Truyện:Bôn Nguyệt - Chương 25

Bôn Nguyệt
Trọn bộ 91 chương
Chương 25
Nghi ngờ nội gián
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Ong MD

Beta: Như Bình

Chưa đuổi tới dòng suối, Liễu Sao chợt nghe thấy tiếng kêu la hỗn loạn của các đệ tử, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy vùng trời phía trước là những đám mây ma quái cuồn cuộn, một người đang đứng trên đó, dáng người khôi ngô, áo khoác ngoài xen lẫn hai màu xanh đen, miếng lót vai và đai lưng có hoa văn màu trắng. Nhìn kỹ dung mạo của người này, vầng trán rộng, đôi mày ma quỷ lộ rõ sát khí nồng đậm, đôi mắt ti hí, dưới cằm có chòm râu ngắn, trong uy nghiêm mang theo sự cuồng vọng độc quyền của Ma tộc.

"Bổn tọa đi trước, tạm biệt, Thương Sa tiên tôn!" Tiếng cười vang vọng trên không trung.

"Trưng Nguyệt! Trưng Nguyệt chạy thoát rồi!"

Quả nhiên không phải hắn! Trước đó, Liễu Sao được nghe những chuyện liên quan đến ma tôn Trưng Nguyệt, lúc này tận mắt xác nhận mới thở phào nhẹ nhõm.

Trưng Nguyệt đại bại vẫn không mất khí thế, câu "Thương Sa tiên tôn" đúng là khiêu khích, Lạc Ca cũng không tức giận. Ma đầu trốn thoát, mọi người nản lòng không thôi, Tiên môn bình thản, nhưng Võ đạo xưa nay tranh đoạt nặng nề sao có thể cam lòng, liền trút hết tức tối lên đầu đám ma binh còn sót lại.

Lục Ly thong thả chạy đến từ một khe hở, thỉnh thoáng đánh ra một chiêu, bóng dáng hệt như linh hồn người chết, không ai chú ý tới.

Hắn... Liễu Sao sửng sốt một lúc, giao ma anh cho Thương Ngọc Dung, vờ như xông vào trận chiến chạy đến bên cạnh hắn: "Lục Ly! Lục Ly!"

Lục Ly nở một nụ cười, kéo nàng rời khỏi vòng chiến.

Thấy hắn bình an vô sự, Liễu Sao yên tâm nhưng không nói gì, chỉ nhìn hắn đầy nghi ngờ.

"Ôi chao, nhìn gì vậy?" Lục Ly nghiêng người tìm kiếm.

Liễu Sao không bị mắc lừa: "Chiêu vừa rồi huynh dùng không phải võ chiêu."

"Ai nói không phải, " Lục Ly chối: "Ta dùng chiêu này gọi là Tà nhân mang, muội làm biếng không chịu học, đương nhiên không biết công dụng.

Liễu Sao nhìn hắn một lúc lâu, không hỏi tiếp: "Ta vừa gặp Thực Tâm ma!"

"Lạc Ca cứu muội."

"Đúng rồi, huynh ấy thật lợi hai!" Liễu Sao không kìm được sự đắc ý, "Huynh sẽ không bao giờ phải đau khổ nữa, ta giúp huynh báo thù rồi!"

"Sao?"

"Thực Tâm ma đó! Bọn ta dụ được Thực Tâm ma!" Liễu Sao vui vẻ cầm tay hắn, "Ta biết chuyện gia đình huynh... Huynh yên tâm, hiện tại Thực Tâm ma đã trúng một kiếm của Lạc Ca, chỉ còn nửa cái mạng, không trốn thoát được đâu!"

Lục Ly nghe vậy mới có phản ứng, mỉm cười: "Chuyện này thật sự cảm ơn muội, Liễu Sao nhi."

Liễu Sao hơi ngượng ngùng, chuyển sang tàn cục chưa kết thúc: "Này, nhìn bọn họ kìa."

Lực lượng liên minh người tiên không bằng ma cung và yêu giới, nhờ Lạc Ca sắp đặt tính kế mới cướp được ma anh thành công, bởi vậy thấy Trưng Nguyệt bỏ chạy, không ai dám đuổi giết. Yêu tộc vốn đến trợ giúp, thấy Trưng Nguyệt bỏ chạy, A Phù Quân và Đài lão cũng dẫn đám yêu binh rút lui. Nào ngờ lúc này, một gã Võ đạo đã chuẩn bị trước cười nhạt rút đao ra. Trong ánh lửa, nửa khu rừng trúc đổ ngả nghiêng, mặt đất bỗng xuất hiện một cái mương rất lớn, dòng suối trên thượng du bị dẫn vào trong mương, lập tức đổi dòng, nước suối trên mặt đất bị nâng lên giữa không trung.

Một bóng trắng rơi thẳng xuống từ không trung, đập mạnh xuống đất, bụi đất bay lên tứ tung.

"Một Ký Thủy tộc nhỏ nhoi mà cũng dám nhúng tay vào!" Gã võ sư cười cợt, cầm đao bước tới.

