← Ch.4 | Ch.6 → |
"Vì sao nàng không giống những nữ nhân khác thấy ta thì giống như một con mèo con đi theo sau làm nũng, trái lại luôn trở mặt, cự ta ở ngoài ngàn dặm?" Cận Minh Lôi có chút bực mình gặm cắn lên vành tai khéo léo đáng yêu của nàng.
"Ngươi ... Ngươi có lầm hạy ... không? Bây giờ đang giữa ban ngày ban mặt, ngu ngốc mới đi để mặt ngươi ở chỗ này làm trò đó!" Vành tai truyền đến tê dại chạy khắp toàn thân, khiến Cốc Tử Dung phải dùng hết khí lực mới nói lên lời.
"Nói như vậy ..." Nhiệt khí mê hoặc của Cận Minh Lôi liên tục thổi vào trong tay của nàng, "Nếu như không có người thấy, nàng sẽ chịu mặc ta muốn làm gì thì làm, không ngăn cản gì ?' Theo hơi thở ấm áp, ngôn ngữ mờ ám đồng thời cũng truyền vào tai nàng.
Vừa nghe rõ ngôn từ hơi ẩn dụ của hắn, Cốc Tử Dung cùng lúc cảm thấy nửa thân dưới cương cứng của hắn đang dán vào chỗ tư mạt của mình, còn tà ác cọ xát.
Không thể nào? Mặc dù nàng chưa từng mỗi lần hắn đến Hướng Tinh tiểu lâu cầu hoan, nhưng mà ở chỗ này ...Có lầm hay không, hắn là cổ nhân nhưng so với nàng đến từ thế kỷ 20 lại càng phóng khoáng hơn.
Cốc Tử Dung sắp xếp lại tinh thần, đang muốn nghiêm khắc khiển trách, cự tuyệt hắn vẽ lên người thì Cận Minh Lôi lại giống như nhìn thấy suy nghĩ của nàng, cặp môi nóng bỏng lập tức che lên môi hồng của nàng, ngăn chặn lời nàng muốn nói, đầu lưỡi nhân cơ hội chui vào trong miệng hơi mở của nàng.
"Ừm..." Cốc Tử Dung trợn tròn mắt, sau đó cảm giác thân mình bị nâng lên một chút, Cận Minh Lôi đã ôm nàng từ trên lan can vào lòng, cước bộ không ngừng cấp bách đi vào một nơi bí mật sau hòn giả sơn mới buông nàng ra, để nàng dựa lưng vào trên một mặt đá bằng phẳng.
Môi lưỡi nồng nhiệt của hắn cực kỳ kỹ xảo, cường thế công kích cái lưỡi đinh hương của nàng, giống như muốn cắn nuốt nàng, đầu lưỡi lướt qua mỗi một nơi mềm mại trong miệng nàng, mút hết toàn bộ hương thơm trong miệng nàng.
Cốc Tử Dung không thể chống lại sự vuốt ve tà nịnh của hắn, toàn thân nóng lên hư mềm bị hắn ngang ngược đặt trên mặt đá, vô lực lại có động tác phản đối.
"Không ... Đừng ở ... nơi này ..." Nàng gian nan giứa lúc hắn không ngừng nghỉ hôn mút miễn cưỡng phun ra một câu, cố gắng bảo trì một tia trấn tĩnh cuối cùng trong đầu.
"Ngoan, thân ái, đừng lo lắng, nơi này rất kín đáo, không có người thấy ... Ta muốn nàng bây giờ..." Tiếng cười nói trầm thấp của Cận Minh Lôi làm yên lòng nàng, một đôi tay to lớn vỗ về chơi đùa lên từng nơi mềm mị toàn thân nàng.
Bài tay to rút ra từng món quần áo của nàng, thẳng đến khi thân thể mềm mại của nàng hoàn toàn trình hiện trước mắt hắn. Dục hỏa đã che kín con ngươi đen, lúc này ngọn lửa càng bùng cháy dữ dội nhìn chằm chằm đường cong trần trui của nàng không hề buông lỏng chút nào.
"Ngươi..." Cốc Tử Dung chưa bao giờ bại lộ như thế này trước ban ngày ban mặt, bởi vì nhục nhã mà da thịt toàn thân nổi đỏ ứng, được ánh nắng chiếu xuống, hiện rõ kiều thái mị hoặc.
"Ừm...' Cốc Tử Dung nhất thời rơi vào khoái cảm to lớn cuồn cuộn đến, tình cảm mãnh liệt trong cơ thể nháy mắt bốc cháy lên, toàn thân bị hắn trêu chọc đến mềm nhũn.
"Thích cảm giác này không?" Con ngươi đen của Cận Minh Lôi nhìn chằm chằm vào hai má đỏ bừng mê người của nàng, vì tự tôn của nam nhân được thỏa mãn mà nở nụ cười. Chỉ có lúc thế này, nàng mới có thể là không giữ lại chút nào với hắn, lộ ra phong thái mềm mại đáng yêu mà một nữ nhân nên có.
