Truyện:Đen Trắng (Tiểu Thành) - Chương 11

Đen Trắng (Tiểu Thành)
Trọn bộ 25 chương
Chương 11
Cô ấy là kiểm sát trưởng
0.00
(0 votes)


Chương (1-25)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Dưới sự chăm sóc chu đáo của rất nhiều người, thiếu gia Đường Dịch của chúng ta cuối cùng, đã hoàn toàn bình phục.

Thấy anh bình yên vô sự, Kỷ Dĩ Ninh đã yên tâm hơn rất nhiều. Tuy nhiên, Kỷ Dĩ Ninh vẫn là Kỷ Dĩ Ninh, tâm tư vô cùng tinh tế, trong lòng vẫn canh cánh một chuyện.

Cô chọn một ngày tốt lành, chính là ngày sinh nhật của cô, để nói một lời thỉnh cầu với Đường Dịch.

"Hử?"

Sáng sớm, Đường Dịch nghe cô nói câu gì đó khi đang nằm trong vòng tay anh, liền lập tức tỉnh ngủ.

"Hôm nay em muốn mời Đường Kình ăn cơm ư?"

"Ừm." Cô gật gật đầu, nằm trong vòng tay ấm áp của anh, cô ôm anh và nói: "Em muốn mời Đường Kình một bữa, hôm nay mời anh ấy tới nhà mình ăn cơm nhé!"

Đường Dịch lớn bằng này tuổi rồi, đâu dễ để người khác coi thường như vậy được, tính khí của thiếu gia lại đùng đùng nổi dậy.

Anh lật người, nằm đè lên cô, hỏi với hàm ý sâu xa: "Tại sao sinh nhật em anh lại phải mời Đường Kình tới ăn cơm?"

Con người Kỷ Dĩ Ninh hoàn toàn không thể hiểu được sự cảnh cáo và hàm ý sâu xa trong câu nói của Đường Dịch, vẫn chú ý tới suy nghĩ của mình: "Thì hôm nay là một dịp tốt, không khí rất hòa hợp mà."

Hòa hợp cái gì chứ, Đường Dịch không đồng tình, sinh nhật thì chỉ nên tổ chức với người thân yêu nhất mới đúng.

Anh buông một câu: "Không được."

Kỷ Dĩ Ninh không ngờ anh không đồng ý, lập tức kinh ngạc nhìn anh: "Tại sao lại không được?"

Làm gì có nhiều lý do như vậy? Anh nói không được là không được.

Đường Dịch tiện thể đưa ra một lý do: "Đường Kình cũng không phải là không có chỗ để ăn cơm."Sao cứ phải nhất định tới đây ăn cơm với Kỷ Dĩ Ninh?

Kỷ Dĩ Ninh lập tức bật cười thành tiếng, vòng tay ôm lấy cổ anh, cô kiên nhẫn giải thích: "Em cảm thấy rất có lỗi với anh ấy, chuyện ngày hôm đó, em đã làm liên lụy tới anh ấy. Anh ấy không những không trách em, mà ngược lại còn an ủi em, có tình có lý, em cũng cần phải nói một lời cảm ơn với Đường Kình."

Vậy là, Đường Dịch chỉ có thể miễn cưỡng tùy theo ý cô.

Buổi trưa, trong sự phối hợp chậm chạp lề mề của Đường Dịch, Kỷ Dĩ Ninh cuối cùng cũng đã cùng anh đến trước cổng nhà Đường Kình.

Vừa xuống xe, liền nghe thấy từng tràng tiếng kêu khóc, la hét vọng ra từ trong phòng khách, khí thế lớn, âm lượng to, đủ khiến người ta sửng sốt.

Kỷ Dĩ Ninh lập tức trở nên lo lắng: Nhà Đường Kình xảy ra chuyện rồi ư? Bị trúng đạn? Hay là đánh lộn bên trong?

Sau khi xuống xe nghe ngóng, Đường Dịch đứng bên cạnh lập tức bật cười.

Anh vòng tay ôm lấy eo Kỷ Dĩ Ninh, cười một cách đầy giễu cợt.

"May mắn đây, hôm nay có thể khiến em được chứng kiến mặt tối trăm năm hiếm gặp của Đường Kình nhà chúng ta."

Sau khi hai người bước vào nhà, Kỷ Dĩ Ninh lập tức sững sờ trước cảnh tượng trong phòng khách....

