Truyện:A Mạch Tòng Quân - Chương 22

A Mạch Tòng Quân
Trọn bộ 81 chương
Chương 22
Dương Mặc – Cung tên – Quận lệnh (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trời đã sáng tỏ, mặt trời từ phía sau núi đã bắt đầu nhô lên chiếu thẳng vào đám binh sĩ đang rất mệt mỏi. Trong trận này, phía bên A Mạnh lại tổn thất thêm hơi hai trăm người. Chỉ cần năm trăm người đến được chỗ này. Lục Cương được đỡ ngồi trên đất, nhìn thấy Dương Mặc cõng A Mạnh tới thì tỏ ra rất vui.

Dương Mặc đặt A Mạnh xuống đất, không nói gì ngồi sang một bên. A Mạnh lê cái chân bị thương đến bên Lục Cương, chào một tiêng: "Đại nhân."

Sắc mặt của Lục Cương đã tím tái, hắn bị Thôi Diễn chém một đao vào ngực. Xem ra cũng không thể gắng được lâu nữa.

"A Mạnh, doanh bảy giờ giao lại cho ngươi đó." Lục Cương phải cố gắng lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh.

A Mạnh không ngờ hắn lại sắp xếp như vậy, muốn chối từ nhưng nhìn ánh mắt trông chờ đầy hy vọng của Lục Cương, nàng không sao thốt lên được câu từ chối. Nàng gật đầu. Lục Cương cười, không nói thêm với A Mạnh câu nào nữa, chỉ dặn dò các tướng lĩnh may mắn sống sót ở đó rằng từ nay A Mạnh sẽ đảm nhận chức trưởng doanh trại của hắn. Tất cả đều lặng đi, không ai đứng ra phản đối. Lục Cương sau khi dặn dò việc quân xong liền cho mọi người lui hết. Hắn còn muốn nói chuyện riêng với A Mạnh. Mấy viên tướng đều là người được Lục Cương dẫn dắt, quỳ xuống khấu đầu trước Lục Cương, sau đó đều đỏ hoe mắt mà lui.

A Mạnh tiến lên, đỡ lấy Lục Cương khẽ nói: "Đại nhân, đại nhân nghỉ một lúc đi, quân địch chưa đuổi được đến ngay đâu.

Lục Cương nhếch mép, khó khăn nói: "Ta không sợ chết, đã đầu quân thì sớm muộn cũng sẽ có ngày này."

Khóe mắt A Mạnh cay cay. Nàng sụt sịt nói: "Đại nhân yên tâm, A Mạnh sẽ dụ được giặc tới trước mặt Tướng quân."

Lục Cương cười: "Ta biết, từ lâu ta đã biết tên tiểu tử nhà ngươi có đầu óc. A Mạnh à, dù gì ta cũng sắp chết rồi, nên sẽ nói một số câu khó nghe, lần này ngươi đừng oán Tướng quân, Tướng quân không phải nhằm vào chúng ta đâu. Ai bảo chúng ta lại ở đúng cái vị trí núi Tây Trạch này chứ. Đừng giận Tướng quân nữa, trong lòng Tướng quân vẫn có ngươi đó, ta nhìn thấy điều đó."

"Đại nhân." A Mạnh dở khóc dở cười. Không ngờ trong lúc này hắn vẫn còn nói với nàng những lời này. Nhưng không biết vì sao, trong lòng lại dâng lên nỗi chua xót khó tả.

"Tiểu nhân đã lừa đại nhân, A Mạnh không phải là mỹ nam được sủng ái của Tướng quân, lúc đó nói ra chỉ là để bảo toàn tính mạng..."

Lục Cương ngây ra, giọng nói lộ rõ vẻ nghi hoặc: "Nhưng cả quân sư cũng..."

"Đại nhân." A Mạnh ngắt lời Lục Cương, đột nhiên cảm thấy giờ đây hắn nói còn rõ ràng hơn khi dặn dò các tướng. Nàng không muốn tiết lộ thêm nữa liền nói: "đại nhân nghỉ chút đi, tiểu nhân đi thu xếp một vài việc."

Nói xong A Mạnh liền gọi tên cận vệ lại trông Lục Cương, còn tự mình chống cây giáo dài tới thăm Trương Nhị Đản. Nàng coi Lục Cương tạm thời vô sự mà quên đi rằng trên đời vẫn còn hiện tượng gọi là "hồi quang phản chiếu". Bị một nhát đao trước ngực như thế, làm sao có thể nói không sao được. Nàng còn chưa kịp đến chỗ Trương Nhị Đản thì đã nghe tiếng cận vệ khóc gào đại nhân. A Mạnh ngẩn người trong phút chốc, chậm rãi quay người nhìn lại, chỉ thấy cả đám đang vây lấy Lục Cương với khuôn mặt chết chóc trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền. Thế là hắn không còn có thể lo lắng cho việc giữa nàng và Thương Dịch Chi nữa rồi...

