Truyện:Bôn Nguyệt - Chương 27

Bôn Nguyệt
Trọn bộ 91 chương
Chương 27
Mầm tâm ma
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Như Bình

Beta: Ong MD + Vô Phương

"Bớt giả thần giả quỷ đi!" Liễu Sao hoàn toàn không sợ hắn, nét mặt vừa khinh bỉ, vừa xem thường.

"Vẫn to gan như thế." Quả nhiên hắn cười rồi thu tay lại.

"Ngươi là ma?"

"Có thể xem như vậy."

Liễu Sao lạnh lùng nhìn hắn, tựa như muốn xuyên qua mũ áo choàng nhìn vào mắt hắn: "Ngươi có liên quan đến trận hỏa hoạn ở nhà ta phải không?"

"Hả, hỏa hoạn gì cơ?"

"Ngươi vừa đổi lấy vận mệnh của ta thì không bao lâu nhà ta bị cháy."

Trận hỏa hoạn đó đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của nàng.

"Ma vẫn thường làm chuyện xấu." Liễu Sao siết chặt tay: "Ta rơi vào bước đường này, có phải là do ngươi giở trò quỷ không?"

"Sao lại thế được, ngươi hiểu lầm ra rồi." Ngữ điệu của hắn dường như rất vô tội: "Năm xưa phụ thân ngươi đuổi việc một hạ nhân, kẻ đó ôm oán hận trong lòng, cho nên mới phóng hỏa trả thù."

Liễu Sao phản bác: "Không thể trùng hợp như vậy được."

"Đúng vậy, quả thật là trùng hợp." Hắn thở dài: "Đây chính là sự thật, ngươi cứ đi hỏi thăm rồi sẽ biết ta không nói dối. Khi đó ngươi chỉ là một đứa bé, sao ta có thể bắt nạt một đứa bé con được chứ?"

Liễu Sao nhìn hắn hồi lâu rồi khẽ hừ: "Ta không tin!" Miệng thì nói thế, nhưng bàn tay nắm chặt đã dần dần buông lỏng: "Ngươi đã biết kẻ đó muốn trả thủ nhà chúng ta, tại sao ngươi không cản? Cho dù là... giúp một chút cũng không được sao."

Hắn lắc đầu: "Ta không có lý do để nhúng tay vào. Nếu không thì sao ta lại bỏ mặc ngươi được chứ, Liễu Sao nhi."

"Ta không tin! Ngươi rất lợi hại."

"Ừ, có đôi khi lợi hại cũng vô ích."

Nghe lời giải thích chân thành như thế, Liễu Sao đã tin tưởng tám phần, nhưng vẫn xoay mặt hừ hừ: "Ta không tin đâu!"

Hắn cũng không thèm chấp: "Xin lỗi, vì lúc trước ta không thể cứu ngươi, nên lần này ta có lòng đến cảnh tỉnh ngươi đây."

"Ai mà biết lòng tốt của ngươi có phải thật hay không!" Liễu Sao nói thầm, nửa tin tưởng nửa nghi ngờ nhìn hắn: "Ngươi muốn nhắc nhở ta cái gì?"

"Đó là, phải lưu ý người bên cạnh ngươi."

"Cái gì?" Liễu Sao hét lên.

"Liễu Sao nhi, trên người ngươi có bí mật mà rất nhiều người thèm khát, kẻ đó tiếp cận ngươi có lẽ là có mục đích riêng." Hắn cố tình hạ giọng: "Có lẽ bọn họ sẽ uống máu ngươi, cũng có thể sẽ biến ngươi thành linh dược để tu luyện."

"Ngươi biết bí mật trên người ta?" Liễu Sao càng ngờ vực: "Rốt cuộc trong người ta có thứ gì?"

Hắn lắc đầu: "Cái này ta không thể nói được.

Liễu Sao ngớ ra một lúc lâu rồi trừng mắt: "Ngươi coi ta là đồ đần sao! Giao dịch của chúng ta đã kết thúc từ lâu, vì sao ngươi còn muốn giúp ta?"

Hắn cười đáp: "Một ngày vợ chồng, trăm năm ân nghĩa."

Liễu Sao nghe ra sự trêu chọc trong câu nói, lập tức "hừ" một tiếng: "Ai là vợ chồng với ngươi!"

"Ừ..." Nguyệt kéo dài giọng: "Đúng rồi, ngươi thích Lục Ly."

Liễu Sao cảm giác hắn không có ý tốt, liền cảnh giác: "Chuyện này liên quan gì đến ngươi? Rốt cuộc ngươi là ai? Không cần biết chuyện nhà của ta có liên quan đến ngươi hay không, nhưng tốt nhất là ngươi đừng có mưu đồ xấu xa! Vận mệnh của ta tuyệt đối sẽ không do ngươi làm chủ!"

"Ngươi đã quên nội dung giao dịch rồi."

"Vốn dĩ là ngươi gạt ta trước." Liễu Sao ngay tình mà nói: "Đổi ý thì thế nào, ta không sợ ngươi!"

Nguyệt "À" một tiếng.

Liễu Sao bực bội: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi thôi, Liễu Sao nhi." Hắn thở dài bất đắc dĩ: "Ta cam đoan sẽ không làm gì hết, ta thề với Ma thần."

Lúc hắn đưa tay lên, chiếc nhẫn màu tím trong suốt lộ ra khỏi áo choàng, ánh sáng rực rỡ vẫn xinh đẹp say lòng người như trước. Liễu Sao lại nhớ tới cảnh tượng hái sao đêm đó, những ngôi sao nhỏ bé như có như không, ngón tay thon dài đẹp đẽ... Tất cả chỉ là một trò ảo thuật đơn giản nhưng cô bé ấy lại thực sự biến mình trở thành công chúa hạnh phúc nhất, hắn tự tay tạo nên một đoạn hồi ức đẹp nhất cho nàng.

