Truyện:Bôn Nguyệt - Chương 26

Bôn Nguyệt
Trọn bộ 91 chương
Chương 26
Hồi ức năm xưa
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Ong MD + Như Bình

Beta: Như Bình + Vô Phương

Vừa quay về tiên dịch, Lạc Ca đã bị Nguyên Tây Thành gọi đi, Liễu Sao rất vui mừng vì không cần phải nghe hắn giảng giải một đống đạo lý. Nàng vừa khẽ ngân nga một bài hát vừa bước lên lầu. Lúc đi ngang qua phòng Trác Thu Huyền nàng chợt nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, nàng tò mò ngừng bước.

Trong phòng, Trác Thu Huyền ngồi khoanh chân trên giường nhỏ nhắm mắt dưỡng thần, Thương Ngọc Dung ôm ma anh đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại lấy cây quạt tròn pha trò với nó.

Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà ma anh đã lớn hơn rất nhiều, bàn tay mũm mĩm nắm chặt cán quạt, nhóc con đã ngừng khóc nỉ non, lại còn bật cười khanh khách.

"Muội xem xem, nó cười rồi nè!"

"Thu muội muội?"

Trác Thu Huyền mất hết cả kiên nhẫn, trợn mắt mắng: "Huynh có thấy phiền không vậy!"

Đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, Liễu Sao suýt chút nữa cười lăn cười bò, nàng vội vàng che miệng lại.

Thương Ngọc Dung coi như không nghe thấy: "Mau nhìn nè, mau nhìn nè, nó vừa cười đó! Muội có muốn ôm nó không?"

"Không muốn." Nét mặt Trác Thu Huyền không chút thay đổi.

"Ta thấy nó rất thích muội." Thương Ngọc Dung mặt dày xáp lại gần.

Trác Thu Huyền cũng không tránh né, nàng nâng mắt nhìn thẳng vào y một lúc lâu rồi bảo: "Qua một thời gian nữa ta sẽ rời khỏi đây, tiếp tục vân du lục giới."

Đối diện ánh nhìn chăm chú, hai ánh mắt đan xen vào nhau tựa như có thứ gì đó bất động trong khoảnh khắc này, một sự yên lặng vĩnh hằng.

Một lúc lâu sau, Thương Ngọc Dung mới "Ừ" rồi chậm chạp đứng thẳng dậy: "Nhiều năm qua muội chưa về lần nào, muội cũng nên ghé qua Thanh Hoa cung nhìn xem, một ngày chưa trừ được Thực Tâm ma thì ra ngoài một mình rất nguy hiểm. Hay là đợi thêm hai năm..."

Trác Thu Huyền nhắm mắt lại tựa như không nghe thấy.

Trong phòng lặng yên không một âm thanh, Chân quân cao quý, Tiên Tử thanh tao, hai người một kẻ đứng một người ngồi tựa như hai pho tượng tĩnh lặng.

Đột nhiên Liễu Sao không còn tâm tình xem tiếp nữa, vì thế nàng thu lại ánh mắt, xoay người chạy đến trước cửa phòng Lục Ly. Mặt vừa mới áp vào cửa, cánh cửa đã mở ra, một bàn tay vươn nhéo tai nàng.

"Muốn trộm nghe gì đây, Liễu Sao nhi?"

Liễu Sao "A" một tiếng, chẳng chút chột dạ đáp lại: "Ai thèm nghe lén đâu! Ta còn chưa nghe được gì kia mà!"

"Ôi chao, chưa nghe được gì nên không gọi là nghe lén sao?" Lục Ly kéo nàng vào trong phòng.

Liễu Sao gạt tay hắn ra, đường đường chính chính đi vào phòng, quét mắt nhìn thật kỹ từng góc nhỏ: "Ai biết huynh có ăn chơi trác táng với người khác không?"

"Ta trác táng?" Lục Ly nghẹn một lát, sau một lúc lâu mới thở dài: "Thật ra, muội có thể diễn tả nhã nhẵn một chút mà."

Liễu Sao nhướng mày: "Ta cứ không nhã nhặn đó, thì sao!"

Lục Ly lập tức đáp: "Không sao cả, vẫn tốt."

Liễu Sao đắc ý hừ hừ rồi rồi mới kể lại những lời của Lư Sênh với hắn.

Lục Ly không hề kinh ngạc: "Vậy muội muốn nhập ma sao?"

Liễu Sao vòng hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn, ngẩng mặt lên hỏi ngược lại: "Nếu ta nhập ma, huynh có bỏ mặc ta không?"

"Sao ta lại thế được." Lục Ly đáp nhanh hơn nàng tưởng.

Liễu Sao biết là hắn không thật sự để ý đến mấy chuyện này, càng thêm vui mừng: "Ma xấu xa lắm đó, huynh không sợ sao?"

Lục Ly ngạc nhiên hỏi: "Hóa ra muội tốt lắm sao?"

Liễu Sao giận dữ đẩy hắn ra: "Ta mà lại không tốt?"

