Truyện:A Mạch Tòng Quân - Chương 16

A Mạch Tòng Quân
Trọn bộ 81 chương
Chương 16
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lúc A Mạch tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường, chiếc giường rất to, có điều hơi cứng, may mà chăn còn mềm, khi tiếp xúc với da, cảm giác thật tuyệt. Điều này chứng tỏ chất liệu làm chăn rất tốt, cũng chứng tỏ... trên người nàng dường như không có quần áo.

A Mạch vén chăn lên, thấy dưới chăn quả nhiên nàng trần như nhộng, chỉ duy nhất có vai được bó rất dày, vẫn tốt, chưa thể coi là không mảnh vai che thân.

Gặp tình huống như thế này, người phụ nữ tỉnh lại bình thường sẽ hét toáng lên, tiếp đó lấy chăn quấn chặt người, rồi hoảng hốt nhìn người đàn ông ở trước giường. Tiếc là trước giường nàng chẳng có gã đàn ông nào đứng cả, cho dù có, hiện giờ nàng cũng chẳng còn sức để làm những việc đại loại như vậy. Nàng thậm chí còn chẳng nghĩ tới việc mình có bị ai đó xâm phạm không nữa, nàng chỉ nằm yên lặng, cảm giác vẫn còn sống quả thật tuyệt với.

Bất kể thế nào, rốt cuộc nàng vẫn chưa bị chết, điều này chẳng phải rất tốt đó sao? A Mạch thở dài một hơi ròi co người vào chăn, dự định ngủ bù thêm giấc nữa.

Thường Ngọc Thanh cởi trần, ngồi ở chiếc bàn tròn cách đó không xa, lúc đang quấn vải trắng quanh eo thì nghe thấy a, tỉnh lại, liền ngẩng đầu lạnh lùng nhìn phản ứng của A Mạch. Thấy nàng rõ ràng đã tỉnh rồi, nhưng không hét lên cũng chẳng hoảng hốt, trong lòng hắn bất giác khâm phục phần nào, rốt cuộc cũng không nén nổi tò mò hỏi: "Không sợ chút nào sao?"

Nghe thấy giọng của hắn, người A Mạch cứng đờ, có điều ngay lập tức thả lỏng, thậm chí còn chẳng thèm mở mắt chỉ dửng dưng đáp: "Sợ thì có ích gì chứ?"

Thường Ngọc Thanh hơi bất ngờ, rướn lông này hỏi lại: "Đích thực không có ích gì?"

A Mạch ngậm miệng không trả lời, Thường Ngọc Thanh đi tới bên giường cúi đầu nhìn nàng. Thấy nàng tuy vẫn nhắm mắt ra vẻ không sợ gì, nhưng hành động nín thở của nàng lại cho thấy sự căng thẳng trong lòng. Thường Ngọc Thanh bất giác nhếch mép rồi chế giễu:

"Không một mảnh vải che thân nằm trên giường của đàn ông lạ, thế mà có thể bình thản tới vậy, không hiểu là đã quen rồi hay là không để ý?"

Từ cổ chí kim, phụ nữ làm gian tế phần lớn đều biết chiêu bán sắc, điều này ai ai cũng đều rõ, Thường Ngọc Thanh biết, A Mạch cũng biết rõ. Cho nên hiện giờ Thường Ngọc Thanh nói vậy, rõ ràng là chế giễu nàng đã quen bán sắc.

A Mạch không thèm để ý đến sự khiêu chiến của hắn, nàng vẫn nhắm mắt im lặng.

Thường Ngọc Thanh hiển nhiên muốn mượn lời nói mỉa để chọc giận nàng, liền cười một tiếng rồi nói tiếp: "Hay là phụ nữ Nam Hạ đều không biết liêm sỉ giống ngươi?"

A Mạch từ từ mở mắt. rồi lạnh lùng nhìn Thường Ngọc Thanh hỏi: "Thế nào là không biết liêm sỉ?"

Thường Ngọc Thanh bất cần đáp lại: "Trần trụi trước mặt đàn ông xa lạ còn không được coi là biết liêm sỉ sao?"

A Mạch khẽ cười hỏi lại: "Vậy đàn ông để ngực trần trước mặt phụ nữ xa lạ thì sao? Có thể coi là không biết liêm sỉ không?"

Thường Ngọc Thanh không đáp chỉ lạnh lùng nhìn A Mạch.

A Mạch nhắm mắt, khẽ cười nói tiếp: "Người cởi cho ta còn không biết xấu hổ, ta là người bị cởi có gì đáng xấu hổ đâu."

Thường Ngọc Thanh cười nhạt một tiếng, rồi cúi người véo vào hai má nàng, lạnh lùng nói: "Cái miệng cũng thật lợi hại, có điều không biết cơ thể này liệu đã bị ai dùng chưa?"

