Truyện:A Mạch Tòng Quân - Chương 32

A Mạch Tòng Quân
Trọn bộ 81 chương
Chương 32
Danh tướng – Thể diện – Thúc trượng (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngày hai mươi bảy tháng mười, thuyền tới Ích Thủy, tả phó tướng quân Giang Bắc, Kỵ lang tướng Đường Thiệu Nghĩa dẫn năm nghìn kỵ binh đã chờ từ lâu. Nhiệm vụ hộ tống của Liễu Thành đã hoàn thành, ông ta dẫn đoàn chiến thuyền từ biệt đại tướng quân Vệ Hưng. Đường Thiệu Nghĩa đón Vệ Hưng lên bờ. Chờ tới khi chàng hành xong lễ, Vệ Hưng mới giơ tay vờ dìu dậy rồi thờ ơ nói: "Đường tướng quân vất vả rồi."

Đường Thiệu Nghĩa tuy mặc giáp trên người, nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn như thường, chàng đứng thẳng người nói: "Đó là chức trách của mạt tướng, không dám kêu khổ."

Vệ Hưng cười không nói gì, các tướng thấy tình hình như vậy, đều biết Vệ Hưng làm vậy là có ý làm khó Đường Thiệu Nghĩa nhưng không tiện biểu hiện, chỉ lặng lẽ đứng đằng sau Vệ Hưng. Trương phó tướng là người thô lỗ, nào có lắm tâm tư như vậy, nhìn thấy Đường Thiệu Nghĩa liền cảm thấy chàng rất thân thiện, không chờ Vệ Hưng nói đã bước tới trước Đường Thiệu Nghĩa. Ông ta giơ tay nắm chặt vai Đường Thiệu Nghĩa rồi cười khen: "Tướng quân giỏi. Một ngọn đuốc thiêu rụi lương thảo đại doanh của giặc, quả thực đã giúp huynh đệ ta hả giận."

Đường Thiệu Nghĩa chỉ cười, ánh mắt chàng vượt qua vai Trương phó tướng, quét về phía sau ông ta, lúc vô tình lướt qua A Mạch hơi dừng lại một chút, vẻ tươi cười càng rõ hơn trên khuôn mặt. A Mạch gặp lại Đường Thiệu Nghĩa trong lòng cũng rất vui, nhận thấy vẻ tươi cười trong ánh mắt chàng nàng khẽ nhoẻn cười. Đường Thiệu Nghĩa tâm thần hoang mang, chàng không dám nhìn nụ cười của nàng lâu hơn nữa, thu ánh mắt lại rồi quay người cung kính mời đại tướng quân Vệ Hưng lên ngựa.

Cận vệ dắt ngựa chiến của Vệ Hưng tới, Vệ Hưng lên ngựa, tiếp đó đi vào vùng núi Ô Lan dưới sự hộ tống của Đường Thiệu Nghĩa. A Mạch cũng nhảy lên ngựa bám theo, đi chưa được bao xa, Lâm Mẫn Thận cũng thúc ngựa tiến tới. Nhân lúc không ai chú ý, hắn cười khì nói: "Đã mấy ngày không gặp Mạch tướng quân, quả thực rất nhớ."

A Mạch không đáp lại, chỉ khẽ bĩu môi cho xong chuyện.

Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch không tức giận, tự dưng cũng can đảm hơn, hắn giơ tay kéo dây cương trong tay nàng rồi khẽ nói: "Huynh đệ tốt à, huynh cười thêm với đệ một lần nữa đi."

Trong lòng A Mạch bực bội vô cùng, có điều nàng không bộc lộ ra mặt mà thôi. Nàng giật dây cương trong tay Lâm Mẫn Thận lại rồi hỏi: "Lâm tham quân đã từng vào núi Ô Lan chưa?"

Ánh mắt Lâm Mẫn Thận lại dán vào mặt A Mạch, hắn lắc đầu đáp: "Chưa."

A Mạch cười lạnh lùng, ghìm ngựa cố ý rơi lại phía sau, dõi mắt nhìn về phía dãy núi trập trùng phía trước, rồi quay đầu nói với Lâm Mẫn Thận: "Ai cũng biết phong cảnh núi Thúy ngoài thành Thịnh Đô đẹp nhất thiên hạ, nhưng không biết sau trong dãy núi Ô Lan cũng có phong cảnh tuyệt vời. Lần này tham quân tới đây, nhất định phải ngắm cho kỹ mới được."