"Không đâu!" Lục Ly cười dỗ: "Liễu Sao nhi rất xinh đẹp, thuật pháp tuyệt diệu, tính tình rất tốt..."

"Dối trá!" Liễu Sao thấy bản thân mình cũng nghe không nổi nữa, nàng đỏ mặt tuyên bố: "Ta sẽ không nhập ma, Lạc sư huynh nói sẽ giúp ta, huynh ấy nhất định sẽ lấy được thuốc giải từ Võ Dương hầu."

Lục Ly nhíu đôi mày thanh tú lại.

Liễu Sao không chú ý nét mặt của hắn, nàng kể lại chuyện Thương Ngọc Dung và Trác Thu Huyền cho hắn: "Thương quý phi đúng thật là, Trác sư tỷ muốn đi, y phải đi theo mới đúng chứ, Trác sư tỷ không thèm quan tâm y là phải lắm mà!"

"Muội không hiểu đâu, Liễu Sao nhi." Lục Ly mỉm cười lắc đầu, hàm ý sâu xa giải thích: "Có lẽ y còn việc quan trọng hơn phải làm."

"Rõ ràng y thích Trác sư tỷ vẫn chưa đủ!" Liễu Sao bĩu môi, nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì rồi thở dài không thôi.

Lục Ly hỏi: "Lại làm sao vậy?"

Liễu Sao kể chuyện Thực Tâm chạy thoát cho hắn nghe, rầu rĩ nói: "Ta còn tưởng có thể báo thù cho huynh, nhưng không ngờ y trốn thoát mất rồi."

Lục Ly mỉm cười, hắn đưa tay xoa nhẹ đôi mắt hạnh to tròn, thần thái trong đôi mắt tím kia ẩn chứa vài phần chân thật hiếm thấy: "Được rồi, Liễu Sao nhi, cám ơn muội."

Đôi môi mỏng đẹp đẽ, có vẻ lạnh lùng nhưng lại nói ra những lời dịu dàng như thế.

Liễu Sao cầm tay hắn: "Yên tâm đi, tương lai chúng ta nhất định có thể báo thù, giết Thực Tâm ma, giết tên thối tha hại chết cả nhà huynh!"

Trong ngữ điệu trịnh trọng lại ẩn chứa sự an ủi, nghe qua hơi buồn cười.

Nhưng Lục Ly không cười: "Nhưng mà, Liễu Sao nhi, nguyện vọng của ta không phải chuyện này đâu."

Liễu Sao kinh ngạc: "Vậy là cái gì?"

"Chuyện này à." Lục Ly xoa xoa đầu nàng: "Sau này sẽ nói cho muội biết."

"Được thôi." Hai tay Liễu Sao vòng lên ôm gáy của hắn, kiễng mũi chân hôn lên môi hắn.

Lục Ly cũng theo thói quen định cúi đầu phối hợp hôn nàng.

Sự dung túng của hắn cổ vũ nàng làm càn, nàng chưa vừa lòng với sự thân mật thế này, nàng lại hôn hắn. Lúc bắt đầu hắn hơi chống cự, nhưng sau đó chỉ cúi đầu nở nụ cười để mặc nàng làm xằng làm bậy.

Đột nhiên, cơn buồn ngủ quen thuộc, dày đặc ập đến khiến nàng mất hết sức lực.

Thần thức Liễu Sao như bị sức mạnh nào đó trói buộc, ánh mắt dần dần tan rã, động tác của nàng chầm chậm lại, mí mắt càng ngày càng trĩu xuống, không thể khống chế được thân thể từ từ trượt xuống...

"Liễu Sao nhi?" Lục Ly đỡ lấy thân thể của nàng, nhỏ giọng gọi.

Cô gái trong lòng đột nhiên mở mắt ra.

Lục Ly sửng sốt.

"Hình như ta bị nhiếp hồn." Liễu Sao cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.

Mới vừa nãy bất tri bất giác rơi vào mê man, Liễu Sao phát hiện điều lạ lùng bèn kháng cự theo bản năng. Bỗng nhiên có một luồng khí thanh khiết sinh ra từ huyệt Linh Đài hướng lên đầu chạy thẳng về huyệt Bách hội, tiếp đó nàng tỉnh lại!

"Sao có thể chứ!" Lục Ly dịu dàng trấn an: "Ở đây là Tiên dịch, là muội mệt mỏi quá rồi."

Sức mạnh bí hiểm kia lại xuất hiện, rốt cuộc nó trốn ở nơi nào vậy? Liễu Sao thầm suy nghĩ, nàng cảm thấy hơi nóng nực, bèn vươn tay kéo kéo cổ áo làm lộ chiếc gáy trắng nõn.

Lục Ly nhỏ giọng ho khan, muốn đẩy nàng ra.

Liễu Sao vốn cũng không định làm gì, thấy hắn làm thể thì càng tức giận: "Huynh trốn cái gì chứ!"

"Đâu có!"

"Xì!"

