Truyện:A Mạch Tòng Quân - Chương 34

A Mạch Tòng Quân
Trọn bộ 81 chương
Chương 34
Sa lưới – Chia ly – Phục kích (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vào ngày nắng, tuyết tô điểm khiến núi Ô Lan long lanh, trong suốt, đẹp vô cùng. Đường trong hẻm núi bị tuyết phủ dày, may mà A Mạch và Trương Sĩ Cường đều cưỡi ngựa, tuy không thể để ngựa mặc sức phi nước kiệu nhưng dù gì cũng vượt núi nhanh hơn trèo bằng chân.

Trương Sĩ Cường cưỡi ngựa cạnh A Mạch, nhìn thấy dãy núi bị tuyết che phủ bất giác nhớ tới thành Dự Châu. Ngày này năm ngoãi tuyết cũng rơi dày như vậy, A Mạch và hắn đang trên đường tới Dự Châu, sống chết còn chưa biết.

"Đại nhân, đại nhân nói xem tuyết ở Dự Châu cũng dày thế này chứ?" Trương Sĩ Cường đột nhiên cất tiếng hỏi.

A Mạch nghe vậy ngẩng đầu lên, nàng đưa mắt trầm tĩnh nhìn đỉnh núi trùng trùng điệp điệp ở mãi xa hồi lâu không nói gì. Trương Sĩ Cường thầm hối hận mình không nên nói chuyện lung tung, đang yên đang lành lại thế nhắc tới Dự Châu làm gì. Bỗng A Mạch quay lại khẽ cười với hắn: "Tuyết trong núi dày hơn Dự Châu một chút."

Dự Châu tuyết tan trời lại sáng.

Con đường trong thành trắng xóa một màu, tuyết phủ trên đường lát đá xanh trong phủ Thôi Diễn từ lâu đã được quét dọn sạch sẽ, một nàng hầu gái áo xanh ôm chiếc áo choàng lông chồn đang dần tiến vào. Vạt váy quét soàn soạt trên phiến đá lát, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Nàng hầu đi một mạch tới ngoài vườn, chuyển chiếc áo khoác đang ôm sang một tay, tay còn lại vén cửa rèm nặng trình trịch lên.

Trong phòng, Thôi Diễn và Thường Ngọc Thanh đang diễn tập thế trận bằng một chiếc sa bàn nhỏ. Thôi Diễn nghe thấy tiếng động ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn thấy nàng hầu gái đang ôm chiếc áo choàng bước vào. Thôi Diễn cất giọng khàn khàn dặn dò: "Cứ để đó, khi nào ta và Thường đại ca đi sẽ thay."

Giọng Thôi Diễn khàn đặc, nhát dao của A Mạch chưa thể kết liễu được tính mạng của hắn nhưng cũng khiến họng hắn bị thương. Sau này, tuy vết thương ở cổ họng đã khỏi nhưng trên cổ hiệu úy trẻ tuổi vốn ý trí hiên ngang là thế có thêm một chiếc khăn đen, do vậy cũng khiến hắn ít lời rõ rệt.

Nàng hầu khẽ đáp một tiếng: "Vâng", rồi cúi đầu đứng sang một bên.

Sắc mặt Thường Ngọc Thanh vẫn hơi xanh xao sau khi bị thương, ánh mắt ngẩng lên rồi liếc nhìn chiếc áo choàng trên tay nàng hầu, hỏi: "Đang yên đang lành thay áo choàng cho ta làm gì?"

Thôi Diễn trả lời ngắn gọn: "Trời lạnh."

Thường Ngọc Thanh bật cười, nhưng lại cảm thấy vùng phổi nhói đau, hắn không kìm được bắt đầu ho.

Thôi Diễn thấy tình hình vậy liền vội vàng giục: "Từ Tú Nhi, mau lên."

Thôi Diễn còn chưa nói xong, nàng hầu áo xanh đã bưng một cốc trà ấm tới đưa cho Thường Ngọc Thanh, khẽ nói: "Tướng quân mau uống vài ngụm trà để nén cơn ho."

Thường Ngọc Thanh không đỡ cốc trà, xua xua tay ra hiệu cho Từ Tú Nhi lui, tiếp đó cố nén ho quay lại cười với Thôi Diễn: "Làm gì lạnh tới mức thế chứ, bọc ta trong thứ đó, ra ngoài chắc chắn sẽ bị mọi người chê cười."

Thôi Diễn hằn học nói: "Nếu đệ gặp tay Vệ Hưng kia, quyết không để hắn chết dễ dàng."

Thường Ngọc Thanh cười, nói: "Nếu đệ gặp được Vệ Hưng, tất phải cẩn thận, nội công của người này không dễ coi thường đâu."

"Có thể làm gì chứ?" Thôi Diễn không phục đáp lại."Há địch lại được hàng nghìn hàng vạn kỵ binh bọc giáp sắt của chúng ta sao?"

Khóe miệng Thường Ngọc Thanh khẽ nhếch lên, hắn cúi đầu nhìn sa bàn không nói gì.