Cùng với tay lớn trượt xuống, người của hắn cũng theo đó ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đen một đùi trắng nõn của nàng đặt ở trên vai, sau đó cầm cái mông xinh xắn, môi lưỡi nóng bỏng chôn vào giữa hai chân của nàng, hôn lên hoa tâm đã hơi ướt át của nàng.
"A---"Nhất thời Cốc Tử Dung run rẩy toàn thân than nhẹ ra tiếng.
Cho dù đây không phải lần đầu tiên hắn làm loại động tác này, cũng không quản họ hắn đã hoan ái không biết bao nhiêu lần, nàng vẫn có chút không thể thích ứng sự cứng ngắc thân dưới, thẳng đến khi từng đợt sóng khoái ý cho phép, nàng mới dần dần thả lỏng, chậm rãi sa vào trong đó.
Hắn duỗi thẳng đầu lưỡi trêu trọc hoa tâm sung huyết mẫn cảm của nàng, đầu lưỡi linh hoạt liếm mút, thẳng đến khi nàng phá ra thanh âm vui sướng yêu kiều, hoa kình cũng ồ ồ chảy ra mật thì hắn mới đút một ngón tay dài thăm dò vào dũng đạo trơn ướt, phối hợp lấy đầu lưỡi khua động, nhẹ nhàng trừu sáp trong cơ thể nàng.
Hai tầng kích thích, khiến đầu Cốc Tử Dung ngửa ra sau trên tảng đá, trong miệng bật ra tiếng kêu động lòng người.
Đột nhiên, hắn thêm ngón tay thứ hai, hai tay không ngừng qua lại ra vào trong hoa huyệt chặt chẽ, tốc độ dần dần nhanh hơn, cảm thụ thớ thịt trong huyệt kình bắt đầu run rẩy không ngừng.
"A---"Cốc Tử Dung ôm chặt đầu Cận Minh Lôi, hô hấp dồn dập hét to ra tiếng, toàn thân co rút, run rẩy mặc cho cao trào thổi quét toàn thân nàng.
Cận Minh Lôi đứng lên, nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Cốc Tử Dung, không cần phải nhiều lời tiến về trước ngăn chặn thân thể mềm mại của nàng, một đôi tay sắt nâng chân ngọc của nàng lên, đem cực đại cương cứng của chính mình phóng thích ra một lần cố gắng nhập vào trong hoa kình không ngừng siết chặt, phóng đãng luận động.
Thân hình cao lớn vĩ đại của hắn mặc đầy đủ quần áo che đi người nàng, hoàn toàn che lấp thân hình nhỏ xinh trần trụi của nàng, hắn dán chặt lấy nàng, nam tính cứng nóng lại vừa lần lượt cố gắng nhập vào cơ thể nàng, hắn đem hai chân nàng nâng lên cao, khiến cho nơi riêng tư giao hợp của hai người càng thêm chặt chẽ khít khao, mà nàng vừa ướt vừa nóng lại rất nhanh bao vây lấy làm hắn càng thêm dùng sức cố gắng đâm nàng thật nhanh, hưởng thụ khoái ý như ngạt thở tràn ngập trên dưới toàn thân.
Khi khí lực cường tráng của hắn áp bức, Cốc Tử Dung khó khăn thở hổn hển, cự đại to lớn qua lại ma xát nhụy tâm mẫn cảm, khiến nàng hưởng thụ khoái cảm khó nói lên lời. Trong miệng nàng bật ra khoái ý yêu kiều, thân thể hứng lấy yêu cầu cuồng dã của hắn.
Cao trào mãnh liệt đánh úp tới khiến đầu óc nàng nhất thời trống rỗng, trong phảng phất, nàng nghe thấy hắn thở dồn dập, sau đó hắn điên cuồng hét lên một tiếng, nàng cảm giác vật nam tính cứng rắn trong cơ thể nàng rung động một trận, sau đó một cỗ nhiệt lưu đáp úp lại ...
***
"Ngươi rất yêu thích đại ca sao?"
Giọng nói nam tính làm quấy nhiễu Cốc Tử Dung đang ngẩn người ngồi trong lương đình ở Hướng Tinh tiểu lâu.
"Ngươi tới làm gì?" Cố Tử Dung ngẩng đầu nhìn lên Cận Minh Kỳ đã bước vào lương đình, không khách khí hỏi, trong lòng càng thêm buồn bực.
"Tốt xấu gì ngươi cũng là khách quý của Định Bắc vương phủ, tơi tới thăm cũng là chuyện đương nhiên." Cận Minh Kỳ ngượng nghịu ngồi xuống ghế, giả vờ không thấy được vẻ xem thường của nàng.
"Ngươi có lòng tốt như vậy?" Cốc Tử Dung trào phúng nói, không khách bẻ gãy lời nói dối mà hắn cố gắng lắm mới nói ra được.
Cận Minh Kỳ cười khan một tiếng, "Làm gì phải nói chyện không khách như như vậy ..." Thấy nàng lại liếc mắt một cái "Được, được, không phải ta tới thăm ngươi được chưa! Chẳng qua những ngày này ta nghe được một ít tin đồn trong phủ, muốn đến hỏi ngươi một chút thôi."
