Truyện:A Mạch Tòng Quân - Chương 31

A Mạch Tòng Quân
Trọn bộ 81 chương
Chương 31
Trở về - Oan gia – Kiếm pháp
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mùa thu năm thứ ba lịch Nam Hạ, Đường Thiệu Nghĩa thống lĩnh một vạn kị binh lén tấn công vào kho lương thảo quân Bắc Mạc ở Dự Nam Bão Mã Xuyên, chỉ một ngọn đuốc đã thiêu trụi lương thảo dự trữ hơn nửa năm của quân Bắc Mạc. Ngọn lửa đốt lương thảo bốc rợp trời chiếu đỏ nửa thành Dự Châu, khiến tiểu hoàng đế Bắc Mạc lúc đó tức giận đập vỡ bát trà trong tay, lập tức ra lệnh kị binh Bắc Mạc xuất kích trong đêm nhằm vây chặn đội kị binh của Đường Thiệu Nghĩa. Từ Bão Mã Xuyên tới cửa hang núi Ô Lan, cả chặng đường tám trăm dặm Dự Châu nhuộm đỏ máu. Tới lúc rút vào núi Ô Lan, một vạn kị binh của Đường Thiệu Nghĩa đã bị tổn thất quá nửa, nhưng điều này vẫn không gây trở ngại đến việc Đường Thiệu Nghĩa trở thành anh hùng dân tộc mới của Nam Hạ.

Tin tức truyền tới Thịnh Đô vào cuối tháng Chín, triều đình Nam Hạ bỗng chốc sôi sục, nghe nói nguyên soái quân Giang Bắc Thương Dịch Chi đang ở Thịnh Đô ngay lập tức dâng tấu thư về chí khí hào hùng oanh liệt, nói trắng ra là lần hành quân này của Đường Thiệu Nghĩa tuy hoàn thành dưới sự chỉ huy của phó tướng quân Giang Bắc Lý Trạch nhưng cũng không tách khỏi sự chỉ huy của chính Thương Dịch Chi. Để phản công quân Bắc Mạc, chàng khẩn thiết yêu cầu trở lại chiến trường Giang Bắc.

Có ai ngờ tấu chương này lại biệt tăm biệt tích như đá chìm nơi đáy bể.

Những người có con mắt tinh đời đều biết triều đình đã triệu Thương Dịch Chi từ Giang Bắc về tức là không muốn thả chàng nữa. Tiếc là Thương Dịch Chi lại không hề hay biết, thấy dâng tấu thư đã lâu không có tin tức gì, liền cầu xin mẫu thân công chúa Thịnh Hoa Trường vào cung nói chuyện với Thành thượng.

Mồng sáu tháng mười, Trường công chúa một mình vào cung gặp Thành thượng, huynh muội đóng cửa nói chuyện hồi lâu.

Mồng chín tháng mười, trong triều ra lệnh thưởng, phong Đường Thiệu Nghĩa chức Kỵ lang tướng, lại phong làm phó tướng tả quân Giang Bắc. Nguyên phó tướng quân Giang Bắc Lý Trạch được phong chức Phiêu Kị tướng quân, lại phong làm phó tướng hữu quân Giang Bắc. Thương Dịch Chi làm nguyên soái quân Giang Bắc, phong làm Vĩnh Xương Hầu. Vệ Hưng Trừ Thiêu Kỵ đô úy, phong làm đại tướng quân kiêm tổng đốc các cánh quân mã Giang Bắc.

Leecnhj này được ban ra, Thương tiểu hầu gia trên triều suýt nữa trở mặt bỏ đi, nhưng cuối cùng vẫn sầm khuôn mặt tuấn tú gắng đợi tới lúc bãi triều, vừa ra khỏi triều liền đi thẳng tới chỗ ở Trường công chúa trong phủ hầu. Hai mẹ con bàn bạc chuyện gì người hầu kẻ hạ cũng không biết, chỉ thấy Thương tiểu hầu gia cao ngạo bước ra từ lúc hoàng hôn rồi qua đêm ở chốn mua hương bán phấn trên sông Thanh Thúy, ngoài thành Thịnh Đô. Thương tiểu hầu gia ngang nhiên chơi gái đương nhiên khiến Trường công chúa vô cùng tức giận. Còn chưa thấy Trường công chúa có hành động gì thì tiểu thiếp vốn được sủng ái trong hầu phủ, dám tranh cái với cả tiểu hầu gia lại không kìm được tức giận đưa theo hai gia nô chạy thẳng tới chiếc thuyền nhỏ được trang trí hoa lệ trên sông Thanh Thúy, chặn họng Thương tiểu hầu gia đang ngòi uống rượu bàn về lý tưởng cuộc đời với vài thanh quan nổi tiếng Thịnh Đô, tiếp đó tiến lên đập phá chiếc thuyền hoa. Nếu như bình thường, Thương tiểu hầu gia vốn có tiếng phong lưu đa tình đương nhiên không tính toán với nàng tiểu thiếp, nhưng hôm nay chàng vừa phải chịu cú sốc lớn trong đời, trong lòng vô cùng bức xúc, làm sao có thể tha thứ cho sự ngang ngược của tiểu thiếp, trong lúc tức giận liền giơ tay bạt tai nàng thiếp. Nào ngờ nàng thiếp tính tình cương liệt, trong lúc tức giận đã nhảy sông tự vẫn. Chỉ nghe bõm một tiếng, tiểu hầu gia kinh hãi bừng tỉnh, cho dù có ngang ngược thế nào cũng là do mình quá sủng ái mà ra, lòng nào nỡ chứ?

Tiểu hầu gia vội vàng gọi người nhảy sông cứu, nhưng đèn đóm tối om thế này, lại đúng thời điểm mặt sông nổi gió, sao tìm được bóng người. Chờ tới sáng hôm sau, vẫn chưa vớt được tiểu thiếp kia. Một cô gái xinh đẹp như vậy, lại vùi thân dưới sông Thanh Thúy, người đời có thơ làm chứng:

Thanh Thúy dập dềnh bóng trời trong vắt

Thuyền hoa hoàng hôn đối mỹ nhân

Thương thay mỹ nhân chất vẫn nhà thổ

Tình ái phôi pha quyết liều mình.

Tuy nhiên đó chỉ là câu chuyện được lưu truyền trong thị phường mà thôi, còn sự thật thế nào dân chúng không hề hay biết.

Ngày mười hai tháng mười, Vệ Hưng từ Thịnh Đô khởi hành tới nhậm chức đại tướng quân Giang Bắc. Vệ Hưng là người ấp Sở Đông Giang, hơn ba mươi tuổi, rất tinh anh, thông minh, nhưng tướng mạo bình thường, là thủ lĩnh cấm quân, sinh ra trong nhà tướng, là người hiện giờ được thiên tử tin cẩn.

Bên bờ sông Thanh Thúy, A Mạch đã xuất hiện thanh tú với bộ quân phục nhung hào hứng đứng trên bến thuyền, nàng đã hoàn toàn khôi phục được thân phận chủ tướng Mạch Huệ doanh trại bảy quân Giang Bắc.

Đại tướng quân Vệ Hưng không hề để ý tới việc A Mạch, Thương Dịch Chi về kinh, mang theo mấy tướng lĩnh tâm phúc chẳng phải chuyện gì lạ, thêm vào đó lần này Vệ Hưng tới nhậm chức đại tướng quân Giang Bắc, Thương Dịch Chi tuy không bằng lòng lắm nhưng trên mặt vẫn cố làm ra vẻ bình thường, song vẫn phải cử cho Vệ Hưng mấy tay tướng lĩnh đắc lực, đến cả ba mươi sáu cận vệ nổi tiếng tuấn tú ở Thịnh Đô cũng tặng cho Vệ Hưng quá nửa. Vệ Hưng cũng chẳng muốn suy tính sâu xa là Thương Dịch Chi đang tính bài gì.