Đến nay nàng mới biết, trên đời này vĩnh viễn không ai có thể hái sao cho nàng, những chuyện ngày xưa chẳng qua chỉ chút xúc động vẩn vơ còn sót lại trong lòng nàng thôi.

Người trước mặt giống hệt như tên của hắn, Nguyệt – thần thánh mà cao quý như ánh trăng, vĩnh viễn ở trên bầu trời không thể chạm tới được, tỏa ra thứ ánh sáng nhìn có vẻ êm dịu nhẹ nhàng nhưng thực tế lại lạnh lẽo thấu xương.

Đã từng trải qua sự sụp đổ tàn khốc, nhưng khi nghe thấy âm thanh thân thiết đó, nghe lời giải thích của hắn, nàng vẫn không kiềm chế được mà tin tưởng hắn.

"Ta không cần ngươi bảo vệ!" Liễu Sao nhìn hắn thật sâu, vờ như khinh thường quay đầu bỏ đi.

Bóng dáng cô gái biến mất trong bóng đêm, Nguyệt vẫn đứng trên dãy đá ngầm không hề động đậy, bên cạnh hắn có thêm một người nữa, quần áo lay động trong gió biển, chính là Hữu thánh sử ma cung Lư Sênh.

Lư Sênh nhìn về hướng nàng bước đi, nhíu mày nói: "Biện pháp của ngươi không tệ."

"Gieo rắc mầm móng ngờ vực vào lòng người, cứ chờ đợi đi, vào thời cơ thích hợp nó nhất định sẽ nảy mầm thành tâm ma." Giọng Nguyệt trầm rầm: "Ta làm mọi chuyện, chẳng phải để thỏa mãn dã tâm của ngươi sao."

Sau khi gặp Nguyệt, Liễu Sao chậm rãi quay về tiên dịch, những âm thanh ồn ào náo động từ xa xa truyền đến, có rất nhiều đệ tử Thanh Hoa đang vội vã ngự kiếm bay về một hướng, có lẽ họ đã phát hiện ra thi thể lúc nãy, Liễu Sao vẫn không để ý, trong đầu nàng còn đang lẩn quẩn cuộc gặp vừa rồi.

Cẩn thận người bên cạnh.

Kha Na từng nhắc nàng, nhưng vì sao hắn cũng nhắc nhở nàng như vậy? Hắn đến bảo vệ nàng thật ư? Rốt cuộc bọn họ muốn nàng đề phòng ai đây?

Tiên dịch ở ngay trước mặt, đèn đuốc sáng trưng, nhưng thứ ánh sáng đó lại không thuộc về những người đang đứng trong bóng đêm tăm tối.

Thực Tâm ma ẩn mình trong Tiên môn, ma cung cũng có người trong Tiên môn, nhưng Lạc Ca giỏi giang như vậy, còn có các Chưởng giáo Tiên tôn, sẽ chẳng có việc gì đâu! Nàng đã không còn là công chúa của hắn từ lâu, hắn cũng không phải là người của nàng, ai thèm cái được gọi là bảo vệ đó chứ!

Liễu Sao ngẩng đầu nhìn lên, nàng bước vào cửa.

Vừa đúng lúc Bạch Phượng bước từ trên lầu xuống, trông thấy sắc mặt Liễu Sao hơi khó coi, nên thuận miệng châm chọc: "Cả ngày mang cái bản mặt xui xẻo đó!"

"Liên can gì tới ngươi!" Tâm trạng Liễu Sao cực kỳ tồi tệ, nàng quật lại.

Lúc trước, Liễu Sao vẫn luôn nhường nhịn, bây giờ lại đột nhiên bùng phát, Bạch Phượng rất bất ngờ, nàng ta cười khẩy: "Để người khác trông thấy, họ đều tưởng Võ đạo chúng ta toàn là một đám rác rưởi, ngươi không sợ mất mặt nhưng ta sợ đó!"

Liễu Sao cũng mỉa mai: "Ngươi mới là rác rưởi! Ngươi tưởng Tạ Lệnh Tề tốt đẹp lắm à, y..." Nghĩ đến lời Lạc Ca dặn, cuối cùng nàng cũng dừng lại đúng lúc.

Bạch Phượng cảnh giác: "Y thế nào?"

Y suýt chút nữa đã hại chết Tô Tín và bốn người chúng ta rồi! Liễu Sao thuận miệng đáp: "Ta đã nói cho y biết vậy mà y chẳng thèm so đo chuyện ngươi vẫn còn nhung nhớ Lục Ly. Đang tiếc là cũng chẳng thấy Lục Ly liếc nhìn thêm ngươi cái nào cả!"

"Ngươi muốn chết mà!" Bạch Phượng giận dữ. Dạo gần đây Tạ Lệnh Tề đã đồng ý tìm Võ Dương Hầu nói chuyện của hai người, bây giờ Liễu Sao mách lẻo chuyện lúc trước nàng yêu thích Lục ly, lại còn bất chấp mọi thứ mà mật báo tin tức, Bạch Phượng tức đến mức ra tay đánh Liễu Sao.

Liễu Sao bị đẩy lùi vài bước, suýt chút nữa hộc máu, thế mới biết dù Bạch Phượng có theo Tạ Lệnh Tề thì vẫn không quên tu luyện một phút giây nào, bây giờ nàng ta đã vượt xa nàng.

"Đây chỉ là một bài học nho nhỏ, dạy ngươi biết cái gì nên nói cái gì không!" Bạch Phượng hung dữ cảnh cáo.

