Truyện:Đen Trắng (Tiểu Thành) - Chương 10

Đen Trắng (Tiểu Thành)
Trọn bộ 25 chương
Chương 10
Đồng quy
0.00
(0 votes)


Chương (1-25)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đêm xuống, sắc trời điểm thêm gam màu tối.

Đêm hôm đó, ánh trăng sáng tỏ, Kỷ Dĩ Ninh chậm rãi rảo bước dưới sảnh tầng một của bệnh viện, nhìn thấy ánh trăng chiếu khắp mặt đất, lạnh lẽo, sạch sẽ, khiến tâm hồn cô cũng trở nên tĩnh lặng.

Khi còn người bình lặng, khoảng thời gian đã qua luôn hiện về trước mắt.

Còn nhớ hồi đó, Đường Dịch không thích nhất là việc cô hay đi dạo một mình trong vườn hoa vào lúc đêm khuya, bởi vì đêm khuya gió lạnh, ảnh hưởng tơi sức khỏe. Anh không thích, nhưng không hề nói rõ nguyên nhân, chỉ ngăn cản cô mỗi khi thấy cô đi dạo, túm lấy tay cô dắt vào trong phòng, động tác mạnh mẽ, không cho phép phản kháng, không để ý tới vẻ mặt đầy ấm ức của cô, cũng chưa từng giải thích rõ ràng. Chỉ là sau khi về tới phòng rồi liền không quên dúi vào tay cô một cốc nước nóng, ủ ấm hai bàn tay cô trong lòng bàn tay anh, khiên cô không thể phân biệt rõ được người đàn ông trước mắt này rốt cuộc là người bạc tình hay thâm tình.

Kỷ Dĩ Ninh bật cười. Thế gian rộng lớn như vậy, lại khiến cô gặp phải Đường Dịch, đối tốt với cô, chính là chỉ làm một việc "đối tốt với cô "như thế. Trong quá trình đó, nếu xảy ra hiểu lầm, đau khổ, bi thương, anh cũng không muốn giải thích, khiến cô ban đầu luôn oán trách anh không hiểu tình cảm của phụ nữ, luôn cảm thấy ấm ức, tới phút cuối cùng, mới hiểu rõ rằng những việc mà người đàn ông này làm e rằng một câu xúc động tâm can cũng không đủ để diễn tả hết được.

Tình cảm như vậy, nếu như cô không hiểu được thì thật là đau lòng.

Còn may, còn may, bắt đầu từ ngày hôm nay, đối với Đường Dịch, Kỷ Dĩ Ninh cuối cùng đã hiểu được 7 phần rồi.

Đêm đã khuya, Kỷ Dĩ Ninh quay trở về phòng bệnh, không đi thang máy, cô bước lên cầu thang bộ, từng tầng, từng tầng, chẫm rãi bước từng bước một.

Gần đây, cô luôn rất nhớ anh, nhưng càng nhớ lại càng không dám gần gũi anh. Nhìn thấy anh sẽ rung động, tất cả mọi tư duy và hành động đều bị anh khống chế hết.

Vậy là, trong khoảng thời gian sau khi anh tỉnh lại này, cô chưa được gặp anh nhiều, còn anh luôn rất bận rộn vào ban ngày, cũng không có thời gian dành cho cô. Đến buổi tối, trong thuốc của anh lại có thành phần thuốc ngủ. Với một người luôn coi các chất cực độc như một trò chơi, thuốc ngủ căn bản cũng không có hiệu lực. Đại khái là khi thấy trên khuôn mặt cô đầy cảm giác tội lỗi, anh mới hiểu được cách phối hợp, tắt đèn đi ngủ. Cô nắm chặt tay anh, ở bên anh suốt buổi tối. Vậy là, mỗi ngày, chỉ sau khi anh đã chìm vào giấc ngủ, cô mới thật sự ở bên anh.

Hôm nay, cuối cùng anh cũng quyết định phá vỡ sự trầm lặng.

Anh bình tĩnh nói với cô từ đầu dây bên kia: "Kỷ Dĩ Ninh, em không dám gặp anh hay không muốn gặp anh?"

Đúng rồi, đây mới là phong cách của Đường Dịch. Tuyệt đối không thể mãi mãi cam tâm chịu yên lặng, phá vỡ giới hạn, anh sẽ tiến công.

Không đợi cô trả lời, anh liền đưa cho cô sự lựa chọn: "Nếu em không dám gặp anh, tối nay anh sẽ sai người trói em lại đưa tới trước mặt anh. Nếu em không muốn gặp anh, bây giờ anh sẽ sai người tới trói em lại."