A Mạch bái kiến Vệ Hưng xong liền lui về thuyền phó ở phía sau. Mãi tới khi thuyền đi qua núi Thúy, nàng mới ra ngoài, ngây người ngắm thế núi Thúy dốc cao nghìn thước bên sông Thanh Thúy. Đang xuất thần, đột nhiên nàng phát hiện tốc độ di chuyển của thuyền rõ ràng chậm hẳn lại. A Mạch nghi ngờ ngẩng đầu nhìn thấy thuyền chính của Vệ Hưng ở phía trước đã dừng lại. Một chiếc thuyền nhỏ dần sáp vào mép thuyền. Thuyền chính thả thang dây xuống, một thanh niên áo gấm bước ra từ khoang thuyền nhỏ, nắm lấy thanh leo lên. Người đó vừa trèo lên thuyền vừa quay đầu lại nói vọng về phía thuyền nhỏ: "Tắc Nhu, quay về sớm đi."

Không nghe thấy tiếng đáp lại trên thuyền nhỏ, A Mạch thấy động lòng liền tiến về phía trước mấy bước, nàng đứng trên mũi thuyền nhìn về thuyền nhỏ, chỉ thấy ngoài thanh niên đó không có ai. Nhưng khi nhìn xuyên qua rèm trúc ở mé thuyền, nàng lờ mờ thấy bóng một cô gái đang ngồi lặng lẽ trong khoang thuyền.

Người thanh niên mặc áo gấm đã trèo lên thuyền chính, chiếc thuyền nhỏ đằng sau dần trôi xa. Người đó vẫy tay về phía thuyền nhỏ hồi lâu mới quay người lại, lúc này A Mạch mới nhìn rõ mặt người đó. Nàng đột nhiên thất kinh, không ngờ hắn đã lên thuyền chính của Vệ Hưng.

Người đó trong lúc quay đầu cũng nhìn thấy A Mạch, bất giác sững người, hắn ngây người nhìn nàng, dường như có đôi chút không dám nhận, lát sau đột nhiên ngoác miệng nở nụ cười rạng rỡ vẫy mạnh tay về phía A Mạch rồi hét lên: "Tiểu huynh đệ."

A Mạch trong giây lát chỉ mong sao có thể nhảy xuống dòng Thanh Thúy, trong lòng thầm nghĩ trên đời này tại sao còn có người không nhớ mình đã bị đánh như vậy. Hôm đó nàng đã đánh hắn một trận nhừ tử, thế mà bây giờ hắn còn vẫy tay phấn khởi gọi to tên nàng. A Mạch không nói không rằng, quay người lặng lẽ bước vào khoang.

Đêm đến, thuyền đậu ở Thanh Hồ, A Mạch lại ngửi thấy mùi thơm phảng phất từng hồi, nàng nhíu mày. Bỗng từ bên ngoài vọng tới tiếng gõ cửa, có người khẽ gọi: "Mạch tướng quân đang ở trong phải không?"

A Mạch bất lực, biết không trốn được nữa đành phải ra mở cửa. vừa mở cửa khoang thuyền mùi thơm nồng xộc vào mũi, nồng nặc tới mức A Mạch bất giác phải ưỡn người nheo mắt nhìn người vừa tới.

Người đó vẫn mặc áo gấm, lưng giắt chiếc quạt gấp, nắm chặt hai tay chào A Mạch, rồi cười ra vẻ phong lưu, nói: "Tham quân dưới trướng vệ đại tướng quân Lâm Mẫn Thận đã ngưỡng mộ đại danh của Mạch tướng quân từ lâu, hôm nay mới gặp thật vinh hạnh."

A Mạch thấy hắn không hề nhắc tới chuyện ở núi Thúy hôm trước, cũng đành giả bộ hồ đồ, chắp tay tạ lễ: "Lâm tham quân, vinh hạnh."

Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch không trở mặt với mình, trong lòng hớn hở, khó khắn lắm mới giả bộ đứng đắn nhưng sự đứng đắn đó nhanh chóng biến mất, hắn giơ tay kéo cổ tay A Mạch: "Mạch tướng quân, chúng ta..."

Cổ tay A Mạch ấn mạnh xuống, lật lại ép cánh tay Lâm Mẫn Thận  xuống khung cửa rồi lạnh lùng nói: "Không biết Lâm tham quân tìm Mạch mỗ có chuyện gì?"

Lâm Mẫn Thận  cười gượng, ngượng ngùng rụt tay lại đáp: "Người nhà mới làm mấy món ăn, muốn mời Mạch tướng quân cùng uống rượu thưởng nguyệt trên Thanh Hồ."

A Mạch thấy hắn là tham quân trong trướng Vệ Hưng, nên không muốn đắc tội với hắn, đành đáp: "Đa tạ ý tốt của Lâm tham quân, có điều trong quân không cho phép uống rượu, Mạch mỗ không dám vi phạm quân phép."

"Ồ, thế à."

Mặt Lâm Mẫn Thận thoáng lộ vẻ thất vọng, nhưng mắt vẫn nhìn A Mạch chằm chằm.

"Không, không sao." Lâm Mẫn Thận đáp.

"Vậy mời tham quân về cho, Mạch mỗ muốn nghỉ ngơi." A Mạch lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.

Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch nói thẳng như vậy, quả thực không tìm được cớ gì để nán lại lâu hơn, đành không cam tâm tình nguyện quay người bỏ đi. Đi được hai bước lại nghe thấy A Mạch gọi phía sau: "Lâm tham quân."

Lâm Mẫn Thận trong lòng vui lắm, vội vàng quay người lại, cố mỉm cười nhìn A Mạch hỏi: "Mạch tướng quân gọi ta có chuyện gì?"

A Mạch chần chừ một lát rồi mở miệng hỏi: "Không biết Lâm tham quân và Lâm Tương có..."

"Đó là gia phụ của ta." Lâm Mẫn Thận vội vàng đáp lại, mặt lộ rõ vẻ đắc ý.

A Mạch thầm nghĩ: Chả trách chỉ là một tham quân lại dám không cùng lên thuyền với đại tướng quân Vệ Hưng, mà ngồi thuyền riêng từ vườn nhà họ Lâm ra, ngoài việc là con nhà dòng dõi, có lẽ cũng có sự cho phép ngầm của Vệ Hưng. Có thể thấy quan hệ giữa người này và Vệ Hưng không bình thường. Nghĩ tới đây, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt A Mạch hơi giãn ra, nàng khẽ nhếch mép.

Lâm Mẫn Thận phút chốc ngỡ ngàng vì được sủng ái liền nhấc chân định quay lại.

A Mạch thấy vậy vội vàng giơ tay ngăn hắn, nói: "Tốt nhất Lâm tham quân nên về thuyền nghỉ ngơi sớm đi."

Lâm Mẫn Thận tuy không vui nhưng cũng không muốn làm trái ý người đẹp, lại nghĩ ngày rộng tháng dài, không nên quá vội vàng, nếu khiến người đẹp không vui lại dở, liền cười nói: "Thế cũng được, tại hạ không làm phiền Mạch tướng quân nghỉ ngơi nữa, cáo từ."

Nói rồi hắn chắp tay cáo từ A Mạch nhưng ánh mắt vẫn không chịu rời khỏi khuôn mặt A Mạch.

A Mạch trong lòng tức lắm, nhưng vẫn không thể hiện ra mặt chỉ nói: "Tham quân đi cẩn thận."

Nói rồi nàng đóng cửa khoang thuyền, quay lại giường ngồi một lát, quả thực không chịu nổi, ngồi được một lúc lại đứng dậy mở cửa khoang thuyền. Quả nhiên Lâm Mẫn Thận vẫn đang đứng ở cửa, thấy A Mạch đột nhiên mở cửa, trong mắt lộ rõ vẻ vui mừng, mở miệng định nói gì đó nhưng A Mạch đã nói trước: "Lâm tham quân, Mạch mỗ có lời không biết có nên nói không?"

Lâm Mẫn Thận vội vàng đáp: "Xin cứ nói, cứ nói."

A Mạch do dự một hồi rồi nói: "Lâm tham quân, trong quân rất ít người xông trầm. Lâm tham quân đã vào trướng của đại tướng quân, cả người thơm phức thế này e rằng..."

