← Ch.5 | Ch.7 → |
Hai ngày sau, như Cốc Tử Dung liệu trước, Cận Y Quân dưới sự tự trách, thừa dịp người bên ngoài không chú ý uống thuốc độc, ý muốn tự sát.
Vì thế Cốc Tử Dung được mời vội tới Cô Vân cư cứu chữa cho Cận Y Quân.
Nàng châm kim lên các đại huyệt trên toàn thân Cận Y Quân, sau khi đem độc dẫn ra, lại khai đơn để nàng dùng theo, sau khi đem độc tố còn sót lại đẩy ra ngoài, mới toàn thân mệt mỏi quay về Hướng Tinh tiểu lâu ngủ, trong lòng còn thầm mắng mấy người làm phụng mệnh trông trừng Cận Y Quân không có trách nhiệm.
Ba ngày sau, Cốc Tử Dung tới xem thể trạng của Cận Y Quân, vừa tiến vào cửa phòng liền vì hành vi hất đổ bát thuốc lên đất mà châm ngòi lửa giận trong lòng.
"Độc đã loại hết, thuốc cũng đã uống ba ngày, bây giờ mới đập bát, không chê chậm một chút sao?" Cốc Tử Dung trào phúng nói, liếc xéo Cận Y Quân đang tựa vào đầu giường.
"Ngươi tới làm gì?" Cận Y Quân cả giận nói, không ngờ hành vi quá quắt của mình bị nàng nhìn thấy, sắc mặt càng trắng thêm vài phần.
Cốc Tử Dung tạm không trả lời, chuyển hướng thị nữ không biết phải làm sao phân phó nói: "Sắc tiếp một chén thuốc." Chờ sau khi thị nữ lui ra, nàng mới tiến nhanh tới, nắm tay Cận Y Quân, nghĩ trước nhất phải xem mạch một phen, thăm dò tình hình bài độc sau khi uống thuốc của nàng .
"Vì sao ngươi phải cứu ta? Sao không để cho ta chết quách đi!" Cận Y Quân hất tay Cốc Tử Dung ra, ương bướng la lớn, nhưng mắt thoáng liếc, bất ngờ phát hiện trong đôi mắt của đối phương phun ra lửa giận, nhất thời cấm khẩu.
Cốc Tử Dung chạm vào cổ tay có chút yếu ớt, chậm rãi mở miệng "Có thể, ngươi muốn chết ta tuyệt sẽ không ngăn ngươi, đợi sau khi ta trị thương cho ngươi xong, tuỳ ngươi muốn nhảy lầu hay là nhảy xuống sông cũng không liên quan đến ta."
Cận Y Quân kinh hãi với ngữ khí bình tĩnh của Cốc Tử Dung, khuôn mặt bình tĩnh hoàn toàn không ăn khớp với ánh mắt mãnh liệt, vẫn cãi bướng nói: "Ngươi có thể từ giờ trở đi không cần quan tâm ta!"
"Khó mà làm được." Cốc Tử Dung lại đưa tay, cường ngạng nắm cổ tay Cận Y Quân, bắt đầu bắt mạch, một bên mở miệng nói: "Lấy tiền của người khác chữa cho ngươi, nếu không ta cũng chẳng tự tìm phiền toái giải độc cho đứa ngu ngốc ngươi." Ừm, cũng không tệ lắm, tiếp tục uống mấy đơn thuốc nữa hẳn là sẽ tốt hơn.
"Ngươi mắng ta là ngu ngốc?" Cận Y Quân kinh động há to miệng, có chút không dám tin.
"Không phải ngu ngốc thì là gì?" Cốc Tử Dung buông cánh tay của nàng, từ mép giường đứng lên, cúi đầu nhìn thẳng nàng."Nếu cảm thấy mình làm chuyện sai, sao không tìm cách mà sửa sai, tự sát là hành vi của mấy kẻ nhu nhược, tưởng chết thì không có việc gì sao? Với lại Tô Vân Nhi cũng không chết."
"Ngươi ..." Cận Y Quân nhìn Cốc Tử Dung mắt tràn ngập lên án, nhất thời kinh ngạc không nói gì, sau một lúc lâu mới suy sụp rủ mắt "Ta ... Khi ta tỉnh ngộ thế nhưng phạm phải lỗi lớn như thế ... Ta ... thật sự không biết nên làm thế nào cho phải, mà ta ... điều duy nhất nghĩ đến là ..." Nàng có chút nức nở nói.
"Lấy cái chết tạ tội?" Cốc Tử Dung khinh thường bĩu môi, "Cho nên ta nói ngươi là đần độn, ngu ngốc."
"đần độn" Cận Y Quân hoang mang nâng mắt.
"Cái này không quan trọng!" Cốc Tử Dung phất phất tay "theo ta được biết, từ nhỏ đến lớn, lệnh đường ... À, đại nương của ngươi đều coi ngươi là do mình sinh ra, chưa bao giờ từng bạc đãi ngươi, ngược lại là chính ngươi hục hặc không chịu nhận, hiện giờ sự tình đã xảy ra, ngươi lựa chọn lấy cái chết tạ tội, vậy ngươi có từng suy nghĩ đến Tô Vân Nhi yêu thương ngươi từ nhỏ? Nếu bà coi ngươi trở thành con gái ruột, ngươi nhẫn tâm khiến bà ấy nếm thử đau đớn mất đi người thân sao?"
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, sắc mặt Cận Y Quân trắng bệch, rất lâu mới phun ra được một câu: "Nhưng mà ... Bây giờ ta còn mặt mũi nào đi gặp bà và đối mặt với những người khác?"
"Nếu ngươi từ nhỏ chưa từng hưởng thụ tình thân, lại còn bị người thân nhất bán cho người khác khi mình còn nhỏ rồi rơi vào địa ngục của người kia thì ngươi tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vừa rồi, thật là đần độn!" Cốc Tử Dung tự giễu nói, trong lòng đối diện với người con gái ở trong phúc mà chẳng biết hưởng có một tia hâm mộ và ghen tị. Mỗi người một số phận, vì sao nàng ngày đêm đều hy vọng đạt được chuyện không có thể có, đổi lại chỉ là khước từ?
