Vay nóng Tinvay

Truyện:Ước Hẹn Phù Hoa - Chương 51

Ước Hẹn Phù Hoa
Trọn bộ 54 chương
Chương 51
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Shopee


Mùa hè của Tầm Tầm đã hoàn toàn chấm dứt, cậu nhóc chính thức trở thành một học sinh tiểu học. Ngày đầu tiên đi học, cô giáo liền giao một nhiệm vụ cho các học sinh mới: dùng những tờ giấy xinh xắn để bọc những cuốn sách giáo khoa mới tinh vừa phát.

Ngày đầu tiên đến trường chưa cần học bài ngay nên Tầm Tầm được về sớm. Đeo chiếc cặp sách nặng trình trịch, bước ra khỏi cổng trường, Tầm Tầm đang nhìn ngó xung quanh để tìm xe của Thời Chung thì thấy ở phía xa xa, xó một chiếc xe sang trọng đang hạ cửa sổ xuống. Từ Kính Nam ngồi trên băng ghế sau, mỉm cười, vẫy tay với Tầm Tầm, ý bảo cậu bé qua đó.

Tầm Tầm hớn hở chạy đến bên cạnh chiếc xe nhưng chỉ lo nhìn vọng vào trong xe. Không thấy bóng dáng của Thời Chung đâu, Tầm Tầm rất thất vọng, "Bố cháu đâu rồi?"

"Bố cháu đang họp ở công ty."

Tầm Tầm không được vui cho lắm, cứ đứng ở ngoài xe, dẩu môi nói: "Đồ lừa đảo! Chẳng phải chú đã hứa là sẽ ít bắt bố cháu đi họp rồi sao?"

Từ Kính Nam cũng không tức giận, chỉ ung dung chỉ vào một cái hộp giấy đặt bên cạnh mình."Còn dám nói chú là kẻ lừa đảo nữa là chú không cho cháu cái này đâu đấy!"

Tầm Tầm đưa mắt nhìn vào trong. Trong cái họp giấy chính là mô hình người máy phiên bản giới hạn, rất tinh xảo, Tầm Tầm nghiêm mặt lại, đứng ngoài xe cân nhắc mất vài giây, sau đó ngoan ngoãn lên xe.

Trên đường đi, có cái miệng nói không ngừng không nghỉ của Tầm Tầm nên không khí chẳng buồn tẻ chút nào. Tầm Tầm kể những chuyện thú vị trong trường, oán trách cô bạn nhỏ hay thay lòng đổi dạ Lý Duệ Y lại không để ý tới mình nữa mà chỉ lo chơi với những bạn nam mới quen, sau đó thì hỏi Từ Kính Nam phải bọc sách vở như thế nào. Cứ thế, thời gian trôi qua một cách chóng vánh, chỉ trong chốc lát mà tài xế đã đưa Từ Kính Nam và Tầm Tầm tới trước tập đoàn Kính Nam. Phòng làm việc của Từ Kính Nam cũng có hàng loạt bìa bao sách đủ kiểu dáng và màu sắc được bày sẵn trên bàn làm việc, chờ đợi Tầm Tầm tới lựa chọn.

Nhưng rõ ràng là Từ Kính Nam đã đánh giá mình quá cao. Anh ta vốn nghĩ rằng bọc sách là một chuyện hết sức đơn giản nhưng không ngờ những quyển sách mà anh ta giúp Tầm Tầm bọc còn không đẹp bằng cậu bé tự bọc lấy. Nó không nhăn một góc thì cạnh đáy cũng không bằng phẳng. Tầm Tầm còn ngồi bên cạnh châm chọc anh ta: "Hồi nhỏ khi đi học, chú không bọc sách vở hả?"

Từ Kính Nam cúi đầu bọc cuốn sách, đáp: "Lúc chú còn nhỏ đều có bảo mẫu trong nhà bọc sách giùm chú."

"Thảo nào mà sách chú bọc lại xấu như thế."

Động tác của Từ Kính Nam bỗng khựng lại. Lần đầu tiên trong đời, anh bị người ta coi thường như thế, hơn nữa người chê anh lại là đứa học sinh lớp một. Vì thế, vẻ mặt anh Từ của chúng ta rất khó coi.

Ngay sau đó, Tiêu Viên - người nãy giờ vẫn không nói nửa lời - bỗng bị liên lụy dù hoàn toàn vô tội...

"Tiêu Viên, cậu sai ai đi mua mấy cái bìa bao này vậy? Cứng quá! Lập tức đi mua giấy bao sách mới mềm hơn về đây cho tôi." Từ Kính Nam liếc đôi mắt sắc lẹm về phía Tiêu Viên.

Ngay cả Tầm Tầm cũng nhận ra vì trình độ bọc sách của Từ Kính Nam có hạn nên sách bọc xong mới xấu như thế chứ liên quan gì tới mấy tờ bìa này đâu? Còn Tiêu Viên, cho dù trong lòng có âm thầm kêu than thì cũng chỉ có thể cúi đầu nhận sai."Dạ được, tôi đi ngay đây ạ."