"Cõng di thể của đại nhân lên, chúng ta phải nhanh chóng lui sâu hơn nữa."

Tiếng A Mạnh bình tĩnh như không, trong giọng nói có pha chút tức giận.

Vương Thất đến cõng Trương Nhị Đản, thấy dáng vẻ của A Mạnh như vậy, muốn để một tên trong đội lại cõng nàng nhưng A Mạnh tự dùng chống bằng giáo dài, rồi lạnh lùng nói: "Không cần."

Dương Mặc đi đến, không nói lời nào vứt mũi giáo dài trong tay A Mạnh, rồi nắm cổ tay nàng cõng A Mạnh lên lưng ra lệnh: "Đi về phía Tây."

Đúng, đi về phía Tây, họ phải đi về phía Tây, dụ địch tới nơi thâm sâu của dãy núi Ô Lan, dụ tới nơi quân Giang Bắc đã bao vây sẵn.

Thôi Diễn được dìu đến trước mặt Thường Ngọc Thanh, cổ hắn bị thương, vết băng bó khá dày, không nói được nữa. Thường Ngọc Thanh xanh mặt, đôi môi mỏng mím chặt như một sợi chỉ. Một cận vệ sụt sịt tâu: "Thôi Diễn Tướng quân đột nhiên cưỡi ngựa xông lên phía trước, khi bọn tiểu nhân tới thì Tướng quân đã bị thương, ngựa chiến cũng bị ngã, chân ngựa bị bọn mọi Nam chém rồi..."

Thôi Diễn đờ đẫn nhìn Thường Ngọc Thanh, có tiếng ù ù phát ra từ cổ họng, cố gắng giơ tay lên. Thường Ngọc Thanh nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sốt ruột, đại ca nhất định sẽ không để xảy ra chuyện gì với ngươi đâu."

Thôi Diễn cố rút tay ra, viết chữ lên lòng bàn tay. Bàn tay hắn còn dính máy, liền dây mãu sang tay của Thường Ngọc Thanh. Chữ mới viết được một nửa, Thôi Diễn không chịu nổi ngất đi.

Thường Ngọc Thanh cúi đầu nhìn nét chữ còn lưu lại trong lòng bàn tay của mình, đó là chữ "nữ", còn phần bên cạnh mới viết được một nửa nét nang thì đã bị đứt đoạn ngay trong lòng bàn tay hắn.

Khương Thành Dực nhìn thấy thái độ của Thường Ngọc Thanh như vậy, đoán thế nào hắn cũng sẽ lệnh cho quân đuổi theo về phía Tây để tiêu diệt hết đám tàn binh của quân Giang Bắc. Hắn do dự một lát rồi khuyên: "Tướng quân, xin hãy bình tĩnh, chúng ta không được trúng kế của bọn mọi Nam."

Thường Ngọc Thanh quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn, giọng lạnh tanh: "Việc đã đến nước này, chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao?"

Đúng vậy, Thôi Diễn bị thương chưa biết sống chết thế nào, nếu để quân Giang Bắc rút chạy vào rừng sâu, Trần Khởi sẽ nghĩ thế nào, Chu Chí Nhẫn và nhà họ Thôi sẽ nghĩ thế nào, triều đình sẽ nghĩ thế nào? Thường Ngọc Thanh khẽ nhếch mép cười nói: "Thương Dịch Chi, ta lại muốn xem xem cái bẫy của ngươi to tới đâu, xem xem rốt cuộc mèo nào cắn mỉu nào."

A Mạnh cảm thấy chuỗi ngày này thật khó sống. Cũng không trách nàng được, ai mà bị người khác cầm đao đuổi sau lưng đều thế cả. Năm trăm đấu với hai ngàn, lại còn chưa tính đại quân của Thường Ngọc Thanh đã nhổ trại. Lực lượng đôi bên rõ ràng không tương xứng chút nào. Hiện giờ điều A Mạnh lo chính là lo cho cái chân của các binh sĩ trong doanh, còn lo cả cái miệng của Thương Dịch Chi. Không hiểu khẩu vị của chàng ta liệu có thể nuốt chửng cả đại quân của Thường Ngọc Thanh không?

A Mạnh hơi hối hận vì đã giết Thôi Diễn, nếu Thôi Diễn không chết, chắc Thường Ngọc Thanh đã không điên như vậy.

