Truyện:A Mạch Tòng Quân - Chương 33

A Mạch Tòng Quân
Trọn bộ 81 chương
Chương 33
Danh tướng – Thể diện – Thúc trượng (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đêm đó đại quân của Vệ Hưng cắm trại ở khe núi, còn Đường Thiệu Nghĩa dẫn năm nghìn kỵ binh cắm trại ở chỗ đất cao ngoài khe núi. Dường như vẫn lo sợ A Mạch tìm Lâm Mẫn Thận gây chuyện, Đường Thiệu Nghĩa đã xin chỉ thị Vệ Hưng giao cho A Mạch cùng một số tưỡng lĩnh quân Giang Bắc làm nhiệm vụ cảnh giới, tuần tra... A Mạch tuy không muốn lắm nhưng đã nhận lời của Đường Thiệu Nghĩa, cũng chẳng nói được lý do từ chối. May mà Lâm Mẫn Thận không hiểu có chuyện gì bị đại tướng quân Vệ Hưng trách mắng, nên cũng yên phận mấy ngày, không còn tâm trí làm phiền A Mạch nữa, khiến nàng thoải mái rất nhiều.

Đại quân đi qua Trạch Bình, Liễu Khê vào núi Ô Lan, lúc tới doanh trại quân Giang Bắc đã là đầu tháng mười một. Thời tiết Giang Bắc lạnh lẽo, lúc này đã vào mùa gió lạnh thấu xương, A Mạch cùng các tướng lĩnh quân Giang Bắc đã trải qua một mùa đông trong núi Ô Lan, nên cũng không cảm thấy khó sống, khổ nhất đám Lâm Mẫn Thận mới tới. Tuy trên người ai nấy đều khoác áo chòng, nhưng trong áo giáp lại chỉ có áo đơn, mỗi lần gió thổi cảm thấy lạnh từ trong ra ngoài, đến cả răng cũng va vào nhau lập cập.

Các phó tướng quân Giang Bắc cũ từng sống trong đại doanh quân Giang Bắc, hiện giờ chỉ còn tả phó tướng quân Giang Bắc, Phiêu kỵ tướng quân Lý Trạch dẫn chủ tướng các doanh quân Giang Bắc ra ngoài cách đại doanh ba mươi dặm. Đám Vệ Hưng vẫn chưa vào đại doanh, thì trời đã lất phất mưa tuyết, trận tuyết đầu tiên trên núi Ô Lan.

Trong đại doanh, đại tướng quân Vệ Hưng mới nhậm chức ngồi chính giữa, Đường Thiệu Nghĩa và Lý Trạch ngồi hai bên, các tướng lĩnh khác lần lượt ngồi xuống dưới theo thứ tự cấp bậc. A Mạch là chủ tướng doanh bảy bộ binh tuy không có chỗ ngồi nhưng vẫn được bố trí ở dãy cuối. Nàng ngồi cách xa đám Vệ Hưng, may mà Vệ Hưng xuất thân nhà võ, tuy người không cao nhưng tiếng nói sang sảng, do vậy A Mạch tuy ngồi ở rất xa vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Vệ Hưng mới tới nên không hiểu rõ tình hình trong quân, do vậy trong cuộc họp chỉ nói những lời chung chung, tuy trên mặt A Mạch tỏ vẻ chăm chú lắng nghe nhưng trong đầu hoàn toàn không tập trung, nàng vẫn thắc mắc tại sao mãi không thấy bóng dáng quân sư Từ Tĩnh. Chờ tới lúc cuộc họp kết thúc, Đường Thiệu Nghĩa và Lý Trạch tiến Vệ Hưng đi nghỉ, A Mạch vẫn không thấy Từ Tĩnh đâu, trong lòng thầm nghĩ lão thất phu này cũng kiêu thật, chỉ không biết Vệ Hưng có hay thù dai như Thương Dịch Chi không.

A Mạch cùng mọi người vừa đi ra ngoài đã nghe thấy có người Mạch tướng quân ở phía sau. A Mạch dừng bước quay đầu lại thấy Trương Sinh đang chậm dãi bước tới, nàng không nén nổi ngạc nhiên, vui mừng hỏi: "Trương đại ca, huynh cũng ở đây sao? Tại sao ban nãy trong cuộc họp không thấy huynh?"

