Vay nóng Homecredit

Truyện:Câu Hồn Cuồng Gia - Chương 4

Câu Hồn Cuồng Gia
Trọn bộ 9 chương
Chương 4
0.00
(0 votes)


Chương (1-9)

Siêu sale Shopee


Thẳng đến khi Cận Minh Lôi phủi tay áo bỏ đi, Cốc Tử Dung mới thả lỏng bả vai đang căng chặt, thả lỏng tâm lý cảnh giác, may mà ở ván đấu nhỏ này mình thẳng một lần.

Nàng từ lâu đã luyện thành khả năng che dấu tâm trạng thực trong lòng. Trên thực tế bản thân không phải chẳng hề để ý như trong lời nói.

Không thể phủ nhận, Cận Minh Lôi là một nam nhân có khí pháp cùng khí thế mạnh mẽ, thêm vẻ mị lực gợi cảm tản ra một cỗ ma mỵ, tin rằng không có một người nào, không có một nữ nhân nào có thể trốn tránh được, nhất là khi hắn biểu lộ ý định bất ngờ thì ngay cả nàng cũng không thể phủ nhận, nàng quả thật cũng bị mê hoặc.

Ngày hôm nay khó khăn trốn được, chỉ vì nàng so với nữ nhân khác có nhiều ý nghĩ đề phòng người khác để tồn tại hơn, nhưng tư tưởng cảnh giác nuôi dưỡng mười năm nay trong một khắc suýt nữa đã bị Cận Minh Lôi công phá, nàng không thể không sinh ra bối rối, may mà có kinh nghiệm ngụy trang nhiều năm, cho nàng sống qua lần tấn công này.

Cốc Tử Dung nàng sống mười bảy năm, đối với người khác phái chưa từng có bất kỳ suy nghĩ mơ mộng gì, nhưng vào lần đầu tiên gặp mặt Cận Minh Lôi đã cảm thấy bộ dạng hắn rất dễ nhìn, chẳng lẽ đây là cảm giác động tâm?

Được rồi! Coi như nàng động tâm thì thế sao? Lấy điều kiện "Chất lượng tốt" như vậy của Cận Minh Lôi, nàng dám bảo đảm, trong Định Bắc vương phủ tám phần là nuôi rất nhiều thị thiếp.

Thế nhưng bây giờ hắn lại trúng ý nàng, tám phần cũng là bởi khuôn mặt mình được ban tặng, theo quan sát của mình, thân thể Cốc Thiếu Đình thật sự là rất đẹp, lông mày đen dày, mũi tinh tế, dáng môi tuyệt đẹp, không điểm mà son* (đỏ). Da thịt trong trắng lộ hồng, làm da mềm mại như nhung, dáng người nhỏ xinh mà lại không mất sự đẫy đà, hại nàng vừa vào đây thì cả người đều cảm thấy không tự nhiên, không thể tìm lại được hình dáng thực sự của mình. Còn khuôn mặt của Nghiêm Tử Dung trong trí nhớ, cũng dần dần tan biến trở thành Cốc Tử Dung.

Cho nên cho dù Cận Minh Lôi đã duyệt qua vô số người, cũng không thoát khỏi kinh diễm. thói xấu của nam giới mới có thể lập tức bày ra.

Nhưng thẳng thắn mà nói, nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, làm sao có thể không bị mê hoặc bởi gương mặt ma mị anh tuấn cùng dáng người cao lớn của Cận Minh Lôi chứ? Nhất là đôi mắt đen sâu lãnh liệt khí cháy lên thì sẽ cho người chưa từng nếm trải như nàng kìm lòng không đậu mà rung động tâm hồn thiếu nữ.

Nhưng nàng cũng không phải là ngu dốt, biết rõ càng là nam nhân có điều kiện tốt càng tuyệt tình, bởi vì đã có rất nhiều tâm hôn thiếu nữ hiến dâng cho hắn, huống chi hắn lại thân ở nơi có chế độ xã hội nam tôn nữ ti này, cho dù nhờ dựa vào dung mạo tuyệt sắc, nàng vẫn không muốn tùy tiện thử, cho nên nàng mới quyết định, có lẽ trong thời gian ngắn cầu được yêu thương cưng chiều còn tốt hơn sau này chịu tổn thương tan nát cõi lòng trường trường cửu cửu, bởi vì lòng người thật sự là rất dễ thay đổi, mà tình cảm lại càng nguy hiểm, có thể không dính thì đừng dính vào.

Có kết luận Cốc Tử Dung kết thúc suy nghĩ, an tâm lên giường ngủ, lại không ngờ lòng người há lại có thể dễ dàng khống chế như thế, khi tình cảm đến, sao có thể nói không cần là không cần.

***

Hướng Tinh tiểu lâu là một trong số độc lập viện ở trong Định Bắc vương phủ, Cốc Tử Dung nghe Tiểu Thanh đến hầu hạ nàng nói, Hướng Tinh tiểu lau vốn là để cho người than thích hoặc tân khách địa vị tương đối cao ở, cho nên trong tiểu lâu ngoại trừ tẩm phòng ra còn có thư phòng, phòng tắm, cùng với những đại sảnh phòng dùng để nói chuyện, bố trí tổng thể đều đẹp đẽ, hoa lệ không có chỗ nào tầm thường, đúng là hiếm thấy.

