Truyện:Bôn Nguyệt - Chương 24

Bôn Nguyệt
Trọn bộ 91 chương
Chương 24
Vị tiên nhân độc nhất vô nhị
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Như Bình

Beta: Ong MD

Chỉ trong phút chốc, tất cả cỏ cây núi đá đều biến mất, xung quanh hiện ra ảo cảnh biển máu đỏ tươi mênh mông mờ mịt, trọc khí tràn ngập không trung.

Chúng ma tướng thấy thế đều đề phòng quan sát bốn phía, có lẽ chúng đã phát hiện đây là ma khí, không phải là cạm bẫy của Tiên môn.

"Thực Tâm ma!" Liễu Sao hít một hơi lạnh, hét to, nàng ôm ma anh lùi lại.

Theo lời đồn thì Thực Tâm ma thuộc Ma tộc, nhưng trên thực tế y là ma đầu do trời đất sinh ra, không bị ma thần quản thúc. Rất nhiều kẻ trong ma cung cũng chỉ mới nghe danh tiếng của y chứ chưa gặp bao giờ, nên chúng ma đều nửa tin nửa ngờ. Bách Hạc Tử biết đã xảy ra biến cố, y đánh mắt nhìn đồng bọn, bốn tên ma tướng đồng loạt tấn công Thực Tâm ma, còn y mang theo hai tên ma tướng khác bao vây Liễu Sao, quát: "Còn không mau giao ma anh ra?"

Đến lúc này mà Lạc Ca vẫn chưa hiện thân, chẳng lẽ nàng đã đoán sai? Liễu Sao hoảng hốt.

Bây giờ trước sói sau hổ, tiến không được lùi cũng chẳng xong. Cả hai bên đều nhất định muốn cướp được ma anh, dù nàng có liều mạng cũng không chỉ là hy sinh vô ích. Lựa chọn tốt nhất là giao ma anh ra để bọn chúng tranh giành. Dù sao mục tiêu của bọn chúng cũng không phải là nàng, như vậy cơ hội sống sót sẽ cao hơn!

Nhưng một mình nàng trốn về, làm sao mà dám đối mặt với bọn Tô Tín đây?

Rất nhiều lần bụng bảo dạ không thèm quan tâm, nhưng trong thâm tâm nàng cứ mãi mong chờ một ngày nào đó sẽ được mọi người đón nhận.

Đây không phải là chọn lựa đơn giản, mà là sự giày vò ý chí. Mặt Liễu Sao xanh mét, những giọt mồ hôi to như hạt đậu túa ra trên trán.

Trong lúc do dự, bốn ma tướng đã hợp sức tấn công Thực Tâm ma. Thực Tâm ma hừ nhẹ một tiếng, hợp hai tay lại giữa ấn đường, trong phút chốc tử khí tỏa ra, trên đầu móng tay xanh lam nhọn hoắt hiện lên những đốm lửa đỏ, chúng nhảy múa xoay tròn, tựa như bóng ma trơi âm u. Luồng ma khí cực mạnh hội tụ trên đỉnh đầu hóa thành ma trận vô cùng lớn.

Bốn ma tướng trở tay không kịp, dưới luồng ma lực khủng khiếp, hai ma hồn hóa thành khói sương.

Bách Hạc Tử thấy thế hoảng sợ, không thèm quan tâm tới Liễu Sao. Ma tướng không ai bảo ai đều tự chuyển hướng tấn công kết giới, chúng muốn trốn về báo tin. Lặng lẽ không một âm thanh, Thực Tâm ma xuất hiện sau lưng ba người, vươn tay ra, rồi thu tay lại. Ma hồn bị bóp nát giống như ánh sáng của đom đóm, tan biến giữa đất trời!

Tận mắt chứng kiến loại sức mạnh khủng khiếp này, Liễu Sao mới biết nàng có thể thoát khỏi tay Thực Tâm ma hai lần trước đây đều là may mắn.

Không thể ngờ được đám ma tướng không chịu nỗi một đòn của Thực Tâm ma.

"Mau đem ma anh đi đi!" Bách Hạc Tử thấy tình hình nguy cấp bèn đẩy nàng đi, rõ ràng y vẫn còn nhớ nhiệm vụ của mình.

Tận mắt nhìn y dần tan thành vũng máu, Liễu Sao cũng không hiểu rõ cảm nhận trong lòng mình, nàng quay đầu muốn bỏ chạy, nhưng vừa thi triển độn thuật thì đã đụng trúng kết giới bật trở về. Nàng từng giao đấu với Thực Tâm ma, Liễu Sao cũng không bị dọa đến mất sạch lý trí, nàng dừng lại một mình tự lập trận pháp, chưởng phong biến thành hàng nghìn lưỡi dao, trong nháy mắt hóa thành một trăm bóng hình, thật giả khó phân.