"Sao ngươi không đi hỏi Cận Minh Lôi, ngược lại lại tới hỏi ta?"
Nói đến sự việc này, trong lòng Cốc Tử Dung liền muốn nôn, rõ ràng là một việc nhỏ, nhưng truyền qua bên thứ ba , việc nhỏ lại biến thành đại sự.
Hôm đó, Cận Minh Lôi sau khi ở chỗ kín đáo trong Tinh Vân cư hoan ái đã ôm Cốc Tử Dung đã hôn mê trở về Hướng Tinh tiểu laai, ngày hôm sau tin tức Cốc Tử Dung quần áo không chỉnh tề được Cận Minh Lôi ôn truyền khắp trong phủ, khiến nàng thỉnh thoạng phải nhận được ánh mắt mờ ám của mọi người.
Thật sự là nhàm chán! Cổ nhân đều là người ăn no hết việc sao? Chỉ toàn lấy chuyện người khác bàn tán là trò vui.
"Ta muốn là có thể đào được lời từ miệng đại ca thì sao cần phải chạy tới hỏi ngươi." Trong mắt Cận Minh Kỳ không thể che hết vẻ hết cách.
"Vậy ngươi cho rằng ngươi hỏi, ta sẽ trả lời?" Cốc Tử Dung giễu cợt nói.
"Thế thì không phải, ta chỉ là tò mò, ngươi nhất định rất yêu thích đại ca, nếu không theo cá tính của ngươi, sao có thể dễ dàng đáp ứng làm như nhân của huynh ấy mà không có danh phận nào. ' Như mình, có chỗ nào không phải là bị mồm mép linh hoạt của nàng châm chọc đến mức toàn thân thương thế chồng chất, làm hắn không dám lĩnh giáo.
"Các hạ rõ ràng chính là nam tử hán, lại cứ thích học tam cô lục bà trong vương phủ, chỉ làm cái việc không thăm dò sự riêng tư của người khác." Cốc Tử Dung nói.
"Chẳng lẽ ngươi phủ nhận?" Cận Minh Kỳ lật mặt khinh bỉ, nhịn xuống cơn bức mà nàng rắp tâm dùng từ giễu cợt .
"Lỗ tai người nghe thấy ta phủ nhận sao? Không sai, ta là tình nhân của Cận Minh Lôi" Cốc Tử Dung thản nhiên thừa nhận rõ ràng.
"Tình nhân?!" Cận Minh Kỳ khó hiểu trợn mắt. Từ ngữ thật quái dị.
"Loại chuyện này người tình ta nguyện, đương sự chúng ta đều không nói gì, các ngươi ở bên ngoài đúng là nhàn rỗi." Nàng liếc xéo nhìn hắn một cái.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn đại ca cho ngươi một danh phận?" Cận Minh Kỳ không dám tin nhìn lên vả mặt thờ ơ như không của nàng.
"Ngươi là nói giống như hai vị thị thiếp trong Hồng Vân các kia ư, hay là mấy oanh yến trong Duyện Vân các của ngươi ?" Cốc Tử Dung nhìn biểu tình kinh ngạc nhìn hắn.
"Khụ ..." Cận Minh Kỳ có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng."Vậy thì sao, dù sao cũng còn hơn không danh không phận."
"Thiếu gia, an bình làm một thị thiếp có danh phận thì thế nào? Còn không phải là chờ cho mấy nam nhân hoa tâm các sau khi chơi chán thì vứt bỏ sao! Ta cần gì phải tự tìm đến phiền toái, đợi cho mọi người ghét, trực tiếp một chém cắt đôi, không phải tốt hơn sao?" Đi tới niên đại này, khiến nàng sâu sắc cảm nhận được nam tử cổ đại không thể chung tình, một phu đa thê đã trở thành quan niệm thâm căn cối rễ, còn nàng sẽ tận lực không trở thành một phần tử trong số đó.
"Ngươi ... Ngươi rốt cuộc là loại nữ nhân như thế nào?" Cận Minh Kỳ kinh hãi với sự lớn mật của nàng, trái với lễ giáo, thật sự không thể tin được một nữ nhân sống trong khuê phòng lại có thể nói ra những lời này. Nàng quả thực là khác với người thường.
Cốc Tử Dung nghe vậy, tâm căng thẳng, cảnh giác bản thân nhất thời không suy xét, không ngờ lại đem suy nghĩ trong lòng dễ dàng nói ra.
"Mặc kệ ta là dạng nữ nhân nào, dù sao ngay khi độc của lệnh đường được giải hết, thì ta sẽ chạy lấy người, không nhọc ngươi quan tâm "
Cận Minh Kỳ lại trố mắt ra, cánh môi mấp máy vài cái, đang muốn tiếp tục nói gì đó thì thấy hộ vệ Cận Phong đi tới lương đình.
"Chuyện gì?"
Cận Phong nhìn về phía trước, chào hỏi Cốc Tử Dung xong mới chuyển hướng Cận Minh Kỳ.
"Thiếu gia, Vương gia đang tìm người, mời người đến Tinh Vân cư"
"Đại ca tìm ta?" Cận Minh Kỳ nhướn mày, "Chuyện gì xảy ra sao? Bằng không vì sao phải đến Tinh Vân cư?"