Lý Thiếu Triều đến hỏi A Mạnh: "Hôm nay có tiếp tục tăng bếp nấu không?"

"Tăng chứ." A Mạnh nói."Hôm nay nấu thêm cho một doanh trại nữa."

Để lừa quân Bắc Mạc và cũng để tạo khoảng cách với hai ngàn quân tiên phong kia, A Mạnh bắt đầu phân công đào thêm bếp nấu, cứ giả giả thực thực dụ hai nghìn quân tiên phong của địch chuyển động. Lúc ban đầu, đừng nói là đào thêm bếp, chỉ vừa mới nói ra việc sẽ thêm bếp cũng bị Lý Thiếu Triều phản đối. Lý Thiếu Triều nói quân chạy đến nồi còn không có mà dùng, đào thêm bếp làm cái gì. A Mạnh cũng chẳng buồn giải thích, chỉ bắt hắn đi đào bếp. Lúc đầu sô bếp chưa tới một doanh trại, giờ đã tăng lên gần ba trại, khiến một người vốn hay tức như Lý Thiếu Triều giờ chẳng còn bực mình nữa.

Lý Thiếu Triều vừa đi thì Dương Mặc đến ngồi xuống, hắn im lặng trong chốc lát rồi hỏi: "Ta phải dụ địch đến đâu?"

A Mạnh ngước mắt lên nhìn thái độ mệt mỏi của Dương Mặc, khẽ lắc đầu. Nàng cất giọng nói có phần nao núng: "Ta cũng không biết, Thương Tướng quân và quân sư thần cơ diệu toán, ai biết được họ giấu mình ở đâu."

Dương Mặc nhìn đám binh sĩ mệt mỏi phía xa, sắc mặt chúng xuống: "Lính tráng sắp không chịu nổi được nữa đâu, mà... lương khô cũng sắp cạn."

"Chắc là không còn xa nữa đâu."

A Mạnh phóng tia nhìn về phía dãy núi phía xa, cười đau khổ than: "Họ cũng không nên đánh giá quá cao chúng ta, có thể dụ địch đến đây, coi như chúng ta đã tận tâm tận lực rồi."

Nói xong nàng đứng lên, phủi phủi cỏ trên người, rồi sang thăm Trương Nhị Đản. Đi được vài bước, nàng quay lại nhìn Dương Mặc nói: "Mấy ngày nay cảm ơn ngươi nhiều, ta nợ ân tình ngươi."

Dương Mặc nói: "Cứ nhớ đấy, nhưng ngươi cũng phục hồi nhanh đấy, có vài ba ngày mà đã khỏe thế rồi, quả thực hiếm thấy."

A Mạnh cười nhạt không nói gì thêm. Mắt cá chân nàng đã gần như khỏi, tuy đi lại vẫn hơi lệch nhưng căn bản đã không có trở ngại gì. Đối với Dương Mặc, nàng không thể không cảm kích, mấy ngày trước chủ yếu là hắn cõng nàng. Cõng một người nặng hơn năm mươi cân trên lưng, lại đi đường núi, không cần nghĩ cũng có thể biết được nỗi vất vả của hắn. Dương mặc tuy không hề nói gì nhưng mỗi lần dừng lại nghỉ, A Mạnh đều phát hiện ra chân hắn đang run lên mỏi mệt. A Mạnh hiểu rằng nàng đang nợ hắn một ân tình lớn.

Trương Nhị Đản vẫn sống. Việc này khiến A Mạnh cảm thấy được an ủi. Nhưng điều A Mạnh cảm thấy yên tâm nhất là trong những ngày này, bất luận tình hình xấu tốt thế nào, mọi nười đều không cố ý bỏ rơi hắn. Vết thương của Trương Nhị Đản nằm ở lưng cho nên cứ phải nằm sấp, thấy A Mạnh lại, hắn nghển cổ lên muốn nhỏm dậy nhưng đã bị A Mạnh ấn xuống: "Cứ nằm thế là được rồi."

Trương Nhị Đản cười xấu hổ, gọi nhỏ: "Ngũ trưởng."

A Mạnh tiện mồm ừ một tiêng, đưa tay sờ trán thì thấy không còn sốt cao nữa, nàng không nhịn được lại giở giọng châm biếm: "Bây giờ ngươi còn giống gián hơn ta, ta phục ngươi rồi."

"Gián?" Trương Nhị Đản không hiểu.

A Mạnh cười cười, không giải thích thêm.

Vương Thất đi lại nói: "Mệnh của tên tiểu tử này thật tốt, cả đám đi như vậy mà chỉ có hắn là không bị lạc, đại nhân xem có phải là ông trời cứu hắn không?"