Nàng dốc hết sức lực tung ra võ chiêu mạnh nhất cuộc đời nàng, nhưng trong mắt Thực Tâm ma chiêu thức đó vẫn không hề có sức uy hiếp. Trong kết giới biển máu đỏ rực, Thực Ma ma tựa như ma quỷ lướt tới sau lưng Liễu Sao, vươn tay chụp lấy nàng.

Dòng máu cao quý biến mất mấy vạn năm, khí tức của nó bây giờ lại xuất hiện trên người con bé này, nó chính là phần linh dược tu hành hiếm có! Loại dược vật này còn quý giá hơn cả ma anh! Hơn nữa, con bé này căn bản còn không biết mình đang có được thứ gì, cho nên đến giờ vẫn còn nhỏ nhoi yếu ớt thế này, đúng là một cơ hội tốt để bắt nó!

Liễu Sao ôm ma anh tránh đi trong gang tấc, phút chốc biển máu trước mặt lại biến ra ma ảnh đáng sợ, nhìn vào đôi mắt đỏ rực, Liễu Sao không kiềm chế nỗi toàn thân run rẩy, dường như nàng sắp giao ma anh ra.

Nhưng đúng lúc này, nàng chợt nhớ đến khuôn mặt kiên định của Tô Tín.

Lúc này mà giao ma anh ra thì Thực Tâm ma cũng không bỏ qua cho nàng. Nếu không thể để y có được ma anh, vậy chỉ còn duy nhất một lựa chọn...

Ma xui quỷ khiến thế nào, Liễu Sao nâng tay lên đánh xuống bọc tã trong lòng.

Chỉ cần ma anh biến mất thì Thực Tâm ma chẳng thể cướp được nó.

"Khoan đã!" Thực Tâm ma kinh hoàng, khàn khàn quát lớn, nhưng không kịp ngăn cản.

Bỗng nhiên, đứa trẻ bật khóc trong màn đêm!

Trái tim như bị thứ gì đó châm chích, Liễu Sao chợt tỉnh mộng, động tác bất giác chậm đi đôi chút.

Trong lòng nàng đống tã lót bọc thật kín không thể nhìn thấy khuôn mặt trẻ con, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc như dứt từng đoạn ruột kia.

Không để nàng đắn đo nhiều, Thực Tâm ma đã lướt đến trước mặt.

"Lục Ly!" Liễu Sao bị luồng ma khí đậm đặc vây quanh, sắc mặt nàng hoảng hốt trắng bệch, theo thói quen gọi cái tên quen thuộc nhất.

Lục Ly lại không hề xuất hiện vừa kịp lúc như bình thường, nhưng lại có tiếng chuông trong trẻo vọng vào tai nàng.

Một tiếng, hai tiếng ... Tiếng chuông truyền đến từ phía sau, như một dòng suối ngọc bắn tung tóe, giờ đây ngọc vỡ, từng tiếng rõ ràng, trong đó ẩn chứa vô vàn sát khí, một âm tiếp một âm, từng lớp kéo từng lớp, mặt đất cũng lung lay theo tiết tấu của nó gợn lên tầng tầng lớp sóng.

Một luồng sáng trắng đột nhiên hiện lên trước mặt, tiên khí dồi dào ùn ùn kéo đến phủ kín đất trời!

Luồng sáng chói lòa rực rỡ bao phủ một vùng, đâm vào mắt khiến người ta không thể mở mắt, trong luồng sáng đó mơ hồ có bóng dáng một người, cả thân thể lẫn mái tóc đều được bao bọc trong một vầng sáng rực rỡ, tựa như vòng trang trí viền quanh bức họa, lạnh lẽo mà kính cẩn nghiêm trang.

Luồng hào quang yếu dần, rốt cuộc tầm mắt cũng trở nên rõ ràng hơn.

Vị tiên nhân áo trắng tay bắt kiếm quyết lạnh lùng đứng đó, tà áo trắng dài tung bay phất phơ theo gió.

Tư thế của kẻ mạnh, mạnh mẽ đến mức khiến người ta không thể dời tầm mắt.

Là hắn! Hắn đang chờ ở đây thật! Liễu Sao vui mừng khôn xiết an tâm lại, nàng thừa cơ lùi về phía sau hai trượng cách xa Thực Tâm ma.