Cứ dây dưa như thế đến khi cả hai người đều bị vướng chân ngã trên giường, sau đó hai người như chìm vào giấc ngủ, không còn động tĩnh gì nữa.

Một luồng sáng màu lam mờ nhạt tỏa ra, một bóng đen thon dài xuất hiện trước giường.

Chiếc áo choàng nhẹ nhàng lay động, Nguyệt cúi người xốc Lục Ly lên, ôm lấy cô gái phía dưới: "Thân thể người phàm tràn ngập dục vọng, chuyện này không nên phát triển theo hướng đó."

Trong phòng chợt vang lên tiếng cười trầm trầm.

"Chủ nhân, tay người đặt ở chỗ không nên đặt."

"Có à." Hắn thu tay lại nhanh như chớp, thiếu chút nữa là quăng luôn người đang ôm trong lòng.

"Sửa chữa một cách cấp thiết thông thường đó là biểu hiện bị nói trúng tim đen."

"Con bé vẫn là một đứa trẻ." Hắn thở dài, tiếp tục đưa tay chạm đến trước ngực cô gái, sau đó lại không nhanh không chậm lùi về: "Nhìn đi, có gì đâu nào? Từ giờ trở đi, phạt ngươi bảo vệ con bé, không được rời khỏi một bước."

****

Đúng như Lạc Ca dự đoán, Thực Tâm ma bị thương nên không hiện thân, còn Liễu Sao vẫn lo lắng bọn Lư Sênh sẽ không từ bỏ ý đồ, sự thật đã chứng minh sự lo lắng của nàng là dư thừa, đường trở về vô cùng thuận lợi không hề phát sinh chuyện gì bất trắc.

Nửa tháng sau, mọi người đến bờ biển Đông hải.

Đông hải thuộc vùng quản hạt của Thanh Hoa cung nên coi như mọi người đã vào khu vực an toàn, Lạc Ca nhận được thư từ Nam Hoa, Thương Kính và các Chưởng môn Tiên tôn đã hợp lực lấy được linh khí ở cột mốc lục giới, họ sắp luyện thành công bảo vật có thể tịnh hóa ma khí, ít ngày nữa sẽ đem đến Thanh Hoa cung, tất cả mọi người biết tin đều thở phào nhẹ nhõm. Lạc Ca vẫn ra lệnh cho đệ tử tăng cường đề phòng như trước, đồng thời hắn cũng đồng ý nhận lời mời của Võ Dương Hầu đến thăm viếng Âm thành. Dù sao y cũng là huynh trưởng của Lạc Trữ, lần này cướp được ma anh, ít nhiều gì cũng được Võ Dương Hầu giúp đỡ.

Liễu Sao kiềm nén sự vui sướng chờ đợi tin tức, bỗng nhiên có Tiểu Vân Sinh mập mạp chạy tới báo: "Liễu sư tỷ, có người tìm tỷ."

"Tìm ta ư?" Liễu Sao nghi ngờ, đi ra ngoài xem.

Người tìm nàng chỉ là một chú nhóc bình thường, cậu bé dẫn Liễu Sao đến một chỗ yên tĩnh trong thành, chỉ về phía trước: "Chính là ca ca đó tìm tỷ."

Liễu Sao đã nhìn thấy người tới từ xa, lúc này y không ngồi trên tòa băng sen, mà ngồi trên một đóa hoa lụa màu trắng cao năm sáu thước.

"Kha Na!" Liễu Sao vui vẻ chạy nhanh tới.

"Ngươi vẫn khỏe chứ?" Kha Na mỉm cười, cúi người xuống hỏi han, sợi tua màu tím thật dài rũ xuống từ đuôi cây trâm, ánh mắt đẹp đẽ dưới làn tóc mai vô cùng sinh động.

Liễu Sao liên tục gật đầu: "Muội khỏe lắm! Huynh đã đi đâu vậy?"

Kha Na không đáp lại câu hỏi của nàng, y đứng thẳng dậy nhìn chằm chằm sau lưng nàng.

Liễu Sao khó hiểu xoay người lại nhìn, chỉ thấy một người đứng bên bờ tường, áo bào màu lam, tay cầm quạt xếp trắng, một sợi lụa trắng tô điểm mái tóc đen, chẳng phải là Trác Thu Huyền thì còn là ai nữa!

Nàng quả nhiên đã nghi ngờ nên mới theo đến đây.

Liễu Sao lo lắng nhìn Kha Na, người hôm ấy nhúng tay cứu A Phù Quân rốt cuộc có phải Kha Na hay không đây?

"Trác tiên tử." Kha Na mỉm cười chào hỏi.

Trác Thu Huyền không đáp lễ chỉ nói: "Tu vi của ngươi không tệ, còn hơn hẳn ta."

"Tiên tử quá khiêm tốn."

"Ngày hôm trước ta được chứng kiến thuật pháp của một vị cao thủ, có phần giống với các hạ."

Trác Thu Huyền nói rất thẳng thắn, không hề che giấu sự nghi ngờ, cũng như lần trước nói y "Nam sinh nữ tướng". Cũng may Kha Na kiềm chế rất tốt, không so đo nhiều chỉ bình thản đáp: "Ta và ký Thuỷ tộc có chút giao tình, là ta cứu A Phù Quân."