.... Tiểu thư Tô Tiểu Miêu .....

...... Đang bị đánh.....

Dám đánh Tô Tiểu Miêu, đánh được Tô Tiểu Miêu, đương nhiên cũng chỉ có Đường Kình.

Trước đây, Kỷ Dĩ Ninh nghĩ rằng, giữa hai vợ chồng nếu tới mức độ đánh nhau, vấn đề mâu thuẫn hẳn là rất lớn, nhưng giây phút này thì.... ! Kỷ Dĩ Ninh cảm thấy quan điểm về hôn nhân của mình lại một lần nữa phải chịu sự thách thức nghiêm trọng.

Hôm nay, nguyên nhân Tiểu Miêu bị đánh là vì bản tính trộm cắp đã giáo dục rất nhiều lần mà không sửa đổi được của cô. Đã nhiều lần, trước khi ra ngoài đi phỏng vấn, Tiểu Miêu vẫn thương lén lấy trộm trang sứ quý giá và đồ cổ của Đường Kình, để rồi khi không may bị bắt quả tang mới biết có món đồ đã được mang đi hối lộ rồi. Nếu chuyện này chỉ xảy ra một lần, Đường Kình sẽ không nhỏ mọn mà để ý tới, cô ấy phí phạm của trời thi cứ để cô ấy phí phạm, về phương diện này, Đường Kình không kì kèo. Nhưng, khi Tô Tiểu MIêu tiểu thư được thể lấn tới, muốn bình thường hóa chuyện này giống như việc ăn cơm, đi ngủ thường ngày, Đường Kình liền không thể chịu đựng nổi nữa. Không phải là đau lòng tiếc của, mà khi giương mắt lên nhìn những món đồ mình đã tốn nhiều công sức lựa chọn bị vợ đưa vào con đường lừa gạt, là điều mà người đàn ông bình thường không thể nào nhẫn nhịn được.

"Tránh được một lần chứ không tránh được nhiều lần.", sau khi sự việc bị bại lộ, phóng viên Tô Tiểu Miêu của chúng ta bị Đường Kình tóm được, anh không nói câu gì, xách cổ áo của cô lên như xách một chú mèo, ấn cô ngã dúi xuống sofa, đánh liên tiếp vào mông mặc cho cô ấy ra sức giãy giụa.

Ban đầu, khi mới bị đánh, Tiểu Miêu còn có chút tâm lý cảm thấy may mắn, không khóc cũng không gây gổ, thầm nghĩ anh ấy sẽ không đánh được lâu, cái gọi là trộm cắp cũng có đạo lý của trộm cắp, cô ăn cắp đồ rồi bị tóm được, bị đánh cũng là xứng đáng. Quy luật giang hồ đó, cô cũng hiểu rõ, người phiêu du trên giang hồ, ai không phải chịu đao kiếm chứ!

Nhưng, rất nhanh sau đó, Tiểu Miêu liền phát hiện ra mình đã nghĩ sai rồi.

Chúng ta đều biết một chân lý như thế nào, người bình thường càng dịu dàng bao nhiều, một khi đã xấu xa, lại hung dữ bấy nhiêu. Đường Kình chính là điển hình của kiểu người đó.

Đối với Tô Tiểu MIêu, bình thường Đường Kình không để ý nhiều tới cô, nhưng ngày tháng trôi qua, cô đã giẫm đạp lên Đường Kình nhiều như vậy, cuối cùng thì ngày hôm nay Đường Kình đã nổi giận, thật sự quyết tâm muốn đánh cô.

Tiểu Miêu cuối cùng cũng có vẻ hoảng sợ. Mẹ ơi, nếu anh ấy cứ tiếp tục đánh như thế nào, chẳng lẽ muốn đánh chết cô ư?!

Không thể phủ nhận, mấy năm qua, đồng chí Tiểu Miêu được nuôi dưỡng đầy đủ, đã lâu không bị đánh, da dẻ nõn nà rồi....

Trong giây lát đã bị đẩy từ xã hội chủ nghĩa tư bản sang xã hội nô lệ, Tiểu Miêu cảm thấy vô cùng hoảng sợ....

Tiểu Miêu cuối cùng cũng bật khóc.