"...."

Cô nghe xong mà không biết phải nói gì, người đàn ông này không thể nói chuyện lý lẽ được.

"Tối nay nhé." Cô nói: "Em.... Luôn muốn gặp anh."

Tới trước cửa phòng bệnh, Kỷ Dĩ Ninh đưa tay lên gõ cửa.

"Em có thể vào được không?" Trong phòng không có tiếng trả lời.

Cô lặng lẽ chờ đợi, trong lòng xốn xang.

Bỗng nhiên, cánh cửa phòng mở ra, một cánh tay thon dài của đàn ông ôm gọn lấy vai cô, lôi cô vào trong phòng với một tốc độ cực nhanh, tiếng sập cửa vang lên sau lưng cô, khi mở mắt ra, cả người cô đã bị anh ôm trọn.

Ghì chặt cô trong vòng tay, Đường Dịch siết chặt lấy cô.

"Em đối với tất cả mọi người đều như vậy hay sao?"

Rõ ràng biết rằng anh đang đợi cô, cô cũng luôn luôn không vội vàng xuất hiện trước mắt anh, không vội vàng, không chậm rãi, rất điềm tĩnh, trước khi vào còn không quên gõ cửa hỏi, vô cùng lễ phép, lại luôn mang theo chút lịch sự, xa cách.

Anh cúi người, nhìn thẳng vòa mắt cô, trong giọng nói có ý đùa cợt: "Kỷ Dĩ Ninh, anh thật sự rất hiếu kỳ, em từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như vậy, hay chỉ đối với anh mới như thế?"

Cô mỉm cười, quyết định ngoan ngoãn nghe theo anh.

"Là do em không hiểu biết, em nói như vậy không phải là bôi bác anh." Cô nhìn vào mắt anh, dùng sự dịu dàng để hóa giải vẻ ức chế trong mắt anh: "Em đối với anh, đã làm rất nhiều việc không nên làm, chỉ hy vọng sau này và tới cuối cùng, em có thể làm những việc đúng đắn đối với anh, khiến anh hài lòng, dùng một câu để nói, đó chính là "Nếu ai muốn đi suốt cả một ngày, chập tối đi đến nơi rồi, cũng cần phải mãn nguyên thôi""

Đường Dịch đứng thẳng người, biết rằng cô đang nói câu nói của Petrarca.

Cô khẽ thở phào, còn may, còn may, anh đã bỏ qua cho cô rồi....

Một giây sau, đôi môi mỏng của anh liền áp xuống.

Cô tròn xoe mắt, trực giác muốn đẩy anh ra.

"Đừng động đậy." Anh rất hiểu nhược điểm của cô, đồng thời rất biết cách vận dụng: "Trên người anh vẫn còn vết thương đấy."

Cho tới tận ngày hôm nay, Kỷ Dĩ Ninh chỉ cảm thấy ngạc nhiên rằng một người khi đã bị thương sao còn có thể mê hoặc người khác được chứ?!

Đường Dịch bỗng nhiên dừng mọi hành động lại, liên tiếp hôn lên cổ cô, không nghe rõ tâm trạng của anh trong giọng nói: "Không phản kháng ư?"

Một chút phản kháng cũng không có, quả thực không phù hợp với bản năng của Kỷ Dĩ Ninh.

"...."

Mặc dù không biết rằng anh đã nhận ra điều gì, nhưng trái tim Kỷ Dĩ Ninh vẫn nhói đau một nhịp. Hôm nay cô thực sự rất yên tâm về anh, dù sao anh còn đang có vết thương trên người, không thể làm càn được.

"Không phản kháng."

"Ồ...."

Đường Dịch chậm rãi đáp lại một tiếng, vuốt ve khuôn mặt cô, hơi thở phả ra trên khuôn mặt cô. Cô nhìn thấy anh cúi xuống, nghĩ rằng anh lại muốn hôn cô, đang chuẩn bị nhắm mắt lại, bỗng bất ngờ nghe thấy giọng nói của anh, trong phút chốc đã trở nên cao vút.

"Anh đã cho em cơ hội rồi đấy, là do chính em nói ra, không phản kháng."

"....."

Nụ cười của cô sững lại trên khuôn mặt, biểu hiện không biết phải làm thế nào.

Đường Dịch cúi đầu mỉm cười: "Nghĩ rằng trên người anh có vết thương, không thể làm càn được hả?

"....."

Cô nhìn anh, ánh mắt có chút hoảng loạn.

"Quá đơn thuần." Đường Dịch mỉm cười vuốt ve khuôn mặt cô, chủ đề của câu chuyện được xoay chuyển: "Tuy nhiên anh rất thích."

