Truyện:Ước Hẹn Phù Hoa - Chương 50

Ước Hẹn Phù Hoa
Trọn bộ 54 chương
Chương 50
Kết cuộc chưa hẳn đã định
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Khi Tôn Dao quay lại cổng trường mẫu giáo để lấy xe thì đã là hơn một tiếng đồng hồ sau đó. Từ nhỏ, Tầm Tầm đã rất giỏi trong việc phán đoán sắc mặt người khác nên trong tình hình hiện tại, cậu nhóc không dám nhắc tới chú ngồi trên xe lăn nữa, chỉ biết chắp hai tay lại, cầu xin một cách đáng thương: "Xin dì đừng nói cho Nhậm Tư Đồ biết chuyện cháu trốn học. Dì Tôn Dao ơi, dì tốt nhất nhà mà..."

Khi hai người bọn họ về tới nhà thì Nhậm Tư Đồ vẫn chưa về.

Trong phòng khách rộng lớn trống trải chỉ có Tôn Dao đang im lặng không nói tiếng nào cùng Tầm Tầm đang mang tâm trạng nơm nớp lo sợ. trong nhà hết sức vắng lặng nên cả cô giúp việc cũng không khỏi thầm than vắn thở dài, cuối cùng đành lên tiếng hỏi Tôn Dao: "Chắc chắn tối nay cậu chủ không về nhà ăn cơm được rồi? Còn cô chủ thì sao?"

Tôn Dao cố vực dậy tinh thần, đang định trả lời cô giúp việc thì đúng lúc này, thang máy vang lên một tiếng "ting".

Đúng lúc vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Tôn Dao nhìn về phía cửa thang máy, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để nghênh đón bộ dạng mày ủ mặt ê của Nhậm Tư Đồ. Nhưng khi cửa thang máy được mở ra thì đập vào mắt cô lại là bóng dáng của Thời Chung.

Tôn Dao ngẩn ra.

Tầm Tầm thì không kìm được mà nhảy bật ra khỏi sofa, sung sướng reo lên: "Bố về!"

"Mặt trời mọc hướng Tây rồi sao? Sao tự nhiên anh lại có thời gian về nhà ăn cơm thế?"

Tôn Dao giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật ra lúc này ngoài trời đã tối đen, làm gì có tăm hơi của mặt trời đâu nữa.

Tầm Tầm nhìn thấy bố chân dài đã lâu không được gặp thì lập tức tươi cười hớn hở, chạy thẳng về phía Thời Chung và nhào vào lòng anh. Thời Chung vừa bế Tầm Tầm lên vừa nói với Tôn Dao: "Anh không về ăn cơm mà anh về để nấu cơm. Anh còn nợ con trai anh một bữa cơm thịt viên thủy tinh."

Nói xong còn không quên véo mũi Tầm Tầm một cái. Đối với Tầm Tầm, đúng là chuyện vui kéo tới dồn dập nên cu cậu ôm chặt lấy cổ Thời Chung, không chịu buông.

Bố mẹ của Tiểu Từ vốn đã có thành kiến với Thời Chung vì chuyện Tiểu Từ từng bị thương thay cho Thời Chung. Bây giờ Tiểu Từ lại nằm viện, Nhậm Tư Đồ đến thăm, bởi vì thân phận "bà Thời" của mình mà bị mấy vị phụ huynh làm khó cả buổi chiều, ngay cả chuyện đón Tầm Tầm tan học mà cũng không có thời gian để đi. Khi cô rời khỏi bệnh viện thì trời đã tối rồi.

Cuộc sống còn gì thê thảm hơn thế này?

Nhậm Tư Đồ về tới nhà, không kịp để ý tới chuyện gì khác, thấy Tôn Dao ngồi trên sofa thì cô cũng đi qua đó, ném mình và túi xách lên ghế, nhắm mắt lại, xoa xoa vùng trán, thuận miệng hỏi một câu: "Tầm Tầm đâu?"

Tôn Dao liếc về phía phòng bếp."Đang bận chuẩn bị bát đũa kìa."

Nhậm Tư Đồ "à" một tiếng rồi không nói gì nữa. Không lâu sau, giọng của Tầm Tầm liền vang lên lanh lảnh: "Mẹ mau qua đây, ăn cơm thôi!"

