← Ch.6 | Ch.8 → |
Bước vào cổng vòm ngăn cách Hướng Nhật cư cùng với khác viện khác, Cốc Tử Dung im lặng đi theo người dẫn đường ở phía trước, một đường đi thẳng vào sâu trong đình viện.
Hướng Nhật cư là nơi ở của Cận Minh Lôi, ngày thường ngoài người làm quét dọn ra, những người khác vốn không được phép tuỳ tiện đi vào, đây cũng là lần đầu tiên Cốc Tử Dung bước vào, bởi vì đều là Cận Minh Lôi chủ động đến Hướng Tinh tiểu lâu tìm nàng, mà nguyên tắc của nàng là không tuỳ tiện xâm phạm riêng tư của người khác, cho nên cũng chưa bao giờ đến Hướng Nhật cư tìm hắn.
Tuy nói không muốn quan tâm vào việc riêng tư của người khác, nhưng khi Cốc Tử Dung tiến vào Hướng Nhật cư, vẫn là nhịn không được nghĩ muốn hiểu rõ chỗ ở của người nam nhân vướng víu tâm nàng một chút, kết quả nàng nhìn cả nửa ngày, phát hiện ra trong đình viện đẹp đẽ này ngay cả một bông hoa cũng không có, sân trong được xanh hoá, cây xanh, bồn hoa xanh, nhưng đều không có hoa, màu xanh dạt dào khắp nơi này là cách bài trí nam tính, thể hiện chủ nhân ở đây cá tính cứng rắn tác phong không đổi.
Cốc Tử Dung bĩu môi khinh thường.
Một cái đình bát giác xây trên mặt nước xuất hiện trước mắt, trong gian đình buông màn tơ trong suốt, ngồi trong đình là ban am tử.
Nện bước dần dần tiếp cận, Cô Tử Dung thấy hai huynh đệ Cận Minh Lôi, Cận Minh Kỳ, cùng với một nam tử chưa từng gặp qua, ba người hình như đang sôi nổi bàn chuyện gì đó.
Trong lúc nói chuyện, Cận Minh Lôi ngẩng đầu nhìn thấy Cốc Tử Dung bước vào bên trong đình, đôi mắt bỗng chốc hiện lên một tia sáng ấm áp nhu hoà, không một chút để ý đến thần sắc kinh ngạc trong mắt nam tử xa lạ kia.
"Dung Nhi, lại đây." Cận Minh Lôi mang theo thái độ cưng chiều đứng lên, kéo Cốc Tử Dung ngồi xuống bên cạnh mình.
"Tìm ta tới có chuyện gì sao?" Cốc Tử Dung cũng không kiêng dè ngồi bên cạnh hắn, liếc xéo hắn một cái sau đó thuận miệng hỏi, tiếp theo ánh mắt lại chiếu về phía nam tử xa lạ đối diện, rồi lại nhìn một cái bình có tạo hình kỳ lạ đặt trên bàn.
"Dung Nhi, ta giới thiệu một người với nàng trước, vị này chính là Kiều Kiếm Vân, một trong tứ đại tổng quản của Minh Ký thương hành, phụ trách ghi chép công việc làm ăn ở vùng Tây Bắc, cũng là sư đệ đồng môn của ta." Nói xong, Cận Minh Lôi chuẩn nhìn về phía Kiều Kiếm Vân, "Kiếm Vân, vị này chính là Cốc Tử Dung, cũng là đại phu y thuật tốt trị khỏi bệnh cho mẹ ta mà ta vừa nhắc đến."
Kiều Kiếm Vân nghe vậy, lập tức lộ ra ánh mắt khâm phục, nhìn nữ tử mảnh mai đẹp như thiên tiên trước mắt, chắp tay làm lễ "Hân hạnh, Cốc cô nương, vừa rồi có nghe Vương gia nhắc tới y thuật kinh người của cô nương, thực là làm người khác kính nể, Kiều Kiếm Vân ở đây cảm tạ ân cứu mạng của cô nương đối với Cận phu nhân."
"Không cần, ngươi quá đa lễ rồi, "Cố Tử Dung vội vàng xua tay, ngăn cản hắn tiếp tục thao thao bất tuyệt, trên mặt là một bộ biểu tình không dám gật bừa, miệng lầm bẩm "Xin người, cổ nhân nói chuyện sao đều đặt văn như vậy, thật là khiến người ta chịu không nổi."
"Cổ nhân?" Cận Minh Kỳ lặp lại hỏi, trên mặt xuất hiện tia nghi hoặc khó hiểu, hai người khác cũng vậy.
"Không có việc gì!" Cốc Tử Dung cười gượng hai tiếng , tính toán giả ngu né tránh câu hỏi, vì thế chuyển hướng sang Cận Minh Lôi "Minh Lôi, ngươi gọi ta đến chỉ là muốn giới thiệu Kiều Kiếm Vân quen biết ta?"
"Không phải." Trong lòng Cận Minh Lôi tuy có nghi vấn , nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Cốc Tử Dung "Kiếm Vân mới từ vùng Tây Bắc chuyển một lượng hàng hoá về kinh, thuận tiện đem cho ta mấy bình rượu quý, ta tính đêm nay ở Hướng Nhật cư làm tiệc tẩy trần cho Kiếm Vân, cùng rượu ngon đẳng cấp này, cho nên tìm nàng theo cùng."
"A! Thì ra là thế, tốt thôi!" Cốc Tử Dung nhún nhún vai, hào phóng đồng ý.
"Vậy nàng có thể đợi chút được không, người hầu đang mang thức ăn lên, ta còn có chút việc công muốn thảo luận cuảng Kiếm Vân một chút."
"Không sao, mời ngươi, ta có thể ở đây dự thính."
Sau đó, Cận Minh Lôi lập tức chuyên tâm bàn luận cùng Kiều Kiếm Vân chuyện làm ăn một chuyến này hắn đi lại vùng Tây Bắc cùng vấn đề hắn gặp phải trên đường đi.
Cốc Tử Dung dự thính nửa ngày, cuối cùng nhịn không được mở miệng ngắt lời "Thật xin lỗi, quầy rầy các ngươi thảo luận." Nàng thấy ba người dừng miệng không nói, ánh mắt nhìn về hướng Kiều Kiếm Vân 'Ngươi vừa mới nói, trên đường ngươi áp tài hàng hoá về kinh, thỉnh thoảng có người ác ý muốn cướp hàng, phải không?"