Trong ánh sáng mờ ảo, anh đưa tay vuốt những lọn tóc xòa xuống trán cô, đặt môi hôn lên khóe mắt cô, từng chút, từng chút một, đầy vẻ mê hoặc, khiến tất cả những việc cô làm đối với anh đều không có chút sức phản kháng. Cô cảm nhận được ngón tay anh đang luồn sâu vào trong lớp váy áo của cô, tay anh chuyển ra phía sau lưng cô, một giây sau đó liền nghe thấy tiếng khóa kéo gắn trên chiếc áo liền váy bằng lông cừu của cô bị anh dùng răng kéo xuống. Cô nghe thấy anh nói, người em lạnh quá, sau đó hơi ấm trên cơ thể anh đã bao trùm lấy cô, ấm áp như dòng suối. Đôi môi anh mơn man trên xương quai xanh của cô, nghe thấy cô khe khẽ gọi: "Đường Dịch...."

Trước khi mất khả năng kiểm soát, cô quay người lại, đối diện với anh, không quên việc người khác nhờ vả: "Khiêm Nhân, anh ta...."

Lúc này, Đường Dịch đâu còn tâm trí để để ý tới những chuyện khác nữa, không đợi cô nói xong, anh cúi đầu xuống khóa chặt đôi môi cô lại, khàn giọng trả lời một câu: "Anh có điểm dừng."Kéo mạnh một cái, đẩy cô về hướng sofa.

Cánh tay anh vòng quanh eo cô, cả người cô đã bị anh nhấc bổng lên. Cô chỉ nghe thấy anh gọi một tiếng: "Dĩ Ninh", âm thành khàn đặc, tiếp đó liền đón nhận toàn bộ tình cảm và dụng vọng của anh.

Cơ thể của mình, thực ra, mới là thứ mà chúng ta quen thuộc và gần gũi nhất.

Giây phút cuối cùng đó, cô không dám nhìn khuôn mặt anh. Kinh nghiệm trước đây cho cô biết, anh biết cách mê hoặc cô vào giây phút cuối cùng biết bao, khiến cô chỉ cảm thấy rằng bản thân mình sẽ bị anh bẻ gãy.

Sau cuộc mây mưa, Đường Dịch ôm cô trong vòng tay, đùa nghịch miếng ngọc đeo trên cổ cô.

Một miếng ngọc màu nâu đậm, không tuân theo một hình dáng nào, tinh xảo, rất nhỏ, nằm trong tay anh, dường như không cảm nhận được sức nặng của nó, nhưng lại là đồ trang sức duy nhất mà cô luôn mang theo bên mình.

Ngay từ ngày đầu gặp gỡ, anh đã mua cho cô rất nhiều món đồ, cũng chưa từng thấy cô đeo một món đồ nào, hỏi cô thích thứ gì, cô chỉ nói không, lâu dần, anh cũng không để ý nữa, dù sao cho dù anh mua cho cô thứ gì, cô đều đón nhận, nhưng chưa hề sử dụng.

Chỉ có miếng ngọc này, bắt đầu khi anh tặng cho cô, cô luông mang theo nó, sợi dây đeo mỏng manh màu đỏ quấn quanh chiếc cổ trắng ngần của cô, giống như đang quấn quýt vào thời thượng cổ.

Ai biết được, miếng ngọc này vốn là của anh, mẹ đã đeo trên người anh từ khi anh còn nhỏ.

Rất nhiều năm sau, khi gặp cô, cô không nghe lời anh, đi ra khỏi nhà, suýt nữa thì xảy ra chuyện, sau khi đưa cô về, anh đã chiếm đoạt thứ quý giá nhất trong cuộc đời người con gái của cô, khiến cô bị sốt cao. Anh cũng không xin lỗi, chỉ đốt thuốc suốt cả đêm ngoài ban công. Khi trời sáng, anh cởi miếng ngọc được đeo bằng sợi dây màu đỏ trên cổ mà anh đã đeo suốt bao nhiêu năm qua, quay trở về phòng, nắm lấy bàn tay cô khi cô đang say ngủ, đặt miếng ngọc màu nâu đậm vào lòng bàn tay cô, nắm chặt tay cô lại. Anh không hy vọng rằng cô sẽ hiểu, anh thậm chí còn không đánh thức cô dậy, không nói bất cứ điều gì, anh chỉ đứng lên rời đi.

Nhưng, trời không phụ anh, cô đã hiểu ra.

