Truyện:A Mạch Tòng Quân - Chương 12

A Mạch Tòng Quân
Trọn bộ 81 chương
Chương 12
Huynh đệ - Tầm mắt – Tuyên thệ (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Doanh trại bên quân Thanh Châu nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của cấp trên, từng đội ở nguyên tại chỗ chờ mệnh lệnh, nhưng doanh trại quân Dự Châu cách đó không xa lại không yên tĩnh như vậy. A Mạch ngồi trong doanh trại, nghe ngóng mọi động tĩnh được vọng tới từ doanh trại quân Dự Châu gần đó, trong lòng không khỏi lo lắng. Trong bốn vạn lính xuất chinh này, quân Thanh Châu chỉ có một vạn rưỡi. Trong trận chiến chống lại kỵ binh Bắc Mạc ở rãnh Sói Hoang, nhằm tránh lời ong tiếng ve Thương Dịch Chi đã bố trí quân Thanh Châu ở phía trước. Quân Thanh Châu vốn số lượng ít hơn quân Dự Châu, nhưng số thương vong lại nhiều hơn. Tính lại, trong ba vạn quân hiện tại, quân Dự Châu chiếm tới hơn hai phần ba, ngộ nhỡ có biến, thì cho dù là Thương Dịch Chi cũng chỉ biết bó tay.

Làm ngũ trưởng, A Mạch ngồi bên ngoài đội. Nàng vốn giống như ông sư già cúi đầu ngồi thiền, trong lòng vẫn vương vấn về cuộc chiến này. Vương Thất ngồi bên đột nhiên giơ tay khẽ chạm vào người nàng. A Mạch nghi ngờ nhìn hắn, thấy hắn cong môi, tiếp đó đưa mắt liếc về một đội ở gần đó. A Mạch nhìn theo hướng mắt hắn, vô tình đập vào mấy ánh mắt hung hãn. Mấy người đó cũng ngồi ở bên ngoài đội, có lẽ cũng đều là ngũ trưởng, thấy A Mạch đang nhìn, thần sắc họ lại càng hung hãn hơn, ánh mắt cứ như thể muốn giết A Mạch.

A Mạch chau mày, không nhìn nữa, tiếp tục ngồi thiền. Vương Thất ngồi cạnh thấy nàng thản nhiên như không lại dùng cùi chỏ huých vào nàng. A Mạch khẽ nói: "Ngồi yên. Đừng gây chuyện."

Giọng nói tuy không to, nhưng lộ rõ vẻ nghiêm khắc chưa từng có, Vương Thất sững người nhẹ nhàng rút tay lại. Cảm thấy A Mạch bây giờ hoàn toàn khác với A Mạch trước đây đánh nhau với hắn, tuy ngữ điệu bình thường nói chuyện không đổi, vẫn rất nhẹ nhàng với mọi người, nhưng một khi đã lự mặt, thì không còn là hằn học nữa, mà có một uy lực khiến người khác tự nhiên sợ hãi.

A Mạch cúi đầu nhắm mắt, chỉ nhìn một cái, nàng đã biết đám người kia tại sao lại nhìn nàng bằng ánh mắt đó. Bọn họ là mấy ngũ trưởng của đội hai, thuộc hạ của tay đội chính nàng đã giết.

Nhưng hiện giờ nàng không có tâm trạng đoái hoài tới bọn chúng, nàng cảm thấy không nhất thiết phải để ý việc đó. Chúng tuyệt đối không dám công khai làm bậy với nàng, quá lắm lúc lên chiến trường đâm lén một đao mà thôi. Bây giờ chẳng còn thứ gì khiến nàng sợ nữa.

Trời đã trạng vạng, trong quân cuối cùng cũng có động tĩnh. Cấp trên hạ lệnh tất cả binh sĩ tập hợp. A Mạch biết làm quan cấp thấp chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh, cho nên không hề chần chờ dẫn lính đi theo các doanh trại kia tập hợp. Lều trại nơi đồn trú của Thương Dịch Chi đã được dẹp đi, một nền đất được đắp cao. Hàng vạn quân Dự Châu tụ tập xung quanh, mặc dù đã dàn trận nhưng hơi ồn ào náo loạn và có vẻ hoang mang khó giấu. Nhìn thế trận này, quân Thanh Châu ở phía sau cũng hơi loạn theo. Lục Cương dẫn binh tới vừa vung roi vừa mắng chửi mấy câu, lúc này mới dàn trận chỉnh tề đội ngũ ở phía đông cao đài.