Thôi Diễn nói tiếp: "Đại ca, năm sau đệ sẽ đi Thái Hưng. Nguyên soái đã sắp xếp..."

Thường Ngọc Thanh đột nhiên ngước mắt nhìn Thôi Diễn khiến hắn không thể nói hết câu. Hắn quay đầu lại nhìn Từ Tú Nhi, nàng ta không chờ dặn dò, khẽ cúi đầu khuỵu gối hành lễ chào Thường Ngọc Thanh và Thôi Diễn rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Chờ Từ Tú Nhi đi ra, Thường Ngọc Thanh mới khẽ nói: "Cô ta là nàng hầu Thạch Đạt Xuân tặng cho đệ sao?"

Thôi Diễn gật đầu đáp: "Đúng là cô ta, lúc đó vết thương của đệ nặng rất khó cử động, nguyên soái sợ đám cận vệ tay chân vụng về làm lỡ việc liền tìm cho đệ một nàng hầu, Thạch Đạt Xuân liền đưa cô ta tới đây, cô ta rất thông minh lanh lợi, cũng hiểu ý lắm."

Thường Ngọc Thanh lạnh lùng nhắc: "Có hiểu tâm tư hơn nữa cũng là người Nam Hạ, không thể không đề phòng."

Thôi Diễn gật đầu đáp: "Đệ biết rồi." Hắn ngừng lại một lúc rồi không kìm được tò mò hỏi: "Đại ca, Vệ Hưng thực sẽ tấn công Thái Hưng như nguyên soái nói sao?"

Thường Ngọc Thanh khẽ cười đáp lại: "Nếu là Thương Dịch Chi trước đây chắc sẽ không làm vậy, nhưng giờ đây đã thay bằng đại tướng quân Vệ Hưng, e rằng có tới tám, chím phần hắn sẽ làm thế. Lương thảo Bão Mã Xuyên bị đốt cháy, hắn định ép Chu lão tướng quân không có lương thảo lại vừa muốn trổ tài trước mặt mọi người để có thể đứng vững ở quân Giang Bắc, e rằng sắp làm anh hùng tới cứu viện Thái Hưng rồi."

Thôi Diễn nghĩ một lát rồi quả quyết: "Lần này nhất định phải cho quân Giang Bắc có đi không có về, không để sót một tên."

Nghe hắn nói vậy, đột nhiên trong đầu Thường Ngọc Thanh lại thoáng hiện dáng người dong dỏng, đuôi mày khẽ nhướng lên, cười mỉa đáp: "Chưa chắc."

Thôi Diễn sững sờ, khó hiểu nhìn Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh không nói trắng ra, chỉ nhếch mép cười: "Chỉ cần nhớ nếu gặp lại Mạch Huê thì chớ lơ là."

Thôi Diễn nghe Thường Ngọc Thanh nói vậy cũng yên tâm, bất giác cười theo, hỏi: "Đệ còn sợ đại ca có ý với nàng ta, đang băn khoăn nếu trên sa trường gặp lại nàng ta không biết nên giết hay không."

Thường Ngọc Thanh nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm nghị nói: "A Diễn, ngươi phải nhớ rằng, chúng ta là quân nhân, trên sa trường chỉ có sự khác biệt quốc gia, không có tư tình."

Thôi Diễn nhìn Thường Ngọc Thanh trong giây lát, tiếp đó gật mạnh đầu tán thành.

Thường Ngọc Thanh dự đoán quả không sai, Vệ Hưng trước tết đã triệu tập toàn bộ chủ tướng quân Giang Bắc về đại bản doanh để bàn việc giải cứu Thái Hưng năm sau. Mới nhận chức đại tướng quân Giang Bắc, Vệ Hưng quả thật rất cần có một chiến công hiển hách để chứng tỏ mình.

Tháng hai năm thứ tư Thịnh Nguyên Nam Hạ, Vệ Hưng bất chấp sự phản đối của đám Đường Thiệu Nghĩa, hạ lệnh yêu cầu các bộ quân Giang Bắc đang phân bổ trên núi Ô Lan lặng lẽ tập hợp ở hướng đông nam núi Ô Lan.

Đến tháng ba việc tập hợp tổng cộng hơn tám vạn binh sĩ thuộc các doanh trại bộ bịnh quân Giang Bắc, doanh trại cung nỏ cùng doanh trại kỵ binh của Đường Thiệu Nghĩa đã hoàn tất, đại quân sẽ đi qua tuyến Liễu Khê, Hán Bảo giải vậy cho Thái Hưng.

Thành Thái Hưng sau gần hai năm bị quân Bắc Mạc bao vây, cuối cùng cũng đã được đón nhận một đội quân chi viện lớn nhất.