"Hả?" Cận Y Quân giật mình sững sờ nghe, trong lòng mơ hồ có chút hiểu được hàm ý trong lời nói của Cốc Tử Dung. Nàng là đang nói cảnh ngộ của mình sao?
Tức giận đột nhiên tiêu tai, trong lúc vô ý gợi nhớ lại chuyện cũ khiến tâm tình của Cốc Tử Dung trầm xuống.
"Đừng ngây người, lời ta nói đến thế, tự ngươi hảo hảo suy nghĩ một chút đi! Nếu ngươi vẫn quyết định muốn chết, vậy thì chờ ta trị cho ngươi xong, đến lúc đó ngươi muốn chết như thế nào đều là chuyện không liên quan đến ta!" Cốc Tử Dung nói xong, mặc kệ Cận Y Quân đang trợn mắt há hốc mồm, liền nhàn nhã rời khỏi
***
Không nghi đến thờ ơ nhìn đời, cho dù vì việc vớ vẩn nàng đi tới niên đại này, thế nhưng số phận vẫn mở ra như cũ, đây là cái gì thì nối tiếp cái đó thôi!
Cốc Tử Dung thầm nghĩ bước ra khỏi Cô Vân cư đi thông ra cổng vòm của một sân viện khác, nhưng không ngờ bị Đỗ Như Mai chờ đã lâu chặn đường.
Năng mắt nhìn nữ tử đầy đặn trước mặt cơ hồ cao hơn nàng một cái đầu, trong lòng Cốc Tử Dung đã ngầm hiểu thân phận người này .
Cốc Tử Dung quan sát. Ừm! Nàng rất đẹp, rất tươi đẹp, môi mọng cong lên, ngực lớn cao ngất như muốn phá cái áo mỏng tronng suốt trên người, một vưu vật trời sinh, nếu sanh ở thế kỷ 20, nhất định sẽ được mọi người chọn là quán quân trên bìa tạp trí Play boy, nhưng ở thời đại này không tồi, là một đại biểu điển hình cho kiểu nữ tử được người yêu thích ở Đường đại.
"Ngươi chính là vị thần y Cốc Tử Dung trong miệng hạ nhân ở phủ?" Đỗ Như Mai diễm lệ tràn ngập ghen ghét đánh giá dung mạo tuyệt sắc mềm mại trắng nõn của Cốc Tử Dung, miệng không khách khí hỏi.
"Ta là Cốc Tử Dung đúng vậy, ngươi là ..." Cốc Tử Dung bình tĩnh nhướn mày, biết rõ còn cố hỏi.
"Ta là Đỗ Như Mai." Đỗ Như Mai nghiến răng trả lời, trong lòng càng ghen tị với giọng nói êm tai trời sinh của Cốc Tử Dung "Ngươi đã là nữ nhân của Vương gia, sao có thể không biết ta hay Lê Thiên Thiên ở Hồng Vân Các chứ?"
"Ta biết." Cốc Tử Dung ôn hoà nói, cũng không phủ nhận.
"Nếu biết, vậy ngươi càng nên biết, ta và Lê Thiên Thiên chính là đương kim thánh thượng ngự tứ cho Vương gia, tương lai sẽ trở thành chính thất và tiểu thiếp của vương gia, mà nữ nhân thân phận thấp hèn không biết từ đâu đến lại không có chút nào để chúng ta vào mắt, thậm chí ngay cả một lần thượng Hồng Vâ các cũng không có, đừng tưởng rằng Vương gia bây giờ tốt với ngươi, yêu chiều hết mức, một khi hắn hết hứng thú, ngươi ..."
"Đỗ Như Mai, ngày hôm nay ngươi tới tìm ta vì nói những lời này?" Cốc Tử Dung cắt đứt lời nói toan tính của nàng, không nhanh không chậm hỏi.
Đỗ Như Mai nhe vậy nhíu mày, nhìn khuôn mặt Cốc Tử Dung vẫn bình tĩnh không chút sóng, bị Cận Minh Lôi lạnh nhạt lâu nóng ruột cuối cùng cũng không ân nhẫn được bạo phát.
"Ngươi đừng nghĩ hiện tại Vương gia yêu thương ngươi, ngươi có thể làm bộ làm tích, không để chúng ta vào mắt, một khi Vương gia ghét ngươi rồi, Đỗ Như Mai ta nhất định phải cho ngươi sống không nổi một ngày ở trong phủ!" Nàng hung hăng quẳng xuống một lời, lòng tràn ngập ghen ghét làm nàng mất đi lý trí, sợ hãi bị thất sủng là nàng hoàn toàn đã quên giáo huấn được dạy và phong độ thân là một thiên kim tiểu thư nên có.
Cốc Tử Dung có chút buồn cười nhìn thái độ biến sắc đột nhiên la lối om sòm của Đỗ Như Mai, trong lòng có chút không thể gật bừa sự căm thù mãnh liệt của nàng với mình, mà tìm căn nguyên tận gốc, đây đều là Cận Minh Lôi gây ra. Nàng dựa vào gì phải thay mặt chịu đựng sự bạc tình của hắn!
Cốc Tử Dung có chút bực mình trách bản thân, lúc trước vì sao lại dễ dàng khuất phục dưới sự hấp dẫn của hắn, mà rước lấy cảnh bị ngươi ta chửi mắng.
"Đỗ Như Mai, ân oán giữa ngươi và Cận Minh Lôi nên tìm hắn để tính, người có mới nới cũ không phải ta, ngươi tìm nhầm người xả giận rồi!"
"Đừng hòng định phủi sạch quan hệ, ta muốn ngươi trả lại hắn cho ta cũng mau rời khỏi vương phủ đi!" Đỗ Như Hồng kêu lên.
"Cứ việc ghép cặp đi!" Cố Tử Dung nhún nhún vai "Xin của tự nhiên! Chờ sau khi Cận phu nhân khỏi hẳn, ta lấy được tiền thưởng thì sẽ chạy lấy người, ngươi cũng đừng gào lên với ta nữa, đỡ phải mất phong phạm của tiểu thư khuê các ngươi, Ok?"
Đỗ Như Mai khẽ nhếch miệng. Câu cuối cùng nàng nói có nghĩa gì? Đột nhiên nàng lại phục hồi tinh thần "Thật sự? Bệnh của Cận phu nhân tốt hơn, ngươi liền rời đi?" Nàng truy vấn.