A Mạch giơ tay kéo từng ngón tay Thường Ngọc Thanh ra khỏi mặt, lạnh lùng đáp: "Chẳng qua chỉ là chiếc túi thối thôi mà, Tướng quân muốn dọa ta, chi bằng thay bằng một người khác đi."

Nàng liếc nhìn tấm vải trắng dính máu trên eo Thường Ngọc Thanh một cái rồi nói tiếp: "Bản thân Tướng quân cũng không tiện, còn ta cũng không đủ kiều diễm khiến Tướng quân tuy bị thương nhưng vẫn hào hứng lâm trận đúng không?"

Thường Ngọc Thanh đờ người, không ngờ nàng ta lại dám nói ra những câu bạo gan như vậy, hắn sững sờ nhìn A Mạch trong giây lát, rồi đột nhiên cười to, đứng lên mặc áo, bên ngoài lại khoác chiến bào mới. Xong xuôi hắn mới nói với A Mạch: "Chỉ có đàn ông vô dụng mới chinh phục đàn bà trên giường, Thường Ngọc Thanh ta đây còn chưa đến mức đó. Có điều tốt nhất ngươi cũng nên suy nghĩ, ta sẽ có cách khiến ngươi phải mở miệng, tốt nhất đừng nên thử độ kiên nhẫn của ta. Làm đàn bà, ngươi cũng đủ độc ác rồi đấy, có điều..."

Thường Ngọc Thanh quay đầu lại nhìn A Mạch một cái rồi nói tiếp: "Nếu so độ độc ác với ta thì ngươi còn non lắm, đừng nghĩ rằng ta sẽ vì ngươi là đàn bà mà thương hoa tiếc ngọc, cho nên bớt tự làm khổ mình đi thì tốt hơn đấy."

Nói xong hắn liền vớ lấy con dao trên bàn rồi đi về phía cửa, mới đi được hai bước đã quay người nửa cười nửa không nhìn A Mạch: "Tay ngươi bị chai, vai chắc, bụng săn có lực, trên đùi có sẹo, bị thương bởi tên bắn, vẫn còn mới, nếu còn định nói dối, cố gắng gọt giũa tất cả những thứ trên kẻo vừa nghe đã thấy sơ hở."

Thấy người A Mạch rõ ràng cứng lại, Thường Ngọc Thanh đắc ý cười rồi quay người rời đi.

Nghe tiếng đóng cửa, A Mạch bất giác thở một hơi dài, may mà Thường Ngọc Thanh đủ kiêu ngạo, kiêu ngạo tới mức bất cần dùng cơ thể của đàn bà để uy hiếp. Người như thế này hoàn toàn không khó đối phó, bởi hắn quen ở trên cao, quen không nhìn xuống dưới, quen người khác thần phục dưới chân.

A Mạch cười, nàng nhận thấy bàn tay dưới chăn đã ướt đẫm mồ hôi, liền giơ tay chùi vào chăn, tiếp đó tập trung nhìn trần nhà, quyết định ngủ một giấc trước để lấy lại tinh thần. Chỉ cần hãy còn sống, thì cuộc đời sẽ còn rất nhiều hy vọng, đây là việc nàng vứng tin. Hơn nữa, chúng tuyệt đối không tính được khả năng tự khỏi của cơ thể nàng, vết thương vì múi tên này, chỉ cần không tới ba ngày là có thể đóng vảy. Chả chách trước đây mẹ nàng hay nói cuộc đời nàng ngoan cường tới mức giống như con gián nhỏ đánh cũng không chết, rồi cười và gọi nàng là của độc.

Thôi Diễn chờ Thường Ngọc Thanh ở bên ngoài, thấy Thường Ngọc Thanh đi ra liền sáp tới lo lắng hỏi: "Thường đại ca, thật sự không cần thầy lang xem vết thương cho huynh sao? Vết thương dài như vậy, nếu không khâu vài mũi, sợ rất dễ bị toác đấy."

"Không sao, vết thương nhỏ thế này không vấn đề gì." Thường Ngọc Thanh khẽ nói, tiếp đó dùng tay chỉnh lại quần áo ở vùng eo."Qua mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi."

Thôi Diễn biết Thường Ngọc Thanh không muốn để người ta biết hắn bị thương, cho nên mới không cần lang trung xử lý vết thương, hắn nhìn quanh một hồi rồi thấp giọng nói: "Chi bằng mời lang trung tới xem vết thương, tiếp đó..."

Thôi Diễn dùng tay ra dâu giết luôn.

Thường Ngọc Thanh lặng lẽ nhìn hắn nói: "Ta nói không cần là không cần."

Thôi Diễn thấy Thường Ngọc Thanh không vui, không dám nói tiếp rồi đuổi theo Thường Ngọc Thanh nói: "Vừa nãy nguyên soái cử người tới nói là muốn huynh qua đó một lát."