Các đội ngũ phía sau lục tục kéo đến vây kín cao đài chính diện. A Mạch lạnh lùng quan sát, sau khi các doanh trại bộ binh, cung thủ dàn trận xong xuôi, Đường Thiệu Nghĩa mới đưa kỵ binh áp sát phía sau, im lặng vây chặt bộ binh, cung thủ ở giữa.

A Mạch đang nghi hoặc không hiểu lúc này Thương Dịch Chi muốn làm gì, thì nhìn thấy dòng người phía trước nhào lên, đám thị vệ xung quanh cao đài mở ra một con đường. Thương Dịch Chi mình mặc giáp nặng vững vàng bước từng bước lên, áo choàng ngoài màu đỏ tía bay theo từng bước chân của chàng phát ra tiếng phần phật. Điều này càng tỏ rõ khí thế phi phàm của Thương Dịch Chi.

A Mạch đi theo Thương Dịch Chi đã lâu, nhưng rất ít khi nhìn thấy chàng ăn mặc trịnh trọng như thế này. Thương Dịch Chi là người ăn mặc tinh tế, bộ giáp tuy rất có khí thế, nhưng rất nặng, chàng không dễ dàng chịu mặc. Hôm nay chàng lại mặc, uy phong tới mức khiến người ta thờ ơ với cả vẻ mặt tuấn tú của chàng, chỉ cảm thấy người trước mặt giống như vị thần, các đội lập tức yên lặng trở lại.

Giọng nói vang mà trầm của Thương Dịch Chi vang lên trên cao đài, lúc đầu A Mạch chỉ lặng lẽ lắng nghe, bởi chẳng qua đó chỉ là những lời lẽ cổ vũ lòng người, nhưng nghe mãi nghe mãi khiến bản thân nàng cũng bị kích động. Dù nàng có tưởng tượng thế nào cũng không thể nghĩ tới đó là Thương Dịch Chi không những không dẹp yên lòng người rối ren, thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa, khiến quân Dự Châu vốn đã bức xúc giờ lại càng sốt sắng muốn rút đao quay về thành.

Điều này trái ngược hẳn với điều A Mạch đoán, nàng cho rằng Thương Dịch Chi sẽ không lựa chọn tránh đại quân của Chu Chí Nhẫn, nào ngờ chàng lại cổ vũ binh sĩ tới giải vây cho Dự Châu, đi đối đầu với Chu Chí Nhẫn.

Tình cảnh này giống như cuộc họp tổng động viên trước khi xuất chinh.

A Mạch cảm thấy ngây ngô, rốt cuộc Thương Dịch Chi muốn làm gì? Cũng đồng nghĩa với việc Từ Tĩnh rốt cuộc muốn làm gì? Ba vạn quân mệt mỏi đấu với đại quân mười vạn ôm cây đợi thỏ của Bắc Mạc, dường như không để chút tâm trí vào việc thắng thua, lẽ nào đầu của Thương Dịch Chi và Từ Tĩnh đều đã bị ngựa của Từ Tĩnh đá rồi sao?

Đêm ngày hai mươi tháng mười một, Thương Dịch Chi dẫn liên quân Thanh Châu, Dự Châu nhổ trại, cả đêm đi về hướng thành Dự Châu. Lần này quân Dự Châu đi đầu, cho nên bọn A Mạch rơi lại phía sau. Vết thương trên chân nàng chưa khỏi hẳn, việc hành quân với tốc độ nhanh khiến miệng vết thương đã mọc vảy của nàng đau ê ẩm. Có điều thể lực nàng rất dồi dào, thậm chí còn tốt hơn cả các binh sĩ nam. Điều này khiến chính A Mạch cũng cảm thấy kỳ lạ, mấy năm nay nàng lưu lạc khắp nơi, có thể nói là không được ăn không được ngủ, không ngờ cơ thể lại ngày càng cường tráng.