Trong thành Thái Hưng có hơn ba vạn quân giữ thành, cộng thêm tám vạn quân Giang Bắc, tổng cộng có hơn mười một vạn quân, nếu như kết hợp tấn công cả trong lẫn ngoài đại quân Bắc Mạc thì có thể thắng lớn. Còn đại quân tám vạn của Chu Chí Nhẫn sau khi bị Đường Thiệu Nghĩa đốt sạch kho lương thảo, đã rơi vào tình trạng thiếu lương thảo gần nửa năm, có thể miễn cưỡng duy trì tới nay hoàn toàn dựa vào số lương thảo được điều chuyển từ các thành bị Nam Hạ chiếm giữ. Chỉ cần cắt đứt đường lương thảo này thì quân Bắc Mạc chẳng cần đánh cũng loạn.

Mọi việc xem ra giống như Vệ Hưng đang thực hiện một cuộc mua bán chỉ có lời mà không có lỗ, nhưng kỳ thực phía trước đang giăng sẵn một mẻ lưới lớn chờ quân Giang Bắc rơi vào, còn Trần Khởi – người đan mẻ lưới này đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi.

Ngày mười bảy tháng ba, quân Giang Bắc ra khỏi núi Ô Lan tiến về Hán Bảo. Năm thứ hai Thịnh Nguyên sau khi sát tướng Bắc Mạc Thường Ngọc Thanh dẫn quân tấn công Hán Bảo đã hạ lệnh tàn sát trong thành, quân dân Nam Hạ kẻ chết người bị thương gần hết. Từ đó trở đi Hán Bảo trở thành một tòa thành trống. Vệ Hưng lệnh cho đại quân tạm thời hạ trại trong thành Hán bảo, đồng thời cử rất nhiều do thám dò la tình hình Thái hưng.

Doanh trại bảy của A Mạch đảm nhận nhiệm vụ cảnh giới cho đại quân, phụng mệnh hạ trại ở phía bắc thành Hán Bảo. Tới lúc sắp đặt xong xuôi nhiệm vụ trong doanh trại trời đã nhá nhem tối, một mình A Mạch dắt chiến mã tới sườn núi phía bắc thành, lặng lẽ ngắm nhìn thành Hán Bảo. Quan sát từ chỗ nàng đừng vừa hay là nửa bức tường phía bắc còn lại của thành Hán Bảo. Ngày hôm đó, nàng đã đứng trên bức tường thấp lè tè này, tay nắm chặt chiếc gậy gỗ run rẩy nhìn đám quân Bắc Mạc đen ngòm phía dưới. Nàng sợ hãi nhắm tịt mắt, những tiếng kêu xé gan xé phổi dường như vẫn văng vẳng bên tai, nàng còn nhớ ngày hôm đó mặt trời rực rỡ, nhưng trong bầu không khí lại lất phất cơn mưa máu tanh ngòm.   

Trương Sĩ Cường hồi lâu không thấy A Mạch đâu, liền quay lại phía sau tìm. Thấy nàng đang mải suy nghĩ, hắn không dám làm phiền, lặng lẽ đứng chờ dưới sườn dốc, tới khi trời tối hắn mới thấy A Mạch lững thững dắt ngựa về.

A Mạch thấy Trương Sĩ Cường đang chờ dưới sườn dốc, cũng chẳng hỏi có việc gì, lạnh lùng ra lệnh: "Đi thôi."

Trương Sĩ Cường vội vàng dắt ngựa đuổi theo, thấy A Mạch trầm ngâm không dám lên tiếng, lặng lẽ đi theo. Mãi khi gần tới doanh trại, A Mạch mới quay đầu lại nhìn Trương Sĩ Cường rồi đột nhiên hỏi: "Trương Sĩ Cường, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

Trương Sĩ Cường sững người, một lát sau mới phản ứng lại liền đáp: "Mười tám."

"Mười tám rồi..." A Mạch cúi đầu nhắc lại, ánh mắt nàng trong giây lát bỗng xa xôi vời vợi, nàng khẽ nói: "Ngươi còn nhớ lúc ở Dự Châu không, ngươi vừa mới mười sáu, thoáng cái hai năm đã trôi qua, giờ ta đã hai mốt rồi."

Hai mươi mốt, người con gái vào tuổi này đã phải gả chồng sinh con rồi mới phải. Trương Sĩ Cường đột nhiên thấy chua xót trong lòng, hắn cảm thấy khóe mắt cay cay, vội vàng quay đi hướng khác nén nước mắt chực lăn ra.

Hai người đang lặng lẽ đi thì đột nhiên phía trước vọng tới tiếng vó ngựa, A Mạch căng mắt nhìn dưới ánh trăng, thấy một mình Đường Thiệu Nghĩa đang cưỡi ngựa tới. Mái khi phi tới trước ngựa A Mạch chàng mới khẽ gọi: "A Mạch."

A Mạch khẽ cười đáp lại: "Đại ca."

Trương Sĩ Cường ở phía sau cung kính chào một tiếng: "Đường tướng quân."

Đường Thiệu Nghĩa nhìn kỹ một hồi mới nhận ra hắn, liền cười nói: "Là Trương Sĩ Cường hả? Dạo này phổng phao cường tráng nhiều rồi, suýt nữa không nhận ra."