"Đúng đấy, đúng đấy" Cốc Tử Dung không kiên nhẫn đối với vẻ mặt bán tin tán nghi khoát tay "Còn nữa, ta đã trả lời vấn đề của ngươi , sau này ngươi đừng đến làm phiền ta nữa! Không có việc gì chứ! Ta đi trước." Không muốn tranh luận với Đỗ Như Mai nữa, nàng vòng qua người nàng ngáng đường, tiêu sái nghênh ngang rời đi.
Trơ mắt nhìn thân hình nhỏ xinh của Cốc Tử Dung đi xa , Đỗ Như Mai trong lòng vẫn căm giận bất bình, nhưng lại đối với lời nói và việc làm kỳ dị của nàng có một tia hoang mang.
Ban đầu ý định của nàng chính là đặc biệt tiến đến chặn nàng ta, hảo trịnh trọng cảnh cáo nàng, không được bị nàng nói vài ba câu còn thản nhiên nói nàng sắp rời đi, làm cho lòng đố kỵ đầy một bụng của nàng ngã ngựa không có chỗ có thể phát.
Sau khi Cốc Tử Dung đi vào Vương phủ, Cận Minh Lôi không còn đến Hồng Vân các tìm nàng, mà nghe hạ nhân trong phủ nói, Cận Minh Lôi vô cùng tốt với Cốc Tử Dung, hơn nữa sáng nào cũng nhìn thấy hắn đi ra từ Hướng Tinh tiểu lâu.
Loại đồn đại này, sao không làm nàng kinh hãi, đặc biệt là Cận Minh lôi chưa bao giờ thật sự qua đêm ở Hồng Vân hợp, lại càng khiến nàng lo âu đến vị trí sắp đến tay phải chắp tay dâng cho người khác.
Hừ! Không sao, nếu Cốc Tử Dung không rời khỏi Vương phủ như lời nàng ta nói, nàng cũng tuyệt đối sẽ nghĩ biện pháp khiến cho nàng ta không đi không đi không được.
***
Cốc Tử Dung đắm chìm ở trong suy nghĩ, dường như rất nhàn nhã đi về phía Hướng Tinh tiểu lâu, hồn nhiên không phát hiện trên đường hạ nhân chào hỏi nàng nhưng lại chỉ cảm nhận được hơi thở xa cách tản ra từ trên người nàng.
Không thể phủ nhận, lúc trước nàng lấy cảm tình lớn và động tâm với Cận Minh lôi, mới có thể đồng ý tạm thời thuận theo làm tình nhân của hắn, lúc ấy bản thân rất nắm chắc, chờ thời điểm tới, nàng tự nhiên sẽ không chút nào lưu luyến đến đoạn tình cảm giữa đường này, dứt khoát mà lui, nhưng không ngờ hôm say sau khi gặp Đỗ Như Mai, cảm giác trong lòng hoàn toàn phá vỡ nhận thức tự tin của mình lúc trước .
Ngoại hình xinh đẹp của Đỗ Như Mai cùng khí chất trong cách nói không thể xem nhẹ, khiến nàng biết Đỗ Như Mai thật sự không phải mỹ nữ chỉ có bề ngoài mà không có nội hàm, nói vậy Lê Thiên Thiên cùng ở Hồng Vân các hẳn là không tầm thường!
Nghe là một chuyện, tận mắt nhìn thấy mới khiến Cộc Tử Dung bất ngờ lĩnh ngộ được tất cả không phải nói dễ như trong tưởng tượng của mình.
Nàng dù bình tĩnh, cẩn thận thế nào chung quy cũng là nữ nhân, Đỗ Như Hồng chẳng qua chỉ là một cái tên, nàng cũng không cảm thấy có quan hệ gì tới mình, cũng không để ý Cận Minh Lôi ở Hồng Vân các còn có hai thị thiếp ngự tứ.
Nhưng hôm nay, lúc vừa thấy Đỗ Như Hồng xinh đẹp thì trong đầu lại không tự chủ được nghĩ tới Cận Minh lôi cũng từng cùng các nàng ở trên giường làm động tác triền miên giống nhau, trong lòng có một loại bực bội ghen tuông không ngừng thoát ra.
May ra nàng có thể ở ngoài miệng nói tiêu sái không thèm để ý, còn thông thạo diễn xuất nguỵ trang cũng sẽ không để cho người khác nhìn thấu, thế nhưng chỉ có chính mình rõ ràng nhất, loại cảm giác không thoải mái trong lòng này, đắng chắt giống như trong miệng ngậm thuốc bắc, trong lòng cũng nổi lên cảm giác đau đớn.
***
"Cốc cô nương."
Cốc Tử Dung vừa bước vào trong sân Hướng Tinh tiểu lâu , tức thì nghe được bên phải truyền đến một tiếng nói nữ tính mềm mại, trực giác của nàng quay đầu nhìn một cái.
Chỉ thấy trên con đường đi bộ giữa vườn hoa một nữ tử xinh đẹp như hoa, dáng điệu thướt tha đang nhẹ nhàng đứng đấy, nàng có một đôi mắt phượng xinh đẹp, khoé môi hơi nhếch lên một nụ cười dịu dàng thấp thoáng, thập phần đẹp tâm đẹp mắt.
Tâm trạng Cốc Tử Dung trầm xuống, lập tức hiểu được người này là một vị tiểu thiếp khác của Cận Minh Lôi - Lê Thiên Thiên.
Sách! Lần lượt đến đây, Cốc Tử Dung nàng hôm nay rốt cuộc là gặp vận gì? Vẫn là đụng chạm? Hai thị thiếp của Cận Minh Lôi tại sao đều chọn hôm nay đến ngả bài đàm phán với nàng chứ!
Nàng thầm than một tiếng, đứng yên tại chỗ, nhìn thấy Lê Thiên Thiên lộ vẻ tươi cười xinh đẹp, dáng đi nhẹ nhàng.
"Thực xinh lỗi, Cốc côn nương, ta mạo muộn đến, không có quấy rầy người đi?" Lê Thiên Thiên nhỏ giọng dịu dàng nói xong, mắt phượng đánh giá Cốc Tử Dung tuyệt mỹ khiến Cận Minh Lôi bao lâu rồi không đến Hồng Vân các.