Tiêu Viên vừa ra cửa phòng làm việc, còn chưa kịp nắm lấy tay vịn thì cánh cửa đã bị ai đó ở ngoài kéo ra.

Người đến là Thời Chung - anh vừa họp xong.

Tiêu Viên khẽ gật đầu chào hỏi với Thời Chung: "Giám đốc Thời."

Tầm Tầm vốn đang rất thân thiết với Từ Kính Nam vừa nghe thế thì lập tức quay đầu lại. Thấy đúng là Thời Chung thì cu cậu vội vàng bỏ mặc Từ Kính Nam, chạy về phía Thời Chung."Bố!"

Bóng dáng nhỏ nhắn của Tầm Tầm lướt qua người Từ Kính Nam nhanh như một cơn gió. Từ Kính Nam dùng bóng lưng cứng ngắc và trầm lặng để bày tỏ rằng mình đã bị tổn thương.

Tầm Tầm đang chạy được một nửa, không biết tại sao bỗng nhiên quay ngược trở về. Từ Kính Nam liếc thấy Tầm Tầm quay lại trước mặt mình thì trong mắt ánh lên vẻ vui sướng. Tầm Tầm liền chộp ngay hai quyển sách giáo khoa đã được bọc thật kĩ càng đang đặt trên bàn, ôm nó rồi chạy về phía Thời Chung, tàn nhẫn vứt bỏ Từ Kính Nam thêm lần nữa...

"Bố nhìn nè, con bọc sách đẹp lắm đúng không?"

Thời Chung nhận lấy hai cuốn sách từ tay của Tầm Tầm, xoa đầu cậu nhóc tỏ vẻ khen ngợi."Ừ, rất đẹp!"

Lúc này, Tầm Tầm nắm lấy tay Thời Chung."Bố họp xong rồi sao? Vậy chúng ta về nhà thôi."

Thời Chung gật đầu, dẫn Tầm Tầm đi về phía bàn làm việc, vừa thu dọn cặp sách cho Tầm Tầm vừa nói với Từ Kính Nam: "Chủ tịch Từ, chúng tôi về trước đây."

Ngoại trừ lặng lẽ gật đầu, Từ Kính Nam còn có thể làm gì được đây?

Tiêu Viên thấy thế, cảm thấy mình không cần phải đi mua bìa bao nữa nên lẳng lặng lui ra một bên, nhìn Tầm Tầm một tay nắm tay Thời Chung, tay kia ôm mô hình người máy do Từ Kính Nam tặng, theo Thời Chung rời khỏi đó. Trước khi ra về, nó còn không quên xát muối vào vết thương của Từ Kính Nam."Cháu về với bố trước đây, cảm ơn chú đã tặng mô hình người máy cho cháu, cháu sẽ giữ gìn thật cẩn thận."

Bên kia, Từ Kính Nam vốn đang cau có mặt mày, bây giờ lại có thêm cảm giác buồn bực vì mình làm mà người khác được hưởng.

Nhưng trong giây phút nỗi bực tức của Từ Kính Nam sắp bùng nổ thì bên tai anh ta lại vang lên giọng nói của Thời Chung, mặc dù anh đã ra đến ngoài cửa: "Chẳng phải cuối tuần này con đòi bố mẹ đến Happy Valley sao? Mời dì Tôn Dao và chú Từ đi cùng có được không?"

Từ Kính Nam lập tức quay đầu lại.

Chỉ thấy Tầm Tầm ngửa đầu nhìn Thời Chung, trả lời rất dễ thương: "Được ạ!" Nhưng Thời Chung không hề quay đầu lại, chân cũng không dừng bước, cứ thế mà dẫn Tầm Tầm rời khỏi đó dưới ánh mắt nhìn theo của Từ Kính Nam.

Khi Thời Chung đến dưới lầu của tập đoàn Kính Nam thì Tiểu Từ đã đậu xe ở bên ngoài chờ.

"Tối nay con muốn ăn gì?" Thời Chung vừa thắt dây an toàn cho Tầm Tầm vừa hỏi.

Trong nháy mắt, từ ông chủ oai phong của một công ty, Thời Chung đã biến thân thành ông nội trợ đảm đang một cách hết sức tự nhiên. Đối với Tầm Tầm,  có thể được thưởng thức tay nghề nấu ăn của Thời Chung chính là một chuyện hết sức vui vẻ. Cậu nhóc móc điện thoại di động ra, nhanh chóng trượt ảnh những món ăn ngon mà trước đây đã tìm kiếm trên mạng cho Thời Chung xem."Con muốn ăn món này, món này... và món này, món này nữa."

Trong mắt của Tầm Tầm, trong từ điển của bố chân dài chắc chắn không có những thứ mà anh không biết nấu. Quả nhiên, sau khi xem qua những bức ảnh các món ăn, Thời Chung lập tức vui vẻ đồng ý: "Không thành vấn đề."

Thời Chung ngồi vào trong xe, nhìn đồng hồ đeo tay."Bây giờ chúng ta đi siêu thị mua thức ăn, nấu xong chờ Nhậm Tư Đồ về rồi cùng ăn."