Đường Thiệu Nghĩa mấy lần cưỡi ngựa đi ngang qua nàng, chàng nhìn nàng với ánh mắt vô cùng lo lắng, nhưng A Mạch chỉ khẽ lắc đầu, ra hiệu mình không sao. Trên đường hành quân thế này sẽ không dựng bếp nấu cơm, tới lúc ăn cũng chỉ cho binh sĩ dừng lại nghỉ tại chỗ, ăn lương khô mang theo, nếu lâu ngày không thấy nguồn nước, thì nước cũng sẽ thiếu nghiêm trọng.

Một vài binh sĩ trong đội A Mạch từ lâu đã uống cạn túi nước mang theo, lương khô lại rất khô cứng, cứ phải rướn cổ ra mà nuốt, tuy vậy vẫn phải cố mà ăn, không ăn thì không có sức hành quân, sẽ bị ăn roi của cấp trên. A Mạch uống rất ít, nước mang theo vẫn còn hơn nửa túi, thấy đám Vương Thất nuốt rất khó khăn liền đưa cho họ. Mấy người đỡ lấy túi nước rồi cười hì hì với A Mạch, tiếp đó vội vàng mỗi người một ngụm nhằm tống lương khô vào bụng. Trong lòng ai cũng biết nên họ chỉ uống rất ít nước, sau khi truyền tay nhau đủ vòng lại tới tay A Mạch, túi nước vẫn còn non nửa. A Mạch cũng không nuốt nổi miếng lương khô trong miệng, nàng định uống nước, nhưng nhìn thấy vết cặn lương khô dính trên miệng bình liền không uống nữa. Nàng cười rồi ném túi nước cho đám Vương Thất nói: "Các anh em uống đi, đệ không khát."

Đám Vương Thất thấy môi A Mạch nứt nẻ, biết nàng nói dối, nhưng không hề biết nguyên nhân A Mạch không uống là do sợ bẩn, lại cứ tưởng A Mạch quên mình vì mọi người, trong lòng ai cũng cảm phục.

Không có nước, A Mạch không dám ăn miếng lương khô to, đành phải cắn từng tí từng tí một, nàng muốn tiết thêm tí nước bọt để miếng lương khô trong miệng mềm ra, nhưng người nàng đã thiếu nước nghiêm trọng, đến cả nước bọt cũng ít, cuối cùng chỉ có thể vươn cổ cố gắng nuốt xuống. Đang lúc cố nuốt thì nhge thấy tiếng đội chính gọi, nói là Lục đại nhân muốn gặp. A Mạch vội vàng cất lương khô vào túi, quay người chạy về phía Lục Cương.

Tới được chỗ Lục Cương, A Mạch thấy hắn cũng đang ăn lương khô với nước, A Mạch tới Lục Cương vẫn cúi đầu chỉ chỉ về phía rừng xa xa. A Mạch nhìn Lục Cương không hiểu, Lục Cương cố gắng nuốt miếng lương khô xuống bụng, một lúc sau mới nói to: "Đường hiệu úy đợi ngươi ở đó, nói là có việc, ngươi đi nhanh về nhanh nhé, một lát nữa đại quân sẽ tiếp tục đi đấy."

Tên cận vệ đứng cạnh không nghe rõ Lục Cương nói gì, lại tưởng hắn muốn dặn dò gì đó liền vội vàng hỏi: "Đại nhân, đại nhân muốn gì ạ?"

Lục Cương đang lúc bực bội, trợn mắt nhìn hắn một cái rồi mắng:"Muốn cái mông của mẹ mày! Đây là lương khô sao?Răng ông cứng là vậy mà cắn còn khó khăn thế này!"

Tên lính ấm ức lắm nhưng cũng không  dám cãi lại, chỉ cúi đầu thầm nói, của ông còn mềm đấy, nếu như ông nếm của tôi, chắc chắn còn để lại hai vết răng cửa!

