Truyện:A Mạch Tòng Quân - Chương 20

A Mạch Tòng Quân
Trọn bộ 81 chương
Chương 20
Tư thù – Kế sách – Đồng đội (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đến núi Tây Trạch, viên doanh phó biệt hiệu Mặt đen của doanh trại đang hướng dẫn binh sĩ luyện tập, nhìn thấy Lục Cương dẫn A Mạnh về, nét mặt hắn thoáng vẻ ngạc nhiên. Vẻ ngạc nhiên ấy biến thành ánh nhìn coi thường không giấu diếm đối với A Mạnh. A Mạnh tự cảm thấy khó hiểu, nàng với tên Mặt đen này đâu có thù oán gì. Chẳng lẽ chỉ vì việc nhỏ trước kia mà giờ vẫn còn thù oán? Thật phí cho con người to cao vạn vỡ nhường kia lại có bụng dạ hẹp hòi đến vậy. A Mạnh ngước mắt quan sát sự biểu lộ cố tình của Mặt đen, thầm nghĩ cái mặt đen sì sì kia trông không hợp chút nào với kiểu biểu lộ tình cảm này, xem ra thật khó coi.

Lục Cương triệu tập tất cả các tướng cấp đội chính trở lên, tuyên bố lệnh khen thưởng đối với A Mạnh, điều đội chính đội bốn Lý Thiếu Triều sang bên quân nhu để A Mạnh thay thế đảm nhiệm chức vụ này, Lý Thiếu Triều xem ra là một tên chậm chạp, lần này không những thoải mái mà còn rất vui vẻ dạ một tiêng tuân lệnh. Lục Cương còn dặn dò A Mạnh suy nghĩ thêm về việc tiếp nhận vị trí mới, đợi sáng mai khi toàn doanh trại tập luyện sẽ tuyên bố.

Từ phía bộ chỉ huy doanh trại đi ra, vài tướng lĩnh vậy lấy A Mạnh để chúc mừng, cười nói bắt nàng khao thăng chức. A Mạnh vội vàng cười vui vẻ đồng ý. Một người đứng cạnh đó bỗng cười gằn lên một tiêng, nói bâng quơ không hiểu thái độ gì: "Phải nói có kẻ thật may mắn, được cái đẹp mã, chỉ cần đi lên bộ chỉ huy về là được thăng quan, sớm biết vậy huynh đệ chúng ta còn cần phải liều mạng sống làm gì? Không có việc thì chịu khó lên bộ chỉ huy mấy chuyến có phải cái gì cũng có không?"

Không khí bỗng nhiên trùng hẳn xuống, mấy tên vừa ồn ào đòi A Mạnh chiêu đãi giờ cũng im thít. Mọi ánh mắt đều hướng về phía A Mạnh. A Mạnh mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía người vừa nói, chậm rãi hỏi: "Dương đại nhân nói như vậy là có ý gì?"

Mọi người nhìn nhau, nét mặt lúc đó đều thể hiện nụ cười nhiều ẩn ý. Dương Mặc cười khẩy nói: "Muốn hiều thế nào thì là nghĩa thế ấy, sao nào? Đội chính A Mạnh động lòng rồi à?"

Rõ ràng là câu này có ý tìm cớ gây sự. Bình thường sẽ có người đứng ra khuyên giải, lôi hai người họ ra. Nhưng hôm nay, tất cả đều im lặng, một số khuôn mặt còn lộ rõ vẻ háo hức muốn xem diễn biến tiếp theo ra sao. A Mạnh trong lòng rất rõ, nàng được thăng chức nhanh quá, điều này dễ dẫn đến sự bất bình đố kỵ của đám tướng lĩnh kia. Lần trước từ một binh sĩ được thăng lên làm ngũ trưởng còn có thể giải thích là do chém đầu quân địch lập được chiến công. Nhưng lần này lên chức đội chính, trong lệnh ban thưởng chỉ nói qua loa rằng do A Mạnh chấp hành nhiệm vụ lập được công lớn, một chữ cũng không đề cập đến việc nàng đã vào thành Dự Châu như thế nào.

A Mạnh chỉ lạnh lùng nhìn Dương Mặc. Dương Mặc ban đầu còn nhìn thẳng vào mắt nàng cười nhạt nhưng sau đó liền lảng tránh. A Mạnh lạnh lùng nhìn lướt qua một lượt những người đứng đó dửng dưng nói: "Ta không phải động lòng hay sợ hãi gì, chiến công của ta đã phải mang cái đầu này liều sống liều chết mới có được. Có thể thời gian trong quân ngũ của ta ngắn hơn các vị đại nhân ở đây, nhưng ta dám chắc rằng số lượng quân địch ta giết không ít hơn các vị đâu."

Nàng lại đưa mắt nhìn Dương Mặc nói: "Dương đại nhân có điều gì không vừa lòng về ta, mọi người trong lòng đều rõ cả. Có điều A Mạnh ta vẫn muốn khuyên đại nhân một điều, sau này đừng đem giọng lưỡi đàn bà ra chọc ta. Không vừa ý với ta thì cứ động đao, không đáng vì động thủ mà tìm rắc rối. nếu muốn đánh nhau, cáo lỗi ta không có thời gian, còn nếu muốn đùa với mạng sống, thì A Mạnh ta lúc nào cũng sẵn sàng."