Thấy y thừa nhận, Trác Thu Huyền cũng không tức giận, bỗng nhiên nàng lại chuyển chủ đề: "Tâm pháp của các hạ và Trọng Hoa cung phái Nam Hoa có chút giống nhau, mà Lạc Ca lại không biết các hạ?"

Kha Na thản nhiên nói: "Tại hạ chỉ là một Tán tiên bình thường, chẳng qua hai ngàn năm trước có cơ hội và duyên phận, từng được Kiến Tố Chân quân chỉ bảo, thật ra cũng chỉ biết nửa vời tâm pháp của Nam Hoa."

"Tổ mẫu?" Trác Thu Huyền khiếp sợ.

Năm đó, cháu nội của đại cung chủ Trác Diệu đời thứ ba trăm hai mươi bảy Thanh Hoa – Tôn Đông Lai Tôn giả – Trác Diễn, bái sư vào Trọng Hoa cung phái Nam Hoa, rồi cưới con gái của Trọng Hoa Tôn giả là Kiến Tố Chân Quân – Lạc Nghi, mối nhân duyên này trong mắt người đời chính là ông trời tác hợp. Ai ngờ kết hôn mới hơn hai năm, Lạc Nghi bỗng nhiên bỏ đi, chỉ để lại một đứa con, việc này năm đó đã gây ra một trận ầm ĩ, nội tình bên trong người ngoài không thể nào biết được. Từ đó về sau, Lạc Nghi chưa từng trở về Tiên môn, Trác Diễn khổ sở tìm kiếm mấy ngàn năm, mãi cho đến khi Thiên phạt giáng xuống, Trác Diễn hy sinh vì bảo vệ cột mốc lục giới, tới lúc đó cũng chưa được gặp lại mặt vợ một lần. Con trai Trác Nhai của y cưới cháu gái Côn Luân quân Mộc Nam tiên tử làm vợ, sinh hai trai một gái, con trai trưởng Trác Phong Linh và con gái Trác Phong Nghi cũng xả thân hy sinh trong trận Thiên phạt kia, chỉ có đứa con nhỏ nhất là Trác Phong Hoa được mang tới nhân gian tránh kiếp nạn này. Hiện nay, đó cũng chính người đảm nhiệm chức Trưởng lão của Thanh Hoa cung, Trác Thu Huyền là con gái của Trác Phong Hoa.

Liễu Sao cũng từng nghe kể về đoạn tình sử này, nàng thầm thè lưỡi.

Thì ra Kha Na đã hơn hai ngàn tuổi!

Y biết tâm pháp của Tiên môn, lại có chút duyên phận với tổ mẫu, tất nhiên Trác Thu Huyền bỏ qua nghi ngờ, không truy cứu nữa, nhưng ngữ điệu lộ ra vẻ hơi sốt ruột: "Các hạ gặp tổ mẫu ở đâu? Người vẫn khỏe chứ?"

Nhắc tới Kiến Tố Chân quân, Kha Na tỏ ra rất tôn kính: "Tại hạ và Chân quân chỉ gặp mặt một lần, nhiều năm qua, Chân quân cũng chưa trở về Tiên giới, có lẽ đã tránh được Thiên phạt cũng chưa biết chừng."

Trác Thu Huyền xúc động nói: "Cha ta vẫn luôn tìm kiếm tổ mẫu không ngừng."

Kha Na súc tích bảo: "Lúc ấy Chân quân rất lạnh nhạt, có lẽ là đã đại triệt đại ngộ."

Đã gặp phải chuyện thương tâm tới mức nào mới có thể làm cho một người phụ nữ vĩnh viễn không muốn gặp mặt chồng? Là lạnh nhạt hay tâm như tro tàn? Liễu Sao mơ hồ sinh ra cảm giác đồng cảm với vị Kiến Tố Chân quân kia.

Trác Thu Huyền trầm mặc một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Nếu các hạ có tin tức của tổ mẫu, có báo cho ta biết không?"

Kha Na lại cười nói: "Đây là chuyện đương nhiên."

Trác Thu Huyền cũng không nói lời cảm tạ: "Mặc dù Ký Thuỷ tộc chưa từng làm chuyện ác, nhưng Yêu quân áo trắng không nên vẽ đường cho hươu chạy, không nên hợp tác với Ma cung, nếu các hạ suy nghĩ cho bọn họ thì nên chỉ dẫn nhiều hơn, dẫn dắt bọn họ trở về con đường tu hành chính đạo."

Kha Na nói: "Tại hạ đã hiểu."

Trác Thu Huyền không nói gì nữa, quay người bỏ đi.

Thì ra Kha Na và Lạc Ca cũng xem như là nửa đồng môn, trách không được lợi hại như vậy! Liễu Sao thấy rất hưng phấn, nàng giữ chặt cánh tay y liến thoắng, lại không e dè muốn dẫn y đến tiên dịch chơi: "Lạc Ca sẽ về nhanh thôi."