Cắt đứt nguồn nước, A Phù Quân như mất đi toàn bộ sức lực, quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi, sinh mệnh dần tan biến.

Liễu Sao nhận ra y, không thể nói rõ là cảm giác gì.

Sức mạnh và sinh mạng của tộc Ký thủy bị nước khống chế, rời khỏi nước dù tu vi có cao tới đâu cũng vô ích. Trong mắt kẻ khác, một bộ tộc như vậy dám nhúng tay vào đại sự của lục giới quả là không biết tự lượng sức mình.

Nhưng cô công chúa từng rơi từ trên mây xuống lại hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác đứng giữa sự thật tàn khốc vẫn kiên cường duy trì sự kiêu ngạo này của họ.

Yêu tộc từng là dòng tộc cao quý nhất, có Diệu âm khiến tiên ma hoảng sợ và lịch sử huy hoàng rực rỡ, nhưng chỉ trong một đêm Thiên phạt họ lại rơi vào tình cảnh chịu người người sỉ nhục, ức hiếp. Trải qua mấy vạn năm gian nan sinh tồn cũng không tìm thấy hy vọng giải thoát, bọn họ mới bức thiết muốn chứng minh sự mạnh mẽ, to lớn, vì họ không cam chịu cảnh tuyệt vọng.

Từng bị A Phù Quân bắt cóc, Liễu Sao cũng không thích y, nhưng nghĩ đến việc bản thân từng nói sẽ giúp đỡ yêu quân áo trắng, Liễu sao chợt nảy sinh ý nghĩ muốn cứu y, nhưng không dám ra tay – trước đó Bách Hạc Tử nương tay với nàng, nhất định Lạc Ca đã nhìn thấy, hắn không truy cứu là vì nàng không giao ma anh cho ma cung, bây giờ nào dám gây thêm nghi ngờ lén lút thông đồng với yêu giới.

Không còn đường bỏ trốn, ngay cả khi bụi đất dính đầy người, hấp hối, sắc mặt A Phù Quân vẫn không thay đổi, ánh mắt lạnh lùng, bình thản nhìn đám võ sư tới gần.

Đột nhiên, trong ống tay áo y lăn ra một cái kén xanh kỳ lạ.

Cái kén xanh như có sinh mệnh, vừa rơi xuống đất đã to lên như cái đấu.

"Giở trò hề gì chứ!" Một gã võ sư bất chấp tất cả, vung đao chém đứt đôi.

Cái kén xanh bị chặt đôi, bay ra vô số sâu nhỏ màu xanh bay ra, tụ lại thành một bầy, vỗ cánh "vo ve" lủi vào giữa không trung

Tất cả đều vô cùng kinh ngạc, trên đỉnh đầu sương rơi xuống như mưa.

Từ sau khi ma tôn Trưng Nguyệt bỏ trốn, Lạc Ca vẫn đứng tại chỗ suy nghĩ, thấy thế bèn nói: "Là Thuấn tức".

Thuấn tức không gây hại, sau khi phá kén sống không quá một ngày, bình thường chỉ điểm thêm màu sắc trong lục giới. Lúc này, chúng lại đem đến sự sống cho người trong cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Sương đêm ít ỏi mang đến sức mạnh yếu ớt, A Phù Quân như có sự sống đã đứng dậy

Một tiếng ngâm dài, tất cả mọi người đều chấn động.

Trên đỉnh đầu, đám sâu nhỏ như bị ảnh hưởng, mất phương hướng bay tán loạn, đập liên tục vào cành trúc, sương sớm rơi xuống không ngừng, thân hình A Phù Quân di chuyển cực nhanh giữa những giọt sương trong không trung, càng ngày càng xa, chớp mắt đã tới bờ suối.

Y đã chuẩn bị đề phòng từ trước! Liễu Sao kinh ngạc.

Lạc Ca bước lên hai bước, như muốn đuổi theo, không ngờ không khí xung quanh đột nhiên thay đổi!

Gió lạnh quét khắp mặt đất, những bông tuyết tung bay tán loạn, hơi lạnh như sóng nước xoắn tới, ẩn giấu sát khí tận cùng! Dòng khí dâng lên, mặt đất không ngừng rung lắc dữ dội, mọi người đều cuống quýt đề phòng.

Lạc Ca dừng lại.

Chỉ chậm một bước, A Phù Quân đã mượn dòng nước lẩn trốn.

Mọi người lấy lại tinh thần, đám võ sư lại tức tối chửi mắng ầm ĩ, nhưng bất kể họ la lối thế nào, đối phương cũng không hề xuất hiện, tất nhiên đã đi xa rồi.

Thấy Trác Thu Huyền nhìn qua bên này, Liễu Sao vội cúi đầu vờ như không thấy.

Lần này để cho ma tôn Trưng Nguyệt trốn thoát, ngay cả ma tướng cũng không bắt được ai, đám võ sư tự cảm thấy mất mặt nên muốn tiếp tục truy đuổi, Thương Ngọc Dung vội xoa dịu lấy "Đại sự làm trọng", ngăn bọn họ lại.