Tôn Dao nghe thấy thế thì đứng dậy nhưng Nhậm Tư Đồ vẫn dựa người vào sofa. Tôn Dao vỗ vai cô, cô cũng không nhúc nhích, chỉ nói: "Cậu ăn đi, mình ăn không nổi, để mình ngủ một lát đã!"

Tôn Dao không làm phiền cô nữa. Nhậm Tư Đồ nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, đột nhiên cảm thấy một hơi thở quen thuộc đang tới gần, cô lập tức mở mắt ra.

Đập vào mắt cô là gương mặt đang khẽ mỉm cười của Thời Chung.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng vén những sợi tóc vương trên trán cô.

"Sao anh lại về nhà?"

Thời Chung không trả lời, chỉ đưa tay ôm cô lên, đi thẳng về phía phòng bếp.

Nhậm Tư Đồ quên hết tất cả, chỉ biết nhìn chằm chằm vào anh, cho đến khi được anh đặt lên chiếc ghế bên cạnh bàn ăn thì mới giật mình phát hiện cái ôm công chúa hiên ngang của anh đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Tôn Dao thì đã quá quen với chuyện này, Tầm Tầm thì giả vờ che mắt lại nhưng thực tế thì đang quang minh chính đại nhìn lén qua các kẽ tay.

Thời Chung điểm nhẹ lên mũi Nhậm Tư Đồ."Có anh ở đây, em ăn được rồi chứ?"

Nhậm Tư Đồ không kìm được, bật cười một tiếng.

Một tuần sau.

Ảnh của Thời Chung lại được đăng lên các báo.

Không phải ở mục tin xã hội, càng không phải ở mục giải trí mà là tin đầu của bản tin kinh tế - tài chính.

"Tập đoàn Kính Nam đầu tư vào quảng trường Trung Hâm, dự định xây dựng quần thể trung tâm thương mại cỡ lớn."

Tin tức vừa được tung ra, khắp nơi đều chấn kinh.

Trước nay, tập đoàn Kính Nam chỉ tham gia các dự án riêng của tập đoàn mình, duy chỉ có lần này là đầu tư vào dự án do công ty khác làm chủ. Hơn nữa trong thời gian này, quảng trường Trung Hâm bị đình công do vụ án của Thời Chung nên đã bị những người trong giới gán cho cái tên là công trình bỏ hoang. Không ai ngờ hai công ty này lại có quan hệ làm ăn với nhau.

Từ tin tức mà báo chí đã tung ra thì có thể thấy được tập đoàn Kính Nam rất xem trọng dự án quảng trường Trung Hâm lần này. Người ta ước tính số vốn đầu tư lần này phải lên tới hàng tỷ đồng.

Các nhà đầu tư đã rút vốn khỏi quảng trường Trung Hâm trước đây giờ đứng ngồi không yên. Dự án mà mình vứt bỏ nháy mắt đã bị gã khổng lồ ngành bất động sản nuốt trọn, chỉ những người trong cuộc mới hiểu được cảm giác chua chát ấy.

Trước đó, Nhậm Tư Đồ chưa hề nghe được bất cứ tin tức nào từ phía Thời Chung. Tin tức tập đoàn Kính Nam đầu tư vào vừa được tung ra, Nhậm Tư Đồ mới nhớ ra một tuần nay Thời Chung đã có thể rảnh rỗi ăn cơm tối ở nhà và số lần tăng ca đã giảm đi nhiều. Quả nhiên là vì công việc của công ty đã có khởi sắc.

Nhưng sau khi biết được tin tức này, Nhậm Tư Đồ không đi tìm Thời Chung ngay mà tranh thủ giờ nghỉ trưa chạy tới studio mà Tôn Dao đang chụp ảnh. Tôn Dao đang làm người mẫu quảng cáo cho sản phẩm mới trong quý tới của một thương hiệu thời trang. Trong lúc nghỉ giải lao. Cô cứ bị giám đốc thiết kế của thương hiệu ấy khuyên răn: "Cưng à, hình cưng... mập hơn nhiều so với lần chụp quảng cáo trước đấy, nên giảm cân đi thôi."

Vẻ xấu hổ chợt lướt qua mặt Tôn Dao rồi biến mất. Cô cười hùa theo như đồng ý."Gần đây không đóng phim, em không để ý chút là tăng cân ngay. Chị biết chuyên gia dinh dưỡng nào giỏi không, giới thiệu cho em đi?"