Mặc dù không biết rằng cô đã đoán được những gì, đã nghĩ tới những gì, cô chưa từng hỏi anh, anh cũng chưa từng để ý. Dù sao từ khi bắt đầu, anh đã không hy vọng rằng cô sẽ hiểu.

Còn cô đã không khiến anh thất vọng. Anh vẫn còn nhớ, một hôm, khi anh nhìn thấy cô tắm rửa, sợi dây màu đỏ đó quấn quanh cổ cô một cách rất rõ ràng, anh chăm chú nhìn cô hồi lâu, cuối cùng chỉ thấy cô mỉm cười với anh, vuốt ve miếng ngọc đeo trên cổ, nói: "Là của anh tặng em phải không? Em rất thích đấy."

Anh lập tức bước tới, đỡ phía sau gáy cô, tặng cô một nụ hôn thật sâu.

Kỷ Dĩ Ninh, con người này quả thực rất biết cách dùng một chi tiết để chiếm hữu một người đàn ông.

Nghỉ ngơi một lát, Kỷ Dĩ Ninh điều chỉnh lại hơi thở, đưa tay với bức tranh mà mình vừa mang tới đưa cho anh.

Đường Dịch nhướng mày: "Đây là cái gì?"

"Lời xin lỗi của em."

Đường Dịch lộ rõ vẻ kinh ngạc một cách hiếm hoi, cúi đầu nhìn bức tranh trong tay, lập tức thông suốt. Quả thực, cũng chỉ có Kỷ Dĩ Ninh mới có cách thức xin lỗi như vậy.

"Trước đây, khi còn học ở Cambridge, thấy giáo mỹ thuật đã từng dạy em, nếu như có một ngày, một người không thể nói được, thậm chí tới mức lời nói không biểu đạt được ý nghĩ, vậy thì, chỉ còn cách cuối cùng là vẽ tranh thôi."

Đường Dịch mỉm cười: "Nếu người xem tranh không hiểu thì sao?"

"Không đâu."

Cô bỗng nhiên ghét sát vào môi anh, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng.

"Anh hiểu mà, Đường Dịch, em biết là anh hiểu được."

Bức tranh àm cô tặng anh không phải là bức tranh sơn dầu cao quý, cung không phải là tranh màu nước sâu xa, mà là hai bức màu nhạt vẽ bằng bút chì hết sức đơn giản.

Đường nét gọn gàng, màu sắc giản dị, cả bức tranh đều toát lên một khí chất trong lành hài hòa. Đường Dịch không kìm nén được, lại nhớ tới dáng vẻ của cô khi vẽ tranh. Anh biết cô rất thích vẽ tranh vào lúc đêm khuya, khi không gian hoàn toàn tĩnh lặng, dưới ánh đèn vàng dịu dàng, cô ngồi trước giá vẽ, trong tay cầm cây bút chì gỗ đơn giản nhất, cả không gian chỉ nghe thấy tiếng sột soạt trên giấy.

Trong bức tranh đầu tiên, cô vẽ về một cuộc gặp gỡ.

Không phải là cuộc gặp gỡ đầu tiên trong màn đêm đen tối, mà là sau khi tất cả khói bụi đã lắng xuống, cô tỉnh dậy sau cơn hôn mê, cảnh tượng khi lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh đang ngồi đối diện với cô, nhìn cô với vẻ đùa giỡn.

"Khi em vừa mới quen biết anh, em đã luôn thử tìm một cách thức nào đó để có thể nhìn rõ ý đồ và suy nghĩ thật sự đằng sau con người anh. Sau đó, em phát hiện ra rằng, điều này quá khó khăn, vì vậy em đã không tiếp tục, em đã từ bỏ."

Căn bản là không có cách nào có thể miêu tả được sự kinh ngạc mà anh mang tới cho cô, cô còn nhớ rõ khi cô vừa mới quen biết anh, mỗi một chi tiết, mỗi một hành động nhỏ, tất cả đều hằn sâu trong ký ức của cô, mãi mãi không bao giờ phai mờ, nhưng mang tất cả những thứ đó cộng lại, cô vẫn không hiểu anh.

"Đường Dịch." Cô vuốt ve khuôn mặt khôi ngô của anh: "Em rất xin lỗi."

Anh khe khẽ mỉm cười.

"Em xin lỗi về điều gì?"

"Em xin lỗi, từ ngày em quyết định lấy anh, trở thành vợ của anh, em đã luôn từ bỏ việc tìm hiểu con người thật của anh."

"....."

Cô nên hiểu anh sớm hơn một chút.

Nếu hiểu anh sớm hơn một chút, sẽ không khiến anh bị thương như vậy.