Trương Sĩ Cường ngượng ngùng cũng không biết phải ứng đối thế nào, chỉ ngoác miệng thật thà cười với Đường Thiệu Nghĩa, tiếp đó quay đầu lại nói với A Mạch: "Đại nhân, thuộc hạ về doanh trại trước đây."

A Mạch gật đầu, chờ Trương Sĩ Cường thúc ngựa đi rồi mới tiến lên phía trước nói với Đường Thiệu Nghĩa: "Đại ca tới tìm đệ có việc gì?"

Đường Thiệu Nghĩa thúc ngựa đi ngang hàng với A Mạch, một lát sau mới trả lời: "Huynh tới thăm đệ."

A Mạch vốn nhanh trí, trong nháy mắt đã đoán được tại sao Đường Thiệu Nghĩa tới thăm mình lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, liền hỏi: "Vệ Hưng sắp xếp huynh đi đâu?"

Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch hỏi vậy, biết trong lòng nàng đã đoán được, khóe mắt chàng bất giác lộ vẻ hân hoan tự hào, chàng cười khẽ, đáp: "Ngày mai sau khi đi vòng qua núi sẽ dẫn doanh trại kỵ binh lên phía bắc, chặn đánh kỵ binh của giặc, tuyệt đối không thể để cho chúng tiến xuống phía nam."

A Mạch thất kinh, lộ rõ vẻ ngỡ ngàng, doanh trại kỵ binh của Đường Thiệu Nghĩa hiện có hơn năm nghìn quân, chỉ riêng kỵ binh Bắc Mạc ở Dự Châu đã không dưới mười mấy vạn. Giữa Thái Hưng và Dự Châu lại chính là ruộng đồng màu mỡ nghìn dặm của đồng bằng Giang Trung, có thể nói là nơi không có gì che chắn, nấp cũng không thể nấp mà trốn cũng không thể trốn, dùng năm nghìn kỵ binh để chặn đánh đội quân kỵ binh sắt của Bắc Mạc tiến xuống phía nam, há chẳng phải lấy trứng chọi đá.

"Đại ca." A Mạch không kìm được kêu lên, "Huynh..."

"A Mạch." Đường Thiệu Nghĩa lên tiếng ngắt lời A Mạch, chàng lạnh lùng nói: "Quân lệnh như sơn."

Cuối cùng A Mạch ghìm lại lời định nói, nàng lặng lẽ nhìn Đường Thiệu Nghĩa trong giây lát, rồi quay đầu nhìn về phía trước không nói gì. Đường Thiệu Nghĩa cũng không nói gì thêm, yên lặng đi bên cạnh A Mạch. Hai người trầm ngâm một lúc, đột nhiên A Mạch lên tiếng hỏi: "Trong lòng huynh đã có đối sách gì chưa?"

Đường Thiệu Nghĩa lắc đầu nói: "Vẫn chưa, Vệ Hưng lệnh cho huynh chỉ cần chặn kỵ binh của giặc mười ngày là được."

"Mười ngày?" A Mạch cười nhạt, nói thêm: "Đại tướng quân nói cũng hay thật đấy, vậy huynh lấy gì ra để chặn mười ngày? Chỉ với năm nghìn kỵ binh trong tay, cho dù khả năng cưỡi ngựa, bắn tên có tốt hơn nữa thì cũng có thể làm gì? Có thể ngăn được mấy lần tấn công của giặc?"

Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch nói vậy, trái lại cười to, nói: "Liệu có chặn được mười ngày không huynh không biết chắc, chỉ cần tiêu diệt đại của của Chu Chí Nhẫn sớm ngày nào thì khi tiến vào thành Thái Hưng, đội kỵ binh tiếp viện của giặc sẽ không làm gì được chúng ta."

A Mạch nghĩ một hồi rồi nói tiếp: "Đại ca, tại sao không bố trí vài doanh trại bộ binh đi cùng huynh?"

Đường Thiệu Nghĩa cười đáp: "A Mạch, đệ chưa từng ở doanh trại kỵ binh, có thể không hiểu lắm về kỵ binh. Nếu ở rãnh Sói Hoang còn có thể lợi dụng địa hình để hạn chế đường tiến công của kỵ binh, khiến chúng không thể xông lên đánh trực diện vào trận bộ binh của ta, nhưng ở nơi như Giang Trung này căn bản không có cách nào hạn chế được tốc độ cũng như tính linh hoạt của kỵ binh. Kỵ binh tập hợp rất dễ, tốc độ thay đổi phương hướng tấn công nhanh hơn nhiều so với tốc độ chuyển phương hướng phòng thủ của trận bộ binh, một khi kỵ binh của giặc xông vào trận bộ binh, quân ta chỉ còn nước bị tiêu diệt mà thôi."