Kha Na khiêm tốn chối từ: "Thương Sa tiên tôn vang danh lục giới, ta chỉ là một tán tiên không dám trèo cao, vẫn là tự do tự tại thì tốt hơn."

Liễu Sao khuyên y không được, đành phải bỏ cuộc,

Kha Na hỏi: "Hình như Thực Tâm ma cảm thấy rất hứng thú với ngươi?"

Nhờ Trác Thu Huyền xác nhận thân phận của y, nên Liễu Sao đã hoàn toàn tin tưởng y, nàng liền nói thật: "Trên người muội quả đúng là có chút kỳ lạ."

Nàng vừa dứt lời, Kha Na lập tức đưa tay giữ chặt mạch môn của nàng, một lúc sau khuôn mặt hiện vẻ nghi ngờ... mạch tượng của nàng không có gì lạ thường, cơ bản là không cảm nhận thấy sức mạnh thần bí kia.

"Huynh thấy đó, ngay cả muội cũng không biết nó ở đâu." Liễu Sao rút tay về.

Kha Na trầm ngâm: "Chỉ khi nào ngươi gặp nguy hiểm nó mới xuất hiện sao?"

Liễu Sao gật đầu rồi đột ngồi xích lại gần nhỏ giọng hỏi: "Nè Kha Na, huynh thấy Trác sư tỷ có đẹp không?"

Kha Na nhíu mày liếc nhìn nàng, nhưng vẫn chưa thẳng thắn trả lời: "Tuy là nữ tử nhưng làm việc lại thẳng thắn, cởi mở thật khiến người ta khen ngợi."

Liễu Sao vui vẻ: "Vậy khi nào chúng ta tìm tỷ ấy ra ngoài dạo chơi đây?"

Kha Na mỉm cười: "Chuyện đó nói sau đi."

Liễu Sao bám riết không tha kêu lên: "Vậy lần sau, lần sau nhé!"

Kha Na không nhịn cười được đành lắc đầu, bỗng nhiên y dùng thần sắc nghiêm trọng nói: "Phải cẩn thận người bên cạnh ngươi."

"Hả?"

"Trong Tiên môn có gian tế của Ma cung, theo ta được biết, Ma cung đang nhắm vào muội, có lẽ có liên quan đến sức mạnh trên người ngươi."

Ma cung đang nhắm vào nàng ư? Thông thường "Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê", Kha Na chẳng có lý do gì mà gạt nàng, y đã nhìn ra được chân tướng gì sao? Lư Sênh đường đường là Thánh sử Ma cung, tại sao vô duyên vô cớ giúp đỡ nàng? Lạc Ca bảo người này tâm tư kín đáo, không thể tin tưởng, quả là thật!

Chờ đến khi Kha Na rời đi rất lâu, Liễu Sao mới hoàn hồn, nàng nhìn những người qua lại trên đường, bất giác nàng toát mồ hôi lạnh.

Những người này ai ai cũng vui vẻ chuyện trò, nhưng ai mà biết được bộ mặt thật của họ chứ? "Người bên cạnh" nàng rốt cuộc là ám chỉ ai?

Trái tim bắt đầu run rẩy, Liễu Sao cuống quýt quay về, vừa ra đến đầu ngõ, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng hét thất thanh, một bóng trắng lao thẳng vào nàng.

Liễu Sao hoàn toàn không đề phòng, nàng theo bản năng lùi lại tránh né.

Bước lùi này thật đúng lúc, có tiếng nổ ầm ầm vang lên, bức tường cao sụp xuống, cát bụi mù mịt, mặt đường bị sức mạnh cực lớn móc thành một cái hố to, chiêu thức đối đầu rõ ràng là cao thủ Võ đạo.

Bên ngoài con ngõ nhỏ lúc này vô cùng náo loạn, lửa bùng theo gió, thuật pháp trận pháp vô cùng hỗn loạn.

Thì ra đây là một làng chài, vì ở gần Thanh Hoa cung nên thường có người tu Võ đạo đi ngang, những người này phức tạp hơn nhiều người dân trong thôn. Vì những năm gần đây Tiên môn liên minh với Võ đạo nên đám võ sư lui tới không ít, bọn họ thường xuyên sinh sự, dân chúng quanh vùng cũng đau đầu bất đắc dĩ. Đầu con ngõ này có một quán trà, mấy tên võ sư ngồi uống trà không biết sao lại xảy ra tranh chấp rồi đánh nhau ngay tại chỗ, người qua đường sợ vạ lây vào thân nên đều tránh đi rất xa.

Khi Liễu Sao biết rõ nguyên nhân, nghĩ lại mà hoảng sợ không thôi.

Mới vừa rồi, nếu như không hề phòng bị mà bước ra ngoài chắc chắn sẽ hứng trọn đòn tấn công cực mạnh của hai gã cao thủ, với tu vi trước mắt của nàng, gắng gượng chống đỡ thì nhẹ nhất cũng bị trọng thương, chứ đừng nói bóng trắng vừa cứu nàng...