Đôi mắt hẹp rèm mi dài, sóng mắt lạnh lùng tựa ánh sao, ngập tràn sự quyết đoán, toan tính. Cơn gió lướt qua, ảo cảnh biển máu đỏ rực tầng tầng lớp lớp đã biến mất, xung quanh lại hiện ra cảnh vật thật sự. Trên đỉnh đầu, một thanh kiếm lớn dài mấy trượng cùng với tiên ấn mang sắc vàng huy hoàng, dần dần áp sát xuống Thực Tâm ma! Rõ ràng là 'Cực thiên thuật' của Nam Hoa phái, sát đạo!

Kiếm khí giăng kín trong vòng một dặm, tìm không thấy một khe hở trốn tránh.

Trước mặt là người cầm chuông áp sát, đằng sau lại là sát chiêu của Lạc Ca, Thực Tâm ma bị tấn công bất ngờ, không chỗ né tránh, đành phải biến chiêu nghênh đón.

Chiêu thức giao nhau, rốt cuộc luồng sáng đỏ rực sắc máu cũng bị tiên khí thôn tính!

Thực Tâm ma kêu một tiếng thảm thiết, có lẽ y bị nội thương rất nặng, nhưng y nhanh chóng ứng biến, lợi dụng sức công phá khi hai luồng sức mạnh va vào nhau để đánh vỡ kết giới của Lạc Ca, rồi hóa thành luồng khí đen bỏ chạy.

Liễu Sao bị chấn động lùi về sau chục bước mới đứng vững, nàng vội vàng xoay người lại tìm kiếm bóng dáng chủ nhân tiếng chuông kia, chỉ nhìn thấy một luồng sáng đỏ trắng lướt tới bám theo Thực Tâm ma, dư âm còn lại chỉ là âm thanh du dương xa vời, xua tan bầu không khí căng thẳng.

Chỉ trong phút chốc đất trời tĩnh lặng lại hiện về trước mắt.

"Là Vũ sư huynh."

Tiếng chuông mất hút, tinh thần cũng bình ổn lại, Liễu Sao vội hỏi: "Huynh ấy đi một mình có sao không?"

"Thực Tâm ma đã bị thương nặng, không trốn xa được." Lạc Ca thu kiếm vào vỏ.

Xem ra Vũ sư huynh đó rất lợi hại, Liễu Sao yên tâm, nghĩ rằng cuối cùng cũng giải quyết được Thực Tâm ma, nàng thầm vui mừng.

Lạc Ca đột nhiên hỏi: "Thực Tâm ma muốn bắt muội?"

Ngay cả y cũng nhận ra Thực Tâm ma chú ý đến nàng, có nên kể với hắn hay không? Liễu Sao đang do dự, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nàng biến sắc, tức tối chỉ vào mặt hắn hét lên: "Ngươi ... ngươi ... ngươi dùng ta làm mồi nhử!"

Thực Tâm ma tìm đến nàng hai lần liên tiếp, tất cả mọi chuyện đã xảy ra không thể dùng sự "trùng hợp" để giải thích. Nên hắn bèn thuận thế lợi dùng nàng làm mồi nhử, hơn nữa còn có ma anh, Thực Tâm ma tham lam quả nhiên đã trúng kế.

"Mới vừa nãy muội..." Lạc Ca nhìn ma anh trong lòng nàng khẽ nhíu mày.

"Đúng vậy, ta muốn giết nó!" Mồ hôi lạnh vẫn còn toát trên lưng, Liễu Sao không thể nhẫn nhịn được nữa, nàng tức giận quát: "Là ta tàn nhẫn, tâm địa độc ác, thì đã sao!"

Đã dùng nàng làm mồi nhử, lại còn chỉ trích nàng lạm sát vô tội sao? Vì không để Thực Tâm ma đạt được mục đích, nàng chọn cách tiêu diệt ma anh, cho dù không đúng thì nàng chẳng còn biện pháp nào nữa.

"Chẳng phải các người không muốn nó rơi vào tay Thực Tâm ma sao, còn trách ta nữa chứ!"

"Ta mà giao nó ra, các người lại mắng ta!"

"Đám Tiên môn các người toàn là người tốt, chỉ có mình ta xấu xa đó!"

Lạc Ca không lên tiếng chỉ im lặng nghe nàng trút giận.

"Vô duyên vô cớ dùng ta làm mồi nhử, ngươi quá đê tiện!" Mắt Liễu Sao đỏ hoe, làm sao còn suy nghĩ đắn đo nhiều cho được, nàng chỉ thẳng mặt hắn hét lên: "Đừng nghĩ rằng ta là con ngốc, các người đều khinh thường ta, ta là người trong Võ đạo đó, ngươi sợ ta bám lấy thế tử nên mới cố ý đối xử tốt với ta, phì phì phì! Đồ giả mù sa mưa, ai thèm theo ngươi về Nam Hoa chứ! Ta kém xa muội muội bảo bối của ngươi đó, ai cần ngươi dạy chứ! Ta thèm lắm chắc!"

