← Ch.130 | Ch.132 → |
Trình Khanh nơi nào có kiên nhẫn đi xem ruộng lúa, nàng vốn không phải xuất thân nông dân, vừa sinh ra đã là phú nhị đại.
Trước mắt Trình Khanh thật là không quá quan tâm trăm mẫu điền trang một năm có thể giao cho nàng bao nhiêu tiền thuê.
Nhiều thu một gánh hạt thóc cùng thiếu thu một gánh hạt thóc khác nhau không lớn, dựa vào thành thật trồng trọt ở trong thời gian ngắn cũng không tích cóp ra của hồi môn cho Nhị Nương tử và Tam Nương tử.
Trình Khanh không để ý tới nông hộ ân cần, lại vẻ mặt ôn hoà với lão thợ trồng hoa:
"Lão nhân gia, ta thưởng thức nhất là người có bản lĩnh, nếu sang năm ông có thể làm cho số tường vi này nở hoa, không cần ông lo lắng, Trình gia sẽ phụ trách dưỡng lão tống chung cho ông, trong lúc này, ông có yêu cầu gì đều có thể nói với Tư Mặc."
Hoa hồng là thuộc về họ tường vi, Đại Ngụy đều gọi chung là tường vi.
Hiện giờ trên thị trường mấy chục lượng một lọ nước hoa tường vi, dùng nguyên liệu cũng là hoa hồng mà không phải đóa hoa nhỏ. Hoa hồng, nguyệt quý và tường vi, cùng thuộc một loài, nhưng có thể tinh luyện nước hoa không phải nguyệt quý cũng không phải tường vi, chỉ có hoa hồng.
Ở huyện Nam Nghi, muốn tìm được hoa hồng cũng không dễ, cũng may Nam Nghi là huyện trung chuyển vận tải đường thuỷ, chỉ cần chi đủ bạc, thương phẩm gì cũng có thể mua được.
Trình án đầu sẽ không hứa hẹn lung tung, lão thợ trồng hoa trong lòng rõ ràng, Trình Khanh muốn sang năm thấy hiệu quả, lão thợ trồng hoa vì ấm no của chính mình lúc tuổi già cũng muốn dụng tâm can.
Trình Khanh bảo ông thiếu cái gì cứ nói, lão thợ trồng hoa thật đúng là không khách khí.
"Có thể nuôi mấy sào ong, ong có thể thải mật thụ phấn...... mật hoa cũng là thứ tốt."
A, mật hoa hồng có giá trị?
Vậy còn nghĩ gì nữa.
Trình Khanh vung tay lên, "là việc nhỏ, ta chỉ nghĩ nhìn thấy sang năm hoa nở khắp núi."
Quả nhiên là gia chủ cực dễ nói chuyện, lão thợ trồng hoa không nhịn được toét miệng.
Trình Khanh đã quyết định làm cửa sinh ý này, hiện tại liền phải chậm rãi tạo cho chính mình một nhân thiết yêu hoa, khi rời khỏi điền trang còn cắt mấy nụ hoa sắp nở mang đi, khiến lão thợ trồng hoa đau lòng liều mạng xoa tay.
Từ trấn Võ Tân ngồi thuyền trở lại Nam Nghi, còn chưa tới bến tàu hẻm Dương Liễu, xa xa đã thấy Hà Uyển mang theo tiểu nha hoàn, đang nói chuyện cùng đại tỷ Trình Tuệ.
Trong lòng Trình Khanh lộp bộp một chút.
Trình Tuệ cười cũng tương đối cứng đờ: "Tiểu lang đã trở lại, ta đang mời Uyển nương về nhà, nàng vẫn luôn khách khí từ chối."
Hà Uyển liếc mắt nhìn Trình Khanh một cái, "Tuệ tỷ tỷ thành ý tương mời, Uyển Nhi sao dám cự tuyệt? Chỉ sợ quấy rầy trong phủ."