Đầu bên kia, Nhậm Tư Đồ biết được chồng yêu đã mua một đống đồ ăn dưới sự xui khiến của con trai nên vừa hết giờ làm là cô vội chạy về nhà ngay.

Nhưng xe vừa quẹo qua đường phụ thì điện thoại di động của cô đã vang lên.

Là điện thoại do Thịnh Gia Ngôn gọi đến."Em đang ở đâu vậy?"

Giọng của Thịnh Gia Ngôn gấp đến nỗi hơi run run, khiến cho Nhậm Tư Đồ cũng bất giác lo lắng theo."Em vừa tan ca, có chuyện gì thế?"

"Mau đến trường đón Tầm Tầm về ngay đi rồi bảo Thời Chung xem có chỗ nào thì dọn đến ở tạm vài hôm, tạm thời đừng về nhà. Tưởng Lệnh Thần điên rồi, anh sợ anh ta đi tìm em để tính sổ."

Đột nhiên nhắc đến Tưởng Lệnh Thần, bàn tay đang nắm vô lăng của Nhậm Tư Đồ không khỏi siết chặt hơn."Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"

Trong lúc nhất thời, Thịnh Gia Ngôn cũng không thể giải thích rõ ràng nên bèn ngắt điện thoại. Không lâu sau, âm báo tin nhắn Wechat của Nhậm Tư Đồ bỗng vang lên, Thịnh Gia Ngôn gửi cho cô cái tít của một tin tức vừa đăng: "Tưởng Minh Đức của công ty xây dựng Đức Lợi bị bắt vì bị tình nghi vi hãm người khác đưa hối lộ, Tưởng Lợi Đức giả bệnh để nhập viện."

Nhậm Tư Đồ vừa đọc tin tức vừa phải lo lái xe nên đầu óc căng thẳng đến nỗi gân trên trán nổi lên giần giật. Còn chưa đọc xong nội dung tin tức thì Thịnh Gia Ngôn điện thoại đến.

"Tin tức này tạm thời bị nhà họ Tưởng đè xuống nên bọn em không nghe được gì nhưng đoàn luật sư của bọn anh đã chạy tới bệnh viện rồi. Vì quan hệ giữa anh và em nên lần này họ cố ý gạt anh ra khỏi vụ này. Nhưng... Tưởng Lợi Đức tức đến nỗi phải nhập viện mà vẫn không quan tâm đến sức khỏe của mình, còn vội vàng gọi luật sư đến để thương lượng đối sách thì có thể đoán được tình hình đang gay go tới cỡ nào."

"Đây là chuyện nhà họ Tưởng, Tưởng Lệnh Thần tìm em tính sổ cái gì chứ?"

"..." Dường như Thịnh Gia Ngôn phải im lặng vài giây vì thấy khó xử. Nhưng tình hình cấp bách, anh vẫn phải cắn răng nói với cô: "Bởi vì anh nghe nói một phần chứng cớ mà cảnh sát thu được là do... Thẩm Thấm cung cấp."

Thẩm Thấm?

Đột nhiên nghe được cái tên này, Nhậm Tư Đồ vô thức phanh xe lại ngay.

*****

Khi tiếng phanh xe gấp chói tai vang lên thì giọng nói của Thịnh Gia Ngôn lại tiếp tục vang lên bên tai cô: "Anh tìm một cái cớ để chạy đến bệnh viện thì thấy Tưởng Lệnh Thần đang không ngừng gọi điện thoại cho Thẩm Thấm nhưng vẫn không gọi được. Tưởng Lệnh Thần điên rồi, nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài. Nếu chuyện này đúng là do Thẩm Thấm làm thì có lẽ lúc này Thẩm Thấm đã trốn rất kĩ rồi, chắc chắn Tưởng Lệnh Thần sẽ không tìm được cô ấy. Nhưng cái tên Tưởng Lệnh Thần này, một khi mà điên tiết lên thì chúng ta không hiểu nổi tư duy của anh ta đâu. Anh sợ anh ta không tìm được Thẩm Thấm thì sẽ đến tìm em."

Nhậm Tư Đồ vô duyên vô cớ dừng xe ở giữa đường nên cả một hàng xe dài ở phía sau đồng loạt nhấn còi inh ỏi. Khi ấy, Nhậm Tư Đồ mới thoát khỏi cơn chấn kinh, hoàn hồn lại, vội vàng khởi động xe, vừa tăng tốc chạy về nhà vừa nôn nóng gọi điện thoại cho Thời Chung.

Có Thời Chung bảo vệ Tầm Tầm nên Nhậm Tư Đồ chưa đến nỗi lo lắng quá...

Lúc này, Thời Chung vừa dừng lại trong bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà chung cư.

Trong cốp xe chất đầy những thứ vừa mua ở siêu thị về. Thời Chung xuống xe vòng ra phía sau để mở cốp. Tầm Tầm cũng lạch bạch chạy xuống theo, định xách đồ giúp Thời Chung.