Nói rồi Vương Thất hỏi A Mạnh: "Đại nhân, có phải chúng ta đã bỏ xa quân địch rồi không?"

A Mạnh gật đầu: "Đã bỏ cách một đoạn rồi."

Lời nàng vừa nói ra, binh sĩ xung quanh không kìm được niềm vui. Mấy ngày nay chạy quên ngày quên đêm, nghe được điều này quả thật làm cho con người có thể thở phào nhẹ nhõm. A Mạnh cũng cho là như vậy, tinh thần đang căng thẳng sắp không chịu nổi giờ được thư giản trùng lại một chút.

Biết là quân địch đã bị rớt ở phía sau một đoạn, lại thêm cả bọn đều đã mệt nhoài, tốc độ hành quân tự nhiên bị chậm lại. A Mạnh ban đầu cũng không để ý chuyện đó, nhưng khi cả doanh đến rãnh chím dặm, một tin như sét đánh ngang tai khiến A Mạnh choáng váng. Quân sĩ trèo lên cao quan sát, khi xuống hoảng hốt báo với A Mạnh rằng phía sau đột nhiên phát hiện cờ xí của địch.

A Mạnh trong lòng kinh hãi, tự thấy trách mình đã đánh giá thấp Thường Ngọc Thanh.

Không ai nói gì, nhưng cảm giác hoảng hốt đang dâng lên trong lòng tất cả mọi người.

Trong cuộc họp lâm thời viên đội chính đội sáu nói: "Cứ tiếp tục thế này, chúng ta không những không thoát được địch, mà còn bị chúng đuổi giết hết."

A Mạnh trầm tư không nói gì, ngón tay nàng vô thức gõ gõ vào đầu gối. Thật ra, bản thân nàng giờ cũng có chút hoảng sợ, tuy lúc nhỏ nàng đã xem nhiều bị nhiễm nghe lắm bị lây về những kiến thức trong hành quân đánh trận, đồng thời về mặt quân sự nàng cón có một chút tài năng thiên bẩm. Tuy vậy, nàng cũng chỉ là một cô gái tòng quân chưa tới nửa năm, làm sao có thể so sánh với Thường Ngọc Thanh, một chiến tướng từ nhỏ đã lặn lội trưởng thành trong chiến trường và quân đội.

"Hay là chúng ta ở lại đây quyết một trận sống mái với bọn giặc cho xong." Một viên tướng đề nghị.

"Không được, chúng ta ở lại đây thì chỉ còn nước chết mà thôi." Dương Mặc lạnh lùng mở miệng.

"Vậy làm thế nào?"

A Mạnh đột nhiên ngước mắt nhìn một lượt các tướng lĩnh, trầm tĩnh nói: "Ta sẽ cùng một trăm quân ở lại, ngăn quân địch ở Sư Hổ Khẩu, những người còn lại cùng Dương đội chính tiếp tục đi lên phía trên, đi lên khoảng hai trăm dặm về phía Tây, nếu vẫn chưa tìm thấy đại bản doanh thì phải tản ra, rút vào rừng."

Nhe thấy vậy, mọi người đều ngây ra nhìn A Mạnh, mãi không nói được gì. Ở lại Sư Hổ Khẩu ngăn quân địch rõ ràng tự tìm cái chết. Cho dù địa hình Sư Hổ Khẩu rất hiểm trở, nhưng một trăm người thì ngăn địch được trong bao lâu?

A Mạnh không đợi moi người trả lời, đứng dậy nói: "Bây giờ ta sẽ đi triệu tập anh em tình nguyện, các ngươi mau tổ chức đội hình đi lên phía trước."

"Việc này không thể dựa vào tự nguyện được." Dương Mặc đột nhiên nói từ phía sau nàng.

A Mạnh từ từ quay người nhìn Dương Mặc, Dương Mặc cũng không tránh đi mà nhìn thẳng vào nàng.

"Thế Dương đội chính có cao kiến gì không?" A Mạnh hỏi.

Dương Mặc cười khẩy một tiêng, vung cánh cây trong tay nói: "Đại nhân bây giờ là doanh trưởng, nếu đại nhân ở lại ngăn địch không hợp lẽ cho lắm, bỉ chức sẽ ở lại, không cần đến một trăm người, chỉ cần anh em ở đội hai của bỉ chức thôi. Bỉ chức muốn cho bọn địch thấy thế nào gọi là một người canh giữ cửa vạn kẻ không qua nổi."

A Mạnh lặng lẽ nhìn Dương Mặc trong giây lắt rồi nói: "Được."