Lâm Mẫn Thận vội vàng gật đầu: "Xem chứ, nhất định phải xem chứ. Có điều không có ai đi cùng, đi một mình quả thực chẳng hay chút nào."

A Mạch sảng khoái đáp lại: "Chờ đại quân hạ trại, tham quân có thể tới tìm tại hạ, những thứ khác không dám hứa, nhưng đi cùng với tham quân ngắm phong cảnh núi non tại hạ chắc chắn làm được."

Lâm Mẫn Thận nghe vậy hớn hở ra mặt, vội vàng hỏi dồn: "A Mạch nói thật sao?"

A Mạch cười đáp: "Đương nhiên."

Nói xong nàng lại liếc Lâm Mẫn Thận một cái, tiếp đó cười rồi thúc ngựa đuổi theo mọi người, chỉ còn lại một mình Lâm Mẫn Thận ngây người, thất thần nhìn theo bóng nàng. A Mạch rong ngựa chạy không xa thì nhìn thấy Đường Thiệu Nghĩa dừng ngựa đợi phía trước. A Mạch kẹp chặt hai chân vào bụng ngựa phi tới. Nàng vội gọi to: "Đại ca."

Đường Thiệu Nghĩa tủm tỉm cười nhìn A Mạch gật đầu.

A Mạch ngỡ ngàng hỏi: "Đại ca không cần hộ tống đại tướng quân sao?"

Đường Thiệu Nghĩa quay đầu ngựa đi ngang hàng với A Mạch, chàng lạnh lùng đáp: "Đại tướng quân đã có Trương phó tướng hộ tống rồi, không cần huynh phải đi theo."

Hôm nay A Mạch tận mắt nhìn thấy thái độ không hồ hởi cũng chẳng lạnh nhạt của Vệ Hưng đối với Đường Thiệu Nghĩa, nàng nghĩ một hồi rồi nói: "Lần này đại ca lập được đại công, các tướng sĩ trong quân đều rất tin phục huynh, có lẽ đại tướng quân sợ đại ca không yên phận, cho nên mới cố ý để huynh..."

Đường Thiệu Nghĩa cười, ngắt lời A Mạch: "Lâu dần sẽ biết lòng người thôi."

A Mạch thấy Đường Thiệu Nghĩa như vậy cũng cười theo, rồi nói tiếp: "Đại ca nghĩ được vậy là tốt rồi."

Đường Thiệu Nghĩa nhìn A Mạch một cái, rồi vội vàng quay đầu nhìn sang hướng khác.

A Mạch gọi Đường Thiệu Nghĩa mấy lần nhưng đều không thấy chàng phản ứng gì, trong lòng lấy làm lạ lắm, tiếp đó nhìn theo hướng chàng đang chú tâm quan sát. Nàng nhìn đi nhìn lại vẫn không phát hiện thấy gì đặc biệt liền hỏi ngay: "Đại ca, huynh đang nhìn gì vậy?"

Lúc này Đường Thiệu Nghĩa mới quay đầu lại cười rồi nói: "Lần này đệ đi Thịnh Đô, có gặp chuyện gì không hay không?"

A Mạch liền trả lời dứt khoát: "Chán chết."

Đường Thiệu Nghĩa thắc mắc: "Không có gì hay ư? Chẳng phải Thịnh Đô là nơi phồn hoa nhất trên đời đó sao? Bên ngoài thành lại có núi Thúy cùng Thanh Hồ bao quanh, ai cũng biết mọi cái đẹp đều tập trung hết ở đấy kia mà."

A Mạch nghĩ một lát rồi đáp: "Thịnh Đô quá mức phồn hoa, cảnh săc của núi Thúy và Thanh Hồ đều đẹp vô cùng, nhưng những thứ này đâu có thể sánh được vẻ hùng vĩ hiểm trở đẹp lạ kỳ của núi Ô Lan chúng ta chứ?"

Đường Thiệu Nghĩa gật đầu nói: "Chính xác, những chỗ êm dịu phú quý như thế không phải là nơi dành cho binh sĩ chúng ta."

A Mạch cười, đột nhiên nàng hỏi Đường Thiệu Nghĩa: "Đại ca, lần này huynh lén tập kích đốt trụi kho lương thảo đại doanh của Chu Chí Nhẫn, có phải lại muốn dẫn giặc tới đánh quân Giang Bắc ta không vậy?"