Bên ngoài tiểu lâu ở phía sau còn có một vườn mai, bên cạnh lâu thì có giả sơn, lương đình*, trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo. Bên cạnh lương đình có một vùng cỏ xanh dọc theo bờ ao, bên cạnh ao trồng liễu xanh , khi gió nhẹ thổi qua lá cây chạm vào nghe tiếng xào xạc, nếu là sau giờ ngọ, càng thêm thôi thúc ham muốn ngủ của con người.

Hôm nay, Cốc Tử Dung sau khi tiến hành châm cứu theo lệ thường, lại coi chừng Cốc Thiếu Vân luyện công. Sau giờ ngọ vốn là muốn ở trong phòng nhưng nàng lại thấy có chút khô nóng, vì thế ra ngoài đi dạo. Cuối cùng dừng bước ở bên ao, sau khi vốc nước vỗ nhẹ hai má, mới cảm thấy mát mẻ, tiếp đó, nàng cởi giày thêu , tùy hứng nằm ở bãi cỏ bên cạnh ao.

Mười ngày, cuộc sống của Cốc Tử Dung trôi qua theo một quỹ đạo nhất định. Buổi sáng mỗi ngày nàng tới Tinh Vân cư trước tiên, châm cứu cho Trấn quốc công phu nhân, Thập Vị thảo quả nhiên phát huy hiệu quả, đã có tác dụng trên người Tô Vân Nhi, đau đớn giảm bớt không ít, xem ra trong vòng hai, ba tháng là có thể hoàn toàn chữ khỏi.

Về phần người hạ độc kia, tuy nói chuyện không liên quan đến Cốc Tử Dung, nhưng trong vài ngày ở đây cùng Tô Vân Nhi, phát hiện bà dịu dàng lương thiện thật sự không có khả năng kết thù với người nào. Mấy ngày đến châm cứu, nàng từng cẩn thận quan sát người bên cạnh phu nhân, không thể không hoài nghi một người ... Mà chuyện này, nàng vẫn lo lắng có nên tìm Cận Minh Lôi hảo hảo nói chuyện hay không, thế nhưng lại không phải việc nhà của nàng, như vậy không khỏi có chút hiềm nghi xen vào việc của người khác, cho nên nàng vẫn mãi do dự, có chút buồn bực với sự thiếu dứt khoát của mình.

Ngoài ra còn một chuyện khác làm nàng bực mình chính là Cận Minh Lôi đúng là âm hồn bất tán, từ sau khi hai người nói chuyện với nhau, hắn chưa bao giờ nhắc lại yêu cầu kia , ngược lại liên lục xuất quỷ nhập thần, xuất hiện xung quanh nàng, bất luận là buổi sáng nàng châm cứu cho Cận phu nhân thì hắn chờ ngoài cửa sau đó đưa nàng quay về Hướng Tinh tiểu lâu, hoặc là sau bữa tối ra vào tẩm phòng của nàng như ở chỗ không người.

Hai người đương nhiên có nói chuyện với nhau, nhưng mà đề tài luôn quanh quẩn trên bối cảnh thân thế của nàng, hắn giống như đang quan sát lại hoài nghi cái gì đó, khiến nàng có cảm giác không tự nhiên bất cứ lúc nào cũng bị giám thị, quả thực là giống như khi ở thế kỉ 20 bị Nghiêm Siêu phái người theo dõi hành vi của nàng.

A! Cốc Tử Dung nàng ngoài việc chờ lĩnh tiền thưởng ra, chẳng lẽ còn có thể trộm một thức gì đó trong Định Bắc vương phủ của hắn hay sao? Thực sự là khiến người ta con mẹ nó khó chịu!

***

Mặt cỏ bên tai truyền đến tiếng sột soạt rất nhỏ, Cốc Tử Dung có chút không vui mở mắt ra, nhìn thấy Cận Minh Lôi đang ngồi bên cạnh nàng, ánh mắt không chút che dấu lộ ra sự khó chịu vô cùng, nhìn chằm chằm vào hai chân trần của nàng.

"Chẳng lẽ chưa từng có người nào nói cho ngươi biết, chỉ có nữ nhân không đứng đắn mới có thể tùy ý nằm trên đất lại không mang hài?" Hai mắt hắn lộ ra thần sắc không vui, chăm chú nhìn hai chân như bạch ngọc của nàng, hàm dưới khẽ co quắp.

"Té ra ngươi có ý đặc biệt đến mắng ta là một nữ nhân tùy tiện?" Kỳ quái, nàng thích nằm thì sao, chuyện linh tinh hắn quản đến trên cả đầu nàng rồi. Cho dù đang ở cổ đại, nàng cũng không muốn bị thế tục ràng buộc, mới không cần người khác quan tâm!

"Ngươi hình như cố ý muốn khiêu khích lửa giận của ta?" Trong con ngươi đen sâu xa của hắn nổi lên ánh lửa.

"Ta nào dám!" Nàng hừ nhẹ "Dựa vào một tiểu nữ tử nhỏ bé như ta, nào dám chọc giận Định Bắc vương gia quyền thế ngập trời, đúng là sẽ ...."

Cận Minh Lôi cúi đầu, rất nhanh che đi đôi môi đỏ mọng khiến người khác thèm nhỏ dãi nhưng lại luôn phun ra mấy câu khiến người khác giận điên người.