Càng chửi càng tức, nàng dứt khoát đá bụi đất lên y phục trắng tinh của hắn, sau đó chống nạnh trừng mắt nhìn hắn.

Lạc Ca vẫn rất bình tĩnh, đợi nàng mắng xong mới lên tiếng: "Tính ra, nguồn gốc của Võ đạo không có gì tệ hại, tội lỗi là ở lòng người, muội muốn thoát khỏi Võ đạo cũng là chuyện tốt."

Rời khỏi Võ đạo? Liễu Sao ủ rũ ngay tại chỗ, khuôn mặt dần dần ửng đỏ.

Sau khi nhìn lén hắn trò chuyện với Thương Ngọc Dung, nàng khó tránh khỏi phẫn nộ, nhưng vì muốn lợi dụng hắn thoát khỏi Hầu phủ nàng mới phải nhẫn nhịn, vậy mà hắn đã biết từ lâu! Cũng đúng, cái trò khôn vặt đó làm sao qua được mắt hắn?

"Ta sẽ tìm Võ Dương hầu thương lượng." Ngược lại Lạc Ca rất ôn hòa: "Tư chất của muội rất tốt, rất thích hợp gia nhập Tử Trúc Phong của chúng ta."

Tử Trúc Phong? Đó là kiếm đạo nổi tiếng nhất của Nam Hoa phái, là đỉnh cao của kiếm thuật trong Tiên môn!

Hắn vẫn còn muốn thu nhận mình? Liễu Sao ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu, mặt nhăn nhó thì thầm: "Ai thèm chứ!"

Miệng thì nói cứng, nhưng lửa giận đã tắt ngúm, bộ dáng nàng trông hơi chán chường.

Lần này quả thật rất lời, tuy phải làm mồi nhủ, nhưng ngoại trừ hơi hoảng sợ, nàng cũng không hề bị tổn thương gì. Tiên quy nghiêm ngặt, hắn dám lấy nàng ra mạo hiểm, đó là biểu hiện của sự tự tin tuyệt đối.

Liễu Sao bỗng giật mình.

Lực lượng phòng thủ phía nam rất mỏng, chắc chắn là do hắn cố ý sắp xếp, để nàng thuận lợi thoát ra mà không khiến Thực Tâm ma sinh nghi. Nhưng... tại sao hắn dám chắc chắn nàng sẽ ôm Ma anh trốn tới phía nam?

Hắn đã sớm đoán được bên phía đông sẽ xảy ra chuyện!

Ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, Liễu Sao thấy hoảng sợ.

Tuyến phòng thủ vòng ngoài ở hướng Đông vốn rất chắc chắn, Đỗ Minh Trùng thích nhất tranh công đoạt lợi, nhưng vào đúng thời khắc mấu chốt y lại không thể ngưng khí, những người tu Võ đạo chắc chắn không thể xảy ra tình trạng này! Xem dáng vẻ của Đỗ Minh Trùng thì không giống đang giả vờ ...

Tạ Lệnh Tề! Liễu Sao rốt cuộc đã tìm ra đầu mối, nàng kích động suýt chút nữa bật thốt lên.

Bạch Phượng từng tiết lộ, Tạ Lệnh Tề cho Đỗ Minh Trùng một quyển thuật pháp, cách tu luyện của Tiên môn và Võ đạo có rất nhiều điểm trái ngược nhau, Đỗ Minh Trùng luyện tập bị phản phệ cũng không khó giải thích! Lúc trước Liễu Sao đoán Đỗ Minh Trùng có giở trò xấu cũng là nhắm vào Lục Ly. Phòng tuyến phía đông bị phá vỡ, thế lực của ma cung tiến vào cướp mất ma anh, lần hành động này thất bại, tất cả trách nhiệm đều đổ hết lên đầu Lạc Ca.

Tạ Lệnh Tề là cố ý hay vô tình? Liễu Sao đã có đáp án trong lòng, nhưng vẫn thấy thật khó tin, nàng không thể ngờ đường đường là Thủ tọa đệ tử của Nam Hoa, lại vì thù oán cá nhân mà hi sinh đại cục!