Tiểu cô nương, ngài có biết chính mình không có thiên phú nói dối không, hiện tại mặt đỏ giống m. ô. n. g con khỉ.
Trình Khanh tức khắc hiểu ra.
Hà Uyển hẳn là đã biết chuyện nàng từ chối kết hôn, cố ý tới cửa chờ nàng.
Đây là muốn tìm nàng tính sổ sao?
Trình Khanh yên lặng kiểm điểm chính mình, ý đồ hồi ức lại hai ba lần gặp mặt hữu hạn, có đưa cho Hà Uyển tín hiệu sai lầm gì hay không —— xong rồi, hình như thực sự có, nàng đã từng cười với Hà Uyển!
Trời đất chứng giám, nàng thật không phải đang trêu chọc tiểu cô nương, nàng là cảm thấy Hà Uyển nói chuyện thẳng, tính tình đáng yêu.
Trình Khanh hoài nghi chính mình sẽ giống Mạnh Hoài Cẩn, bị ăn một bàn tay.
Ba người hoài tâm tư khác nhau vào phòng.
Ba người tới phòng đãi khách.
Hà Uyển thanh thanh giọng nói cho Trình Tuệ, "Ông nội bảo ta mang mấy câu cho Trình tiểu lang, Tuệ tỷ tỷ, ta có thể đơn độc tâm sự cùng tiểu lang hay không."
Tiểu cô nương, kỹ năng nói dối của ngài thật sự còn cần đề cao!
Hà gia nuôi nhiều hạ nhân như vậy, Hà lão viên ngoại có việc tìm Trình Khanh cũng sẽ không để cháu gái tới truyền lời...... sắc mặt Trình Tuệ khó xử, sau khi Trình Khanh nhẹ nhàng gật đầu, Trình Tuệ mới cười hoà giải: "Vậy các ngươi trò chuyện trước đi, ta đi chuẩn bị chút trà bánh."
Tỳ nữ của Hà Uyển chạy tới cửa canh gác, đại sảnh chỉ còn hai người Trình Khanh và Hà Uyển.
Trình Khanh thở dài, "Hà tiểu thư, ngươi tới tìm ta ——"
"Ta có lời muốn hỏi ngươi, ta, ta ta nơi nào so ra kém người khác?"
Nói xong một câu cuối cùng, giọng đã có hơi chút gấp.
Hà Uyển đương nhiên biết chính mình chạy tới chất vấn Trình Khanh không hợp quy củ, cũng không có lập trường —— Trời ơi, nàng vì sao lại xuất hiện ở Trình gia, nàng quả thực là cảm thấy nhục, chẳng lẽ muốn la lối khóc lóc chơi xấu, cưỡng bách Trình Khanh cưới nàng sao?
Trong lòng Hà Uyển đã cực kỳ hối hận, tưởng ở đại sảnh Trình gia tìm một khe đất chui vào, cướp đường mà chạy, chạy nhanh rời đi Trình gia.
Rồi lại không biết vì sao, hai chân như mọc rễ, dịch bất động.
Tới cũng đã tới, nàng không hỏi cho rõ ràng, quãng đời còn lại đều sẽ không cam tâm nha!
"...... Ngươi nói chính mình có người trong lòng, nàng là kiểu người như thế nào?"
Dù cho Hà Uyển chạy tới chất vấn Trình Khanh, Trình Khanh cũng không có sinh khí và chán ghét.
Ai sẽ chán ghét một tiểu cô nương tình đậu sơ khai?
Nói một lời nói dối, quả nhiên phải dùng vô số lời nói dối để che lấp.