Thường Ngọc Thanh thấy chân nặng trịch, quay đầu lại nhìn Thôi Diễn nói: "Nhanh thật đấy, Thạch Đạt Xuân cũng có chút cá tính."

Thôi Diễn bất cần bĩu môi, rồi nói tiếp: "Có điều việc tới tai nguyên soái cũng hơi phiền phức, tên kia đã chạy mất, bây giờ chúng ta có cử người đi canh trừng cổng thành cũng không thể bắt được hắn. Hiện trong tay chúng ta chỉ còn lại một con đàn bà, nếu là đàn ông cũng dễ nói hơn một chút, nhưng lại là bọn đàn bà con gái, chỉ cần cô ta nămgf nặc nói mình là con gái nhà lành, e rằng cũng không thể nói rõ trước mặt nguyên soái."

Thường Ngọc Thanh cười nhạt nói: "Ngươi cũng quá coi thường nguyên soái của chúng ta rồi, nguyên soái sẽ không nhắc tới việc ta cướp đoạt dân nữ đâu."

Thôi Diễn không hiểu, gãi gãi đầu hỏi lại: "Tại sao lại không nhắc?"

Thường Ngọc Thanh dừng lại một chút, nửa cười nửa không nhìn Thôi Diễn hỏi: "Cho dù ta cướp đoạt dân nữ, thì hắn có thể làm gì được chứ?"

Đúng vậy, cho dù Thường Ngọc Thanh có cướp đoạt dân nữ, Trần Khởi có thể làm gì được hắn? Xử lý theo quân pháp? Sợ rằng không dám và cũng không thể. Đã không làm gì được hắn, vậy thì hà cớ gì Trần Khởi lại phải tự làm khổ mình chứ?

Thôi Diễn cuối cùng cũng hiểu được điều này, khâm phục nhin Thường Ngọc Thanh rồi nịnh: "Chúng ta công khai chơi hắn, hắn cũng chẳng có chiêu nào. Thường đại ca, huynh thật... cao tay."

Thực ra Thôi Diễn định nói là: "Huynh thật, , , vô lại." Nhưng câu đã nói tới cửa miệng liền bị thay ngay, bởi Thường Ngọc Thanh không phải loại người thích đùa.

Thường Ngọc Thanh nhìn Thôi Diễn một cái, khẽ cười nói: "Được rồi, vô lại thì vô lại, chúng ta có tư cách vô lại, người như Trần Khởi, hiểu rất rõ thế lực đại diện đằng sau chúng ta, cho nên hắn sẽ không dám dây vào chúng ta đâu, ít nhất lúc này không dám."

Thôi Diễn cười nịnh hai tiếng, rồi đi ra ngoài theo Thường Ngọc Thanh, lúc tới cửa sân vừa hay gặp tên thị vệ cùng Thôi Diễn ra khỏi thành, tên đó đang xách mấy thang thuốc bắc về, thấy Thường Ngọc Thanh và Thôi Diễn liền vội vàng hành lễ. Thường Ngọc Thanh nhìn qua rồi dặn dò: "Tới sân sau đưa cho người đàn bà đó, để bà ta sắc mấy bát."

Tên thị vệ đó tuân lệnh rồi đi về phía sân sau, Thôi Diễn liền gọi hắn lại, sau khi liếc trộm Thường Ngọc Thanh một cái, liền quay người dặn dò: "Để lại một ít cho Tướng quân nhà ta, chờ đến tối về cố nghĩ cách khuyên Tướng quân."

Tên thị vệ đó gật đầu, Thôi Diễn vỗ vào tay hắn cười nói: "Mau đi đi."

Thường Ngọc Thanh cảnh giác nhìn Thôi Diễn một cái, Thôi Diễn cười khan đi nhanh về phía trước hai bước nói: "Thường đại ca, chúng ta mau đi thôi, khi về đệ còn phải tới chỗ cậu đệ điểm danh, kẻo lại bị ông ấy giáo huấn."

Trần Khởi sau khi vào thành ở cùng Chu Chí Nhẫn trong phủ của Thạch Đạt Xuân, còn Thường Ngọc Thanh tìm nhà của một thương gia giàu có ở lại, hoàn toàn không ở chung với các tướng lĩnh cao cấp trong quân. Lúc Thường Ngọc Thanh và Thôi Diễn tới thủ phủ thành, mặt trời đã nghiêng về phía Tây, Trần Khởi đang cùng Chu Chí Nhẫn và các tướng lĩnh cao cấp thảo luận về phương hướng tiến công năm tới của quân Bắc Mạc trong phòng quân nghị, thấy Thường Ngọc Thanh cùng Thôi Diễn vào, chỉ gật đầu chiếu lệ coi như đã chào hỏi nhau.