Trương Sinh cười đáp: "Đệ chăm chú nghe quá, làm sao nhìn thấy huynh được."

A Mạch giật mình, đưa mắt nhìn xung quanh khẽ thanh minh: "trương đại ca đừng chê cười đệ nữa, vừa rồi đệ còn hơi lơ đãng ấy chứ."

Trương Sinh nghe vậy cười khà khà: "Huynh thắc mắc sao đệ lại có thể nghe đại tướng quân nhập tâm như vậy, hóa ra không phải nhập tâm mà là lơ đãng."

A Mạch cảm thấy ngượng, Trương Sinh thấy nàng như vậy cũng nén cười, nhanh chóng hỏi sang chủ đề khác: "Lần này đệ phải đi đâu?"

A Mạch đáp: "Đại tướng quân đã dặn dò bọn đệ về trại, đệ cũng muốn về sớm, đi được mấy ngày rồi, trong lòng nhớ mọi người lắm. Có điều đã tới doanh trại rồi, không tới gặp Từ tiên sinh sợ ông ấy quở trách, nên muốn tới thăm Từ tiên sinh trước đã rồi mới về."

Trương Sinh liền ngạc nhiên hỏi: "Đệ vẫn không biết gì sao? Tiên sinh không còn ở trong đại doanh nữa."

A Mạch nghe vậy sững người hỏi lại: "Không ở trong đại doanh? Đi đâu rồi?"

Trương Sinh lắc đầu đáp: "Việc này huynh cũng không biết, Từ tiên sinh vốn không thuộc quân tịch, nghe nói thay đổi chủ soái, không chờ đại tướng quân mới tới đã đi rồi."

A Mạch nhất thời ngây người, nàng không thể ngờ được Từ Tĩnh lại rời bỏ quân Giang Bắc, có điều nghĩ lại Từ Tĩnh tuy là quân sư nhưng thực tế chỉ là tham mưu dưới trướng Thương Dịch Chi mà thôi. Hiện giờ chẳng cần suy đoán việc Vệ Hưng mang theo mấy tham quân của mình, Từ Tĩnh lại là tâm phúc của Thương Dịch Chi, e là Vệ Hưng không dám tùy tiện dùng ông ta. Đi như vậy chưa chắc đã không hay, A Mạch thầm nghĩ. Có điều tuy nghĩ như vậy, nhưng hễ nhớ tới ông ta – kẻ chẳng già chẳng trẻ kia lúc nào cũng thích vuốt râu ra vẻ giờ không còn ở trong quân nữa, trong lòng A Mạch khó tránh khỏi chút nuối tiếc.

Trương Sinh biết quan hệ của A Mạch và Từ Tĩnh rất tốt, thấy nàng hồi lâu không nói gì, sợ nàng đau lòng liền khuyên nhủ: "Nhân vật như Từ tiên sinh chắc chắn không phải loại chịu sống tù túng, sau này cũng sẽ gặp lại thôi, đệ đừng suy nghĩ nữa."

A Mạch cười nhạt nói: "Cũng phải, ông ta chắc chắn sẽ không cam chịu cô đơn, có điều giờ Giang Bắc loạn thế này, không biết chỉ có một mình liệu ông ta có an toàn không?"

Trương Sinh tiếp tục an ủi: "Từ tiên sinh túc trí đa mưu, chắc không có chuyện gì đâu."  

A Mạch lặng lẽ gật đầu, nàng nhìn sắc trời rồi hỏi: "Trương đại ca, các huynh sẽ ở lại đại doanh bao lâu?"

Trương Sinh đáp: "Còn mấy ngày nữa."

"Thế thì tốt, bây giờ không còn sớm nữa, đệ về doanh bảy xử lý sự vụ xong sẽ tới hàn huyên với Trương đại ca."

Trương Sinh hơi ngạc nhiên hỏi lại: "Sao đệ không báo với Đường tướng quân một tiếng rồi hẵng đi?"

A Mạch do dự một lát rồi cười đáp: "Huynh chuyển lời tới Đường tướng quân giúp đệ, cũng chẳng xa xôi gì, mấy ngày nữa đệ quay lại thôi. Nếu các huynh rảnh, cũng có thể tới doanh bảy tìm đệ, chắc chắn đệ sẽ tiếp đãi thịch soạn."

Trương Sinh cười nói: "Thế thì tốt, tới lúc đó đừng keo kiệt là được."