Thời Chung thấy Tầm Tầm quá nhỏ, ở đây cũng chỉ vướng víu tay chân nên hất cằm về phía chiếc xe đẩy ở góc bãi đỗ xe, ý bảo Tầm Tầm chờ ở chỗ này, còn mình đi lấy chiếc xe đẩy lại đây.

Đúng lúc này điện thoại Thời Chung bỗng đổ chuông, màn hình hiển thị là "vợ yêu". Anh vừa nghe điện thoại vừa đẩy chiếc xe đẩy."A lô?"

"Nhà họ Tưởng xảy ra chuyện rồi, anh biết chưa?"

Đầu bên kia, Nhậm Tư Đồ hỏi ngay vào vấn đề khiến trong lúc nhất thời, Thời Chung không thể phản ứng kịp nên phải ngẩn người mất vài giây mới vội hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Nhậm Tư Đồ không có thời gian để kể đầu đuôi nên đành nói chuyện quan trọng nhất, giọng hết sức nghiêm túc: "Thẩm Thấm đã tố cáo nhà họ Tưởng với cảnh sát nên các anh đi siêu thị xong thì đừng về nhà. Tưởng Lệnh Thần biết địa chỉ nhà chúng ta, em sợ anh ta sẽ đến sinh sự."

Thời Chung nghe vậy, chân mày không khỏi cau lại. Tầm Tầm ở xa, thấy Thời Chung bỗng dừng bước thì nôn nóng đến độ phải vẫy tay gọi anh nhanh lên."Bố!"

Nhưng ngay lúc này, giọng của Tầm Tầm bỗng bị tiếng phanh xe chói tai lấn át. Một chiếc siêu xe cứ thế vắt ngang qua, chắn trước mặt Tầm Tầm. Chiếc xe thể thao đỏ rực như một con sư tử đang gầm rú, nuốt chửng tiếng nói của Tầm Tầm.

Trái tim Thời Chung bỗng nhiên ngừng đập. Anh vứt chiếc xe đẩy ở lại chỗ đó rồi chạy như bay về phía xe của mình. Tầm mắt của anh bị chiếc siêu xe kia cản trở nên không nhìn thấy đằng sau đó đã xảy ra chuyện gì nhưng trong bãi đỗ xe yên ắng dường như vang lên tiếng mở cửa xe, sau đó là tiếng bước chân đầy phẫn nộ, cuối cùng là tiếng kêu hoảng hốt của Tầm Tầm.

Thời Chung dùng tốc độ nhanh nhất để chạy qua đó. Tiếng hét của Tầm Tầm hòa chung với tiếng khởi động của chiếc siêu xe, sau đó nhanh chóng biến mất trước mặt Thời Chung.

Thời Chung lập tức leo lên xe của mình để đuổi theo chiếc siêu xe đó. Điện thoại của Nhậm Tư Đồ vẫn đang được kết nối, bên này xảy ra chuyện ầm ĩ như thế khiến cho cô ở đầu dây bên kia sốt ruột đến nỗi không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Thời Chung không dám giấu, mà cũng không dám nói thật, do dự một lát mới chịu trả lời: "Có người bắt có Tầm Tầm rồi, có lẽ là Tưởng Lệnh Thần."

Cho dù tốc độ của chiếc SUV có nhanh tới đâu thì cũng không thể sánh với tốc độ của chiếc siêu xe. Đuổi theo tới ngã rẽ thứ ba, Thời Chung không thấy tăm hơi của chiếc xe thể thao màu đỏ ấy trong dòng xe đông nghịt nữa.

Hai mươi phút sau, Nhậm Tư Đồ chạy đến chỗ cảnh sát giao thông thì thấy Thời Chung đang cau mày thật chặt.

Con bị bắt đi ngay trước mắt, Thời Chung phải báo cảnh sát rồi cùng họ đến chỗ cảnh sát giao thông để xem camera giám sát đường phố. Siêu xe màu đỏ rực, số lượng có hạn nên rất dễ nhận ra. Nhưng Tưởng Lệnh Thần hết sức xảo quyệt. Anh ta chạy dọc theo cây cầu vượt này không bao lâu thì liền rẽ sang đường nhỏ, chỉ chốc lát sau đã biến mất trong một con đường không có camera giám sát.

Nhậm Tư Đồ nhìn những màn hình giám sát dày đặc ở phòng cảnh sát giao thông không chớp mắt, trong lòng hết sức bất an. Thời Chung vốn cũng đang nhìn chằm chằm, vô tình liếc mắt qua, thấy trên mu bàn tay của Nhậm Tư Đồ có vết máu thì vội vã cầm tay cô lên xem."Sao tay em lại chảy máu thế?"

Nhậm Tư Đồ đang rất lo lắng nên không thể cười nổi, chỉ có thể lắc đầu, nói: "Không phải máu của em mà là của Tôn Dao. Cậu ấy vốn cũng định chạy tới đây nhưng vì vội quá nên bị vấp ngã. Từ Kính Nam sai vệ sĩ trông chừng cậu ấy, không cho cậu ấy ra khỏi bệnh viện nửa bước."

Không lâu sau, điện thoại của Nhậm Tư Đồ bỗng đổ chuông.