A Mạch chạy tới rừng cây, thấy Đường Thiệu Nghĩa dắt ngựa đang đợi ở đó, nàng không biết chàng tìm mình có chuyện gì, liền vừa thở hồng hộc vừa nói: "Đại ca, huynh tìm đệ có chuyện gì?"

Đường Triệu Nghĩa lấy túi nước trên ngựa xuống đưa cho A Mạch.

"Uống chút nước đi, cách chỗ này ba mươi dặm nữa mới có nguồn nước đấy, lát nữa hành quân còn ra mồ hôi, đệ không chịu nổi đâu."

A Mạch hơi do dự đỡ lấy túi nước nói: "Thế huynh thì sao?"

Đường Thiệu Nghĩa cười đáp: "Huynh cưỡi ngựa cũng đỡ hơn đệ, túi nước đem trên lưng ngựa cũng to, hơn nữa đi nhanh, không khát."

A Mạch nghe thấy vậy cũng không khách sáo nữa, mở nắp rót một nắp đầy. Nàng thực sự khát lắm rồi. Uống xong thấy Đường Thiệu Nghĩa cứ nhìn mình, A Mạch ngượng ngùng cười trả túi nước cho chàng rồi cất tiếng hỏi: "Đại ca, chúng ta thực sự phải đi cứu Dự Châu sao?".

Đường Thiệu Nghĩa không đáp, sau khi treo túi nước bên hông ngựa sau, quay người lại lặng lẽ nhìn A Mạch một lát rồi nói: "Về cã công lẫn tư, đệ đều không muốn đi Dự Châu."

Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa hơi thay đổi, trong mắt không giấu nổi vẻ thất vọng, chàng lặng lẽ đưa mắt đi nơi khác, nhưng lại nghe thấy A Mạch khẽ nói: "Nhưng Từ cô nương và tiểu Lưu Minh vẩn ở trong phủ sao?".

Sau khi Từ Tú Nhi và Đường Thiệu Nghĩa cùng nhau chạy tới Dự Châu, liền được sắp xếp ở sân trong của phủ chăm sóc tiểu Lưu Minh. Sau khi A Mạch tới Dự Châu đã cùng Đường Thiệu Nghĩa tới thăm Từ Tú Nhi một lần. Một lần nữa gặp lại nhau, ba người đều thổn thức không nguôi. Sau đó A Mạch cũng ở lại phủ theo Thương Dịch Chi, nhưng Từ Tú Nhi lại không thấy bóng dáng đâu nữa. Phần là nàng ta ở với phu nhân của Thạch Đạt Xuân ở sân trong. Sân trong và sân ngoài khác nhau, A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa không được phép vào. Nhưng kì thực nguyên nhân A Mạch cũng không muốn đi gặp Từ Tú Nhi là do cô ta mỗi lần gặp nàng đều rất kì cục, cứ liên tục nhìn trộm nàng, nhưng mỗi lần nàng đưa mắt nhìn lại, Từ Tú Nhi lại giật mình tránh mắt của nàng.

A Mạch cười đau khổ nói: "Cô ta gọi đệ một tiếng nhị ca, ba người chúng ta cùng trốn từ thành Hán Bảo ra, làm sao có thể hờ hững không để ý chứ, cho nên đi vẫn tốt hơn, cho dù không cứu được cô ta ra, ít nhất cũng coi là dốc hết sức, mọi chuyện đều nghe theo ông trời thôi."

Đội quân đằng xa đã nghỉ ngơi xong xuôi, tướng lĩnh bắt đầu hò hét quân lính đứng dậy xếp thành hàng đi về phía trước. A Mạch liếc nhìn đội ngũ một cái rồi nói: "Đại ca, đệ phải đi trước đây."

Đường Thiệu Nghĩa trầm ngâm không nói, A Mạch không hiểu nhưng nhìn thấy đội ngũ của mình đã gần dàn hàng xong, cảm thấy sốt ruột kêu to: "Đại ca? Nếu không có gì dặn dò, đệ phải đi trước đây."

A Mạch nói xong liền chạy, lúc này Đường Thiệu Nghĩa mới sực tỉnh, chàng gọi A Mạch lại, mím chặt môi, sau cùng nói: "A Mạch, huynh còn có nhiệm vụ khác, cho nên gặp nhau sẽ không tiện nữa, đệ nhớ phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy."