A Mạch nghe xong chau mày, nàng không nghĩ ra cách nào. Từ xưa tới nay trong cuộc đối kháng giữa bộ binh và kỵ binh đều phải phụ thuộc vào sức mạnh của tường thành, sự phòng ngự của thành lũy, lợi dụng cung nỏ... để sát thương quân địch mới là chiến thuật khả dĩ nhất. Tỷ lệ chiến thắng của bộ binh dã chiến với kỵ binh đã ít lại càng ít thêm.

Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch nhíu chặt mày, liền khuyên nhủ: "Không cần phải lo lắng cho huynh, bản thân đệ cũng phải cẩn thận, bởi đấu với tám vạn tinh binh trong tay Chu Chí Nhẫn, cho dù cuộc chiến ở Thái Hưng thắng đi chăng nữa thì quân Giang Bắc cũng phải trả một cái giá cực đắt."

A Mạch cũng biết điều này, nàng không nén nổi tò mò hỏi lại: "Đại ca, đệ thật không hiểu tại sao Vệ Hưng phải làm vậy, cho dù có giải vậy được Thái Hưng thì sao chứ? Một khi tiến vào trong thành, đại quân của giặc lại kéo tới, chẳng phải lại dẫn tới kết cục bị bao vây sao?"

Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa như đông cứng lại, chàng nghĩ một hồi rồi đáp: "Chu Chí Nhẫn bao vây thành Thái Hưng nhưng lại luyện thủy quân, một khi thủy quân đã luyện xong tất sẽ tấn công Phú Bình Giang Nam, tới lúc đó Thái Hưng, Phú Bình đều bị Chu Chí Nhẫn chiếm đống, bọn giặc có thể xuôi dòng xuống Giang Đông, vậy thì việc lấy Giang Nam dễ như trở bàn tay."

"Cho nên bắt buộc phải giải vây cho Thái Hưng?" A Mạch thắc mắc.

Đường Thiệu Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy, giải vây chi Thái Hưng quan trọng nhất phải tiêu diệt được thủy quân của Chu Chí Nhẫn, giải tỏa sự uy hiếp đối với Phú Bình. Nếu Thái Hưng được giải vây, thì..." Đường Thiệu Nghĩa nhìn A Mạch nói tiếp: "Không đúng thời cơ, sợ là khó có cơ hội thành công, đại tướng quân quá nôn nóng rồi."

A Mạch gật đầu tán đồng, nàng khẽ nói: "Sự nôn nóng của một mình đại tướng quân lại khiến hàng nghìn hàng vạn tướng sĩ quân Giang Bắc phải đổi bằng tính mạng của mình."

Đường Thiệu Nghĩa trầm tĩnh lại, thần sắc nặng nề hơn. Hai người đều không nói gì thêm, mới đi được một lúc đã thấy doanh trại của A Mạch ngay trước mắt, Đường Thiệu Nghĩa ghìm cương rồi quay đầu về phía A Mạch nói: "Đệ về doanh trại đi, huynh không qua nữa đâu."

A Mạch biết Đường Thiệu Nghĩa sợ người khác nhìn thấy sẽ khiến nàng bị Vệ Hưng ghét lây, liền gật đầu nói: "Được, đại ca, huynh gắng bảo trọng."

Đường Thiệu Nghĩa lặng lẽ nhìn A Mạch trong giây lát rồi đột nhiên lên tiếng: "A Mạch, đệ nhất định phải sống đấy."

Nói rồi chàng đưa mắt nhìn A Mạch thêm hai lần nữa, tới lúc này mới quay đầu ngựa đi về theo đường cũ. Chưa đi được bao xa lại nghe thấy tiếng A Mạch gọi đằng sau: "Đại ca."

Đường Thiệu Nghĩa vội vàng dừng ngựa, quay đầu lại nhìn nàng.

A Mạch vỗ ngựa đuổi theo, vừa nhìn Đường Thiệu Nghĩa vừa nhấn mạnh từng chữ: "Đại ca, không chỉ mình huynh nhất định phải sống, cũng không phải một mình đệ nhất định phải sống, mà là chúng ta, chúng ta nhất định phải sống."

Đường Thiệu Nghĩa lặng lẽ lắng nghe, chàng nhoẻn cười, trên khuôn mặt đen nhẻm lộ ra hàm răng trắng chẳng ăn nhập chút nào, chàng gật mạnh đầu nói: "Được. Chúng ta. Chúng ta nhất định phải sống."

Ngày mười tám tháng ba, quân Giang Bắc từ Hán Bảo tiến vào Thái Hưng, lúc đi vòng qua khu rừng phía đông thành Hán Bảo, Đường Thiệu Nghĩa dẫn kỵ binh từ hướng đông rẽ sang hướng bắc, chặn đánh kỵ binh Bắc Mạc đang hướng xuống phía nam Dự Châu.

Ngày mười chín tháng ba, quân Giang Bắc đã ở vị trí cách nwam mươi dặm phía bắc thành Thái Hưng, đại quân chọn chỗ cắm trại, đồng thời lệnh cho hai doanh trại bộ binh bảy và tám kết hợp với doanh trại cung nỏ tạm thời do chủ tướng doanh bảy A Mạch thống lĩnh, tiếp tục tiến về phía đông thành Thái Hưng để ngăn quân cứu viện cánh quân phía đông Bắc Mạc.