"Cận Phong không rõ, chỉ biết là Vương gia cũng mời tiểu thư đến"
"Được rồi!" Cận Minh Kỳ chuyển hướng sang Cốc Tử Dung, "Cốc cô nương, tại hạ có việc, đi trước một bước."
"Xin cứ tự nhiên." Cốc Tử Dung không thèm để ý phất phất tay, lại thấy vẻ mặt Cận Phong muốn nói lại thôi, "Cận hộ vệ có chuyện cứ nói thẳng."
"Cốc cô nương, nếu ta không nhầm, Vương gia hẳn là cũng sai người mời cô đến Tinh Vân cư trước thì phải."
"Ngươi nghe nhầm" Cốc Tử Dung lập tức phản bác , "Đây là việc nhà của các ngươi, sạo lại cho phép người ngoài như ta xen vào chứ." Thấy Cận Phong nói Cận Y Quân cũng bị gọi đến Tinh Vân cư thì nàng đã biết rõ sự tình đến tám phần, cho nên hắn nhất định sẽ không mời nàng tới Tinh Vân cư vì chuyện này.
"Việc nhà? Việc nhà gì?" Cận Minh Kỳ hoài nghi nhìn nàng.
"Ngươi đi là biết, hỏi nhiều như vậy làm gì!" Cốc Tử Dung lại phất tay. Nàng nhẹ nhàng ngáp một cái, quyết định chờ đám ruồi bọ này đi rồi phải ngủ một lát, nào ngờ ----
"Tử Dung cô nương." Thị nữ Tiểu Thanh được phái tới hầu hạ Cốc Tử Dung vội vàng chạy vào lương đình, "Vương gia mời người đến Tinh Vân cư'
"Hả? Không thể nào?" Sâu ngủ ngay lập tức chạy mất, đây là việc nhà của hắn, tìm nàng làm gì, cũng không phải chơi mạt chược, thiếu người đánh thì đập thêm vào!
'Đi thôi, Cốc cô nương, xem ra ngươi phải theo ta cùng đến Tinh Vân cư đi xem cái "việc nhà này." Cận Minh Kỳ có chút hả hê mời nàng đồng hành.
"Đi thì đi!" Cốc Tử Dung dẫn đầu đi ra khỏi lương đình, trong lòng thầm mắng Cận Minh Lôi, bởi vì nàng tuyệt đối không muốn nhảy vào đám nước đục này.
Cận Minh Kỳ nhìn Cốc Tử Dung không cam lòng đi khỏi lương đình, khóe miệng không kìm được nhếch lên một ý cười cợt , đi theo phía sau nàng.
Có lẽ Cốc Tử Dung thực sự thích đại ca, nếu không theo cá tính gai góc của nàng, sao lại không chút phản kháng nào ngoan ngoãn phụng mệnh đi chứ, đáng tiếc chính cô ta hình như còn chưa nhận ra.
***
Khi Cốc Tử Dung cùng Cận Minh Kỳ trước sau bước vào đại sảnh Tinh Vân Cư thì trong phòng Cận Minh Lôi, Cận Y Quân, vợ chồng Cận Chính Minh đã đợi từ sớm.
Thấy thân ảnh hai người cùng tiến vào trong sảnh , trong con ngươi đen sau thẳm hiện lên một tia không vui.
"Dung Nhi, lại đây!" Hắn ra lệnh.
"Đại ca gọi ngươi!" Cận Minh Kỳ khẽ đẩy đầu vai Cốc Tử Dung một cái, không lưu ý đến một ánh mắt không vui bắn thẳng về phía cái tay đẩy người của hắn.
"Biết rồi! Ta không phải người điếc!" Cốc Tử Dung không quay đầu trả lời lại, sau đó hào phóng đi về phía Cận Minh Lôi, mở miệng đánh đòn phủ đầu, "Đây là việc nhà của Định Bắc Vương phủ ngươi, gọi ta tới làm gì?"
Cận Minh Lôi đưa tay kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, mới nói: "Sự tình là nàng phát hiện trước, có lẽ có một số việc cần nàng tới giải thích."
""Ta chỉ có trách nhiệm báo cáo kết thúc, chuyện khác không liên quan đến ta." Cốc Tử Dung nói rõ trước.
Cận Minh Lôi âm thầm liếc mắt nhìn nàng một cái sau đó mới chuyển hướng mọi người.
Cận Minh Kỳ ngồi xuống đã giành nói: 'Đại ca , rốt cuộc là chuyện gì quan trọng cần gọi cả nhà đến vậy?"
Cận Minh Lôi vẫy tay ra hiệu cho hạ nhân lui sau đó mới mở miệng, "Ngày hôm nay ta mời mọi người tới, là muốn biết vì sao có người lại hạ độc với nương."
"Huynh tra được gì sao? Là ai?" Cận Minh Kỳ gấp gáp hỏi, nhưng vì ánh mắt Cận Minh Lôi ném về hướng Cận Y Quân rồi hỏi mà chấn động.