Nói tới đây, A Mạch dừng lại một chút, nàng đưa mắt nhìn Lâm Mẫn Thận.

Lâm Mẫn Thận cũng ngây người nhìn A Mạch, mãi tới khi nàng khẽ nhíu mày hắn mới định thần lại vội vàng đáp: "Hiểu rồi, tại hạ hiểu rồi."

A Mạch nói thêm một câu: "Đa tạ", rồi đóng cửa lại.

Lâm Mẫn Thận vẫn ngây người đứng ở đó nhớ lại từng hành động nhíu mày, từng nụ cười, từng câu nói từng lời của A Mạch, nhưng rốt cuộc vẫn không hiểu câu "đa tạ" của nàng là ý gì. Một lát sau có người đi tới, người đó ngỡ ngàng nhìn Lâm Mẫn Thận, lúc này hắn mới định thần lại, quyến luyến không muốn rời đi.

Lâm Mẫn Thận trở về thuyền chính, vẫn chưa về đến khoang của mình thì có binh sĩ tới truyền lệnh đại tướng quân muốn gặp hắn. Lâm Mẫn Thận không kịp nghĩ gì thêm, vội đi theo tên lính đó, nhận thấy Vệ Hưng đang đợi mình trong thuyền liền hỏi phủ đầu: "Đại tướng quân tìm bỉ chức có chuyện gì?"

Qua tai mắt, Vệ Hưng biết được Lâm Mẫn Thận đôn đáo tìm người dò hỏi tình hình chủ tướng doanh bảy Mạch Huê liền cười nói: "Nghe nói ngươi tìm người hỏi Mạch Huê, có đúng không?"

Lâm Mẫn Thận thấy Vệ Hưng hỏi chuyện này liền ngồi xuống ghế đáp: "Bỉ chức từng gặp mặt người ta một lần ở núi Thúy, cũng coi là quen biết, có điều không biết danh tính của người ta, càng không ngờ lại là quân Giang Bắc."

Vệ Hưng nhìn Lâm Mẫn Thận, thấp giọng hỏi: "Người này thế nào?"

"Tuyệt. Quá thật rất tuyệt."

Lâm Mẫn Thận đập quạt vào lòng bàn tay đáp luôn, tới lúc nhận thấy nét mặt kỳ lạ không che giấu trên mặt Vệ Hưng mới nhận ra chữ "Tuyệt" này quả thực không nên dùng để mô tả một tướng quân có chiến công lừng lẫy như vậy.

Lâm Mẫn Thận nhếch miệng vội vàng bổ sung: "Lần đầu gặp ngỡ ngàng vì vẻ đẹp, lần sau gặp lại vẫn thấy vậy."

Trên mặt Vệ Hưng không có phản ứng gì, Lâm Mẫn Thận vội vàng cúi đầu nghĩ lại, rồi ngẩng đầu nhìn Vệ Hưng dò hỏi: "Tài hoa khiến người ta ngỡ ngàng, văn chương mĩ miều?"

Thấy khuôn mặt Vệ Hưng giãn ra, lúc này Lâm Mẫn Thận mới vui vẻ trở lại, hắn đưa quạt đập vào đùi kêu lên: "Đúng vậy, đúng là tài hoa khiến người ta ngỡ ngàng, văn chương mỹ miều."

Lâm Mẫn Thận lắc đầu lải nhải mấy chữ "Tài hoa khiến người ta ngỡ ngàng, văn chương mỹ miều", không biết đang thưởng thức cụm từ này hay người đó nữa. Vệ Hưng không nói gì, tuy từ lâu đã biết Lâm công tử là kẻ dại gái, nhưng cảm giác nhìn từ phía xa kẻ dại gái này khác hoàn toàn với khi ở gần. Vệ Hưng đang nghĩ làm thế nào đuổi ông kễnh này đi thì chợt Lâm Mẫn Thận lên tiếng trước: "Đại tướng quân, lần này chúng ta tới núi Ô Lan lạ nước lạ cái, tại sao không triệu mấy vị tướng quân như Mạch Huê tới đây ở, một là có thể hỏi về tình hình trong quân Giang Bắc, hai là có thể để họ hiểu hơn về chúng ta, tránh sau này phát sinh khoảng cách."

Vệ Hưng đương nhiên biết tỏng ý đồ của Lâm Mẫn Thận, tuy vậy cũng không nói trắng ra, chỉ đáp: "Có lý, có điều còn phải chờ nghe ý kiến của mọi người trong buổi họp sáng mai rồi hẵng hay. Nếu bị người ta hiểu nhầm là mình muốn khống chế họ thì chẳng hay chút nào, hơn nữa nếu đều dọn tới  ở trên thuyền này, cũng không tránh khỏi chật chội."

Lâm Mẫn Thận thấy Vệ Hưng nói vậy, cũng không dám nêu ý kiến thêm đành nói: "Đại tướng quân suy nghĩ thấu đáo, chờ sáng mai hỏi mọi người, cũng có thể để họ hiểu cách đối nhân xử thế của đại tướng quân."

Vệ Hưng gật đầu không nói gì, Lâm Mẫn Thận thấy vậy cũng không còn tâm trạng nán lại, liền nói xã giao với Vệ Hưng thêm mấy câu nữa rồi đứng lên cáo từ. Về khoang thuyền của mình hắn liền sai người nấu nước tắm, kỳ cọ sạch sẽ mùi thơm trên người, đến cả bộ áo gấm được xông trầm cũng sai người vứt xuống Thanh Hồ, làm việc kể ra cũng dứt khoát, nhanh chóng.

Sớm hôm sau, A Mạch cùng các tướng lĩnh đi thuyền tới, nhìn thấy Lâm Mẫn Thận đã thay quân trang, trên người không còn mùi thơm, vai rộng lưng thẳng, trông tên tiểu tử này cũng tạm coi là tuấn tú.

Hiển nhiên Lâm Mẫn Thận cũng nhận thấy vẻ sững sờ của A Mạch, trong lòng đắc ý lắm, bắt đầu đưa mắt ra hiệu với nàng. A Mạch liền nhìn ra hướng khác, giả bộ không nhìn thấy.

Hôm trước lúc mới lên thuyền, A Mạch cùng mấy lão tướng Giang Bắc đã nhìn thấy Vệ Hưng, mặc dù biết người này chưa từng cầm quân đánh trận, nhưng vỗn là một thị vệ mà được dần thăng chức làm thủ lĩnh cấm quân, chắc có chỗ hơn người, nên đều tỏ ra cung kính trong từng hành động, lời ăn tiếng nói. Thấy đám A Mạch như vậy, Vệ Hưng tự nhiên cũng tỏ ra là người hiểu biết coi trọng nhân tài, bình dị dễ gần, không hề tỏ ra kênh kiệu, không khí trong khoang thuyền rất vui vẻ.

Nói chuyện một hồi, Vệ Hưng đề nghị đám A Mạch chuyển lên ở thuyền chính, đám A Mạch đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng phó tướng Trương – người có chức cao nhất – đứng dậy, cúi mình nói: "Ý tốt của tướng quân không nên từ chối, có điều đám thuộc hạ chỉ mấy ngày nữa sẽ tiến vào Uyển Giang, bọn giặc vẫn chưa tấn công Thái Hưng, nhưng ở Uyển Giang đã có thuyền bè của giặc ra vào rồi, nếu đám thuộc hạ được cùng đi trên một thuyền với đại tướng quân tuy có thể tiện nghe chỉ dạy của đại tướng quân, nhưng cũng sợ sẽ khiến bọn giặc chú ý, chi bằng cứ chia nhỏ ra, có thể phân tán sự chú ý của giặc, nếu gặp tình hình gì cũng dễ xử lý hơn."

"Đã có thuyền của giặc ra vào ở Uyển Giang rồi sao?" Vệ Hưng quay về phía A Mạch hỏi.

"Đúng vậy." A Mạch vội vàng đứng dậy đáp.