Hắn chưa từng phí nhiều tâm lực như vậy đối với một nữ nhân, nhưng mà mười ngày nay, hiểu biết của hắn đối với Cốc Tử Dung vẫn chỉ có hạn, hắn đối với lời nói và việc làm quái dị khác hẳn với người thường của nàng cảm thấy vô cùng hoài nghi, không hiểu là xuất thân bối cảnh như thế nào mới bồi dưỡng được nàng tính cách kỳ lạ như thế, mà nàng lại dựa vào mấy thứ linh tinh, có thể có một thân y thuật phi phàm ở cái độ tuổi nhỏ như vậy, hơn nữa lời nói cử chỉ hơn hẳn tuổi của nàng lại càng khiến hắn mê mẩn không thôi.

Mê mẩn? Đúng vậy, hoài nghi nàng, tình cảm của hắn đối với nàng càng ngày càng tăng, hắn không biết phải gọi là gì, chỉ có thể nói nàng làm hắn mê mẩn, có lẽ một khi nàng trở thành người của hắn, loại thích thú không hiểu ra sao này có thể sẽ không thuốc mà khỏi đi!

Nghĩ vậy, Cận Minh Lôi không hề kiềm nén ý nghĩ muốn nàng, đem nàng khóa chặt dưới thân, môi lưỡi nóng bỏng không kiêng kị câm nhập vào trong miệng ngọt ngào của nàng, bừa bãi khuấy đảo, bú mút lấy cái lưỡi định hương của nàng, đại chưởng cũng to gan cách lớp quần áo trên ngực nàng, nhẹ nhàng nhào nặn.

Hơi thở dương cương mãnh liệt điên cuồng đánh úp tới, Cốc Tử Dung không hề có chút chuẩn bị tâm lý trong nháy mắt giác quan tri giác của nàng đều bị thổi quét, mà thân thể nhỏ xinh của nàng dùng sức kháng cự , căn bản là không bằng một phần nghìn sức lực hắn đè nàng.

Mà nụ hôn hắn cường thế đoạt lấy tràn ngập yêu cầu nhiệt tình, giống như ngọn lửa nóng bỏng từ từ đốt cháy vỏ bọc bên ngoài của Cốc Tử Dung, mà bàn tay hắn mải miết nắm vú nàng lại càng khiến cho toàn thân nàng run rẩy từng hồi. Loại cảm giác yếu mềm ngứa ngáy khó chịu này chính là cái gọi là dục vọng thể xác sao? Từng đợt xong trào lên gần như làm mê loạn thần chí nàng, đây có phải đại biểu cho nàng cũng muốn hắn hay không?

Suy nghĩ của Cốc Tử Dung rơi vào trong dục vọng , cố gắng tìm ra đáp án ở trong ham muốn hỗn độn.

Đột nhiên, môi lưỡi nóng bỏng rút lui, thân thể của nàng hơi chồm lên, Cận Minh Lôi đã rất nhanh ôm nàng vào trong ngực từ trên cỏ đứng lên, nện bước đi về hướng lầu.

Cho đến khi hắn bước trên lối đi lên lầu hau thì Cốc Tử Dung bỗng nhiên mở miệng, "Ngươi đã muốn quyết định biến ta thành vị thị thiếp thứ ba?" Từ trong miệng người khác nàng biết được ở trong phủ Cận Minh Lôi có hai vị tiểu thiếp như hoa như ngọc được ngự tứ.

"Ngươi có ý kiến?" Cận Minh Lôi tạm dừng cước bộ, trong khẩu khí có khí thế không cho người xen vào, rủ mắt nhìn sâu vào mắt nàng chính là tham muốn giữ lấy cùng dục vọng ngập trời.

Mấy ngày qua, từ trong mắt Cận Minh, Lôi Cốc Tử Dung đã nhìn thấy rõ tư thái quyết tâm, nếu nàng còn muốn ở Định Bắc vương phủ nghỉ ngơi một thời gian, chỉ sợ làm thế nào cũng không tránh khỏi, nếu đã tâm không cam tình không nguyện chi bằng thẳng thắn gia nhập, dù sao nàng đối với hắn cũng rất có hảo cảm .

"Ta phải nói trước, chờ đến khi lệnh đường khỏi hắn thì ngươi không chỉ thưởng tiền cho ta, còn không được ngăn cản ta tự do rời đi." Trước tiên phải nói lời cảnh cáo trước, nàng tin rằng hắn là người tuân thủ hứa hẹn.

Một đốm lửa giận toát ra từ trong mắt Cận Minh Lôi.

Từ sau khi hắn mười tuổi, không có một người nào, không có một nữ nhân nào giống như nàng, nữ nhân quay chung quanh hắn không có người nào không muốn hắn viĩnh viễn quan tâm cưng chìu, làm bạn cả đời, chỉ có Cốc Tử Dung này không cảm kích, còn bàn điều kiện trước với hắn.

Được thôi, dù thế nào đi nữa hắn đối với nữ nhân chưa từng có hứng thú duy trì quá lâu, có lẽ nàng cũng sẽ không là ngoại lệ.

"Được! Một lời đã định." Lời nói giận dữ bật ra từ kẽ răng hắn.