Là một số điện thoại lạ.

Nhậm Tư Đồ ngước mắt nhìn Thời Chung. Bây giờ cô vẫn chưa định thần lại được, bàn tay đang cầm điện thoại cứ run bần bật. Thời Chung giữ tay cô lại, tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Xung quanh toàn là cảnh sát. Dưới sự im lặng ra hiệu của họ, Nhậm Tư Đồ bắt đầu nghe máy.

Vừa ấn nút nghe, đầu bên kia liền vang lên giọng nói hoảng hốt của Tầm Tầm: "Mẹ ơi!"

Giọng nói mang theo vẻ nức nở của Tầm Tầm khiến Nhậm Tư Đồ cảm thấy càng thêm nóng ruột. Nhưng cô vừa đunh lên tiếng thì đầu dây bên kia đã đổi thành giọng nói của Tưởng Lệnh Thần: "Bảo Thời Chung nghe điện thoại đi."

Thật ra điện thoại đã được bật loa ngoài, toàn bộ những người trong phòng giám sát camera này đều nghe thấy. Mắt Thời Chung tối sầm lại, dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người, anh lên tiếng: "Đừng làm tổn thương tới con trẻ, nó hoàn toàn vô tội. Anh có yêu cầu gì thì có thể nói với tôi."

Tưởng Lệnh Thần cười trào phúng."Yên tâm đi, tôi sẽ không làm tổn thương đứa trẻ này. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, giao Thẩm Thấm ra đây. Cô ta đã chơi tôi một vố, tôi không thể tha cho cô ta được."

Nói xong, anh ta liền cúp máy.

Cảnh sát nhanh chóng tra ra số điện thoại nhưng đáng tiếc chẳng giúp được gì."Là điện thoại công cộng, có truy được địa chỉ thì cũng vô dụng. Nếu anh ta đã đưa ra yêu cầu thì chắc chắn sẽ gọi đến nữa."

Nhưng cứ tiếp tục chờ đợi thế này thì cũng không phải cách hay. Bọn họ ở ngoài sang, Tưởng Lệnh Thần ở trong tối, vì sự an nguy của Tầm Tầm, Thời Chung đành thử liên lạc với Thẩm Thấm.

Nhưng gọi vào số của Thẩm Thấm thì người nghe lại là viên cảnh sát phụ trách vụ án của nhà họ Tưởng lần này.

Người phụ trách chuyên án này từ chối thẳng thừng."Thật xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ hành tung của cô ấy cho các anh khi chưa có sự đồng ý của cô ấy được."

Một phần nguyên nhân cũng là xuất phát từ lợi ích của bọn họ."Thật ra hai người Tưởng Lợi Đức, Tưởng Minh Đức luôn có mặt trong danh sách đen của chúng tôi hai năm nay nhưng khổ nỗi thế lực ngầm của nhà họ Tưởng ở thành phố này đã cắm rễ quá sâu, chúng tôi không tìm được lý do để bắt đầu tấn công. Cô Thẩm vô tình lại ghi được nội dung cuộc nói chuyện của Tưởng Minh Đức và tố cáo với chúng tôi bằng thư nặc danh. Nhưng đoạn ghi âm ấy vẫn chưa đủ để tố cáo Tưởng Minh Đức nên trong ba tháng sau đó, dưới sự sắp xếp của chúng tôi, cô Thấm đã tiếp tục tìm thêm những chứng cứ có sức thuyết phục hơn, đủ để chúng tôi chính thức lập hồ sơ khởi tố Tưởng Minh Đức. Đến lúc ấy, cô Thẩm phải ra tòa làm chứng giúp chúng tôi nên tôi không muốn cô Thẩm xảy ra bất cứ chuyện gì vào lúc này."

Thời Chung cắn răng để kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng, nếu không anh đã quăng vỡ điện thoại rồi.

Thời Chung tự mình đến tổ chuyên án một chuyến. Sau vài lần qua lại, cuối cùng người của tổ chuyên án mới nhượng bộ đôi chút."Chúng tôi có thể nhắn lời của anh cho cô Thẩm biết, xem cô ấy có bằng lòng hay không."

Vì thế, lại là quãng thời gian chờ đợi trong sự sốt ruột.

Chờ đợi điện thoại của Tưởng Lệnh Thần.

Chờ đợi câu trả lời của Thẩm Thấm.

*****

Nhậm Tư Đồ liên tục nhận được năm cuộc điện thoại của Tôn Dao. Tôn Dao càng nói thì tâm trạng càng tồi tệ, gần như không thể chịu nổi nữa. Tiếng khóc như đứt từng khúc ruột ấy khiến Nhậm Tư Đồ càng thêm nóng lòng. Cảnh sát phụ trách vụ án bắt cóc lần này cùng tổ chuyên án vụ nhà họ Tưởng đã trao đổi với nhau vài lần nhưng vẫn không có kết quả. Khi tất cả mọi người đều bất lực bó tay thì Thời Chung nhận được tin nhắn của Từ Kính Nam.