Liễu Sao tâm thần bất định vội vàng cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện có một chú chó nhỏ đang nằm bò bên chân, dáng vóc không lớn, bộ lông dày trắng như tuyết, bộ dáng cực đáng yêu. Liễu Sao thấy nó quen quen, nhưng lại không nhớ nỗi đã từng gặp ở đâu. Vì thế nàng ngồi xổm xuống vươn tay vỗ vỗ đầu nó, rồi vuốt ve bộ lông của nó. Thái độ của Tiểu Bạch khuyển không thích thú lắm, nó vẫn quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, thiếu kiên nhẫn nhắm mắt lại. Liễu Sao càng nhìn càng thấy nó đáng yêu, nàng đang định vươn tay ôm lấy nó, Tiểu Bạch khuyển khịt mũi hừ một tiếng, đứng dậy bỏ chạy, Liễu Sao muốn đuổi theo, thật không ngờ chỉ trong chớp mắt, Tiểu Bạch khuyển đã mất tăm mất tích, Liễu Sao thấy thật lạ lùng.

Lúc quay về Tiên dịch, Liễu Sao vừa ngạc nhiên vừa vui mừng phát hiện Lạc Ca đã quay về từ Âm thành. Lúc này, hắn đang trò chuyện cùng Vạn Vô Tiên tôn và Nguyên Tây Thành, có lẽ hắn đang bẩm báo lại việc thăm hỏi Võ Dương Hầu lần này, những sắp xếp tiếp theo của liên Minh Tiên – Võ, rồi còn chuyện khống chế cuộc chiến của Yêu giới, Liễu Sao mong chờ thuốc giải nhưng không dám vào trong quấy rầy câu chuyện của họ, nên đành lặng lẽ đứng chờ ngoài cửa.

Một lúc lâu sau, Lạc Ca mới xin cáo lui với Nguyên Tây Thành rồi nói với Tô Tín: "Sư đệ đi theo ta."

Tô Tín biết là phụ thân của y có chuyện muốn nhờ Lạc Ca chuyển lời, nên vội vàng xin cáo lui cùng hắn.

Thấy hai người đi ra, Liễu Sao lập tức tiến lên trước gọi một tiếng "Lạc sư huynh", Lạc Ca gật đầu đáp lại nàng, sau đó dẫn Tô Tín rời đi.

Hình như... hắn không nhớ.

Liễu Sao ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ.

Nàng còn đang vui mừng vì sắp được cứu, vậy mà hắn lại quên mất chuyện đã hứa với nàng. Đúng vậy, nàng không phải là Lạc Ninh, nàng là cô gái tu Võ đạo khiến người ta chán ghét, một vị tiên trưởng cao thượng xa vời như thế làm sao để ý đến sống chết của nàng chứ?

Kỳ vọng càng nhiều, thất vọng càng đau, niềm vui sướng lúc trước hoàn toàn biến thành một chuyện nực cười.

Nước mắt suýt chút nữa tràn bờ mi, Liễu Sao cắn chặt môi, khó khăn nuốt nước mắt vào trong lòng, nàng theo bản năng chạy đến tìm Lục Ly.

Lục Ly lại không ở trong phòng.

***

Làng chài về đêm, khắp nơi đều yên lặng, chỉ nghe tiếng gió biển gào thét. Sau một ngày làm việc vất vả, hầu hết ngư dân đều nghỉ ngơi sớm. Ngoại trừ tiên dịch thì chỉ có hai quán rượu còn sáng đèn, bên trong có mấy chục tên võ sư cười nói, đùa giỡn ầm ỹ, Liễu Sao chán ghét nhìn vào cửa, không thấy Lục Ly trong đám người đó, nàng nhẹ nhàng thở phào.

Đã tìm khắp làng chài, rồi còn lén ngồi ở góc tường mấy chục hộ, chuyện xấu hổ nghe được cũng không ít nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lục Ly. Lòng Liễu Sao bắt đầu phiền muộn, thấy phía trước có đệ tử Thanh Hoa tuần tra ban đêm, nàng vội vàng chạy lại hỏi, đáp án vẫn giống như trước.

Hắn lại đi đâu rồi? Liễu Sao bắt đầu bất an một cách khó hiểu, bước chân vô thức đi đến làng chài bên cạnh, mãi đến khi tiếng sóng biển vang lên bên tai mới bừng tỉnh, thì ra nàng đã đi xa như vậy.

Nếu lại gặp phải Thực Tâm ma...

Phát hiện nơi này rất hẻo lánh, Liễu Sao bắt đầu sợ hãi, vội vàng xoay người chạy trở về.

Chỗ trũng phía trước, tựa như thấp thoáng bóng người.

Liễu Sao nghĩ đó là đệ tử Thanh Hoa tuần tra ban đêm nên cũng lớn gan hơn, vừa chạy về đó vừa kêu lên: "Này, huynh có nhìn thấy..."