Khóc như thế nào được nhỉ? Ừm, khí thế hào hùng, người không biết còn nghĩ rằng cô ấy đang khóc hờ đám tang.

Đường Kình vô cùng hung dữ, hoàn toàn đen hóa rồi: "Im miệng! Không được khóc!"

Chính vào lúc Đường Kình đang định giơ tay lên chuẩn bị đánh tiếp trận nữa, xung quanh vang lên những tiếng khuyên giải.

Viên quản gia nói: "Tiểu Miêu còn nhỏ, thiếu gia, anh đánh cô ấy như vậy, ngộ nhỡ làm cô ấy bị thương thì phải làm thế nào...."

Người làm vườn nói: "Tiểu Miêu dậy thì tương đối muộn, thời kỳ ngỗ ngược cũng đến tương đối muộn, lúc này là dùng roi vọt để giáo dục cô ấy thì thật tàn nhẫn biết bao...."

Đầu bếp nói: "Tiểu Miêu bây giờ nhìn thấy thiếu gia đã trắng bệnh như rau cải thảo, cô ấy lại không có gia đình, thiếu gia, nếu anh tiếp tục đánh cô ấy, chẳng phải cô ấy rất đáng thương hay sao....."

Kỷ Dĩ Ninh bỗng phát hiện ra, đám người quản gia, làm vườn, đầu bếp hằng ngày không hiểu rõ về văn chương bút mực, đến lúc này, khi khuyên giải Đường Kình lại có thể đem ra hết đạo lý này tới đạo lý khác.

Hai chân Kỷ Dĩ Ninh mềm nhũn, ban nãy ngay cả việc chạy tới kéo Đường Kình ra, cô cũng quên mất. Cô chơt bừng tỉnh, vội vàng kêu lên: "Này....."

Tô Tiểu Miêu vẫn là Tô Tiểu Miêu, bị đánh mà vẫn dỏng tai nghe ngóng xung quanh, vừa thấy bóng dáng của Đường Dịch và Kỷ Dĩ Ninh xuất hiện ngoài cửa, lập tức làm ra vẻ cầu cứu: "Anh! Anh ơi!"

Tiểu Miêu gọi một cách vô cùng thân mật, dường như Đường Dịch và cô ấy là anh em ruột vậy...

Nghe thấy người cô ấy đang gọi tên, Đường Kình bấy giờ mới quay người lại nhìn Đường Dịch và Kỷ Dĩ Ninh, anh không còn tâm tư để xem hai người kia tới nhà mình làm gì, trong mắt anh bây giờ chỉ có một mình Tô Tiểu Miêu. Đường Kình nghiêm nét mặt lại, nói vọng ta với hai người vừa bước vào nhà: "Nghe cho rõ đây, không được phép xía vào chuyện của người khác."

Hung dữ như vậy, có thể thấy anh thật sự đang rất tức giận.

Đường Dịch mỉm cười, xua xua tay: "Cậu cứ tiếp tục, tôi không nhúng tay vào."

Kỷ Dĩ Ninh quy đầu nhìn Đường Dịch, giống như đang nhìn thấy ma quỷ.

Đường Kình cau mày: "Vậy còn không đi đi?" Một người mờ ám như Đường Dịch có mặt ở đây, dương khí quá mạnh, Đường Kình luôn cảm thấy đánh người không được thoải mái...

Đường Dịch chậm rãi bước lại gần: "Tốt xấu gì thì cũng là nhị thiếu gia của nhà chúng ta, đích thân ra tay thật vất cả quá. Chỉ là giải quyết một người phụ nữ thôi mà, để anh giúp em nhé!"

Đường Kình cảm thấy khó hiểu khi anh nói như vậy: "Á?"

Chỉ thấy Đường Dịch giơ tay phải lên, chậm rãi thực hiện một động tác rút súng, giọng nói chậm rãi vang lên: "Cho cô ấy một phát súng, xem cô ấy sau này còn dám làm bừa nữa không."

Mặc dù trên tay anh không có gì, nhưng động tác đó của Đường Dịch vừa xuất hiện, Tô Tiểu Miêu và Kỷ Dĩ Ninh lập tức sững người lại.

Đường Dịch thật sự sẽ nổ súng ư? Thật sự sẽ nổ súng giết chết cô? Người đàn ông này ngay cả bản thân mình còn dám bắn! Còn ai mà anh không dám bắn nữa chứ?!