Đáng tiếc, Lạc Ca không hổ là Lạc Ca! Sau khi hắn phát hiện điều bất thường cũng không vạch trần mà vẫn giao phòng tuyến phía Đông cho Tạ Lệnh Tề. Hơn nữa còn thuận theo tình thế bố trí kế hoạch, phòng thủ phía đông vừa vỡ, Ma cung chắc chắn dốc toàn lực tấn công. Thương Ngọc Dung và Trác Thu Huyền khó có thể chống cự, tất nhiên sẽ chọn cách ở lại giữ chân chúng tướng của Ma cung, hai người theo bản năng sẽ giao Ma anh giao cho nàng, người có tu vi kém nhất, bảo nàng chạy đến cầu cứu Lạc Ca. Mà nàng vì vậy sẽ trở thành mục tiêu của Ma cung, những người ở lại sẽ không gặp nhiều nguy hiểm, sau đó hắn cố tình sơ sẩy phòng tuyến phía Nam thả nàng chạy ra ngoài.

Còn thâm hơn nữa là, lúc Thương Ngọc Dung giao ma anh cho nàng, có lẽ đã biết trước kế hoạch rồi!

Mượn tay Tạ Lệnh Tề tạo ra sự việc "bất trắc", rồi sắp đặt Thương Ngọc Dung và Trác Thu Huyền canh giữ chẳng qua chỉ là vỏ bọc bề ngoài, cũng để phù hợp với phong cách làm việc 'chu đáo kín kẽ' của hắn. Ma tướng đuổi giết Liễu Sao, sự chật vật của nàng, sự mất tích của hắn càng khiến cho mọi việc trở nên cực kỳ chân thật, rốt cuộc cũng đã lừa được Thực Tâm Ma xuất hiện.

Nhìn thấu cạm bẫy rồi tương kế tựu kế dẫn dắt Ma cung mắc mưu, hiểu rõ lòng dạ của Tạ Lệnh Tề, dễ dàng lợi dụng việc này giăng bẫy Thực Tâm ma. Tất cả quá trình nhìn qua tưởng như chuyện ngoài ý muốn, nhưng thật ra là từng vòng từng vòng liên kết chặt chẽ, không chê vào đâu được.

Trước đó hắn không giải thích gì với nàng và Tô Tín, ngoại trừ để gia tăng độ chân thật, có phải hắn còn có ý thử thách hai người không?

Liễu Sao gần như là hoảng sợ nhìn vị tiên giả đứng trước mặt.

Trên khuôn mặt tuấn tú không có sự vui sướng hay kiêu ngạo, với y mà nói thành công chỉ là kết quả tất yếu, là một việc tầm thường mà thôi.

Đến lúc này nàng mới phát hiện, sự vĩ đại của hắn đều là lẽ đương nhiên. Nhìn thấu lòng người, giỏi dùng mưu lược, lại còn sự quyết đoán khiến người ta phục tùng vô điều kiện, đó chính là tố chất của kẻ xuất sắc và người lãnh đạo trời sinh, hắn rất xứng với danh hiệu người đứng đầu Tiên môn, bất kỳ ai cũng không thể phủ nhận.

Đây là vị tiên giả độc nhất vô nhị.

Sự bất mãn lúc trước không còn sót lại chút nào, thay vào đó là sự tôn sùng thật tâm với một con người cực kỳ vĩ đại. Liễu Sao chợt mở miệng: "Hình như Tạ sư huynh đã dạy Đỗ Minh Trùng một bộ thuật pháp." Đối diện với ánh mắt của y, Liễu Sao chợt lúng ta lúng túng nói: "Không phải ta có ý đó ..." Cô gái xưa nay vẫn quen thói khiêu khích chia rẽ bây giờ nói sự thật trước mặt hắn lại sợ bị hiểu lầm thành gây rối ly gián.

Lạc Ca "Ừ" rồi nói: "Ta đã biết."

Liễu Sao há miệng ngẩn ngơ, chẳng biết nên nói gì.

Đúng rồi, hắn không thèm quan tâm lòng ghen ghét, đố kỵ của Tạ lệnh Tề. Có rất nhiều người muốn chứng kiến hắn thất bại, trên thế gian này vốn không có nhân vật nào có thể khiến tất cả mọi người công nhận, thế thì cần gì phải lãng phí thời gian tranh giành sự công nhận chứ? Có được ánh sáng huy hoàng tất phải có cái bóng sau lưng. Người thông minh sẽ hướng về ánh sáng, do đó sống vui vẻ; kẻ ngu ngốc lại chỉ nhìn vào bóng tối, nên sống trong sầu muộn.

Một lúc lâu sau ...

"Việc của Tạ Lệnh Tề, không thể suy đoán chủ quan."

Ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ, nhưng hàng mi dài thẳng lại cực kỳ lạnh lẽo.