Dương Mặc bật cười, đến trước mặt A Mạnh nói: "Bỉ chức vẫn còn một việc muốn thương lượng riêng với đại nhân."

Nói xong, không đợi A Mạnh trả lời liền quay người đi đến sau phiến đá to trước mặt toán tướng lĩnh. A Mạnh do dự một lát, rồi đi theo. Dương Mặc cứ đi mãi về phía trước, cho đến khi thoát khỏi tầm nhìn của mọi người mới dừng lại, quay đầu đợi A Mạnh.

A Mạnh đuổi kịp liền hỏi: "Dương độ chính có việc gì xin cứ nói."

Không ngờ Dương Mặc không nói câu nào, đột nhiên nắm chặt lấy tay của A Mạnh, đẩy nàng dựa vào vách đá, bóp chặt vai nàng. A Mạnh trong lòng kinh ngạc, đang định giãy giụa thì hai cánh tay đều bị Dương Mặc khống chế, hắn dùng thân mình đè nghiến nàng vào phiến đá, một tay giữ chặt hai tay nàng đưa lên đầu, tiếp đó cúi đầu hôn nàng.

Da đầu nàng rần rật, không ngờ hắn mình tới chỗ không có người để giở trò bỉ ổi. Không thể kêu cứu, nàng chỉ có thể giơ chân đá mạnh vào háng của hắn. Ai ngờ hắn đã chuẩn bị trước, luồn sẵn đùi mình vào giữa hai khe đùi của nàng, nàng vừa co đầu gối lên định đạp lại thì càng khiến hai thân thể quấn sát vào nhau hơn. Hành động của hắn đâu phải là hôn, chỉ là điên cuồng mút lấy môi nàng, cố đẩy lưỡi để tách răng của nàng ra. Đồng thời, một tay còn lại của hắn bắt đầu dò dẫm xuống dưới vạt áo, lần vào trong rồi bóp mạnh ngực nàng...

A Mạnh không ngờ lại bị làm nhục ở đây, hận tới mức chỉ muốn phanh thây gã đàn ông trước mặt. Thế nên không lưỡi hắn vừa trọc vào miệng nàng, nàng giả vờ không chống cự nữa mà định nhân lúc hắn không phòng bị sẽ cắn đứt lưỡi hắn. Ai ngờ nàng vừa mở miệng, chưa kịp cắn thì Dương Mặc đột nhiên rời khỏi người nàng, ngay lập tức bỏ tay nàng ra, tiếp đó lùi về phía sau hai bước thở hổn hển nhìn nàng.

A Mạnh rút con dao ở ngang hông ra, giận dữ kề vào cổ Dương Mặc. Nhưng không ngờ Dương Mặc chỉ nói: "Bây giờ có chết cũng đáng rồi."

A Mạnh ngây người ra, nhìn chằm chằm vào hắn.

Dương Mặc cười khẽ nói: "Hôn thì cũng đã hôn rồi, sờ thì cũng đã sờ rồi, từ nay về sau nàng là vợ của lão Dương này, nếu có cơ hội mang thai và sinh con, đừng quên để một đứa họ Dương, sau này hương hỏa cho dòng họ Dương chúng ta nhé."

Dương Mặc nói xong giơ tay hất đao của A Mạnh ra khỏi người, quay người đi. A Mạnh đứng lại một lát, chân nhũn ra như muốn khuỵu xuống. Sau đó nàng nghe thấy tiếng Dương Mặc nói to: "Tất cả anh em đội hai tập hợp. CHúng ta sẽ cho địch thấy trang nam nhi Đại Hạ ở Sư Hổ Khẩu là thế nào."

A Mạnh chỉnh trang lại y phục, hít một hơi dài cho hơi thở hình thường trở lại, nàng sải bước theo phía sau hướng về phía toàn quân. Nàng lập tức tập hợp số quân còn lại để kịp lên đường. Dương Mặc và đội hai của hắn chuẩn bị quay đầu lại phía Sư Hổ Khẩu để chặn quân địch. A Mạnh mím chặt môi, tự nhủ mình không được quay đầu lại. Đi được vài chục bước, chợt nàng nghe thấy tiếng Dương Mặc gọi tên mình. Nàng ngẩn người ra, chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy hắn đứng trên một hòn đá nở nụ cười rạng rỡ, hắn ra sức vẫy tay về phía nàng, sau đó cười lớn mà hét to lên: "A Mạnh. Đại nhân đừng quên chăm sóc vợ tiểu nhân cho tốt nhé."