Nói rồi, A Mạnh soạt một tiếng rút đao ra phóng mạnh về phía nền tuyết, múi đao đâm sâu vào nền đất, cán đao khẽ rung rung.

Dương Mặc trước còn ngạc nhiên sau tức giận, rút đao đòi xông lên. Mấy tướng lĩnh thấy vậy liền vội vàng ôm lấy hắn đẩy mạnh ra phía sau, một người gào lên: "Dương Mặc, chớ có hồ đồ."

A Mạnh cười nhạt một tiêng, rút đao lên để đi tiếp đường nữa, vừa mới sải một bước đã bị Lý Thiếu Triều dùng hết sức lôi cánh tay nàng lại. Lý Thiếu Triều kéo A Mạnh ra mấy bước, hết sức khuyên nhủ A Mạnh: "A Mạnh, đủ rồi, đừng mua thêm việc nữa, đao kiếm không có mắt, anh em với nhau sao lại lấy đao kiếm ra để đùa với mạng sống thế Lục đại nhân mà biết tất cả chúng ta đều bị phạt đấy."

Không rút đao ra? Nếu không làm thế liệu các ngươi có tới can không A Mạnh cười thầm, nếu nàng không giở trò rút đao ra, chắc đám tướng kia còn hiếu kỳ xem sự thể thế nào. Có thể sau đó họ còn muốn xem nàng bị Dương Mặc đánh cho một trận thế nào, hoặc cũng có thể lôi kéo để bênh vực cho hắn. Trong lòng A Mạnh hiểu rõ rằng nếu đánh nhau với một người đàn ông cao to như vậy, nàng không những khó thắng mà còn rất dễ lộ thân phận thật của mình.

Phía bên kia Dương Mặc cũng đã bị lôi ra xa, chỉ nghe loáng thoáng tiếng chửi tức giận: "Các ngươi bỏ ta ra, để ta chém tên tiểu tử đó đi, mẹ kiếp, hắn còn dám chớn, ông đây không chém chết hắn không được. Các ngươi nếu là huynh đệ thì bỏ ta ra, để ta báo thù cho Tiêu lão đại."

Tiêu lão đại chính là tên đội chính đã bị nàng cắt cổ, A Mạnh còn nhớ rõ lắm. Nàng lạnh lùng nhìn về phía Dương Mặc đang bị đám người ôm chặt ở rất xa, tra đao vào vỏ, quay người về phía Lý Thiếu Triều nói: "Đa tạ Lý đại nhân đã chỉ bảo."

Lý Thiếu Triều vội vàng xua tay nói không dám. Họ đã là đồng cấp, A Mạnh không cần phải dữ lễ như vậy. A Mạnh nói rất nghiêm túc: "Không phải là đội chính A Mạnh cảm ơn đại nhân, mà là thuộc hạ của đội chính, là binh sĩ A Mạnh cảm ơn đại nhân, đa tạ đại nhân bao ngày qua đã tận tình chăm sóc."

Lúc này Lý Thiếu Triều cũng không khách khí nữa, chỉ cười rồi đưa A Mạnh về đơn vị để nàng tiếp quản công việc. Khi A Mạnh về đến đội, đám Vương Thất đang vây lấy Trương Nhị Đản cười nói ầm ĩ. Thấy A Mạnh về, tất cả đều bỏ rơi Nhị Đản ở đó mà vây lấy A Mạnh.

Trương Nhị Đản thở hắt một tiêng, lau mồ hôi trên trán. Hắn vẫn nghe lời A Mạnh mà trả lời quấy quá anh em cho xong. Nhưng đối với một người như hắn, một mình phải trả lời lại hơn chục cái miệng quả thật là hao sức, mệt mỏi. Hắn lén nhìn đám người đang vây lấy A Mạnh, lòng thầm nói ngũ trưởng vẫn đúng là ngũ trưởng, lời nói khí phách, chỉ vài câu đơn giản đã giải thích xong xuôi với mọi người.

Sau khi ăn cơm tối, A Mạnh gọi riêng Trương Nhị Đản ra ngoài, lặng lẽ nhìn hắn trong khoảng khắc, rồi đột nhiên nói nhỏ với hắn: "Nhị Đản à, lần này ngươi vào sinh ra tử với ta, cực nhọc không sao kể siết, ta sẽ đưa ngươi lên làm ngũ trưởng..."

"Ngũ trưởng ư?" Trương Nhị Đản ngắt lời A Mạnh."Tiểu nhân, tiểu nhân không muốn làm ngũ trưởng đâu."

A Mạnh nhìn hắn trong chốc lát, nàng nhếch mép cười nhạt nói: "Chính ta cũng chả muốn, ngươi ít tuổi, sợ mọi người không phục."

Trương Nhị Đản lấy can đảm ngước mắt nhìn A Mạnh nói: "Ngũ trưởng, đại nhân yên tâm, đại nhân chỉ là muốn tốt cho tiểu nhân thôi, tiểu nhân hiểu."

A Mạnh cười, giơ tay ấn vào đôi vai gầy của Trương Nhị Đản hỏi: "Ngươi làm cận vệ cho ta nhé, thấy thế nào?"

Mắt Trương Nhị Đản sáng lên, xúc động hỏi A Mạnh: "Thật chứ ạ, ngũ trưởng?"