"Không có. Ngươi tìm ta có việc?" Cốc Tử Dung dứt khoát hỏi, thầm nghĩ mau mau hỏi rõ ý đồ nàng đến, sau đó nhanh chóng giải quyết, quay về Hướng Tinh tiểu lâu ngủ một giấc sâu một phen.
Lê Thiên Thiên sửng sốt, không nghĩ tới Cốc Tử Dung không chỉ có thái độ xa cách, mà còn nói thẳng không quanh co lòng vòng, nang treo diện mạo một tiểu thư khuê các dịu dàng trước mặt, ôn nhu mở miệng "Cốc muội muội, ta có thể gọi ngươi như vậy chứ! Dù sao chúng ta đều là thị thiếp của Vương gia, gọi ngươi là Cốc cô nương, không khỏi có vẻ lạnh nhạt, ngươi nói có phải không?"
Toàn thân Cốc Tử Dung nhất thời nổi lên một tầng da gà , cảm thấy ngữ khí của Lê Thiên Thiên dường như quá mức giả tạo khách khí, làm nàng nảy sinh cảnh giác.
"Không cần, ta thấy ngươi vẫn nên gọi ta là Cốc Tử Dung đi! Ta cũng không phải là thị thiếp của Cận Minh lôi, ngươi không cần phải tự hạ thấp địa vị uỷ khuất tự kiềm chế thừa nhận ta làm muội, nên nói thẳng ý đồ ngươi đến đi!"
Lê Thiên Thiên có chút bối rối chớp chớp mắt phượng, một nét căm hận rất nhanh hiện lên đáy mắt tức thì thay thế cho thần sắc yêu thích ngưỡng mộ.
"Cốc cô nương khí phách thẳng thắn làm Thiên Thiên kính trọng không thôi, ta đây liền nói thẳng ."
Cốc Tử Dung nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt. Nữ nhân này cũng quá giả tạo đi! Rõ ràng đáy mắt đầy hận ý với nàng, lại vẫn có thể nói nói cười cười, loại công lực này khiến người ta thật là kính nể! Xem ra nàng ở thế kỷ 20 tu hành công lực vẫn là quá kém.
"Lệnh Thiên Thiên ta hôm nay tới thăm ngươi, ngoài việc muốn nhận tỷ muội cùng hầu hạ Vương gia ra, cũng hi vọng về việc riêng hai bên không cần quá mức xa lạ, dù sao hầu hạ Vương gia cũng không phải ngày một ngày hai, nếu mọi người có thể cùng sống chung, không có phân tranh, vậy không chỉ là phúc cho Vương phủ, còn có thể tận tâm toàn lực dốc lòng hầu hạ Vương gia, ngươi nói phải không?
Wow! Nữ nhân này còn thú vị hơn, căn bản là đã coi mình trở thành Vương phi rồi nha! Cốc Tử Dung buồn cười lại vừa ghen tương nghĩ ngợi.
"Lê Thiên Thiên, ta hiểu được nguyên nhân vì sao hôm nay ngươi tới tìm ta, có điều ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, dụng tâm của ngươi để nhầm chỗ rồi, ta không phải thị thiếp của Cận Minh Lôi, đối với địa vị sau này của ngươi cũng sẽ không có ảnh hưởng. Giống như ta vừa mới nói với Đỗ Như Mai, chỉ cần bệnh của Cận phu nhân tốt lên, ta lấy được tiền thưởng liền chạy lấy người, trước mắt ta chỉ là một người bên gối của Cận Minh Lôi thôi, ngươi thật sự là khỏi phải lo lắng cho ta." Cốc Tử Dung tỏ rõ thái độ, ghen tuông trong lòng càng thêm tràn ra, âm thầm mắng tên Cận Minh Lôi đầu sỏ gây nên, làm nàng rơi vào trong tình huống này.
Lê Thiên Thiên khép nửa mắt lắng tai nghe, thầm nghĩ , bằng vài câu nói qua loa lấy lệ của nàng đã nghĩ gạt người sao! Cận Minh Lôi cũng không phải là nam tử bình thường, hoàn toàn không có khả năng có bất kỳ nữ nhân nàyo sẽ dễ dàng buông tha cho vinh hoa phú quý tới tay, càng đừng nói đến là một nữ tử thân phận thấp kém. Chỉ có điều, dù thế nào đi nữa, vị trí Định Bắc vương phi này, nàng đã định rồi, ai cũng không thể ngăn cản nàng.
Lê Thiên Thiên chỉnh sắc mặt "Nếu Cốc cô nương không có ý định kết giao với bọn ta, Thiên Thiên cũng không dám miễn cưỡng, nhưng, nếu Cốc cô nương thay đổi chủ ý, Thiên Thiên bất cứ lúc nào cũng ở Hồng Vân các đợi cô nương đến nói một lời." Nàng ngừng lại, thấy Cốc Tử Dung vẫn một mặt lạnh lùng, nàng đành phải ngượng ngùng mở miệng: "Vậy Thiên Thiên liền không dám quấy rầy Cốc cô nương nữa, Thiên Thiên cáo từ!"
"Xin cứ tự nhiên." Cốc Tử Dung như trút được gánh nặng nhìn lên Lê Thiên Thiên không cam lòng đi khỏi cổng vòm của Hướng Tinh tiểu lâu , mới xoay người đi thẳng vô lầu, trong lòng có một cảm giác tực giận khó hiểu .
Chết tiệt! Nàng rốt cuộc là làm sao vậy?
***
Đêm đó, kh Cận Minh lôi đến phòng ngủ của Cốc Tử Dung ở lầu hai của Hướng Tinh tiểu lâu thì lập tức phát hiện bóng dáng nàng nhàn rỗi ở bên cửa sổ, toàn thân toả ra hơi thở xa cách không giống như ngày thường.
Hắn ngang ngược ngồi xuống bên cạnh nàng, một tay kéo nàng vào trong lòng, để nàng ngồi ở trên đùi của hắn."Sao vậy, mới một ngày không gặp, là ai làm Dung Nhi của ta không vui sao?" Hắn cười đùa điểm cái mũi nhỏ của nàng.
"Cái gì của ngươi, từng thứ trên người ta toàn bộ đều là của ta!" Cốc Tử Dung có chút buồn bực gạt tay hắn ra.