"Ngay từ lúc bao vây Thái Hưng, Chu Chí Nhẫn đã bắt đầu đóng thuyền huấn luyện thủy quân, lúc này tuy chưa có khả năng phong tỏa cả Uyển Giang, nhưng Giang Bắc đã bị hắn khống chế, lúc thuyền của quân ta tới sẽ đi vào bờ nam. Lần trở về này để đề phòng bất trắc, đại tướng quân cũng nên đổi sang thuyền khác thì hơn."

Vệ Hưng gật đầu cho là phải, nhưng Lâm Mẫn Thận khó giấu được vẻ thất vọng, đột nhiên lên tiếng: "Mạch tướng quân, vậy ta lên thuyền của tướng quân có được không? Vừa hay có chút việc quân chưa được rõ lắm, rất muốn được thỉnh giáo Mạch tướng quân."

A Mạch vừa đặt mông xuống mặt ghế, nghe thấy vậy suýt nữa nhảy lên, nàng cố nhịn, hít dài một hơi, nói: "Không dám nhận hia chữ "thỉnh giáo" của Lâm tham quân, Mạch mỗ chỉ là một doanh tướng, nên không thạo việc quân lắm, Lâm tham quân nếu muốn tìm hiểu việc quân, tốt nhất nên thỉnh giáo Trương phó tướng."

Lâm Mẫn Thận đưa mắt nhìn theo ánh mắt A Mạch sang Trương phó tướng râu hùm hàm én, lại quay ra nhìn A Mạch, mắt ánh lên vẻ ai oán, không hề kiêng dè các tướng lĩnh đang ngồi đó.

Người của Vệ Hưng đều biết tính khí của Lâm Mẫn Thận, nhưng đám Trương phó tướng quân Giang Bắc lại không biết lai lịch của Lâm Mẫn Thận, thấy hắn chẳng qua chỉ là một tham quân nhỏ nhoi trong trướng, lại dám to gan tùy ý nói chuyện trước mặt đại tướng quân Vệ Hưng, thậm chí sau khi A Mạch từ chối khéo, trên mặt hắn vẫn tỏ thái độ, chứng tỏ chẳng coi Trương phó tướng ra gì.

Trong lòng đám người A Mạch khó tránh khỏi không vui, họ chỉ ngồi lặng im, chẳng thèm đếm xỉa gì tới Lâm Mẫn Thận.

Vệ Hưng tất nhiên nhận ra tâm trạng của đám Trương phó tướng, đành phải dàn hòa: "Đã như vậy thì phiền Trương phó tướng đêm theo Mẫn Thận, hắn mới tòng quân, có rất nhiều điểm chưa hiểu, mong Trương phó tướng chỉ giáo."

Trương phó tướng không dám làm bẽ mặt Vệ Hưng, tuy trong lòng không muốn nhưng vẫn đứng dậy đáp: "Tuân lệnh đại tướng quân."

Lâm Mẫn Thận vốn chỉ muốn gần gũi A Mạch, giờ không những không đạt được nguyện vọng, ngược lại bị buộc với gã râu hùm hàm én, cao to đen hôi kia, trong lòng chẳng mong muốn gì, nhưng bị Vệ Hưng hằn học trợn mắt nhìn mới miễn cưỡng đứng dậy chắp tay qua quýt về phía Trương phó tướng:

"Đa tạ tướng quân." Tuy miệng nói vậy nhưng mắt hắn vẫn dán vào A Mạch.

Đám quân Giang Bắc đã lăn lộn trên sa trường, tuy hơi thô lỗ nhưng rốt cuộc không phải là kẻ ngốc, thấy ánh mắt Lâm tham quân không rời khỏi A Mạch, đám Trương phó tướng lúc này mới hoảng hốt nhận ra, họ không kìm được tò mò liền đưa mắt nhìn A Mạch.

A Mạch trong lòng vốn đã bực bội lắm rồi, nhưng vẫn cố giấu vẻ khó chịu, chỉ ngầm nghiến răng, hận rằng hôm đó đã không xuống tay nặng hơn. Nếu hôm đó khiến tên Lâm Mẫn Thận này tàn phế thì tốt biết bao. Lại thầm cầu mong ngày nào đó trăng tối gió mạnh có thể bắt gặp một mình Lâm Mẫn Thận, khi đó nàng sẽ trực tiếp đánh chết rồi ném xuống nước phi tang.

Có lẽ A Mạch đã tức tới mức hồ đồ rồi, nàng phải biết tên Lâm Mẫn Thận đang mong có thể đơn độc gặp nàng vào đêm trăng tối gió mạnh, không thể cùng thưởng nguyệt chuyện trò, chỉ cầu được đối diện với người đẹp cũng thỏa nguyện rồi.

Vệ Hưng nhận thấy Lâm Mẫn Thận mất hồn trước một Mạch tướng quân như vậy, không nén nổi tò mò ngầm liếc A Mạch hai cái, thấy A Mạch mặt mũi thanh tú ngũ quan đoan chính, cả khuôn mặt lẫn dáng người đều đẹp hiếm có, nhưng đó không phải vẻ đẹp nhu mì hiền lành giống như những cậu ấm được chiều chuộng trong các gia đình quyền quý chốn kinh thành, mà là vẻ đẹp hào khí tràn trề.

Trong lòng Vệ Hưng bất giác nghi ngờ, một thiếu niên như vậy làm thế nào có thể sinh tồn trong quân, lại còn được phong vị trí chủ tướng một doanh trại nữa chứ?

Lâm Mẫn Thận vẫn ngây người nhìn A Mạch, mặt A Mạch tỏ rõ vẻ tức giận. Vệ Hưng thấy vậy, vội vàng ho hai tiếng, rồi tuyên bố buổi họp kết thúc. Đám A Mạch cáo từ về thuyền, Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch sắp đi bèn theo sau, khiến Vệ Hưng phải vội vàng gọi hắn lại. Chờ mọi người đi hết Vệ Hưng mới nghiêm mặt dạy: "Mẫn Thận, ngươi đang ở trong quân, không được làm bừa."

Ai ngờ Lâm Mẫn Thận không chút né tránh Vệ Hưng, trong giọng điệu lộ vẻ buồn bã: "Vệ đại ca, huynh cũng biết mà, ngay lần đầu tiên nhìn thấy A Mạch ở núi Thúy, đệ đã biết đây chính là người đệ tìm kiếm cả đời."

Vệ Hưng bất giác không nói gì, đặt tay lên trán, lòng thầm nghĩ cả đời ngươi mới chỉ có hơn hai mươi năm ngắn ngủi, tại sao người cần tìm lại nhiều như vậy chứ? Nam nữ đều đã có, không hiểu còn thiếu gì nữa? Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Vệ Hưng không nói ra miệng, chỉ xua tay ra hiệu để Lâm Mẫn Thận đi.

Mấy ngày sau, Vệ Hưng thắt chặt quản thúc đối với Lâm Mẫn Thận. Trước hết Lâm Mẫn Thận là con trai độc nhất của Lâm Tương, hơn nữa đã giao vào tay chàng, tất nhiên chàng phải trả lại một Lâm Mẫn Thận hoàn hảo cho Lâm Tương; thứ nữa A Mạch tuy tướng mạo tuấn tú, nhưng dù gì cũng là chủ tướng một doanh trại, Vệ Hưng cũng không muốn đắc tội với người này. Bởi không cẩn thận sẽ làm tổn thương tướng sĩ trên dưới trong quân Giang Bắc, rốt cuộc đám người đó mới là quân Giang Bắc bản địa, còn đám Vệ Hưng tạm thời chỉ được coi là kẻ ngoại lai.

Họ vẫn đi như vậy mấy ngày nữa, cuối cùng thuyền rẽ vào Uyển Giang, Vệ Hưng cũng đổi thuyền đi ngược dòng. Lần này Vệ Hưng đi nhậm chức đại tướng quân Giang Bắc, thủy quân Phú Bình cử chiến thuyền để bảo vệ Vệ Hưng. Khi thuyền đi ra ngoài thành Thái Hưng đúng lúc thời tiết mưa phùn ẩm ướt, do thuyền đi sát một bên Phù Bình Giang Nam, thành Thái Hưng đối diện mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ, nhưng tà xa có thể thấy quy mô thủy trại quân Bắc Mạc bên ngoài thành tương đối lớn.