Lạc Ca trấn an: "Yêu giới nhúng tay vào, thực sự là chúng ta không đủ nhân lực, có được ma anh đã là chiến thắng, các vị không cần để ý những thứ khác, tránh bị trúng kế."

Đám võ sư nghe vậy mới gật đầu hùa theo.

Lúc bận bịu thu dọn chiến trường, Thương Ngọc Dung hỏi: "Thế nào?"

Lạc Ca chưa đáp, Trác Thu Huyền đã lên tiếng: "Kém xa Ma sử Lư Sênh, hệt như lời đồn đãi."

Thương Ngọc Dung tay trái ôm ma anh, tay phải đong đưa cây quạt tròn: "Đúng vậy, nghe nói Trưng Nguyệt chưa tu thành Thiên ma, lại cố chấp mở Hư Thiên ma cung, hao tổn hơn phân nửa sức mạnh, Ma tộc có chỗ nương thân mới tôn xưng y làm Ma tôn. Thực lực của Trưng Nguyệt tương đương với Hộ pháp Vị Húc, chứng minh lời đồn không phải giả, lúc này Ma tộc có ma tôn cũng như không, đó cũng là nguyên nhân thế lực ma cung Trưng Nguyệt không sánh bằng ma cung trước kia."

Liễu Sao giật mình: "Thảo nào y còn không lợi hại bằng Lư Sênh."

Đang nói, một đại đệ tử Thanh Hoa ngự kiến bay tới: "Nguyên chưởng giáo vừa mới tới, đang ở trong thành, mời Lạc sư huynh mau chóng trở về."

Thì ra Thương Kính đưa các chưởng môn tiên tôn đến Thông Thiên Môn ở Nam Hoa lấy linh khí của cột mốc lục giới, nhưng cũng lo lắng thực lực của các đệ tử quá yếu, khó lòng đối phó Thực Tâm ma và ma cung Trưng Nguyệt, sau đó lại nhận được tin tức yêu quân áo trắng nhúng tay, Thương Kính lập tức lệnh cho chưởng giáo Nam Hoa Nguyên Tây Thành đến đây.

Đại kiếp nạn Tiên môn trăm năm trước, Ma tộc liên kết với một bộ phận Võ đạo đánh vào Thông Thiên Môn ở Nam Hoa. May mắn Vạn Vô tiên tôn dẫn dắt Nam Hoa liều chết ngăn cản, mới bảo vệ được cột mốc lục giới. Sau ma kiếp, tiên tôn hoàn thành sự nghiệp lui về sau, truyền ngôi chưởng giáo cho trưởng đệ tử Nguyên Tây Thành. Vị chưởng giáo này tính tình nghiêm khắc, xử sự công bằng chính trực, khi ma kiếp đến y chỉ dẫn theo bốn đại đệ tử trấn giữ ngọn núi chính, liều chết bảo vệ Thông Thiên Môn, ra sức ngăn chặn, bởi vậy Ma tộc không thực hiện được ý đồ. Từ lúc nhận chức chưởng môn đến nay, y đích thân giám sát đệ tử tu hành, gắng hết sức lực động viên hậu bối tiến bộ. Nam Hoa phái dần khôi phục nguyên khí, hơn nữa lại xuất hiện nhân vật nổi danh như Lạc Ca, những năm gần đây Nam Hoa phái bắt đầu tái hiện khí thế "kiếm phái hàng đầu tiên môn" ngày xưa.

Liễu Sao theo mọi người về thành Bạch Châu, trời tối dần, trận ác chiến này khác với trước đó, sắc mặt mọi người đều mệt mỏi. Để phòng ngừa hành động của ma cung, Lạc Ca bố trí tăng cường lực lượng phòng thủ thành, sau đó cùng Thương Ngọc Dung, các đại đệ tử và mấy người đứng đầu Võ đạo vào gặp Nguyên Tây Thành.

Nguyên Tây Thành cũng vừa xong, đang ngồi nói chuyện với Vạn Vô tiên tôn và Tạ Lệnh Tề. Y nhìn qua tầm khoảng trung niên ba mươi mấy tuổi, hai má hóp, xương gò má cao, dưới cằm có râu ngắn, có vẻ ít cười, phù hợp với dáng vẻ trầm tĩnh, trên người khoác bộ trường bào màu xám trắng mộc mạc, bên hông đeo một thanh trường kiếm, vỏ kiếm trong suốt sáng bóng, có thể nhìn thấy thân kiếm bên trong, chính là Băng Ly kiếm nổi danh. Lạc Ca vào bẩm báo, Nguyên Tây Thành chỉ gật đầu "Ừ" một tiếng nhưng ánh mắt thoáng hiện sự tự hào và vui mừng. Khi đám người Võ đạo tiến lên chào, y cũng chắp tay lại...

Xác nhận đứa trẻ trong lòng Thương Ngọc Dung là ma anh, Vạn Vô tiên tôn hài lòng gật đầu, nhìn Tây Nguyên Thành cười lớn: "Ta đã nói không cần phải lo lắng về đứa bé này mà."

