← Ch.129 | Ch.131 → |
Trình thị cũng có ruộng dâu của chính mình, có xưởng dệt, có cửa hàng vải.
Hà gia đồng dạng là dựa vào thu mua vải dệt lập nghiệp, hiện giờ vẫn là đại bố thương nổi danh Tuyên Đô phủ.
Ngay cả nhà Trình Khanh thuê ở hẻm Dương Liễu, nguyên cũng là biệt viện của Uông bố thương trong huyện, Uông bố thương vốn dĩ rất có của cải, mấy năm trước tiệm của Uông gia thậm chí còn dệt ra tơ lụa đáp ứng được mua sắm của Nội Vụ Phủ, trở thành cống phẩm, Uông gia cũng bày ra bộ tịch hoàng thương, ai ngờ thành cũng Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà, Thái Bình năm thứ 5, tơ lụa Uông gia cung cấp xảy ra vấn đề, Uông gia bị đánh cho trở lại nguyên hình không nói, đối thủ cạnh tranh nắm lấy cơ hội chèn ép, sản nghiệp của Uông gia bị đả kích đến mười không còn một, nhà cửa có thể bán đều bán, nhất thời không bán cũng cho thuê đi ra ngoài.
Tơ lụa vải vóc của Tuyên Đô phủ rất có danh khí, huyện Nam Nghi xem như một căn cứ nguyên liệu và gia công tơ lụa sơ cấp của Tuyên Đô phủ.
Đường thủy của huyện Nam Nghi thông suốt bốn phương, trên bến tàu lớn mỗi ngày đều có thương thuyền nơi khác tới, các thương nhân từ nơi này thu mua vải. Thị trường bản địa cơ bản bị mấy nhà giàu trong huyện lũng đoạn, dư lại chút vật liệu thừa vụn vặt cũng không phải dễ nuốt như vậy, Trình Khanh đổi tiền an ủi của triều đình thành bạc, trong đó 500 lượng cho Tư Nghiên làm tiền vốn, tống cổ Tư Nghiên xuống nông thôn thu mua tơ.
Tơ mua được cũng không lập tức bán đi, mà cầm đến hiệu cầm đồ lại đổi thành bạc, lại tiếp tục thu mua.
Tư Nghiên ấn lời nói của Trình Khanh, thuê hai người giúp đỡ, sửa sang lại tơ tằm thu mua được, cuối cùng từng gánh đều là hàng thượng đẳng. Tơ tằm như vậy, nơi khác làm buôn bán là cướp thu mua.
500 lượng bạc tiền vốn, chỉ trong hai tháng, đã tăng gấp hai, đây cũng là vì sao Trình Khanh có nắm chắc nhận lời mỗi tháng đưa Liễu thị năm mươi lượng gia dụng.
Tiền kiếm được không?
Kỳ thật không dễ kiếm.
Xuống nông thôn thu mua có bao nhiêu vất vả không nói, hương dân nuôi tằm cũng không phải mỗi người đều thành thật bổn phận, trộn nước, cát vào tơ tằm gia tăng trọng lượng, còn lấy hàng kém thay hàng tốt, giấu tơ hỏng ở phía dưới, thu mua tơ không cẩn thận sẽ mắc mưu!
Trình Khanh luôn mãi dặn dò, Tư Nghiên ban đầu không có kinh nghiệm cũng đã bị lừa gạt mấy lần.
Sau khi Tư Nghiên đưa tơ đến hiệu cầm đồ, chưởng quầy chỉ điểm, Tư Nghiên kết hợp Trình Khanh dậy, chậm rãi sờ được môn đạo, ngắn ngủn hai tháng thu lợi phong phú, Trình Khanh phủ thí và viện thí đều là lúc mua bán tơ vội nhất, cho nên Tư Nghiên cũng không đi theo Trình Khanh đến Tuyên Đô.