A Mạch cười từ biệt Trương Sinh, Trương Sinh tiễn nàng ra khỏi doanh trại. Thấy nàng chỉ có một thân một mình, Trương Sinh quan tâm hỏi có cần người hộ tống không, A Mạch dắt ngựa chiến ra rồi nhảy phắt lên ngựa, quay lại cười đáp: "Đệ vừa cưscuar Đường tướng quân một con ngựa tốt, hơn nữa lại không phải vượt núi, cần người tiễn làm gì."

Nói xong nàng chắp tay cáo biệt Trương Sinh, rồi vung roi quất ngựa đi.

Trương Sinh ở đằng sau không kìm được cười thầm: "Đâu chỉ một con."

A Mạch đã phóng ngựa xa tít, để lại phía sau một đám bụi mờ.

Doanh trại bảy cách đại doanh quân Giang Bắc chỉ mấy quả núi, do xin được ngựa tốt của Đường Thiệu Nghĩa, thêm vào đó lại phi nước đại một mạch nên trời chưa tối nàng đã về tới doanh trại. A Mạch vừa về tới nơi, các binh sĩ canh cổng đã nhận ra nàng, họ vừa kinh ngạc pha lẫn vui mừng vội vàng chạy tới dắt ngựa cho nàng. A Mạch cười xua tay, một mình dắt ngựa đi vào trong. Còn cách thao trường khá xa nàng đã nghe thấy giọng lo lắng của Lý Thiếu Triều: "Coi chừng một chút. Đồ khỉ chết tiệt kia, chính là nói nhà ngươi đấy, ngươi khe khẽ một chút. Ta đã bảo ngươi nhẹ tay một chút mà."

A Mạch thấy bồn chồn trong lòng liền dắt ngựa qua chỗ đó, nàng thấy trên thao trường là cảnh tượng nhốn nháo, mười mấy con chiến mã đang ở trên đó, con thì chạy, con thì phi, Lý Thiếu Triều đứng ở bên chỉ vào một kỵ binh cách đó không xa lớn tiếng chửi: "Ngươi nhìn ta làm gì? Ta mắng nhà ngươi đó, ngươi còn vui cái nỗi gì? Nếu ngươi còn dám đánh ngựa thêm lần nữa, coi chừng ta sẽ đánh ngươi."

Vương Thất cưỡi trên con chiến mã từ xa phi tới, nhìn thấy Lý Thiếu Triều vẫn đứng trên thao trường lải nhải không ngừng, không kìm được bực bội mắng: "mẹ khỉ, cái miệng rách của ngưngwcos thể ngừng một lát được không, ngươi dọa bọn chúng làm gì? Không luyện tập mà đòi cưỡi ngựa sao? Mẹ ngươi chứ, đám bọn ta đây là do thám, do thám. Ngươi biết không vậy? Không phải là mấy công tử nhà giàu cưỡi ngựa ngắm hoa, không chạy nhanh liệu có thể thu thập được tin tức gì của địch?"

Lý Thiếu Triều vốn đã bực bội trong lòng, nghe Vương Thất nói vậy càng tức hơn, hắn chống nạnh mắng: "Cút mẹ ngươi đi. Ngươi làm do thám thế quái nào được? Ta thấy nhà ngươi chẳng khác gì loài khỉ. Ngươi có biết khó khăn lắm mới kiếm được số chiến mã này không, nếu không phải ta lấy danh nghĩa của đại nhân chúng ta ra, ngươi cho rằng Đường tướng quân có cho chúng ta nhiều như vậy không? Ngươi kiếm đâu được lũ binh sĩ vớ vẩn tới hại ta, nếu làm ngựa bị thương thì phải làm sao? Ngươi cố ý không muốn ta được sống yên ổn phải không?"

Vương Thất cúi người từ trên ngựa xuống rồi cười với Lý Thiếu Triều: "Bị thương thì đã bị thương rồi, ngươi lại tới xin Đường tướng quân, dựa vào sự nể mặt của Đường tướng quân với đại nhân chúng ta, xin thêm mấy chục mấy trăm con nữa đâu có vấn đề gì?"

"Mặt ta đâu dày như vậy." Đột nhiên A Mạch lạnh lùng lên tiếng.