Phía đông thành Thái Hưng không giống với phía bắc thành, vẫn thuộc vùng Khưu Lăng, nhưng phần lớn là những dãy núi trung bình và Thái Hưngấp, tuy không hiểm trở bằng núi Ô Lan, nhưng cũng có rất nhiều địa hình có Thái Hưngể dùng làm nơi phục kích, hiểm yếu hơn nhiều so với Mã Bình Xuyên – đồng bằng Giang Trung. Không cần phải tham gia vào cuộc tàn sát trên chiến trường, chỉ phải đi phục kích đoàn viện binh không biết có tới không, Thái Hưngực ra đây có Thái Hưngể coi là sự ưu ái. A Mạch nghe Thái Hưngấy quân lệnh này của Vệ Hưng thì hết sức sững sờ, trong lòng Thái Hưngầm nghĩ mình từ lúc nào lại có được sự may mắn nhường vậy? Chờ tới lúc ba chủ tướng các doanh tập hợp lại, lại Thái Hưngấy tham quân Lâm Mẫn Thận đi cùng, A Mạch mới hoảng hốt nhận ra nguyên do.

Lâm Mẫn Thận cũng mặc giáp, trông bộ dạng khác hẳn dáng vẻ xun xoe, nịnh nọt thường ngày. Hắn trịnh trọng chắp tay chào A Mạch cùng hai vị doanh tướng kia rồi nghiêm túc nói: "Đại tướng quân lệnh cho Lâm mỗ cùng ba vị tướng quân đi chặn đánh viện quân đông lộ của giặc, Lâm mỗ mới tòng quân, còn rất nhiều chuyện không hiểu mong ba vị tướng quân chỉ giáo."

Thái Hưngấy Lâm Mẫn Thận nghiêm túc như vậy, A Mạch nhất Thái Hưngời không quen, nàng bất giác nhìn hắn thêm hai lần nữa, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào hắn lại là một Thương Dịch Chi giấu mặt? Ai ngờ hai vị doanh tướng kia vừa quay người đi, mặt Lâm Mẫn Thận lại trở về vẻ cợt nhả, hắn ghé sát vào A Mạch rồi kéo dài giọng nói: "Từ năm ngoái tới giờ không gặp nhau mấy tháng rồi nhỉ, đại tướng quân không cho phép tại hạ tìm Mạch tướng quân, vậy tại sao tướng quân không chịu tới gặp tại hạ chứ?"

A Mạch vẫn không hề biểu lộ gì trên nét mặt, nàng lạnh lùng đáp: "Lâm tham quân nói lạ thật đấy, ta là chủ tướng một doanh trại, còn ngươi là tham quân dưới trướng đại tướng quân, ai cũng có nhiệm vụ riêng của mình, há có thể đi lại thân mật sao? Những lời đại loại như thế sau này tốt nhất đừng nên nói ra."

Lâm Mẫn Thận không cho là đúng, cười xòa định mở miệng nói tiếp, A Mạch không chờ cho hắn mở miệng đã lạnh lùng chặn họng: "Lâm tham quân, Mạch mỗ có câu này muốn hỏi ngươi."

Lâm Mẫn Thận tò mò hỏi lại: "Câu gì kia?"

A Mạch đáp: "Diễn kịch quá đà sẽ khó kết thúc, tới lúc đó nếu tham quân không xuống nổi sân khấu, khuôn mặt đầy màu vẽ thế này làm thế nào rửa sạch?"

Lâm Mẫn Thận sững người, nhìn A Mạch không biết nói sao.

A Mạch khẽ cười, không thèm đếm xỉa tới Lâm Mẫn Thận nữa, xoay người đi phân công nhiệm vụ. Chờ cả ba doanh trại bắt tay vào việc, Lâm Mẫn Thận liền đuổi theo A Mạch, thắc mắc: "Đại nhân muốn phục kích bọn giặc ở đâu, có toan tính gì chưa?"

A Mạch không tỏ ra bất ngờ trước sự thay đổi thái độ của Lâm Mẫn Thận, nàng chỉ khẽ đáp: "Đại tướng quân trước khi đi có lệnh cho ta dẫn quân tiến về phía đông, do vậy ta sao biết địa hình chỗ nào phù hợp với việc phục kích."

Lâm Mẫn Thận nghe xong sững người bất giác hỏi lại: "Thế còn quân sư trong doanh trại của đại nhân thì sao?"

A Mạch đã đoán được quân sư mà Lâm Mẫn Thận muốn nhắc tới là Từ Tĩnh, có điều từ lâu Từ Tĩnh không còn là quân sư nữa, nên lần này không đi cùng đại quân, mà ở lại trong núi Ô Lan. Giờ nghe hắn hỏi vậy, nàng liền cố ý giả bộ kinh ngạc hỏi lại: "Tham quân lại nói đùa rồi, ta chỉ là một doanh trưởng bộ binh nhỏ nhoi, lấy đâu ra quân sư?"