Chưa bao giờ nàng nhìn thấy một nụ cười nào rạng rỡ hơn thế, mắt nàng mờ đi, nàng dùng hết sức mình mà đáp to một tiêng: "Được."

Nói rồi quay người sải bước về phía trước.

[ Hôm đó, trận chiến ở Sư Hổ Khẩu, đội hai của doanh bảy quân Giang Bắc trong nửa ngày đã giết được ba trăm tên địch. Gần bảy mươi tráng sĩ trong đội đều đã hy sinh, Đội chính Dương Mặc trên mình trúng bảy vết chém, dựa lưng vào vách mà anh dúng hy sinh, đến lúc chết vẫn nắm chặt thanh đao.

                                                                              Thịnh Nguyên ký sự. ]

Không biết ai hát trước tiên bài chiến ca, dần dần mọi người đều cùng hát vang, A Mạnh cũng hát, nàng phát hiện giọng mình đã khàn đặc, hát không thành tiếng nữa.

"Ai bảo chúng tôi nghèo? Chúng tôi cũng giống với người có chiến bào, sắp sửa xuất quân đánh trận rồi, chúng tôi đã mài sẵn giáo mâu, quân vương à, chúng tôi có cùng mối thù căm hận giặc với quân vương, cùng nhau chống giặc.

Ai bảo chúng tôi nghèo? Chúng tôi cũng giống với người đều là người lính, sắp sửa xuất quân đánh trận rồi, chúng tôi đã mài sẵn mâu kích, quân vương à, chúng tôi sẽ cùng chiến đấu với quân vương, cùng nhau chống giặc.

Ai bảo chúng tôi nghèo? Chúng tôi cũng giống với người đều có quần áo, sắp sửa xuất quân đánh trận rồi, chúng tôi đã mài sẵn mâu kích, quân vương à, chúng tôi sẽ cùng hành quân với quân vương, cùng nhau chống giặc.

....................."

Ký ức cuối cùng của A Mạnh về Dương Mặc là khuôn mặt tươi cười rạng ngời của hắn, đôi mắt nheo nheo, cái miệng toe toét, cái cằm vuông vắn cùng hàng râu quai nón xanh rì. A Mạnh biết từ giờ mình không phải lo lắng gì về việc bại lộ thân phận nữa rồi, cũng không cần phải tính kế làm sao giết hắn giệt khẩu nữa. Nhưng... tại sao tận sâu trong đáy lòng nàng lại quặn đau thế này?

Đi sâu vào trong núi vài ngày nữa, thức ăn của cả quân đã cạn. Cuối cùng, cả doanh phải ăn rau dại cho đỡ đói. Cũng may giờ đã là đầu xuân, không ít cây cỏ bất chấp cái rét đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Cả quãng đường dài trốn chạy, tới giờ sức mọi người hầu như đã cạn, nhưng vẫn còn phải lên đường, một số người ngã xuống và không đứng dậy được nữa. Những người còn sống lặng lẽ đào hố, mai táng. Hố đào nông, chỉ vừa đủ lấp kín người, vì không có thời gian và cũng không còn sức để mà đắp thành nấm mộ.

Những người còn sống vẫn phải tiếp tục sống, phải tiếp tục tiến lên phía trước.

A Mạnh bỏ miếng bánh mì cuối cùng trên người ra, bóp vụn bón cho Trương Nhị Đản. Hắn sống chết cũng không chịu mở miệng, nói gì cũng không chịu há miệng.

"Nghe lời nào, Nhị Đản." A Mạnh nói.

Trương Nhị Đản lắc đầu nguầy nguậy. Cuối cùng hắn mở miệng khóc thều thào: "Ngũ trưởng, đại nhân bỏ tiểu nhân lại đi, tiểu nhân là gánh nặng, mong đại nhân bỏ tiểu nhân lại. Cầu xin đại nhân đấy." Hắn bò trên đất, quỳ mọp xuống đập mạnh trán xuống đất."Tiểu nhân cầu xin ngũ trưởng, tiểu nhân không muốn liên lụy đến đại nhân nữa..."

A Mạnh giơ tay đỡ lấy trán của hắn rồi nói: "Tiểu tử ngốc nghếch này, bây giờ mà bỏ ngươi lại, có phải công sức chúng ta bỏ ra suốt quãng đường cho ngươi là uổng phí sao?"

Phía trước Vương Thất cầm một con thỏ bước tới, hớn hở nói với A Mạnh: "A Mạnh đại nhân xem, nếu so về tên pháp, đại nhân không bằng Vương Thất này đâu."