Không gian xảo không phải thương gia, chưởng quầy hiệu cầm đồ đang êm đẹp làm gì phải chỉ điểm Tư Nghiên lối buôn bán, lão bản hiệu cầm đồ họ Hà, là ai đang giúp đỡ Trình Khanh không cần nói cũng biết.
Có thể nói Hà lão viên ngoại đối với Trình Khanh thật là nơi chốn quan tâm, Tư Nghiên cảm thấy thiếu gia nhà mình ra khỏi Hà phủ giống như không rất cao hứng, không nhịn được khuyên hai câu.
Trình Khanh sọ não càng đau.
Tư Nghiên thật là cái hay không nói, độc nói cái dở, hiệu cầm đồ ở bến tàu kia, Hà lão viên ngoại vừa rồi còn đề qua, nói là một phần trong của hồi môn tương lai của Hà Uyển...... Loại chuyện tốt tài sắc kiêm thu này, chẳng lẽ Trình Khanh rất nguyện ý đẩy ra bên ngoài sao?
Nàng là không để bụng bạc, bởi vì có tự tin có thể kiếm được bạc, nhưng không đại biểu nàng ngại tiền của chính mình quá nhiều!
—— ai!
"Đừng nói nữa, đi trấn Võ Tân trước."
Trình Khanh cũng muốn chữa trị quan hệ với Hà lão viên ngoại bên kia, nhưng nàng vừa mới cự tuyệt cưới cháu gái người ta, ở trước khi Hà lão viên ngoại nguôi giận cần tạm thời đặt chuyện Hà gia sang một bên, trước ấn tính toán ban đầu đi Chu gia.
Trấn Võ Tân xem tên đoán nghĩa, dòng họ lớn nhất trấn chính là họ "Võ", nhà Chu Hằng là người họ khác, ở trấn Võ Tân căn cơ không thâm hậu, trong nhà có mấy chục mẫu đất cằn, cũng trồng dâu nuôi tằm, nhà hắn và nhà Trình Khanh rất giống nhau, chỉ có Chu Hằng là con trai độc nhất, còn lại đều là nữ nhi, Chu mẫu mang theo nhóm nữ nhi nuôi tằm dệt vải cung cấp nuôi dưỡng Chu Hằng đọc sách, Chu phụ cũng là một lão tú tài, ở trong thôn dạy vỡ lòng cho hài đồng, thu chút quà nhập học trợ cấp gia dụng, cả đời cũng không có tiền đồ lớn gì, kiêu ngạo nhất đại khái là dạy ra Chu Hằng?
Chu gia gia cảnh không tốt, đi ra ngoài cũng có thể đường đường chính chính làm người, bởi vì chức nghiệp của Chu phụ thực có thể diện, không giống Thôi gia là thương hộ! Nếu Chu Hằng không cùng Thôi Ngạn đi gần, ở trong thư viện sẽ không bị kỳ thị.
Trình Khanh ở trên đường đi trấn Võ Tân, loát loát tình huống nhà Chu Hằng.
Về phần Chu Hằng vì sao phải làm tuỳ tùng cho Thôi Ngạn, nguyên nhân cũng rất đơn giản, Chu Hằng thực thiếu tiền, Thôi Ngạn ra tay hào phóng, ở giữa mặt mũi và lợi ích thực tế, Chu Hằng lựa chọn vế sau —— Trình Khanh đối với việc này không có nửa điểm kỳ thị, nhà nàng còn chưa tới phân thượng thực thiếu tiền, nếu thật ăn không đủ no áo không có mặc, nàng mới sẽ không ngại ở Đại Ngụy làm thương nhân địa vị thấp, trước làm tiểu thương sau mới tham gia khoa cử!
Cho nên Trình Khanh thấy Chu Hằng là một người rõ ràng.
Người ta không làm tuỳ tùng không, lấy chỗ tốt của Thôi Ngạn, liền nơi chốn thế Thôi Ngạn thu xếp, bạc và hàng, hai bên thoả thuận trao đổi, đúng là hình thức ở chung mà Trình Khanh quen thuộc nhất.