Đường Thiệu Nghĩa trầm ngâm trong giây lát rồi đáp: "Đó chỉ là một mục đích mà thôi."

"Chỉ là một mục đích thôi ư?"

"Đúng vậy, ngoài việc muốn dụ quân giặc một lần nữa tấn công núi Ô Lan, việc đốt kho lương thảo của Chu Chí Nhẫn cũng muốn giải vây cho thành Thái Hưng, lương thảo đã không còn nữa, đại quân của Chu Chí Nhẫn tất không thể bao vây Thái Hưng lâu được."

A Mạch ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Nhưng bọn giặc chỉ đuổi theo đại ca tới rãnh Chày, chúng không dễ dàng mắc mưu vào núi Ô Lan, không những thế... lần này đi thuyền qua thành Thái Hưng, thủy quân của Chu Chí Nhẫn vẫn đang tập luyện như thường, dường như không hề bị ảnh hưởng gì."

"Bọn giặc lần này không phẫn nộ vì huynh, chắc chắn đã có sách lược khác, tình hình hiện giờ chúng ta cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi. Có điều..." Đường Thiệu Nghĩa im lặng, một lát sau mới hỏi nhỏ: "Đại quân chỗ Dịch soái trận tiền không biết có biến động gì không?"

A Mạch mím môi, đột nhiên nói: "Đệ gặp Thường Ngọc Thanh ở Thịnh Đô."

Đường Thiệu Nghĩa sững người, chàng quay sang nhìn A Mạch ngạc nhiên hỏi: "Ở Thịnh Đô?"

A Mạch gật đầu: "Đúng vậy, ở núi Thúy, hắn dường như còn có quan hệ với ai đó trong triều đình nữa, cấm quân bắt được hắn, sau đó lại vẫn là người trong cấm quân cứu hắn ra."

Đường Thiệu Nghĩa nghe xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chàng phẫn nộ nói: "Chúng ta liều mạng với giặc ở Giang Bắc, vậy mà trong triều lại có kẻ câu kết với giặc, quả thật đáng ghét."

A Mạch chỉ lặng im không nói, bởi nàng cũng không biết Thường Ngọc Thanh tại sao lại xuất hiện ở Thịnh Đô, không những thế còn được cấm quân cứu nữa. Kẻ cứu hắn đã có thể sắp xếp tay chân trong cấm quân, như vậy thân phận cũng như hoàn cảnh của kẻ đó không đơn giản chút nào. Nhưng trong triều ai là người dính líu tới sát tướng Bắc Mạc – người đã giết hơn năm mươi vạn quân biên giơi Nam Hạ? A Mạch quả thực không hiểu nổi. Nàng lại nhớ tới tiểu thư Lâm gia là người đã chuốc thuốc cho nàng, có mối quan hệ sâu sắc với Thương Dịch Chi nhưng lại dò xét, thám thính với Nhị hoàng tử Tề Mẫn rồi nghĩ tới Thịnh Hoa Trường công chúa – người chưa bao giờ lộ diện nhưng lại khiến người ta cảm thấy sự có mặt ở khắp mọi nơi... những việc khó hiểu trong Thịnh Đô quả thật quá nhiều.

Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch hồi lâu không lên tiếng, không kìm được tò mò vội cất tiếng gọi: "A Mạch?"

Lúc này A Mạch mới định thần lại, nàng quay đầu nhìn Đường Thiệu Nghĩa nói: "Đại ca, có truyện gì vậy?"

Đường Thiệu Nghĩa đã nhận ra sự xuất thần vừa rồi của nàng, nhưng không nói gì, chỉ hỏi: "Vừa rồi huynh nghe người ta nói, khi thuyền đi qua Thái Hưng đại tướng quân đã bắn trúng Thường Ngọc Thanh, đúng là Thường Ngọc Thanh sao?"

"Chính là hắn, hắn bị đại tướng quân bắn trúng, có điều còn sống hay đã chết không ai biết, đệ luôn cảm thấy Thường Ngọc Thanh không thể nào chết dễ dàng như vậy, bởi nếu vậy đó không thể là Thường Ngọc Thanh được."

A Mạch dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chẳng phải huynh nói nhà họ Thường đã dẫn binh đông tiến rồi ư? Không biết Thường Ngọc Thanh này tại sao lại ngang ngược khắp nơi như thế?"