Đám A Mạch đều ở trên thuyền Vệ Hưng, từ khoang thuyền hướng nhìn về Giang Bắc, tướng quân thống lĩnh thủy quân Phù Bình Liễu Thành đứng bên cạnh Vệ Hưng, chỉ vào thủy trại quân Bắc Mạc ở bờ bên kia sông nói: "Chu Chí Nhẫn bao vây Thái Hưng bằng đại quân, không tấn công thành mà huẩn luyện thủy quân trước, chưa đầy một năm đã có thành tích. Thuyền của giặc hiện giờ tuy chưa thể qua sông gây rồi Phù Bình, nhưng chốc chốc lại có thuyền nhỏ và thuyền chiến đầu tiến qua giữa sông diễn tập, còn có thuyền xích mã dám tới rong chơi ở bờ Giang Nam."

Đám Vệ Hưng không hiểu thủy quân, hoàn toàn không biết về mấy loại thuyền chiến mà vị phó tướng này vừa nói, nhưng lại không tiện hỏi, chỉ nhìn Thái Hưng ngay trước mặt rồi im lặng. Đột nhiên Lâm Mẫn Thận đứng cạnh cất tiếng hỏi: "Đã tới bờ Giang Nam rồi, thủy quân Phù Bình vì sao vẫn chưa xuất thuyền phản công."

Liễu Thành giải thích: "Tốc độ đi của thuyền xích mã nhanh như ngựa chạy nước kiệu trên mặt đất vậy. Quân giặc tới đây không nhiều, chờ quân ta phát hiện ra đuổi theo thì chúng đã tới Giang Bắc rồi. Quân ta sợ đó là kế dụ của bọn giặc nên không dám tùy tiện truy kích."

Liễu Thành đang nói thì trong màn sương mù giữa lòng sông đột nhiên xuất hiện mấy chiếc thuyền nhẹ lao tới, Liễu Thành vội vàng chỉ tay nói: "Mọi người nhìn đi. Đây chính là thuyền xích mà."

Mọi người trên thuyền đều vội vàng nhìn về phía tay Liễu Thành chỉ, thấy thân mấy chiếc thuyền nhỏ đó màu đen, trên thuyền chỉ có khoảng mười người, đều được trang bị giáp nhẹ, đúng là cách ăn mặc của quân Bắc Mạc. Trông đối phương dường như không hề sợ hãi chiến thuyền của quân Nam Hạ, chỉ quanh quẩn ở giữa sông, đi ngang hàng với chiến thuyền, lúc gần lúc xa, như thể cố ý chọc tức chiến thuyền của Nam Hạ, quả thực quá đỗi ngông cuồng.

Một số tướng lĩnh Giang Bắc bắt đầu nóng mắt, hỏi thẳng Liễu Thành: "Bọn giặc ngông cuồng như vậy, quân ta lẽ nào không có thuyền xích mã sao?"

Trên mặt Liễu Thành thoáng hiện vẻ gượng gạo, ông ta giải thích: "Có, nhưng chờ tới lúc thuyền xích mã của ta được hạ xuống từ chiến thuyền thì bọn giặc đã chạy mất dạng, căn bản không thể đuổi kịp."

Mọi người thấy thống lĩnh thủy quân nói vậy, đương nhiên không có cách nào rồi, nhưng nhìn chiến thuyền của quân Bắc Mạc cứ ngang nhiên rong ruổi trước mắt như vậy, đều căm phẫn không chịu nổi. Trương phó tướng nheo mắt tính cự li rồi khẽ hỏi A Mạch: "Nếu có cung lớn, không biết có thể bắn tới bọn giặc không?"

A Mạch ước lượng khoảng cách giữa hai bên, tiếp đó khẽ lắc đầu: "Lúc thuyền xích mã áp sát vào chiến thuyền của ta nhất cũng khoảng ngoài hai trăm bộ, hơn nữa lại trên sông, ai có thể bảo được độ chuẩn xác với khoảng cách như thế, trừ phi Thương Dịch Chi ở đây."

Trương phó tướng cũng thấy dùng cung bắn thị uy bọn giặc không thực tế chút nào, liền không nói gì thêm. Nhưng khi những lời đó lọt vào tai Vệ Hưng lại khiến lòng chàng rúng động. CHàng quay đầu khẽ dặn cận vệ vào khoang thuyền lấy cung tên. Cận vệ vội vàng lui đi, Vệ Hưng quay đầu lại, đột nhiên nghe thấy có người chỉ giữa sông hét lên: "Có người dưới sông."

Mọi người liền nhìn về phía tay người đó chỉ, quả nhiên thấy dường như có người đang thoắt ẩn thoắt hiện dưới sông. Trong giây lát, một chiếc thuyền xích mã tiến gần tới phía người đó, binh sĩ trên thuyền giơ tay muốn kéo người dưới sông lên, nhưng người đó hình như không thèm để ý tới binh sĩ trên thuyền, tự bám vào nạm thuyền, loáng một cái đã nhảy lên khỏi mặt nước và đứng trên thuyền. Lúc này mọi người mới nhìn rõ người đó, xem ra vẫn rất trẻ, trên người chỉ vận độc chiếc quần nhà binh, tuy nhìn từ xa nhưng vẫn có thể nhận thấy thân thể cường tráng chắc nịch. Trên thuyền xích mã đó từ lâu đã có binh sĩ mở rộng áo choàng đứng hầu cạnh bên, nhưng  xem ra người đó không vội vàng khoác áo choàng, mà thong thả lau nước còn vương trên người.

Trương phó tướng thấy rất kỳ quặc, không nén nổi liền quay sang A Mạch khẽ nói: "Kẻ này đúng là quái thai, tiết trời như vậy mà dám xuống sông bơi lội."

A Mạch đứng bên đã thấy bủn rủn chân tay, lúc người đó ở dưới nước không nhìn rõ lắm, giờ đã đứng trên thuyền, tuy khoảng cách rất xa, nàng vẫn nhìn rất rõ, người đang chậm rãi mặc quần áo kia không phải ai khác, chính là Thường Ngọc Thanh.

Cận vệ đã lấy cung lớn ra cho Vệ Hưng. Mọi người đều biết Vệ Hưng xuất thân từ thị vệ trước điện nên chắc chắn thân thủ phi phàm. Nhìn thấy chàng cầm cung, biết ngay chàng muốn bắn người thị uy liền nhất thời im lặng chờ đợi rốt cuộc vị tướng mới nhậm chức đại tướng quân Giang Bắc có tài gì.

Vệ Hưng lắp tên giương cung, tên chưa rời dây cung thì Thường Ngọc Thanh đối diện dường như đã có linh cảm, hắn quay đầu lại nhìn về phía khoang thuyền Nam Hạ khiến mọi người trong lòng không tránh khỏi hốt hoảng. Duy chỉ có Vệ Hưng nhếch miệng cười nhạt, cánh tay cầm cung dần giơ cao, tiếp đó phóng tên về phía Thường Ngọc Thanh.

Múi tên xé không trung tạo thành tiếng vù vù sắc nhọn, đường tên giữa không trung tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp, bay thẳng về phía thuyền xích mã của Thường Ngọc Thanh với thế sấm rền, chỉ trong giây lát đã bay tới trước người hắn.

Thường Ngọc Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ, chỉ khẽ lắc vai tránh mũi tên, mũi tên bay ngang vai hắn, nghe một tiếng phập đã cắm sâu vào thân thuyền. Mấy binh sĩ đứng quanh đã sợ mất mật từ lâu, chờ tới lúc bình tĩnh trở lại mới vội vàng cầm khiên đứng che trước người Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh nghiêng đầu nhìn vai, chiếc áo vừa mặc trên mình đã bị đầu mũi tên xé rách, hắn giơ tay đẩy đám lính trước mặt, rồi ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về hướng Vệ Hưng.

Vệ Hưng vẫn không hề nao núng, rút tiếp mũi tên từ trong túi đựng tên ra lắp vào cung bắn, chàng bắn liên tiếp mấy múi tên đều nhằm vào Thường Ngọc Thanh.