Thôi Diễn vỗn cho rằng Trần Khởi gọi Thường Ngọc Thanh và mình để hỏi về vụ việc sáng nay, không ngờ lại là triệu tập tướng lĩnh các bộ tới bàn bạc việc quân. Thế lực của hắn tuy lớn, nhưng rốt cuộc hắn vẫn chỉ là một hiệu úy quèn, với cấp bậc này căn bản không có tư cách tham gia cuộc họp như thế này. Lúc này hắn vào thế tiến thoái lưỡng nan, đành phải đứng ngây ra ở cửa. Đang lúc do dự định chuồn ra ngoài thì nghe thấy Trần Khởi vẫn cúi đầu nói: "Thôi Diễn cũng lại đây, nghe một chút cũng tốt."

Chu Chí Nhẫn ngẩng đầu trợn mắt nhìn Thôi Diễn, Thôi Diễn chột dại cười, đi tới bên bàn lớn nghe mọi người bàn luận về kế hoạch quân sự tiếp theo. Bởi hiện giờ đã là lúc mùa đông khắc nghiệt nhất, đại quân gần hai mươi vạn của Bắc Mạc đồn trú xung quanh Dự Châu, chỉ chờ tiết trời lập xuân ấm áp sẽ hành động. Có điều về phương hướng tiếp theo, lại nảy sinh bất đồng quan điểm.

Theo kế hoạch ban đầu, sau khi hai đội quân Nam Bắc hợp lại ở Dự Châu, bước tiếp theo sẽ là tiến thẳng lên Thái Hưng, nhưng sự việc xảy ra ngoài kế hoạch chính là quân Dự Châu chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, ngược lại còn để Thương Dịch Chi dẫn hơn hai mươi vạn quân vào núi Ô Lan.

Việc này trở thành một cái gai lớn trong đầu Trần Khởi, khiến chàng cảm thấy hơi bất an. nếu không phân tích kĩ càng mà tấn công Thái Hưng theo kế hoạch đã vạch sẵn từ trước, quân Giang Bắc của Thương Dịch Chi giống như đang bám vào bụng quân Bắc Mạc vậy. Nhưng nếu vào rừng tiễu trừ Thương Dịch Chi, đầu tiên không nhắc tới địa hình phức tạp của dãy núi Ô Lan, liệu có thể với một lần xuất quân tiêu diệt luôn được quân Giang Bắc, cho dù trong quân Bắc Mạc cũng có một số người không tình nguyện, cho rằng chàng chuyện bé xé ra to. Bởi dù gì quân Giang Bắc cũng chỉ có hơn hai vạn người, phân tán trong núi Ô Lan không thể gọi là đại quân, chỉ tương đương với chữ "phỉ" mà thôi.

Trần Khởi ngẩng đầu lướt nhìn các tướng lĩnh nói: "Theo hồi báo của mật thám, Thương Dịch Chi đã chia người ngựa ra, phân bố rải rác ở các khu vực hiểm yếu trong núi Ô Lan, trong đó đội kỵ binh do Đường Thiệu Nghĩa chỉ huy, tạm thời đang rong ruổi ở thảo nguyên Tây Hồ. Năm nay Tết muộn, lúc đón tết tiết trời đã chuyển ấm, bước tiếp theo của chúng ta định thế nào, mong các vị Tướng quân đóng góp ý kiến."

Các tướng lĩnh nhất thời im lặng, Chu Chí Nhẫn và Thường Ngọc Thanh đưa mắt nhìn nhau, rồi khẽ nói với Trần Khởi: "Mạt tướng vẫn cho rằng trước tiên chiếm được Thái Hưng thì hay hơn."

"Hả?" Trần Khởi cười mỉm hỏi lại: "Thế phải làm thế nào với bọn phỉ Giang Bắc?"

"Đã là quân phỉ rồi, rất khó làm nên trò trống gì."

Trần Khởi cúi đầu nhìn bản đồ, chỉ tay vào ký hiệu núi Ô Lan trên đó rồi nói: "Nhưng quân phỉ gn nằm trên bụng quân ta, sẽ tạo thành trở ngại rất lớn cho tuyến cung cấp của chúng ta."

Chu Chí Nhẫn trầm ngâm, Trần Khởi ngẩng đầu hỏi Thường Ngọc Thanh: "Thường Tướng quân thấy thế nào?"

Thường Ngọc Thanh khẽ rướn lông mày đáp: "Đại soái nói rất có lý. Có điều chúng ta cũng không đáng vì hai vạn quân Giang Bắc mà dừng bước tiến xuống phía Nam được. Địa hình núi Ô Lan dễ phòng thủ khó tấn công, nếu muốn tiêu diệt quân Giang Bắc rồi mới tấn công Thái Hưng thì chúng ta chỉ cần giữ lại một ít quân ở Dự Châu là được, những người còn lại về nhà lấy vợ sinh con, chờ con biết đi lại tới đây cũng không muộn. Chỉ sợ tới lúc đó Nam Hạ đã có thể rút chân ra khỏi chiến sự Vân Tây, không biết lúc đó chúng ta tấn công thành Thái Hưng có thuận lợi không nữa."