Còn chưa dứt lời, nàng vội vàng dừng bước, hoảng sợ lui về phía sau.

Trong bóng đêm, tầm mắt nhìn thấy một người đang nằm, không rõ sống hay chết, bên cạnh là một thiếu niên áo đỏ, y chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lóe tia sáng đỏ, giống như đang cực kỳ điên cuồng, y hút vào một luồng khí màu trắng thoát ra từ mũi người kia.

Vị Húc! Hộ pháp Ma cung Vị Húc! Y đang hút nguyên khí của con người!

Liễu Sao nhìn một cái đã biết ngay là y, nàng sợ tới mức hai chân run run, há hốc miệng, không biết có nên hô hoán hay không. Lúc trước gặp mặt, y đã tha cho nàng một mạng, nhưng khi đó y chỉ là một thiếu niên đẹp đẽ mười ba mười bốn tuổi mà thôi, nào phải bộ dạng hung tàn khủng bố như vậy chứ, quả nhiên ma hại người mà.

Người thiếu niên đứng lên, mái tóc dài tung bay trong đêm, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Liễu Sao. Nốt ruồi son ở khóe mắt rực rỡ vô cùng, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo âm thầm tỏa ra sát khí.

"Là ta đây!" Liễu Sao hoảng sợ la lên: "Ta quen biết Lư Sênh!"

Nghe thấy hai chữ Lư Sênh, ánh đỏ trong mắt thiếu niên dần dần thu lại, sát khí tan đi, xem ra thiếu niên đã nhận ra nàng.

Liễu Sao thấy y đã ổn định lại cảm xúc, mới thở phào nhẹ nhõm. Mới vừa rồi coi như phúc đến nên lòng cũng sáng ra, nếu lúc nãy nàng không biết sống chết mà kêu la om sòm, thì cho dù Vị Húckhông muốn giết người cũng phải xuống tay. Tuy gần đây có đệ tử Thanh Hoa tuần tra, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, đợi lúc bọn họ đến thì nàng đã mất mạng rồi!

Lúc này Vị Húc đã thu lại toàn bộ đặc tính hung tàn hoàn toàn biến thành một người khác, y xích lại gần quan sát nàng: "Thì ra là nha đầu nhà ngươi, sao ngươi lại quen biết Lư Sênh vậy."

Trông ngươi còn nhỏ hơn ta đó! Liễu Sao thầm lẩm bẩm, rồi chợt nhớ tới ánh mắt khi mới gặp y, hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi, nên vẫn không dám nói ra miệng.

"Ái chà, không phục à." Vị Húc nhận ra sự bất mãn của nàng, Vị Húc cười to, chụp lấy vai nàng: "Được rồi, để ngươi làm tỷ tỷ, đến đây để đệ đệ ôm một cái nào."

Rốt cuộc Liễu Sao vẫn hơi sợ y, giọng run run: "Sao ngươi lại đi hại người như vậy!"

"A, chẳng lẽ tỷ tỷ chưa từng hại ai sao?" Vị Húc nhéo nhéo mặt nàng: "Tỷ tỷ là người trong Võ đạo đó."

Liễu Sao nghẹn, nhưng còn cứng miệng: "Là vì ta không còn cách nào khác, ngươi vô duyên vô cớ giết người là không đúng!"

Vị Húc "chậc, chậc" hai tiếng: "Ở Tiên môn được vài ngày thì khác hẳn, miệng mồm toàn là đạo lý đao to búa lớn, muốn khuyên ta cải tà quy chính sao?"

Liễu Sao trầm mặc.

Nàng là sát thủ, sự bảo vệ của Lục Ly khiến nàng hoàn toàn không thích ứng với thân phận sát thủ, cho nên nàng mới tôn kính Tiên môn. Từ lúc Lạc Ca hứa hẹn với nàng, trong tiềm thức nàng đã xem mình là đệ tử Tiên môn, lời nói cử chỉ đều bất giác học theo họ. Thậm chí còn vọng tưởng sẽ cứu vớt chúng sinh, sẽ được người đời hâm mộ, kính trọng.

Hóa ra, từ đầu đến cúi đó chỉ vọng tưởng mà thôi, nàng vẫn là sát thủ Võ đạo bị người ta khống chế.

"Ôm lòng mong đợi gì chứ, ngươi không gia nhập Tiên môn được đâu." Vị Húc áp sát mặt nàng nói.

"Ta không thèm gia nhập Tiên môn!" Liễu Sao hếch mặt lên, tỏ vẻ khinh thường: "Ta nói là, Lạc Ca đang ở gần đây, nếu để hắn thấy ngươi hại người, ngươi chết chắc rồi!"

"Vẫn còn tỷ tỷ giúp ta mà, dù sao hai chúng ta sắp trở thành đồng đạo rồi." Vị Húc cười "ha ha" rồi hóa thành một luồng sáng đỏ biến mất.

Ai là đồng đạo của ngươi chứ! Liễu Sao thầm mắng câu này rồi đột ngột rùng mình.