Sắc mặt Lâm Mẫn Thận hơi thay đổi, hắn liền hỏi: "Vậy Từ tiên sinh đang ở đâu?"

A Mạch cười đáp: "Ồ, người mà tham quân nhắc tới là gia thúc nhà ta, gia thúc không có tên trong quân, làm sao có thể tham gia cùng đại quân chứ? Hiện giờ ông ấy đương nhiên vẫn ở trong núi Ô Lan."

Lâm Mẫn Thận nhất thời không nói gì, chỉ nhìn A Mạch chằm chằm, hồi lâu nhận thấy trên nét mặt nàng không giống như đang nói dối, cuối cùng đành phải chấp nhận hiện thực Từ Tĩnh không có mặt trong đại quân.

A Mạch cũng chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Mẫn Thận, nàng muốn xem xem hắn phản ứng thế nào, ai ngờ sau khi nhìn nàng hồi lâu hắn bật cười rồi thốt ra một câu: "Tuyệt", tiếp đó xoa tay cười nói: "Mạch tướng quân, nói vậy trận phục kích này chỉ nhằm vào hai ta mà thôi."

A Mạch cũng lạnh lùng cười theo, nói: "Đúng."

Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Mẫn Thận khẽ gượng lại, hắn liếc nhìn A Mạch một cái rồi giật cương điều khiển ngựa lùi sang một bên đường, nói: "Mạch tướng quân đi trước đi."

A Mạch cũng không khách khí, kéo cương đi về phía trước. Lâm Mẫn Thận đứng đằng sau, khi bóng A Mạch xa hẳn mới thúc ngựa rong ruổi theo sau.

Tuyến đường hành quân từ thành Thái Hưng về phía đông ban đầu toàn là đồng bằng, nhưng càng về phía đông địa thế càng khúc khuỷu hơn, rất nhiều đoạn đường phải đi xuyên qua các hẻm núi. Tốc độ hành quân của doanh trại A Mạch cũng bị giảm dần, hành quân hai ngày liên tục thì gặp một hẻm núi. A Mạch lệnh cho đại quân dừng bên ngoài hẻm núi, chọn chỗ khuất để hạ trại, tiếp đó cử do thám đi về phía đông dò la tin tức, xem ra quyết định thiết lập mai phục ở đây.

Hai ngày này Lâm Mẫn Thận mải mê nghiên cứu bản đồ giữa Thanh Châu và Thái Hưng, thấy A Mạch đột nhiên chọn cắm trại ở nơi này, liền tìm tới chỗ nàng thắc mắc: "Tại sao lại phục kích ở đây, phía trước có thể còn có địa điểm phục kích tốt hơn mà?"

A Mạch đang dặn dò Lý Thiếu Triều trong ngày hôm nay phải làm xong việc phân phát khẩu phần lương thực đủ trong ba ngày, nghe Lâm Mẫn Thận hỏi vậy, liền buột miệng đáp: "Khả năng có đấy."

Lâm Mẫn Thận sững sờ, hắn đưa mắt nhìn nàng đầy vẻ khó hiểu rồi hỏi lại: "Khả năng có đấy?"

A Mạch không đếm xỉa tới hắn, dặn dò Lý Thiếu Triều mấy ngày tiếp theo không được nổi lửa nấu cơm, bất luận bếp to nấu cho binh sĩ hay bếp nhỏ nấu cho tướng lĩnh. Lý Thiếu Triều nghe cứ gật đầu lia lịa, rồi vâng lệnh đi ra. Lúc này A Mạch mới quay người lại nhìn Lâm Mẫn Thận đáp: "Từ đây về hướng đông còn hai nghìn dặm nữa mới tới Thanh Châu, ta lại chưa từng đi đường này, làm sao có thể biết phía trước có địa điểm phục kích tốt hơn, lẽ nào Lâm tham quân biết sao?"

Lâm Mẫn Thận bị A Mạch hỏi chặn họng như vậy, suýt không thở nổi, sau khi hít một hơi dài mới lên tiếng: "Đại tướng quân lệnh cho tại hạ đợi ở phía đông để ngặn chặn quân cứu viện của giặc, tên giặc họ Thường kia lại dẫn quân tiến về phía đông Thanh Châu, cách chỗ này không dưới nghìn dặm. Đại nhân hành quân chưa tới năm ngày, cách Thái Hưng ngoài hai trăm dặm đã bố trí phục kích, cho dù quân của bọn giặc hiện giờ đã kéo tới Thái Hưng, đại nhân sẽ phải chờ bọn giặc ở đây bao lâu nữa? Huống hồ chỗ này không phải là địa điểm tốt nhất để bố trí mai phục, nếu chọn bừa chỗ này, Lâm mỗ quả thật không thể đồng ý với đại nhân, vẫn mong Mạch tướng quân giải thích rõ ràng cho Lâm mỗ."