Liễu Sao cũng biết nàng không nên nói đến chuyện mật báo, may mà không có ai xung quanh, ai bảo nàng ta châm chọc nàng trước! Liễu Sao rất uất ức, nhưng vẫn cứng miệng: "Hừ, ta càng muốn nói đó!"

"Ngươi!" Bạch Phượng bước lên trước.

"Được rồi!" Tiếng Lạc Ca bất chợt vang lên: "Không còn sớm nữa đâu."

Thấy hắn đến, Bạch Phượng thu chiêu ngay lập tức, cung kính nói: "Lạc sư huynh, là Liễu Sao ăn nói lung tung!"

Lạc Ca "Ừ" rồi cất tiếng: "Muội là sư tỷ, dạy bảo muội ấy là việc nên làm."

Bạch Phượng vội hỏi: "Nghe đồn ngoài đó đã xảy ra chuyện, để muội đi xem sao, chưa biết chừng có thể giúp một tay." Dứt lời nàng ta đắc ý liếc Liễu Sao rồi bước ra ngoài.

"Là ả ta mắng muội trước!" Liễu Sao giẫm chân: "Ả ta chỉ biết giả vờ giả vịt."

"Tại sao muội ấy lại ra tay đánh muội?"

Liễu Sao cũng biết mình đã ăn nói lung tung: "Ả ta ngứa mắt ta, tại sao ta phải nhịn chứ! Ngươi bảo ta sai! Ta ngang ngược! Ta không bằng Lạc Ninh, nhưng Lạc Ninh chưa bao giờ bị bỏ đói, không bị trúng độc, không bị ép phải làm chuyện xấu xa, ngươi vì muốn bảo vệ nó nên mới cố tình đối xử tốt với ta... tất cả đều là lừa gạt!" Dứt lời, nước mắt nàng đã dâng trào.

Ngay cả chuyện đã hứa với nàng còn không nhớ, lại còn đến trách mắng nàng. Nếu đã không thèm quan tâm thì cần gì cho nàng một tia hy vọng chứ?

"Muội có còn nhớ Thuấn Tức trùng không?" Lạc Ca đột ngột hỏi.

Thuấn Tức trùng? Liễu Sao hơi sửng sốt, hình ảnh những con sâu nhỏ xanh biếc và bóng dáng của A Phù Quân trong bầu trời đêm mưa lập tức hiện ra trong đầu.

"Sinh mạng của chúng chỉ kéo dài nửa ngày, cho đến bây giờ chẳng một ai để ý đến." Lạc Ca nói tiếp: "Nhưng chúng nó đã cứu được A Phù Quân, muội nên nhớ cho kỹ."

Lóe sáng rực rỡ trong khoảnh khắc đã đủ để người ta ca ngợi.

Liễu Sao nửa hiểu nửa không, phản bác: "Ta không phải là sâu, cũng không sống trong nửa ngày!"

"Sống một cách thấp kém, không một ai cứu giúp thì muội thấy uất ức." Lạc Ca hơi dừng lại: "Như vậy, tại sao người khác phải cứu muội? Đã bao giờ muội có lòng muốn cứu người khác chưa?"

"Ta..."

"Muội hâm mộ Ninh nhi, vẫn cho rằng con bé may mắn hơn muội?" Lạc Ca nói tiếp: "Tuy nhiên, lúc tiên mẫu mang thai lại gặp phải Tiên kiếp, hao tổn hết tu vi mới sinh được Ninh nhi rồi tạ thế. Trời sinh mệnh hồn của Ninh nhi không trọn vẹn, tiên phụ từng tìm tới Cung chủ Trường Sinh cung, dùng Phong Linh Diễn Sinh chú trấn giữ hồn phách con bé lại. Mười sáu năm trước, tiên phụ bị Cầm Ma đánh trọng thương, người tự rút hồn nguyên trong mệnh hồn của mình ra tu bổ, lúc đó Ninh nhi mới tỉnh dậy. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, chỉ cần con bé hơi buồn rầu, ảo não thì sẽ động đến vết thương mệnh hồn, cho nên con bé không thể tu luyện thuật pháp."

May mắn và bất hạnh, vẫn luôn luôn đảo ngược bất thình lình, khiến tất cả hâm mộ và ghen tị phút chốc trở thành trò cười.

Liễu Sao kinh ngạc nhìn hắn.

Tu vi của Lạc Ninh quá thấp nên chưa từng rời khỏi tiên giới. Vẫn cứ tưởng đó là kết quả của việc hắn bảo vệ quá mức, nhưng hóa ra hắn không biến muội muội mình thành một Tiên tử kiên cường xuất sắc, không phải là không muốn mà là không thể.

Nàng chỉ biết hâm mộ cô gái trông như may mắn kia, mà lại không biết có lẽ cô gái ấy cũng rất hâm mộ nàng.

Trong bầu không khí trầm mặc, Lạc Ca quan sát cô gái đang xấu hổ: "Bây giờ, không có ai cứu muội thì muội sống không nỗi sao?"

Liễu Sao run rẩy, lớn tiếng tuyên bố: "Không phải vậy!"

Đôi mắt phượng sáng rực, sống lưng thẳng tắp.

Đúng vậy! Nàng vẫn còn Lục Ly, còn căn cốt tốt, còn có sức mạnh bí hiểm mà Thực Tâm ma thèm khát, chỉ cần nàng tu luyện đến nơi đến chốn, Võ Dương Hầu dám không đưa thuốc giải sao! Nếu không cho, nàng sẽ đối phó lão!

"Độc muội trúng không có thuốc giải."

"Hả?"

"Thất vọng lắm sao?"

Hóa ra hắn vẫn nhớ. Liễu Sao không đáp.