Tạ Lệnh Tề cười cười giải thích với Lạc Ca: Chưởng giáo sư thúc đã khởi hành từ sớm, chỉ là giữa đường bị ma cung ở Dĩnh Châu bày trò che mắt nên đến muộn."

Vạn Vô tiên tôn cũng đứng dậy: "Chưởng giáo gửi tới một bức thư, Lệnh nhi giao cho ta. Ta nghĩ nếu chưởng giáo đã đi Dĩnh Châu thì nói đến đó cũng không kịp, huống hồ Dĩnh Châu cũng chưa phân định thật hư, có chưởng giáo ở đó ổn hơn, ởi vậy nên không nói, bây giờ xem ra ta đã lo lắng quá nhiều rồi."

Liễu Sao ở ngoài cửa nghe thấy vô cùng tức giận.

Phụ trách hành động lần này là Lạc Ca, Tạ Lệnh Tề giấu diếm hắn lại còn lấy Vạn Vô tiên tôn ra làm bia, việc này nhìn có vẻ không ảnh hưởng gì lớn, đồng ý là Nguyên Tây Thành có thể không đến, Lạc Ca cũng có thể bố trí gài bẫy ở Dĩnh Châu thì sao? Tạ Lệnh Tề đúng là muốn phá hỏng chuyện của Lạc Ca.

Liễu Sao đã có ác cảm với ai thì nhìn cái gì của người đó cũng xấu xa, hận không thể nhảy ra chửi một trận.

Lạc Ca không nói gì, tiếp tục bàn bạc chuyện có liên quan với mọi người.

Đối diện với ánh mắt của Trác Thu Huyền, Liễu Sao vội vàng cúi đầu, làm bộ mệt mỏi, vội vàng trở về phòng.

Kha Na và Yêu quân áo trắng có quan hệ rất tốt, việc ra tay cứu A Phù Quân là có thể, vấn đề ở chỗ Trác Thu Huyền đã nhận ra, chẳng lẽ đúng là y thật?

Liễu Sao càng nghĩ càng chột dạ, lăn qua lộn lại không ngủ được, bèn bật dậy đi tìm Lục Ly nói chuyện, ngay cả chuyện cứu Lư Sênh cũng không giấu diếm.

Nàng chán nản đi tới đi lui: "Làm sao bây giờ? Bọn họ nhất định nghi ngờ ta!"

"Muội không biết nói dối sao?" Lục Ly đưa ra gợi ý cho nàng, "Muội nói Kha Na rất thích muội, thấy Lạc Ca tức giận với muội nên đối nghịch với hắn."

"Cái gì chứ?" Liễu Sao trợn mắt.

"Liễu Sao nhi đẹp như vậy, ai gặp cũng thích."

"Hừ!" Liễu Sao mắng nhưng khóe miệng không kìm được đã cong lên, quay đầu nhìn hắn, "Ta cảm thấy, kiểu gì huynh cũng có thể nói dối không đỏ mặt nhỉ?"

Lục Ly ho khẽ mấy tiếng: "Thực ra nói dối cũng là một thú vui, có rất nhiều thời điểm phải dùng đến, muội cần phải học."

"Ta không học! Sẽ bị Lạc Ca vạch trần!"

"Vậy đành để bọn họ nghi ngờ."

Cũng đúng, Tiên môn không phải Võ đạo, không có bằng chứng cũng chẳng thể làm gì mình. Liễu Sao trải qua một trận lo lắng chợt nghĩ thông suốt. Quan hệ của nàng và Kha Na chỉ giới hạn trong vài lần gặp gỡ, là Kha Na ra tay cứu nàng, còn những chuyện khác nàng thật sự không biết, huống hồ gì người cứu A Phù Quân cũng chưa chắc chắn đã là y, lo bò trắng răng làm gì chứ.

"Chắc là Thương cung chủ đã lấy được linh khí cột mốc lục giới rồi đúng không? Bây giờ chúng ta chỉ cần đưa ma anh về Thanh Hoa cung là được rồi, huynh nên gài bẫy Tạ Lệnh Tề, y là đồ xấu xa!"

"Ồ, xấu xa không phải Lạc Ca sao?"

"Ai nói!" Liễu Sao phụng phịu nhảy lên giường, "Lạc Ca là người tốt!"

"Thì ra hắn cải tà quy chính."

"Lỗ tai huynh hỏng rồi! Ta nói trước giờ hắn vẫn là người tốt."

"Ôi, hình như lỗ tai của ta hỏng thật rồi."

Liễu Sao trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng không nén cười được, tựa vào lòng hắn khẽ nói: "Lạc Ca nói muốn nhận ta vào Tiên môn, học kiếm thuật của Tử Trúc Phong!"

"Sao?" Đôi đồng tử màu tím chợt lóe sáng.

Liễu Sao vẫn vui mừng: "Huynh ấy nói ta căn cốt tốt, chờ lấy được thuốc giải, Hầu gia sẽ không khống chế chúng ta được nữa. Đến lúc đó ta xin huynh ấy cho huynh vào Tiên môn luôn, chúng ta cùng tu hành trường sinh bất lão, muốn nào gì thì làm, đi đâu thì thi...