Trước mặt một người ngoài như nàng, hắn không gọi Tạ Lệnh Tề là sư huynh, là biểu lộ rõ ràng hắn rất tức giận, quả nhiên hắn biết rõ rành rành những toan tính của Tạ Lệnh Tề.

Liễu Sao thở phào nhẹ nhõm, vội vã gật đầu.

Không cần hắn nhắc, nàng vốn cũng không muốn tiết lộ tin này ra. Loại người như Tạ Lệnh Tề, nàng không muốn chọc tới.

Liễu Sao đột nhiên cảm thấy đứa bé trong lòng im lặng quá mức, Liễu Sao vội vã kéo tấm tã ra xem.

Nói ra cũng kỳ lạ, thật không ngờ đứa trẻ vừa sinh đã biết mở mắt, đôi con ngươi đen lay láy, nhìn nàng chăm chú.

Nó còn sống! Liễu Sao nhẹ nhàng thở ra, nàng khó kiềm lòng mà yêu thích nó, nàng dùng ngón tay khẽ chạm vào chiếc mũi nhỏ xíu xiu kia.

"Oa..." Đứa bé con khóc toáng lên.

"Ôi! Ôi!" Liễu Sao luống cuống tay chân, theo bản năng muốn nhét đứa trẻ vào lòng Lạc Ca, nhưng khi hoàn hồn nàng đành ngượng ngùng lùi lại: "Nó ... nó ... nó ... khóc rồi!"

Lạc Ca nhíu đôi mày nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng nàng, hắn đút cho nó một viên đan dược, viên thuốc vừa vào miệng lập tức tan ra, đứa bé như giống như được uống sữa, ngoan ngoãn nuốt xuống, không khóc cũng không la nữa.

"Mới vừa rồi..."

Xem đi, lại muốn trách mắng nàng! Liễu Sao lập tức "hừ" một tiếng.

"Thật ra, muội không làm gì sai."

"Hở?"

"Tuy nhiên, không có một ai mong mình sẽ bị vứt bỏ cả."

Không trách cứ, cũng không khen ngợi, những lời không nặng không nhẹ đó dường như lại ẩn chứa hàm ý sâu xa.

Liễu Sao giật mình đứng đó.

"Quay về thôi." Bóng trắng tinh khôi khuất dần trong màn đêm, sáng trong phóng khoáng, hiện rõ vẻ thong dong và tự tin không ai sánh bằng.

Trước ngôi nhà tranh, cát đá bay tứ tung, ánh sáng lóe qua những khe hở, con người, tiên, yêu, ma bốn bên đang trong tình thế giằng co. Lạc Ca quả nhiên đã để lại một đòn bọc hậu, kiếm trận phía trước vừa bị phá đã khởi động lớp lớp trận phù. Vài vị Chân quân, Chân nhân cùng Tạ Lệnh Tề và hơn mười đại đệ tử mượn thế thiết lập tiên trận mới. Tiên Liên tỏa trói chặt Đài lão, Vị Húc và hơn mười tên đại tướng Ma Yêu.

* Tiên Liên tỏa: Dây xích khóa yêu ma của Tiên môn.

Đánh đến tận lúc này, ma cung đã biết mình bị trúng kế, vì muốn thoát thân nên dốc toàn lực phá trận. Bên này Tiên môn và Võ đạo trông như đông hơn, nhưng nhân tu Võ đạo sao có thể giống đệ tử Tiên môn cố hết sức lực chỉ vì chuyện chẳng liên quan đến mình? Pháp trận lập tức khó có thể tiếp tục duy trì.

Bất chợt, màn sương đen lan rộng, tràn ngập khắp tiên trận.

Phía đối phương có kẻ không tiếc hao tổn công lực bản thân, dùng ma huyết dẫn truyền, gắng gượng nghịch chuyển linh khí, linh khí trong phạm vi mười trượng bị hút lấy, hình thành không gian vặn xoắn, nó không ngừng khuếch đại, tập kích sâu vào gân mạch của những người canh giữ trận pháp.

Đệ tử Tiên môn không kháng cự nổi, trọng thương thổ huyết. Kẻ tu Võ đạo càng không cần nhắc đến, bọn họ chỉ dựa vào việc hấp thụ linh khí trời đất tức thời, giờ đây linh khí nghịch chuyển, thân thể người phàm sao chịu đựng nỗi? Tất cả cao thủ Võ đạo chịu đợt tấn công quá mạnh này, gân mạch đau buốt khó chịu, tức khắc trọng thương ngã lăn ra đất. Tiên trận lập tức xuất hiện lỗ hổng, Đài lão và Vị Húc thừa dịp phá trận bỏ chạy.