Chân Thường Ngọc Thanh giống như mọc rễ tại chỗ, hắn chỉ nghiêng người tránh hoặc né, mấy mũi tên đều chỉ bay sát người rồi cắm phập vào thân thuyền.

Mọi người trên thuyền đều phát hoảng, tạm thời không bàn về độ chuẩn xác của Vệ Hưng thế nào, chỉ thấy lực bắn cũng đủ để người khác ngỡ ngàng thán phục. A Mạch cũng không kìm lòng quay lại nhìn Vệ Hưng, thấy nét mặt chàng vẫn vậy, trong lòng càng khâm phục. Nàng thầm nghĩ trên đời này đúng là không thiếu người tài giỏi, nàng biết tên pháp của Thương Dịch Chi đúng là xuất quỷ nhập thần, nào ngờ giờ lại xuất hiện một Vệ Hưng cũng có bản lĩnh như vậy, tuy bàn về độ chuẩn xác có kém hơn một chút, nhưng nói về lực bắn, e rằng trên cơ Thương Dịch Chi nhiều.

Vệ Hưng bắn xong mấy mũi tên, liền vứt cung cho cận vệ. Đám tướng sĩ đều sững người, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, nếu như khen bắn giỏi, nhưng đại tướng quân bắn nhiều tên như vậy lại chẳng mũi nào trúng đích. Nếu không khen bắn hay, ít nhiều sức bắn của đại tướng quân cũng thực khiến người ta ngỡ ngàng. Với khoảng cách xa như vậy vẫn có thể bắn trúng thuyền, cũng là hy hữu rồi. Đám binh sĩ đang ngây người đưa mắt nhìn nhau thì đột nhiên Lâm Mẫn Thận kêu to một tiếng "Hay.", lại còn lớn tiếng hét: "Đại tướng quân khí thế quá. Bọn giặc chắc đã sợ hết hồn rồi, thậm chí còn chẳng dám động thân nữa."

Không ai nói gì thêm, chỉ nhìn về phía Lâm Mẫn Thận. A Mạch bất lực không biết làm sao trước bộ dáng hớn hở của hắn, trong lòng thầm nghĩ làm gì sợ tới mức không động đậy được nữa, rõ ràng là Thường Ngọc Thanh đang cố biểu lộ sự coi thường đối với Vệ Hưng thì có.

Vệ Hưng chỉ khẽ cười, không nói gì. Đám A Mạch quả thực không biết tiếp lời ra sao, bầu không khí nhất thời đông cứng lại. Lâm Mẫn Thận vẫn không hề hay biết, đột nhiên hắn chỉ vào thuyền xích mã của địch giữa lòng sông hét lên: "Nứt rồi. Thuyền nứt rồi."

Mọi người vội vàng nhìn về phía đó, chỉ thấy thuyền xích mã ở giữa sông quả nhiên như bị người ta dùng chùy lớn đập vỡ, đúng vị trí Thường Ngọc Thanh đứng. A Mạch là người phản ứng đầu tiên, nàng đưa mắt nhìn Vệ Hưng lần nữa, trong ánh mắt lộ rõ vẻ ngỡ ngàng. Thì ra mấy mũi tên của Vệ Hưng vốn không định bắn trúng Thường Ngọc Thanh, mà là muốn đánh đắm con thuyền. Chỉ có mấy mĩ tên đã có thể đánh đắm con thuyền, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì làm sao có thể tin nổi chứ?

Trên thuyền xích mã, Thường Ngọc Thanh cũng không khỏi ngỡ ngàng, hắn chưa từng nghĩ những mũi tên đó lại có nội lực thâm hậu tới vậy, thậm chí còn có thể làm nứt thuyền. Từ nhỏ hắn đã luyện võ cưỡi ngựa bắn tên, nhưng chưa từng hcoj công phu trong nội tộc, giờ tháy người có tướng mạo bình thường kia lại có bản lĩnh như vậy, bất giác không dám coi thường nữa. Các thuyền xích mã xung quanh kịp thời tới cứu viện, Thường Ngọc Thanh nhân lúc thuyền chưa đắm, vộ nhảy sang chiếc thuyền khác, tiếp đó chỉ huy binh lĩnh vớt những binh sĩ rơi xuống sông. Tới lúc này hắn lại đứng trên mũi thuyền nhìn về phía Vệ Hưng.

Vh phát hiện mấy chiếc thuyền xích mã kia không tiến cũng chẳng lùi, nhận ra Thường Ngọc Thanh cũng thuộc dạng to gan lớn mật, liền hỏi Liễu Thành: "Ngươi biết tên này là ai không?"

Liễu Thành thấy thân thủ người đó và thái độ của binh sĩ xung quanh, tuyệt đối không phải người tầm thường, nhưng lại hoàn toàn không giống với thỗng lĩnh quân Bắc Mạc Nghiêm Phi, đành đáp: "Theo thông báo thống lĩnh thủy quân Bắc Mạc Nghiêm Phi đã ngoài bốn mươi tuổi, người này đương nhiên không phải, mạt tướng chưa từng nghe thấy danh hiệu của nhân vật này trong thủy quân Bắc Mạc."

Trong lúc nói chuyện, thuyền của Thường Ngọc Thanh đã dừng lại cách thuyền lớn hơn trăm bước, hắn nghiêng người nói nhỏ mấy câu với quân sĩ bên cạnh. Đám Vệ Hưng nhìn thấy vậy cảm thấy rất kỳ quái, thì nghe thấy tiếng quân sĩ Bắc Mạc gào lên: "Bắn lén làm người khác bị thương không được coi là anh hùng, nếu can đảm thì xuồng đây đầu một trận với tướng sĩ bọn ta."

Câu khích tướng này vừa cất lên, bên quân Nam Hạ phút chốc hào hứng hẳn lên, ngay lập tức có người xin Vệ Hưng đi giết Thường Ngọc Thanh, quyết không để lũ giặc ngông cuồng kia chạy thoát. Do thuyền hai bên cahc snhau chưa tới trăm bước nên có thể nhìn rõ mặt quân sĩ hai bên. Thường Ngọc Thanh thấy người Nam Hạ nhao nhao đầy phấn kích như vậy, trên nét mặt  lộ rõ nụ cười thâm hiểm, hắn im lặng chắp tay sau lưng quan sát.

A Mạch liền khẽ nói: "Tên này là Thường Ngọc Thanh."

Mọi người đều sững sờ, nhất tề nhìn A Mạch.

A Mạch thấy trong mắt Vệ Hưng thoáng hiện vẻ nghi hoặc, nàng ghìm giọng giải thích: "Trong chiến dịch núi O Lan, người này đã dẫn quân đuổi theo doanh bảy chúng tôi hơn nghìn dặm, mạt tướng từng giao đấu với hắn ở đồng bằng Bình Gia."

Nghe A Mạch nói vậy, Trương phó tướng vội vàng quay đầu nhìn kỹ người đó rồi kêu lên: "Đúng vậy, đúng là hắn, trong trận chiến đồng bằng Bình Gia, matjt ướng cũng đã từng thấy, quả đúng là hắn."

Vừa nghe A Mạch nhắc tới Thường Ngọc Thanh, các tướng sĩ trên thuyền bỗng trầm ngâm hẳn, giờ lại được Trương phó tướng xác nhận, miệng người nào người nấy ngậm chặt lại, hoàn toàn mất hết khí thế. Thử nghĩ xem, nếu người trên thuyền chỉ là một tướng lĩnh bình thường thì cũng thây kệ, mọi người cùng đánh cược không biết chừng có thể mang danh dũng cảm. Nhưng đây lại là Thường Ngọc Thanh, sát tướng Thường Ngọc Thanh danh nổi như cồn, nếu cùng đấu tay bo với nhau, có thể sống sót trở về đã là may mắn lắm rồi, làm sao mong kiếm được danh hão gì chứ.

Thế là cả đám người nhất loạt im lặng.

Sắc mặt Vệ Hưng lành lạnh, chàng đưa mắt nhìn A Mạch rồi hỏi: "Mạch tướng quân dám xuống nước đấu một trận với Thường Ngọc Thanh không?"