Đương nhiên nàng rất thất vọng. Hóa ra ngay từ đầu Võ Dương Hầu không định tha cho nàng, mỗi lần chỉ đưa cho nàng thuốc áp chế chất độc phát tác, y muốn vĩnh viễn khống chế nàng và Lục Ly, quá độc ác.

Cũng không hiểu sao, khi biết kết quả này, Liễu Sao không hoảng sợ như trong tưởng tượng.

Lạc Ca bước đến trước mặt nàng: "Muốn giải độc, không phải không có cách."

"A?"

"Không có ai mong mình bị vứt bỏ cả, nhưng nếu muội không từ bỏ chính mình thì sẽ chẳng còn ai có thể vứt bỏ muội nữa."

Liễu Sao vẫn cái hiểu cái không "Ừm", nàng liếc nhìn hắn rồi lập tức cúi đầu chăm chú nhìn mũi chân, rồi sau đó lại lén nâng mắt lên nhìn hắn, nàng cắn cắn môi, cuối cùng ngượng ngùng xoắn tay chẳng biết nên nói gì.

Có một tên đệ tử vội vàng vào báo: "Lạc sư huynh, lần này là do Ma cung gây ra."

Lạc Ca cất bước bỏ đi.

"Này..." Liễu Sao khẽ kêu, hắn không quay đầu lại hoàn toàn biến mất ngoài cửa, vì thế nàng bĩu môi buồn bã lên lầu tìm Lục Ly.

Có một người đang đứng ngoài cửa phòng Lục Ly.

"Tạ sư huynh?" Liễu Sao cảnh giác: "Sao huynh lại ở đây?"

Nàng đã không còn thiện cảm với Tạ Lệnh Tề, nếu không phải Lạc Ca lợi hại, ma anh đã bị Ma cung hoặc Thực Tâm ma cướp mất, suýt chút nữa cũng liên lụy đến tánh mạng của Tô Tín.

Tạ Lệnh Tề vẫn ôn hòa như cũ: "Ta đến tìm Lục sư đệ nhưng không ngờ..."

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên phía sau vang lên một tiếng "Ken két", cánh cửa phòng đang đóng kín chợt mở ra, Lục Ly khoác áo rũ xuống mặt đất xuất hiện giữa cửa.

"Lục Ly!" Liễu sao thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ là hắn ẩn giấu hơi thở nên mới khiến Tạ Lệnh Tề hiểu làm trong phòng không có ai.

Tạ Lệnh Tề âm thầm nhíu mày, chắp tay khen: "Tiềm Tức thuật của Võ đạo quả là danh bất hư truyền, Lục sư đệ không hổ là cao thủ."

Lục Ly cười đáp: "Sư huynh quá khen."

Tạ Lệnh Tề đang muốn nói tiếp thì đúng lúc Vạn Vô Tiên tôn và Nguyên Tây Thành bước lên lầu, y vội vàng bước qua vấn an.

Nguyên Tây Thành vẫn luôn ít nói, chỉ dặn dò: "Phải tăng cường phòng thủ."

Tạ Lệnh Tề trả lời: "Chuyện ở bên ngoài, đã có Lạc sư đệ trông coi, con vừa truyền tin về Thanh Hoa cung, mời Cát trưởng lão phái người đến tiếp ứng.

Nguyên Tây Thành gật đầu không đáp.

Vào địa phận của Thanh Hoa Cung, những đệ tử hộ tống ma anh ở dọc đường đều đã về gần hết, chỉ e ma cung sẽ thừa cơ mạo hiểm ra tay, để người của Thanh Hoa Cung tiếp ứng cũng tốt.

Vạn Vô tiên tôn thân thiết hỏi han bọn Liễu Sao vài câu rồi ôn hòa nhìn Tạ Lệnh Tề: "Chuyến này con và Tiểu Ca đã quá mệt mỏi, nghỉ sớm một chút đi."

Rõ ràng, lão tiên tôn cực kỳ hài lòng vị đồ tôn này.

Liễu Sao nhìn bóng dáng cao gầy của Vạn Tô tiên tôn, dường như nàng đã hiểu được điều gì đó.

Dựa vào mưu trí của Lạc Ca, muốn sắp xếp mọi chuyện vạch trần Tạ Lệnh Tề không phải là việc khó, sở dĩ hắn dễ dàng tha thứ là bởi Lạc Ca bận tâm cảm nhận của lão Tiên tôn. Lão Tiên tôn cả đời sống vì Nam Hoa, không vợ không con, nghe nói đồ đệ duy nhất của ông là Dương Kiếp chân quân – sư phụ của Tạ Lệnh Tề – năm đó vì diệt trừ Thi ma đã bỏ mình tại Tụ Thi trì. Hiện nay, bên cạnh Tiên tôn chỉ còn lại người đồ tôn này, xem như y chính là truyền nhân chính tông duy nhất của ông, nếu Tiên tôn biết Tạ Lệnh Tề gây chuyện lớn cỡ này...

Liễu Sao cũng có chút không nỡ lòng.

"Muội nhìn gì vậy?" Lục Ly xoay khuôn mặt nàng qua.

Liễu Sao hoàn hồn: "Huynh đã đi đâu?"

Lục Ly đáp: "Ta vẫn ở trong phòng mà."

Hắn trợn mắt nói dối, Liễu Sao cũng không tức giận, nàng chăm chú nhìn hắn: "Trước đó huynh không có trong phòng, ta đã vào xem rồi."

Lục Ly "Ừ" rồi giải thích: "Ta đi dạo loanh quanh ngắm trăng."

Liễu Sao cũng xoay mặt hắn qua, chỉ lên bầu trời: "Sao ta không phát hiện đêm nay có trăng nhỉ? Nó đang ở đâu vậy?"