A Mạnh gật đầu cười: "Ngươi sau này đừng gọi ta là ngũ trưởng nữa, phải gọi là đội chính đại nhân. Thôi ngươi đi đi, gọi Vương Thất lại đây cho ta."

Trong buổi tập luyện sáng hôm sau, Lục Cương tuyên bố lệnh điều động Lý Thiếu Triều và giao nhiệm vụ mới cho A Mạnh. Sau đó, hắn diaanx thuyết một bài dài về tình đoàn kết đồng lòng chung sức giết giặc. Điều này chứng tỏ vụ xô xát của A Mạnh và Dương Mặc hôm qua đã đến tai Lục Cương.

"Các anh em huynh đệ, Lục Cương ta tuy là người thô lỗ, chỉ biết nói lời ngay thẳng, nếu quân địch vào núi Ô Lan, nơi đầu tiên bị tấn công sẽ là núi Tây Trạch của chúng ta. Chúng hiện cách chúng ta chỉ hơn trăm dặm, chớ mắt một cái đã tới cửa rồi. Ta không quan tâm giữa các anh em có tư thù gì, nhưng đều phải bỏ nó đi. Ai muốn chém người, hãy giữ sức đó mà chém đầu giặc cho ta. Chém được một cái đầu chúng ta không thiệt, chém hai cái đầu chúng ta đã lãi một cái rồi. Tên nào dùng đao chĩa vào mặt huynh đệ trong nhà, đừng trách Lục Cương này không khách sáo."

Sau khi giải tán, Lục Cương cho gọi A Mạnh và Dương Mặc đến bên, không nói không rằng nhìn chằm chằm vào hai người. Một lúc lâu, A Mạnh hướng về phía Dương Mặc lạy một lạy mà rằng: "Dương đại nhân, hôm qua là do bỉ chức quá lỗ mãng rồi."

Dương Mặc lạnh lùng hừ một tiêng, chắp tay đáp lại A Mạnh trước mặt Lục Cương ý chừng như không có chuyện gì xảy ra.

Lục Cương mắng hai người: "Đều là huynh đệ trong một doanh trại, quân địch còn chưa đánh tới, các ngươi đã đánh lẫn nhau thế à?"

Hắn nói rồi đá mỗi người một cái: "Mẹ kiếp, cuốn xéo tất về đội mà bảo ban binh sĩ cho ta, đợi đánh xong bọn giặc này, nếu còn sống cả mà trở về, Lục mỗ đây sẽ cho các ngươi cơ hội báo thù riêng."

Câu nói vừa thốt ra, cả đám đều lặng thinh, A Mạnh và Dương Mặc nhìn nhau. Dương Mặc lại lạnh lùng hừm một tiêng rồi nhìn tránh đi hướng khác. A Mạnh chỉ cười nhị, khẽ lắc đầu. Năm vạn quân của Thường Ngọc Thanh sắp đến dãy núi Ô Lan, đây là cửa ngõ bọn họ sẽ giáp mặt địch ngay trận đầu tiên, sau trận này cũng không biết còn bao nhiêu người sống nữa.

Đầu năm Thịnh Nguyên thứ ba lịch Nam Hạ, đại tướng Bắc Mạc Thường Ngọc Thanh dẫn quân vây bắt và tiêu diệt uân Giang Bắc của Nam Hạ. Thường Ngọc Thanh lần này không sử dụng cách đánh nhanh, mạnh và kiên quyết như trước đây. Thế nên phải mất khoảng thời gian hai tháng, đoàn quân năm vạn cuối cùng mới vào đến dãy núi Ô Lan.

Độ tiên phong của quân Bắc Mạc đem tình hình báo về, Thôi Diễn vừa được điều làm thủ hạ dưới trướng Thường Ngọc Thanh không nhịn được chửi ầm lên: "Tiên sư chúng nó, trận này đánh thế nào đây, bọn mọi Nam chạy còn nhanh hơn thỏ, chúng ta quả thật phải vào núi tiễu phỉ rồi."

Thường Ngọc Thanh không thèm để ý tới lời của hắn, hỏi viên tướng trẻ đang quan sát bản đồ: "Tình hình thế nào?"

Nói đến viên tướng này, không ai khác đó chính là phó tướng Khương Thành Dực. Sau trận Hán Bảo, Thường Ngọc Thanh dẫn ba vạn kỵ binh lên Tịnh Dương, chính là Khương Thành Dực đã dẫn đội quân chỉ còn cái vỏ đại quân Tây Lộ đến Thái Hưng họp lại với quân của Chu Chí Nhẫn. Sau này hắn ở luôn dưới trướng của Chu Chí Nhẫn. Lần này, Thôi Diễn nằng nặc đòi theo Thường Ngọc Thanh đi tiễu phỉ, Trần Khởi liền điều luôn Khương Thành Dực làm phó tướng cho Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh tuy biết Khương Thành Dực là người của Trần Khởi, nhưng cũng không phản đối vì quả thực Khương Thành Dực có chút bản lĩnh.