Đường Thiệu Nghĩa đáp: "Nghe nói tiểu hoàng đế Bắc Mạc ghét hắn đã giết mười lăm vạn quân biên giới, tàn sát quá nặng, cho nên trước mắt thờ ơ với hắn."

A Mạch nghe xong ngạc nhiên hỏi lại: "Ghét Thường Ngọc Thanh tàn sát quá nặng? Tiểu hoàng đế này thật buồn cười, nếu không phải hắn muốn xâm chiếm lãnh thổ nước ta, thì Thường Ngọc Thanh sao có cơ hội giết quân biên giới của ta chứ? Từ xa xưa danh tướng giống như danh kiếm, lấy que cời lửa chẳng phải là xong rồi sao, còn cần phải cầm bảo kiếm làm gì nữa. Những kẻ bề trên này quả thực vô sỉ tới tột cùng, đúng là đã làm gái lầu xanh lại còn muốn lưu danh."

Đường Thiệu Nghĩa nghe thấy những lời bình luận của A Mạch bất giác sững sờ, chàng đờ người trong giây lát, hỏi tiếp: "Nói như vậy, Thường Ngọc Thanh không có lỗi gì sao?"

A Mạch nghĩ một lát rồi đáp: "Hắn hạ lệnh tàn sát người dân trong thành đương nhiên là sai, nhưng nếu buộc tội hắn gây ra mọi cái chết và thương vong của người Nam Hạ thì cũng không đúng."

Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa hơi sầm lại, chàng hỏi: "Lẽ nào binh mã Bắc Mạc giết người dân Giang Bắc ta, làm nhục phụ nữ Nam Hạ ta không phải là binh mã do Thường Ngọc Thanh thống lĩnh sao?"

A Mạch quay đầu lại lặng lẽ nhìn Đường Thiệu Nghĩa trong giây lát, đột nhiên trả lời: "Đại ca, nếu có một ngày đệ chết trên chiến trường, liệu huynh có báo thù cho đệ không?"

Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa hơi thay đổi, ngay lập tức chàng mắng: "Nói lung tung, sao có người lại trù ẻo mình như vậy chứ?"

A Mạch cười tiếp tục hỏi tiếp: "Đại ca đừng nóng, huynh chỉ cần nói liệu huynh có báo thù cho đệ không?"

Đường Thiệu Nghĩa tức tới mức không nói được gì, chàng dứt khoát không thèm đếm xỉa tới A Mạch nữa. A Mạch lại không chịu bỏ qua, nàng cười hì hì rồi nhìn Đường Thiệu Nghĩa tiếp tục chất vấn: "Đại ca mau nói đi, báo thù hay không báo thù?"

Đường Thiệu Nghĩa không thể thoát khỏi A Mạch, đành phải buồn bã nói: "Đương nhiên phải báo thù rồi, nếu đệ có chuyện gì, huynh nhất định sẽ không tha cho bọn giặc kia."

A Mạch cười rồi hỏi tiếp: "Vậy huynh sẽ tìm ai để báo thù?"

Đường Thiệu Nghĩa sững người, chàng không hiểu quay ra nhìn nàng: "Đương nhiên là tìm bọn giặc rồi."

A Mạch lại cười nói tiếp: "Bọn giặc trên đời này nhiều không kể xiết, vậy huynh tìm tên giặc nào? Tên giặc giết đệ sao? Nhưng có khả năng hắn cũng chết trên chiến trường rồi, vậy huynh sẽ tìm ai để báo thù đây? Tướng lĩnh của hắn? Thường Ngọc Thanh sao? Hay là Chu Chí Nhẫn, Trần Khởi, tiểu hoàng đế của bọn giặc?"

Đường Thiệu Nghĩa nhất thời sững sờ, chàng ngây người nhìn A Mạch, không nói lên lời.

A Mạch không cười nữa, nghiêm mặt nói: "Đại ca, huynh đệ ta đều là binh sĩ, bọn giặc chết trong tay huynh đệ ta cũng không đếm hết, chúng cũng có phụ mẫu, huynh đệ, không biết cò bao nhiêu người mong ngóng tìm ta để báo thù. Người giết ta, ta giết người, đây vốn đã là món nợ hồ đồ, vậy huynh đi báo thù thế nào đây?"

A Mạch dừng lại, nàng suy nghĩ trong giây lát rồi nói tiếp: "Xét cho cùng, binh sĩ chẳng qua là một thanh đao mà thôi, nếu không có tham vọng và sự tham lam của kẻ bề trên, thanh đao làm sao biết làm tổn thương người khác chứ?"