A Mạch im lặng lắng nghe, mãi tới khi Lâm Mẫn Thận ngừng nói, nàng mới bình tĩnh hỏi lại: "Lâm tham quân đã nói xong chưa?"

Lâm Mẫn Thận không nói gì, gật gật đầu.

A Mạch khẽ cười một tiếng, đáp: "Lâm tham quân đã hỏi vậy, ta đương nhiên phải trả lời rồi, có điều trước khi trả lời ta có mấy câu muốn hỏi Lâm tham quân trước."

Nghe A Mạch nói vậy, Lâm Mẫn Thận tuy hơi nghi ngờ nhưng vẫn lạnh lùng đáp: "Xin Mạch tướng quân cứ hỏi."

A Mạch thủng thẳng hỏi: "Lâm tham quân là tham quân dưới trướng đại tướng quân, vậy xin hỏi tham quân hiện giờ số người tổng cộng cả ba doanh trại ta là bao nhiêu? Họ được trang bị như thế nào? Có bao nhiêu lương thảo? Từ chỗ này tới Thanh Châu còn bao xa? Địa hình thế nào? Đường đi thế nào? Có bao nhiêu chỗ phù hợp để bố trí phục kích? Quân ta hành quân tới đó cần mấy ngày nữa? Thời tiết mấy ngày sắp tới sẽ thế nào? Cần bao nhiêu lương thảo nữa? Sĩ khí trong quân thế nào? Bọn giặc liệu có viện binh cứu Thái Hưng? Giặc sẽ có bao nhiêu tên? Bộ binh nhiều hay kỵ binh nhiều? Tên nào cầm đầu? Lúc nào xuất phát? Mấy giờ có thể tới địa điểm phục kích?" A Mạch thấy Lâm Mẫn Thận há hốc miệng không nói được câu gì, nàng lại giễu cợt tiếp: "Lâm tham quân, những điều này có được nhắc tới trong sách bộ binh không?"

Lâm Mẫn Thận vốn đã bị A Mạch hỏi cho ngây người, giờ nghe nàng giễu cợt như vậy, trong nháy mắt không giấu nổi xấu hổ.

A Mạch cười khinh bỉ một tiếng rồi nói tiếp: "Tiểu hoàng đế Bắc Mạc vẫn đang ở Dự Châu, ở đó có hơn mười vạn kỵ binh sắt của giặc, mà Dự Châu cách Thái Hưng chỉ có tám trăm dặm, bản thân Lâm tham quân có thể tính được kỵ binh của giặc mấy ngày có thể tới được Thái Hưng. Hơn nữa Lâm tham quân xuất thân trong trướng đại tướng quân, đương nhiên biết rõ đại tướng quân định thời hạn cho Đường tướng quân là bao nhiêu, mười ngày, mười ngày, không quá mười ngày, trong mười ngày này, đại quân của Chu Chí Nhẫn nếu phá được thì thôi, còn nếu không phá nổi thì đại tướng quân của chúng ta cũng chỉ có thể để người ta gói sủi cảo mà thôi. Lâm tham quân nói xem năm nghìn người ngựa của chúng ta nên đi về phía đông thêm mấy ngày nữa mới có thể bố trí mai phục? Đi quá xa rồi, liệu Lâm tham quân có quay về được không?"

Lâm Mẫn Thận bị A Mạch hỏi cho im thin thít không nói được câu gì, hắn lặng lẽ nhìn nàng, thậm chí đến cả ánh mắt đã bắt đầu lơ mơ hốt hoảng.

A Mạch cũng chẳng buồn nói thêm với hắn, nàng quay người dặn dò Trương Sĩ Cường mời hai vị doanh tướng kia tới bàn việc, tiếp đó bố trí một vài điểm phục kích với mấy tướng lĩnh cùng ở đó. Lâm Mẫn Thận tự nhận thấy mình đứng đây thật vô vị, trong lòng rất muốn đi nhưng lại cũng muốn nghe xem A Mạch rốt cuộc bố trí phục binh thế nào. Hắn chỉ còn biết xì mặt lặng lẽ đứng ở cửa trướng một lát, chờ mấy người dưới trướng A Mạch nhận lệnh đi hết mới lò dò bước tới, chần chừ một lát mới mở miệng hỏi: "Những việc đại nhân vừa nói đều là do Từ tiên sinh lên kế hoạch phải không?"

A Mạch sững người trước câu hỏi của Lâm Mẫn Thận, nàng cười rồi đáp: "Có vài việc đúng là như vậy."

Lòng Lâm Mẫn Thận phút chốc nhẹ nhõm hẳn, hắn lại giở giọng thư sinh than: "Từ tiên sinh quả đúng là thánh nhân."

A Mạch nhìn Lâm Mẫn Thận rồi nhếch mép cười: "Ông ta là thánh nhân, vậy thì trong triều chỉ cần nuôi mấy thánh nhân giống như ông ta, bọn giặc sẽ tự cút về đất của chúng thôi, còn cần phải nuôi quân làm gì nữa?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)