Khương Thành Dực nghe Thường Ngọc Thanh hỏi vậy, bỏ tấm bản đồ chép tay tạm thời lên bàn, ngẩng đầu trả lời: "Chỉ nhìn từ chỗ chúng ta mới vẽ mà nói, nhiều thứ đã khác xa với bản đồ cũ. Lý do thứ nhất là vì bản đồ bên binh bộ đưa đã quá cũ, vẽ quá sơ sài, một số địa hình đã thay đổi; hai là căn cứ vào địa hình thực tế, một sood đường núi đã được quân Giang Bắc cải tạo, do đó những con đường trên bản đồ chúng ta cần hành quân qua căn bản đã không còn đi được."

Thường Ngọc Thanh cười khẩy một tiêng: "Thương Dịch Chi tháng Mười một vào núi Ô Lan, tính đến nay đã hơn bốn tháng, vậy mà đến cả đường xá cũng thay đổi rồi. Có thể thấy đây đúng là kẻ có tài."

Thôi Diễn không nhịn được hỏi: "Đại ca, vậy chúng ta phải làm thế nào?"

Thường Ngọc Thanh đi đến bên bàn cầm lấy bản đồ vẽ các đường biên, nhìn một lát rồi nói: "Hiện giờ chúng ta không cần vội, truyền lệnh xuống núi tìm nơi hạ trại, trước tiên không tiến sâu vào núi."

Thôi Diễn đi ra dặn dò hạ trại ở những chỗ cao hướng về mặt trời. Khương Thành Dực ngước mắt nhìn Thường Ngọc Thanh, nói: "tấm bản đồ trong tay chúng ta giờ đã như một tờ giấy bỏ đi, phải cử trinh sát đi xem xét địa hình để làm một bản đồ khác thì mới lên kế hoạch tiếp được, nếu không chúng ta đều sẽ thành người mù hết."

Thường Ngọc Thanh gật đầu nói: "Ngươi đi thu xếp đi, điều thêm nhiều người, gắng vẽ được bản đồ mới về."

Khương Thành Dực vâng một tiêng, đi ra ngoài thu xếp mọi việc. Nhưng vừa đến dưới cổng trướng thì hắn dừng lại, quay đầu lo lắng nhìn Thường Ngọc Thanh. Hắn do dự một lát rồi hỏi: "Tướng quân, nguyên soái dặn chúng ta phải tiêu diệt quân Giang Bắc trước khi Chu Tướng quân hạ thành Thái Hưng, theo tình hình này, liệu có khả năng..."

Thường Ngọc Thanh ngẩng đầu cười hỏi Khương Thành Dực thay cho câu trả lời: "Thế Thành Dực nghĩ bao giờ Chu Tướng quân mới hạ được thành Thái Hưng?"

Khương Thành Dực im lặng, bắt đầu tính xem thời gian Chu Chí Nhẫn có thể hạ được thành Thái Hưng là bao nhiêu. Hắn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy Thường Ngọc Thanh cười mà bảo: "Nếu ta đoán không nhầm thì cũng mất đến đôi ba năm Chu Tướng quân mới có thể hạ được thành Thái Hưng."

Thấy Khương Thành Dực lộ vẻ không hiểu, Thường Ngọc Thanh giải thích: "Thái Hưng là thành lớn nhất của Giang Bắc Nam Hạ, thành cao hào sâu, cái này chắc chắn Thành Dực đã nhinc thấy tận mắt rồi. Những điều đó không cần phải nhắc lại. Chỉ nói ngay việc thành Thái Hưng dựa vào Uyển Giang, e rằng Chu Tướng quân một, hai ngày không thể đào tạo được thủy soái để cắt đứt đường thủy của thành Thái Hưng. Chắc chắn thành Thái Hưng không thể một, hai ngày mà phá được."

"Thủy soái?"

"Đúng vậy, không có thủy soái, Chu Tướng quân tấn công thành cũng phải lo lắng phía sau lưng bị tấn công. Tuy có thể nói là binh lực của Giang Nam Nam Hạ đã bị dụ đến đất Vân Tây. Nhưng ai dám đảm bảo rằng họ không bị điều động vượt Uyển Giang cứu thành Thái Hưng?" Thường Ngọc Thanh dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Hơn nữa thành Thái Hưng dưới quyền chỉ huy của Tướng quân Vạn Lương, một khi đã làm đến chức đó, hắn nhất quyết không phải kẻ tầm thường. Tấn công không giống như vây thành, chỉ cần hắn không làm rối loạn trận tuyến phía trước, thành Thái Hưng làm sao có thể một lúc mà hạ được."

Khương Thành Dực bị Thường Ngọc Thanh nói tới mức hơi ngây người ra, những vấn đề trên không phải là hắn chưa nghĩ tới nhưng chưa từng nghĩ sâu xa như Thường Ngọc Thanh mà thôi. Xét cho cùng chỉ trong vài tháng đầu năm mà quân Bắc Mạc đã hạ được nửa thành Tinh Dương Nam Hạ, không mất một tí binh lực nào mà chiếm được Dự Châu. Lần này đi xuống phía bắc còn thuận lợi hơn một chút, vì mọi thứ quá thuận lợi nên hắn cho rằng việc tấn công thành Thái Hưng chẳng qua cũng chỉ là việc quá đơn giản mà thôi.

Nhưng giờ nghe Thường Ngọc Thanh nói vậy, việc tấn công Thái Hưng không những không dễ, mà còn rất phức tạp. Tiếc là Thường Ngọc Thanh không nói cụ thể các bước tiếp theo, hắn chỉ cười mỉa nói: "Chẳng lẽ Thành Dực cũng nghĩ giống như Thôi Diễn, cho rằng cứ cầm hai vạn tinh binh là có thể lấy được thành Thái Hưng, mười vạn thiết binh là có thể quét sạch Giang Bắc hay sao?"