Nàng lần đầu ở trước mặt hắn biểu lộ ra cảm xúc chân thực, khiến Cận Minh Lôi có chút kinh ngạc.
"Xem ra thật sự có người chọc giận nàng. Là ai?" Hắn đưa tay xoa cái má trắng nõn của nàng.
Cốc Tử Dung giật mình, bản thân lại thiếu chút nữa vì nỗi lòng buồn bực mà không khống chế được, vì thế chuyển đề tài khác: "Đừng đoán bừa. Đúng rồi, độc của lệnh đường đã giải rồi, thân thể cũng sắp khỏi hẳn, lúc nào ngươi mới chịu đưa tiền thưởng cho ta?"
Cận Minh lôi sững sờ, có phần không thích ứng kịp thái độ thay đổi bất ngờ của nàng."Nàng rất thiếu tiền dùng?"
"Đương nhiên!" Cốc Tử Dung dùng ánh mắt xem thường liếc nhìn hắn một cái "Nếu không phải vì kiếm lấy tiền thưởng, sao ta phải ở lại Vương phủ."
"Cầm số tiền kia rồi, nàng tính làm thế nào?" Cận Minh Lôi tò mò hỏi.
"Buôn bán!" Cốc Tử Dung Cũng không hiaáu diễm, thẳng thắn nói.
"Buôn bán? Dựa vào một nữ nhân nàng?" Cận Minh Lôi lại kinh ngạc cho sự đặc biệt của nàng.
"Vì sao không được? Ngươi có thể tự mình gánh vác toàn bộ sự vụ của Minh Ký thương hội, còn ta chỉ là làm buôn bán nhỏ lại không thể?" Cốc Tử Dung liếc xéo hắn.
"Ta không nói là không thể." Cận Minh Lôi bật cười nói "Chỉ là ta chưa từng nghe một nữ nhân nói có suy nghĩ muốn buốn bán, mà không phải tìm một nhà tốt thành thân, ở nhà giúp chồng dạy con."
"Ta không phải những người khác!" Cốc Tử Dung quả quyết nói, tiếp đó lại như để tăng thêm lòng tin của mình "Ngươi chừng nào thì đem tiền thưởng cho ta?"
"Nàng thật sự chỉ nghĩ đến tiền?" Con ngươi đen sâu xa ngưng tụ một ngọn lửa.
"Đương nhiên, có tiền mới có thể làm chuyện ta muốn làm, chẳng lẽ vẫn còn dựa vào Định Bắc vương phủ để cho người ta nuôi dưỡng?" Cốc Tử Dung khẳng định trả lời, cuối cùng vẫn nhịn không được châm chọc hắn một câu.
"Để cho ta nuôi có cái gì không đúng? Nàng đã là người của ta, chỉ cần ta còn muốn nàng, thì tuyệt sẽ không bạc đãi nàng." Cận Minh Lôi nói như thể hiển nhiên, trong lòng đã có ý niệm nuôi nàng cả đời .
"Buồn cười!" Cốc Tử Dung giễu cợt hừ một tiếng "Như vậy kết cục ngày nào đó ngươi đột nhiên không quan tâm ta, chẳng lẽ đến lúc đó ta sẽ phải ngoan ngoãn tự nhận mình xui xẻo về nhà tự kiếm ăn, sau đó rơi vào cảnh hai bàn tay trắng?"
"Cho dù ta không còn muốn nàng, nàng cũng có thể tiếp tục ở lại trong vương phủ, ta sẽ không đuổi nàng đi." Cận Minh Lôi có chút mất tự nhiên nói câu hứa hẹn chưa bao giờ nói với bất kỳ nữ nhân nào.
"Càng buồn cười." Cốc Tử Dung lại khịt mũi "Đến lúc đó ta chẳng phải là nhìn sắc mặt ngươi, cầu ngươi bố thí thưởng ta một miếng cơm ăn sao?"
"Vì sao nàng phải ép lời nói đến khó nghe như vậy?" Cận Minh Lôi tức giận nói. Trước giờ chỉ có nữ nhan trăm phương ngàn kế muốn ở lại bên cạnh hắn, cho dù không có danh phận cũng ngọt như đường, chỉ có cô nàng bé nhỏ này, luôn khinh thường đãi ngỗ đặc biệt của hắn đối với nàng, thậm chí còn luôn nói những lý luận kinh thế hãi tục!
"Chẳng lẽ không đúng, Cận Minh Lôi ngươi đường đường một Vương gia, muốn cưng chiều ai thì cưng chiều người đó, muốn vứt bỏ ai thì vứt bỏ, ai dám lên tiếng?" Cốc Tử Dung đã bị tập kích cả buổi chiều, sóng gió vẫn còn chưa bình ổn lại. Ai! Không thể tưởng được mình cũng lâm vào cảnh tranh sủng với người, bị người ta chửi rủa không chị được.
Cận Minh Lôi chưa từng bị người ta châm chọc như thế, hai mắt lạnh xuống "Nàng đang trách cứ ta không cho ngươi một lời hứu hẹn, cho nàng một danh phân?"
Cốc Tử Dung nhìn con ngươi chợt lạnh lẽo của hắn, trong lòng thầm than một tiếng. Ai! Sự khác biệt của một ngàn ba trăm năm, quá rộng lại quá sâu rồi.
"Quên đi." Nàng khoát tay. Muốn làm cho một cổ nhân hiểu việc nam nữ bình đẳng, quá khó khăn "Dù sao đi nữa qua chừng mười ngày, lệnh đùng sẽ hoàn toàn khỏi hẳn, đến lúc đó quan hệ giữa chúng ta cũng có thể kết thúc rồi." Từng có kinh nghiệm vượt qua việc huấn luyện trường kỳ, khiến nàng bình tĩnh nói ra bế hoạch rời đi, bởi vì nàng kinh sợ đối với tình cảm của nàng càng lúc càng sâu, cho nên quyết định rút thân trước.
Một cảm thủ sợ hãi bất an chưa từng gặp qua đánh vào tim Cận Minh Lôi! Khi đột nhiên nghe Cốc Tử Dung dùng khẩu khí thoải mái như thế nói lời đoạn tuyệt xong, cả xúc xa lạ lập tức liền tràn ngập trong lòng hắn, tức giận sâu sắc cũng bốc lên.