A Mạch thắc mắc không hiểu nhiệm vụ khác Đường Thiệu Nghĩa vừa nói là gì, nhưng cũng không còn thời gian hỏi kỹ, nàng đành gật gật đầu, nhìn về phía đội ngũ của mình ở phía xa kia đã bắt đầu di chuyển rồi.

Đường Thiệu Nghĩa dường như còn có điều gì chưa nói hết, chàng lại tiếp tục dặn dò: "Muốn mọi người phục mình, chỉ đối xử thân thiện thôi chưa được, mà phải cân bằng giữa ân và uy, nếu không đám lính sẽ cảm thấy đệ dễ bắt nạt đấy."

Sự nghi hoặc trong lòng A Mạch càng lớn hơn, Đường Thiệu Nghĩa trước giờ làm việc nhanh gọn, rất ít khi thấy chàng lắm chuyện như đàn bà thế này.

Đường Thiệu Nghĩa nhìn A Mạch bằng ánh mắt phức tạp, chàng vẫn muốn nói tiếp, nhưng thấy A Mạch đã sốt ruột tới mức cứ nhấp nhổm không yên, đành phải lắc đầu cười rồi xua tay nói: "Được rồi, mau đi đi."

Cuối cùng A Mạch cũng chở được chàng nói câu này, nàng chẳng kịp nói gì, vội vàng chạy về hướng đội ngũ của mình. Lúc quay về hơi muộn, Lục Cương ngồi trên ngựa hằn học trợn mắt nhìn nàng không nói gì. A Mạch nhân cơ hội đó chạy vội về đội, Vương Thất còn đang cầm binh khí cho nàng, thấy nàng thở hồng hộc chạy về, liền tò mò hỏi: "Ngũ trưởng có chuyện gì vậy?"

A Mạch lấy binh khí trên tay hắn, hờ hững nhìn hắn một cái không nói không rằng.

Ngày mười sáu thàng mười một, Thương Dịch Chi dẫn liên quân Thanh Châu Dự Châu tới phía bắc thành Dự Châu thì gặp kỵ binh Bắc Mạc ngăn lại. Kỵ binh Bắc Mạc tấn công rồi đi, quân Nam Hạ đột phá vòng vây về hướng dười thành. Lúc gần như phá được phòng tuyến của đại quân Bắc Mạc thì trong thành Dự Châu đột nhiên đốt lửa cảnh báo, khói đặc mù trời. Cùng lúc đó, từ trong thành thả rất nhiều diều xuống, trên đó viết:

"Thạch đầu hàng địch, trong thành có biến."

Thấy tình hình như vậy, tuyến đầu của quân Nam Hạ đại loạn, không ngờ chủ tướng Thương Dịch Chi mới chỉ hai mươi ba tuổi đầu đối mặt với nguy hiểm vẫn bình thản. Chàng bình tĩnh thay đổi thế trận, tiên phong biến thành hậu vệ, đại quân quyết đoán đi về hướng Tây. Lúc này, vòng vây của quân Bắc Mạc vẫn chưa nối vào nhau, chỉ còn biết giương mắt nhìn quân Nam Hạ thoát ra từ chỗ hổng.

Chu Chí Nhẫn thấy không cam tâm, phái kỵ binh đuổi theo, nhưng gặp sự ngăn trở của kỵ binh Nam Hạ, không ai ngờ Thương Dịch Chi lại bố trí kỵ binh mai phục ở vị trí này. Kỵ binh Bắc Mạc thương vong thảm hại, còn Thương Dịch Chi thì thong dong dẫn đại quân lui về dãy núi Ô Lan. Vừa vào vùng núi, ưu thế của kỵ binh giảm đáng kể, thêm vào đó địa hình núi hiểm yếu, phức tạp, trong lúc bất đắc dĩ, Chu Chí Nhẫn đành phải tạm thời bỏ qua, tập trung toàn lực tiếp quản thành Dự Châu.