Khương Thành Dực có chút gượng gạo, cúi người xuống hành lễ: "Đa tạ Tướng quân chỉ giáo, Thành Dực quả thật đã được mở mang rất nhiều."

Thường Ngọc Thanh nhướng mày lên, trong mắt ánh lên một tia xảo quyệt, cười nhẹ: "Thế nên mới nói chúng ta không cần vội, cứ từ từ mà tiêu diệt."

Khương Thành Dực ra ngoài, trong đầu vẫn băn khoăn chuyện thành Thái Hưng. Nếu thành Thái Hưng đã kiên cố như vậy, tại sao trước đây hai đại quân Đông Tây đều vây thành Thái Hưng mà triều đình Nam Hạ lại lo sợ như vậy? Chúng lại cón điều quân biên ải Tịnh Dương về cứu Thái Hưng. Nếu không phải như vậy, biên giới Tịnh Dương làm sao có thể dễ dàng bị tấn công như vậy? Đám người trong triều Nam Hạ sao lại có thể đưa ra một quân lệnh điên rồ như vậy được?

Hắn đang nghĩ liên miên, vừa may gặp Thôi Diễn đi thu xếp việc hạ trại về. Thôi Diễn kéo hắn lại, vui vẻ chỉ về phía mỏm núi phía xa: "Khương đại ca, nhìn kìa."

Khương Thành Dực nhìn theo hướng Thôi Diễn chỉ, ngọn núi đó hắn biết, trên bản đồ có đánh dấu, tên là núi Ủng Thúy. Trong ngọn núi đó có một cánh rừng lớn, không hiểu nguyên nhân gì vì sao mà cả bốn mùa cây cối đều xanh um tùm, rất phù hợp với cái tên Ủng Thủy.

Thôi Diễn nói: "Đại ca xem xem, trong rừng nhất định có mai phục."

Khương Thành Dực nheo nheo mắt, quả nhiên thấy phía đó có lũ chim hoảng hốt bay lên, vòng quanh cánh rừng một hồi.

"Có phục binh à?" Hắn hỏi.

Thôi Diễn cười đắc ý nói: "Nhất định là lũ mọi Nam phục chúng ta ở đó rồi, không khéo đêm đến là lao tới lấy đầu chúng ta cũng nên, cuối cùng thì cũng có cái mà chơi rồi. Đợi đến đêm ta sẽ dẫn quân lén qua đó tóm gáy chúng, đấu với chúng nó chơi."

Khương Thành Dực lớn hơn đôi ba tuổi nên cũng già dặn hơn, nói: "Ngọn núi đó, nhìn thì gần nhưng kỳ thực cách xa chúng ta mấy canh giờ đi đường, ngươi đừng có hành động tùy tiện, mọi việc đều xin chỉ thị của Tướng quân rồi hẵng hay."

Thôi Diễn tuy gật đầu nhưng mặt lại tỏ vẻ không đồng ý. Awnhs mắt hắn nhìn mãi về phía núi Ủng Thủy xa xa. Thôi Diễn đoán không nhầm, trên núi Ủng thủy quả thực có người.

A Mạnh lấy sức đạp thân cây bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lũ chim bị kinh động mà bay loạn cả lên. Sau đó nàng quay người đạp sang một cây khác. Phía bên kia đám Vương Thất cũng làm nhiệm vụ rung cây, cả đám tập hợp lại cười khúc khích hỏi nàng: "A Mạnh đại nhân, chúng ta còn phải chơi trò này đến lúc nào?"

A Mạnh lườm hắn không nhịn được cười mắng: "Ôi giời, đừng có gọi là A Mạnh đại nhân nữa, nếu không gọi là A Mạnh thì gọi là đại nhân, ở đâu ra cái cách gọi A Mạnh đại nhân đấy."

Vương Thất cười hì hì mấy tiếng, cẩn thận liếc đám binh sĩ, tiến sát gần A Mạnh khẽ hỏi: "A Mạnh, đại nhân nói thử xem chúng ta ở đây rung cây thế này có tác dụng gì không? Lũ khốn kia liệu có mắc lừa không?"

A Mạnh kiếng chân lên, ngẩng đầu vươn cao cổ nhìn xa xa. Cánh rừng này quả thật dày quá, che mất tầm nhìn của nàng, che cả doanh trại quân Bắc Mạc ở triền núi phía xa.

"Ai mà biết được." A Mạnh nói nhỏ.

"Đại nhân bảo chúng ta làm vậy tất nhiên có cái lý của ông ấy. Việc này không uổng công đâu, thậm chí so với việc anh em ta đang phải giấu mình trong thung lũng còn sướng hơn nhiều. Làm thế này nếu dụ được quân địch vào, thì đã có anh em đến tiếp ứng, còn nếu dụ không nổi giặc..." nàng nhìn lại ngũ trưởng Vương Thất, rồi dùng sức đạp rung cây bên cạnh, sau đó nói khẽ: "Thì cũng coi như chúng ta luyện cước quyền thôi."