Kiều Kiếm Vân gật đầu "Có điều, ta đã cẩn thận suy nghĩ qua, thật sự không nghĩ ra có địch nhân nào lại lớn mật như thế, còn muốn cướp hàng hoá của Minh Ký."
"Theo tình hình người vừa miêu tả, ta cho rằng người tới đều không phải là muốn cướp hàng hoá, trái lại hành vi khiêu khích này là nhằm vào các ngươi mà đến."
"Hả?!" Kiều Kiếm Vân ngạc nhiên kêu nhỏ một tiếng, nhanh chóng nhớ lại! Phát hiện lời nói của Cốc Tử Dung hình như là đúng.
"Ngươi từng đắc tội với người nào sao?" Cốc Tử Dung nhìn vẻ mặt tỉnh ngộ của hắn, hỏi.
Kiều Kiếm Vân nghe vật hơi hoang mang, không khỏi nhíu mày lại, vắt trán suy nghĩ thật lâu sau đó mới lắc đầu "Hẳn là không, cho dù là hồi trước hay sau khi ta tiếp nhận chức tổng quản Minh Ký thương hành, ta cũng chưa từng có xung đột với người khác, nhất là sau khi vào Minh Ký, ta luôn dùng cách dĩ hoà vi quý , tuyệt đối không khơi mào chiến tranh.
Cốc Tử Dung suy nghĩ cẩn thận nhìn lên Kiều Kiếm Vân anh tuấn nho nhã trước mắt, đột nhiên linh quá loé lên "Kiều Kiếm Vân, ngươi từng nói sau khi người đụng chạm đến ngươi rời đi, nhặt được một thứ, đưa ta nhìn một chút được không?"
"Đương nhiên có thể." Kiều Kiếm Vân lập tức từ trong hầu bao lấy ra một vật sáng trong đưa cho Cốc Tử Dung.
Cốc Tử Dung nhận lấy đồ vật, đặt ở trong bàn tay nhìn kỹ, phát hiện đây là viên bảo thạch được dát vàng xung quanh, phía trên còn có mối nối giống như bị lôi kéo mà có chút biến dạng, chắc là do vàng có thể kéo dài và dát mỏng, khiến nó không chịu nổi bị ngoại lực tác động kéo ra mà thành.
"Đây là một phần hoa tai của nữ nhân. Các người nhìn xem..." Cốc Tử Dung đưa bàn tay vươn ra giữa bàn, để cho ba người cẩn thận quan sát "Bên trên có phần hơi biến dạng hẳn là chỗ tiếp nối với vật nào đó, mà kích cỡ của viên bảo thạch này chỉ thích hợp dùng cho khuyên tai, cho nên ta suy đoán vật này chắc là không cẩn thận rơi từ trên người nữ nhân xuống." Dứt lời, nàng nhìn Kiều Kiến Vân đầy hứng thú.
"Kiều Kiếm Vân, có phải ngươi từng đắc tội với nữ nhân, mới có thể bị người ta cố ý khiêu khích?"
Kiều Kiếm Vân nghe đến phỏng đoán của Cốc Tử Dung thì ấn đường nhíu lại, nghe được câu hỏi của nàng, ấn đường lại càng giống như mấy trăn nút thắt buộc chặt trán lại.
"Không thể nào!" Cận Minh Kỳ kinh ngạc hô nhỏ "Một nữ nhân có biện pháp làm ra việc này sao?"
"Không biết!" Cốc Tử Dung lập tức lanhj lùng cười giễu một tiếng, "Ngươi cho là mỗi nữ nhân chỉ xứng ở nhà thêu hoa, bắt bướm, chuyện gì cũng không biết làm sao?"
"Ta có nói như vậy sao?" Cận Minh Kỳ cũng trừng mắt.
"Ý tứ trong lời nói của ngươi không phải là thể hiện rõ như vậy sao." Cốc Tử Dung khinh thường liếc xéo hắn, không chịu nổi quan niệm kỳ thị nữ nhân này của hắn.
"Ngươi..."Cận Minh Kỳ sao có thể chịu được nàng nhiều lần khiêu khích, đang định nói lại nàng vài câu, thì không ngờ nghe được tiếng kêu nhỏ của Kiểu Kiếm Vân, lời đến miệng lập tức nuốt trở về, quay đầu nhìn thần sắc kinh ngạc hiện lên trên mặt Kiều Kiếm Vân.
"Nghĩ ra điều gì sao?" Cận Minh Lôi mở miệng trước.
Trên mặt Kiều Kiếm Vân hiện lên vài phần phức tạp, muốn nói lại thôi, nửa ngày mới khó xử mở miệng "Vương gia, ta nghĩ Cốc cô nương nói đúng, chỉ có điều ta hi vọng Vương gia không nên hỏi trước, ta sẽ mau chóng xử lý tốt chuyện này, sau đó sẽ đem sự tình báo cáo Vương gia."
"Được" Cận Minh Lôi không chút do dự đáp.
"Thật sự là nữ nhân gậy nên ..." Cận Minh Kỳ không dám tin tự nói.
"Nữ nhân, nữ nhân, không phải ngươi cũng do nữ nhân sinh ra sao, tại sao lại xem thường nữ nhân như vậy, đúng là kỳ quái." Cốc Tử Dung đắc chí vì suy luận chính xác của mình, châm chọc cười nhạo Cận Minh Kỳ.
"Ngươi nói cái gì?!" Cận Minh Kỳ tức điên, hắn chưa từng gặp qua nữ tử nói năng lỗ mãng giống như nàng.
Cận Minh Lôi bật cười ôm chầm Cốc Tử Dung, ngăn cản nàng nói tiếo, cũng đem ánh mắt ném về phía bào đệ.
"Minh Kỳ, đừng tức giận, ngươi xem người hầu bưng đồ ăn đến cũng không dám bước về phía trước đấy." Hắn vừa nói vừa ra hiệu cho người hầu đứng cách đó không xa đi đến."Có lời gì, dùng xong bữa tối nói sau."
"Đúng vậy, thiếu gia, dùng bữa trước đi!"Kiều Kiếm Vân cũng lên tiếng nói.
Cận Minh Kỳ nghe vậy, đành phải bực mình im lặng, nhưng hai mắt vẫn không cam tâm trừng mắt nhìn vẻ mặt tươi cười đắc ý của Cốc Tử Dung đang rúc trong lòng đại ca.