Đường Thiệu Nghĩa trầm ngâm trong giây lát, chàng cúi đầu nhìn con ngựa chiến của mình, một lát sau mới khẽ hỏi: "A Mạch, đệ tòng quân đã hơn một năm, trong quân đệ có huynh đệ tốt nào không?"

A Mạch cười đáp luôn: "Có đại ca đó thôi."

Đường Thiệu Nghĩa nghe vậy bất giác mỉm cười nhưng vẫn hỏi: "Những người khác nữa? Lẽ nào không có bạn tốt hợp tính sao? Hay là bạn tốt bên cạnh sao?"

A Mạch nghĩ một lát rồi đáp: "Trương Sĩ Cường được tính là một này, còn có Trương Sinh đại ca, Vương Thất, Lý Thiếu Triều, Từ tiên sinh tuy tính cách hơi xảo quyệt một chút, nhưng đối với đệ cũng rất tốt."

"Họ đều đang sống cả đấy chứ?" Đường Thiệu Nghĩa lại hỏi tiếp.

A Mạch sững người, nàng không hiểu tại sao Đường Thiệu Nghĩa lại hỏi điều này, nàng nghi ngờ nhìn chàng rồi đáp: "Đương nhiên còn sống."

Đường Thiệu Nghĩa cười đau khổ nói: "Thời gian đệ tòng quân chưa lâu, họ vẫn đang vui vẻ bên đệ, nhưng khi những người này dần bỏ đệ mà đi, từng người từng người một chết dười tay bọn giặc, đệ sẽ không cho rằng binh sĩ chúng ta là thanh đao nữa."

Đường Thiệu Nghĩa cúi đầu phóng mắt nhìn ra xa, rồi khẽ nói tiếp: "Sau này, đệ sẽ biết, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là người bình thường, có máu có thịt, có yêu có hận, cũng có những nuối tiếc không thể bỏ qua."

A Mạch sững sờ nhìn Đường Thiệu Nghĩa, nhất thời không nói được gì.

Đường Thiệu Nghĩa quay đầu lại nhìn A Mạch, rồi tiếp tục nói: "Cho nên sau này đừng nên nói những thứ đại laoij như Thường Ngọc Thanh không có lỗi, người khác nghe thấy lại rước họa vào thân đấy."

A Mạch cúi đầu lặng lẽ ngồi trên ngựa, một lúc sau đột nhiên hỏi Đường Thiệu Nghĩa một câu chẳng đầu chẳng đuôi: "Đại ca, vậy trong lòng bọn giặc chúng ta cũng là người bình thường sao?"

Đường Thiệu Nghĩa suy nghĩ một lát rồi gật đầu đáp: "Đương nhiên."

A Mạch cúi đầu, khẽ nhíu mày, không hiểu đang nghĩ gì nữa.

Đường Thiệu Nghĩa cũng không nói nữa, chỉ lặng lẽ đi cạnh bên. Hai người không nói gì nữa, vì bỏ cách mọi người một quãng xa, nên trong rừng núi lại càng trở nên yên tĩnh, duy có tiếng ngựa chiến nện vào nền đất, âm thanh này khiến tâm trạng A Mạch bất ổn. Những lời vừa rồi của Đường Thiệu Nghĩa khác xa với những gì nàng nhận biết, nhưng lại không nói ra được sai ở đâu, lẽ nào người sai không phải là chàng mà chính bản thân nàng sao?

Tâm tư A Mạch còn chưa rõ ràng thì đã thấy Lâm Mẫn Thận đuổi theo phía sau. Nhìn thấy A Mạch đang ghìm cương đi ngang hàng với Đường Thiệu Nghĩa, hành động của hắn hơi đi chậm lại, hắn suy nghĩ một lúc rồi khẽ quất nhje roi vào chiến mã của mình. Hắn vừa cười vửa đuổi kịp A Mạch rồi gọi to: "Đường tướng quân. Mạch tướng quân, chờ tại hạ với."

Đường Thiệu Nghĩa nghe thấy có người gọi liền quay đầu lại, còn A Mạch nhíu mày.

Lâm Mẫn Thận đã đuổi kịp, hăn chắp tay về phía Đường Thiệu Nghĩa cười nói: "Tại hạ là tham quân Lâm Mẫn Thận dưới trướng đại tướng quân. Tại hạ ngưỡng mộ Đường tướng quân từ lâu, nay mới gặp, quả thật là phúc ba đời."