Thấy nàng phấn chấn đến mức mặt đỏ bưng, Lục Ly xoa xoa đầu nàng, không nói gì

Trong phòng, sau khi bàn bạc công việc xong, mọi người đều đi nghỉ ngơi, Thương Ngọc Dung ôm ma anh cố ý rớt lại phía sau.

Lạc Ca nhìn y: "Sao quý phi không đưa đứa bé cho ngườik hác, huynh đâu nỡ nhìn cảnh ấy chứ."

Thương Ngọc Dung trầm mặc: "Rắc rối luôn tìm đến ta, giao cho người khác huynh yên tâm sao? Chẳng lẽ đại thiếu gia tự bế nó?"

Lạc Ca: "Huynh quyết định thế nào cũng không sao, Thu Huyền..."

Thương Ngọc Dung trầm mặc: "Nàng hiểu tất cả."

Lạc Ca liền im lặng.

"Huynh giả bộ có bài trí khác ở phía nam, Trưng Nguyệt quả nhiên tấn công phía đông, " Thương Ngọc Dung thở dài, "Đúng như huynh dự đoán, trong Tiên môn thực sự có người của ma cung."

Trưng Nguyệt không tấn công tuyến phòng thủ yếu ớt phía nam, rõ ràng đã có tin tức do thám, nghĩ là thực sự bị mai phục. Bố trí liên tục như thế, không chỉ lợi dụng Tạ Lệnh Tề tính kế ma cung Trưng Nguyệt và Thực Tâm ma, mà còn thăm dò nội gián trong Tiên môn.

"Có trong Tiên môn hay không còn phải bàn bạc cân nhắc, " Lạc Ca nói, "Kiếm trận phía đông bị phá, chỉ có một người bình yên vô sự."

Thương Ngọc Dung tiếp lời: "Ta biết huynh nghi ngờ ai, nhưng con người vốn tiếc mạng sống, hắn không chịu ra sức cũng bình thường."

Lạc ca khẽ "ừ", "So với hắn thì đám cao thủ Võ đạo quý mạng sống hơn đều bị thương, nếu không bị thương sẽ khó tránh khỏi nghi ngờ, huống hồ với tu vi của hắn, muốn giữa chân Đài lão và Vị Húc một lúc cũng không khó. Nếu hắn cố ý thì Trưng Nguyệt lựa chọn tấn công phía đông cũng không có gì lạ."

"Nhưng trước giờ hắn luôn ở Cõ đạo, chưa mang lại lợi ích gì cho ma cung."

"Chỗ này ta cũng thấy khó hiểu."

Thương Ngọc Dung ngừng quạt: "Nếu đã biết có nội gián, trên đường đưa ma anh trở về, huynh và ta càng phải cẩn thận." Y ngừng lại, khẽ thở dài: "Có điều không thể tưởng tượng nổi... Trước giờ Tạ sư huynh rất tốt."

Về việc này, Lạc Ca không tỏ vẻ gì, nhíu mày nói: "Vũ sư huynh đuổi giết Thực Tâm ma vẫn chưa có tin tức, tình hình có thay đổi."

Lại nói đến thất bại trong cuộc chiến giành ma anh, Lư Sênh chờ ma tướng ngự phong chạy trốn, ra đến bên ngoài hơn mười dặm, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng đen, giống như đá ngầm trong biển mây.

Lư Sênh dừng lại, vẫy tay bảo thuộc hạ đi trước.

Bóng đen im lặng đến gần.

Giọng Lư Sênh lạnh lùng: "Biết thừa sắp đặt ở Dĩnh Châu đã bị Lạc Ca nhìn thấu, bọn ta đã sớm đề phòng, không ngờ vẫn trúng kế, xem ra hắn đã nghi ngờ từ lâu."

"Ừ, phía nam thực sự trống không, mục đích của Lạc Ca không phải sắp đặt gài bẫy các ngươi, mà là muốn giết Thực Tâm ma."

"Bách Hạc Tử chết dưới tay Thực Tâm ma sao?"

"Đúng vậy."

Lư Sênh trầm mặc một lát, thở dài: "Đáng tiếc, nếu có thể có được ma anh, ma cung lo gì không hùng mạnh."

"Là ngươi muốn mạnh hơn."

"Dã tâm của ta là vì Ma tộc."

"Những lời này, ta tin." Nguyệt kéo kín vạt áo choàng, "Ngươi không cướp được ma anh, vậy thì tiếp tục tin tưởng ta đi."

"Ta luôn mỏi mắt mong chờ." Lư Sênh cười lạnh, "Đáng tiếc con bé ngày càng cách xa Ma tộc, cũng càng trở nên vô dụng."

"Con bé vừa cứu ngươi."

"Cho nên ta sẽ cho con bé một cơ hội nữa, kế hoạch của ngươi khiến ta mất kiên nhẫn quá, có lẽ nên thử biện pháp của ta."

"Biện pháp của ngươi, ta cũng mỏi mắt chờ mong."

Tiên ma đều ngầm mưu tính, mỗi không gian xa lạ đều có cảnh tượng khác nhau.