Tình hình hết sức nguy ngập, một luồng kiếm sáng rực đột ngột xuất hiện trên bầu trời cao, xé ngang không gian, linh khí hồi phục như cũ!

"Kẻ mạnh nhất ma cung, quả nhiên là Lư Ma Sử."

* Lư Ma Sử: Lư là họ của Lư Sênh; Ma cung có tả hữu Thánh Sử, nhưng Lạc Ca không gọi là Thánh Sử mà gọi là Ma Sử.

Nghe giọng nói thản nhiên đó, mọi người trong Tiên môn không hẹn mà cùng lộ nét mặt vui mừng, Thương Ngọc Dung lau vết máu bên khóe môi, tươi cười: "Thiếu gia trở về thật đúng lúc."

Khuôn mặt Trác Thu Huyền vốn ngập tràn lo lắng đỡ Thương Ngọc Dung, vừa thấy thế đôi mày hơi giãn ra, nàng vừa vứt y sang một bên vừa bước tới: "Ma tôn Trưng Nguyệt chạy về phía Tây."

Lạc Ca không nói gì thêm, tầm mắt chăm chú nhìn người đứng giữa sân.

Lúc này, Liễu Sao mới hiểu vì sao hắn không đuổi theo Thực Tâm ma mà lại vội vã quay trở về, thật sự Tiên môn rất thiếu người. Phía đối phương rõ ràng có cao thủ trấn giữ, vừa nãy hắn kịp lúc ra tay ngăn cản mới tránh được thương vong nghiêm trọng.

Lại nhìn sang tên ma tướng lợi hại, người đó gầy gò, cao cao, ánh mắt âm trầm, không phải Lư Sênh thì còn là ai chứ!

Liễu Sao vội vã trốn vào góc tường.

Vừa nãy Lư Sênh dốc sức tung chiêu, tất cả ma tướng yêu tướng đều chạy thoát khỏi tiên trận. Lần này Lư Sênh vì cứu mọi người nên bị thương không nhẹ, y quỳ một gối thở hổn hển, Vị Húc bước lên trước dìu y: "Lư Thánh sử ..."

"Đi giúp Thánh quân." Lư Sênh đẩy y ra, ngữ điệu gần như ra lệnh.

Địa vị của Vị Húc vốn trên y, nhưng nghe vậy cũng không hề tức giận, chỉ gật đầu, lập tức dẫn chúng ma chạy thẳng đến phía Tây, vài vị chân quân, chân nhân bị thương nhẹ làm sao để bọn họ chạy qua đó trợ giúp chứ, nên cũng bám sát theo.

Lạc Ca vốn luôn lo lắng Yêu quân áo trắng sẽ đích thân ra tay, cho nên mới vội vã quay lại, Lạc Ca thấy tình thế bèn nói: "Chỗ này giao lại cho Tạ sư huynh." Vừa dứt lời liền ngự kiếm rời đi.

Liễu Sao tìm khắp cả nhưng vẫn không thấy bóng Lục Ly, nàng rất nóng ruột muốn bước qua, lại thấy Lư Sênh và vài tên ma binh đang bị Tạ Lệnh Tề và một số đại đệ tử giăng trận bao vây.

Liễu Sao nhìn Tạ Lệnh Tề mà đỏ hết cả mắt.

Chuyện Tạ Lệnh Tề giở trò sau lưng Lạc Ca, bây giờ nghĩ lại có rất nhiều vấn đề trong đó. Thực lực nàng và Tô Tín là yếu nhất, mà thân phận Tô Tín rất đặc thù, việc hai người ở lại canh trong nhà giữ là chuyện có thể đoán trước, nàng không tin Tạ Lệnh Tề sẽ không nghĩ tới! Tạ Lềnh Tề tạo ra kẽ hở, nếu Lạc Ca không sớm chuẩn bị, Tô Tín chắc chắn sẽ chết trong tay bọn Đài lão, Tô Tín chết tất nhiên sẽ đả kích đến Lạc Ninh, thậm chí sẽ phá hỏng liên minh giữa Tiên môn và Võ đạo, vậy nàng và Lục Ly còn có thể toàn mạng sao!

Chuyện xảy ra liên quan đến sự sống chết của bản thân, cớ gì Liễu Sao lại không giận chứ? Nhưng nàng cũng hiểu rõ, lần này rất khó trị tội Tạ Lệnh Tề.