***
"Minh nguyệt kỷ thời hữu, bả tửu vấn thanh thiên. Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên. Ngã dục thừa phong quy khứ, duy khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn..."*
Một bình rượu xuống bụng, Cốc Tử Dung hơi say nhìn chén lưu ly trong tay, không kìm được nhớ đến cuộc sống ở thế kỷ 20, cho nên lẩm bẩm đọc lên câu chữ trong trí nhớ, hoàn toàn không phát hiện ra ba người đang ngồi dùng ánh mắt kinh ngạc thán phục nhìn nàng.
Thì ra rượu quý mà Kiều Kiếm Vân mang về từ hành trình Tây Bắc, chính là rượu nhỏ có thể mua được đầy đường ở thế kỷ 20. Mà màu rượu đỏ tươi ở trong chén lưu ly, lại càng gợi lên ký ức nàng ở thế kỷ 20 chịu huấn luyện nghiêm khắc, cho dù khổ nhiều hơn vui, nhưng vẫn khiến tâm tình của nàng trầm xuống, bất giác đem một ly rượu uống xuống bụng.
Trong bữa tiệc, Cận Minh Lôi vốn đang bàn chuyện của cửa hàng cùng Kiều Kiếm Vân, trong lúc đề tài vừa ngừng lại thì chợt nghe lấy Cốc Tử Dung từ đầu đến cuối đều trầm mặc lại đột nhiên đọc ra một câu này, còn đôi mắt đẹp trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thì khép hờ, vẻ mặt yêu kiều chân thành càng là hình ảnh hắn chưa từng thấy qua.
Cận Minh Lôi nhìn chén lưu ly trên tay nàng, ánh mắt lại nhìn lên trên bàn, bất ngờ phát hiện máy bình rượu trên bàn chỉ trong một thời gian ngắn đã uống hết một bình.
"Nàng uống say rồi, Dung Nhi." Cận Minh Lôi đưa tay đỡ lấy thân thể hơi choáng váng của Cốc Tử Dung, một tay cẩn thận dịch chuyển bình rượu bên tay nàng.
"Ai nói!" Cốc Tử Dung đẩy cánh tay đỡ lấy người mình ra, đột ngột đứng dậy, không ngờ chất cổn đã hoàn toàn gạt bỏ bản tính nghiêm khắc tự kìm chế ngày thường, mạch suy nghĩ rõ ràng của nàng bị rối loại. Nàng giơ chén rượu trong tay lên đung đưa vài cái với hai người đối diện "Ta còn chưa cùng Cận tiểu đệ và Kiều Kiếm Vân hảo hảo uống hai chén đâu!"
Cận tiểu đệ! Cận Minh Kỳ nhất thời đen mặt, còn khuôn mặt anh tuấn của Kiều Kiếm Vân thì nổi lên ý cười.
Cận Minh Lôi thấy ánh mắt Cốc Tử Dung mơ hồ ngà ngà say nhìn chằm chằm Cận Minh Kỳ và Kiều Kiếm Vân ngồi đối diện, trong lòng đột nhiên không vui, ánh mắt lạnh đi, lập tức bắn ra hai luồng sáng lạnh về phía đối diện, một tay lại kéo thân hình nhỏ xinh đứng thẳng của Cốc Tử Dung ủ vào trong lòng, đoạt lấy chén rượu trong tay nàng.
"Sao không cùng ta uống hai chén!" Lời hói hơi hờn giỗi thốt ra.
Cái ôm ấp áp khiến Cốc Tử Dung hơi hoang mang, lập tức nâng đôi mắt có chút bối rối nhìn vào mắt Cận Minh Lôi nửa ngày, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
"Ơ? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Nàng lắc đầu suy nghĩ trong chốc lát, đột trên trên mặt hiện ra vẻ vui mừng "Minh Lôi, ta chưa bao giờ biết uống rượu lại tuyệt như vậy! Nào, nào, ngươi tiếp tục bồi ta uống mấy chén ... Ơ? Rượu của ta đâu?" Nàng nhìn thấy hai tay chống rỗng, ánh mắt nghi hoặc, đột nhiên, nàng quay đầu nhìn hắn, "A! ở đây." Nàng đưa tay hướng lên bàn, thèm nhỏ dãi nhìn chén lưu ly chứa đầy rượu của Cận Minh Lôi, vội vàng cầm, lập tức uống vào miệng.
"Nàng uống quá nhiều rồi." Cận Minh Lôi đưa tay bắt lấy cổ tay hết sức nhỏ đang nắm chén rượu của nàng.
"Đâu có?" Cốc Tử Dung chìa tay tác đầu ngón tay của hắn đang nắm cổ tay mình "Ta vừa mới bắt đầu uống mà thôi."
Sợ nàng tổn thương chình mình, Cận Minh Lôi đành phải thuận theo để nàng tách bàn tay hắn ra, lại trơ mắt nhìn nàng đem chén rượu kia đổ vào trong miệng, hai mắt liền trừng lên giận dữ nhìn thiên hạ hồn nhiên kia.
"Đại ca, ngươi cứ để cho nàng uống đi! Dù sao ngươi cũng không bỏ nàng một mình ở đây lúc này , cho dù nàng uống rượu cũng không xảy ra gì nghiêm trọng a!" Cận Minh Kỳ xấu hổ nói, nhìn thẳng vào Cốc Tử Dung đang ở trong trạng thái say xỉn rúc vào lòng Cận Minh Lôi, trong lòng vẫn không cam tâm mới vừa bị sỉ nhục gọi là "tiểu đệ", quyết tâm nhớ thật kỹ bộ dạng nàng say rượu để sau này cười nhạo nàng.
Kiều Kiếm Vâm nói: "Vương gia không cần lo lắng, rượu này tính ôn hoà, uống nhiều một chút cũng không sao, không đến mức hại thân, chỉ là sau khi ngấm rượu rất mạnh, chắc ngày mai Cốc cô nương tỉnh dậy nhất định sẽ khổ"
Nhiều năm ở chung, Kiều Kiếm Vân hiểu rõ thần sắc của Cận Minh Lôi tuy tức giận, nhưng thật ra là lo nhiều hơn bực. Có điều hắn cũng chưa từng thấy qua nữ nhân thú vị như thế, còn hảo sảng hơn nữ tử phương Bắc, hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài mềm mại kia của nàng.
"Hơn nữa này cực kỳ thích hợp cho nữ tử uống, Vương gia sợ gì, để cho Cốc cô nương chè chén một phen" Kiều Kiếm Vân tiếp tục nói.