"Y Quân, muội có bằng lòng nói cho chúng ta biết nguyên nhân vì sao làm như vậy không?"
Một câu, ngay lập tức ở trong đại sảnh dâng lên cơn sóng gió động trời.
Sắc mặt Cận Y Quân tái nhợt như tờ giấy, vợ chồng Cận Chính Minh thì là vẻ mặt không dám tin, Cận Minh Kỳ bởi vì kinh ngạc mà mắt mở to, chỉ có Cốc Tử Dung nhìn không có biểu cảm gì, giống như đang xem một vở kịch hay.
Trong sảnh nhất thời tĩnh lặng không tiếng động .
Thật lâu sau, Cận Y Quân bị ánh mắt mọi người nhìn vào mới phun ra một câu, "Y Quân ... Không hiểu ý trong lời nói của đại ca."
Ánh mắt Cận Minh Lôi lạnh lùng, "Lúc trước Dung Nhi có điều hoài nghi với muội ta còn bán tín bán nghi, sau đó ..." Hắn lấy một bọc giấy từ trong lồng ngực ra, "Cái bọc này ở trong đáy rương quần áo của muội, muội không lạ lẫm gì đúng chứ!"
Cận Y Quân cả người chấn động sắc mặt lại trắng đi vài phần, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vật trong tay Cận Minh Lôi, cuối cùng cắn răng thừa nhận, "Đúng! Độc là do ta hạ!"
Cả phòng ồ lên!
"Cái gì?! Thật là muội?" Cận Minh Kỳ kêu to ra tiếng.
"Quân Nhi, con ... con vì sao phải làm như vậy?" Ánh mắt Cận Chính Minh khiếp sợ hỏi, thê tử bên cạnh chỉ chăm chú nhìn Cận Y Quân.
"Ông còn dám hỏi?!" Cận Y Quân gào lên với Cận Chính Minh, vẻ mặt mất mát. 'Năm đó ông thừa dịp uống rượu chiếm đoạt nương ta, mới có thể khiến bà mang thai ta không được chào đón, nhưng nếu không mang thai ta, ông vẫn chấp nhận bà sao! Nhưng sau khi tiếp nhận bà thì sao? Ngươi bỏ mặc bà, hờ hững với bà, chẳng quan tâm, cuối cùng bà vì nhớ nhung ông mà mất đi ý trí sinh tồn rồi chết vì khó sanh, mà hết thảy điều này đều là bởi vì bà ta!" Ngón tay của nàng chỉ vào Tô Vân Nhi, "Còn ta chỉ là mời bà ta nếm thủ cái loại mùi vị sống không bằng chết thôi!"
"Quân Nhi ... Ai! Sự tình không phải như thế ... Những việc này là ai nói cho con?" Cận Chính Minh tức giận nói.
"Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Ngươi cho là thời gian qua lâu như vậy, là có thể che lấp những tội lỗi ngươi từng phạm phải sao?" Cận Y Quân nhìn thấy vẻ mặt của ông, càng thêm nhận định ông có tật giật mình.
"Ta luôn muốn bồi thường tiếc nuối mất người thân của con. Vân Nhi trước giờ cũng coi đã quá, chưa bao giờ có bất công, vì cái gì con ..." Cận Chính Minh thở dài nói. Từ nhỏ đến lớn , cá tính của Quân Nhi quái gở, không chịu thân thiết với người khác , còn hắn tự nhận đã chăm sóc nàng hết sức có thể.
"Để cho ta cái ăn, cái mặc, nhưng đối với ta hờ hững, thế mà gọi là bồi thường sao?" Cận Y Quân cười lạnh nói .
"Quân Nhi, con ... Ai!" Là con không cho người ta tiếp cận, chứ không phải là chúng ta không thèm nhìn con! Cận Chính Minh giơ tay lên nhưng vì miệng lại khó trả lời mà hạ xuống.
Một đôi tay ôn nhu cầm lấy tay hắn, là Tô Vân Nhi, trong sự ôn nhu của bà mang theo vẻ bất đắc dĩ nhìn lên nữ nhân mình coi như con.
"Quân Nhi, những lời này con nói, là bà vú Mai Linh nói cho coi sao!"
"Bà..." Ánh mắt kinh ngạc của Cận Y Quân xem như chấp nhận.
"Sự việc năm đó, chúng ta vốn không muốn cho con biết, vởi vì sự tình chỉ có ba người cha con, ta và nương con biết." Tô Vân Nhi than nhẹ một tiếng, rồi nói tiếp: "Không ngờ được Mai Linh lại bịa đặt ra những rời này.
"ý của bà là, những lời của bà vú đều là gạt ta?" Cận Y Quân căm giận nói.
"Con là bà ta nuôi lớn, tin lời của bà là chuyện đương nhiên, nhưng mà chuyện năm đó bà ta cũng chỉ biết một phần, thực tế còn rất nhiều chuyện, hơn nữa ..." Tô Vân Nhi dừng lại , ánh mắt chuyển thành nghiêm túc, "Quân Nhi, con thật sự muốn biết sao? Ta hi vọng con đừng tiếp tục hiểu lầm cha con, cũng hi vọng con đừng lấy chuyện này tiếp tục tra tấn chính mình."