Rút về dãy núi Ô Lan, quân Nam Hạ mới biết, bảy ngày trước khi quân Bắc Mạc vây thành, tướng giữ thành Dự Châu là Thạch Đạt Xuân thấy không xoay chuyển được tình thế nên đã phản quốc đầu hàng địch, đón đại quân Bắc Mạc vào thành. Hành động vây thành Bắc Mạc chỉ là dượng hiện trường giả để dụ Thương Dịch Chi vào bẫy. Một khi Thương Dịch Chi dẫn quân xông vào dưới thành sẽ bị đạ quân Bắc Mạc tấn công từ cả bên trong lẫn bên ngoài, cho dù Thương Dịch Chi có là tướng nhà trời hạ phàm thì cũng không có cách nào thoát. May mà quan ghi chép thủ phủ thành Dự Châu là một chí sĩ trung liệt, ông hết sức khinh thường hành động bán quốc đầu hàng của Thạch Đạt Xuân, tiếc là trong tay không có binh quyền, không có cách nào ngăn trở. Khi thấy tsc dẫn quân Thanh Châu, Dự Châu sắp trúng kế, trong lúc dầu sôi lửa bỏng này lại nghĩ được kế hay, ông ta phóng hỏa đốt một vài căn nhà trong thủ phủ, thả rất nhiều diều để báo cho Thương Dịch Chi.

Qua cuộc chiến này, quân Dự Châu sau khi được dàn trận tiên phong xong lại được bố trí bọc lót ở cuối nên thương vong rất nghiêm trọng, chết khoảng bảy, tám nghìn người, chỉ có quân Thanh Châu chỗ A Mạch dường như không có thương vong gì. Sau khi lui về nơi an toàn, không nói tới binh sĩ Dự Châu bên ngoài, đến cả tâm trạng của tướng lĩnh phía Dự Châu tới tham gia nghị sự trong lều của Thương Dịch Chi đều vô cùng chán nản. Họ cũng không thể tin nổi, cấp trên của mình lại đầu hàng phản quốc, sau khi mở cửa dẫn giặc vào thành xong còn phối hợp với giặc bày mưu hãm hại con dân của mình. Bản thân họ đã không màng sống chết để về cứu Dự Châu, nào ngờ thành Dự Châu đã bán đứng hết họ, điều này khiến họ sao có thể chịu được cú sốc này.

Mặt Thương Dịch Chi vẫn bình tĩnh vô cùng, chàng bình thản đưa mắt nhìn các tướng lĩnh trong trướng. Tướng lĩnh bên quân Thanh Châu đều rất phẩn nộ, do ngại Thương Dịch Chi nên không nói gì, nhưng nét ặt đó rõ ràng là đang chửi người Dự Châu chẳng ra làm sao. Sắc mặt mấy tướng lĩnh quân Dự Châu đều trắng tái, họ cảm thấy vừa ấm ức vừa ngượng ngùng, bởi chính họ là những người gào thét đòi về cứu Dự Châu. Nào có ai ngờ suýt nữa khiến toàn quân bị tiêu diệt.

Phó tướng Dự Châu cầm đầu cắn răng, cởi chiến bào quỳ dưới đất. Thương Dịch Chi vội vàng tiến lên giơ tay đỡ ông ta nói: "Trương phó tướng, phó tướng sao làm thế này? Mau đứng dậy đi."

Trưng phó tướng quỳ dưới đất không chịu đứng lên, một vài tướng lĩnh Dự Châu khác cũng quỳ theo. Thương Dịch Chi đỡ hết người này tới người khác, trong giây lát cảm thấy khó sử, vội vàng nhắc thị vệ: "Còn đứng đó làm gì? Còn không mau đỡ các đại nhân dậy."

Mấy người đang quỳ cũng không chịu đứng dậy, Trương phó tướng nói tiếp: "Tướng quân, đám bỉ chức đi theo Thạch Đạt Xuân bao năm nay, có chết cũng không ngờ ông ta lại là một tên gian tặc bán quốc đầu hàng giặc như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có đánh chết chúng tôi cũng sẽ không tin. Là chính bỉ chức kêu gào muốn đi cứu Dự Châu, suýt nữa hại đại quân mất mạng. Việc đã tới nước này bỉ chức cũng chẳng có gì để nói, mong Tướng quân truất hết chức của đám bỉ chức. Đám bỉ chức muốn về thành Dự Châu, kiểu gì cũng phải hỏi thẳng Thạch Đạt Xuân cho rõ ràng, sau khi đã giết lão tặc đó xong sẽ lấy cái chết để tạ tội."