"Sảng khoái, thành giao." Cốc Tử Dung nhận được lời hứa của hắn, mặt mày ngay lập tức hớn hở chủ động đưa tay vòng quanh cổ hắn.

Vẫn chưa hề tắt dục hỏa, một động tác nhỏ này của nàng như kíp nổ, phá hỏng sự tự chủ của Cận Minh Lôi. Hắn bật ra một tiếng gầm nhẹ, động tác nhanh chóng ôm chặt Cốc Tử Dung nhẹ như lông chim, đi thẳng vào trong lầu

***

Cảm xúc mãnh liệt ào ào đổ mạnh tới, dục hỏa cuồng dã của người nào đó muốn cướp đoạt hết thảy của Cốc Tử Dung.

"Thật đẹp." Đôi mắt Cận Minh Lôi đầy ắp dục vọng di chuyển trên làn da nõn nà đã bị hắn lột sạch quần áo nằm dưới thân, con ngươi đen tà mị không buông tha một tấc da thịt, chăm chú nhìn. Cốc Tử Dung da thịt trắng hồng, nõn nà như da thịt trẻ em, càng thêm mê hoặc tầm mắt của hắn.

Cốc Tử Dung chưa bao giờ trải qua tình dục, khi ánh mắt hắn không giữ lại chút nhiệt tình nào nhìn nàng, toàn thân bất giác run lên một trận, cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là mắt sáng như đuốc. Nàng không được tự nhiên đỏ hồng hai gò má, mắt đẹp khép hờ, cảm giác thiếu dưỡng khí làm đôi môi đỏ mọng kiều diễm nửa mở, cảm giác miệng đắng lưỡi khô làm nàng không tự chủ được chìa cái lưỡi liếm lấy đôi môi.

Cái lưỡi đinh hương màu hồng ngay lập tức đánh vỡ lực nhẫn nại của hắn, đôi môi nóng bỏng của hắn nhanh chóng hạ xuống chụp lên môi của nầng, đoạt lấy đầu lưỡi, chui vào trong miệng nàng bừa bãi trêu trọc, dục hỏa đói khát mượn môi lưỡi không lưu lại chút nào, nhiệt tình hôn môi, từng bước một vẽ lên từng giác quan của nàng, hướng dẫn nàng đi vào bể sâu dục vọng. Dần dần, thân thể mềm mại của nàng bắt đầu nóng lên, trong miệng bật ra tiếng rên rỉ ...

Bị âm thanh yêu kiều của nàng kích thích, Cận Minh Lôi ngẩng đầu, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào hai má đỏ hồng của nàng, đồng thời đại chưởng ôm lấy hai nơi đẫy đà của nàng, đôi mắt ẩn chứa dục vọng hạ xuống, dừng ở nụ hoa chờ đợi phóng túng .

Đột nhiên, hắn giống như nhẫn nhịn không nổi cúi đầu xuống, môi nóng ẩm ngậm chặt nụ hoa trên nơi nõn nà, kích động dùng đầu lưỡi trêu trọc đầu vú nàng.

"Ừm.." Cốc Tử Dung không tự chủ được rên khẽ ra tiếng, cảm giác trong cơ thể có một ngọn lửa đang bùng lên, có một thúc xa lạ trào lên chạy khắp tứ chi của nàng, thở cũng gấp gắp hơn.

Cận Minh Lôi dần dần phát điên, môi lưỡi tăng thêm lực đạo hút vú của nàng, hai đại chưởng cũng không ngừng xoa bóp, lưu luyến không thể buông tay ở làn da non mềm như tơ của nàng.

"Dung Nhi, da thịt nàng thật là mềm mại, quả thực là vì nam nhân mà sinh ra." Hắn tà tứ khen ngợi, đầu lưỡi nhanh nhẹn dũng mãnh gảy chơi nụ hoa đỏ tươi đã hoàn toàn bị hắn bú mút mà đứng thẳng, vừa mê muội nhìn lên hai má đỏ hồng của nàng vì tình dục mà bốc lên.

Hắn vong tình đem vật tượng trưng cho nam giới đang nóng rực dưới khố đặt ở chỗ kín của nàng, dùng cực đại cứng rắn cố ý cọ sát nàng, để nàng cảm thụ dục vọng bừng bừng của hắn.

Chịu đựng xúc động muốn trực tiếp xông vào trong cơ thể nàng, bàn tay nóng bỏng của hắn đi xuống dưới, to gan xoa lên cấm địa chưa từng có người đụng chạm giữa hai đùi nàng, ngón tay chà xát nhụy hoa trong cánh hoa nơi riêng tư của nàng, khiêu khích, châm lên dục hỏa của nàng.

"A..." Tình dục đập vào khiến toàn thân Cốc Tử Dung phát run từng đợt, trong bụng dưới lửa đốt lên, cảm giác trống rỗng chưa đủ bao phủ toàn thân, càng bức từng đợt sóng trong cơ thể một hồi lại một hồi ùa ra.

Nàng không kiên nhẫn nhúc nhích than thể mềm mại, sương mờ che mắt đẹp, lại thêm đôi môi đỏ mọng phát ra tiếng yêu kiều, càng lệ ra vẻ hấp dẫn phong tình.

Ngón giữa của hắn tà tứ theo trong cơ thể nàng tiết ra chất mật bóng loáng, thuận lợi đâm nhanh vào trong hoa kình chật hẹp của nàng.