Vương Thất và Lý Thiếu Triều đều sững sờ, cả hai đều quay đầu lại, thấy A Mạch đang dắt ngựa đứng cạnh bên, nét mặt lộ rõ vẻ lạnh lùng. Lý Thiếu Triều ngây người, một lát sau mới phản ứng lại, hắn vội vàng buông tay xuống, rồi cười nịnh với A Mạch: "Đại nhân, đại nhân đã về rồi sao? Sao không báo trước cho bọn bỉ chức, để tiện bố trí người đón?"

Vương Thất cũng vội vàng nhảy xuống ngựa a dua: "Đúng vậy, tại sao chỉ có một mình đại nhân về?"

A Mạch hừ một tiếng, cũng chẳng thèm đếm xỉa tới họ, chỉ ném dây cương cho Lý Thiếu Triều rồi quay người bỏ đi.

Lý Thiếu Triều nhìn theo bóng dần xa của A Mạch, lẩm bẩm với Vương Thất: "Này, ngươi nói xem đại nhân của chúng ta vừa rồi nghe được những gì?"

Vương Thất chép miệng đáp: "E rằng nghe được hết rồi."

Lý Thiếu Triều khẽ than thầm: "Chết rồi, lần này chắc chắn làm đại nhân tức giận, ngươi nói xem ta có oan không vậy, đi tìm Đường tướng quân đâu có phải chủ ý của ta."

Vương Thất lườm Lý Thiếu Triều với ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường: "Được rồi, ngươi cũng chẳng trong sạch lắm đâu."

A Mạch sầm mặt đi về trướng, chưa tới cửa đã thấy Trương Sĩ Cường vội vàng bưng một chậu nước đi ra, hắn đi thẳng về hướng nàng rồi cứ thế va thẳng vào. May mà A Mạch phản ứng thần tốc, nàng nhanh chóng né người rồi đẩy Trương Sĩ Cường ra chỗ khác. Trương Sĩ Cường loạng choạng suýt nữa ngã nhào, cả chậu nước hất hết xuống đất, bắn tung tóe lên người A Mạch.

"Trương Nhị Đản. Ngươi làm cái gì vậy?" A Mạch mắng.

Trương Sĩ Cường quay lại nhìn thấy A Mạch, trong giây lát vừa ngỡ ngàng vừa vui sướng, thậm chí còn quên nhạt chậu nước đang nằm chỏng chơ dưới đất. Hắn chỉ biết lắp bắp hỏi: "Đại... đại nhân... đại nhân về rồi sao?"

A Mạch gật đầu, nàng cúi đầu ngửi nước bẩn bắn lên người, tiếp đó nhìn lại chậu nước trên đất rồi nhíu mày thắc mắc: "Ngươi bưng nước gì vậy?"

Trương Sĩ Cường ngượng ngùng giơ tay sờ sau gáy, thật thà thưa: "Nước rả chân."

"Nước rửa chân?" A Mạch nhíu chặt mày, nàng đang định hỏi lại lần nữa thì nghe thấy giọng nói khẽ réo lên từ trong trướng của mình: "Trương Sĩ Cường, ngươi vẫn chưa đổ xong nước sao? Mau lấy khăn lau chân cho lão phu."

A Mạch nghi ngờ nhìn Trương Sĩ Cường rồi quay người vén rèm bước vào trong trướng thì thấy Từ Tĩnh đang chăm chú xem sách, đôi bàn chân trần duỗi ra trong không trung. Nghe thấy tiếng rèm vén lên, ông ta cứ ngỡ là Trương Sĩ Cường đã quay lại. Mắt ông ta vẫn dán chặt vào cuốn sách, giơ bàn chân lên giục: "mau lên, lau chân cho lão phu, chân lão phu sắp cứng lại rồi."

A Mạch không nói gì, nàng cầm khăn lau chân tới, ngồi xuống cạnh giường lặng lẽ lau chân cho Từ Tĩnh. Chờ tới lúc cả hai chân được lau khô, nàng mới khẽ hỏi: "Tại sao tiên sinh tới doanh trai của tại hạ?"

Từ Tĩnh giật nảy mình, suýt nữa đánh rơi cả sách trên tay xuống. Ông ta ngẩng đầu thấy A Mạch vẫn ngồi cạnh giường liền vội vàng thu chân lại, thất thần hỏi: "Tiểu tử nhà ngươi về lúc nào vậy? Định dọa chết lão phu sao?"