Thương Dịch Chi trầm tư trong giây lát rồi hỏi: "Trương phó tướng, đám tướng lĩnh các ngươi là quân nhân của Đại Hạ ta, hay là quân của lão Thạch Đạt Xuân kia?"

Mấy người đều đồng thanh đáp: "Đương nhiên là quân nhân của Đại Hạ."

Lông mày lưỡi kiếm của Thương Dịch Chi xếch lên, mắt long lên nói: "Đã là quân nhân của Đại Hạ, vậy có liên quan gì tới Thạch Đạt Xuân hả? Lão ta phản quốc không đại diện cho Dự Châu phản quốc, với các ngươi, với cả quân Dự Châu chẳng có liên quan gì. Chúng ta vượt ngàn dặm xa xôi tới đây tấn công, thề cùng sống cùng chết, không nói đến tình bằng hữu giữa Dịch Chi ta và các vị, chúng ta chỉ nói đến đại nghĩa, tuy tướng sĩ chúng ta thuộc hai quân Thanh Châu và Dự Châu, nhưng trước tiên chúng ta là đàn ông Đại Hạ, là quân nhân Đại Hạ. Thứ chúng ta chung sức giữ không phải là một thành một trì, thứ chúng ta bảo vệ cũng không phải là dân của một thành, thứ chúng ta cùng nhau coi giữ chính là giang sơn xã tắc Đại Hạ, thứ chúng ta bảo vệ là hàng ngàn hàng vạn con dân Đại Hạ. Lẽ nào chỉ vì một lão Thạch Đạt Xuân mà phải chia rạch ròi Dự Châu và Thanh Châu sao? Ai không biết bất kể là tướng sĩ đang đứng ở đây hay là tử trận ở ngoài thành đều là con trung của Đại Hạ, là chiến sĩ trung nghĩa của Đại hạ ta."

Lời nói của Thương Dịch Chi khiến cho mọi tướng lĩnh đều khóc vì cảm động. Miệng Trương phó tướng run run, ông ta cúi người lạy một cái rồi nói không thành câu: "Có những lời này của Tướng quân, những anh em đã tử trận cũng không hối hận gì."

Thương Dịch Chi vội vàng dìu Trương phó tướng dậy, đưa mắt ra hiệu cho bọn thị vệ, mọi người vội vàng dìu các tướng lĩnh đang quỳ đứng lên. Thương Dịch Chi nói tiếp: "Trương phó tướng, nếu còn tín nhiệm Thương Dịch Chi này, thì mong Tướng quân đừng bao giờ nhắc tới chuyện phân biệt Dự Châu, Thanh Châu, bất kể là quân Dự Châu hay quân Thanh Châu, chúng ta đều là tướng sĩ của Đại Hạ, không có phân biệt nào cả."

Trương phó gật mạnh đầu. Từ Tĩnh vẫn đứng ở một bên đột nhiên cười nói: "Hai đội quân đã hợp thành một, không còn chia ra Dự Châu, Thanh Châu, vậy thì đừng gọi là quân Dự Châu quân Thanh Châu nữa."

Một tướng Thanh Châu đứng cạnh lên tiếng hỏi: "Không gọi là quân Thanh Châu quân Dự Châu thì gọi là gì?."

Từ Tĩnh vuốt chòm râu rồi nhìn Thương Dịch Chi cười nói: "Việc này thì phải nghe tướng quân thôi."

"Việc này..."Thương Dịch Chi vẫn hơi do dự.

Mấy tướng Dự châu thấy vậy liền đồng thanh nói: "Đám bỉ chức sau này chỉ phục tùng tướng quân mà thôi, xin tướng quân hãy đổi tên cho hai quân!."