Đường Dịch bỗng nhiên giơ tay phải lên, ngón trỏ chỉ thẳng vào ngực Tiểu Miêu.

Đường Kình biến sắc, vung tay gạt cánh tay đang chĩa về phía người Tiểu Miêu của Đường Dịch, hoàn toàn bừng tỉnh

"Đường Dịch! Anh dám dọa cô ấy, em sẽ trở mặt với anh đấy!"

Đường Dịch bật cười, chớp chớp mắt nhìn Tô Tiểu Miêu.

Tô Tiểu Miêu là một người vô cùng nhanh ý, lập tức hiểu ra, lao tới ôm lấy Đường Kình, nhảy chồm lên người anh: "Đường Kình..... hì hì..... Đường Kình, Đường Kình....."

"........"

Đường Kình vô cùng cay đắng.

Sao lập trường của anh lại không kiên định như vậy chứ?! Sao anh lại bị hai tên tiểu tốt trong ứng ngoài hợp lừa dối như vậy chứ?! Sao anh không thể đối xử tàn khốc hơn với Tô Tiểu Miêu được chứ?!

Đường Kình ngẩng đầu, liếc nhìn Đường Dịch một cái với vẻ mặt lạnh lùng.

Đường Dịch xua xua tay, cười một cách dịu dàng: "Em nói xem, sao anh lại có một người em đơn thuần như em chứ?!"

Đường Kình: "....."

Vậy là ngày hôm đó, Đường Kình và Tô Tiểu Miêu đóng cửa phòng ngủ lại, cùng giải quyết vấn đề của hai vợ chồng.

Đường Dịch vui vẻ dẫn Kỷ Dĩ Ninh đi ăn tối.

Trong phòng ăn, Đường Dịch mỉm cười: "Nhìn thấy mặt tối của Đường Kình rồi chứ? Có cảm nghĩ gì không?"

"Á!" Kỷ Dĩ Ninh có chút xấu hổ: "Ấn tượng rất sâu sắc."

"Hôm nay cậu ấy không nghiêm túc đâu." Đường Dịch mỉm cười, bón thức ăn cho cô, hào hứng nói: "Khi Đường Kình thật sự đen tối, sẽ không như vậy."

Kỷ Dĩ Ninh kinh ngạc: "Anh ấy mà cũng có thể giận dữ ư?"

Đường Dịch không nói nhiều, nêu ra một ví dụ: "Nghe qua chuyện về công ty Franki rồi chứ?"

"Ừm, em biết." Cô gật gật đầu: "Trước đây là một công ty đầu tư tiền tệ rất nổi tiếng, đáng tiếc là hai năm trước bỗng nhiên bị phá sản."

Dừng lại một chút, Kỷ Dĩ Ninh tỏ vẻ rất tiếc nuổi: "Thị trường tiền tệ là nhân tố bất định quá nhiều."

"Thị trường tiền tệ?" Đường Dịch mỉm cười: "Nếu đằng sau không có người thao túng, nó chẳng phải chỉ là một vật đã chết hay sao?"

"....."

"Ông chủ của Franki trong một buổi họp bào đã để ý tới Tô Tiểu Miêu khi cô ấy đặt câu hỏi với ông ta, người đàn ông đó thật không may, thời gian đó Đường Kình và Tô Tiểu Miêu đang chiến tranh lạnh, Tô Tiểu Miêu lại tương đối bướng bỉnh, nhận được buổi phỏng vấn liền đi ngay, cả ngày ở bên người đàn ông ấy, kết là đã khiến Đường Kình nổi giận."

Kỷ Dĩ Ninh vô cùng sửng sốt.

Đường Dịch vuốt ve khuôn mặt cô, nói: "Vì vậy, Đường Kình không phải là một người lương thiện thuần túy giống như trong tưởng tượng của em đâu."

Kỷ Dĩ Ninh lo lắng thầm nghĩ: ngay cả Đường Kình cũng không lương thiện như vậy, anh ấy còn coi Đường Dịch là tín ngưỡng, vậy vị thiếu gia Đường Dịch này rốt cuộc không lương thiện đến mức độ nào nữa?

Chiều tối, hai người ăn cơm xong, bước ra khỏi nhà hàng.

Có vài bóng người lập tức xuất hiện trước mặt Đường Dịch, sắc mặt ai nấy đều có vẻ cầu xin, lo lắng.