Vương Thất cũng ừ một tiêng đồng tình, cười hì hì quay người tiếp tục luyện cước quyền.

Từ khi Thường Ngọc Thanh dấn quân tiến vào núi Ô Lan, Lục Cương đem quân từ doanh bảy ở núi Tây Trạch di tản xuống đây, ẩn trong cánh rừng rậm rạp này. Hôm nay A Mạnh theo sự dặn dò của Lục Cương đưa người đến làm động tác giả như có phục binh. Nếu có phục binh, tất nhiên sẽ có động thái báo trước. Trong binh pháp Tôn Tử không phải đã nói rất rõ ràng rằng "có chim bay lên là có phục binh" hay sao.

A Mạnh trong lòng nghĩ Lục CƯơng không hổ thẹn là xuất thân trong binh nghiệp, binh pháp thuộc làu làu, chỉ e rằng cách áp dụng như thế này liệu có hơi cứng nhắc hay không. Nếu mà kịch này lừa được Thường Ngọc Thanh, chẳng hóa ra Thường Ngọc Thanh cũng quá ngờ nghệch hay sao.

Tuy nhiên, cấp trên đã phân công như vậy, nàng cũng không thể phản đối trực tiếp. A Mạnh vui vẻ nhận lệnh của Lục Cương rồi tới đây thực hiện. Thêm một lý do nữa là nàng cũng muốn tạo cơ hội luyện tập cho các binh lính dưới quyền, chạy bộ thêm một tí, luyện thêm một tí cước quyền, đó cũng chẳng phải là chuyện xấu.

Có A Mạnh làm tiên phong, quân sĩ đội bốn của doanh bảy cũng hào hứng hưởng ứng. Không chỉ có các binh sĩ trong đội, ngay cả binh sĩ cận vệ của A Mạnh cũng tham gia. Đã lên đến chức đội chính, A Mạnh nghiễm nhiên danh chính ngôn thuận có thêm một lính cận vệ. Ngoài một số cận vệ của Lý Thiếu Triều để lại, A Mạnh chỉ lấy thêm Trương Nhị Đản, có điều nàng không thích sai gọi cận vệ, nếu có việc cần gọi thì cũng chỉ nhờ mỗi Nhị Đản đi làm thôi. Vì thế, các cận vệ của A Mạnh dường như không có việc gì làm. Thế là, A Mạnh liền đổi đội cận vệ của mình thành đội cảnh vệ thông tin cho toàn doanh trại. Các cảnh vệ này tuy đều mang biên chế cận vệ, nhưng nhiệm vụ sử dụng đã bị thay đổi.

Rất lâu sau đó, tất cả mọi người khi đề cập đến đội cảnh vệ thông tin của Mạnh soái đều liên hệ đến doanh trại cảnh vệ và doanh trại thông tin của Tịnh Quốc Công. Tất cả đều thống nhất cho rằng chỉ một đội chính nhỏ nhoi như A Mạnh nhưng đã có cốt cách của Tịnh Quốc Công rồi. Đương nhiên đó đều là chuyện sau này, tạm thời không bàn đến.

A Mạnh tiếp tục rung cây, cảm thấy cũng hơi vất vả. Thấy dây buộc chân đã bị lỏng, nàng đành phải ngồi xuông đất buộc lại. Trương Nhị Đản thấy A Mạnh ngồi xuống vội vàng cầm túi nước đưa lại cho A Mạnh. A Mạnh đón lấy bình nước uống một hớp. Thấy Trương Nhị Đản vẫn đứng bên cạnh nhìn mình, nàng đưa bình nước cho hắn rồi hất mặt lên hỏi: "Nhị Đản, ngươi nói xem làm lính như chúng ta thì cái gì quan trọng nhất?"

Trương Nhị Đản bị hỏi vậy mặt ngây ra. Sau khi cân nhắc suy nghĩ một lát, hắn vỗ vỗ đao ở hông, trả lời: "Đó là đại đao, nếu làm lính mà không có đao thì coi như không phải là lính."

A Mạnh chép miệng, gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, nhưng đó không phải là thứ quan trọng nhất."

Trương Nhị Đản đờ ra, không nhịn được hỏi: "Thế cái gì mới là quan trọng nhất ạ?"

A Mạnh cười, vỗ vào hai chân của mình mà cười: "Đương nhiên là hai cái chân này."

Cả mặt Trương Nhị Đản nhíu lại, vẻ khó hiểu hiện rõ trên khuôn mặt đen nhẻm: "Nhưng tai sao?"

A Mạnh chớp chớp mắt, nói nghiêm túc: "Nếu thắng, chúng ta phải đuổi theo địch, đuổi kịp mới giết được địch; còn nếu thua, địch đuổi chúng ta, chúng ta phải chạy nhanh mới bảo toàn được tính mạng. Ngươi nói xem đôi chân này có quan trọng không?"

Trương Nhị Đản bị A Mạnh nói đến đần người ra, nhưng vẫn cảm thấy điều gì nàng nói cũng có lý. Hắn phấn khích nhìn nét mặt của A Mạnh, rồi hỏi Vương Thất: "Đại nhân, ngài có cho rằng chúng ta sẽ dụ được địch vào núi không?"

Lần này A Mạnh không trả lời, mà chỉ cười rất nhẹ, khe khẽ lắc đầu.

"Không đi."