A Mạch cười đứng dậy, tiếp đó cởi chiếc áo choàng trên người ra nói: "Hôm nay tại hạ tới đại doanh, nhưng không ở lại mà về ngay."

Trương Sĩ Cường đỡ lấy chiếc áo choàng từ tay A Mạch, tiếp đó giúp nàng gỡ bộ giáp trên người xuống. Từ Tĩnh vội vàng xỏ chân vào dép rồi xuống giường, đi quanh A Mạch hai vòng quan sát từ đầu tới chân nàng rồi vui mừng thốt lên: "Xem ra thủy thổ Thịnh Đô vẫn là tốt nhất, chỉ đi một chuyến đã nhanh nhẹn thanh tú hơn nhiều."

A Mạch cười ngượng, đáp: "Tiên sinh đừng chê cười tại hạ."

Trương Sĩ Cường lại bưng nước sạch từ bên ngoài vào cho A Mạch rửa mặt, nàng vỗn đã định vốc nước lên nhưng thấy chậu nước thì đột nhiên dừng lại không rửa mặt nữa.

Từ Tĩnh là loại người nào chứ, sao có thể không nhận ra tại sao A Mạch không rửa mặt nữa, ông ta cười hì hì nói: "Chỗ ngươi chỉ có một cái chậu này, lão phu đã không khách khí dùng mất rồi, thôi thì ngươi cứ dùng tạm đi, lão phu cũng không thường xuyên rửa chân đâu, chủ yếu vẫn dùng để rửa mặt thôi mà."

Tay A Mạch run lên, vốc nước trên tay dường như đã chảy hết sạch, lòng thầm nghĩ chi bằng để ông ta dùng hằng ngày cho xong.

Trương Sĩ Cường đứng đó không hiểu ý, thấy A Mạch vẫn sững người đứng đó, vội vàng chêm thêm một câu: "Đại nhân, tiểu nhân vừa rửa chậu cẩn thận rồi."

A Mạch chẳng biết nên khóc hay cười nữa, nàng vẩy khô tay, rồi tỏ vẻ không sao hỏi Từ Tĩnh: "Tiên sinh vẫn chưa nói tại sao lại tới doanh trại của tại hạ, lúc ở đại doanh chỉ thấy Trương Sinh nói tiên sinh đã đi rồi, cũng không biết tiên sinh đi đâu, tại hạ còn tưởng tiên sinh muốn ở ẩn nữa kia."

Từ Tĩnh vuốt mấy cọng râu dưới cằm theo thói quen, đáp: "Đúng là ta đã bỏ đi, có điều thời buổi loạn lạc thế này, một lão già với sức trói gà không chặt như ta có thể đi đâu được chứ, chỉ có thể tới trông cậy vào cháu của ta thôi."

A Mạch ngây người, nhưng nàng nhanh chóng nghĩ ra người cháu mà Từ Tĩnh vừa nhắc tới chính là mình, bởi lúc trước khi nàng và Từ Tĩnh cùng tới Thanh Châu, bị quân do thám của Thương Dịch Chi bắt. Trước đó hai người đã bàn bạc sẽ giả làm chú cháu, nhưng bấy giờ họ một người là tú tài cổ hủ vừa ra khỏi núi, một người là tiểu tốt vô danh cả ngày chỉ lo mỗi việc giữ tính mạng, đừng nói tới việc giả làm chú cháu, cho dù giả làm bố con cũng chẳng ai nói gì. Nhưng giờ thân phận của cả hai đã khác, nếu nói lại là chú cháu, chẳng phải muốn bày đặt lừa người sao.

Thấy bộ dạng dương dương tự đắc của Từ Tĩnh, A Mạch bất lực hỏi: "Tiên sinh, tiên sinh họ Từ, tại hạ họ Mạch, tiên sinh đã bao giờ gặp chú cháu nào không cùng họ chưa?"

Từ Tĩnh ngớ người trước câu hỏi của A Mạch, ông ta quay lại nhìn nàng. A Mạch khẽ nhếch miệng nhìn với vẻ mặt vô tội.

Từ Tĩnh vuốt râu nghĩ một hồi, rồi quay lại thăm dò A Mạch: "Nếu làm cháu rể thì sao?"

A Mạch bình tĩnh nhìn Từ Tĩnh hỏi: "Nhưng tiên sinh có cháu gái gả cho tại hạ không vậy?"