Thấy có người đến, Đường Dịch lừ mắt một cái, Khiêm Nhân vội vàng tiến tới, hạ giọng giải thích: "Dịch thiếu gia, bọn họ đợi anh suốt cả buổi tối, chúng tôi không ngăn họ lại được."

Đường Dịch không có bất kỳ biểu hiện gì.

Kỷ Dĩ Ninh là một người biết ý, lập tức lánh mặt, quay người sang nói với anh: "Em đợi anh ở trong xe."

Đường Dịch vỗ vỗ vào lưng cô, gật gật đầu.

Cô vừa rời đi, Đường Dịch lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng, khẽ nhếch môi, lời nói rất sắc lạnh.

"Tôi không có hứng thú kết giao với giới quan chức."

Mấy người trước mặt chính là quan chức cao cấp ở phòng kiểm sát. Khi phải cầu cạnh người khác, ngay cả họ cũng không thể không tới tìm Đường Dịch.

Một người có vẻ đứng tuổi nói với Đường Dịch.

"Vâng, Dịch thiếu gia, tôi biết đạo cũng có quy tắc riêng của đạo. Ở chỗ chúng tôi, nếu không có lý do và bằng chứng chính đáng, một khi vượt khỏi quỹ đạo, cũng chỉ có thể dùng quy tắc của đạo để giải quyết...."

Đường Dịch không có hứng thú để nghe tiếp, cất bước định đi.

"Dịch thiếu gia!" Anh ta gọi giật Đường Dịch lại, xúc động cầu xin: "Giản Tiệp thực sự là một kiểm sát viên tốt, cô ấy đã đắc tội với người ta, hy vọng Dịch thiếu gia, anh có thể ra tay cứu cô ấy một lần....."

*****

Kỷ Dĩ Ninh ngồi ở ghế phụ trên chiếc xe thể thao của Đường Dịch, nhìn ra ngoài cửa xe, màn đêm đã buông xuống, cả thành phố chìm vào trong sắc đen thuần túy.

Cô không bật đèn trong xe, cũng không bật điều hòa, chỉ một mình lặng lẽ ngồi trong đó. Khi đã có tình cảm, thì việc chờ đợi một người cũng trở thành một việc làm ấm áp.

Hôm nay là ngày sinh nhật của cô. Nghĩ tới đó, trong lòng Kỷ Dĩ Ninh lại dấy lên một cảm giác vui mừng và hạnh phúc.

Cô và anh ở bên nhau hai năm, nhưng trong hai năm qua, cô chưa từng chính thức chúc mừng sinh nhật cùng anh. Đương nhiên, về mặt hình thức thì có, trong hai lần sinh nhật trước, anh chưa từng quên bánh ga tô, hoa tươi, quà tặng, ôm hôn, không thiếu thứ gì, duy chỉ thiếu sự đáp lại của cô.

Kỷ Dĩ Ninh của hồi đó chưa học được cách yêu thương người ấy, đối với Đường Dịch, bắt đầu từ khi gặp gỡ, mỗi lần đối diện với anh đều là sự hoảng sợ, trong ngày sinh nhật cũng không ngoại lệ.

Cô nhớ lại, hai năm trước anh đã tổ chức sinh nhật cho cô, hệ thống đèn trong phòng đều được tắt hết, chỉ để lại ánh nến trên bàn ăn. Anh có hứng thú, còn có cả sự kiên nhẫn, bỏ cả cuộc đàm phán giao Dịch lên tới hàng trăm triệu đồng, lái xe về nhà, xắn tay áo lên chỉ để đích thân chuẩn bị bữa tối cho cô. Cũng chính trong nhà bếp, cô đã nhìn thấy tư thế của anh khi cầm cà chua rửa sạch dưới vòi nước mềm mại như thế nào, khiến cô nhớ tới một học giả của Hong Kông đã viết, thế nào là một người đàn ông dịu dàng? Tức là người có lòng kiên nhẫn rửa sạch cà chua. Một người đàn ông như vậy rất thích hợp để lấy làm chồng, đáng tiếc là lúc đó trái tim của Kỷ Dĩ Ninh chưa có hai chữ Đường Dịch, thậm chí là khi anh cầm quả cà chua ướt nhềm lên trêu đùa bón cho cô, phản ứng của cô lại là không đùa lại với anh mà quay người bỏ chạy, bỏ lại một người với nụ cười cô đơn phía sau, chỉ có thể ném quả cà chua trong tay lên trời mà cô vẫn nhẫn tâm không chịu quay lại, bỏ qua điệu bộ bất đắc dĩ của anh.