Trước trướng lớn trong quân Bắc Mạc, Thường Ngọc Thanh đưa mắt lướt qua một lượt lên dáy núi Úng Thủy phía xa, tiếp đó quay đầu dặn dò Thôi Diễn: "Ngươi phải canh phòng cẩn mật đấy, đằng kia chỉ cần phái vài tên đi thăm dò là được rồi. Bọn mọi Nam chúng thích làm gì thì làm, ngoài binh lính cảnh giới ra, tất cả những người khác cố gắng ngủ kỹ cho ta."

"Thế đêm đến bọn mọi Nam nó tập kích ta thì làm sao?" Thôi Diễn vội hỏi tiếp.

"Thế bọn cảnh giới làm cái gì?" Thường Ngọc Thanh lườm Thôi Diễn một cái cười khẩy rồi hỏi: "Có điều ta đoán bọn mọi Nam tối nay không đến tập kích đâu, chúng còn chưa biết nấp ở đâu đợi chúng ta đến tấn công đêm nay cơ mà."

Thôi Diễn vẫn còn bán tín bán nghi, Thường Ngọc Thanh không nói thêm câu gì nữa, quay đầu về trướng. Khương Thành Dực đang cúi trước bàn say sưa chỉnh lại sa bàn theo bản đồ mới vẽ, nhìn thấy Thường Ngọc Thanh từ bên ngoái vào, hắn bất giác ngẩng đầu lên hỏi: "Tướng quân không cần phái quân do thám sao?"

Thường Ngọc Thanh không nói gì, đi đến lặng nhìn điểm đánh dấu núi Úng Thủy trên sa bàn. Cái sa bàn này là do Nam Hạ Tĩnh Quốc Công chế tạo ra đầu tiên, trong chiến tranh mới truyền ra ngoài, tướng lĩnh các nước chỉ cần nhìn thấy là biết được sự diệu kỳ của nó, sau này được sử dụng rộng rãi trong các tướng lĩnh bốn nước.

"Ở đây." Thường Ngọc Thanh di tay men theo chân núi Úng Thủy, rồi dừng lại ở một hang núi gần đó nói: "Quân mai phục chắc chắn ở đây."

Khương Thành Dực nhìn vào chỗ Thường Ngọc Thanh chỉ, lại ngước lên nhìn Thường Ngọc Thanh, bất giác đuôi lông mày giật giật.

Thường Ngọc Thanh cười cười, không thèm để ý đến sự kinh ngạc của Khương Thành Dực, quay đầu về chỗ thư án ngồi xuống, tiện tay cầm một cuốn sách giở ra. Khương Thành Dực đang trong lúc cảm thấy kỳ lạ như vậy đột nhiên nghe thấy tiếng Thường Ngọc Thanh hỏi: "Thành Dực cảm thấy chúng ta có cần đi quét sạch một mẻ lưới không?"

Khương Thành Dực mím môi suy nghĩ một khắc rồi nói: "Quân ta chưa rõ địa hình ở đây, đường núi đã có thay đổi, đánh nhau trong đêm rõ ràng là không có lợi với chúng ta."

Thường Ngọc Thanh mắt không rời cuốn sách, chỉ khẽ gật đầu: "Ngươi nói có lý, vậy để cho đám mọi Nam cứ mai phục một đêm rồi tính."

Khương Thành Dực vâng một tiêng, đợi một lát không thấy Thường Ngọc Thanh chỉ bảo thêm gì, hắn lại tiếp tục cúi xuống sửa sa bàn.

Thường Ngọc Thanh lặng lẽ xem sách, một lúc sau, khóe miệng khẽ nhoẻn cười, hắn bảo một cận vệ gọi Thôi Diễn vào, giao việc: "Đêm nay ngươi không cần phải tuần tra nữa, cứ ngủ một giấc cho ngon lành, giờ Dần sáng mai đến chỗ ta."

Thôi Diễn nghe Thường Ngọc Thanh dặn dò vậy nhưng không hiểu lắm, hắn gãi gãi đầu hỏi: "Đại ca, có chuyện gì vậy?"

Thường Ngọc Thanh lại không muốn giải thích lằng nhằng gì thêm, chỉ lạnh lùng nói: "Ở đâu ra mà lăm scais tại sao thế? Bảo ngươi đến thì ngươi cứ đến là được rồi."

Nhìn thái độ không vui của Thường Ngọc Thanh, Thôi Diễn không dám hỏi thêm, chỉ dám liếc hỏi Khương Thành Dực. Thấy Khương Thành Dực cũng đang nhìn Thường Ngọc Thanh bằng ánh mắt khó hiểu, lập tức hắn thấy lòng bình tâm lại, hóa ra không chỉ có một mình hắn cảm thấy như vậy.

Tống được Thôi Diễn ra khỏi trại chỉ huy, Thường Ngọc Thanh lại tiếp tục gọi người đến các doanh trại truyền lệnh, dặn dò giờ Dần sáng hôm sau chuẩn bị cơm, ăn xong các doanh trại đều phải chỉnh tề đợi lệnh. Khương Thành Dực càng cảm thấy khó hiểu, không biết Thường Ngọc Thanh có ý định gì. Hắn đã nói là từ từ tiễu phỉ, cũng không vội xuất chinh, hà tất sớm như vậy đã nấu cơm làm gì? Khương Thành Dực càng nghĩ càng thấy khó hiểu.