"A..." Nàng thở gấp, không còn chút sức lực, cảm giác cơ thể bị dị vật xâm vừa khó chịu vừa khoái cảm kì lạ, bật phát ra tiếng thở gấp tinh tế.

Đầu ngón tay chậm rãi di chuyển trong hoa kình, một lần lại một lần đâm chọc vào nàng, ngón cái không tha lưu luyến xoa nắn hai bên nhụy hoa, hắn cảm giác lúc hai chân nàng run rẩy cùng lúc trong hoa kình càng tiết ra hơi nóng.

Cận Minh Lôi cuối cùng cũng không khống chế nổi rút ngón tay, cúi người một cái, hôn môi đỏ mọng của nàng."Thật là ướt, thân ái." Hắn lẩm bẩm bên môi của nàng, tách hai chân nàng , đem nam giới đã sớm bỏng không thôi nhằm ngay cửa tiểu huyệt trơn ướt của nàng, đè thắt lưng, trực tiếp đẩy vào trong hoa kình chật hẹp của nàng.

Ôi trời! Nàng vừa chặt lại hẹp. Trong hoa kình vừa nóng vừa mềm nộn, va vào quả thực tựa như một vòng lửa, gắt gao bao chặt lấy vật cương cứng của hắn, đụng phải vật cản biểu tượng đồng trinh thì hắn cắn răng dùng sức một cái, không chút lưu tình đâm thủng, xuyên vào chỗ sâu nhất trong hoa kình của nàng.

"A---"Đau đớn như tê liệt xuyên thấy tứ chi, Cốc Tử Dung thét lên một tiếng, há miệng cắn cơ ngực cường tráng trước mắt, đau đớn khiến nước mắt tuôn ra.

Trời ạ! Đau chết người, trước nàng từng đọc sách biết nữ nhân lần đầu tiên giao hoan sẽ đau đớn, tuy nhiên thật không ngờ nó lại đau đến như thế.

Ngực đột nhiên truyền đến đau đớn khiến Cận Minh Lôi biết mình làm đau nàng, nhưng hắn đã vô pháp đình chỉ, bơ mềm co rút nhanh bao trùm cực đại của hắn, khuấy động cự lãng của hắn, cảm giác mất hồn như thế.

"Thân ái, lập tức không đau..." Tiếng nói đặc biệt khàn và nhỏ như bao hàm dục vọng, hắn nhẹ nhàng di chuyển hông , từ từ rút ra lại cố gắng nhập vào, lần lượt đâm qua lại, khoái ý mê người thấm tận xương, khiến hắn thầm nghĩ muốn chôn sâu trong cơ thể của nàng.

Nửa thân dưới đau đớn, cảm giác tê dại đan vào , khiến Cốc Tử Dung thỉnh thoảng cắn cơ ngực của hắn, mười ngón tay cũng dâm vào đâu vai hắn, cố gắng ngăn trở mỗi một lần hắn đâm vào trong cơ thể nàng sinh ra nồng cháy thiêu đốt.

Thẳng đến khi một bàn tay thăm dò nơi hạ thể hai người tiếp xúc, vân vê lên nhụy hoa của nàng, nàng mới dần dần thả lỏng cơ thể đang buộc chặt, cũng từ từ cảm nhận được khoái cảm kỳ diệu.

Cận Minh Lôi đem hai đùi ngọc trắng nõn của nàng đặt bên eo mình, hai tay nâng lên mông trắng tròn của nàng, để nàng nghênh đón chính mình một lần lại một lần sâu hơn, va chạm đút vào rút ra mãnh liệt hơn.

Từ mãnh liệt có lực đến khi chạy nước rút, hai chan Cốc Tử Dung càng kẹp chặt hông của hắn hơn, nhịn không được khoái ý giống như thiêu đốt này, trong miệng cũng không tự chủ được rên rỉ thở gấp, cảm thấy được thần kinh toàn thân dần dần cấp bách.

Sức kéo kinh người dần dần bao phủ, nàng không biết phải thừa nhận thế nào, cuối cùng nhịn không được bật thốt lên, "Lôi..."

Tiếng kêu yêu kiều giống như khẽ thì thầm truyền vào trong tai Cận Minh Lôi."Ta biết, thân ái, đừng sợ .... Nàng thật nóng..." Tiếng nói ồ ồ làm yên lòng nàng, mềm mại nhu mì ở trong cơ thể ẩm ướt của nàng, thức đẩy hắn gia tăng tốc độ, nụ hoa cao ngất trên cặp vú đẫy đà của nàng, càng thêm kích thích bản năng dục vọng của hắn.

Cảm giác trong hoa kình nóng bỏng của nàng truyền đến từng hồi co rút nhanh, cùng với tiếng gào thét cuồng hoan liên tiếp trong miệng nàng, hắn mới ôm chặt thiên hạ dưới thân, để giải thóng yêu cầm nam giới, một lần phóng ra ...

***

Khóe miệng Cận Minh Lôi thoáng nổi lên một nét tà nịnh thỏa mãn cười, hắn từ trên người Cốc Tử Dung trở mình rồi kéo nàng ôm vào trong lòng ngực của mình, bàn tay lưu luyến không rời dao động ở trên da thịt non mềm như tơ của nàng.