"Được, bà nói, bản thân ta muốn nghe xem bà có thể nói ra chuyện gì." Đôi mắt Cận Y Quân lóe lên vẻ phô trương.
"Cho dù thật sự không chịu nổi?' Tô Vân Nhi cường điệu nói, một mặt hi vọng sự thật có thể làm cho nàng quên được, một mặt lại sợ sự thật sẽ làm nàng tổn thương không chịu nổi .
Cận Y Quân rùng mình, cắn răng nói: "Ta chấp nhận!"
"Được" Tô Vân Nhi nhìn vào nàng thật sâu "Ta không biết con có biết hay không, Hồng Nhi, cũng chính là mẹ con, nàng vốn là nha hoàn hồi môi của ta, lúc ta còn chưa vào Cận gia thì đã định thay nàng tìm một mối hôn sự, nhưng nàng cự tuyệt, kiên trì theo ta gả vào đây. Lúc trước ta cũng không biết, kỳ thật từ lúc Chính Minh tới thăm ta thì Hồng Nhi đã yêu Chính Minh, lúc ấy không biết là ta rất mơ màng hay là Hồng Nhi che dấu giỏi, từ đầu đến cuối cũng không phát hiện ra, đương nhiên Chính Minh cũng không biết chút nào. Mãi đến khi Lôi Nhi, cũng chính là đại ca ngươi được mười tuổi thì ta bị phong hàn nằm liệt giường, Hồng Nhi lại thừa dịp Chính Minh chuyên tâm chăm sóc ta, không ngủ không nghỉ không có chút phòng bị, hạ dược vào nước trà ... Dược tính phát tác làm Chính Minh chiếm đi sự trong sạch của nàng."
Tô Vân Nhi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch khiếp sợ của Cận Y Quân, không khỏi thở dài.
"Hôm sau, Chính Minh tỉnh lại, vừa giận dữ vừa xấu hổ nói thật với ta, còn ta trong lúc đau lòng, cũng hiểu được lòng ái mộ của Hồng Nhi đối với Chính Minh, vì thế nhịn đau nạp Hồng Nhi làm tiểu thiếp của Cận Chính Minh, nhưng Cận Chính Minh một lòng đánh chết cũng không chịu, mãi đến một tháng sau, Hồng Nhi có thai, không muốn đứa nhỏ không có tên họ, Chính Minh mới miễn cưỡng đồng ý nạp Hồng Nhi làm vợ lẽ, nhưng hắn không hiểu cũng không bỏ qua viêc Hồng Nhi dùng dược với mình, cho nên ngoài việc phân phó hạ nhân tận tâm chăm sóc nàng ra, căn bản là không muốn thấy nàng, ngoài những lúc thỉnh thoảng theo ta tới thăm, lúc ấy một trong những hạ nhân chăm sóc Hồng Nhi chính là Mai Linh."
"Hồng Nhi mang thai bốn tháng thì bắt đầu ba ngày hai lượt đến Tinh Vân cư láo loạn, khóc lóc kể lể Chính Minh hờ hững với nàng, chúng ta vì nàng đang có mang cũng không nhẫn tâm trách móc nặng nề, nhưng thế nào đi nữa Chính Minh cũng không chịu có một biểu cảm dù là giả dối đối với nàng, cho nên trước khi Hồng Nhi chuyển dạ, nàng không thôi làm việc như vậy . Một tháng trước khi chuyển dạ Hồng Nhi đến tranh cãi ầm ĩ ở Tĩnh Vân cư, nhưng bởi vì xúc động quá mức nên không cẩn thận bị ngã mà sinh non, sau khi sinh hạ con lại vì mất máu nhiều mà qua đời, không phải như lời Mai Linh nói là bởi vì mất đi ý niệm sinh tồn mà chết. Hồng Nhi đột nhiên qua đời, ta trong lúc thương tâm cũng không phản đối Mai Linh tự nguyện gánh vác chức vụ bà vú, lại không ngờ được nàng ta lại nói dối con."
Tô Vân Nhi đem chuyện cũ nói ra, sắc mặt bi thương, ngữ khí rất là tiếc nuối.
"Mười mấy năm qua, ta đều coi con là nữ nhi thân sinh , nhưng không hiểu sao con luôn tránh xa ngàn dặm, nếu ta sớm biết nỗi niềm trong lòng con, thì sẽ không để con thống khổ nhiều năm như vậy, đây là ta không làm tròn bổn phận. Quân Nhi, ta không trách con dùng phương thức này thay mẹ con lấy lại công đạo, chỉ là ta không muốn để con hiểu lầm cha con là một người vô tình vô nghĩa, hiện giờ ta nói ra chân tướng sự thật, chỉ hi vọng con có thể buông bỏ hận thù, sống thật vui vẻ."
Cận Y Quân nhìn ánh mắt thành khẩn của Tô Vân Nhi, trong lý trí đã tin tưởng lời nói của bà, nhưng khúc mắc mười năm làm sao nói gỡ bỏ là có thể gỡ bỏ.