"Nói rất hay" Cốc Tử Dung sau một hồi choáng váng, vừa đúng lúc nghe được câu cuối cùng này của Kiều Kiếm Vân, lập tức thốt lên khen ngoại, rồi đoạt lấy bình rượu trên bàn rót đầy một chén, sau đó giơ chén rượu lên hướng về Kiều Kiếm Vân nói: "Kiều Kiếm Vân, vì hai chữ 'chè chén' của ngươi, ta kính ngươi một ly."
"Dung Nhi!" Cận Minh Lôi bất mãn gầm nhẹ một tiếng.
"Ngươi đừng làm ầm lên vậy chứ!" Cốc Tử Dung nũng nịu nói, lại lắc đầu nói "Bây giờ ta đã hiểu được vì sao cổ nhân lại vừa uống rượu vừa ngâm thơ, thậm chí tên Lý Bạch kia còn muốn nhảy xuống nước mò trăng nữa! Thì ra rượu ngon dễ uống ... Hức! Uống xong còn có thể bay bay như tiên, cả người khoan khái ..." Nàng vừa đổ rượu vừa nấc lẩm bẩm nói.
Kiều Kiếm Vân buồn cười giơ chén rượu, nhìn thấy Cốc Tử Dung lẩm bẩm một mình, dường như đã quên mất vừa nói muốn kính hắn một ly.
Cận Minh Lôi cuối cùng cũng không kìm chế được đoạt chén rượu trong tay Cốc Tử Dung, đặt lên bàn, một tay kéo nàng đứng dậy.
"Các ngươi từ từ dùng đi! Ta đưa nàng về phòng trước." Nói xong nắm chặt cánh tay, ôm Cốc Tử Dung đang giãy dụa không ngừng xoay người rời đi.
"A! Ta nghĩ ra rồi" Cố Tử Dung đột nhiên kêu lên trong lòng Cận Minh Lôi "Kiều Kiếm Vân, ta nghĩ ra hai câu thơ rất thích hợp cho ngươi ... Này! Ngươi buông ra, để cho ta nói hết đã!" Nàng dùng sức giãy dụa.
Cận Minh Lôi không vui dừng bước quay người lại, gầm nhẹ với Cốc Tử Dung."Nói mau!"
"Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu, Tây xuất Dương Quan vô cố nhân**! Kiều Kiếm Vân, những lời này giống như đang nói như a! Không sai chứ! Câu thơ đã thuộc lâu như vậy rồi còn nghĩ ra, đủ để chứng minh ... Này, này, ngươi đang làm gì vậy ... a ... Ta còn chưa nói xong đâu ... Ngươi thổ phỉ a..."
Bóng lưng cùng tiếng chửi mắng nũng nịu đi xa dần. Kiều Kiến Vân thú vị nhìn lên bộ dạng hơi kinh ngạc há miệng của Cận Minh Kỳ.
"Cốc cô nương thật là một nữ tử kỳ lạ. Vương gia tìm được nàng ở đâu vậy?"
Cận Minh Kỳ nhất thời hoàn hồn, liếc mắt trừng hắn một cái "Không phải là đại ca tìm được nàng, là nàng nhìn thấy bố cáo ta dán đến chuẩn bệnh, không ngờ thật sự chữa khỏi cho nương, trừ lần này ra, ngươi còn chưa được kiến qua bộ dạng giương nanh múa vuốt và công phu hại người của nàng đâu!"Hắn căm giận bất bình nói.
"Tính tình của nàng rất kém?"
"Còn hơn cả kém, quả thực là đanh đá, bộ dạng như muốn leo lên đầu nam nhân, cũng chỉ có đại ca chịu được dạng người không chút ôn nhu đáng yêu nào như nàng. lần tới ngươi gặp lại nàng, khi nào chú ý nhìn , nếu không phải bộ dạng lạnh như băng, người lạ chớ tới gần, thì chính là mồm miệng lanh lợi muốn châm chọc người khác làm cho người ta xấu hổ vô cùng." Cận Minh Kỳ phun hết nỗi khổ ra.
Ý cười trong mắt Kiều Kiếu Vân càng đậm. Xem ra cái người bị tổn hại đến xấu hổ vô cùng kia, chính là vị Cận thiếu gia đang nôn hết nỗi khổ bên cạnh đây."
"Cốc cô nương là thị thiếp của Vương gia?"
"À! cái này ..." Cận Minh Kỳ nhất thời nghẹn lời "Hẳn là.. hắn là chưa tính là phải đi! Đại ca chưa từng tuyên bố với người trong phủ là muốn thu nàng làm thiếp, nhưng mỗi ngày đại ca đều qua đêm ở Hướng Tinh tiểu lâu, điều này người trong phủ cũng biết, cho nên ta cũng khổng rõ là đại ca rốt cuộc đang có chủ ý gì, nhưng mà nàng đúng là nữ nhân của đại ca."
Kiều Kiếm Vân nhất thời im lặng suy nghĩ cẩn thận lời Cận Minh Kỳ nói, tình hình không quá hiểu rõ như thế là có ý nghĩa gì. Nhưng qua quan sát của hắn tối hôm nay, Vương gia đúng là rất quan tâm đến Cốc cô nương, đã như vậy, tại sao Vương gia lại mặc cho cái loại tình huống mờ ám không rõ này tiếp tục, mà không cho Cốc cô nương một danh phận chính thức, ngược lại còn mặc cho lời đồn đại truyền khắp phủ chứ?
***
Cận Minh Lôi kìm nét cơn giận không biết tên đang dâng lên trong lòng, một đường ôm Cốc Tử Dung về Hướng Tinh tiểu lâu, đặt thân thể mềm mại không xương của nàng lên trên giường, mới quay ra ngoài phòng rót một chén trà cho nàng uống xuống.
Hắn vắt một cái khăn ướt, tự tay nhẹ nhàng lau mồ hôi chảy trên khuôn mặt đỏ như lửa của nàng, cơn tức trong lòng dần dần tiêu tan. Nhìn người trước mắt không dãy dụa nữa, nhu thuận mặc hắn lau hai má, nghi vấn trong lòng dâng lên, nàng bị cái gì kích thích sao? Nếu không đêm nay vì sao lại có biểu hiện kỳ lạ khác thường như thế?
Cốc Tử Dung hưởng thụ xúc cảm mát lạnh của khăn ướt, mí mắt nặng nề nửa thả lỏng, cảm thấy thần chí nàng lúc thì thanh tỉnh khi thì mơ hồ.