"Dung Nhi, nàng đẹp khiến ta dừng không được!" Tiếng nói của hắn khàn và nhỏ chứa đựng sự thích thú thỏa mãn, trong đó bất giác ẩn hàm tham muốn giữ lấy.

"Đa tạ ngươi không chê, ngươi cũng rất không tệ." Cốc Tử Dung ngáp một cái, nghĩ thầm nam nữ hoan ái mặc dù rất sung sướng, nhưng cũng mệt chết đi được.

"Dung Nhi..." Cận Minh Lôi dở khóc dở cười nghe câu trả lời của nàng, mỗi lần đều vì ý nghĩ khác người của nàng mà cảm thấy kinh ngạc.

"Chuyện gì? Ngươi làm xong việc rồi muốn đi sao ?" Thần chí có chút mệt mỏi Cốc Tử Dung thuận miệng nói.

"Nàng đuổi ta đi?" Cận Minh Lôi lập tức không vui nhướn mày lên. Vì sao cá tính của nàng lại khác những nữ nhân khác như vậy?

"Có sao?" Nàng lẩm bẩm nói, không hiểu sao trong thanh âm của hắn lại tức giận, "Ta mệt rồi, muốn ngủ một chút, tùy ý ngươi..." Nàng không buồn hiểu hắn, điều chỉnh một tư thế dễ chịu, vội vàng đi tìm Chu Công báo danh.

Cận Minh Lôi vừa buồn cười, vừa tức giận nhìn nàng giống như con mèo con dựa vào ngực mình, không thèm để ý chút nào ngủ luôn, không khỏi hoài nghi mị lực của mình có phải trôi mất rồi hay không, nếu không tại sao nàng không giống những nữ nhân khác làm nũng với hắn, xin hắn ở lại, thậm chí còn muốn hắn "tùy ý"...

Hắn có chút bực mình nhìn người nằm trong lòng, môi mỏng nhếch lên, song khi ánh mắt của hắn dừng ở trên hai vú tuyết trắng của nàng, trên da thịt nõn nà còn lưu lại ấn ký hồng khi cảm xúc của hắn đang mãnh liệt, lập tức, hắn lập tức nhớ tới cảnh thân hình hai người quấn lấy nhau ban nãy, nam tính nóng rực lập tức rung động bung lên, lại vận sức chờ phát dộng.

"Tùy ý phải không?" Hắn thì thào tự nói, bên môi thoáng hiện lên nụ cười tà ác, ánh mắt biến hóa kỳ lạ.

Hắn không chút do dự đem tay chụp lên thân thể trần trụi mềm mại như tơ, không buông tha mỗi một tấc da thịu nhẹ nhàng vỗ về, sau đó lật thân thể của nàng đối diện, cúi đầu gặm cắn lên đầu vú trắng mịn của nàng, chậm rãi bú mút liếm láp.

"Ừm..." Trong lúc mơ ngủ Cốc Tử Dung bởi vì cảm nhận tê dại vui sướng trước ngực mà rên rỉ thành tiếng.

Phản ứng không tử chủ của nàng khiến vật cương cứng dưới khố Cận Minh Lôi càng thêm sưng to khó chịu, thú tính dang cao, hai tay của hắn không ngừng nghỉ vỗ về chơi đùa thân thể của nàng, môi lưỡi nóng bỏng liên tục liếm mút di chuyển xuống làn da trắng mị như da trẻ em của nàng, thẳng đến nơi riêng tư thần bí của nàng.

Hắn vặn bung hai chân nàng ra, con ngươi ngập tràn dục vọng nhìn chằm chằm múi thịt ướt át đỏ bừng, mê muội dùng ngón tay gảy hoa tâm trên cánh hoa, sau đó nhìn nơi riêng tư nữ tính từ từ tiết ra chất mật trong suốt, rất nhanh nhiễm lên ngón tay hắn.

Hắn thỏa mãn nhìn hoa tâm sưng lên hơn, đột nhiên cúi đầu xuống, đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu liếm mút lên trân châu trơn ướt.

"Ừm ..." Trong hoảng hốt, Cốc Tử Dung cảm giác nửa thân dưới truyền đến từng đợt từng đợt sóng rối loạn, nàng nhịn không được ưm ra tiếng. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bị dẫn ra ham muốn làm nàng thân bất do kỷ, không thể tự chủ giãy dụa thân mình.

Thẳng đến khi từng đợt nhiệt tình nguyên thủy phát ra, đẩy nàng tới đỉnh núi hoan ái, nàng mới thét chói tai giải phóng sự vui sướng, toàn thân không ngừng run rẩy, đến tận lúc này nàng mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng chỉ kịp chứng kiến Cận Minh Lôi đang nâng thân giữa hai chân của nàng, và đũng đạo đang run rẩy đã bị vật cương cứng cực đại của hắn mạnh mẽ xâm nhập.

"A---"Nàng không tự chủ được thét ra tiếng chói tai, cho dù hoa kình đã đủ ướt, nhưng hình thể của hai ngươi chênh lệch, vẫn khiến nàng nàng bị vật cứng rắn tạo ra cảm giác đau đớn, nàng nhíu mi lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú phủ đầy mồ hôi nằm trên mình, bất mãn vì bản thân đột nhiên bị xâm nhập.