Tôn Dao đang đối đáp qua loa kiểu câu được câu mất để ứng phó với giám đốc thiết kế thì có ai đó gõ cửa phòng nghỉ. Tôn Dao thở phào nhẹ nhõm. Nếu giám đốc thiết kế mà cứ dòm ngó vào cái bụng của cô nữa thì chắc cô sẽ bỏ của chạy lấy người mất.

"Mời vào."

Tôn Dao vừa nói xong, trợ lý của cô đã đẩy cửa bước vào."Chị Dao Dao, cô Nhậm đến tìm chị này!"

Nhậm Tư Đồ đứng ngay sau lưng trợ lý của Tôn Dao nên Tôn Dao chỉ vừa nhìn ra là thấy cô ngay. Sự xuất hiện đúng lúc của Nhậm Tư Đồ chính là cái cớ hoàn hảo để Tôn Dao có thể tránh mặt. Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp bước vào cửa phòng nghỉ thì Tôn Dao đã đi thẳng ra ngoài cửa, kéo cô đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói với giám đốc thiết kế: "Thật ngại quá, có bạn đến tìm em, em dẫn cậu ấy xuống dưới uống chút gì đó, khi nào chụp thì gọi em nhé."

Tôn Dao kéo Nhậm Tư Đồ xuống thẳng quán cà phê ở dưới lầu, lúc ấy mới có thể đỡ căng thẳng một chút. Nhưng vừa nghĩ đến mấy ngày gần đây, mình liên tục bị người ta chê là béo lên thì lòng Tôn Dao không khỏi cảm thấy lo lắng."Bụng mình càng ngày càng rõ, nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc sẽ không giấu được nữa mất."

Nhậm Tư Đồ nhìn kĩ bụng Tôn Dao một lát, sau đó nghiêm túc ngẩng lên nhìn vào mắt cô.

Vẻ mặt thản nhiên và bình tĩnh của Tôn Dao có thể lừa được giám đốc thết kế thương hiệu thời trang kia chứ làm sao qua mắt được cô.

"Một tiếng trước, báo chí đưa tin Từ Kính Nam đã đầu tư vào dự án của công ty Thời Chung, "

Tôn Dao không hề ngạc nhiên chút nào."Mình cũng đã đọc được tin này rồi, như thế chẳng phải tốt lắm sao?"

Tốt thì tốt, nhưng... Nhậm Tư Đồ không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho cô."Có phải cậu đã thỏa thuận gì đó với Từ Kính Nam không? Vì thế mới có thể khiến anh ta ra tay giúp đỡ."

"Anh ta bảo mình sinh con ra rồi kết hôn với anh ta." Như nhớ tới tình cảnh khi ấy, vẻ mặt của Tôn Dao trở nên khó coi hơn hẳn, nhưng cô nhanh chóng dùng nụ cười ung dung để che giấu tất cả."Có điều mình không hề nhận lời anh ta, còn trở mặt hoàn toàn vì chuyện này nữa. Mình cũng không rõ tại sao tự nhiên anh ta lại ra tay viện trợ."

Dáng vẻ này của Tôn Dao khiến Nhậm Tư Đồ bỗng cảm thấy lo lắng."Cậu thực sự không tính sinh đứa trẻ này ra sao?"

"Mình không biết." Cô đã liên lạc với bệnh viện rồi, nhưng vẫn không nỡ bỏ nên cứ kéo dài lịch hẹn phẫu thuật hết lần này đến lần khác."Thật ra mình cũng chẳng sợ miệng lưỡi thế gian nói mình "không chồng mà chửa", cùng lắm thì sau này không được diễn thiếu nữ nữa mà chuyển sang diễn thiếu phụ. Có điều... đôi khi mình lại nghĩ, nếu đã không thể nào cho nó một gia đình hoàn chỉnh thì mình thà rằng không sinh nó ra. Lỡ như sinh nó ra, sau này lớn lên nó lại hận mình thì phải làm sao đây? Giống như Tầm Tầm, mình rất sợ sau này lớn lên, biết được sự thật thì nó sẽ hận mình đến thấu xương mất."