"Vì sao lại mượn rượu giải sầu?"
Tiếng nói trầm thấp bất ngờ tiến vào trong tai của nàng.
"Buồn?" Nàng lẩm bẩm nói, dùng cái đầu không mấy minh mẫn liều mình nghĩ, nàng buồn sao? Chẳng qua là nghĩ sẽ không quay về thế kỷ 20 được nữa, kế hoạch trong lòng lúc trước không thể thực hiện, đánh đổ Nghiêm Siêu, thể hiện năng lực, làm cho phụ thân không thể nói nàng là sao chổi, nàng muốn đứng trên đỉnh cao ... Tất cả kế hoạch đó, bây giờ đã không thể thực hiện, nàng cũng đã trở thành một người khác, đây ... cũng tính là buồn sao?
"Nếu nàng có điều gì tủi thân, sao không nói cho ta biết "Cận Minh Lôi đưa tay ra, thương tiếc vỗ về má hồng của nàng, ánh mắt mê muội nhìn đôi mắt đẹp bị sương mờ bao phủ của nàng.
Nàng không có buồn! Cốc Tử Dung cố hết sức bắt đầu óc phải tỉnh táo lại. Đây không phải buồn, nhưng mà ... nhưng mà vì sao tâm tình của nàng lại như vậy chứ?!
Đột nhiên, trong đầu của nàng hiện lên một gương mặt
"Khiết Nhi!" Nàng kêu thành tiếng "Chết tiệt! Ta hối hận, ta hối hận, không nên đáp ứng, không nên ..." Đáp ứng đến Đường triều. Nàng thấp giọng lẩm bẩm, cuối cùng nhịn không được sức nặng của đầu, mêm man tựa vào đồi ngực Cận Minh Lôi, giữa trừng vẫn còn lẩm bẩm.
Khiết Nhi là ai? Cận Minh Lôi nhíu mày lại, ánh mắt không vui. Sau khi say rượu không ngờ nàng lại gọi tên người khác, rốt cuộc nàng có đem hắn để vào mắt hay không đây!
Nàng nói nàng hối hận, hối hận cái gì? Cận Minh Lôi trừng mắt nhìn Cốc Tử Dung, vẻ mặt đột nhiên lạnh dần ...
"Dung Nhi, nàng hối hận cái gì? Là hối hận ... làm nữ nhân của ta sao?" Hắn có chút chần chờ hỏi, trong lòng lại nổi lên một cảm giác đau lòng.
"Ừm ..." Nàng theo bản năng cọ xát cái đầu nặng như quả dưa trong lồng ngực của hắn, cảm giác ấm áp khiến nàng khoan khái thở dài một hơi "Đúng vậy .... Ta hối hận ..." Nàng lẩm bẩm không rõ nói xong, đồng thời biết rõ mình không muốn xa rời đồi ngực ấm áp biết bao, nhưng lại không khỏi bi ai nhớ tới, lồng ngực này vĩnh viễn sẽ không nắm giữ một mình nàng, nếu như lúc trước nàng có thể lĩnh ngộ được điểm ấy, cũng không đến nỗi hãm mình vào trong đầm lầy khó chịu này, cho nên nàng hối hận, hối hận lúc trước dễ dàng đáp ứng trở thành nữ nhân của hắn, rất tự tin rằng sau này có thể không chút quyến luyến toàn thân rời đi ... Đúng vậy, nàng hối hận, nhưng mà ...
Ngay khi Cận Minh Lôi nghe vậy mà buồn bã biến sắc thì Cốc Tử Dung đột nhiên từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng nhìn hắn .
"Lôi, ngươi thật đáng ghét a! Vì sao ngươi không xấu một chút, tính tình tệ một chút, hại ta không cẩn thận liền thích ngươi hơn ..." Nàng lẩm bẩm nói, cố gắng muốn xoá đi lớp sương chắn trước mắt, muốn nhìn rõ mặt hắn hơn.
Cận Minh Lôi nghe được lời nàng buột miệng nói ra, tâm tư vốn đang chìm xuống đột nhiên nâng lên, hắn vừa giận vừa vui chăm chú nhìn nàng, vui sướng vì nàng cuối cùng cũng nói ra tiếng lòng, thẳng thắn thừa nhận nàng thật sự là thích hắn, một mặt khác lại không thể tiêu tan lời hối hận trước đấy nàng nói.
Cốc Tử Dung cố gắng nửa ngày, cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi, gục đầu xuống, một lần nữa tựa vào trên ngực Cận Minh Lôi "Ta mệt mỏi quá ..."
Cận Minh Lôi xoay người xiết chặt cánh tay, ôm chặt lấy thân thể của nàng "Dung Nhi, nói cho ta biết, nàng thích ta bao nhiêu?" Hắn rất muốn hiểu rõ tâm ý của nàng nhiều hơn, khẩu khí có chút gấp gáp.
"Rất thích ... rất thích..." Nhờ vào thần chí đã nới lỏng , nàng không chút đề phòng, thổ lộ, càng chôn sâu vào trong ngực hắn.
Cảm giác vui sướng lại tràn ngập trong lồng ngực Cận Minh Lôi, tâm tình xúc động khiến nắn bật thốt lên "Dung Nhi, ta cũng rất thích, rất thích nàng."Quyết tâm giữ nàng lại càng thêm kiên định trong lòng hắn.
Lồng ngực ấm áp thôi thúc con người đi vào giấc ngủ, Cốc Tử Dung trong cơn mê mệt không nghe rõ lời nói của Cận Minh Lôi.
Hồi lâu sau, Cận Minh Lôi thấy người trong ngực mình mãi không có động tĩnh gì mới phát giác nàng đã ngủ từ lúc nào, vì thế đem áo ngoài của nàng cởi ra, chỉ để lại cái yếm cùng quần lót, sau đó cởi quần áo trên người mình, nằm lên giường đem nàng ôm vào trong ngực.
Trước lúc gần ngủ, trong đầu hắn lại hiện lên rất nhiều nghi vấn, hơn nữa điều làm hắn ngờ vực hơn nữa là thân thế, bối cảnh của nàng thực sự đơn giản như lời nàng nói sao?
***
"Ừm..." Ánh sáng mạnh mẽ kích thích Cốc Tử Dung tỉnh dậy , nàng bật ra một tiếng rên rỉ.