Tiên môn luôn chú trọng tôn kính trưởng bối, đứng đầu là tình đồng môn, các đệ tử không được phép có hành vi đạo đức suy đồi. Bối phận của Tạ Lệnh Tề là bậc bề trên của Lạc Ca, lại là đồ tôn mà Vạn Vô tiên tôn xem trọng, bề ngoài y ôn hòa khiêm tốn, mối quan hệ với mọi người lại không tệ, ai dám dễ dàng ngờ vực y? Lần này nếu không có Bạch Phượng lén tiết lộ tin tức, Liễu Sao cũng không thể ngờ được y dám âm thầm giở trò trong vụ này. Hơn nữa, y làm việc vẫn chừa đường lui cho mình... y chẳng qua là có lòng tốt "chỉ dẫn" thuật pháp cho Đỗ Minh Trùng, là do bản thân Đỗ Minh Trùng luyện sai mà thôi.

Không chỉ Đỗ Minh Trùng không nhận ra mình bị người ta đưa vào tròng. Chỉ e rằng chính Bạch Phượng cũng không ngờ được, Tạ Lệnh Tề có thể vứt bỏ nàng ta bất cứ lúc nào.

Liễu Sao siết chặt đôi tay.

Đem ra so sánh, Lư Sênh cứng cỏi hơn y nhiều lắm! Ngay cả Bách Hạc Tử cũng tốt hơn y! Thủ tọa đệ tử tiên môn ấy thế mà không bằng cả ma tộc!

Với Lư Sênh, Liễu Sao chưa bao giờ nghĩ rằng ma trong miệng người đời là kẻ không từ việc ác nào lại có tình có nghĩa đến vậy, khiến lòng nàng nảy sinh vài phần thiện cảm. Thấy Lư Sênh bị vây trong trận, Liễu Sao thầm sốt ruột... Trước đây Lư Sênh đã làm những chuyện xấu xa gì nàng không tận mắt chứng kiến, nhưng y lại là "Thuộc hạ tương lai" của nàng, cũng đang giúp đỡ nàng một số việc, lúc nãy còn dặn dò Bách Hạc Tử nương tay với nàng, bây giờ tận mắt thấy y gặp nạn, Liễu Sao thật không bỏ mặc được.

Quan niệm về chính tà của Liễu Sao không có ranh giới quá rõ ràng. Giờ phút này nàng thiên vị Lư Sênh, người đối xử "không tệ" với nàng.

Trong trận pháp, tình hình Lư Sênh ngày càng nguy hiểm.

Phải làm sao để cứu y mà không bị phát hiện đây? Liễu Sao đang khổ sở nghĩ cách, nàng vừa xoay mặt qua liền bắt gặp ấm nước sôi ùng ục trên bếp, lửa đang cháy rực trong bếp. Trong phút chốc, nàng nhanh trí nghĩ ra, thừa dịp mọi người không để ý, nàng khẽ búng ngón tay, một thanh củi đang cháy thuận đà rơi khỏi bếp, khiến đống củi bên cạnh cũng bén lửa bốc cháy theo.

Mưu kế đã hoàn thành, Liễu Sao vội vàng dùng một pháp thuật nhỏ dẫn gió lùa vào, sau đó nàng ẩn giấu khí tức của mình rồi ôm ma anh đến đứng bên khung cửa sổ kia.

Trong phòng vẫn còn có người mẹ và người mẹ chồng, trước mặt đông người như thế, nàng không tin Tạ Lệnh Tề dám mặc kệ tính mạng của con người!

Không ngoài dự đoán, cỏ tranh rất dễ cháy, lửa gặp gió bùng lên càng nhanh không thể cứu vãn, khói đặc cuồn cuộn nhanh chóng bốc lên từ cửa sổ.

"Cháy!" Có tên đệ tử kêu lên.

Đám người Tạ Lệnh Tề hoảng hốt, không ai bảo ai quay mặt lại nhìn, rốt cuộc tiên trận đã xuất hiện kẽ hở. Lư Sênh và vài tên ma binh còn lại thừa cơ hội này đột phá vòng vây, hóa thành âm phong rồi biến mất.

Lạc Ca không có ở đây, Liễu Sao làm việc xấu cũng không hề e dè, nàng tự thấy mình hành động không chê vào đâu được, thấy sắc mặt Tạ Lệnh Tề rất khó coi, nàng càng khoái chí.

Chẳng phải y ghen tức Lạc Ca sao? Bây giờ làm cho y không thể hoàn thành nhiệm vụ! Để cho tất cả mọi người đều biết y không bằng Lạc Ca, hừ!

Lư Sênh đã được cứu thoát, cuối cùng Liễu Sao mới nhớ tới an nguy của Lục Ly, nàng vội vàng rời khỏi chỗ này chạy qua phía Tây.

Hết chương 24

Crypto.com Exchange

Chương (1-91)