Nàng lại tuyệt không lưu luyên, mà còn bức thiết muốn rời khỏi hắn!
"Nàng có thể tiếp tục ở lại!" Hắn quả quyết nói, con ngươi đen sâu thẳm hơi trầm đi, cảm xúc phức tạp tràn ngập trong đó.
Cốc Tử Dung tinh mắt nhìn thấy cơn tức giận chợt loé lên rồi biến mất trong mắt hắn, nàng bỗng nhiên cười, thân mình mềm nhũn, tiến sát vào ngực của hắn.
"Ngươi luyến tiếc ta?" Nàng chìa ngón tay ngọc nhỏ dài khẽ vẽ qua gương mặt của hắn.
Cận Minh Lôi có chút nhìn mê mẩn thái độ lại thay đổi của nàng, còn chưa suy nghĩ cẩn thận đã lại rơi vào trong nụ cười duyên dáng của mỹ nhân, mà động tác của ngón tay nàng dễ dàng khơi mào dục vọng ở sâu trong hắn.
"Đúng là ta luyến tiếc!" Con ngươi hiện lên tia sáng mị hoặc kỳ lạ, hắn thấp giọng nói, đầu hạ xuống, ngang ngược hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, cánh tay chặt chẽ, đem thân hình nhỏ xinh của nàng hoàn toàn khoá ở lồng ngực.
Nàng còn muốn chạy, hắn có rất nhiều phương phải giữ nàng lại! Ít nhất khi hắn chưa chấp thuận, không cho pháp nàng rời khỏi Vương phủ một bước.
Cánh môi mềm mại cùng thân hình nhỏ xinh mềm như không xương, lập tức dẫn khởi loại dục hoả muốn giữ lấy nàng không rời, Cận Minh Lôi một bàn tay nâng đầu nàng, lưỡi xâm nhập vào miệng của nàng, quấn quýt cái lưỡi đinh hương của nàng, một tay kia đè lên cái mông tròn xinh của nàng, một mặt áp chế, một mặt thuận lợi cho mình xoa nắn vuốt ve.
Tình cảm dâng lên, khuôn mặt trắng nõn của Cốc Tử Dung đổ ứng giống như thoa son, nàng mặc kệ lòng mình, cố gắp hấp thụ hơi thở ấp áp của hắn, cung cấp vào hồi ức cho những ngày sau hai người chia ly cần dùng, cho nên nàng chủ động câu hẫn ham muốn của hắn, không muốn tiếp tục vì bất bình trong lòng mà phá huỷ sự hài hoà giữa hai người, để cho bản thân phóng túng một lần đi!
Hai tay nàng ôm lấy cổ của hắn, cố gắng đáp lại nụ hôn giống như cướp đoạt của hắn.
Cận Minh Lôi kinh hỉ với lần đầu tiên nàng nhiệt tình chủ động đáp lại, cái lưỡi nóng rực càng thêm không lưu tình khuấy đảo trong miệng nàng, thật lâu sau mới dọc theo cánh môi non mềm trượt xuống cái cổ trắng tinh của nàng.
"Thật là nhiệt tình!" Hắn thô suyễn cắn lên cái cổ mềm mại, tỉ mỉ nhấm nháp ngửi hương vị của nàng, cánh môi của hắn in liên tiếp dấu đỏ kích tình.
Hắn một tay đặt lên đỉnh núi tròn trĩnh của nàng, còn cách lớp quần áo chơi đoà khiêu khích, làm cho nàng phát ra những tiếng rên khẽ, khiến hắn càng điên cuồng.
Hắn không ân nhẫn nổi cởi bỏ toàn bộ quần áo của nàng , chỉ để lại cái quần lót.
Cốc Tử Dung cũng không cam chịu yếu thế cởi quần áo nửa người trên của hắn, lộ ra đồi ngực cường tráng cứng rắn.
Da thịt nõn nà như tuyết trắng vì cảm xúc mạnh mẽ mà ửng đỏ, trên hai vú cao ngất là hai đoá hồng mai mê hoặc tầm mắt hắn, bàn tay to trong giây lát đã cầm lấy hai vú, để chúng nó trào đầy trong bàn tay thô to , sau đó đột nhiên ngậm lấy hồng mai, dùng đầu lưỡi liếm láp.
"Ừm ..." Nàng than khẽ, tiếng nói ngọt ngào thực mị hoặc hồn người.
Âm thanh say mê kích thích lên giác quan của Cận Minh lôi, hắn trượt một bàn tay xuống, cách quần lót xoa nụ hoa giữa hai đù nàng, khiến cho nàng càng thêm thở gấp đồn dập.
Ngón tay của hắn còn cách quần lót mỏng nhẹ nhàng chà xoát, cảm giác trong cơ thể nàng vì chịu kích thích dần trào ra chất mật, thấm qua vải dính ướt ngón tay hắn.
Hắn rút tay, nhanh chóng đem cô nàng yêu kiều trong lòng thả nằm ở trên ghế dài, cửi quần lót, hai tai mạnh mẽ thô bạo tách đùi ngọc trắng tinh không tỳ vết của nàng ra.
Cấm kỵ hoa viên đẹp kinh người hoàn toàn hiện ra trước mắt Cận Minh Lôi, giữa rừng đen hơi lộ ra hoa hạch, bởi vì dính chất dịch mà nổi lên sáng bóng, hắn nhịn không được đưa ngón tay chà xoát, chuyển động qua lại.
"Ừm ..." Nàng bật ra một hơi mãnh liệt, bụng run rẩy, cái mông tròn trịa không tự chủ được nhẹ lay động khẩn thiết.
"Thật đẹp" Hắn tấm tắc tán thưởng, dùng hai ngón tay đẩy hai bên bụi hoar a, nhìn tháy một cảnh đẹp mê hoặc người, làm cho bụng dưới của hắn càng thêm căng chặt, cương lớn âm ỷ đau đớn,
Ngón tay của hắn nhờ vào hoạt dịch trượt vào, chuyển động trêu đùa ở bên trong, cho đến khi nàng khó chịu mấp máy mới mạnh mẽ càn rỡ đâm vào!
"Lôi!" Nàng đột nhiên hét lên, hoa kính chịu không nổi không ngừng trào ra mật ngọt.