Thương Dịch Chi hơi trầm tư trong giây lát, cuối cùng dõng dạc nói: "Được, mọi người đã coi trọng Thương Dịch Chi này như vậy, vậy gọi là quân Giang Bắc đi! Từ nay về sau sẽ không còn quân Thanh Châu và quân Dự Châu nữa, chỉ có quân Giang Bắc ta thôi."

Các tướng lĩnh đều nhất tề đồng ý.

Thương Dịch Chi nghiêm nét mặt, chắp tay hành lễ với mọi người: "Việc giành lại những vùng đất bị mất của Giang Bắc Đại Hạ ta đều dựa cả vào các vị."

Đêm hôm đó, trong thủ phủ thành Dự Châu, phu nhân của Thạch Đạt Xuân bưng bát cháo tới thư phòng của chồng, thấy chồng vẫn ngồi đờ trước bàn, liền đặt bát lên bàn rồi nhẹ nhàng nhắc: "Lão gia, dù gì lão gia cũng phải ăn thứ gì chứ."

Thạch Đạt Xuân chậm rãi lắc đầu, mắt Thạch phu nhân đỏ hoe, cố gắng không để nước mắt rơi. Thạch phu nhân cầu xin: "Lão gia, dù gì lão gia cũng phải ăn chút gì chứ, cho dù là để... Lão gia cũng ăn một chút đi, lão gia..."

Thạch Đạt Xuân chậm rãi tỉnh lại, lẫm lét liếc ra ngoài cửa đề phòng rồi nói: "Việc phóng hỏa thế nào rồi?"

"Khưu đại nhân... tự sát rồi, phòng hồ sơ đều đã bị đốt sạch, lửa còn lan tới nhà kho, đốt cháy hết áo quần mùa đông dự trữ rồi."

"Đồ đáng chết." Thạch Đạt Xuân lạnh lùng nói, nhưng trên nét mặt lại lỗ rõ vẻ bi phẫn, người ông ta khẽ run lên, rồi nói tiếp: "Thằng đó chỉ với một mồi lửa đã đốt cháy sạch mọi tài liệu quan trọng của Dự Châu ta, chết hẵng còn đễ dàng đối với hắn."

Thạch phu nhân vội vàng đặt tay lên bờ vai run run của Thạch Đạt Xuân, ghé sát vào tai ông ta khẽ nói: "Lão gia, thiếp hiểu, thiếp hiểu, lão gia chịu ấm ức, chịu khổ rồi."

Thạch Đạt Xuân buồn bã lắc đầu không nói gì. Ông không khổ, so với quan ghi chép Khưu xả thân vì nghĩa kia ít nhất ông vẫn còn sống, tuy bị mang tội là bán quốc, tuy bị dân chúng trong thành mắng là lão tặc, nhưng ông không khổ, bởi vì tất cả mọi việc ông làm đều là vì Đại Hạ. Hiện giờ ông chỉ lạnh lùng một điều, liệu chỗ nhu yếu phẩm kia có được vận chuyển an toàn vào núi không, liệu Thương Dịch Chi có thể thu phục được số tướng lĩnh trong quân Dự Châu của ông hay không.

Giấu quân ở núi, là điều trước giờ ông chưa từng nghĩ tới. Quân nhập sơn đầu, há chẳng biến thành thổ phỉ hay sao? Họ thực sự có thể hình thành một đội quân sắt được sao? Họ thực sự có thể thu phục Dự Châu và cả vùng Giang Bắc sao? Thạch Đạt Xuân rất nghi ngờ, nhưng quả thật ông không có lựa chọn nào khác.

Mùa đông năm thứ hai Thịnh Nguyên, Thành tổ dẫn quân vào núi Ô Lan, tự xưng là quân Giang Bắc. Ban đầu, triều đình không hiểu, mắng rằng: Dẫn binh vào núi, chiếm núi làm vua, binh không ra binh tướng không ra tướng, là thổ phỉ. Lúc đó mọi người cũng bình luận nhiều. Thành tổ cười: "Những người có tầm nhìn hạn hẹp, mặc kệ thôi."

Trích từ hạ thư – Thành tổ bản ký.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)