Lục Ly mỉm cười, kéo tay nàng xuống rồi nắm chặt: "Được rồi, ta ra ngoài làm một chuyện rất quan trọng, nhưng bây giờ không thể nói với muội được."

Liễu Sao không lằng nhằng bám lấy chuyện này như ngày thường, nàng chớp mắt: "Ta biết rồi."

"Sau khi trờ về, ta vẫn luôn ở trong phòng chờ muội." Lục Ly hỏi lại: "Muội đã đi đâu?"

Liễu Sao ôm lấy thắt lưng của hắn, cố ý kéo dài giọng: "Ta hở, đi loanh quanh ngắm trăng đó."

Lục Ly buồn cười: "Ghi thù như vậy không hay lắm đâu."

Ta thật đã đi gặp Nguyệt đó. Liễu sao cũng nở nụ cười, đột nhiên nàng bảo: "Mặc kệ huynh có làm chuyện gì quan trọng, nhất định phải quay về tìm ta đó, Lục Ly."

* Chữ "ngắm trăng và gặp Nguyệt" trong tiếng Trung giống nhau (ngắm = gặp = xem. Nguyệt = trăng). Nên 2 câu trên của Liễu Sao 2 nghĩa.

Lục Ly vỗ vỗ lưng nàng an ủi: "Chẳng phải huynh đã quay về sao."

Nàng ngẩng mặt lên: "Ừ, cảm ơn huynh."

Hắn nhìn nàng một lúc thật lâu rồi cười: "Đừng khách sáo, Liễu Sao nhi."

Trưởng Lão Thanh hoa cung đã nhận được tin tức, lập tức phái các đệ tử đến nghênh đón, dường như ma cung thật sự đã từ bỏ, cũng không có hành động gì khác. Lạc Ca dẫn mọi người quay lại Thanh Hoa cung, bầu không khí lại ồn ào náo nhiệt một phen. Lạc Ninh thấy Tô Tín  bình an vô sự, tất nhiên rất vui sướng, Tô Tín kéo nàng qua tỉ mỉ kể lại những sự việc trải qua trên đường lần này.

Thương Ngọc Dung ở kế bên phe phẩy chiếc quạt tròn: "Lạc tiểu Ninh, uổng công Ngọc Dung ca ca lúc nào cũng đối xử tốt với muội, thế mà muội chẳng thèm nhung nhớ ca ca gì cả."

Lạc Ninh cười bảo: "Muội nhớ huynh mà, nghe nói huynh đi theo ca ca bình yên vô sự, muội mới yên tâm đó."

Thương Ngọc Dung liếc mắt nhìn Tô Tín: "Ta thấy kiểu gì công chúa Lạc tiểu Ninh của chúng ta cũng bị Tô sư đệ lừa đi mất thôi."

Lạc Ninh mặt đỏ bừng kéo kéo Lạc Ca: "Ca ca, huynh nghe đi..."

Thần sắc Lạc Ca không mảy may dao động: "Y còn nói nhảm nữa, muội cứ qua đó đá y đi."

Thương Ngọc Dung dùng cây quạt chỉ vào hắn: "Ái chà, chưa phải em rể mà đã che chở như vậy, ngay cả ông bạn già cũng chả thèm quan tâm, Thiếu gia à bệnh bất công khó chữa lắm đó!"

Mọi người ồn ào huyên náo.

"Thương sư huynh!" Tô Tín đỏ hết mặt, Lạc Ninh liền giả vờ muốn đá y một phát.

Thương Ngọc Dung cười cười rồi lùi ra sau: "Sớm biết muội có Thiếu gia hậu thuẫn, ta không dám đâu."

Lạc Ninh thấy y như vậy, cũng không nén được bật cười: "Muội không thèm tranh cãi với huynh đâu! Muội có một bình hoa muốn tặng huynh đó."

Liễu Sao yên lặng đứng một bên nhìn bọn họ vui đùa.

Bề ngoài nhìn như là một cô gái may mắn, có thể có được sự yêu quý thật lòng của tất cả mọi người trong Tiên môn, không phải vì nàng xinh đẹp, cũng không phải vì có một người ca ca vĩ đại. Mệnh hồn khiếm khuyết, khiến nàng vĩnh viễn không thể có cuộc sống như người thường. Vết thương linh hồn bị xé toạc đau đớn biết bao, thế nhưng nàng chưa từng lộ ra một chút vết tích, không hề ôm lòng oán than, phẫn nộ, cô gái kiên cường vẫn luôn trân trọng sự yêu thương của ca ca, dùng sự vui vẻ của mình trao tặng những người bên cạnh.

Đúng vậy, nàng không bằng Lạc Ninh.

Lần này Lạc Ca đến thăm viếng Võ Dương hầu cũng đã hứa hẹn chuyện của hai người, hắn vỗ vỗ trán muội muội, dặn dò Tô Tín một câu: "Nên chú tâm tu luyện."

Tô Tín cực kỳ sùng bái y, cung kính vâng dạ.

Thương Ngọc Dung lại xen lời: "Quả là em rể thì đối xử khác hẳn mà."

"Không chút đứng đắn, không sợ người ta thấy khó ưa sao." Có người lạnh lùng mỉa mai.

"Thu tỷ tỷ!" Lạc Ninh quan sát người đó, nàng vui mừng hét lên rồi bổ nhào vào lòng người đó: "Là tỷ à! Trong thư bảo tỷ đã quay lại, lúc nãy sao tỷ không kêu muội!"

"Nhiều năm quá rồi! Ta sắp không nhận ra muội nữa rồi." Thái độ Trác Thu Huyền ôn hòa hơn đôi chút, để mặc nàng ôm mình ríu rít, đưa cây quạt xếp như đang đo đạc: "Lần trước gặp muội, muội mới cao như vầy thôi."