"Thoải mái không?" Tiếng nói tràn ngập dục vọng truyền ra, mà nàng ý loạn tình mê rên đáp lại "Dung Nhi, thật nóng thật ướt ..." Đầu ngón tay hắn dính đầy chất mật chuyển động ở trong hoa kính nóng ẩm chật hẹp.
Hoa kính nóng ẩm, giống như muốn giữ lấy ngón tay của hắn, liên tục co rút, kẹp chặt ngón tay hắn bừa bãi lung tung, cũng khiêu gợi dục hoả của hắn càng nhiều hơn.
"Lôi.. a ... Lôi..." Thần chí nàng đã hoảng hốt, khó chịu liên tiếp hô tên của hắn, tiếng nói yêu kiều quanh quẩn trong phòng.
Cận Minh Lôi vì muốn đè xuống xúc động một lần xông vào trong cơ thể nàng mà toàn thân nóng lên, mồ hôi đầm đìa, hắn rút ngón tay, đem hai đùi ngọc trắng noãn của nàng đặt lên trên vai mình, đầu hơi cúi, đã chôn vào giữ hoa viên bí mật trong đùi nàng.
Đầu lưỡi linh hoạt liếm láp hoa hạch ướt ái, tầng tầng múi thịt theo kỹ xảo của môi lưỡi rung động lên xuống, hắn gậm cắn tiểu hạch mẫn cảm, không ngừng xoay tròn, bú mút.
"Ừm ... A"
Một luồng sóng nóng bỏng nảy thẳng lên bụng Cốc Tử Dung, mười ngón tay trắng nhỏ bởi vì để thân dưới đỡ trên ghế dái mà trở nên trắng bệch, trong miệng bật ra tiếng than tiêu hồn thực cốt, ở nơi sâu nhất trong cơ thể khát vọng muốn bồi thêm vào, cô ngọ nguật mông đòi hỏi.
"Lôi ... Ta chịu không nổi ..." Khoái cảm mãnh liệt tràn ngập toàn thân, cô mê mẩn yêu cầu trong trống rỗng, lực chú ý hoàn toàn tập trúng trên đầu lưỡi tà ác tuỳ ý dưới bụng kia.
Hoa kính tràn ra rất nhiều mật chất, thấm ướt đầu lưỡi tham nhập bên trong của hắn, hắn tới tới lui lui chui vào hoa kính chặt chẽ mê người, mãi đến khi hạ thân sưng lên như muốn nổ thì lưỡi nóng mới rời khỏi nơi nữ tính của nàng, dọc theo đường cong dịu dàng một đừng đi lên trên, chiếm lấy thứ cứng rắn đỏ tươi, hai tay cũng bao phủ vuốt ve đồi núi mượt mà.
Hắn bú liếm, đưa Cốc Tử Dung đẩy thẳng lên đỉnh cao của dục vọng.
"Lôi ... Đừng làm nữa ... Ta ... A ..." Nàng rên rỉ cong người lên, trong miệng phát ra tiếng kháng nghị khó chịu, dường như cảm thấy hắn đang cố ý muốn chòng ghẹo đến khi nàng chịu không nổi.
Cận Minh Lôi bỏ qua một bên vú, tay lớn trượt xuống, ngón trỏ nhờ vào hoạt dịch lại đâm vào trong hoa kính siết chặt của nàng, ngón cái đặt lên hoa hạch ngoài cửa huyệt vuốt ve lên xuống, con ngươi đen thăm thẳm tràn gập dục hoả nhìn nàng bởi vì dục vọng bao phủ mà khuôn mặt đỏ ửng lên .
"Nói nàng muốn ta." Ngón tay vừa kéo ra đưa vào vừa hơi đánh lên vách tường trong hoa kính của nàng, tiếng nói của hắn bức ép, cảm giác vách tường trong hoa kích liên tục co rút đè ép ngón tay, loại xúc cảm mãnh liệt này càng khiến người ta mất hồn, trong khoảng thời gian ngắn hắn mồ hôi rơi như mưa, nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn.
"Muốn ... Ta muốn ... Xin ngươi ..." Nàng không chịu được nhu cầu mãnh liệt dưới hạ thân, khẽ nỉ nion nói ra câu trả lời hắn muốn, cái mông xinh cắn nhịn không được nâng lên, để ngón tay trong cơ thể mình càng thâm nhập sâu hơn.
Hắn thoả mãn hôn xuống, môi lưỡi nóng bỏng mút lấy cánh môi non mềm của nàng.
Bất ngờ đứng dậy, hắn đem thân thể tuyết trắng dưới thân ôm lấy, đi thẳng đến giường ngủ.
***
Cận Minh Lôi đem thân thể mềm mại của Cốc Tử Dung đặt lên trên giường, nhanh chóng cởi dồ mình ra, trực tiếp phủ lên nàng.
Hắn dùng cái đùi cường tráng tách hai chân nàng ra, nửa thân dưới gần sát không để lại chút khe hở, để cự đại nóng rực đặt ở nơi tư mật ướt đẫm của nàng, môi lưỡi cuồng dã mút lên nơi đẫy đà của nàng.
"A ... ừm ..." Gương mặt đỏ hồng chuyển động hai bên, Cốc Tử Dung chịu không nổi cự trêu chọc nhiệt tình cố ý của hắn, khao khát yêu cầu chiếm cứ suy nghĩ của nàng, hơi thở vô thức càng câu dẫn tâm hồn người khác.
Hắn tà ác dùng hạ thân to lớn không ngừng cọ xát ngoài hoa kính của nàng, chậm chạp không muốn tiến vào.
"Ừm..." Nàng chịu không nổi loại tra tấn giống như lăng trì này, nâng đùi ngọt quấn chặt quanh hông hắn, u huyệt ướt đẫm chủ động dán vào cự đại cương chặt nổi đầy gân xanh.
Cận Minh Lôi thở gấp một tiếng, biết mình cuối cùng cũng đạt được mục đích, đem thân hạ dưới thân đùa tới cảnh giới ham muốn không thể quay đầu.
Đột nhiên, hắn động eo một cái, dùng tư thế cuồng dã đâm vào trong hoa kính của nàng!
"A..." Bất ngờ bị nhồi đầy khiến Cốc Tử Dung ngửa đầu thét lên, kêu lên cảm thụ đầy thoả mãn.
