế nào?"
Đông Đình Phong lẳng lặng hỏi, thái độ hòa nhã.
"Em cùng Thần Thản kết giao?"
Đông Lôi mặt đỏ lên, muốn giải thích.
"Chẳng lẽ không phải kết giao?"
"Đương nhiên không tính. Em cùng Thản, chỉ giống như bạn bè gặp mặt vài lần"
"Em là nghĩ như vậy, không nhất thiết Thản cũng nghĩ như vậy, không nhất thiết Thần gia cũng nghĩ như vậy.... lúc trước Thần Huống đưa Tiểu Thản đến, chính là kết thân. Em không có phản đối, lại ở nhà lâu xem ra, chính là đang kết giao.."
"Em...ai, thật là có lý nói không rõ em... làm sao lại phiền toái như vậy..."
Đông Lôi tức giận vung tay lên:
"Được rồi được rồi, em sẽ đi giải thích với anh ấy. dù sao, em có trời đất chứng dáng, truyền thông nói lung tung, em không có biện pháp... được rồi, em đi.."
"Đi đâu?"
"Đi dạo....."
Phải nói là trốn cái thanh tĩnh lại đợi đi, cô phiền muốn chết.
"Nha...."
Một tiếng hét vang lên.
Người nào đó sau lưng không có mắt, phang, đụng vaoif một lồng ngực chắc như đá, suýt nữa thì ngã.
Thần Huống đi vào không tiếng động. Đông Đình Phong nhìn thấy được, Đông Lôi lại không nhìn thấy.
Anh liền vội vã như chim ưng bắt gà con, xách tiểu nha đầu này trở về, thật khinh tiểu nha đầu này lại gầy như vậy...như con mèo con, phong chừng chưa bằng một nửa cân nặng của anh.
Con gái bây giờ đều lấy gầy làm tiêu chuẩn, Thành Thiên cũng chỉ biết ăn chế độ giảm béo, Thần Huống xem ra, thật sự không dám nghĩ, như cây tre vậy, ôm nhiều mà đau...
"Đi đường đừng hấp tấp như vậy"
Anh không khỏi dặn dò.
Đông Lôi ngửi được mùi hương xà bông nhẹ nhàng khoan khoái, sờ sờ cái mũi, ngẩng đầu, chống lại đôi mày rậm đang nhăn lại, cảm thấy có chút khẩn trương, tóc gáy dựng hết lên___biểu tình này thật sự nghiêm túc.
"Thần ...Thần đại ca...."
Đông lôi cười, vội vàng quýnh người lên đẩy tay ra, lùi ra sau hai bước, cung kính kêu một tiếng nói: "Anh đến khi nào vậy?"
"vừa xong"
Thàn Huống liếc mắt một cái tiểu nha đầu này, mới trước kia mắt mũi chưa sạch, sau khi lớn lên mỗi một lần gặp đều ấn tượng không giống nhau.
Cô hôm nay mặc đặc biệt khoan khoái nhẹ nhàng, một cái váy liền thân hoa li ti, đeo thắt lưng có tuyết trắng có hạt chân châu Lưu Tô đính vào, tóc ngắn, đi giày cao gót, da trắng như tuyết, gương mặt trang điểm nhẹ tinh xảo. lộ ra toàn bộ tuổi thanh xuân đang rực rỡ.
Ánh mắt của anh dừng trên lưng tinh tế của tiểu nha đầu này, nghĩ rằng, nhỏ như vậy, như có thể cắt đứt được vậy, đẹp mắt thì đẹp mắt nhưng như vậy thì quá gầy rồi.
Vừa ô một cái anh cảm nhận rõ ràng rất ít thịt, nhịn không được hỏi một câu:
"Lôi Lôi, em rút cuộc có hay ăn cơm không?Nhiều năm như vậy, tuổi tác đều đi đâu rồi? vẫn giống như năm trước, gầy như dân Châu Phi chạy nạn vậy? đừng không có việc gì học mấy đứa náo loạn khống chế khẩu phần ăn..."
Đông Lôi buồn bực nhìn chính mình, gầy như thế nào, cô rõ ràng có thể ăn ngon được không:
"Em từ nhỏ ăn đã không mập"
Đông Đình Phong nở một nụ cười: Thần Huống vốn bản thân to lớn, vì thế nhìn người khác đều cảm thấy người ta như chưa ăn cơm vậy. kỳ thật anh nhìn. Lôi Lôi cũng không tính là gầy.
"Dù sao vẫn là rất gầy"
"Em vốn không có khả năng lớn lên giống Thần đại ca đâu..."
Đông Lôi nói trả, Thần Huống kéo kéo khóe miệng, cười như không cười, bởi vì anh không có cách nào tưởng tượng được Đông Lôi lớn lên cao lớn sẽ khủng bố thế nào.