Đường Thiệu Nghĩa cười, chàng cũng đáp lễ lại Lâm Mẫn Thận, tiếp đó khách sáo nói: "Hóa ra là Lâm tham quân, ngưỡng mộ từ lâu, ngưỡng mộ từ lâu."

Lúc này Lâm Mẫn Thận mới cười chào A Mạch, tiếp đó quay đầu lại hỏi Đường Thiệu Nghĩa: "Đường tướng quân và Mạch tướng quân quen biết nhau từ trước sao?"

Đường Thiệu Nghĩa còn chưa trả lời, A Mạch ở bên đã giành đáp: "Tham quân hỏi câu này lạ quá, Đường tướng quân và ta đều ở trong quân Giang Bắc, nếu trước đây không quen biết, há khiến người ta cười chê sao?"

Lâm Mẫn Thận bị A Mạch quặc cho một câu, nhưng không hề phiền não, trái lại vội vàng cười trừ chữa thẹn: "Tại hạ đâu có ý gì khác, chỉ buột miệng hỏi vậy mà thôi, Mạch tướng quân đừng đa nghi như vậy." Nói rồi hắn lại nhìn Đường Thiệu Nghĩa, nét mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng.

Đường Thiệu Nghĩa thấy sắc mặt Lâm Mẫn Thận như vậy, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, có điều vẫn giải thích: "Năm ngoái khi quân giặc xâm phạm phía nam, ta và Mạch tướng quân đều ở trong thành Hán Bảo, sau khi thành bị phá bọn ta cùng đầu quân dưới trướng Thương nguyên soái, sau này cùng vào núi Ô Lan trở thành quân Giang Bắc, nên cũng có thể coi là đã biết nhau từ trước."

Lâm Mẫn Thận liền kêu lên: "Ồ, ra là vậy, tại hạ đi theo từ phía sau, phát hiện hai vị tướng quân tách khỏi mọi người, đang thắc mắc tại sao hai vị xem ra thân mật hơn so với người khác, hóa ra nguồn cơn là như vậy."

A Mạch đột nhiên ngắt lời Lâm Mẫn Thận: "Lâm tham quân không nên nói như vậy, trong quân Giang Bắc người nào người nấy đều thân thiết, đều là những huynh đệ nguyện sống chết cùng nhau, làm gì có chuyện phân biệt thân sơ."

Lâm Mẫn Thận đưa ánh mắt háo hức nhìn A Mạch hỏi: "Vậy tại hạ cũng đã gia nhập quân Giang Bắc, liệu mạch tướng quân có thể đối sử với tại hạ giống như Đường tướng quân không?"

Đường Thiệu Nghĩa cảm thấy chẳng vui chút nào, chàng khẽ nhìn xuống, thầm mắng người này ăn nói thật tùy tiện, chẳng giống với binh sĩ chút nào. Chàng nhanh chóng nghe thấy A Mạch trả lời: "Tại hạ đối với Lâm tham quân và Đường tướng quân đương nhiên không giống nhau được."

Lâm Mẫn Thận khẽ sững người, hắn còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe A Mạch nói tiếp: "Đường tướng quân là tả phó tướng quân quân Giang Bắc, há có thể so sánh với thân phận của ta và Lâm tham quân sao? Lâm tham quân nói lung tung như vậy, Đường tướng quân không hẹp hòi so đo với ta và Lâm tham quân, nếu đồn tới tai người khác thì không hay đâu."

Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch nói vậy, vội vàng xin lỗi Đường Thiệu Nghĩa: "Đường tướng quân tha tội, tại hạ lỡ lời, mong Đường tướng quân không trách tội."

Đường Thiệu Nghĩa cười lạnh lùng đáp: "Không sao, cùng ở trong đại quân, không cần phải giữ kẽ nhiều như vậy."

Đường Thiệu Nghĩa đang nói thì xuất hiện một kỵ binh lao tới từ phía trước, kỵ binh đó phóng thẳng tới trước mặt ba người, đầu tiên hành lễ với Đường Thiệu Nghĩa, tiếp đó truyền lệnh tới Lâm Mẫn Thận: "Đại tướng quân đang tìm tham quân, mong tham quân nhanh chóng về."