Thôi Diễn cười phì một tiếng, bắt gặp ánh mắt giận dữ của Chu Chí Nhẫn liền cố gắng nín nhịn.

Trần Khởi coi như không nghe thấy tiếng cười của Thôi Diễn, hỏi lại Thường Ngọc Thanh: "Thế Tướng quân có cao kiến gì?"

Thường Ngọc Thanh cười đáp: "Cao kiến không dám nói, chỉ lad cảm thấy vào núi tiếu phỉ và tiến xuống phía nam tới Thái Hưng không mâu thuấn với nhau, chúng ta hiện giờ có đủ binh lực, hoàn toàn có thể chia làm hai cánh quân, một cánh tấn công Thái hưng, cánh còn lại vào núi tiêu diệt quân Bắc Mạc."

Trần Khởi phấn khởi nói: "Được. Quyết định như vậy đi."

Chàng nhìn Chu Chí Nhẫn và Thường Ngọc Thanh rồi hỏi: "Vậy ai đi tấn công thành Thái Hưng, ai vào núi Ô Lan?"

Các tướng lĩnh đều im lặng, trong lòng ai nấy đều biết thành Thái Hưng hiện giờ đã cô lập không có chỗ dựa ở Giang Bắc, việc chiếm Thái Hưng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, còn núi Ô Lan địa hình hiểm yếu, điều kiện khắc nghiệt, muốn tiêu diệt quân Giang Bắc đã trốn sâu trong đó quả là việc không dễ dàng chút nào. Huống hồ việc chiếm được thành Thái Hưng là đại công được ghi chép trong sử sách, còn vào núi Ô Lan, hiện giờ đã được định là tiễu phỉ, mất nhiều công sức mà không có hiệu quả.

Thường Ngọc Thanh nhếch miệng cười không nói gì, chăm chú vào con dao quằm trong tay.

Trần Khởi nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Chu lão Tướng quân kinh nghiệm dày dạn dùng binh lão luyện, từng bao vây thành Thái Hưng, do vậy đã quen với địa hình quanh thành, vậy mời lão Tướng quân dẫn quân tấn công Thái Hưng."

Chu Chí Nhẫn sững sờ một lát, tiếp đó chắp tay nói: "Mạt tướng tuân lệnh."

Trần Khởi lại cười nói với Thường Ngọc Thanh: "Thường Tướng quân có kinh nghiệm từng tiêu diệt Sa phỉ, vậy phiền Tướng quân tới núi Ô Lan thay quân ta diệt cái họa lớn này."

Thường Ngọc Thanh cười khẩy một tiếng, tiếp đó liếc Trần Khởi lười nhác đáp lại: "Đại soái đã có lệnh rồi, vậy ta cũng chỉ có thể tòng mệnh thôi."

Kế hoạch đã định, tất cả lại thảo luận thêm một lượt nữa mới xong. Thường Ngọc Thanh chẳng nói gì, thấy Trần Khởi tuyên bố kết thúc cuộc họp liền quay người đi ngay nhưng bị Trần Khởi giữ lại. Trần Khởi giả vờ hỏi rất tự nhiên: "Nghe nói Thường Tướng quân bắt được một gian tế Nam Hạ, không biết điều tra tới đâu rồi?"

Thường Ngọc Thanh quay người lại cười đáp: "Cũng ổn, tên đó cũng thật thà lắm."

Trần Khởi cười nói tiếp: "Vậy vất vả Thường Tướng quân rồi, buổi tối cố gắng điều tra thêm, xem xem có thể khai thác thêm gì nữa không."

Thường Ngọc Thanh nhếch miệng cười chế giễu đáp: "Đương nhiên rồi."

Mọi người đều nghe chuyện hôm nay Thường Ngọc Thanh cướp đoạt dân nữ trên đường, giờ nghe Trần Khởi nói vậy, bất giác cười do đã biết tỏng nhưng không nói trắng ra.

Vừa ra khỏi cửa, Chu Chí Nhẫn đuổi theo Thường Ngọc Thanh chào, Thường Ngọc Thanh ngăn không cho ông ta nói, chỉ nghiêm mặt: "Lão Tướng quân không phải khách sáo, theo tuổi tác, Thanh đây còn phải gọi Tướng quân một tiếng chú mới phải. Thanh đã ngưỡng mộ lão Tướng quân từ lâu, lão Tướng quân dẫn quân đi đánh Thái Hưng là việc mọi người đều mong đợi, Thanh tâm phục khẩu phục."

Chu Chí Nhẫn cười, giơ tay vỗ vào vai Thường Ngọc Thanh than: "Thôi nhi bằng một phần của Tướng quân thôi, lão phu có thể yên tâm được rồi."