Cự đại cứng rắn hoàn toàn chưa vào hết trong hoa huy*t của nàng, hai tay Cận Minh Lôi cầm eo nhỏ của nàng, bắt đầu rút ra chọc vào.
"A ... uh ... Lôi..." Nàng ưỡn nửa thân dưới, cố gắng nghênh đón, phối hợp với vận động mất hồn của hắn.
"Dung nhi ... Dung nhi ..." Hắn khẽ than, càng đâm càng sâu, tốc độ nhanh dần, mỗi một lần gần như hoàn toàn rút khỏi cơ thể nàng, sau đó lại dùng sức tiến vào, chạy thẳng đế tận cùng, bị khoái cảm buộc chặt ma xát lửa nóng, làm tâm thần hắn nhốn nháo.
Hắn tay cầm một bên vú lay động, ánh mắt dừng trên khuôn mặt kiêu mỵ vì dục vọng hiện ra vẻ phóng đãng, hắn thưởng thưc s, bàn tay nhịn không được dùng sức xoa nắn bạch nộn trong tay, hông dùng lực, ra sức đâm và trong huyệt run rẩy co rút.
"A ..." Huyết mạch toàn thân giống như nghịch lưu, hai tay Cốc Tử Dung nắm chặt đêm chăn dưới thân, ngửa cằm, hét lên, cảm giác mãnh liệt tăng vọt, nàng co rúm run rẩy không thôi.
Cận Minh Lôi gầm ghẹ, dục hoạ chạy đến đỏ mắt, dùng hết sưc lực toàn thân đem nhiệt thiết dưới háng điên cuồng đưa vào huyệt kính liên tục run rẩy, mà nàng cao trào co rút ép chặt nó, để cho hắn càng mãnh liệt đút vào.
Đột nhiên, hắn nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, nơi cổ họng bật ra tiếng kêu điên cuồng, hạt giống dục vọng đầy trướng điên cuồng được hắn dùng lực đẩy vào tận cùng trong cơ thể nóng bỏng của nàng ...
Ái triều dần dần ngừng lại, Cận Minh lôi ôm thân thể ngập mồ hôi của Cốc Tử Dung vào trong ngực, nằm ở trên giường.
"Dung Nhi, nàng có biết nàng đẹp thế nào không?" Hắn quyến luyến không thôi vỗ về da thịt phấn hồng của nàng.
"Ừm ..." Cốc Tử Dung lười biếng đáp lại. Không ngờ được một lần chủ động tích dực tham gia lại mệt mỏi như thế, hơn nữa nàng cảm thấy hành động hôm nay của hắn đối với nàng có mưu tính nói không ra lời, chút suy nghĩ này, lập tức truyền đến trong tay ---
"Dung nhi, thích ta làm vậy với nàng không?" Hắn tà ác lấy tay bóp chặt xoa nén bầu vú đỏ bừng .
Hắn muốn dùng tình dục chinh phục nàng! Cốc Tử Dung đột nhiên lĩnh ngộ.
"Ngươi đang nói cho ta biết, công phu trên giường của ngươi rất tốt?" Nàng có chút mệt mỏi ngước mắt nhìn lên, một tia bất mãn hiện lên trong mắt.
"Ta chỉ không muốn nàng lo lắng nhiều, đừng dễ dàng từ bỏ quan hệ phù hợp như thế giữa chúng ta." Khoé miệng của hắn nhếch lên nụ cười tà nịnh, trong lòng tán thưởng Dung nhi của hắn thật là thông tuệ, lập tức đoán ra ấn ý vì sao hắn dùng đủ loại động tác câu dẫn nàng.
"lo lắng cái gì? lo láng một khi chúng ta chia tay, ta sẽ vì không được thoả mãn dục vọng mà khó chịu?" Cốc Tử Dung hài hước nhướn mày.
"Dung nhi ..." Không thoả mãn dục vọng, ngôn từ lớn mật như vậy lại từ thốt ra từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng, làm hắn kinh ngạc không thô, lại khâm phục tính khí thẳng thắn không sợ chịu phê phán, mà nữ nhân xinh đẹp lại thông tuệ như vậy lại tuyệt không chịu sự trói buộc bởi giáo lý, hắn làm thế nào có thể buông tay dễ dàng?
Con ngươi đen thâm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt vì hoan ái mà càng thêm dịu dàng đáng yêu, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc mãnh liệt.
Tham muốn giữ lấy, ngón tay đang vuốt ve đầu v* cợt dọc theo đường cong của thân hình trượt xuống, trực tiếp công kích bụi hoa mê người giữa hai đùi nàng.
"Này, ngươi làm gì?" Phát hiện điều không đúng Cốc Tử Dung tính phản xạ khép chặt hai chân, nhưng không bằng tốc độ của tay hắn, ngược lại còn kẹp chặt bàn tay hắn giữa hai chân nàng."A!" Nàng sợ hãi kêu một tiếng.
Hắn mãnh lực dùng đùi tách hai chân khép lại của nàng , bàn tay to đi vào bụi hoa, ngón tay nhanh chóng đâm vào trong hoa kính còn ướt ái.
"A ... Đừng ... Làm sao ngươi ... lại tới nữa ..." Nàng kinh hô một tiếng, vặn vẹo mông muôn thoát khỏi đầu ngón tay đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể nàng, bất đắc dĩ nàng giống như con gà con nhỏ bé, không thể lay động hắn nửa phần, ngực lại còn làm cho ngón tay giống như có ma lực của hắn động đến hơn, thân thể từ từ xụi lơ, ham muốn vừa bình ổn lại bị hắn khơi mào .
Đôi môi Cận Minh Lôi mang theo ham muốn nặng nề ngang ngược chiếm lấy đôi môi mỏng khẽ than của nàng.
Lực đạo kháng cự của thiên hạ dưới thân rất nhr, hắn xoay người một cái, một lần nữa đè lên thân thể mềm mại của nàng, nhiệt thiết dưới khố lại không chút lưu tình đánh về phía nàng.
Hai thân hình trần trụi quấn lấy nhau, dục vọng kích thích tràn ngập, tất cả vấn đề phiền chán tạm thời đều bị ném ra sau đầu ...
← Ch. 5 | Ch. 7 → |