Thật ra mỗi khi đứng trước mặt Tầm Tầm, nhất là nhìn thấy nụ cười giống hệt người nào đó, Tôn Dao phải dồn hết dũng khí mới dám đối mặt. Chẳng qua cô che giấu quá giỏi nên ngoại trừ Nhậm Tư Đồ, không ai có thể phát hiện ra. Giống như chiều hôm ấy, sau khi chụp ảnh xong và chạy thẳng về nhà Thời Chung, cô đứng trong thang máy, nhìn vào cánh cửa bóng loáng để tập cười cho thật tự nhiên.

Trong khoảnh khắc khi cửa thang máy vừa mở ra, nụ cười mà cô luyện tập nãy giờ đã đọng lại trên môi. Cô vừa đi vào nhà, vừa hành động giống như thường ngày, còn chưa thấy bóng dáng Tầm Tầm đâu mà đã vội gọi thật to về phía phòng đồ chơi: "Nhóc bảnh trai, mau ra đây xem dì Tôn Dao của con mang gì về cho con này!"

*****

Lớp học hè của Tầm Tầm đã tạm thời kết thúc. Hôm nay Nhậm Tư Đồ phải đi làm, Thời Chung thì càng không có thời gian để chăm sóc Tầm Tầm nên cả ngày cu cậu phải ở trong nhà, làm bạn với cô giúp việc. Lúc này, Tôn Dao không nghe được tiếng trả lời của Tầm Tầm nên hơi ngạc nhiên. Đúng lúc ấy, cô giúp việc từ trong phòng chứa đồ đi ra, Tôn Dao vừa đi về phía cửa phòng để đồ chơi đang mở toang, vừa hỏi cô ấy: "Tầm Tầm đâu ạ?"

"Nó ấy à, đi theo cậu chủ luôn rồi. Còn huênh hoang bảo là đi làm vệ sĩ cho cậu ấy."

"Cái gì?"

"Tầm Tầm chê ở nhà buồn quá nên theo cậu chủ đi họp luôn rồi." Nghĩ đến Tầm Tầm, Tôn Dao lập tức thấy lạnh cả người. Trưa nay cô còn nghe Nhậm Tư Đồ nói một câu: "Hôm nay Thời Chung sẽ đến tập đoàn Kính Nam họp cả ngày."

Sự hoảng hốt và phẫn nộ lập tức dâng đầy trong mắt Tôn Dao. Vì thế, khi cô xuất hiện tại đại sảnh của tập đoàn Kính Nam, hét vào mặt quản lý tầng sảnh là cô muốn gặp ông chủ của bọn họ thì người quản lý và bảo vệ hợp sức lại mà suýt nữa cũng không ngăn cản được cô.

Mãi đến khi hai tay vệ sĩ vẫn luôn bám theo Tôn Dao gọi điện thoại cho Trợ lý Tiêu thì Tôn Dao mới được lên lầu. Có thể nói, Tôn Dao đã bất chấp tất cả để xông vào phòng Từ Kính Nam nhanh và mạnh như một cơn gió lốc, khiến thư ký của Từ Kính Nam hoảng tới nỗi đứng bật dậy, giọng cũng trở nên the thé: "Cái cô này... cô... cô là ai?"

Nhưng Tôn Dao đã nhanh hơn một bước, đẩy cánh cửa phòng làm việc riêng của Từ Kính Nam ra. Trong phòng làm việc trống trơn, không một bóng người.

Lòng Tôn Dao nóng như lửa đốt."Từ Kính Nam đâu? Anh ta lại dụ Tầm Tầm đi đâu rồi?"

Không lâu sau, Tôn Dao liền nhìn thấy Tầm Tầm.

Nói chính xác hơn, từ xa xa cô đã nghe thấy tiếng hét ầm ĩ của Tầm Tầm đang không ngừng vang lên.

Không thể phân biệt được đây là tiếng hét do sợ hãi hay vui vẻ nên Tôn Dao chợt dừng bước, ấn đường cũng bất giác nhíu chặt lại. Giọng của Từ Kính Nam bỗng vang lên, khiến cô hoàn hồn trở lại: "Cẩn thận!"

Tôn Dao lập tức chạy vọt về phía phát ra âm thanh. Sau khi rẽ qua một chỗ ngoặt, cô hoàn toàn không ngờ được là mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng này...

Từ Kính Nam đang ngồi trên xe lăn, còn Tầm Tầm thì ngồi trên người Từ Kính Nam, trượt nhanh xuống một con đường hơi dốc nhưng không có chướng ngại vật.