Một bàn tay lớn nâng đầu nàng dậy, đem một vật cứng đặt lên bên môi nàng.
"Ngoan, Dung Nhi, uống hế cái này nàng sẽ thoải mái một chút"
Tiếng nói trầm thấp quen thuộc làm lòng người yên bình , Cốc Tử Dung há miệng, uống nước trong chén trà.
Tay lớn lại đặt đầu nàng lên gối, Cốc Tử Dung nhắm mắt một lúc lâu, rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo, nàng mở mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy Cận Minh Lôi ngồi ở mép giường, chỉ mặc một manh áo đơn, trong mắt đang hàm chứa nụ cười chăm chú nhìn nàng.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi."
"Đã muộn rồi sao?" Cốc Tử Dung thuận theo hỏi, cố gắng nhớ lại tình hình tối hôm qua, đáng tiếc cố gắng hồi lâu trí nhớ vẫn dừng lại ở lúc ba người bọn họ đang dùng bữa và uống rượu. tiếp đấy thì sao? Nàng làm cái gì? Vì sao Cận Minh Lôi lại dùng ánh mắt quái dị như vậy nhìn nàng?
"Nàng bỏ qua bữa sáng rồi." Hắn ngắn gọn trả lời, trầm mắt vẫn ngừng ở trên khuôn mặt phù dung của nàng.
"À!" Nàng đón nhận tầm mắt của hắn, rõ ràng gọn gàng hỏi "Tối hôm qua ta làm cái gì?"
Cận Minh Lôi nghe vậy, mày kiếm nhướn cao, "nàng quên rồi?"
"Đúng" Cốc Tử Dung thẳng thắn thừa nhận "Ta có làm gì thất lễ, hành vi không thích đáng không? Ta không phải uống say sao?" Với bệnh trạng đau đầu choáng váng này xem ra, tối hôm qua nàng uống quá nhiều rượu rồi.
"Đúng vậy, nàng uống say, nhưng không có làm hành vi gì quá đáng, chỉ là ..." Nhìn ánh mắt vốn an tâm lại biến đối, Cận Minh Lôi mới tiếp tục nói "Chỉ là nói với ta rất nhiều lời trong lòng nàng thôi."
"Lời say không thể tin." Cốc Tử Dung lập tức phản bác , trong lòng nổi lên một cảm giác mất tự nhiên. Rốt cuộc tối hôm qua nàng đã nói gì?
"Là vậy sao? Ai là Khiết Nhi?" Cận Minh Lôi bất ngờ hỏi, ánh mắt loé sáng nhìn nàng chằm chằm.
"Gì?" Cốc Tử Dung trợn to mắt. Làm sao hắn biết? Nhưng nàng cũng hoàn hồn lại nhanh chóng "Tối hôm qua ta uống rượu xong nói những lời này?"
"Đúng, hắn là ai vậy?" hoặc là nàng?
'Nàng với ngươi cả đời cũng không gặp nhau đâu, ngươi không cần biết." Cốc Tử Dung không nghĩ rằng mình nên nói cho hắn biết những chuyện đó, cho nên quả quyết cự tuyệt.
"Mọi chuyện có quan hệ tới nàng, ta đều phải biết."Giọng điệu ngang ngược lộ rõ trong giọng nói của Cận Minh Lôi, mơ hồ chứa đựng vẻ không vui.
"Những gì nên nói ta đã nói hết, ngươi còn muốn biết gì nữa?"
"Ta muốn biết lai lịch thực sự của nàng." Hắn truy vấn.
"Ta không phải đã nói rồi sao? Cha mẹ ta đều mất, trong nhà chỉ có ta và đệ đệ, ngươi còn có gì muốn biết." Cốc Tử Dung có chút bất tuân nhìn chằm chằm ánh mắt hăm doạ của hắn.
"Ta muốn biết vết đao cũ trên người nàng làm sao mà có ? Cũng muốn biết nàng hẳn là nữ nhân sống ở trong khuê phòng, tại sao lại học được y thuật bất phàm? Ngoài ra công phu nàng lén truyền thụ cho đệ đệ của nàng, lại là làm sao học được?" Hắn một hơi nói ra hết nghi vấn tồn tại đã lâu trong lòng.
"Ngươi điều tra ta?!" Cốc Tử Dung không dám tin, mắt toé lửa. Trừ phi hắn từng trộm nhìn, nếu không làm sao biết nàng đem võ thuật phòng thân học được ở thế kỷ 20 dạy cho Thiếu Vân?
"Ta phải biết người ở bên trong phủ không gây hại gì đối với người Cận Gia." Đối mặt với vẻ mặt tức giận của nàng, Cận Minh Lôi có phần bối rối cãi chày cãi cối nói.
"Cho nên căn bản là ngươi không tin ta, mới có thể liên tục theo dõi từng hành động của ta" Cốc Tử Dung cười lạnh nói. Nàng nhớ tới khi ở thế kỷ 20 đã bị Nghiêm Siêu không chế theo dõi mọi lúc mọi nơi, mà cái loại cảm thụ thân bất do kỷ này, còn tưởng rằng ở thời đại này sẽ không có , không ngờ người thân mật với nàng như thế, ở trong khoảng thời gian bên nhau này, vẫn ôm mối hoài nghi về nàng, sao không làm lòng người lạnh lẽo.
"Không phải là ta không tin nàng, ta chỉ muốn hiểu rõ lai lịch thật sự của nàng" Nhìn thấy đôi mắt đẹp của nàng chợt lạnh đi, Cận Minh Lôi có chút luống cuống, nhưng trong lòng vẫn khăng khăng giữ vững ý nghĩ của mình, bởi vì nàng thật sự có rất nhiều điểm làm hắn hoài nghi, mà cho dù thế nào đi nưuã, hắn cũng muốn hiểu rõ nàng.
"Nếu như ta có ác ý đôi với người Cận gia, vì sao phải giải độc trên thân lệnh đường?" Cốc Tử Dung nhìn hắn, ánh mắt kiên định hỏi ngược lại.
"Nàng cũng từng nói qua, nàng là vì tiền thưởng không phải sao? Điều này cũng nói rõ lai lịch của nàng không liên quan!" Cận Minh Lôi đã cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, tiếng nói trầm thấp nghiêm khắc hơn.
"Nếu không liên quan, ngươi cũng chỉ cần tin tưởng ta không gây hại gì đối với Cận gia, tại sao phải làm rõ lai lịch của ta." Cốc Tử Dung nhẫn nại trả lời hắn.