Thường Ngọc Thanh cười đáp: "Thôi Diễn còn trẻ người non dạ, tôi luyện một thời gian, ắt sẽ đâu vào đó."

Chu Chí Nhẫn thở dài lắc đầu, không nói gì thêm.

Lúc Thường Ngọc Thanh về tới phủ trời đã tối hẳn, thị vệ trong phủ đã chuẩn bị xong bữa tối từ lâu. Thường Ngọc Thanh ăn mấy miếng rồi đột nhiên nhớ tới A Mạch, liền hỏi thị vệ: "Cô gái đó có chịu uống thuốc ăn cơm không?"

Thị vệ nghe thấy thế thì ngây ra một lúc, lát sau cung kính đáp lại: "Có ạ, bà lão nói cô ta rất nghe lời."

Thường Ngọc Thanh gật đầu không nói gì thêm, tiếp tục ăn cơm. Sắc mặt tên thị vệ kia có phần cổ quái, nhớ tới lời bà lão nói, cô gái kia uống thuốc ăn cơm chỉ có thể dùng từ phối hợp để hình dung. Thật ra phải nói là rất phối hợp mới phải, bà lão bê cái gì ăn cái nấy, đến một câu khuyên nhủ cũng không cần. Xem tư thế ấy, căn bản một chút giác ngộ về làm phạm nhân cũng không có, chỉ biết ăn ngon ngủ kĩ.

Thường Ngọc Thanh ăn cơm xong, thị vệ liền bưng lên một bát nước thuốc đen xì, thấy Thường Ngọc Thanh quả nhiên nhíu đôi mày lưỡi kiếm, liền vội vàng giải thích:

"Tướng quân, Thôi hiệu úy lúc sắp đi dặn dò vậy, Tướng quân hãy uống hết bát thuốc này đi, nếu không hiệu úy sẽ trói một thầy lang đưa tới chỗ Tướng quân đấy."

Thường Ngọc Thanh vừa nghe khấu khí vô lại này nhận thấy đích thực là của Thôi Diễn, hắn trầm tư một hồi rồi đỡ lấy bát thuốc, ngửa cổ uống sạch. Tên thị vệ ở bên vội vàng đưa nước trà dùng để súc miệng tới, Thường Ngọc Thanh không đỡ lấy chỉ hỏi: "Cô gái đó đang ở đâu?"

Thị vệ liền đáp: "Vẫn ở trong phòng ngủ của Tướng quân."

Thường Ngọc Thanh đứng đậy đi về phía phòng ngủ của mình, lúc đi tới cửa gặp bà lão giúp việc đang từ trong phòng đi ra, thấy Thường Ngọc Thanh đi tới liền vội vàng hành lễ. Thường Ngọc Thanh còn chưa kịp mở miệng thì bà lão đã vừa cười vừa nói khẽ: "Thật đen đủi, lại chạy đúng lúc Tướng quân về."

Tuy giọng nói khàn rè nhưng vẫn còn rất trẻ, đó chính là A Mạch mặc quần áo bà lão.

Thường Ngọc Thanh khẽ cười rồi nhìn nàng một cái, tiếp đó vén rèm cửa bước vào, thấy một hình người đang đắp chăn trên giường, thị vệ tiến lên phía trước mở chăn ra phát hiện bà lão bị lột sạch đang nằm bất tỉnh nhân sự, có lẽ đã bị A Mạch đánh cho ngất. Thường Ngọc Thanh quay sang nhìn A Mạch cùng đi theo vào rồi hỏi: "Vừa rồi sao không chạy?"

A Mạch đảo đảo mắt đáp: "Tướng quân về rồi thì chạy sao nổi, mà đã chạy không nổi rồi, hà tất phải tự giày vò mình."

Thường Ngọc Thanh gật đầu khen: "Đúng, biết điều thế là tốt."

Hắn khua khua tay, gọi thị vệ đánh thức bà lão dậy, bà lão tỉnh lại mặt vẫn ngơ ngác, phat hiện thấy mình ngủ trên giường của Thường Ngọc Thanh, mặc dù không biết rốt cuộc có chuyện gì, nhưng sắc mặt tái mét. Bà ta vội vàng trèo xuống giường khấu đầu xin tha tội rối rít. Thường Ngọc Thanh nhíu mày khó chịu, bảo thị vệ cho bà ta ra ngoài, nhân tiện thay luôn chăn gối trên giường.

A Mạch lạnh lùng nhìn rồi chủ động hỏi Thường Ngọc Thanh: "Thường Tướng quân, tại hạ có một câu hỏi muốn Tướng quân trả lời cho rõ ràng."

Thường Ngọc Thanh cười nhạt một tiếng đáp: "Hiện giờ ngươi chẳng qua chỉ là một nữ tù, làm gì có tư cách yêu cầu bản Tướng quân trả lời chứ?"