Từ Tĩnh không đáp ngay, Trương Sĩ Cường không nhịn được cười thành tiếng. Từ Tĩnh trợn mắt liếc Trương Sĩ Cường, rồi quay đầu lại thấp giọng nói với A Mạch: "Đương nhiên là có."

Chỉ với câu nói này của Từ Tĩnh, A Mạch đã được thăng cấp từ anh chàng độc thân thành đàn ông đã có vợ. Tới lúc các tướng sĩ trong doanh trại nghe được tin này từ chỗ Trương Sĩ Cường, trên nét mặt người nào người nấy đều lộ rõ vẻ mặt như đã ngộ ra điều gì, trong lòng họ đều nghĩ thầm chả trách ngay từ đầu Mạch tướng quân đã được quân sư Từ Tĩnh ưu ái, hóa ra người ta là họ hàng thân thích. A Mạch sao lại không nhận thấy tâm tư thầm kín của nhiều người, có điều để Từ Tĩnh có thể ngôn chính danh thuận ở lại trong doanh trại, cũng đành nhận vậy.

Từ lúc A Mạch rời khỏi daonh trại đến nay đã ba tháng, tình hình mọi việc rất tốt, việc huấn luyện quân sự được tiến hành bài bản dưới sự tổ chức của Mặt đen, còn về công tác hậu cần dưới sự lo liệu của Lý Thiếu Triều đúng là cơm lo áo ấm, đến cả chiến mã trước đây lúc nào cũng thiếu, vậy mà đã gom được số lượng đến cả đội.

A Mạch nhìn đám ngựa béo tốt, chỉ cần không nghĩ đến lại lịch của chúng trong lòng cũng vui đáo để, nhưng hễ nghĩ tới việc Lý Thiếu Triều thay mặt mình xin đám ngựa chiến từ chỗ Đường Thiệu Nghĩa, mặt nàng lại lộ rõ vẻ không vui. Vì việc này, Lý Thiếu Triều đã dích thân tới giải thích một hồi cho nàng hiểu, không phải trực tiếp xin về mà chỉ nhắc khéo thôi. Bầy chiến mã này đều là Đường Thiệu Nghĩa cử người chủ động mang tới tặng... có điều trong lời nói của hắn thừa một câu, mặt A Mạch lại tối sầm. Cuối cùng, Lý Thiếu Triều đành phải thẳng thừng nói rõ ngọn ngành, đây đều là chủ ý của Từ tiên sinh, từng câu từng chữ cần nói khi gặp Đường Thiệu Nghĩa đều do Từ tiên sinh dạy.

A Mạch sầm mặt bỏ đi, Lý Thiếu Triều bất giác thở phào, tiếp đó lại tới tìm Từ Tĩnh xin kế hay, làm thế nào mới có thể xin thêm ít ngựa và đao về. A Mạch nổi cơm thịnh nộ, nhưng cơn giận của nàng nhanh chóng nguôi đi chỉ với một câu nói của Từ Tĩnh. Từ Tĩnh trả lời vô cùng vô sỉ như sau: "Cái thứ thể diện này không dùng sẽ lãng phí, hơn nữa...", ông ta lại vuốt râu rồi thủng thẳng nói tiếp: "Chỉ có chuẩn bị tốt đội do thám, năm sau ngươi mới có cái mà dùng chứ."

A Mạch sững người, nàng hỏi Từ Tĩnh theo bản năng: "Quan tết sẽ có chiến sự sao?"

Từ Tĩnh cười bí hiểm, tiếp đó nhìn A Mạch hỏi lại: "Ngươi thấy thế nào?"

A Mạch nghĩ trong giây lát rồi đáp: "Vệ Hưng mới tới, lại đang có tuyết lớn phong tỏa mọi đường đi trên núi, trước tết chắc chắn không có động tĩnh gì, còn qua tết e sẽ có sắp đặt. Có điều Đường tướng quân đốt lương thảo của Chu Chí Nhẫn nhưng vẫn không thể dụ địch tiến về phía tây, còn có thể nghĩ được cách gì chứ?"

Từ Tĩnh cười hỏi lại: "Ngươi biết tính khí Vệ Hưng sao?"