Tới trấn Võ Tân ở nông thôn, rất nhanh nghe được Chu gia.
Chu gia đang làm tang sự.
Dược vị còn chưa tan đi, Chu gia treo đèn lồng trắng, Chu Hằng mặc một thân đồ tang, trên cánh tay quấn miếng vải đen, cả người sưng vù suy yếu.
"Còn chưa chúc mừng Trình sư đệ trúng tam nguyên...... Đa tạ Trình sư đệ viện thủ, ngu huynh mới có thể thấy mặt gia phụ một lần cuối cùng!"
Đại phu giỏi mà Trình Khanh mời từ Tuyên Đô phủ đến vẫn không có thể cứu được tánh mạng phụ thân Chu Hằng, trận bệnh này của Chu phụ đã kéo dài hơn một tháng, đã đến nông nỗi dầu hết đèn tắt.
Nhưng đại phu Tuyên Đô phủ cũng rất có bản lĩnh, một phen cứu trị, làm Chu phụ đang ở trạng thái hấp hối lại kiên trì thêm được mấy ngày, chờ tới khi viện thí yết bảng, nghe được tin Chu Hằng trúng tú tài mới mỉm cười nhắm mắt, cũng coi như là c. h. ế. t được nhắm mắt.
"Chu huynh nén bi thương!"
Sinh lão bệnh tử là nhân chi thường tình, lấy trình độ chữa bệnh của Đại Ngụy, thọ mệnh của người đều vốn dĩ không cao.
Một hồi phong hàn sẽ mang đi một cái mạng người, còn có rất nhiều người đã c. h. ế. t cũng không biết nguyên nhân bệnh.
Trình Khanh đã c. h. ế. t cha, Chu Hằng cũng đã c. h. ế. t cha, hai người trước mắt nhưng thật ra cùng mệnh tương liên.
Chu gia vội vàng làm tang sự, Trình Khanh đưa hạ lễ phúng viếng một phen, cũng không cùng Chu Hằng nói nhiều, Chu Hằng cũng trúng tú tài, vội xong tang sự tổng phải về thư viện tiếp tục cầu học.
Chu phụ vừa chết, Chu Hằng liền từ bỏ khoa khảo, Chu phụ chỉ sợ sẽ tức giận đến từ trong mồ bò dậy.
Rời đi Chu gia, Trình Khanh xoa xoa mày:
"Ta không phải đã bảo Tư Mặc chú ý Chu gia vài phần sao? Chu gia có tang sự, chuyện lớn như vậy, Tư Mặc cũng không có kịp thời hồi bẩm."
Tư Mặc nếu ở đây, khẳng định ủy khuất.
Chu phụ ngày hôm qua vẫn còn sống, hôm nay bỗng nhiên đã chết, Tư Mặc còn chưa kịp đưa tin tức về huyện.
Trình Khanh đi đến ngọn đồi nhỏ thị sát, sau khi gia tăng tài chính khai phá, diện tích gieo trồng hoa hồng cũng mở rộng hơn nhiều, đã có nụ hoa nở rộ.
"Không tồi."
Nông hộ ở trước mặt Trình Khanh càng thêm cung kính.
Trước mặt chính là Trình án đầu trúng tam nguyên, đồng dạng là tú tài, công danh Trình án đầu lại lợi hại hơn so với các tú tài khác.
Nghe Trình Khanh khen một tiếng không tồi, nông hộ kia còn muốn mang Trình Khanh đi xem ruộng lúa chính mình tỉ mỉ chăm sóc, năm nay hạt thóc đã hồ, bón phân trừ hại, nông hộ không dám chậm trễ, khó được thiếu gia tới nông thôn, liền tưởng ở trước mặt Trình Khanh tranh công.
← Ch. 129 | Ch. 131 → |