"Chỉ cần còn sống, thì vẫn có tư cách để hỏi." A Mạch thủng thẳng đáp."Tuy đã rơi vào tay ta, tại hạ cũng chịu thua rồi, chỉ là muốn biết liệu tại hạ còn có hy vọng sống không?"

Thường Ngọc Thanh thản nhiên, hững hờ nói: "Có thì sao, mà không có thì sao?"

A Mạch cười hỏi lại: "Tướng quân hỏi câu này lạ thật đấy, nếu Tướng quân cho phép tại hạ được sống tiếp, tại hạ tự nhiên biết mà không nói, có nói cũng không nói hết được. Nếu đến tính mạng cũng không giữ được, vậy tại hạ còn phải phí công hỏi làm gì? Thôi thì chết cho xong chuyện, cũng tránh cho Tướng quân phải phiền lòng."

Thường Ngọc Thanh cười nói: "Nếu ta không giữ chữ tín thì sao? Chờ ngươi nói hết mọi chuyện lúc đó mới giết cũng không muộn, ngươi há chẳng đã nói trắng ra rồi sao, hơn nữa..."

Sắc mặt Thường Ngọc Thanh đột nhiên lạnh lùng, hắn hỏi lại: "Ngươi cho rằng ngươi muốn chết thì có thể chêt được sao?"

A Mạch nghiêm mặt đáp: "Tướng quân sẽ không làm như vậy đâu, Tướng quân là tướng thống lĩnh vạn quân, là đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không thất hứa với một cô gái. Còn về những điều Tướng quân vừa nói là tại hạ có thể chết được hay không, thì không cần Tướng quân phải phí công. Tại hạ nghĩ Tướng quân có thể nghe qua, phàm là những thích khách hành sự ở chốn nguy hiểm trong miệng đều có giấu túi thuốc, chết mà không phải chịu sự giày vò."

Người Thường Ngọc Thanh hơi run lên, A Mạch lùi về phía sau rồi ưỡn người cười nói: "Tướng quân không muốn thăm dò tốc độ của tại hạ sao, tại hạ nghĩ bản thân có thể cắn vỡ túi thuốc trước khi Tướng quân khống chế được tại hạ đấy."

Thường Ngọc Thanh cười nhạt một tiếng, rồi ngồi lại vào chiếc ghế, tiếp đó lặng lẽ nhìn A Mạch.

A Mạch cười nói tiếp: "Tại hạ đã nói cho Tướng quân những thứ này, đương nhiên là không muốn chết rồi, Tướng quân tốt hơn đừng ép tại hạ, bởi nếu tại hạ chết cũng chẳng ích lợi gì đối với Tướng quân."

"Ngươi là ai?" Thường Ngọc Thanh đột nhiên hỏi.

"Sát thủ." A Mạch trả lời ngay.

"Giết ai?" Thường Ngọc Thanh lại hỏi.

"Tướng giữ thành Dự Châu trước đây – Thạch Đạt Xuân."

Thường Ngọc Thanh cười mỉa mai rồi nói tiếp: "Dựa vào thân thủ của ngươi sao?"

A Mạch hờ hững đáp: "Giết người không chỉ dựa vào thân thủ, thân thủ và thủ đoạn là hai chuyện khác nhau, thân thủ giỏi chưa chắc đã có thể giết người, điều kiện cần để giết người chính là thủ đoạn tinh vi."

Thường Ngọc Thanh đương nhiên không tin những gì A Mạch nói, hắn cười mỉa mai rồi nói tiếp: "Đã muốn giết ông ta, lúc trên đường hôm đó tại sao không cầu cứu ông ta rồi tranh thủ thời cơ giết luôn, tại sao còn ngông cuồng uy hiếp bản tướng ra khỏi thành."

A Mạch mím chặt môi, hờ hững đáp: "Tại hạ vẫn chưa muốn chết cùng ông ấy, tại hạ chỉ là một cô gái trẻ, không có nhiều tinh thần đại nghĩa dân tộc như thế, tại hạ giết ông chẳng qua vì ngân lượng. Nếu như đến cả tính mạng cũng chẳng còn, thế thì còn cần tiền bạc để làm gì chứ."

Thường Ngọc Thanh trầm ngâm một hồi, tiếp đó nhìn A Mạch đầy vẻ suy tư, một lúc lâu sau đột nhiên hắn khẽ hỏi: "Ai trả tiền ngươi liền dốc lòng vì người đó sao?"

A Mạch cười đáp: "Đương nhiên, người trả tiền là đại gia, đại gia bỏ tiền, tại hạ lấy mạng người đại gia cần. Đây là chuyện làm ăn mua bán đàng hoàng, tiền trao tráo múc, rất công bằng đúng không?"

"Công bằng..." Thường Ngọc Thanh nhắc lại, đột nhiên cười khẩy, ngước mắt lên nhìn A Mạch nói: "Đã như vậy, ta cũng muốn bàn việc làm ăn với ngươi."