A Mạch lắc đầu đáp: "Không biết, chỉ mới gặp trên thuyền mấy lần, xem ra cũng là người túc trí đa mưu, có điều Vệ tướng quân từng giao đấu bắn tên với Thường Ngọc Thanh bên ngoài thành Thái Hưng, nhưng đó chẳng qua chỉ là sự tranh tài mà thôi."

Từ Tĩnh cười đáp: "Ngươi đã nhìn ra điểm này, ngươi chỉ nghĩ Vệ Hưng sẽ mai phục trong núi chờ giặc tới sao?"

A Mạch ngỡ ngàng đáp: "Lẽ nào tướng quân vẫn muốn ra khỏi núi Ô Lan?"

Từ Tĩnh vuốt râu đáp: "Cứ chờ xem sao đã, có điều sau tết tất sẽ có thư."

A Mạch biết thừ tính cách của Từ Tĩnh, thấy ông ta nói vậy biết rằng nếu có hỏi nữa cũng vô ích, nên lặng lẽ tăng cường huấn luyện trong quân.

Đám binh sĩ trong quân ngày ngày mệt rã rời, nhưng có muốn oán trách cũng chẳng biết oán trách ai, bởi đích thân Mạch tướng quân cũng tham gia luyện tập cùng mọi người, vậy thì một tên lính quèn còn có thể nói được gì nữa? Bản thân họ đã nhìn thấy một tướng quân ngày nào cũng luyện tập cùng binh sĩ chưa? Chắc chưa từng nhìn thấy đúng không? Vậy thì phải rồi, kiên trì mà luyện thôi. Nói theo cách của một binh sĩ từng trải qua nửa năm ở ngũ tám đội bốn, thì tướng quân của doanh bảy huấn luyện chúng ta giống như chó vậy, lúc bắt đầu đánh trận giống như cho hoang, lúc chạy giống như chó săn, chờ tới tối khi thu binh về doanh trại thì giống như chó chết.

Lúc đó đội chính đội bốn Vương Thất đứng cách đấy không xa, nghe được liền đá cho binh sĩ đó một cái rồi mắng: "Đồ khốn, câu này ngươi cũng dám nói ra sao, may tính khí tướng quân tốt, đổi người khác, mông của ngươi đã bị đánh nát rồi."

Tên binh sĩ đó ôm lấy mông vội vàng chạy đi luyện tập tiếp, còn Vương Thất quay ra giải thích với mấy người bên cạnh: "Huynh không phải người thuộc đội bốn bọn ta nên không biết đâu, ban đầu khi đại nhân còn là đội chính đội bốn đã từng nói với bọn ta rằng làm lính đôi chân quan trọng nhất. Thắng, bọn ta có thể đuổi theo giặc, đuổi kịp mới có thể giết; còn nếu thua, bọn giặc đuổi theo, bọn ta chỉ có thể chạy thật nhanh mới giữ được mạng sống của mình."

Đám đội chính nghe vậy gật đầu lia lịa khen là đúng.

Vương Thất lại nghi hoặc tự nhủ: "Tiên sứ nó chứ, các huynh nói xem làm sao hắn biết được đại nhân bọn ta chạy nhanh như chó săn nhỉ?"

Lần này chẳng người nào dám gật đầu.

A Mạch dốc sức như vậy khiến các tướng lĩnh khác trong doanh trại không thích ứng nổi, tuy đều biết đại nhân thăng tiến nhờ vào liều mạng, nhưng đã là chủ tướng một doanh nên cũng phải chú trọng tới hình tượng cá nhân, việc gì cứ phải ngày ngày múa đao dùng thương với đám tân binh lại còn kiêm luôn gánh nặng chạy việt dã như vậy làm gì chứ?

Thấy A Mạch múa đao hùng dũng trên sân tập, Vương Thất tiếc nuối than: "Ái chà, thật tiếc cho tấm thân nho nhã của tướng quân nhà ta."

Lý Thiếu Triều không hề để tai tới lời nói vừa rồi của Vương Thất, chỉ nhìn mặt đen đang cởi trần hướng dẫn binh sĩ tập luyện ở phía xa rồi tự nhủ: "Nếu tất cả mọi người đều giống như hắn chẳng biết lạnh là gì thì hay quá, tiết kiệm được bao nhiêu vải bông."

Từ Tĩnh chống tay đứng đằng sau lưng hai người bọn họ, nghe thấy hai người ông nói chằng bà nói chuộc như vậy, chỉ biết hừ một tiếng đáp: "Hai tên tiểu tử, không lo chuyên tâm luyện tập lại đứng ở đây mài răng thế này."