Lạc Ninh gật đầu không thôi: "Tỷ càng ngày càng đẹp!"

Trác Thu Huyền bảo: "Chỉ có mình muội nói thế thôi."

"Thật mà!" Lạc Ninh kéo tay áo Thương Ngọc Dung: "Ngọc Dung ca ca, huynh nói có đúng không?"

Thương Ngọc Dung mỉm cười đáp: "Đúng."

Trác Thu Huyền không thèm nhìn y, nàng kéo Lạc Ninh qua một bên trò chuyện.

Ở bên này, Lạc Ca đã sắp xếp ổn thỏa cho Ma anh. Không tới hai ngày, Thương Kính cùng các vị Chưởng giáo và Tiên tôn đều quay trở về từ Nam Hoa, đồng thời mang theo cả linh khí lấy từ cột mốc Lục giới. Trước đó, Lạc Ca đã truyền tin báo lại những chuyện đã xảy ra với Thương Kính, cũng không che giấu chuyện giăng bẫy Thực Tâm ma, Thương Kính và các vị Chưởng giáo trông thấy ma anh thì vô cùng hài lòng, họ đích thân khen ngợi, khuyến khích đám đệ tử, bày yến tiệc cảm ơn đám người Võ đạo, rồi bắt đầu chuẩn bị luyện hóa tinh lọc linh khí.

Trong mắt mọi người Lạc Ca thành công chỉ là việc bình thường. Nhưng việc Trác Thu Huyền quay trở về mới khiến trên dưới Thanh Hoa phấn khởi không thôi, ánh mắt đám nữ đệ tử nhìn Liễu Sao có thêm vài phần hả hê.

"Cuối cùng Trác sư tỷ đã trở lại."

"Nghe nói nữ Võ sư kia bám theo Lục sư huynh, tiếc thật con người Lục sư huynh rất tốt..."

"Trác sư tỷ và Lạc sư huynh đến Ánh Tú hồ rồi."

Gần đây rảnh rỗi chẳng có chuyện gì làm, Liễu Sao vẫn luôn suy ngẫm những gì Nguyệt nói, lại không dám ra khỏi cung tìm hắn, nên đành phải đang đi dạo loanh quanh, vừa đi đến Nhị Trọng điện, nàng chợt nghe được vài lời bàn tán của đám nữ đệ tử. Liễu Sao thầm bĩu môi, nàng thích ai thì liên quan gì đến họ mà họ lại nhiều chuyện chứ. Vả lại Lạc Ca cũng không thích Trác Thu Huyền, thật không hiểu bọn họ đắc ý cái gì! Vì vậy tâm trạng Liễu Sao lại vui vẻ lên, chạy đến tìm Lạc Ninh.

Từ nhỏ Lạc Ninh thường đến Thanh Hoa Cung chơi, Thương Kính rất yêu quý nàng, cố ý sắp xếp cho nàng ở Triều Âm Phong của Thương Ngọc Dung, vì biết nàng bị tổn thương hồn phách nên mới bảo Thương Ngọc Dung chăm sóc nàng. Liễu Sao vừa đến Triều Âm Phong đã phát hiện Tạ Lệnh Tề đứng một mình trước sân viện của Lạc Ninh, dường như y đang suy nghĩ điều gì đó. Nhìn thấy nàng đến, Tạ Lệnh Tề gật đầu chào hỏi, sau đó làm như chẳng có chuyện gì rồi rời đi.

Y lại có ý định xấu xa gì nữa đây? Liễu Sao cảnh giác, dõi theo bóng y biến mất cuối con đường.

"Liễu sư tỷ!" Lạc Ninh đứng trước cửa gọi nàng.

Liễu Sao quay người lại vẫy tay với nàng: "Hì, ta tới tìm muội chơi."

Lạc Ninh đã biết nàng không có chuyện gì với Lạc Ca, nên thoải mái nói: "Hôm nay, Thu tỷ tỷ so kiếm với ca ca muội, Ngọc Dung ca ca cũng ở bên đó, tỷ có muốn đến xem không?"

Liễu Sao vốn rất hứng thú với màn so kiếm này, nhưng nghĩ rằng bây giờ nàng mà chạy tới sẽ bị đám đệ tử cười nhạo. Huống hồ ngày ấy nàng từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng Lạc Ca vung kiếm chém Thực Tâm ma, cũng đủ chấn động rồi, thân thủ của Trác Thu Huyền nàng cũng từng biết qua chút đỉnh, nay hai người chỉ là so chiêu, có lẽ cũng không ngoạn mục hơn thực chiến bao nhiêu. Vì thế Liễu Sao liền vứt ý nghĩ này trong đầu: "Được rồi, chúng ta đừng đến quấy nhiễu bọn họ, muội nói xem ai sẽ thắng?"

"Đương nhiên là ca ca của muội!" Nét mặt Lạc Ninh rất tự hào: "Cứ năm năm một lần Thu tỷ tỷ sẽ đến tìm ca ca muội so chiêu, tỷ có biết ca ca muội bảo sao không?"

Liễu Sao tò mò hỏi: "Huynh ấy nói sao?"

Lạc Ninh học ngữ điệu Lạc Ca, thản nhiên đáp: "Thu tiểu tiên chẳng qua là thích chơi nổi hơn người mà thôi."

"Thu tiểu tiên?" Liễu Sao che miệng cười. Nếu nói về thích nổi trội, Trác Thu Huyền nào huênh hoang cứng cỏi bằng đại thiếu gia hắn chứ!