Đại điện cổ kính yêu giới, rộng đến mức có thể chứa sáu bảy nghìn người, giữa không gian dày đặc yêu khí, những đốm lửa yêu xanh biếc trôi nổi bập bềnh. Vô số gốc cây nâu sẫm quấn lấy nhau, xếp chồng thành sáu bậc thang thật lớn, hai bên là sáu cây cổ thụ thẳng đứng mười người ôm không hết, cao lên đến đỉnh điện, cành cây xù xì quấn quanh, điểm xuyết những lá cây thưa thớt, cực kỳ hùng vĩ đồ sộ.

Trên bậc thang tầng thứ sáu, một thác băng rũ xuống từ đỉnh điện, như một tấm bình phong chạm trổ hoa văn, phía sau bình phong thấp thoáng bóng người.

Trên bậc thang tầng thứ tư, Đài lão và mười mấy yêu thần cung kính đứng hai bên, bên cạnh là một dòng suối phun như tuyết, A Phù Quân đang đứng giữa màn nước.

"Vết thương của các ngươi sao rồi?" Người phía sau bình phong lên tiếng, giọng nói dễ nghe.

Đài lão vội nói: "Thuộc hạ không sao, không ngờ lần này trúng kế Lạc Ca, tổn hại không ít binh tướng."

"Hôm nay hy sinh đều vì sự nghiệp to lớn của Vô Tích Yêu khuyết, " A Phù Quân lên tiếng, "Bất luận thế nào, Yêu khuyết đến tương trợ theo hiệp ước, Trưng Nguyệt sẽ có lòng tin, nhất định sẽ đáp ứng điều kiện, không vì thất bại mà đổi ý. Có điều trước mắt sĩ khí của Yêu khuyết đang xuống, trước mắt nên tịnh dưỡng, chủ quân nên đề phòng Bách Yêu Lăng thừa dịp tấn công."

Yêu quân áo trắng "ừ" một tiếng: "Đài lão đi kiểm tra tình hình bị thương của tướng sĩ, sau đó ta sẽ phát Đế thảo khí giúp các ngươi trị thương."

Đài lão vội xoay người đáp: "Rõ."

Áo trắng lại nói: "Trọng Cơ, Huyền Hà Sĩ, Bái Nguyệt Lan, ba người các ngươi dẫn thêm người tăng cường phòng thủ bên ngoài, khi cần thiết thì đóng cửa Yêu khuyết."

"Rõ." Ba yêu tướng đồng thanh đáp lại.

Áo trắng hạ mấy mệnh lệnh liên tiếp, sau đó yêu tướng đều tản ra, chỉ giữ lại A Phù Quân trong đại điện.

"A Phù Quân, vết thương của đệ thế nào? Giọng áo trắng càng ôn hòa, có chút thân thiết.

"Không đáng ngại, đa tạ chủ quân."

"Đệ...Thôi, đệ hãy nói suy nghĩ của mình đi."

"Ma cung có người ở Tiên môn."

"Sao?" Áo trắng ngạc nhiên.

"Trưng Nguyệt không tấn công phía nam, đương nhiên có nguyên nhân, kiếm trận phía đông có vẻ bị phá ngoài kế hoạch, nhưng theo thuộc hạ suy đoán, Đài lão không thể đánh vào nhanh như vậy, " A Phù Quân dừng lại, "Việc này không thể gạt được Lạc Ca, cũng may chuyện này không có hại cho chúng ta."

"Ngoại trừ Thực Tâm ma, ma cung cũng có ý định với con bé đó, chẳng lẽ bí mật trên người con bé..."

"Thần tộc đã không còn tồn tại, chủ quân quá bận tâm đến lời tiên đoán hư vô mịt mờ kia, điều cả tộc mong chờ là chủ quân thống nhất yêu giới, để cho người trong tộc có được địa vị và vinh quang."

Áo trắng im lặng một lát rồi nói: "Ta hiểu."

Tiên môn và nhân giới liên thủ, dưới sự chỉ đạo xuất sắc của Lạc Ca đã hoàn thành mục đích, nhiệm vụ quan trọng hàng đầu tiếp theo là hộ tống ma anh về Thanh Hoa cung an toàn. Để đề phòng trên đường có chuyện phát sinh, Lạc Ca vẫn chưa vội vàng trở về, hắn hạ lệnh cho mọi người tạm nghỉ ngơi phục hồi sức lực ở Bạch Châu thành, trước đó hắn truyền tin đến các phái ở vùng phụ cận, các đệ tử hỗ trợ lần lượt kéo đến. Hai ngày sau, mọi người đã nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, lên đường trở về.

Về chuyện của Kha Na, Liễu Sao cũng đã nghĩ thông, nếu Lạc Ca gặng hỏi thì nàng cứ thẳng thắn khai báo là được. Ai ngờ cho đến lúc lên đường Lạc Ca cũng không hỏi gì, có lẽ Trác Thu Huyền vẫn chưa nói cho hắn biết. Liễu Sao liền bỏ việc này qua một bên, cảm thấy vui vẻ khác thường vì chuyện sắp gia nhập Tiên môn.