Tốc độ lăn của xe rất nhanh, gió thổi vù vù làm tung bay mái tóc của Tầm Tầm, khiến cho Tầm Tầm hưng phấn đến độ hét toáng lên.

Còn Trợ lý Tiêu đứng bên cạnh thì có vẻ như đang ngậm ngùi không nói lên lời, như thể đang suy nghĩ: Anh Từ điên rồi sao vậy? Tự nhiên đi chơi cái trò nhảm nhí này với một đứa con nít, còn vui đến quên trời đất nữa chứ...

Tầm Tầm chơi đến nỗi trán đầm đìa mồ hôi, mãi đến khi bị Tôn Dao nhấc khỏi xe lăn thì nó mới phát hiện ra cô đã đứng phía sau nhìn bọn họ tự lúc nào.

Tầm Tầm đang chìm trong nỗi hưng phấn khi chơi trò cảm giác mạnh này, vẫn chưa hoàn hồn lại nên không hề nhận ra vẻ mặt của Tôn Dao hơi khác thường. Cu cậu nhận lấy tờ giấy mà Trợ lý Tiêu đưa, vừa lau mồ hôi vừa hỏi Tôn Dao: "Sao dì lại tới đây?"

Tôn Dao không nói một câu mà chỉ kéo tay Tầm Tầm, quay đầu định bỏ đi. Nhưng Trợ lý Tiêu nhanh tay lẹ mắt, lập tức bước ra chắn ngang đường của cô. Tôn Dao lườm Trợ lý Tiêu một cái, đang định gạt tay anh ta ra thì sau lưng đã vang lên giọng nói khách sáo đến lạ lùng của Từ Kính Nam: "Cô Tôn, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Tầm Tầm vẫn chỉ là một đứa trẻ nên sao có thể nhận ra đằng sau những lời nói khách sáo ấy ẩn chứa những sự hung hiểm gì, vì thế cậu nhóc còn khuyên Tôn Dao: "Dì Tôn Dao đừng tức giận nữa mà, lần trước chú ấy không cố tình làm con ngã xuống cầu thang đâu, con và chú ấy đã làm hòa với nhau rồi."

Tôn Dao không biết phải giải thích thế nào với thằng nhóc nên đành im lặng. Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, Từ Kính Nam đẩy xe lăn tới trước mặt Tôn Dao."Em định dẫn thằng bé đi đâu?"

"Không cần anh phải lo?"

"Đúng vậy, quả thật đây không phải chuyện của tôi, có điều nó đi theo Thời Chung đến đây, mà anh Thời thì đang đi khảo sát công trình thi công với phó tổng giám đốc của chúng tôi. Công trường làm việc không bằng phẳng lắm, chân tôi đi lại không tiện nên đành ở lại công ty. Anh Thời đã nhờ tôi trông coi thằng bé một lát."

Ẩn ý đằng sau những lời này rất rõ ràng: Thời Chung mới là bố của thằng bé, còn cô thật ra cũng chỉ như anh ta, không ai có tư cách dẫn nó đi đâu cả.

Nếu cả hai người đều không có tư cách dẫn Tầm Tầm đi, Từ Kính Nam lập tức nhìn sang phía Tầm Tầm, hỏi ý kiến cậu nhóc: "Cháu muốn đi theo dì Tôn Dao hay là ở đây chờ bố cháu về đón?"

Tầm Tầm không cần nghĩ ngợi mà trả lời ngay: "Cháu muốn ở đây đợi bố về."

Tôn Dao tức đến nỗi định phủi mông bỏ đi cho xong nhưng biết làm sao được, hiện giờ trong mắt Tầm Tầm chỉ có Thời Chung, không có Thời Chung thì không chịu đi nên cho dù có giận tới cỡ nào đi nữa thì Tôn Dao cũng không dám để một mình Tầm Tầm lại cho Từ Kính Nam. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cô đành nghiến răng nói với Tầm Tầm: "Được, vậy dì ở đây đợi chung với con."

Đột nhiên có thêm sự tồn tại của Tôn Dao, không khí trở nên khác hẳn. Tầm Tầm không dám gần gũi với Từ Kính Nam nữa mà ngoan ngoãn quay về phòng làm việc của Từ Kính Nam. Cứ thế, ba người chia thành hai bên, ngồi trên hai chiếc ghế sofa đối diện nhau, chẳng chuyện trò gì cả.