Đông Lôi đem hết vẻ mặt của anh thu vào trong mắt, cũng không biết anh đang nghĩ gì, chỉ là trước mặt người đàn ông bắc cực này có chút kkhông tự nhiêu, nhịn không được đưa tay sờ tóc, quay đầu nhìn Đông Đình Phong nói"
"Anh, mọi người nói chuyện đi, em đi trước"
Trong lòng lại đang nghĩ, người đàn ông bắc cực này cũng có lúc ngây thơ, người này, có làn da ngăm đen do phơi nắng, trên mặt có dấu vết của năm tháng, mang một bộ mặt băng sơn lãnh huyết, thật là gấu bắc cực cũng không bì được__so sánh với cẩu hùng mới khác biệt hoàn toàn.
Trong đầu lóe lên hai chữ "cẩu hùng" thì Đông Lôi chợt muốn cười.
Nếu Thần tư lệnh mà biết cô trong lòng xưng hô gọi anh như vậy, không biết có nổi điên không?
Tưởng tượng một chút: cẩu hùng mà nổi điên sẽ đáng sợ như thế nào? Đông tiểu thư đang phát huy trí tưởng tượng
"Chờ một chút"
Mới bước đi hai bước ta Đông Lôi lại bị kéo lại, Thần Huống một tay đưa ra đã xách được cô quay lại.
Anh nhất thời quên cô là con gái, sử dụng sức lực không giống nhau, kết quả nha đầu kia, tựa như một con bướm nhỏ bị giang lưới, nằm gọn trong lòng anh, cái mũi kia va chạm mạnh không khỏi kêu lên thảm thiết.
"Thần đại ca, anh làm sao vậy? mưu sát sao? Mũi của em a...."
Tóc ngắn xù lông lên ở trước mặt Thần Huống, anh lâm vào cảnh cứng đơ, vội vàng buông tay, nghiêm trang nói:
"Anh đã nói là em quá nhẹ, anh còn chưa dùng sức đâu...."
"Thần đại ca, em là cô gái mới hai nươi mấy tuổi"
Được rồi cô chính là con gái. Con gái so với con trai rất nhẹ, hôm nay đã được biết qua. Thần Huống không tiếp lời.
"Có chuyện gì? Không có việc gì em có thể đi chưa.." Đông Lôi hỏi.
"Thản Thản hôm nay được nghỉ, đây là vé xem phim, nó hẹn em đi xem phim"
Hai tấm vé xem phim hiện ra trước mắt cô.
Đông Lôi cầm lấy xem, đúng là vé xem phim, hơn nữa còn là bộ phim cô muốn xem nhất, kêu lên trong lòng ánh mắt vui mừng bay lên
"Là cảm ơn Thần đại ca"
Cô gái nhỏ cao hứng hai mắt sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn như đóa hoa đang nở rộ. loại vui vẻ này, đến chỉ đơn giản như vậy.
Thần Huống lắc đầu, giới trẻ bây giơ sao lại yêu thích phim ảnh như vậy, anh xem những thứ đó căn bản là lãng phí thời gian.
Chênh nhau 12 tuổi, thật sự là có sự khác biệt quá lớn____
Ngay lúc này, di động vang lên. Đông Lôi vừa nhìn đã thấy là Thần Thản, vội vàng nhận máy nghe:
"Tiểu Thản, sao vậy?'
"Đã nhận được vé xem phim chưa?"
Đông Lôi thổi bay tờ giấy trên tay, rạo rực nói:
"Nhận được rồi"
"Nhận được thì tốt rồi, anh đang trên đường đến, như vậy đi chúng ta gặp nhau ở rạp chiếu phim nhé"
"Được"
Đông Lôi cúp máy, quay đầu hướng hai người đàn ông vẫy tay:
"Em đi nhé..."
Chạy thẳng về phía trước như trước, giống như linh dương chạy thẳng ra ngoài, rất nhanh đã biến mất.
21 tuổi đúng là độ tuổi thanh xuân đẹp nhất, đối với đời người có biết bao nhiêu kỉ niệm, Thần Huống nhìn ở trong mắt không khỏi cảm khoái một câu:
"Tuổi trẻ thật tốt"
Tuổi càng lớn, trách nhiệm càng nhiều, nào có thể giong như tuổi của cô vô lo vô nghĩ, lúc đau lòng có thể khóc đến trời sụp chứ...
"Nha đầu này, vẫn còn tính tính của một đứa trẻ..."
Đông Đình Phong cười có chút bất đắc dĩ, ý bảo Thần Huống ngồi
"Tiểu Thản sẽ không hiểu lầm chứ...."
← Ch. 393 | Ch. 395 → |