Trong tin nhắn là một địa chỉ.

Thời Chung vội vã gọi lại, câu trả lời anh nhận được khiến người ta cảm thấy mừng rỡ.

"Đây là địa chỉ nơi Thẩm Thấm đang ở hiện nay." Giọng của Từ Kính Nam coi như vẫn còn bình tĩnh."Tôi đang trên đường đến đó."

"Chắc chắn là địa chỉ này chứ?"

"Ở Bắc Kinh này, không có người tôi muốn tìm mà không tìm được."

Khi Thời Chung đến khách sạn mà Từ Kính Nam vừa cho biết địa chỉ đã nhìn thấy chiếc xe của anh ta hiên ngang đậu ở đó rồi.

Ngoại trừ xe của Từ Kính Nam, những chiếc xe khác không được phép chạy trên vòng xoay phía trước khách sạn nên Thời Chung đành phải xuống xe, đi bộ qua đó. Khi anh đến phía trước đầu xe của Từ Kính Nam thì phát hiện cửa xe đang được mở. Từ Kính Nam ngồi trên băng ghế sau. Toàn bộ sự nôn nóng của anh ta đều được thể hiện qua động tác không ngừng gõ tay của mình.

Vì cả cái vòng xoay đều cấm xe chạy vào nên chiếc xe của Từ Kính Nam liền trở thành tiêu điểm trên đoạn đường ấy, không ít người ngoảnh đầu lại nhìn về phía này bằng ánh mắt tò mò. Thời Chung vừa đến gần, Từ Kính Nam phát hiện ra anh thì nới với giọng hơi căng thẳng: "Vệ sĩ của tôi sẽ dẫn cô ta xuống đây ngay."

"Cô ta" mà Từ Kính Nam nói là ai, Thời Chung không cần phải nghĩ nhiều, bởi vì Từ Kính Nam vừa nói xong thì Thời Chung đã nghe thấy trong khách sạn vang lên tiếng huyên náo.

"Thả rôi ra! Tôi đã nói là không đi rồi mà, dựa vào đâu mà các người bắt tôi xuống đây!"

Vừa nghe là giọng của Thẩm Thấm, Thời Chung đưa mắt nhìn sang thì thấy Thẩm Thấm đang bị hai gã trai cao to vạm vỡ kéo lê về phía cửa khách sạn.

Nhưng bất luận Thẩm Thấm có phản kháng thế nào thì cũng không có lấy một bảo vệ ở xung quanh bước lên ngăn cản, tất cả đều mặc cho Thẩm Thấm bị những người này bắt đi.

Mãi đến khi bị lôi tới cửa khách sạn, Thẩm Thấm vẫn còn cầu cứu anh chàng tiếp viên ở cửa."Báo cảnh sát giúp tôi. Tôi không quen những người này, bọn họ..."

Thẩm Thấm vừa nói vừa phẫn nộ nhìn hai vệ sĩ. Nhưng ngay sau đó, cơn phẫn nộ trong mắt cô lập tức tan biến.

Bởi cô nhìn thấy Thời Chung đứng cách đó không xa.

Hai tay vệ sĩ nhanh chóng lôi Thẩm Thấm đang chìm đắm trong sự im lặng kia tới trước mặt Từ Kính Nam và Thời Chung.

Anh chàng tiếp tân ở cửa không rõ tình hình vội chạy theo sau, không dám khinh suất rat ay mà chỉ dám hỏi nhỏ Thẩm Thấm: "Cô à, cô có cần giúp đỡ gì không?"

Thẩm Thấm e dè nhìn Thời Chung, ấp a ấp úng: "Tôi..."

Đúng lúc này, quản lý tầng sảnh vội vàng chạy ra, không nói tiếng nào liền túm lấy anh chàng tiếp tân ở cửa và lôi vào trong. Lúc này, Từ Kính Nam cũng lạnh lùng lên tiếng nói với Thẩm Thấm: "Đây là khách sạn của tôi. Tôi muốn dẫn cô đi, bọn họ dám nói tiếng "không" hay sao?"

"..."

Thẩm Thấm không biết nói gì nữa.

Cứ thế, vệ sĩ ép buộc Thẩm Thấm phải lên xe. Lúc này Thời Chung đột nhiên ngăn cản hành động của họ, nói với giọng rất bình tĩnh: "Thả cô ấy ra đi."

Vệ sĩ chần chừ một chút, không dám thả Thẩm Thấm ra nên đành đưa mắt nhìn Từ Kính Nam, âm thầm xin chỉ thị của anh ta.

Tuy Từ Kính Nam và Thời Chung chỉ mới quen biết nhau trong một thời gian ngắn nhưng anh ta rất tôn trọng người cùng trang lứa, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng này. Khiến dự án quảng trường Trung Hâm hồi sinh, ngoại trừ số vốn khổng lồ của anh ta rót vào thì năng lực của Thời Chung mới chính là nền tảng quan trọng nhất.

Về phần Tầm Tầm...