Ngoảnh đầu nhìn thấy Trương Nhị Đản đang nằm khóc hu hu trên nền đất, Vương Thất chịu không nổi mắng xối xả: "Mẹ kiếp, lại cái tật cũ, khóc, khóc, khóc. Dù gì cũng là thằng đàn ông, làm gì mà cứ khóc lóc như mấy mụ đàn bà thế."

Vương Thất cắt cổ con thỏ trong tay dâng lên trước m ặt A Mạnh. A Mạnh không từ chối thuận theo chiều tay của Vương Thất ghé miệng hút vài miếng. Dòng máu thỏ vừa chảy vào tựa hồ như có một dòng dịch nóng ấm trôi vào đến tận bụng. Trong bụng rõ ràng là trống rỗng nhưng vẫn không tránh cảm giác buồn nôn. Nàng nhắm mắt, nín thở một lúc lâu mới chế ngự được mùi tanh lợm đó. Sau cùng nàng ngước mắt nhìn Vương Thất: "Bắt được mấy con?"

"Được khoảng tám chín con, có điều lúc này thỏ rất gầy, cụt hết cả hứng." Vương Thất trả lời, hắn lại ngoác miệng ra cười nói: "Mà cũng lạ thật, lũ động vật lớn ở trong núi hình như cũng biết anh em chúng ta sắp chết đói rồi nên biến đâu mất cả. Anh em chỉ muốn bắt con sói, con hổ mà ngay cả một cái lông cũng chẳng thấy đâu."

"Đem chỗ thỏ này chia cho anh em đi, tạm lót dạ thế đã." A Mạnh dặn dò. Nàng trầm tư một lát rồi nói tiếp: "Lát nữa qua hèm núi trước mặt là thung lũng Bình gia. Nếu lúc đó vẫn chưa thấy đại bản doanh đâu, thì chúng ta không đi về hướng Tây nữa."

Thung lũng Bình Gia là một đồng bằng nhỏ hẹp giữa ngọn núi sừng sững của dãy Ô Lan. Thung lũng này là lựa chọn số một trong vòng mấy trặm dặm vương quanh đây nếu muốn mai phục quy mô lớn. A Mạnh biết, Thương Dịch Chi càng biết, ước đoán Thường Ngọc Thanh cũng biết.

Nàng vừa dẫn tàn quân đến đầu hang núi, nhìn về phía xa đã thấy bóng người mặc quân phục của quân Giang Bắc phi ngựa tới. A Mạnh đứng trước đoàn quân dụi dụi mắt không tin vào chính mình nữa, chỉ sợ đó là ảo giác. Tự nhiên nàng nhớ lại một chuyện mà mẹ nàng từng kể. Bà nói rằng trong mắt mỗi người con gái chỉ có bóng dáng của một anh hùng trong cảnh khốn cùng nhất mặc kim giáp, đạp mây phi đến cứu mình trước ngàn vạn ánh mắt khác. Nhưng lúc này, A Mạnh không cần vị anh hùng đó phải mặc áo giáp, cũng không cần đạp mây, nàng chỉ cần một vị anh hùng mặc áo quân Giang Bắc cưỡi ngựa đến là đủ rồi.

Tên do thám ghìm ngựa hỏi to: "Kia có phải là người ở doanh doanh bảy không?"

A Mạnh bước lên một bước, trả lời: "Đúng thế."

Tên do thám nhìn nàng, lại nhìn lướt một lượt mọi người rồi hỏi to: "Thế trưởng doanh Lục Cương đâu?"

A Mạnh ngẩng đầu nhìn hắn, không đáp, chỉ vẫy vẫy tay. Những cận vệ vẫn cõng xác của Lục Cương từ phía sau tiến đến chỗ A Mạnh thì dừng lại. tên do thám cũng lặng đi, ngẩn ra một lát rồi thúc ngựa lại, lặng lẽ hành lễ trước thi thể Lục Cương. Sau khi hành lễ, hắn quay lại phía A Mạnh nói: "Thương Tướng quân có lệnh, tất cả nhanh chóng tiến vào hang núi, đợi lệnh ở thung lũng Bình Gia."

"Bỉ chức tuân lệnh." A Mạnh trả lời rõ ràng từng tiếng.

Viên do thám không nói thêm nữa, quay ngựa tiếp tục đi về phía sau.

Tháng ba năm thứ ba Thịnh Nguyên, đội quaanh doanh bảy đã dụ được đại quân Bắc Mạc của Thường Ngọc Thanh đến trước hẻm núi thung lũng Bình Gia. Đến lúc đó, doanh bảy vốn có mọt nghìn bốn trăm hai mươi bảy người, chỉ còn sót lại ba trăm chín mươi hai người. Ngày mùng tám, bộ binh doanh năm quân Giang Bắc được điều đến tấn công đại quân tiên phong của Bắc Mạc, doanh năm thất bại, tàn quân rút về thung lũng Bình Gia.