"Nàng đừng có nhìn trái phải mà nói ta, chỉ cần nói rõ lai lịch của nàng, ta sẽ tin tưởng nàng, cho dù là lời nàng nói có kỳ quái đến cỡ nào đi nữa." Cận Minh Lôi chưa từng dỗ dành người nào, trước giờ chưa từng nghĩ dùng phương thức hỏi ra sự việc muốn biết, cho nên vẫn lạnh lùng nghiêm nghị truy vấn.
"Ta đã nói rất rõ ràng, ngươi tin cũng được, không tin cũng thế, ta không cần phải nói rõ gì với ngươi cả." Khuôn mặt tinh xảo của Cốc Tử Dung đột nhiên khoắc lên một tầng sương mỏng.
"Nàng là nữ nhân của ta, đáng lẽ không nên có việc lén gạt ta, huống hồ tối qua nàng mới nói nàng rất thích ta, vì sao khi tỉnh lại thái độ lại thay đổi rồi?" Cận Minh Lôi quả thực là không thể chống đỡ được tính cách thay đổi thất thường của nàng, khăng khăng muốn biết rõ lai lịch của nàng, vì thế không tiếc nói ra lời nói đêm qua của nàng ra để ép hỏi, về phần hắn vì sao lại nóng lòng muốn biết chuyện đã qua của nàng, thì hắn thật sự chưa từng tự hỏi qua.
"Ta không nói qua lời như thế!" Sắc mặt Cốc Tử Dung tái nhợt, trong lòng cảm thấy bối rối. Thì ra say rượu thật sự sẽ nói ra những lời thật lòng, đáng tiếc lại gặp phải tên nam nhân Cận Minh Lôi vô tâm ày, còn bị hắn lấy ra làm vũ khí công kích, nàng thật sự là tự rước lấy nhục mà!
"Nàng xác định nàng chưa nói qua? Vậy không biết đêm qua là ai ôm chặt ta không rời, còn liều mình thổ lộ nàng rất yêu thích ta, mà bây giờ chỉ muốn nàng thẳng thắn qua lại, nàng lại ra sức khước từ như vậy , còn ..." Cận Minh Lôi giận nàng kiên quyết phủ nhận, nhịn không được trào phúng nói.
"Câm mồm!" Cố Tử Dung cắt đứt lời hắn muốn nói tiếp "Ngươi đi ra ngoài, ta không muốn tiếp tục nghe ngươi nói mấy lời tưởng tượng ra nữa." Nàng lãnh đạm.
"Toàn bộ Vương phủ này đều thuộc về ta, nàng có tư cách gì bảo ta đi ra ngoài?" Sắc mặt hắn trầm xuống, ngữ khí lạnh lẽo, ánh mắt hung dữ mạnh mẽ sáng ngời.
"Hướng Tinh tiểu lâu đã là chỗ ngươi đồng ý cho ta ở tạm, ta có quyền mời ngươi đi ra ngoài, trả lại ta một môi trường an tĩnh đi ."
Lời nói lạnh lùng không chút nhượng bộ giống như một cây đao sắc bén, nháy mắt đã cắt vào tim Cận Minh Lôi, cũng làm cho hắn càng lúc càng phẫn nộ.
"Nàng có gan bảo ta đi ra ngoài lần nữa xem!" Tiếng nói trầm thấp của hắn lạnh đi vài phần, tản ra hơi thở nguy hiểm khiến người khác âm thầm kinh hãi.
Cốc Tử Dung dao động bởi ánh mắt đột nhiên hung bạo của hắn, nhưng lựa giận còn sót lại trong lòng khiến nàng không chút do dự từ kẽ răng phun ra "Mời ngươi đi ra ngoài!" Cố gắng khống chế cảm xúc làm cơn đau đầu sau khi say rượu nhất thời càng đau hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng không còn chút máu.
"Có gan, dám khiêu khích ta như thế, nàng là người đầu tiên, xem ra ngày thường ta quá phóng túng nàng rồi!" Hắn âm trầm phun ra lời nói, ánh mắt dữ tợn tới gần, vẻ mặt nguy hiểm hiện lên.
Nhìn khuôn mặt nam tính đầy nguy hiểm của Cận Minh Lôi dần đến gần, trong lòng Cốc Tử Dung đột nhiên sợ hãi, tim đập mạnh hơn, nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã đưa tay nắm chặt cằm của nàng, môi lưỡi nóng như lửa mang theo tức giận che lấy môi của nàng.
Cốc Tử Dung kinh hãi, đưa hai tay đặt lên lồng ngực cứng rắn của Cận Minh Lôi, cố gắn chặn lại nụ hôn mang theo lực cướp đoạt này.
"Đừng chống cự, lãng phí sức lực chỉ làm chính nàng bị thương thôi." Hắn đỡ ở bên môi nàng cảnh cáo nói, một tay to kéo hai tay trắng nõn của nàng áp ché ở trên đỉnh đâò, một tay kia thì thô bạo xé cái yếm che thân thê nàng, hung hăng chiếm lấy bầu vú trắng nõn non mềm, không chút lưu tình vuốt ve xoa nắn, rất nhanh, trên da thịt tuyết trắng lưu lại rất nhiều dấu đỏ bị làm nhục.
Trong lòng Cận Minh lôi tựa như một bị một hũ nước đổ xuống, vừa đau vừa nóng. Nếu nàng là nữ nhân của hắn, thì hắn tuyệt không cho phép nàng nói lăng lỗ mãng và phản kháng lại, hắn muốn nàng ngoan ngoãn phục tùng dưới thân hắn, kính dâng thân thể và tâm cho hắn, đến khi hắn hài lòng mới thôi.
"Ta không phải thị thiếp của ngươi có thể van xin để có được ngươi, ngươi mau thả tar a!' Nàng lớn tiếng hét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì tức giận mà đỏ lên, vô ích giãy dụa thân hình.
"Hôm nay ta tuyệt đối không buông nàng ra, ta muốn nàng cam tâm tình nguyện thần phục dưới thân ta, cầu xin ta giữ lấy nàng, thoả mãn nàng." Bàn tay ngang ngược bừa bãi của hắn mang theo tức giận cùng yêu thương không tự chủ được, lần lượt mơn trớn thân hình non mềm của nàng, ánh mắt mạnh mẽ bao phủ ham muốn giữ lấy.