Thì ra tất cả những điều nàng tin tưởng trước kia đều là nói dối .... Nàng không tự chủ được co rúm người lại, không thể chấp nhận được sự mù quáng của mình, nhìn thấy sự khiển trách trong mắt hai vị huynh trưởng, nàng cuối cùng cũng sụp đổ hét to một tiếng, xoay người lao ra bên ngoài.
"Quân Nhi!" Tô Vân Nhi lo lắng gọi theo, muốn tiến lên đuổi theo nhưng lại bị Cận Chính Minh giữ lấy.
"Vân Nhi, trước đừng đi, tâm tình nó bây giờ nhất định rất loạn, cho nó chút thời gian, rồi chúng ta lại đi thăm nó." Nói xong , Cận Chính Minh gọi hạ nhân đi theo chăm sóc Cận Y Quân "Lôi Nhi, Kỳ Nhi, chuyện này dừng ở đây đi, không cần tiếp tục truy cứu nữa, dù sao thân thể của mẹ con cũng gần khỏi hẳn rồi, sau này Quân Nhi vẫn là muội muội các con, hiểu không?"
"Vâng thưa cha." Hai huynh đệ không chút do dự trả lời .
"Về phần Mai Linh kia ..."
"Cha, Mai Linh từ nửa tháng trước đã xin nghỉ rời khỏi vương phủ, thấy tình hình bây giờ có lẽ nghĩ mọi chuyện đã bại lộ, mới đi trước thoát thân, con nghĩ bà ta chắc sẽ không trở về để chui đầu vô lưới đâu." Cận Minh Lôi trả lời.
"Được rồi! Về chuyện này liền giao cho các con đi xử lý. Mẹ con cũng mệt rồi, ta đưa nàng trở về phòng." Nói xong, Cận Chính Minh đỡ Tô Vân Nhi dậy đi vào phòng trong.
Ba người trong sảnh, huynh đệ Cận thị nhìn nhau không nói gì, trong mắt đều có sự tiếc nuối.
Còn Cốc Tử Dung chứng kiến một kết cục như trong phim truyền hình trong lòng cũng âm thầm líu lưỡi.
Không ngờ được cho dù là thời đại nào đi nữa, nữ nhân để tranh đoạt nam nhân 'chất lượng tốt' đều không từ thủ đoạn nào, làm nàng đối với lời đồn đại giữa nàng với Cận Minh Lôi cũng phải ngầm sinh cảnh giác.
Không thể phủ nhận, Cận Minh Lôi là nam nhân 'chất lượng tốt' trên mọi nam nhân, theo thời gian ở chung ngày càng tăng của hai người, ưu điểm của hắn nàng cũng nhìn thấy nhiều hơn, mà tình cảm giữ trong lòng cũng ngày càng sâu đậm.
Đáng tiếc Cận Minh Lôi lại không phải là người chung tình, hơn nữa nữ nhân tự động đưa tới cửa không ít, cũng khiến hắn dưỡng thành thái độ không tôn trọng nữ nhân. Mà nàng lại tiếp thu quan niệm của thế kỷ 20, làm thế nào cũng không thể chấp nhận được thời đại quan niệm nam tôn nữ ti này, càng không nói đến việc ngoan ngoãn ở trong ĐỊnh Bắc vương phủ làm một trong những thị thiếp của hắn, nói đùa, cho dù tình cảm của nàng đối với hắn sâu sắc hơn nữa, chỉ sợ không quá ba ngày liền không chịu nổi rồi.
"Đệ còn tưởng rằng Y Quân chỉ là tính tình quái gở, lại không ngờ nó độc ác quyết tâm hạ độc nương như thế." Cận Minh Kỳ sau một hồi sững sờ, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Ta vốn không hoài nghi nó, xem ra qua ánh mắt của người thứ ba, đính xác là có thể nhìn rõ mọi chuyện hơn." Cận Minh Lôi cố ý nhìn lên khuôn mặt tuyệt sắc của Cốc Tử Dung như đang suy nghĩ điều gì, âm thầm tán thưởng tại sao lại có nữ nhân tuyệt mĩ thông tuệ có tầm nhìn lợi hại như thế, sự mê luyến ở trong lòng cũng tăng thêm vài phần.
"Cốc cô nương làm sao phát hiện Y Quân có hiềm nghi?" Cận Minh Kỳ hỏi, cắt đứt suy nghĩ của Tử Dung.
"Gọi ta là Tử Dung đi! Cứ cô nương, cô nương mãi, ngươi nói không phiền nhưng ta nghe rất ghét. Về vấn đề ngươi vừa hỏi, ta đã nói qua cho đại ca ngươi, ngươi hỏi hắn đi! Ta lười nói lại lần nữa." Nàng nghĩ thầm, sự tình đã giải quyết, còn hỏi những thứ này, chẳng phải làm điều thừa sao, có điều ...
"Thì ra đại ca đã sớm biết." Cận Minh Kỳ có chút khó chịu. Vì sao chuyện lớn như vậy đại ca không có nói cho hắn biết trước, hại hắn bị hù đến ngỡ ngàng.