Nếu không có được thuốc giải, mà muốn giải độc thì chỉ còn một cách duy nhất... Ma cung đang nhắm vào nàng, chẳng lẽ Lư Sênh muốn dẫn nàng nhập ma sao? Thật ra việc đó cũng chả sao, ít nhất nàng có thể thoát khỏi sự khống chế của Hầu gia...

Liễu Sao nhìn người chết nằm trên đất kia, nàng giật mình tỉnh táo lại.

Bộ dạng điên cuồng, tàn bạo đáng sợ vừa rồi của Vị Húc, nếu nàng nhập ma cũng sẽ biến thành như thế sao, vậy cũng không được. Đệ tử tuần tra của Thanh Hoa sẽ nhanh chóng đến đây, tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Liễu sao lén lút kiểm tra bốn phía xung quanh, sau khi xác định không để lại dấu vết gì, nàng mới xoay người tính bỏ chạy.

Bỗng nhiên, một bóng trắng chạy lướt qua giữa đồng không mông quạnh, đó chính là chú chó trắng nhỏ đã cứu nàng hôm qua!

Không có ánh trăng, màn đêm tối tăm bao phủ mảnh đất hoang phía sau làng chài, cỏ dại mọc khắp nơi, những tảng đá rải rác xung quanh, gió biển ùa vào từng đợt khiến cây cỏ bốn phía vang lên tiếng "xào xạc".

Liễu Sao đuổi đến chỗ này mới dừng lại.

Tiểu Bạch khuyển chẳng biết đã chạy đi đâu mất, nói ra cũng thật lạ, nó chỉ là một con chó mà lại chạy nhanh đến vậy, cả hai lần đều bỏ rơi nàng sau đuôi.

Lúc nàng lùi lại phía sau, chân nàng dường như đã đạp phải thứ gì đó, nó vang lên tiếng "kẽo kẹt", Liễu Sao vội cúi đầu nhìn xuống, nàng phát hiện đó là một tấm ván gỗ đã mục nát, hơi giống tấm ván làm quan tài.

Liễu Sao đột ngột ngẩng đầu.

Ở phía trước, nằm giữa đống đá rải rác là một ngôi mộ, trên mộ có một bóng người.

Gió biển không ngừng gào thét, bóng người vẫn đứng vững vàng, áo choàng màu đen vừa nặng vừa dày kéo dài xuống mặt đất, trông hệt như một linh hồn tà ác.

Liễu Sao lại không hề sợ hãi, nàng chăm chú nhìn hắn.

Bóng dáng cao lớn trong bóng đêm, giống như ánh trăng bị màn đêm tối đen nuốt chửng, không thể làm người ta loá mắt nhưng vẫn là phần quan trọng nhất của cảnh đêm.

Chiếc cằm cong hoàn mỹ, đôi môi mỏng hơi nhếch lên... khoảnh khắc đó tựa như có ảo ảnh xuất hiện, người đứng trước mặt cùng bóng dáng quen thuộc trong hồi ức chồng lên nhau, làm nàng hoảng hốt.

Giống nhưng cũng không giống. Thật ra nửa khuôn mặt kia cũng không quá giống, chỉ là ý cười bên môi có chút tương tự mà thôi, nó mang hơi hướng đùa cợt, phớt lờ thế sự, có cảm giác như lúc nào cũng có thể thốt ra những lời nói dối. Khí tức trên người hắn không giống ai, không giống bất cứ một sinh vật có hơi ấm nào khác, nó đến từ sự u ám, tối tăm, không phải loại cường quyền khí thế bao trùm lên mọi người mà là sự tự phụ toát ra từ nội tâm, còn có sự vô tình và lạnh nhạt như một thói quen.

Khi đó nàng vẫn là một đứa trẻ chưa nhận thức được gì, hắn dùng ba ngày để đổi lấy vận mệnh của nàng, chắc phải gọi là "lừa mất" mới đúng. Sau khi lớn lên, nàng đã mơ hồ hiểu được ý nghĩa của giao dịch kia, tiếp cận một cách có mục đích rồi vô tình vứt bỏ, quả là rất đáng giận!

Nhưng sau nhiều năm gặp lại, trái tim Liễu Sao vẫn run rẩy như trước, không kìm lòng được bước từng bước về phía hắn.

Tiếp đó, nàng nghe thấy một tiếng cười khẽ.

"Lại gặp nhau rồi." Hắn mở miệng.

Giọng nói này giống hệt như trong ký ức, trầm thấp, mê hoặc lòng người và ngập tràn sự trêu chọc.

Liễu Sao lập tức "Xí" một tiếng: "Ai muốn gặp ngươi chứ!"

Bất chợt, hắn biến mất khỏi ngôi mộ, trong tích tắc đã xuất hiện trước mặt nàng, những ngón tay tái nhợt lãnh lẽo cứng cáp chộp lấy nàng: "Ngươi thật sự không nên đến đây, ta đã nói rồi, ta là ma, ta sẽ ăn thịt người."

Hết chương 26

Crypto.com Exchange

Chương (1-91)