Lâm Mẫn Thận ừ một tiếng, rồi quay đầu chắp tay từ biệt Đường Thiệu Nghĩa, tiếp đó quay sang nhìn A Mạch mấy lần, lúc sắp đi vẫn không quên quay lại dặn A Mạch: "Mong tướng quân, đừng quên hẹn ước với tại hạ đấy."

A Mạch cười đáp: "Đương nhiên ta nhớ."

Lâm Mẫn Thận lại quay ra cười với Đường Thiệu Nghĩa một lần nữa rồi mới vỗ ngựa bỏ đi.

Đường Thiệu Nghĩa khẽ nhíu mày, quay lại hỏi A Mạch: "Hẹn ước gì vậy?"

A Mạch không trả lời, nàng hỏi Đường Thiệu Nghĩa: "Đại ca thấy người này thế nào?"

Đường Thiệu Nghĩa nghĩ một lát rồi đáp: "Ăn nói tùy tiện, xem ra tâm tư đơn giản, có điều lại có thái độ giả tạo."

A Mạch thấy Đường Thiệu Nghĩa nói vậy, nàng quá đỗi bất ngờ nhìn Đường Thiệu Nghĩa một cái rồi cười nói: "Đại ca cũng thấy như vậy sao? Đệ còn cho rằng với sự trung hậu của đại ca, nhất định sẽ nghĩ hắn là người tốt kia đấy."

Đường Thiệu Nghĩa lại cười, không nói gì thêm.

A Mạch nhìn theo bóng đã xa tít của Lâm Mẫn Thận, đột nhiên cất tiếng: "Hắn là con trai độc nhất của Lâm Tương đấy."

Đường Thiệu Nghĩa sững sờ trong giây lát, ngạc nhiên hỏi lại: "Con trai của Lâm Tương sao?"

A Mạch gật đầu cười nhạt: "Nếu quả thật Lâm Tương sinh ra người con trai thế này, e là sẽ không gửi tới quân Giang Bắc của ta đâu."

Đường Thiệu Nghĩa trầm ngâm trong giây lát, hỏi tiếp: "Hắn với đệ có hẹn ước gì thế?"

"Đệ hén hắn sau khi cắm trại xong sẽ đi một vòng quanh núi." A Mạch đáp."Bắt đầu từ núi Thúy, hắn nhiều lần bắt nạt đệ, trên thuyền hăn còn suýt lấy mạng của đệ nữa, đệ làm sao có thể dễ dàng tha cho hắn. Bất kể hắn ngốc thật hay ngốc giả, đầu tiên đệ phải tẩn hắn một trận cho hả giận rồi tính sau."

Đường Thiệu Nghĩa liền xị mặt dậy: "Không được tùy tiện manh động, loại người này chỉ cần tránh gặp là xong, dây vào hắn làm gì?"

A Mạch cúi đầu không nói, nàng vung chiếc roi ngựa trong tay. Đường Thiệu Nghĩa thấy nàng như vậy, sợ nàng không chịu nghe theo, liền nghiêm giọng nói: "Vệ Hưng mới tới, đệ gây sự với tham quân dưới trướng đại tướng quân, há chẳng coi ông ta ra gì sao, hơn nữa đệ đã nhận thấy người này cố ý giả ngốc, hà cớ gì gây chuyện với hắn, chỉ cần ngầm phòng bị là được thôi mà. Đệ chỉ muốn đánh hắn để giải hận, nếu như đệ không phải là đối thủ của hắn, há chẳng phải khiến mình thiệt thòi sao?"

A Mạch thấy Đường Thiệu Nghĩa nghiêm mặt chỉ dạy, đành phải nói một câu: "Biết rồi." Trong lòng nàng lại nghĩ chính vì hắn giả ngốc, mới càng nên nắm lấy cơ hội này để trị cho hắn một trận khiến hắn thấy khổ mà không thể nói ra, nếu không e rằng sau này hắn không giả ngốc nữa, sợ là chẳng còn cơ hội.

A Mạch trả lời chẳng cam tâm tình nguyện chút nào, Đường Thiệu Nghĩa làm sao không nhận ra chứ, chàng lại gọi: "A Mạch."

A Mạch ngẩng đầu lên, tiếp đó nở nụ cười rạng rỡ, đáp: "Đại ca, đệ biết rồi."

Đường Thiệu Nghĩa nhìn A Mạch hồi lâu, cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng rồi bất lực nói: "Hắn đã trót gây chuyện với đệ, huynh sẽ nghĩ cách để đệ trút giận là được chứ gì, đệ không được tự mình gây chuyện đấy."