A Mạch hơi bất ngờ, nhưng ngay lập tức cười nhạt đáp: "Nếu đấu tay đôi, mạt tướng không phải là đối thủ của hắn."

Vệ Hưng thấy A Mạch trả lời vậy, không hề giận dữ, trái lại thấy thích sự thành thật của nàng, bất giác cũng cười theo.

Lâm Mẫn Thận đứng một bên bỗng nói thêm: "Cần gì phải đấu tay đôi với loại giặc này, theo tại hạ chi bằng cả bọn chúng ta cùng lao vào, trước tiên lấy cái mạng của hắn rồi tính sau."

Lâm Mẫn Thận vừa dứt lời, các tướng lĩnh liền tích cực hưởng ứng, có người thậm chí còn kêu gào dùng hết cung nỏ trên thuyền bắn cho tên giặc kia thành con nhím.

A Mạch quay đầu thấy Lâm Mẫn Thận không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh nàng.

Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch nhìn mình, liền xum xoe lấy lòng, nói: "Ai bảo hắn rỗi hơi dẫn xác tới trước mặt chúng ta chứ, trời lạnh thế này lại còn bơi lội làm quái gì, đây chẳng phải là tự tìm cái chết sao? Mạch tướng quân nói xem có đúng không?"

A Mạch trong lòng rúng động, nàng đưa mắt nhìn Thường Ngọc Thanh đang đứng trên đầu thuyền kia một cái, rồi đi tới bên cạnh Vệ Hưng khẽ nói: "Đại tướng quân, mạt tướng thấy việc này rất kỳ lạ, cẩn thận bọn giặc có mưu kế."

Vệ Hưng đã làm tới chức thủ lĩnh cấm quân, đương nhiên cũng không phải dạng tầm thường, thấy A Mạch nhắc vậy, trong lòng cảnh giác hẳn lên. Chàng quay đầu nói với Liễu Thành mấy câu, vừa nghe xong mặt Liễu Thành biến sắc, ông ta ngẩng đầu nhìn Vệ Hưng, rồi không kịp cáo lui đã quay người bỏ đi. Một lát sau, trên đài chỉ huy thuyền lớn liền giăng biểu ngữ, các chiến thuyền nhanh chóng thay đổi độ hình, các thay cung nỏ trên các thuyền đều đã vào vị trí chuẩn bị chiến đấu.

Trên thuyền xích mã, đám quân sĩ vừa kêu gào ban nãy thấy tình hình thay đổi như vậy liền khẽ hỏi Thường Ngọc Thanh: "Tướng quân, xem ra bọn mọi Nam đã có phòng bị rồi, chúng ta phải làm sao đây? Tấn công hay không?"

Thường Ngọc Thanh vừa nhận ra A Mạch mặc bộ giáp màu tro trong đám người kia, thấy nàng bất giác sững sờ, lại nghe đám binh sĩ dò hỏi, liền mím môi suy nghĩ một lát rồi dặn dò: "Hạ lệnh cho các chiến thuyền phía au rút, chiến hạm của bọn mọi Nam vốn đã có thể thắng bên ta, lúc này lại có phòng bị, chúng ta nên rút lui."

Binh sĩ khẽ dạ một tiếng, tiếp đó ra dấu bằng tay cho các thuyền phía sau, trong giây lát các thuyền xích mã lập tức tản ra, ngầm thay đổi vị trí rồi chậm rãi lui về phía sau.

Vệ Hưng tuy không hiểu thủy chiến, nhưng nhìn thấy mấy chiếc thuyền xích mã của quân Bắc Mạc đột nhiên thay đổi vị trí, liền đoán ngay đó là sự truyền tin của chúng, chàng không kìm được thốt lên: "Bọn giặc quả nhiên có bẫy."

A Mạch trầm ngâm không nói gì, nàng lặng lẽ lui về phía đám tướng lĩnh. Lâm Mẫn Thận bám theo sau, xum xoe bợ đỡ: "Nếu không phải Mạch tướng quân suy nghĩ thấu đáo, quân ta chắc chắn đã trúng gian kế của bọn giặc rồi. Mạch tướng quân quả nhiên là..."

"Lâm tham quân quá khen." A Mạch ngắt lời Lâm Mẫn Thận, nàng lạnh lùng nhìn hắn rồi chắp tay về phía Vệ Hưng nói: "Là đại tướng quân quả cảm, Liễu tướng quân luyện binh có phương pháp, điều này mới khiến gian kế của địch khó thành."

Vệ Hưng làm thị vệ trước điện nhiều năm, những lời nói lấy lòng này đã nghe nhiều rồi, thấy A Mạch biết cư xử như vậy, chỉ mỉm cười không nói gì.

Nhưng tên Lâm Mẫn Thận lại chẳng biết cư xử chút nào, thấy A Mạch khiêm tốn như vậy, không kìm được lại định ngoác miệng nói tiếp, đột nhiên nghe thấy có người kêu lên: "Bọn giặc sắp chạy rồi."

A Mạch ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy thuyền của Thường Ngọc Thanh đanh lùi nhanh về phía sau.

Thường Ngọc Thanh đứng ở đầu thuyền cười to rồi nói: "Quả nhiên Nam Hạ đều là lũ yếu đuối, không có tên nào dám đấu với ta một trận, đã vậy ta cũng không ép nữa, có điều đã tới đây rồi không thể không trả lễ, vừa rồi nhận của các ngươi mấy mũi tên, nay ta trả lại."

Nói rồi hắn đỡ lấy cung tên trong tay quân sĩ, nhanh chóng giương cung bắn về phía Vệ Hưng.

Vệ Hưng vẫn đứng yên tại chỗ, chàng chỉ giơ tay nhanh chóng tóm ngọn mũi tên bay tới. Thường Ngọc Thanh bắn liên tiếp về phía Vệ Hưng, mũi nào mũi nấy đều nhằm vào những chỗ hiểm trên người Vệ Hưng. Vệ Hưng giơ cả hai tay bắt tên giống như đỡ ám khí vậy. Thường Ngọc Thanh bắn tên nhanh vô cùng, Vệ Hưng bắt tên cũng hay tuyệt. Trong giây lát, tất cả mọi người đứng ngây ra nhìn.

Thường Ngọc Thanh nhếch miệng cười, đột nhiên bắn một múi tên về phía bên trái Vệ Hưng, Vệ Hưng sợ mũi tên khiến người khác bị thương, liền lắc người sang trái chặn tên lại, ai ngờ mũi tên tiếp theo của Thường Ngọc Thanh lại bắn theo hướng bên phải, mũi tên này nhằm vào A Mạch đang đứng bên phải Vệ Hưng.

Vệ Hưng kinh hãi muốn cứu nhưng không còn kịp nữa.

Các tướng lĩnh trên thuyền đều ngây ra, đặc biệt mấy vị đứng ở bên phải. Nhận thấy Thường Ngọc Thanh đột nhiên giương cung bắn về phía mình, họ nhất thời mất hết phản ứng, chỉ biết đứng im không động đậy. Duy chỉ có A Mạch, nãy giờ vẫn quan sát cẩn thận Thường Ngọc Thanh, nhận thấy mũi tên này đột nhiên hướng về phía mình cũng không quá ngạc nhiên. Đồng tư của nàng co lại, trong đầu nàng thoáng hiện ý nghĩ: Tránh hay là bắt?

Đang lúc do dự, mũi tên đã bay tới trước mặt, A Mạch vội nghiêng người, giơ tya định bắt mũi tên đang bay tới, nhưng không kịp trạm vào than mũi tên. Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng "á" thất thanh, một sức đẩy mạnh đột ngột va vào A Mạch từ phía sau, người nàng nhất thời mất thăng bằng, lảo đảo về phía trước đúng về hướng mũi tên đang bay tới. Trong giay lát, trong đầu A Mạch vang lên một câu: "Lâm Mẫn Thận, mẹ nhà ngươi chứ."

Chỉ nghe rầm một tiếng, A Mạch bị cả người Lâm Mẫn Thận xô ngã xuống đất. A Mạch đau tới mức rên một tiếng, nàng cảm thấy xương cốt toàn thân rã rời, nhất thời không nói được tiếng nào.