Cho tới ngày hôm nay Kỷ Dĩ Ninh mới biết, Đường Dịch đã cho cô cơ hội hết lần này tới lần khác, còn cô thì sao, lại hết lần này tới lần khác từ bỏ cơ hội.

"Sao không bật điều hòa lên?"

Đang suy tư thì bị người khác ngắt quãng, cánh cửa xe bên phải có người mở ra, người còn chưa vào, đã nghe thấy tiếng hỏi.

Đường Dịch ngồi vào trong xe, bật đèn xe lên. Ánh đèn vàng nhạt dịu dàng hắt xuống, anh quay người vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần.

Cô cũng không phản kháng, ngoan ngoãn dựa vào người anh, hỏi: "Ban nãy có nhiều người tới tìm anh như vậy, tối nay có việc gì ư?"

"Không có."

Đường Dịch nắm trọn hai bàn tay cô, chuyên tâm giữ ấm cho cô, không nhắc nửa chữ tới chuyện ban nãy, thái độ thờ ơ, dường như chuyện đó không liên quan gì tới anh.

Kỷ Dĩ Ninh ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi lại điều gì, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ chờ đợi: "Như vậy có nghĩ là, tối nay anh sẽ ở bên em?"

"Chẳng thế thì sao?"Đường Dịch mỉm cười: "Em nghĩ rằng anh sẽ đi đâu chứ?"

Mở khóa khởi động, chiếc Spyker màu đen lướt đi trong đêm tối.

Hoàn toàn không để ý tới lời cầu xin của đám người đứng cách đó không xa.

"Dịch thiếu gia!"

Mấy người của phòng kiểm sát trong xoe mắt nhìn xe của Đường Dịch lao đi, vẫn nuôi hy vọng gọi với theo.

Khiêm Nhân và mấy thuộc hạ của nhà họ Đường đưa tay ngăn họ lại, thái độ máy móc: "Xin lỗi, mời các vị về cho."

"Doãn tiên sinh!" Một người trong số họ quay nhìn Khiêm Nhân, thần sắc tiều tụy: "Anh biết Giản Tiệp đấy, anh chắc cũng biết Giản Tiệp là người như thế nào. Bao nhiêu năm qua, vì nhà họ Đường, Giản Tiệp đã phải chịu nhiều ấm ức, cô ấy là một kiểm sát viên, nhưng vẫn luôn giúp đỡ nhà họ Đường trong những chuyện không phân biệt rõ trắng đen, đúng sai, vì tình cảm đó, anh có thể xin Đường Dịch cứu cô ấy một lần chứ?"

"Xin lỗi, không phải là tôi không giúp." Khiêm Nhân thật thà nói, ánh mắt bình thản: "Quyết định của Dịch thiếu gia, chúng tôi không có có thể thay đổi được."

Chiếc xe êm ái lướt về nhà, vừa tới cổng vườn hoa trong ngôi biệt thự, Đường Dịch liền nhìn thấy có một chiếc xe khác đậu trong sân nhà.

Chiếc Rolls-Royce với kiểu dáng kinh điển, dưới ánh đèn đường sáng chói trong vườn hoa, biểu tượng nữ thần kim sắc độc nhất vô nhị vẫn rực rõ tỏa sáng.

Một chiếc xe vô cùng quen thuộc, xe của Đường Kình.

Đường Kình đang đứng dựa vào trước cửa xe, thậm chí còn không đi vào nhà cứ đứng yên như vây, trên tay là một cốc trà, chậm rãi đưa lên miệng uống, dưới ánh đèn, bóng của anh kéo dài vô tận trên mặt đất.

Quản gia bê một cốc trà nóng bước từ trong nhà ra, thay cốc khác cho Đường Kình, nói: "Nhị thiếu gia, ở đây gió lớn, hay là anh vào trong phòng ngồi đợi?"

"Không cần." Anh lạnh lùng từ chố, đưa tay lên xem đồng hồ: "Tôi đợi ở đây cũng được."