Cuối cùng, Tầm Tầm chịu hết nổi, bắt đầu đi lung tung trong phòng làm việc. Khi thì nghịch phá cái ghế tổng giám đốc, khi thì xoay mấy cây bút máy, leo lên giá sách lật vài quyển ra. Đáng tiếc trên giá sách toàn là bản gốc tiếng nước ngoài, Tầm Tầm không đọc được chữ nào nên hậm hực bỏ nó lại trên giá, sau đó chậm rãi bước tới bên cạnh sân gôn mini, nghịch phá gậy đánh gôn. Đáng tiếc, gậy đánh gôn được đựng trong túi gôn, Tầm Tầm có nhón chân cao cỡ nào cũng không thể rút mấy cây gậy ra được.

Một bàn tay rộng vững chãi đã rút cây gậy ra cho cậu bé.

Tầm Tầm quay đầu lại nhìn. Ngoại trừ Từ Kính Nam ra thì còn ai nữa chứ?

Từ Kính Nam đưa cây gậy đánh gôn cho Tầm Tầm."Muốn học không? Chú dạy cho cháu nhé?"

Tầm Tầm gật đầu.

Tuy Từ Kính Nam ngồi trên xe lăn nhưng hành động vẫn rất linh hoạt. Anh ta phanh xe lăn lại, để nó vững vàng không bị trượt nữa, sau đó thì kéo Tầm Tầm đến trước người mình, bắt đầu cầm tay, chỉ dạy cho Tầm Tầm."Đầu tiên, tư thế phải đúng chuẩn. Khoảng cách giữa hai chân phải rộng bằng vai, như thế mới có thể giữ vững trọng tâm cơ thể..."

Nhưng Tầm Tầm vừa đứng theo lời hướng dẫn của Từ Kính Nam thì chiếc gậy đánh gôn trong tay đã bị một sức mạnh có vẻ rất bất mãn giật lấy...

Người ấy chính là Tôn Dao.

Trong nháy mắt, Tầm Tầm đã bị Tôn Dao chiếm đoạt cây gậy. Khi nói chuyện với Tầm Tầm, cô không quên liếc ánh mắt khinh khỉnh về phía Từ Kính Nam. "Không cần anh ta dạy, dì cũng biết."

Từ Kính Nam cũng không tranh với cô, tự động lùi ra xa, lẳng lặng ngồi nhìn.

Chỉ nghe Tôn Dao dùng những lời gần như là y hệt anh ta để hướng dẫn: "Đầu tiên, tư thế phải chuẩn. Khoảng cách giữa hai chân phải rộng bằng vai, như thế mới có thể giữ vững trọng tâm cơ thể. Trọng tâm của cơ thể phải dồn vào hai gót chân, chỉ có giữ vững được..."

Mặt Tôn Dao đột nhiên trở nên tái mét, không thể nói tiếp được nữa.

Sau đó sau lưng cô vang lên giọng nói của Từ Kính Nam, không biết là từ trong hồi ức hay trong hiện thực: "Chỉ có giữ vững được trọng tâm thì mới có thể đánh ra một đường bóng đẹp."

Tầm Tầm hơi bực, ngẩng lên nhìn Tôn Dao, rồi lại nhìn Từ Kính Nam ở phía sau cách đó không xa."Hai người nói giống y như nhau!"

Làm sao mà không giống được chứ? Năm đó chính anh ta dạy cô đánh gôn mà...

Tôn Dao không quay đầu lại nhưng cứ cảm thấy có một ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào sau lưng mình, khiến da đầu cô cũng cảm thấy rờn rợn.

Nhưng cuối cùng, người phá vỡ im lặng không phải là Từ Kính Nam, càng không phải là Tôn Dao, mà là điện thoại di động của Tầm Tầm. Tầm Tầm vừa nghe đó là tiếng chuông cài riêng cho Thời Chung gọi tới thì lập tức bỏ rơi hai ngươi lớn kia, hớn ha hớn hở chạy tới chỗ sofa, lấy điện thoại từ ba lô của mình ra."Bố ơi!"

Tuy không biết Thời Chung ở đầu bên kia nói những gì nhưng nghe Tầm Tầm ngoan ngoãn trả lời thì cũng có thể đoán được cuộc trò chuyện giữa hai cha con ấm áp thế nào...