"Mạch tướng quân."

"Lâm tham quân."

Một vài người xuang quanh kinh hãi kêu lên, lúc này cả đám người mới kinh hoàng bừng tỉnh, họ vội vàng cầm kiếm lao lên chặn phía trước. Trương phó tướng tiến lại gần, cúi người quan tâm hỏi han: "Mạch tướng quân, Mạch tướng quân, hai người thế nào rồi."

A Mạch còn chưa trả lời thì nghe thấy có người hét lên trên mạn thuyền: "Giặc trúng tên rồi. Đại tướng quân bắn trúng Thường Ngọc Thanh rồi."

Trương phó tướng không còn để ý tới A Mạch nữa, ông ta vội vàng đứng dậy nhìn về phía giữa sông, quả nhiên nhìn thấy trong làn mưa tên, thuyền xích mã chở Thường Ngọc Thanh đang nhanh chóng lùi về Giang Bắc. Quân sĩ Bắc Mạc trên thuyền dùng khiên chắn ở đầu thuyền, Thường Ngọc Thanh vốn đứng trên đầu thuyền đã không thấy tăm dạng đâu.

Tướng sĩ trên thuyền lớn bắt đầu hoan hô không ngớt, Trương phó tướng phấn khởi xoay người lại, ông đang định nói mấy câu với A Mạch thì không thấy bóng dáng nàng đâu nữa. Ông cúi đầu phát hiện A Mạch và Lâm Mẫn Thận vẫn đang nằm sấp trên sàn thuyền. Lúc này ông mới nhớ ra hai người đó còn không biết sống chết ra sao, liền vội vàng đưa mắt nhìn xungq uanh tìm vết máu, tiếp đó cân cần hỏi han: "Ai trong hai người bị thương? Bị thương ở đâu?"

Lâm Mẫn Thận vẫn nhắm nghiền mắt, miệng thảm thiết kêu rên.

A Mạch nén đau, đưa mắt nhìn sang Lâm Mẫn Thận, tiếp đó lạnh lùng nói: "Lâm tham quân có thể đứng dạy được chứ?"

Lúc này Lâm Mẫn Thận mới mở mắt, cố chống người dậy rồi nhìn A Mạch đang ở dưới, tiếp đó run rẩy cất tiếng: "Mạch tướng quân, có phải ta sắp chết không?"

A Mạch cười khẩy một tiếng không đáp, nàng cố chống người dậy, rồi đẩy người Lâm Mẫn Thận ra, tiếp đó nhặt mũi tên lông vũ bị đè dưới người vứt lên người Lâm Mẫn Thận. Tới lúc này nàng mới lặng lẽ đứng dậy.

Đầu tiên Trương phó tướng sững người sau đó mới cười, nhận thấy A Mạch đứng dậy khó khăn, ông giơ tay kéo nàng dậy rồi cười lớn: "Tiểu tử nhà ngươi cũng may thật đấy, nếu như không có cú va mạnh của Lâm tham quân, chắc hà ngươi đã bị múi tên của Thường Ngọc Thanh bắn xuyên tim."

A Mạch nghe vậy chẳng biết nên cười hay khóc, nàng cúi đầu quan sát trước ngực mình, thì ra có một vết rạch sâu trên áo giáp, nếu Lâm Mẫn Thận va vào người nàng sớm hơn một tích tắc, thì mũi tên đó chắc đã xuyên thấu tim nàng rồi.

Tới lúc này Lâm Mẫn Thận mới lồm cồm bò dậy, Trương phó tướng tiện tay vỗ vào vai hắn một cái, mạnh tới mức hắn lảo đảo, tiếp đó pha trò trêu: "Lâm tham quân chịu mệt rồi, sau này bắt Mạch tướng quân phải mời ngươi một bữa ra trò đấy, nếu không phải ngươi, ngày hôm nay Mạch tướng quân chắc đã được kết hoa rồi. Có điều người ngươi đã cứu rồi, một nam tử hán đại trượng phu kêu gào cái gì vậy? Ngươi gào đến nỗi khiến huynh đệ bọn ta lại tưởng rằng người bị trúng tên là ngươi kia đấy."

Lâm Mẫn Thận cười khan hai tiếng rồi đáp: "Thấy tên phóng về phía Mạch tướng quân, nhất thời hơi hoảng hốt, ít nhiều khiến Trương phó tướng chê cười rồi."

Mọi người nghe xong đều cười phá lên, Lâm Mẫn Thận không hề tức giận lại đưa mắt lén nhìn A Mạch.

Lần này A Mạch không hề tránh ánh mắt của hắn, nàng suy nghĩ một lát rồi mỉm cười chắp tay về phía Lâm Mẫn Thận: "Đa tạ ơn cứu mạng của Lâm tham quân."

Thấy A Mạch sảng khoái cám ơn, nét mặt Lâm Mẫn Thận có đôi phần đờ ra, nhưng đã nhanh chóng giấu đi, hắn cười ngây dại với nàng rồi nói: "Nên làm thôi mà, việc nên làm thôi mà."

Ở bên kia Vệ Hưng đã cất cung lớn, mọi người nhanh chóng vây quanh. Nhận thấy Lâm Mẫn Thận vẫn đang sống sờ sờ đứng đó, chàng bống chốc nhẹ nhõm hẳn. Tới lúc này chàng mới quay sang quan tâm hỏi A Mạch: "Có bị thương không?"

A Mạch vội vàng cúi người đáp: "Mạt tướng không sao, đa tạ tướng quân quan tâm."

Vệ Hưng lại nhìn sang phía Lâm Mẫn Thận, chàng còn chưa kịp mở miệng, Lâm Mẫn Thận đã cười hì hì hai tiếng tiếp đó ngoác miệng nói lớn: "Không sao, không sao, chỉ ngã một tí thôi mà."

Thấy Lâm Mẫn Thận va mạnh như vậy, Vệ Hưng vốn định mắng hắn vài câu, nhưng trước mặt nhiều người thế này cũng không tiện, đành lạnh lùng gật đầu nói: "Sau này không được như vậy."

Thống lĩnh thủy quân Phù Bình Liễu Thành vội vàng đi từ khoang dưới lên, tới trước mặt Vệ Hưng bẩm báo: "Thuyền xích mã của giặc đều rút về Giang Bắc, quân ta có nên truy kích không, mong tướng quân hạ lệnh."

Vệ Hưng biết mình đang trên đường nhậm chức, lại không thuộc thủy quân, lần tấn công này nếu như giành được thắng lợi thì còn được, ngộ nhỡ trúng gian kế của địch, e là cái được không bù đắp nổi cái mất. Chàng suy tư một lát rồi thấp giọng nói: "Thường Ngọc Thanh trúng tên còn không biết sống chết thế nào, chỉ còn lại mấy chiếc thuyền xích mã, không cần phải đuổi theo, tiếp tục đi cho kịp."

Trong lòng Liễu Thành vốn đã tính toán thiệt hơn, ông ta tới xin chỉ thị của Vệ Hưng, chẳng qua là tôn trọng chức đại tướng quân của Vệ Hưng mà thôi. Thấy Vệ Hưng nói đúng với ý mình, liền vội vàng truyền lệnh dặn dò thuộc hạ tăng tốc, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi khống chế của thủy quân Bắc Mạc.

Đoàn thuyền tiếp tục ngược dòng, sau khi qua Thái Hưng tuy đường thủy hơi khó đi, nhưng không cần phải lo lắng về sự quấy nhiễu của thủy quân Bắc Mạc, nên tốc độ di chuyển nhanh hơn. Lúc này việc qua lại giữa các quân sĩ trên các thuyền trở nên bất tiện vô cùng, Vệ Hưng cũng vì thế miễn luôn họp sáng. Trong lòng các tướng lĩnh đều mừng thâm, duy chỉ có Lâm Mẫn Thận không cam tâm, ba lần bảy lượt muốn qua thuyền đi tìm A Mạch, không ít lần bị Vệ Hưng giáo huấn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)