Lạc Ninh nói tiếp: "Tu vi của Thu tỷ tỷ còn chưa bằng Ngọc Dung ca ca nữa kìa, sao có thể so với ca ca muội chứ."

"Thương quý phi ư?" Liễu Sao rất bất ngờ. Nàng và đa số mọi người đều giống nhau, tất cả ấn tượng với Thương Ngọc Dung đều dừng lại tại danh hiệu Thanh Hoa thiếu cung chủ. Tuy lúc trước có chứng kiến thân thủ của y, nhưng y thật sự quá hiền hòa, toàn thân đều toát lên vẻ công tử quần là áo lụa, hoàn toàn không giống một vị Tiên nhân thanh cao thoát tục. Luận về xã giao y là kẻ đứng đầu, bàn về thuật pháp, Liễu Sao đến Tiên giới lâu nay cũng thường nghe người ta nhắc tới những cao thủ Tiên môn, cho tới lúc này trong cái danh sách đó vẫn không có tên y.

Lạc Ninh thì thầm: "Là ca ca muội nói đó!"

Với phán đoán của Lạc Ca, Liễu Sao tin ngay mà không chút lăn tăn, Liễu Sao nhớ tới một chuyện, vội căn dặn Lạc Ninh: "Muội đừng quan tâm Tạ Lệnh Tề, y không phải người tốt đâu!"

"Tạ sư huynh hả?" Lạc Ninh mỉm cười: "Vốn là Chưởng giáo sư thúc định để ca ca làm Thủ tọa đệ tử, Tạ sư huynh chưa bao giờ so đo chuyện đó, nhưng không hiểu vì sao...  Ca ca có chút hiểu lầm với Tạ sư huynh, ca ca không cho muội đến gần Tạ sư huynh. Có một lần muội đi chơi với Tạ sư huynh, ca ca hơn nửa năm không thèm quan tâm tới muội..."

Liễu Sao "À" một tiếng, không cho đến gần là phải thôi, Tạ Lệnh Tề suýt chút nữa hại chết Tô Tín rồi! Xem ra không cần nàng nhắc nhở, Lạc Ca đã đoán được từ lâu. Lạc Ca không vạch trần bộ mặt thật của Tạ Lệnh Tề với muội muội mình, là vì không muốn để nàng biết được những chuyện xấu xa, đáng ghê tởm trong Tiên môn. Hắn dựa vào địa vị trong lòng em gái mình để đảm bảo sự an toàn của nàng, dù rằng để nàng nghĩ mình là người nhỏ nhen, hẹp hòi.

Chẳng hiểu vì sao, Liễu Sao đột nhiên nhớ tới vị Tiên sinh nghiêm khắc phạt khẽ tay nàng đã bị nàng đuổi đi.

"Có rất nhiều người hay giả làm người tốt, muội nhất định phải cẩn thận." Liễu Sao dùng giọng điệu già dặn nhắc: "Tạ Lệnh Tề thật sự là người xấu, nghe Lạc Ca là phải!"

Lạc Ninh "Dạ" rồi nói tiếp: "Đa tạ sư tỷ nhắc nhở, muội sẽ nhớ kỹ.

Thấy nàng hiểu được, Liễu Sao có chút cảm giác vui vẻ của một người sư tỷ, hoàn toản không để tâm những lời vừa rồi rất giống tiểu nhân khích bác, chia rẽ. Hai người trò chuyện đến giữa trưa, Lạc Ninh bày bàn tiên quả, Liễu Sao ăn sơ vài miếng, nàng đoán Lạc Ninh có lẽ muốn đi tìm Tô Tín, nên cũng không nán lại lâu, bèn từ biệt rồi rời khỏi.

***

Trên con đường mòn xuống Triều Âm Phong, nét mặt Trác Thu Huyền thật bình thản, tay cầm quạt xếp bước từng bước, áo bào lam phần phật bay theo gió.

"Trác sư tỷ!" Liễu Sao nhường đường rồi chào hỏi.

Trác Thu Huyền gật đầu đáp lại.

Xem ra nàng bị đánh bại rồi. Liễu Sao rất thích Trác Thu Huyền, nàng muốn an ủi nhưng không biết phải mở lời thế nào, trong lúc do dự Trác Thu Huyền đã đi xa. Liễu Sao quay đầu lại bắt gặp Thương Ngọc Dung và Lạc Ca đang đi tới.

Bước chân của Lạc Ca lớn nên tốc độ cũng nhanh hơn, Thương Ngọc Dung rớt lại phía sau hắn liên tục than thở: "Tính nàng là vậy, huynh nhường nàng một chút là được mà."

Lạc Ca thản nhiên đáp: "Chẳng phải đã nhường một trăm chiêu sao."

"Nhường nàng thêm mấy trăm chiêu có mất mát gì đâu, huynh cần gì phải thẳng tay, không nể mặt vậy chứ." Thấy Lạc Ca dừng bước quay lại nhìn y, Thương Ngọc Dung liên tục chắp tay cầu xin: "Thông cảm, thông cảm đi mà. Hôm khác ta để cho huynh dạy dỗ, được chứ?"

"Muội ấy cũng có chút tiến bộ." Lạc Ca lại nói: "Nhưng tu hành vốn vô bờ bến, muội ấy lại quá mức háo thắng, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là chuyện tốt."

Biết hắn nói đúng, Thương Ngọc Dung bất đắc dĩ gật đầu: "Thôi, ta cũng muốn tận mắt chứng kiến Cực Thiên thuật của huynh. Nếu như may mắn đánh bại đại Thiếu gia, cũng khiến người khác bái phục, tiểu Liễu Sao nhi nói có đúng không nào?"

Thấy y nhắc tới mình, Liễu Sao bật cười không chút nể nang: "Không đúng đâu."