Giữa trưa hôm nay, trời trở nên âm u gió thổi vù vù, mọi người vội đến tiên dịch gần đó nghỉ tạm, đợi đến chiều tối, mưa gió cũng không có dấu hiệu ngừng lại, Lạc Ca liền truyền lệnh nghỉ qua đêm ở tiên dịch. Con đường này là tuyến đường được bố trí cẩn thận, mọi người đều nghỉ chân bên ngoài thành trấn lớn, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc cũng không gây tổn thương đến dân chúng, hơn nữa lại có đệ tử Tiên môn và Võ đạo đóng ở vùng phụ cận thành nên cũng dễ dàng tiếp ứng.

Bên ngoài thành hai mươi dặm, có một ngôi miếu đổ nát, hoang tàn, không có tăng lữ quét dọn, mạng nhện và bụi giăng khắp chốn, tượng Bồ Tát cũng phai màu. Bên trong không một bóng người, chỉ nghe tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, không gian thật yên tĩnh.

"Đến đây." Thứ vừa mở miệng chính là pho tượng Bồ tát bằng đất kia.

Nhận được ám hiệu, Liễu Sao vội vàng chạy đến điểm hẹn, đang nhìn đông ngó tây, bất chợt nghe giọng nói này Liễu Sao giật bắn mình. Nhờ vậy mới biết y dùng thuật ký hồn, người vốn không có ở đây: "Sao ngươi còn đi theo bọn ta? Có Lạc Ca ở đây, các ngươi không cướp được ma anh đâu."

Lư Sênh nói: "Độc của ngươi, dược sư đã có kết quả."

Liễu Sao mừng rỡ: "Thế nào? Có thuốc giải rồi phải không?"

"Không thể giải được." Lư Sênh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng không hẳn là không có cách."

Liễu Sao vội hỏi: "Có cách nào?"

"Con người vốn là linh hồn của vạn vật, loại độc này bám vào linh thể trời sinh." Lư Sênh nói: "Muốn tự loại bỏ linh khí trời sinh, biện pháp tốt nhất không gì bằng cầu xin sự giúp đỡ của ma thần."

"Ma thần?" Liễu Sao giật mình, "Ý của ngươi là..."

"Chỉ cần ngươi nhập ma, ma thần sẽ loại bỏ phàm cốt và linh khí cho ngươi, từ nay về sau tu hành sẽ càng tiến xa ngàn dặm."

Liễu Sao liên tục lắc đầu: "Không được! Ta không nhập ma đâu!"

Trong mắt người đời, sự tồn tại của yêu ma đáng sợ hơn xa Võ đạo, bản thân nàng sao có thể nhập ma được chứ? Vậy chẳng phải nàng sẽ trở thành kẻ địch của Lạc Ca và Tô Tín sao!

Ma cung không giải độc được, Liễu Sao cũng không lo lắng nhiều, dù sao Lạc Ca cũng đồng ý tìm Võ Dương hầu, không có chuyện gì Lạc Ca không làm được.

"Sao?" Thấy nàng không hề sợ hãi, giọng Lư Sênh ẩn chứa sự lạnh lùng, "Xem ra ngươi còn cách khác."

"Trước mắt cứ xem đã..." Liễu Sao lẩn sang chuyện khác, "Ngươi có biết Nguyệt ở đâu không?"

Xung quanh im ắng không lời đáp lại.

Đi rồi sao? Liễu Sao ngây ra một lúc mới có phản ứng.

"Nơi đây không nên ở lâu." Sau lưng bỗng nhiên có người.

Giọng nói vân đạm phong khinh kia khiến Liễu Sao suýt chút nữa sợ đến vỡ mật: "Lạc sư huynh!"

Không biết người đó đã đứng ở cửa từ khi nào, áo trắng che ô trắng, khí chất tỏa ra không hề bị ảnh hưởng bởi sắc trời u ám, như đứng dưới bầu trời trong xanh vạn dặm.

Nghe nói hắn ra ngoài nên mới dám tới gặp Lư Sênh, không ngờ lại gặp ở đây, là trùng hợp hay cố ý? Hắn đến bao lâu rồi? Rốt cuộc có nghe thấy gì hay không? Có phải hắn đã sớm nghi ngờ nàng?

Liễu Sao tự dọa bản thân, mồ hôi lạnh ứa ra.

"Trở về thôi." Lạc Ca lên tiếng

Liễu Sao như chim sợ cành cong, kinh hồn bạt vía theo hắn ra cửa, Lạc Ca chậm bước, nghiêng ô sang bên cạnh, nghiêng người ra hiệu, Liễu Sao đành phải bước theo.

Trong im lặng, mưa dội lên mặt dù trắng tinh trên đỉnh đầu, âm thanh trầm bổng không đồng đều, khiến cảm giác mát lạnh thấm vào người.

Liễu Sao căng thẳng duy trì khoảng cách với hắn, kiếm chuyện nói: "À, bắt được Thực tâm ma chưa?"

Lạc Ca dừng chân lại, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Chưa."

"Chạy thoát rồi ư?" Liễu Sao giật mình.