"Bố yên tâm đi, con rất ngoan, không chạy lung tung."

"Bố mau chạy qua đây đón con nhé, sau đó chúng ta cùng đi đón Nhậm Tư Đồ về nhà."

"Con muốn ăn thịt viên thủy tinh... muốn ăn lắm, không ngán đâu!"

"Vạn tuế! Bố là tuyệt vời nhất!"

Mang theo dáng vẻ đắc ý, cu cậu tuyên bố với Tôn Dao và Từ Kính Nam: "Trong vòng nửa tiếng nữa, bố con sẽ qua đây đón con. Tối nay bố còn nấu cơm cho con ăn, hai người có muốn cùng đi với con không? Tay nghề nấu nướng của bố con tuyệt lắm đấy..." Tầm Tầm vừa nói vừa không quên dựng ngón tay cái lên, nhưng đáp lại cậu nhóc lại là gương mặt cứng đờ gượng gạo của hai người lớn.

Tầm Tầm không quan tâm đến bọn họ, cũng không có lòng dạ nào chơi gôn nữa mà đặt mông xuống sofa, bắt đầu ngồi nhắn tin cho Nhậm Tư Đồ, bảo cô hết giờ làm thì đừng vội về ngay.

Quả nhiên, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau, Thời Chung đã đẩy cửa phòng làm việc của Từ Kính Nam ra.

Có lẽ Thời Chung không ngờ là Tôn Dao cũng có mặt ở đây nên hơi ngạc nhiên. Tầm Tầm thì chẳng để ý đến, định lao về phía Thời Chung và cho anh một cái ôm thật nồng nhiệt nhưng đáng tiếc đã bị Tôn Dao kéo giật lại."Tầm Tầm, con đợi ở đây trước đã, dì có chuyện cần nói với Thời Chung."

Vẻ mặt của Tôn Dao nghiêm trọng đến nỗi ngay cả Tầm Tầm cũng hiểu ra... lát nữa cô sẽ chất vấn Thời Chung rằng tại sao lại giao Tầm Tầm cho một người lạ trông nom...

Tầm Tầm lo lắng nhìn Thời Chung. Thời Chung chỉ liếc mắt coi như an ủi cậu bé, sau đó liền cùng Tôn Dao bước ra khỏi phòng làm việc.

Tầm Tầm không yên tâm. Thấy bóng của Thời Chung vừa khuất sau cánh cửa thì định rón rén chạy tới gần cửa để nghe lén nhưng đột nhiên cu cậu bị Từ Kính Nam gọi lại: "Tầm Tầm."

Tầm Tầm quay đầu lại.

Lần đầu tiên trong đời, Từ Kính Nam cảm thấy khó mở miệng đến thế. Anh ta nhìn Tầm Tầm một lúc lâu mới dè dặt hỏi: "Chú hỏi cháu một chuyện nhé. Nếu chú theo đuổi dì Tôn Dao của cháu thì cháu có phản đối không?"

"Nhưng hình như dì ấy rất ghét chú mà."

"Không phải hình như mà quả thật là rất ghét chú. Cho nên cháu càng phải giúp chú, được không?"

"Ừm..." Tầm Tầm nghiêng đầu, suy nghĩ hồi lâu, sau đó do dự nhìn về phía Từ Kính Nam."Nếu cháu giúp chú, có phải chú cũng sẽ giúp cháu không?"

"Đương nhiên là thế rồi, đôi bên cùng có lợi mà."

Lúc bấy giờ, Tầm Tầm mới yên tâm nói tiếp: "Mỗi lần bố cháu tới chỗ các chú họp xong thì có vẻ rất mệt mỏi, chú có thể đừng bảo bố cháu đến gặp quá nhiều, để bố cháu được nghỉ ngơi một bữa không?"

Từ Kính Nam mỉm cười."Không thành vấn đề."

Tầm Tầm đưa tay, muốn móc ngoéo với Từ Kính Nam. Từ Kính Nam vui vẻ đưa tay móc ngoéo.

Cứ như thế, Từ Kính Nam liền trở thành khách quen của nhà Thời Chung. Anh ta đến với tư cách là bạn của Tầm Tầm nên Nhậm Tư Đồ và Tôn Dao cũng không còn cách nào khác.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)