A Mạnh cứ như đi từ thế giới khác về gặp lại Thương Dịch Chi và Từ Tĩnh trong đại bản doanh của quân Giang Bắc. Thương Dịch Chi mặc cẩm bào, vẫn tuấn kiệt như xưa, nhưng Từ Tĩnh, cảm giác như chòm râu trước cằm của ông đã dài ra một chút.

Thương Dịch Chi đứng dậy, lặng lẽ quan sát A Mạnh rất lâu mà không hỏi gì. Từ Tĩnh là người phá tan bầu không khí im lặng, mỉm cười khẽ nói: "A Mạnh vất vả rồi."

A Mạnh cúi đầu trả lời cung kính: "Không vất vả, đó là nhiệm vụ của bỉ chức."

Ánh mắt Thương Dịch Chi sầm lại, quay người đi đến trước tấm bản đồ đặt giữa trướng, hỏi: "Doanh bảy đã đi đường nào?"

A Mạnh lại gần Thương Dịch Chi, mắt nhìn bản đồ, sau đó giơ tay chỉ cho Thương Dịch Chi thấy con đường mà những ngày qua đội của nàng đã đi. Thần sắc của Thương Dịch Chi hiện rõ vẻ kinh ngạc và hoảng hốt, không tập trung được vào tấm bản đồ, chàng nhìn theo tay chỉ của A Mạnh theo bản năng. Tay nàng vốn thon dài, giờ dường như chỉ còn da bọc xương, trên bàn tay là vô số những vết máu đã đóng vảy, khác hẳn với bàn tay thon dài, trắng nón trước kia.

"Thưa Tướng quân?" A Mạnh khẽ gọi.

Thương Dịch Chi bừng tỉnh, trong ánh mắt đã lấy lại được thần thái, chàng quay đầu nhìn nét mặt A Mạnh, gật gật đầu nói: "Biết rồi, ngươi vất vả quá, về nghỉ ngơi đi đã."

Ánh mắt A Mạnh trong veo, sau khi hành lễ với Thương Dịch Chi xong bước ra khỏi trướng. Nàng vừa đi được không xa, đột nhiên nghe thấy Từ Tĩnh gọi tên mình. Nàng ngoảnh đầu, thấy Từ Tĩnh đang đuổi theo.

Từ Tĩnh vuốt râu than: "Ái chà, A Mạnh, ngươi bảo lão phu phải nói với ngươi thế nào đây?"

A Mạnh điềm tĩnh hỏi lại: "Quân sư nói thế có nghĩa là gì ạ?"

"Mười một ngày hành quân hơn hai ngàn hai trăm dặm, quả thực là ngoài sức tưởng tượng của lão phu. Ngươi có thể dụ Thường Ngọc Thanh chủ động đến thật là hợp ý lão phu, chỉ có điều là..." Từ Tĩnh dừng lại, vuốt vuốt râu, nhìn A Mạnh đang im lặng nhìn mình không nói thêm lời nào. Ông ta cười gượng gạo nói: "Nhưng ngươi đến hơi sớm, bẫy hiểm ta còn chưa kịp bố trí xong."

"Tiểu nhân đã làm quân sư thất vọng rồi." A Mạnh bình tính nói.

Từ Tĩnh biết A Mạnh hơi giận, nhưng cũng không đi so đo với nàng, ông an ủi: "không phải thất vọng, mà là ngỡ ngàng. Lão phu đã phái thêm bốn tiểu đoàn nữa dụ địch, ai ngờ chỉ doanh bảy của các ngươi kéo được Thường Ngọc Thanh tới đây. Điều này ngay cả lão phu cũng không thể tiên liệu được, cảm thấy tiểu tư ngươi thật biết cách dắt mũi địch, ngươi đi đâu chúng truy tìm nhà ngươi đến đó."

A Mạnh khiêm tốn: "A Mạnh may mắn thôi."

Từ Tĩnh chầm chậm lắc đầu hỏi: "Liệu có phải ngươi đắc tội gì với Thường Ngọc Thanh không?"

A Mạnh cười khổ sở trả lời: "Tiểu nhân giết Thôi Diễn."

Từ Tĩnh giương to mắt, nhìn A Mạnh kinh hãi: "Thôi Diễn nhà họ Thôi Bắc Mạc Phù Quốc Công sao?"

A Mạnh im lặng nhìn Từ Tĩnh, Từ Tĩnh gật đầu lầm bẩm: "Thảo nào, thảo nào."

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)