"Ngươi nằm mơ!" Nàng gào to "Ngươi buông ra ... a..." Nàng kich động thở ta một tiếng, bị động tác cắn mút trước ngực cắt đứt lời nói.
Cận Minh Lôi gặm cắn lên nụ hoa đỏ bùng trên dỉnh núi của nàng, môi lưỡi nóng rực đốt lên bó lửa trên người nàng, hắn cầm thật chắt ngưng nhũ khéo lẽo đẫy đà, môi lưỡi không ngừng liếm mút, dẫn dút, cảm thụ nụ hoa mẫn cảm đứng thẳng trong miệng hắn, nở rộ .
"Ừm ..." Động tác vô cùng có kỹ xảo, dần dần đánh ta sự phản kháng lúc trước của Cốc Tử Dung, đốt lên tình dục trong người, nàng hoang mang bật ra tiếng rên khẽ.
Cảm thấy thân thể nàng dần mềm xuống, Cân Minh Lôi kìm chế dục hoả liên tiếp mút hôn khắp nơi trên da thịt tuyết trắng của nàng, một đường đi xuống, hắn buông tay đang áp chế nàng ra, nhanh chóng cởi quần lót dưới thân của nàng, bàn tay khẩn cấp dời về phía bộ bị vô cùng tư mật của nữ giới.
"A..." Nàng khó chịu vặn vẹo thân thể mềm mại, cảm giác ngón tay thô to của hắn đang không kiêng nể gì vỗ về hoa tâm giữa hai chân nàng .
Cận Minh Lôi nhìn làn dan nàng đỏ lên, ngón tay chợt đâm vào trong hoa tâm nóng ẩm của nàng, cảm nhận lối đi nóng rực nhanh chắt bao quanh ngón tay hắn, không ngừng tiết ta mật trấp, đại biểu cho dục niệm khoa khát của nàng.
Hắn đắc ý cười tà, ngón tay bắt đầu d động nhanh bên trong, vẽ ra dục vọng tình truyền trong cơ thể nàng, đôi mắt thì nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt mỹ đỏ hồng của nàng.
"Thật là ẩm ướt a! Dung Nhi, còn muốn đuổi ta đi ra ngoài không?" Hắn cười đùa, ngón tay chuyển động xâm nhập vào nơi trơn ướt của nàng, phóng đãng hỏi, muốn chính miệng nàng nói ra nhu cầu của nàng, bù lại lòng tự tôn nam nhân bị tổn thương của hắn."Nói cho ta biết, nàng muốn ta, ta sẽ thoả mãn nàng ...." Hắn tiếp cận đoá hoá đỏ bừng giữa hai chân nàng, ngón cái hữu ý vô tình khẽ vòng ở hoa tâm nàng.
"Không..." Nàng không kìm được thở khẽ, trong đầu mơ màng xoay tròn, một tia lý trí ngăn cản nàng buông ra lời cầu xin.
"Không nói? Không sao, bản thân ta cũng muốn xem nàng có thể chống cự được tới lúc nào!" Tức giận vì ánh mắt quật cường của nàng, Cận Minh lôi cố chịu đựng dục vọng sớm sắp sưng vỡ dưới khố, ngón tay không ngừng vuốt ve trong bụi hoa nơi bộ vị mẫn cảm của nàng, tiến lui đến lúc nàng sắp đạt đỉnh lại đột nhiên lui lại, giống như một một trò chơi, tà ác khiến nàng bay bổng giữa không trung, tiến không được lui cũng không xong.
"A.." Cốc Tử Dung dồn dập thở hổn hển, từng đợt nhiệt lưu trng cơ thể làm nàng khó chịu giãy dụa, muốn bổ khuyết lại sự trống rỗng. Khi hắn ác ý kích động, nàng giống như giãy dụa bám lấy vách đá. Nàng thất bại chuyển động đầu, mê muội khi hắn cho nàng cảm thụ tuyệt vời, vừa hận hắn chẳng nể nang yêu cầu nàng tỏ thái độ hoàn toàn thần phục.
Nàng bắt lấy một tia lý trí cuối cùng, dùng đất mấy phần thể lực đã hoa hết giơ tay phải lên, dùng không thủ đạo chém thẳng vào bả vai Cận Minh Lôi.
________
*
Thuỷ điệu ca đầu - Tô Thức
Tiếng Hán
明月幾時有,
把酒問青天。
不知天上宮闕,
今夕是何年。
我欲乘風歸去,
又恐瓊樓玉宇,
高處不勝寒。
起舞弄清影,
何似在人間。
轉朱閣,
低綺戶,
照無眠。
不應有恨,
何事長向別時圓。
人有悲歡離合,
月有陰晴圓缺,
此事古難全。
但願人長久,
千里共嬋娟
Dịch thơ
Minh nguyệt kỷ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thì hà niên.
Ngã dục thừa phong quy khứ,
Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian.
Chuyển chu các,
Đê ỷ hộ,
Chiếu vô miên.
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thời viên.
Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,
Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Đán nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên.
Dịch nghĩa
Trăng có từ thửa nào,
Nâng chén hỏi trời cao.
Chẳng hay nơi thiên cung nguyệt điện,
Nay biết thuộc năm nào?
Ta muốn thuận gió bay về,
Chỉ sợ lầu quỳnh gác ngọc,
Nơi cao lạnh lẽo nhường nào.
Nhảy mùa chơi đùa bóng nguyệt,
Sao được như ở nhân gian.
Qua gác tía,
Dòm cửa gấm,
Dọi canh sầu.
Chẳng nên oán giận,
Sao cứ chia ly lúc trăng tròn.
Người có buồn vui ly hợp,
Trăng có lúc tỏ mờ tròn khuyết,
Từ xưa khó trọn vẹn.
Chỉ ước người sống mãi,
Ngàn dặm chung bóng yêu kiều.
{Lãm}
**
Vi Hành Khúc - Vương Duy
Tiếng Hán
渭城朝雨浥輕塵,
客舍青青柳色新。
勸君更盡一杯酒,
西出陽關無故人。
Dịch thơ
Vị Thành triêu vũ ấp khinh trần,
Khách xá thanh thanh liễu sắc tân.
Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu,
Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.
Dịch nghĩa
Mưa mai ướt bụi Vi thành,
Liễu bên quán trọ xanh non mới.
Mời anh cạn hết một chén rượu,
Ra khỏi Dương Quan ai cố nhân.
{Lãm}
← Ch. 6 | Ch. 8 → |