Vừa nói vậy, một luồng đèn pha chiếu tới, Đường Kình đưa tay lên che mắt, nhìn về hướng đó, liền thấy chiếc Spyker màu đen quen thuộc tiến tới. Đường Kình buông cốc trà trên tay xuống, khe khẽ quay người, làm ra vẻ chờ đợi.

Đường Dịch ngồi trong xe, không bước xuống.

Trong xe không bật đèn, ánh sáng bên ngoài vườn hoa cũng không rõ lắm, vậy là Kỷ Dĩ Ninh không nhìn rõ được người đàn ông bên cạnh lúc này có vẻ mặt lạnh lùng như thế nào.

"Đường Kình đến rồi." Kỷ Dĩ Ninh vội vàng cởi đai an toàn, quay sang nhìn Đường Dịch, có vẻ khó hiểu: "Anh không xuống xe ư?"

Người đàn ông khôi ngô chớp mắt, thu lại vẻ tàn bạo và khốc liệt không đáng có trong ánh mắt, đưa tay tắt máy, mở cửa xe, chậm rãi bước xuống.

Kỷ Dĩ Ninh là một người rất biết ý, thấy dáng vẻ bồn chồn chờ đợi của Đường Kình, thấy rằng muộn như thế này rồi mà anh còn tới đây, chắc chắn là có chuyện quan trọng muốn tới tìm Đường Dịch.

Vậy là Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười chào Đường Kình, sau đó quay sang nói với Đường Dịch: "Em vào nhà trước ", rồi đi vào nhà, không làm phiền cuộc trò chuyện của họ.

Trái ngược với Đường Kình, Đường Dịch hoàn toàn không có chút lo lắng, đưa tay đóng cửa xe, cũng không nói gì, chậm rãi bước tới.

Đường Kình nhìn thấy rốt cuộc anh cũng đã tiến lại gần, vừa định mở miệng nói điều gì đó, nhưng không ngờ Đường Dịch bỗng nhiên đưa tay ra, kéo mạnh một cái, mở tung cổ áo sơmi của Đường Kình.

Dưới lớp áp sơmi, phần xương quai xanh của anh chi chit vết mỗi hôn, dấu ấn mờ ám vô cùng rõ ràng, một động tác của Đường Dịch mà tất cả đã hiện ra trước mắt, tuyên bố rõ ràng rằng chủ nhân của cơ thể này hôm nay đã trải qua một cuộc hoan lạc như thế nào.

"Chậc!" Đường Dịch bỗng phát ra tiếng cảm thán đầy mờ ám, sắc mặt đầy vẻ bông đùa: "Ban ngày em vừa đánh Tiểu Miêu một trận, bây giờ trên người lại thành ra thế này. Đường Kình, cuộc sống của em vẫn thật sự êm ấm bình thường đấy chứ?!"

"......"

Không ngờ người đàn ông này vừa mở miệng ra đã vô cớ trêu chọc mình, Đường Kình lập tức cảm thấy xấu hổ, mặt mũi đỏ lựng. Đường Kình rốt cuộc không phải là Đường Dịch, không thể làm ra vẻ thản nhiên như Đường Dịch được.

Đường Kình gạt tay của Đường Dịch ra, mắng một câu: "Thần kinh."

Đường Dịch mỉm cười, không trêu chọc nữa, thu tay về: "Nói đi, muộn thế này tới tìm anh làm gì?"

Vừa nhắc tới chuyện đó, khuôn mặt Đường Kình lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, lôi chiếc điện thoại di động trong túi ra, lắc lắc về phía Đường Dịch: "Anh nghĩ rằng em muốn ư?" Đường Kình khẽ thở dài: "Người nhà họ Giản sắp làm cho điện thoại của em nổ tung ra rồi."

Nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt Đường Dịch bỗng biến mất.

Đường Kình biết rõ tâm trạng của anh lúc này, nhưng anh cũng không để ý xem Đường Dịch suy nghĩ như thế nào, bất đắc dĩ nói: "Em và nhà họ Giản có mối quan hệ làm ăn, riêng mình Giản Tiệp tiểu thư lại không an phận làm một thiên kim tiểu thư, vì muốn làm kiểm sát viên mà suýt nữa khiến cả nhà họ Giản phải đắc tội chết. Bây giờ nhà họ Giản đã mở lời cầu xin em đi cứu Giản Tiệp, em có thể không để ý sao? Vì chuyện của viện kiểm sát mà hôm qua Giản Tiệp đã đắc tội với Tam thúc, quy tắc của Tam thúc anh cũng hiểu đấy, trong phạm vi thế lực của ông ấy, nếu không yên phận sẽ bị giết chết, con người Giản Tiệp lại không biết cách cầu xin, chuyên xía vào chuyện của người khác, bị đánh cũng là chuyện không tránh khỏi."