Hà Uyển muốn biết người trong lòng Trình Khanh như thế nào, Trình Khanh chỉ có thể trợn tròn mắt nói dối:
"Hà tiểu thư, ngươi thật sự dũng cảm, lời này của Trình mỗ không phải châm chọc ngươi, mà là phát ra từ phế phủ. Không phải mỗi người đều có dũng khí như tiểu thư, ngươi hỏi nàng là người như thế nào, ta rất khó miêu tả, tâm duyệt một người là không có đạo lý, nàng có phải lớn lên đẹp hơn so với Hà tiểu thư, tính tình tốt hơn so với Hà tiểu thư, gia thế như thế nào...... nhân tố bên ngoài căn bản không quan trọng, khi tâm ta duyệt nàng, mọi thứ của nàng ở trong mắt ta đã là tốt nhất, ta vô pháp lấy lập trường công bằng đi so sánh nàng cùng người khác, tâm của ta chính là lệch, là mù quáng, ngoại trừ nàng đã không cất chứa nổi người khác."
Ừm, Trình Khanh đang nói hươu nói vượn.
Nàng là dùng tiểu thuyết tình yêu chính mình đã xem qua để lừa Hà Uyển.
Tình yêu phát sinh khẳng định là có nguyên nhân, có người coi trọng bề ngoài, có người thích tính cách, có người thiên về gia thế quyền lợi, có người lại coi trọng tài hoa.
Sống hai đời, người có thể khiến Trình Khanh yêu đến muốn c. h. ế. t muốn sống căn bản chưa từng xuất hiện.
Trình Khanh cũng không tin cái gọi là chân ái.
Nàng không phải chưa từng yêu đương, sau khi tình cảm mãnh liệt ngắn ngủi rút đi, chỉ còn lại không thú vị.
Nàng dùng những lời mà đến chính mình đều không tin lừa Hà Uyển, tiểu cô nương tình đậu sơ khai hiển nhiên tin tưởng không nghi ngờ.
Nếu Trình Khanh nói người trong lòng so với nàng ưu tú hơn gì đó, Hà Uyển khả năng sẽ không phục, nhưng cách nói của Trình Khanh, làm Hà Uyển căn bản không có con đường so sánh—— đối phương là người quan trọng như thế sao? Dù nơi chốn đều không tốt, Trình Khanh chính là tâm duyệt tiểu nương tử kia nha!
Đáp án này chọc thủng dũng khí của Hà Uyển, nàng miễn cưỡng duy trì tư thái, hành lễ:
"Là Uyển nương quấy rầy, cảm ơn ngươi không đáp ứng đề nghị của ông nội."
Nếu Trình Khanh đáp ứng, cưới nàng, dưới đáy lòng lại duyệt người khác, chính mình nhất định sẽ rất đau khổ đi?
Thời gian dài, nàng và Trình Khanh chính là oán ngẫu ghét nhau như chó với mèo.
Tưởng tượng như vậy, còn may là Trình Khanh tính tình lỗi lạc, không có lừa nàng.
Trình Khanh còn tưởng an ủi tiểu cô nương hai câu, Hà Uyển đã đưa ra cáo từ, mang theo tỳ nữ vội vàng rời đi.
Tính, dù sao cũng không cho người ta được kết quả mong muốn, liền không cần tiếp tục trêu chọc tiểu cô nương.
Trình Tuệ bưng trà bánh vào phòng.
"Nháy mắt, tiểu lang cũng đã lớn như vậy."
Không chỉ có khởi động môn hộ, còn có tiểu nương tử khuynh tâm.
Tiểu lang nơi chốn đều tốt, về sau cũng có càng ngày càng nhiều tiểu nương tử sẽ thích tiểu lang đi? Hà Uyển đương nhiên thực tốt, chỉ là tiểu lang không thích, Trình Tuệ làm tỷ tỷ cũng sẽ không miễn cưỡng đệ đệ tiếp thu Hà Uyển —— cho dù Hà gia có gia tài bạc triệu, Trình Tuệ cũng không tiếc nuối, so sánh với bạc, vẫn là ý tưởng của đệ đệ Trình Khanh quan trọng hơn.
← Ch. 130 | Ch. 132 → |