"Ngoan nào, thân ái, là nàng muốn ta tùy ý ..." Nói xong hắn thấp suyễn một tiếng, tay bọc lấy một bên đẫy đà của nàng, bắt đầu vân vê đè ép , toàn thân căng chặt cảm thụ cảm giác mất hồn của hoa kình nóng rực nhanh chóng co rút đè ép vật cứng rắn cương chặt của hắn, tiếp đó hắn lui mông chậm rãi rút ra, sau đó lại dùng sức thẳng tiến, bắt đầu một lần lại một lần chạy nước rút giữa hai chân của nàng.

Cảm giác từ trong cơ thể nàng càng lúc càng trơn ướt, hắn không còn chút kiềm nén thẳng tiến, nhờ vào khoái ý khi thân thể giao hợp, giải thoát hỏa khí phấn khích đang tăng lên.

Hắn nâng hai chân trắng nõn của nàng lên nắm chặt, eo hổ không ngừng nghỉ dũng mãnh thẳng tiến, cuồng dã mà bừa bãi cướp lấy vui sướng trên thân thể mềm mại của nàng.

Liên tục ra sức tiến lên, hắn buông thả áp lực trong cơ thể, không lâu sau hắn gầm nhẹ một tiếng, sáp lực nổ bung mãnh liệt, hắn dùng sức nhướn về phía trước một cái, thống khoái phóng ra ...

***

Buổi sáng hôm nay, Cốc Tử Dung theo lệ thường đến châm cứu xong, mới bước ra Tinh Vân cư đi trên hành lang dài thì liền gặp được Cận Y Quân đang đi tới.

Cận Y Quân chính là nữ tử trẻ tuổi ngồi bên giườngvào lần đầu tiên nàng đến chữa bệnh cho Tô Vân Nhi, là muội muội của Cận Minh Lôi.

Cốc Tử Dung không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng mà từ quan sát cẩn thận gần một tháng nay của nàng, thật sự không thể không hoài nghi đối với Cận Y Quân, mà hôm nay không hẹn mà gặp, khiến nàng rốt cuộc cũng không đè nổi lòng hiếu kỳ nữa.

Đối diện với ánh mắt dò xét trước mặt Cận Y quân cụp mắt xuống nhẹ nhàng gật đầu, tính đi qua bên cạnh Cốc Tử Dung, nhưng không ngờ bởi vì một câu nói mà dừng bước.

"Mọi việc phải có chừng mực" Cốc Tử Dung dứt khoát mở miệng.

"Có ý tứ gì?" Cận Y Quân hỏi, sắc mặt khẽ biến trắng.

"Trước mặt người quang minh chính đại không nói lời ám muội, mặc kệ trong Định Bắc vương phủ có bao nhiêu chuyện thối nát, ta chỉ không hi vọng người ta vừa dùng hết sức cứu về lại bị người khác hại chết, khiến cho ta uống phí công phu." Cốc Tử Dung cảnh cáo đầy thâm ý.

"Ta không hiểu ý của ngươi." Thần sắc Cận Y Quân khẽ biến nâng mắt nhìn Cốc Tử Dung một cái rồi lại hạ xuống, nhưng vẻ bối rối hiện lên trong mắt lại không thể trốn được ánh mắt của Cốc Tử Dung đang nhìn chằm chằm nàng.

"Ngươi biết." Đôi mắt đẹp của Cố Tử Dung lóe sáng nhìn thẳng Cốc Tử Dung, "Ta không biết ngươi là vì cái gì, ta cũng không muốn biết, chỉ có điều ngươi nên biết, bà ấy tốt xấu gì cũng là mẫu thân của ngươi.."

"Bà ta không phải -"tiếng nói kích động đáp lại, Cận Y quân dường như hối hận bản thân nói lỡ lời, vội vàng ỏ lại câu nói, "Thực xin lỗi, Cốc cô nương, ta còn có việc, xin lỗi không tiếp được!" Dứt lời, nàng lập tức bước nhanh rời đi.

Nhìn thân ảnh đi xa, Cốc Tử Dung thầm tự mắng chính mình, xem ra sau khi bản thân đi vào cổ đại thật sự não có chút nở hoa, lại đi nhàn rỗi quản chuyện của nhà người ta. Nhớ năm đó cha đẻ cô dễ dàng bán cô cho Nghiêm Siêu, bản thân cũng không cực kỳ hận ông, bây giờ ngược lại miệng nàng lại đầy nhân nghĩa đạo đức muốn khuyên nhủ người khác, đây không phải thực trào phúng sao? Xem ra mình khi ở cổ đại có chút thích ứng với vấn đề bất lương tồn tại.

"Nàng nghi ngờ nó?"

Sau hành lang cách xa mấy bước đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn, sắc mặt cực nghiêm túc.

"Ngươi cũng nghe thấy sao?" Cốc Tử Dung thầm than một tiếng, giương mắt nhìn Cận Minh Lôi đang đi tới gần nàng. Nàng phải muốn mặc kệ việc không quan hệ tới mình chứ, không phải sao?

"Người học võ, thính lực vốn linh mẫn hơn so với người thường" Hắn thừa nhận.

"Ác!" Khó trách bước đi lặng yên không tiếng động, cách khoảng cách xa như vậy còn có thể nghe lời của người khác rõ ràng, xem ra công phu của hắn hình như không kém.