Hắn bày kế bắt Thực Tâm ma, người biết chuyện này không nhiều lắm, sau khi Thực Tâm ma bị thương nặng, vị sư huynh họ Vũ kia đã mang theo chiếc chuông tiếp tục truy lùng. Hai ngày nay, Liễu Sao hỏi thăm thì được biết vị Vũ sư huynh kia tên là Vũ Tinh Hồ, là sư huynh chính tông của hắn, đệ tử của Tử Trúc Phong phái Nam Hoa, từng là thủ tọa đệ tử Nam Hoa, cùng chiếc chuông Giải Ma, trở thành Tôn giả tiếng tăm lừng lẫy, thường đi ngao du bên ngoài.

Vũ Tinh Hồ lợi hại như vậy, sao có thể để cho Thực Tâm ma đang bị thương nặng chạy thoát?

Nghĩ đến công sức bản thân mình làm mồi nhử bị mất trắng, Liễu Sao vô cùng thất vọng, vờ như vô ý nói: "Lúc trước ở Thanh Hoa cung, muội đã nhìn thấy Thực Tâm ma, vì sao y phải mang mặt nạ, có khi nào...!" Nói tới đây, nàng liền im lặng.

Lạc Ca "Ừ" một tiếng: "Ma tộc xưa nay dùng trọc khí để tu luyện, ngày ấy ta thấy trên người y có một chút thanh khí, tuyệt đối không phải Ma tộc tầm thường, che giấu tung tích lẫn vào Tiên môn cũng là chuyện có thể, trà trộn vào thành lại càng dễ dàng, muội có thể nghĩ như vậy, tốt lắm."

Liễu Sao ngượng ngùng.

Thì ra hắn đã sớm phát hiện điều này, lúc đó Thực Tâm ma trà trộn vào thành để thoát khỏi sự truy sát.

"Thất bại trong gang tấc, là do ta tính sai." Lạc Ca nhìn ra xa, một chút tiếc hận lướt qua đáy mắt nhưng nhanh chóng biến mất: "Nhưng Tiên môn đã truy lùng y nhiều năm, lần này có thể làm y bị trọng thương, biết thêm một chút nội tình của y, cũng coi như có thu hoạch rồi."

Hắn thừa nhận do mình sai, Liễu Sao rất bất ngờ, vội nói: "Chúng ta có thể tiếp tục sắp xếp cạm bẫy dụ y lộ diện!"

Lần này, Thực Tâm ma chịu không ít khốn đốn, sợ là tạm thời sẽ không xuất hiện, vốn là ma khí của trời đất nhưng thân lại mang thanh khí, việc này thật kỳ lạ, rất có khả năng y sẽ mượn Tiên môn hoặc Võ đạo để ẩn thân, Tiên môn thì không cần bàn tới nhưng Võ đạo vàng thau lẫn lộn thế kia làm sao có thể điều tra được?

Còn nữa, lần này Yêu quân áo trắng hợp tác với ma cung, chắc là Trưng Nguyệt đã đồng ý sau khi mọi chuyện thành công sẽ giúp Yêu quân đối phó với Bách Yêu Lăng. Bách Yêu Lăng Ưng Phi tự phong là yêu vương, có địa vị ngang bằng với  Vô Tích Yêu Khuyết, Yêu quân áo trắng nóng lòng nhất thống yêu giới, Ưng Phi cũng có dã tâm, gần đây Vô Tích Yêu Khuyết và Bách Yêu Lăng đấu đá không ngừng, Tiên môn phải chuẩn bị để kiểm soát thật tốt, tránh lan đến nhân gian.

Lạc Ca cũng không giải thích nhiều, xoay mặt nhìn nàng, ánh mắt nghiêm khắc: "Lư Sênh làm việc có chọn lọc, nhưng Ma tộc dùng âm khí và trọc khí để tu luyện, tính tình càng trở nên hung tàn ngoan độc, muội cứu y một mạng có biết đã hại biết bao người không."

Hắn đã biết rồi! Liễu Sao không kìm chế được, mạnh miệng: "Y từng giúp muội!"

"Nhớ ơn báo đáp, cũng phải hiểu cái gì nên làm và không nên làm, người này tâm kế quá sâu lại có mục đích riêng, không thể quá tin tưởng."

Lại giảng đạo lý to tát! Liễu Sao không phục: "Lư Sênh không làm gì muội cả, sao không thể tin! Muội cũng không giao ma anh cho y! Chẳng phải huynh nghi ngờ muội nên theo dõi muội sao!"

"Ta ra đây để gặp Vũ sư huynh."

Liễu Sao im lặng.

Lạc Ca cũng không dạy dỗ nàng tiếp, chỉ nói: "Về thành rồi nói sau."

Còn muốn "nói sau" nữa chứ! Liễu Sao căm giận quay đầu: "Muội muốn đi dạo một lát!"

"Thực Tâm ma có thể trở lại bất cứ lúc nào." Lạc Ca bước đi.

"Ai sợ chứ!" Liễu Sao lẩm bẩm, nhưng vẫn bước theo sau.

Hết chương 25

Crypto.com Exchange

Chương (1-91)