A Mạch giật nảy người, nhưng nét mặt vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nàng lặng lẽ chờ đợi mệnh lệnh của Thường Ngọc Thanh.

Thường Ngọc Thanh tự rót cho mình một cốc trà lạnh, uống một ngụm, rồi hờ hững hỏi: "Ngươi biết chủ soái quân Bắc Mạc là ai không?"

Ngón tay A Mạch hơi co lại theo bản năng, nàng cố giữ giọng bình tĩnh đáp: "Đương nhiên biết, là danh tướng lẫy lừng Trần Khởi nguyên soái."

"Danh tướng lẫy lừng?" Thường Ngọc Thanh khẽ nhếch miệng, lộ rõ vẻ chế giễu, rồi nói tiếp: "Không sai, chình là vị tướng mới được thăng cấp Trần Khởi- Trầm Tướng quân."

Thường Ngọc Thanh khẽ nghiêng người về phía trước, nhìn A Mạch đầy vẻ hứng thú rồi hỏi: "Vụ làm ăn này ngươi dám nhận không?"

A Mạch cười, cặp mắt trong veo sáng lấp lánh: "Thường Tướng quân hỏi câu này kì thật đấy, chỉ cần Tướng quân trả tới giá, tại hạ đương nhiên dám nhận thôi."

"Giá?" Thường Ngọc Thanh cười.

A Mạch cố làm ra vẻ không hiểu nhìn Thường Ngọc Thanh thắc mắc: "Tướng quân cười gì vậy?"

Thường Ngọc Thanh lại ngồi trên chiếc ghế tựa rồi cười sảng khoái đáp: "Giá ta trả đương nhiên sẽ khiến ngươi hài lòng."

A Mạch bất giác nhướng lông mày: "Hả?"

Thường Ngọc Thanh không cười nữa, trên khuôn mặt lạnh lùng ngay lập tức hiện rõ sát khí, hắn chỉ khẽ nói: "Mạng sống của ngươi."

A Mạch hơi sững sờ, nhưng nàng hiểu ngay ý của Thường Ngọc Thanh. Nàng cười đau khổ, đúng vậy, giá đó đối với A Mạch mà nói đúng là đủ cao rồi. Thường Ngọc Thanh đã chơi một ván bài thật cao tay, dùng mạng của nàng đổi mabgj của Trần Khởi, nếu đổi được, đương nhiên là hời, còn không đổi được, hắn cũng không phải chịu thua thiệt.

A Mạch trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cười đau khổ nói: "Giá thế này nếu tại hạ không hài lòng, coi như tại hạ chê sống lâu, Tướng quân tính toán giỏi thật, tại hạ phục sát đất."

Thường Ngọc Thanh hờ hững nhếch miệng, cũng chẳng có biểu hiện gì trước lời khen xuất phát từ đáy lòng của A Mạch đối với mình, hắn lặng lẽ nhìn A Mạch trong giây lát rồi đột nhiên hỏi: "Ngươi không hỏi tại sao ta mua mạng của hắn sao?"

"A Mạch lắc đầu: "Không hỏi, bởi đó là quy định."

Thường Ngọc Thanh đột nhiên cười, hỏi tiếp A Mạch đầy vẻ ác ý: "Đàn bà con gái như nhà ngươi dùng cahs gì để giết người vậy?"

A Mạch nhìn hắn một cái rồi hờ hững đáp: "Dùng sắc cũng được, dùng độc cũng được, điều này không phiền Tướng quân phải lao tâm."

"Thế khi nào ngươi có thể động thủ?" Thường Ngọc Thanh lại hỏi tiếp.

A Mạch sờ vào vết thương trên vai theo bản năng rồi cười đau khổ đáp: "Dù thế nào Tướng quân cũng phải cho tại hạ hai ngày để dưỡng thương đúng không? Nếu không với bộ dạng này mà trần trụi, sợ rằng không dụ được Trần nguyên soái của Tướng quân đâu."

Thường Ngọc Thanh nhếch mép, nhìn A Mạch từ đầu tới chân như nhìn đồ vật rồi cười nói: "Tùy ngươi thôi, có điều ta cũng thực lòng khuyên ngươi, tốt nhất đừng dùng sắc thì hay hơn đấy, e rằng không có tác dụng gì đâu."

A Mạch cũng cười rồi giơ tay không bị thương cởi nút áo trước ngực vừa thấp giọng nói: "Tướng quân chưa thử qua, làm sao biết được?"

Thường Ngọc Thanh ngây người, mắt thoáng lạnh.

A Mạch dừng động tác vừa rồi, nàng nhìn Thường Ngọc Thanh cười khẩy đáp: "Có điêu, dù gì Tướng quân cũng đã chân thành khuyên bảo như vậy, tại hạ đương nhiên sẽ ghi lòng tạc dạ."

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)