Thời Chung thật lòng coi Tầm Tầm như con trai mình, chỉ dựa vào điểm này, Từ Kính Nam đã có thể tin tưởng anh. Từ Kính Nam khẽ gật đầu với vệ sĩ, khi ấy vệ sĩ mới thả Thẩm Thấm ra, im lặng lùi ra sau nửa bước.

Thẩm Thấm xoa cổ tay bị bóp đau, không dám ngước lên nhìn Thời Chung. Thời Chung không vội vã, cũng không làm khó cô như những vệ sĩ kia, anh chỉ im lặng một lúc rồi nói: "Tầm Tầm là con trai anh, anh không muốn nhìn thấy nó xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu em thực sự không muốn giúp anh chuyện này thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng em."

"..."

"Nếu em không muốn thì bây giờ cứ đi lên lầu đi, anh đảm bảo những vệ sĩ kia sẽ không ngăn em nữa. Còn nếu em đồng ý thì bây giờ hãy đi theo bọn anh, anh đảm bảo Tưởng Lệnh Thần không thể động vào một sợi tóc của em."

Thẩm Thấm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thời Chung.

Tình cảnh này giống như đã từng xảy ra, như lần đầu tiên gặp anh, cô bị một người khách dê xồm sàm sỡ trong phòng VIP nhưng khổ nỗi tiền rượu của khách vẫn chưa tính xong mà cô thì cần số tiền ấy để đóng học phí. Anh yêu cầu cô rời khỏi đó, nhưng ngặt là tuần sau sẽ khai giảng nên cô chần chừ không muốn đi. Khi đó, anh nói với cô rằng: "Tôi đảm bảo đến lúc đó tiền học phí của cô sẽ không thiếu một xu. Mau đi đi."

Lúc ấy, ngay cả tên của cô anh còn không biết, càng không biết cô đang học trường nào nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Thẩm Thấm vẫn tin vào ánh mắt hết sức kiên định của anh nên bỏ tiền rượu lại mà đi ra ngoài.

Một tuần sau đó, một số tiền học bổng đã được chuyển đến tài khoản của cô.

Tìm hiểu nguồn gốc của số tiền học bổng này, cô mới biết được tên của người đàn ông thân thông quảng đại đó, cái tên vừa kỳ lạ vừa đặc biệt: Thời Chung...

Sau một hồi im lặng, Thẩm Thấm liền không nói tiếng nào, bước lên xe.

Chiếc xe lao nhanh như gió.

Lúc này, điện thoại của Nhậm Tư Đồ đang ở chỗ Thời Chung. Điện thoại vừa đổ chuông, Thời Chung nhìn thấy một dãy số lạ hiển thị thì ấn ngay nút nghe, sau đó đặt điện thoại vào tay Thẩm Thấm.

Thẩm Thấm nhìn vào mắt Thời Chung, liền hiểu ngay ý của anh. Cô nhận lấy điện thoại, không đợi đầu bên kia lên tiếng, cô đã nói trước: "Là tôi đây."

Trong xe rất yên tĩnh, Từ Kính Nam và Thời Chung đều nghe được giọng nói của Tưởng Lệnh Thần ở đầu bên kia: "Trốn tôi mấy ngày trời, cuối cùng em cũng chịu ló mặt gặp tôi rồi sao?"

"Đừng vòng vo nữa. Tôi sẽ đến tìm anh như ý anh muốn, anh đang ở đâu?"

Ngay cả Thời Chung cũng chưa từng nghe Thẩm Thấm nói với giọng lạnh lùng và vô tình như thế, nên hàng mày bất giác nhíu chặt lại. Trong tình hình bây giờ, chọc giận Tưởng Lệnh Thần không phải là cách hay. Nhưng hiển nhiên, Tưởng Lệnh Thần không hề bị những lời nói lạnh lùng của Thẩm Thấm làm cho ảnh hưởng, anh ta chỉ nói: "Lẽ ra em phải đoán được tôi đang ở đâu chứ?"

"..."

"Tôi biết chắc chắn các người đã báo cảnh sát. Tôi nói trước, tôi có thể để cảnh sát đi theo em đến đây nhưng tôi không cho phép bọn họ đặt chân vào căn nhà này nửa bước. Tôi không có ý định làm hại đứa trẻ ấy, nhưng nếu có cảnh sát bước vào nhà tôi thì cả đời này các người cũng đừng mong gặp lại nó nữa."

Nói xong, Tưởng Lệnh Thần cúp máy.

Tay Thẩm Thấm cứng đờ, nắm chặt chiếc điện thoại đang phát ra những tiếng tút tút. Sau khi định thần lại, cô vội vàng vỗ vào lưng ghế người lái xe."Đến biệt thự Bình Đức bên bờ biển."

Ngay cả người lái xe cũng chưa từng nghe đến tên của nơi này nên Thời Chung và Từ Kính Nam lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau ngầm trao đổi.

Cuối cùng, người lái xe đành mở hệ thống định vị, chạy theo chỉ dẫn trên bản đồ. Thời Chung không khỏi nghi ngờ."Em chắc là anh ta đang ở đó chứ?"