Cân Minh Kỳ còn chưa trả lời, Cốc Tử Dung đột nhiên lại mở miệng "Minh lôi, mấy ngày này tìm người coi chừng muội muội của ngươi ."
"Ý nàng là nó sẽ..." Cận Minh Lôi nhướn mày, thoáng cái đã hiểu được ý của nàng.
"Đúng, có khả năng." Cốc Tử Dung trả lời ngắn gọn.
"Các ngươi đang nói gì vậy?" Cận Minh Kỳ không hiểu ra sao.
"Minh Kỳ, tìm người bất kể ngày đêm giám sát chặt chẽ Y Quân, không thể lơi lỏng." Cận Minh lôi lập tức dặn dò.
"Vì sao phải giám sát nó chặt chẽ?" Cận minh Kỳ vẫn không hiểu.
"Người ngu ngốc thì cố mà giấu dốt, đừng cứ lôi bộ dạng ngu xuẩn ra chọc người khác cười nữa." Cốc Tử Dung trả lời "Gọi người giám sát chặt chẽ muội muội của ngươi, là sợ nàng một khi nghĩ thông suốt chính mình phạm sai lầm thì sẽ nghĩ quẩn trong lòng."
"Làm sao có thể! Với cá tính của nó, chắc sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy."Cận Minh lôi sau khi tỉnh ngộ lại không cho là đúng phản bác.
"Phòng còn hơn chữa, vì nàng dùng phương thức này để báo thù, một khi phát hiện ra mình đã sai, tám phần là chọn tự sát, cho nên đề phòng trước vẫn hơn, dù sao ở Định Bắc vương phủ các ngươi người ăn không ngồi rồi nhiều như vậy, tuỳ tiện phái hai gia đinh đi coi chừng nàng không phải xong sao."
"Ngươi đừng cứ coi người bên trong phủ đều vô năng được không? Có nữ nhân nào có thái độ nói chuyện giống như ngươi chứ!" Cận Minh Kỳ oán trách nói, thực chịu không nổi dáng vẻ không coi ai ra gì của nàng .
"Không quen nhìn bộ dạng của ta, ngươi có thể lựa chọn không nhìn, chỉ cần ngươi không đến tìm ta nói chuyện, ta cũng sẽ không mở miệng cho ngươi nghe thấy, được rồi chứ? Cận thiếu gia!' Cốc Tử Dung trào phúng nói. Chuyện cười, hắn thực là nghĩ Cốc Tử Dung nàng nhiều lời như thế sao!
Cận Minh Lôi buồn cười nhìn hai người, hắn kéo Cốc Tử Dung vào trong lòng sau đó chuyển hướng sang Cận Minh Kỳ.
"Minh Kỳ, đi trước tìm người trông Y Quân đi, chuyện khác lúc nào đó chúng ta từ từ thảo luận sau."
"Hừ!" Cận Minh Kỳ không tình nguyện liếc mắt nhìn Cốc Tử Dung ở trong lòng đại ca, hậm hực bước ra ngoài phòng.
Cận Minh Kỳ rời đi, ánh mắt Cận Minh Lôi mỉm cười hỏi thiên hạ nhỏ xinh trong lòng "Dung Nhi, nàng rất ghét Minh Kỳ sao? Bằng không vì sao mỗi lần hai người các ngươi vừa thấy mặt liền tranh cãi?"
Cốc Tử Dung ở trong lòng hắn ngáp một cái. Kỳ quái, chỉ là xem cuộc vui thôi sao nàng lại thấy mệt? "Dù sao ta với hắn chính là không hợp." Nàng không thèm để ý thuận miệng trả lời "Minh Lôi, đại hội phê phán mở xong rồi! Ta đi được chưa?"
"Sao vậy? Không muốn ta giúp nàng sao? Nàng không định lại lui về Hướng Tinh tiểu lâu ngủ đấy chứ!" Cận Minh Lôi nửa đùa nói.
"Đáp đúng rồi." Cốc Tử Dung vùng thoát khỏi cánh tay hắn ở trên người mình, đứng dậy đi ra ngoài cửa "Hôm nào tiếp tục cho ngươi bồi, ta muốn đi ngủ."
Cậm Minh Lôi cảm thấy mất mát khi không được ôm ấp, có chút chán nản với tâm tình biến hoá lớn của nàng, vì thế không phải nghĩ ngợi gì bước một bước dài về phía trước, đem thiên hạ đang bước ra cửa thoải mái bế lên, nhanh chóng ôm vào trong ngực.
"Ngươi làm gì vây?" Cốc Tử Dung hoảng sợ, theo bản năng vòng ngụ ở cổ hắn, không kịp thích ứng cảm giác thân thể đột nhiên bay lên.
"Ôm nàng trở về phòng." Cận Minh Lôi liếc mắt xuống nhìn nàng một cái "Ta cùng nàng ngủ." Nói xong, khoé miệng hắn chậm rãi nhếch nên một nụ cười tà.
"Hả?" Cốc Tử Dung nhất thời sửng sốt. Sao nàng không biết hắn có thói quen ngủ trưa?
← Ch. 4 | Ch. 6 → |