A Mạch phấn khởi đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên thúc ngựa tiến sát Đường Thiệu Nghĩa, tiếp đó vươn tay ghé sát vào Đường Thiệu Nghĩa khẽ nói: "Đại ca, chờ tới tối huynh đệ ta lén nhét hắn vào bao tải, tẩn cho hắn sưng mặt sưng mũi được không?"

Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên bị A Mạch ghé sát vào bất giác kinh hãi đờ người, trong mắt chàng chỉ có làn da mịm màng của nàng mà thôi, đừng nói là râu, đến cả lỗ chân lông cũng nhỏ tới mức không nhìn rõ. Chàng nhất thời ngây người, lời của A Mạch không lọt vào tại từ nào.

A Mạch không hề hay biết, vẫn say sưa nói về kế hoạch ngầm của mình, hồi lâu không thấy Đường Thiệu Nghĩa phản ứng gì, mới kinh ngạc hỏi lại: "Đại ca?"

Đường Thiệu Nghĩa liền định thần lại, trong giây lát chàng cảm thấy mặt mình nóng ran, liền vội vàng đưa mắt nhìn sang hướng khác rồi trách: "Vớ vẩn."

A Mạch sững người, nàng không biết tại sao Đường Thiệu Nghĩa lại đột nhiên trở mặt như vậy, thấy chàng không nói năng gì lại lững thững thúc ngựa tiến lên phía trước. Nàng biết chàng giận thật rồi, liền vội vàng đuổi theo xin lỗi: "Đại ca, đệ sai rồi, đệ không đi tìm hắn gây chuyện là được chứ gì."

Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch nói vậy, mặt càng nóng ran, chàng không biết phải giải thích thế nào, đành tiếp tục trầm ngân không lên tiếng. A Mạch thấy Đường Thiệu Nghĩa như vậy, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nàng thực sự không biết câu nào của mình đã đắc tội với chàng, rõ ràng vừa vui vẻ là vậy, thế mà bây giờ lại giở chứng giống như bọn thiếu niên dở dở ương ương.

Thực ra việc này cũng không thể hoàn toàn trách A Mạch được, nếu như trước đây Đường Thiệu Nghĩa có biểu hiện như vậy, có lẽ nàng vẫn sẽ nghĩ theo hướng tình cảm nam nữ. Bởi lúc đó Đường Thiệu Nghĩa không được coi là trong sáng, nhưng hễ trong lòng có ý nghĩ gì là đỏ mặt tía tai, còn Đường Thiệu Nghĩa bây giờ dường như sống trên lưng ngựa cả ngày, nước da từ lâu đã bắt nắng đen nhẻm rồi. Lúc này tuy cảm thấy mặt nóng ran, nhưng trong mắt A Mạch khuôn mặt chàng không có thay đổi gì, cho nên cũng không nghĩ lung tung nữa.

Cả đoạn đường hai người không nói với nhau câu nào, vì không nói chuyện nên tốc độ di chuyển nhanh hẳn, chẳng mấy chốc đã có thể nhìn thấy đại quân ở phía trước. Lúc này Đường Thiệu Nghĩa mới ghìm cương, chàng quay lại nhìn A Mạch vẫn đi sát phía sau.

A Mạch thấy Đường Thiệu Nghĩa quay lại liền nói: "Đại ca, huynh đi trước đi, đệ chờ một lát sẽ đuổi theo sau."

Đường Thiệu Nghĩa thấy mình chưa mở miệng mà A Mạch đã như đọc được suy nghĩ của mình, bất giác thấy ấm áp lạ lùng, giọng chàng cũng dịu lại, khẽ nói: "Đệ đi trước, huynh đi phía sau."

A Mạch biết ý tốt của Đường Thiệu Nghĩa, nàng sảng khoái đáp: "Cũng được, vậy đệ qua đó trước, đại ca đi sau nhớ nhanh lên đấy."

Đường Thiệu Nghĩa gật đầu, A Mạch cười với chàng rồi vung roi quất ngựa đuổi theo đại đội phía trước. Đường Thiệu Nghĩa lặng lẽ nhìn theo sau, chàng nhìn mãi đến khi chiếc bóng bé nhỏ của A Mạch hòa vào dòng người ở phía xa mới chậm rãi thúc ngựa tiến bước.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)