"Em không đoán sai đâu. Tưởng Lệnh Thần đã dẫn em đến đó một lần. Năm ấy, mẹ của anh ta đã đốt lò than để tự sát trong căn phòng ngủ nơi đó."

Trời đã vào đêm, gió biển thổi mơn man, tháp quan sát phía xa xa đang phát ra những luồng sáng êm dịu. Thế nhưng, không ai có lòng dạ thưởng thức cảnh biển đêm lãng mạn, thơ mộng này. Khi xe của cảnh sát theo sát xe của Thời Chung, chạy lên bờ đê thì ai nấy đều nhìn thấy chiếc siêu xe màu đỏ rực của Tưởng Lệnh Thần.

Chiếc xe thể thao ấy đỗ bên cạnh một ngôi biệt thự trong hàng loạt ngôi biệt thự bên bờ biển, trong hết sức bắt mắt, chứng tỏ Thẩm Thấm không đoán sai.

Từ Kính Nam vốn định đến đây cùng Thời Chung nhưng Thời Chung cân nhắc một lúc rồi đột nhiên hỏi anh ta: "Anh mất thời gian bao lâu để tra ra được bệnh viện mà Tưởng Minh Đức đang nằm."

Đều là những người thông minh Thời Chung không cần nói nhiều, Từ Kính Nam đã hiểu ra ngay, trả lời: "Vậy thì chia nhau ra hành động." Sau đó, hai người đường ai nấy đi. Thời Chung dẫn Thẩm Thấm đi gặp cảnh sát. Cảnh sát đã đặt máy nghe trộm bên dưới áo của Thẩm Thấm. Theo yêu cầu của Tưởng Lệnh Thần, một mình Thẩm Thấm đi vào biệt thự, những người khác ở lại bên ngoài, chờ đợi chỉ thị tiếp theo.

Tất cả mọi người, kể cả Thời Chung đều cho rằng Tầm Tầm đang ở bên cạnh Tưởng Lệnh Thần. Nhưng Thẩm Thấm bước vào biệt thự được một lát thì thấy máy nghe trộm liền vang lên giọng nói của cô: "Tầm Tầm đâu?"

Tưởng Lệnh Thần ngồi trên chiếc ghế da bên cạnh cửa sổ. Cửa sổ sát sàn đang mở toang, bức rèm bằng lụa trắng được những làn gió biển thổi tung bay phất thới. Thẩm Thấm nhớ ra Tưởng Lệnh Thần từng kể với cô rằng mẹ ruột của anh ta đã ngồi ở vị trí này, dùng lò than tự tử. Bây giờ Tưởng Lệnh Thần ngồi đúng vị trí đó nhưng không có dáng vẻ muốn tự sát mà ngồi trông như muốn băm vằm cô gái đang đứng trước mặt mình thành trăm nghìn mảnh, để hả mối hận trong lòng. Vì thế, giọng nói của anh ta cũng mang đầy vẻ châm chọc: "Chẳng phải em nói em ghét Nhậm Tư Đồ nên ghét luôn những gì liên quan tới cô ta sao? Em đã trốn tôi nhiều ngày nay, tôi không ngờ em lại chủ động xuất hiện chỉ vì muốn cứu một đứa trẻ đấy."

Đương nhiên những lời này đã rơi vào tai Thời Chung một cách rõ ràng, sắc mặt của Thẩm Thấm hơi hoảng hốt, vô thức cúi đầu liếc nhìn vạt áo của mình. Tưởng Lệnh Thần lập tức bắt được cơ hộ, nhanh nhẹn đứng bật dậy, áp sát Thẩm Thấm, sau đó đưa tay giật lấy thiết bị nghe trộm dưới áo cô.

Tưởng Lệnh Thần nhìn thiết bị nhỏ xíu kia, mỉm cười, rồi nụ cười ấy đột nhiên tắt hẳn. Bị cùng một người phản bội, hết lần này đến lần khác, sao anh ta không bực tức cho được. "Tại sao lại đối xử với tôi như thế?"

Thẩm Thấm cắn răng không nói.

Tưởng Lệnh Thần điên tiết, ném mạnh thiết bị nghe trộm xuống đất, sau đó nắm tóc của Thẩm Thấm."Rõ ràng em từng nói là em yêu tôi!"

Thẩm Thấm bị anh ta túm tóc nên mặt bị buộc phải ngửa lên, nhưng ngược lại, cô trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Cô bật cười như thể đang nghe thấy một cậu chuyện buồn cười nhất trên đời."Có những lời ngon tiếng ngọt nào mà Tưởng Lệnh Thần anh chưa từng nghe qua? Tôi nói tôi yêu anh thì anh tin ngay à?"

Tưởng Lệnh Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Thấm. Còn cô thì nhìn thẳng vào mắt anh ta, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.

Điều này khiến cho Tưởng Lệnh Thần - người trước nay vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn, không biết trời cao đất dày là gì - cũng phải cảm thấy nhói lòng...

Đúng vậy. Trước nay anh ta đã nghe qua không biết bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, sao lại đi tin cô chứ?

Sao lại phải... tự lừa dối lòng để đi tin tưởng cô ta?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-54)