Vương Thất và Lý Thiếu Triều vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Từ Tĩnh liền ngoác miệng cười đồng thanh nói: "Từ tiên sinh."

Từ Tĩnh ngạo mạn gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi A Mạch trên sân tập nói: "Chim sẻ sao biết trí chim hồng."

Vương Thất và Lý Thiếu Triều đưa mắt nhìn nhau, Lý Thiếu Triều khôn khéo cúi mình cười với Từ Tĩnh, tiếp đó gượng gạo nói: "Trong trướng của tiểu nhân có khoản nợ vẫn chưa tính xong, tiểu nhân phải đi đối chiếu một chút. Từ tiên sinh, tiểu nhân đi trước đây."

Vương Thất há miệng nhìn theo bóng Lý Thiếu Triều sấp sấp ngửa ngửa bỏ đi, nhất thời không nói được gì, một hồi lâu sau đột nhiên nhảy dựng lên nói: "Ái chà. Đại nhân đã dặn dò phải chỉnh lý ám ngữ cho đội do thám, tại sao tiểu nhân lại quên thế này. Từ tiên sinh, tiểu nhân phải đi ngay đây."

Vương Thất nói xong liền chuồn luôn.

A Mạch kết thúc luyện tập theo Trương Sĩ Cường về, trên sân tập chỉ còn lại một người vẫn bỏ tay trong ống tay áo đứng đó. A Mạch tập luyện ướt đẫm mồ hôi, nàng dùng khăn tay lau qua quýt mấy cái rồi tiện tay ném cho Trương Sĩ Cường ở đằng sau, tiếp đó tiến lên phía trước hỏi Từ Tĩnh: "Tiên sinh tới tìm tại hạ?"

Từ Tĩnh khẽ gật đầu, ông ta quay người rồi cùng đi về hướng doanh trại với A Mạch.

"Đại doanh báo tin tới, Vệ Hưng ra lệnh chủ tướng các trại có mặt đầy đủ ở đại doanh vào ngày hai mươi hai tháng Chạp."

"Lại phải tới đại doanh sao?"

A Mạch dừng lại ngỡ ngàng hỏi: "Mọi người chẳng phải vừa mới ở đại doanh về đó sao? Tại sao lại nhanh chóng triệu tập thế? Chỗ ta gần còn được, nhưng có doanh trại cách đại doanh mấy trăm dặm, ngày đông giá rét thế này cứ dày vò mọi người đi đi lại lại đáng không vậy? Rốt cuộc tay Vệ Hưng này muốn làm gì đây?"

Từ Tĩnh lạnh lùng đáp: "Bất kể Vệ Hưng muốn làm gì, ngươi cũng đều phải đi."

A Mạch cười chế giễu: "Đương nhiên rồi, một chủ tướng doanh trại nhỏ bé như tại hạ đau dám không đi."

Từ Tĩnh dướn mắt nhìn A Mạch, do dự một hồi rồi dặn dò: "Lần này ngươi đi đại doanh, tuyệt đối không nên tìm gặp riêng Đường Thiệu Nghĩa."

A Mạch cười đáp: "Tiên sinh quá lo lắng rồi, đừng nói lần này không tới gặp Đường tướng quân, đến cả lần trước ở đại doanh tại hạ cũng không tìm gặp riêng Đường Thiệu Nghĩa."

Đường Thiệu Nghĩa đã bị Vệ Hưng lo ngại, điều này A Mạch sao lại không biết chứ, do vậy làm sao có thể tạo chuyện để cho người ta có cớ công kích. Hơn nữa, cũng từ chuyện Trương Sinh vốn đã hẹn muốn tới tìm chàng uống rượu nhưng chưa từng tới, e rằng trong lòng Đường Thiệu Nghĩa cũng đã hiểu rõ.

Từ Tĩnh vuốt râu không nói gì, một lúc sau đột nhiên cất lời khen: "A Mạch à, ngươi rất tốt."

Ông ta dừng lại một lát rồi nhắc lại: "Rất tốt."

A Mạch hơi sững sờ, nàng nhanh chóng cười đáp lại: "Đa tạ tiên sinh quá khen."

Từ Tĩnh cười nhạt không nói gì thêm.   

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)