Lạc Ca đột nhiên nhìn y, giọng điệu ngầm có ý cảnh báo: "Mấy năm nay Thu tiểu tiên đã rất nổi bật, đệ cũng nên nghĩ tới chuyện đột phá giới hạn để tấn chức đi. Ta biết đệ không muốn tấn chức trước muội ấy, nhưng sự việc liên quan đến Tiên kiếp, không thể tiếp tục kéo dài nữa."

Hắn chính miệng nhắc nhở tất đã phát hiện ra thiên cơ, Thương Ngọc Dung nghiêm trang bảo: "Nàng sẽ tấn chức nhanh thôi, ta tự có chừng mực."

Lạc Ca gật đầu, đi về nơi Lạc Ninh ở.

Thương Ngọc Dung không quay về Triều Âm Phong mà tiếp tục bước theo con đường phía trước, Liễu Sao biết y muốn đi đầu, bèn nhảy qua chặn y lại: "Ái chà, quý phi nương nương đi nhầm đường rồi."

Thương Ngọc Dung vẩy vẩy cây quạt, vươn tay ra túm cổ nàng lên: "Ta bảo này tiểu Liễu Sao nhi, ta đã đắc tội muội sao?"

Liễu Sao giả vờ không hiểu: "Đâu có đâu."

"Đừng vờ vịt nữa, muội biết thần ngữ phải không?"

Quả nhiên y biết! Liễu Sao đắc ý hếch mặt lên: "Hắc hắc, nếu không thì sao ta biết huynh và Lạc sư huynh đê tiện như vậy chứ!"

Thương Ngọc Dung buông nàng ra: "Thiếu gia còn muốn nhận muội làm đồ đệ, muội lại mắng huynh ấy đê tiện, giỏi lắm, ta đi mách với huynh ấy đây."

Liễu Sao biết mình lỡ lời bèn chống chế: "Ta đâu có nói Lạc Ca! Huynh mới là đồ gian trá, giả làm người tốt khắp nơi, còn trêu chọc các sư tỷ sư muội, Trác sư tỷ không thích huynh đâu."

"Con nít con nôi biết gì chứ."

Thương Ngọc Dung không hề khách khí dùng cán quạt gõ đầu nàng: "Nàng ấy nói chuyện với muội thì ngọt ngào, nhưng lại không có bạn bè, ta không quen biết thêm vài người, sau này lỡ có chuyện ai đến giúp nàng ấy đây?"

Liễu Sao khinh bỉ: "Vậy cũng không nên ăn mặc thành Quý phi!"

"Ái chà." Thương Ngọc Dung lùi về sau vài bước: "Nàng ấy không biết trang điểm, nếu có một nam nhân tuấn tú như ta đứng bên cạnh mới đẹp đôi đó."

Có một kẻ lộng lẫy, rực rỡ như y đứng cạnh, trông qua sẽ không quá lạnh lẽo, cô độc phải không.

Liễu Sao muốn mỉa mai y, nhưng lại không thốt nên lời.

Giờ khắc này, nàng mới phát hiện thật ra nàng không hiểu gì về vị Thiếu cung chủ đỏm dáng hay đùa cợt này.

Một lúc lâu sau, Liễu Sao nhỏ giọng hỏi: "Vậy sao huynh không chịu đi cùng tỷ ấy chứ?"

Thương Ngọc Dung lắc đầu không đáp, chỉ mìm cười.

Liễu Sao bĩu môi: "Huynh không chịu đi theo tỷ ấy thì sao gọi là thích được? Trác sư tỷ có thể biết mới hay đó..."

"Tiểu Liễu Sao nhi, Lạc Ca lợi hại không?" Thương Ngọc Dung đột ngột hỏi.

Liễu Sao sửng sốt đáp: "Đương nhiên!"

"Vì sao muội nghĩ thế?"

"Thuật pháp của Lạc sư huynh cao cường, lại thông minh! Chuyện huynh ấy cũng biết hết!"

"Huynh ấy không gì không làm được, nên muội nghĩ  huynh ấy sống rất thoải mái ư?" Thương Ngọc Dung ra hiệu bảo nàng xích vào: "Để ta tiết lộ với muội một chuyện, trên đường đi lần này, huynh ấy đã phải xử lý trên một trăm chuyện cả lớn lẫn nhỏ."

Liễu Sao bị dọa giật mình: "Huynh ấy không mệt sao?"

"Muội nói đi?" Thương Ngọc Dung thở dài, trong trận đại chiến tiên ma trăm năm trước có rất nhiều người chết. Tốc độ tu luyện của Ma tộc rất nhanh lại thường xuyên gây chuyện. Nếu không phải Lạc Ca đứng ra xử lý thì Tiên môn đã không chịu nỗi sự quấy nhiễu này từ lâu, các đệ tử sao có thể an tâm tu hành: "Có lẽ, hắn cũng nên nghỉ ngơi, tìm một cô nương đi du ngoạn đâu đó!"

"Vậy Thực Tâm ma thì sao?" Liễu Sao nhìn theo hướng Lạc Ca đi, không nhịn được bèn hỏi: "Vẫn chưa bắt được Thực Tâm ma!"

"Đúng vậy!" Thương Ngọc Dung dùng quạt gõ vai nàng: "Cho nên nhìn một người có mạnh mẽ hay không, không phải là nhìn hào quang bên ngoài của người đó, mà phải xem người đó gánh vác bao nhiêu. Có một số việc nhất định phải có người làm, đã hiểu chưa tiểu Liễu Sao nhi?"

Liễu Sao nhìn y, sau một lúc lâu vẫn thì thầm: "Muội vẫn không muốn Trác sư tỷ buồn..."

Hết chương 27

Crypto.com Exchange

Chương (1-91)