"Vì sao nàng hoài nghi nó? Chẳng lẽ nàng không biết nó là muội muội của ta?" Cận Minh Lôi hỏi, vốn là hắn chỉ là đến tìm Cốc Tử Dung, trong lúc vô ý nghe thấy các nàng nói chuyệ, khiến hắn bất ngờ vạn phần.

"Ngươi có thể làm như không nghe thấy." Cốc Tử Dung khoát tay, không có tâm tình để người ta nghĩ nàng đang vờ ra vẻ , xem có thể tránh được một kiếp này hay không, vì thế nàng nhảy lên ngồi trên lan can dài ngoài hành lang, hai chân nhỏ đung đưa, tằm mắt chuyển hướng ra sân nhà ngoài hành lang.

"Dung Nhi." Cận Minh Lôi sao có thể để nàng dễ dàng trốn thế được, bàn tay lớn duỗi ra, chính là đem nàng quay lại đối mặt với mình, ngữ khí mang thoe một chút uy hiếp nhìn nàng chăm chú.

Cố Tử Dung bất đắc dĩ than thở một tiếng, mắt đạp chống lại ánh mắt hắn, hỏi, "Ta chỉ là hoài nghi, vừa rồi nói chẳng qua chỉ là muốn thử nàng ta thôi!"

"Vì sao? Nàng thấy gì rồi sao?" Cận Minh Lôi từ khi Cốc Tử Dung chuẩn ra Tô Vân Nhi bị trúng độc đã lập tức bắt đầu tra là ai đã hạ thủ, nhưng mà ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng chưa từng nghi ngờ Cận Y Quân.

"Thực ra lần đầu tiên gặp các ngươi thì ta đã từng lơ đãng chú ý đến thần sắc trong mắt nàng, lúc ấy chỉ cảm thấy ánh mắt của nàng không giống như biểu hiện kinh ngạc của người lần đầu nghe thấy, lúc ấy ta nghĩ bản thân quá mức nhạy cảm, sau đó, lệnh đường uống xong mấy thang thuốc, sau khi bệnh tình có tiến bộ, ta quan sát qua nàng, mặc dù nàng ngoài mặt phấn khởi, nhưng một chút vui mừng trong mắt cũng không có, cho nên ta bắt đầu chú ý nàng ta, cho đến ngày hôm nay nhịn không được muốn thử nàng ta xem, chỉ có vậy."

"Vậy nó phản ứng chứ? Tuy rằng ta nghe thấy các nàng nói chuyện với nhau, nhưng không nhìn được phản ứng của nó."

"Kết quả thăm dò là nàng có hiềm nghi rất lớn , nhưng đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân ta, không nhất định chuẩn xác . Đúng rồi, Cận Y Quân không phải muội muội cùng mẹ với ngươi sao?"

"Nó là thiếp của cha ta sịnh ra." Cận Minh Lôi trả lời thành thật 'Nhưng chuyện này rất ít người biết."

"Vậy mẫu thân của nàng đâu? Cũng ở trong phủ sao?' Cốc Tử Dung tò mò hỏi.

"Mẫu thân Y Quân bởi vì khó sanh khi sinh nàng nên đã qua đời."

"Thì ra là thế" Cốc Tử Dung gật gật đầu "Nhưng chuyện này ngươi vẫn nên thận trọng xử lý mới tốt, để tránh phá hoại tình huynh muội của các ngươi" Nàng làm theo lương tâm đề nghị, không muốn bởi vì lòng nghi ngờ của mình mà phá hoại tình huynh muội hòa thuận vui vẻ giữa bọn họ.

'Thực ra ta và Y Quân vốn không thân thiết" Hắn thẳng thắn nói, đột nhiên lời nói xoay chuyển "Nàng lo lắng cho ta?" Bộ mặt vốn nghiêm tức đột nhiên thoáng hiện lên nụ cười tà quỷ dị.

"Ai... Ai lo lắng cho ngươi!" Nàng cứng lại, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, có chút chột dạ phản bác, một nét đỏ ửng thoáng hiện lên hai má phấn trắng nõn.

"Nàng nói đi" Ngón tay Cận Minh Lôi xoa nhẹ má tựa như bôi phấn, "Bằng không vì sao lại lo lắng ta và Y Quân làm hỏng tình huynh muội?" Hắn tách hai đầu dối của nàng, đem thân mình chen vào giữa, miệng thở hơi nóng nói bên cổ nàng, sao đó cánh môi dời lên bên tai, liếm láp vành tai bạch ngọc của nàng.

Hơi thở nóng ấm đánh úp đến, Cốc Tử Dung có chút bối rối đưa tay ngăn lại đồi ngực đang tới gần.

"Chuyện gì cũng từ từ!" Nàng kêu lên, "Ngươi làm cái gì mà dựa vào gần như vậy... Này! Cận Minh Lôi..." Nàng đẩy lồng ngực của hắn, có chút chán nản với hình thể quá nhỏ của mình, mà toàn thân hắn phát ra mị lực mạnh mẽ, khiến thân hình nàng run rẩy từng đợt, trong bụng cũng nổi lên lốc xoáy, nàng cơ hồ chống đỡ không nổi.

Ôi trời! Nàng không phải hoa si, vì sao luôn luôn không ngăn được hắn có ý định thể hiện mị lực nam giới chứ?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-9)