Không chỉ có Khương Thành Dực như vậy, Lục Cương ở hang núi phía đông núi Úng Thúy cũng thấy hồ đồ. Tại sao quân địch không có chút phản ứng gì? Có sao cũng phải phái vài người tới thăm dò, tại sao trời tối đến nơi rồi mà vẫn chưa nhìn thấy một bóng người.

Mặt đen đã chịu hết nổi cảnh ngồi không như thế này, mấy lần định dẫn quân đi tập kích ban đêm đại bản doanh của quân Bắc Mạc nhưng đều bị Lục Cương ngăn lại. Hắn đành bực bội ngồi trên cỏ, chán chường giương cặp mắt trâu lên.

Đêm nay, có người sốt ruột có người lo lắng, có người cười mỉm như thể đang tính toán điều gì, còn có một người dựa vào cây đại thụ ngủ say sưa. Đó chính là A Mạnh.

Mai đến sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên bằng cây sào, Lục Cương mới rút quân trong tình trạng bụng sôi ùng ục vì đói từ hang núi về. A Mạnh đã đợi Lục Cương dưới chân núi Úng Thúy, thấy cả bọn đi đến liền vội vàng gọi người mang đồ ăn tới.

Lục Cương cắn mạnh một miếng bánh, đang chực nuốt chợt dừng lại nhìn sang A Mạnh ngồi bên hỏi: "Ngươi nói quân địch có ý đồ gì? Từ mờ mờ sáng do thám về báo cáo rằng quân địch đã chuẩn bị cơm ăn từ giờ Dần rồi, vậy mà ta đợi hơn một canh giờ vẫn chưa thấy bọn chúng tới, cũng không thấy chúng nhổ trại. Quả thật không hiểu nổi bọn chúng muốn giở trò gì? Nếu không có việc gì ăn sớm thế làm gì?"

A Mạnh khẽ chau mày, nhắc lại lời Lục Cương vừa nói: "Từ giờ Dần đã nấu cơm, mà lại không nhổ trại à?"

Lục Cương gật đầu, đưa mắt nhìn A Mạnh chờ đợi.

A Mạnh lại càng thêm chau mày, ngón trỏ tay phải mân mê đầu gối, đột nhiên ngước mắt hỏi Lục Cương: "Lần gần đây nhất quân do thám chúng ta về báo lại là khi nào?"

"Giờ Thìn ba khắc." Lục Cương trả lời.

A Mạnh ngước lên nhìn bóng nắng chiếu qua ngọn cây, đoán chừng thời gian: "Bây giờ đã quá Ngọ, nói như vậy là đã hơn hai canh giờ chưa nhận được tin báo của quân do thám rồi." Nàng chợt biến sắc hỏi: "Đại nhân, liệu khả năng có do thám nào chưa về báo không?"

Lục Cương trong lòng cũng hoảng hốt, vội vàng gọi tên phó quan phụ trách việc do thám lại hỏi kỹ. Hỏi ra mới biết là có mấy tổ do thám vẫn chưa về. Theo lý tin tức của do thám phải liên tục báo về mới phải, nhưng không hiểu sao lại bị gián đoạn như vậy. Lục Cương nghe mà mặt biến sắc, đứng bật dậy, dù gì hắn cũng đã cầm quân bao năm, nên lần này biết được tin thám báo bị gián đoạn, Lục Cương cũng đoán được ngay địch chắc chắn đã mò tới sau lưng rồi.

"Đại nhân." A Mạnh ở đằng sau nói khẽ một tiêng, giọng trầm ngâm: "Đường núi khó đi, cũng mất nhiều công sức hơn, lỡ một canh giờ cũng có thể thông cảm, xin đại nhân đừng cáu giận."

A Mạnh nói rồi đưa mắt nhìn quanh, Lục Cương ngay lập tức hiểu ý, tự khống chế được cảm giác sợ hãi, hắn lại gỉa như không có vấn đề gì thấp giọng hỏi nhỏ A Mạnh: "Ngươi xem tình hình thế nào?"

A Mạnh nghĩ một lát rồi nói: "Địch rõ ràng biết trên núi Úng Thúy có điều khác thường, chắc chắn cũng không thể không có động tĩnh gì."

Lục Cương gật đầu: "Đúng vậy, những thám tử mất tích có khả năng rơi vào tay địch rồi, chúng có thể đã biết kế sách của ta."

A Mạnh trong lòng biết rõ rằng không phải rất có thể mà là chắc chắn. Kiểu giả mai phục sơ cấp đó, Thường Ngọc Thanh đâu có dễ bị lừa. Tuy nhiên đây không phải là lúc nói những lời như vậy, nàng chỉ dựa theo lời của Lục Cương gật đầu biểu lộ đồng tình: "Chỗ này không ở lâu được."

Câu nói của A Mạnh đã nói đúng tâm trạng của Lục Cương lúc này. Lục Cương đứng phắt dậy, đột nhiên bị A Mạnh níu lại: "A Mạnh cảm thấy trước tiên đại nhân phải ổn định lòng quân sĩ, kẻ địch đông, chúng ta đang yếu thế, nhất định không được tự rối loạn trận tuyến đầu."

Lục Cương cúi đầu nhìn A Mạnh, gật đầu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)