Đường Dịch chỉ nghe, không đáp lại, khuôn mặt không chút biểu cảm, dường như chuyện này chẳng liên quan gì tới anh.

"Anh biết đấy, Giản Tiệp, cô ấy không phải là người xấu...." Đường Kình rầu rĩ nói: "Cô gái này bắt người, đánh lộn rồi chảy máu bị thương cũng không coi ra gì, dường như mạng sống của cô ấy không phải là của cô ấy vậy. Luôn hét lên với những kẻ phạm pháp: "Ta đây có chết cũng không bỏ qua cho người". Sau đó thì sao? Sau đó mỗi lần biết được người nhà của bị cáo bị liên lụy một cách vô tội, phải chịu tai họa, cô ấy lại lén lút chạy tới giúp đỡ, mà không biết rằng người đáng thương cũng tất có điểm đáng giận."

Anh xem, đó chính là Giản Tiệp.

Hơn nữa, cô ấy thật lòng đối tốt với nhà họ Đường. Lần này coi như em tới cầu xin anh, mang danh nghĩa nhà họ Đường tới cấu xin anh. Tam thúc sẽ thả người, suy cho cùng cũng là nể mặt anh. Vì vậy, em cũng phải nói với anh một câu mới được."

Đường Kình quay người, nhìn thẳng vào Đường Dịch: "Anh thật sự không để ý gì tới cô ấy ư?"

"Đường Kình."

Đường Dịch cuối cùng cũng lên tiếng, nói một cách bình thản: "Hồi đó anh đã cứu cô ấy một lần, vì vậy cuộc sống sau này của cô ấy, anh phải chịu trách nhiệm hay sao?"

"Hử?"

"Anh nói thẳng nhé."Đường Dịch nhìn thẳng vào Đường Kình, ánh mắt có phần lạnh nhạt: "Chuyện năm xưa anh cứu cô ấy, trong mắt mọi người, nghiêm trọng đến nỗi giống việc hủy hoại sự trinh trắng của cô ấy, đúng không? Nếu hôm nay em khẳng định đúng là như vậy, anh chẳng còn gì để nói, cuộc sống sau này của cô ấy, anh sẽ chịu trách nhiệm."

Đường Kình bối rối: "Đương nhiên không phải vậy?"

Đường Dịch có vẻ bất đắc dĩ, ngắt lời Đường Kình: "Anh biết bản tính của cô ấy không xấu, vì vậy trong mấy năm qua anh đã cứu cô ấy quá nhiều lần. Nhưng anh có nên tiếp tục như vậy không? Anh có thể bảo vệ cô ấy suốt cuộc đời, nhưng với lý do gì chứ? Làm như vậy, có công bằng với Kỷ Dĩ Ninh không?"

Đường Kình đã hiểu, xua xua tay, tỏ vẻ tiếp nhận.

"Được thôi."Đường Kình gật đầu: "Em đi."

Đường Dịch không có bất kỳ động tác nào, ngay cả một chút biểu cảm cũng không có.

Đường Kình rút chìa khoác xe, bước về phía xe của mình, mở khóa, khi đi ngang qua người Đường Dịch, bất ngờ bị anh túm chặt tay lại.

".... ?" Đường Kình không hiểu, quay sang nhìn Đường Dịch.

Đường Dịch liếc nhìn anh một cái, biểu hiện không rõ ràng: "Em rút khỏi nhà họ Đường rồi, nếu vướng vào chuyện này, sẽ bị người ta để ý, sau này phải làm thế nào?"

Đường Kình biện minh: "Không sao, em không sao."

"Em đi về nhà mau."

"Á?"

"Anh bảo em đi về nhà."Đường Dịch rút chìa khóa xe từ trong túi ra, mở cánh cửa Spyker màu đen: "Nể mặt em, anh sẽ cứu cô ấy một lần cuối cùng."

Crypto.com Exchange

Chương (1-25)