Đáng tiếc là Kỷ Dĩ Ninh lúc đó còn chưa học được cách yêu thương người khác.

Còn nhớ ngày hôm đó, khi cô tỉnh dậy sau giấc ngủ say, chống cánh tay trái nhấc người nhổm dậy, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy anh.

Đẹp quá!

Đây là ấn tượng trực tiếp nhất của cô đối với anh. Anh quả thực rất đẹp trai, đối diện với anh, giống như đang lạc vào cung điện Minoan của đảo Crete, toàn bộ truyền thuyết của Hy Lạp đều phải lòng nó, chỉ liếc một cái là có thể khiến người ta rớt xuống.

Cô nhìn thấy anh ngồi ở một góc sofa, tư thế thoải mái, vẻ mặt uể oải, trên tay là một cốc nước lọc trong vắt, thong thả nhấp từng ngụm. Thấy cô tỉnh lại, anh liền mỉm cười, khóe môi hơi nhếch lên, vô cùng mê hoặc, dùng giọng nói cuốn hút hỏi một câu: "Tỉnh rồi à?  

Cô gật gật đầu, muốn hỏi xem anh là ai, hỏi xem cô dang ở đâu, đây là nơi nào, vv và vv...

Không cho phép cô mở miệng, anh liền cướp mất quyền chủ động.

"Kỷ Dĩ Ninh phải không?

Nghe thấy tên mình được thốt ra từ miệng của một người đàn ông xa lạ, cô chỉ cảm thấy kinh ngạc.

Anh lặng lẽ hưởng thụ biểu hiện đơn thuần trên khuôn mặt cô, mấy phút sau, dường như không hề để ý, anh với lấy tập tài liệu dày cộp trên mặt bàn thủy tinh trước mặt, giọng điệu không vội vàng vang lên.

"Kỷ Dĩ Ninh, 23 tuổi, con gái duy nhất của nhà họ Kỷ, từng học ở Cambridge, Anh Quốc, chuyên ngành văn học châu Âu, đồng thời họ thêm ngành Triết học phương Tây, thành tích xuất sắc và được học bổng học lên tiếp, nhưng vì gia đình có biến cố nên đã từ bỏ cơ hội học lên cao, còn về cuộc sống riêng tư...." Anh lật sang trang khác, giọng điệu có vẻ rất giễu cợt: "Không hút thuốc, không uống rượu, chưa từng qua đêm ở khách sạn, không có kinh nghiệm yêu đương, mối quan hệ với người khác giới gần như bằng không."

Xong rồi, anh dường như cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bình luận thêm một câu đầy hứng thú: "Tín đồ của Plato, hử? Trong thế giới này, lớn bằng ngần này rồi mà ngay cả kinh nghiệm yêu đương cũng chưa có, cũng được coi là sinh vật hiếm đấy."

Chỉ trong vòng một thời gian ngắn ngủi, anh đã có thể điều tra về cô một cách hoàn chỉnh, quang minh chính đại như vậy, điều càng khiến cô kinh ngạc hơn nữa là động cơ và mục đích đằng sau của người đàn ông này.

"Anh...."

Cô tròn xoe mắt, không hiểu anh muốn gì.

Anh đặt tập tài liệu liên quan tới cô xuống, ánh mắt nuốt chửng lấy cô. Cô không nhìn rõ được trong đáy mắt của anh rốt cuộc là đen hay trắng nữa.

Anh mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề: "Nói một cách đơn giản, anh có hứng thú với em."

".... Có..... có hứng thú?"

Cô có chút lo sợ, người đàn ông này có ý gì vây?

Anh giải thích cho cô hiểu một cách rất kiên nhẫn: "Ý nghĩa của việc anh có hứng thú với em, đó là, anh có thể trả nợ thay cho em, giúp em giải quyết tất cả những chuyện phiền phức xảy đến với gia đình em."

Cô lập tức phản ứng lại, lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không bán mình."

Anh lập tức bật cười.

"Bán mình?" Anh cảm thấy rất hứng thú: "Em chắc không nghĩ rằng anh có hứng thú với thân thể của em đấy chứ?"

"....."

Cô không thể nói được gì.

Chỉ thấy anh nhìn ngắm toàn bộ cơ thể cô một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy ắp vẻ soi mói, sau đó, cô nghe thấy giọng nói chẫm rài, đều đều của anh vang lên: "Mặc dù nói như vậy có phần thất lễ với một cô gái, nhưng anh nghĩ anh vẫn cần nói trực tiếp với em thì tốt hơn. Với cơ thể bình thường này của em, lại không biết bất cứ thủ đoạn khêu gợi dục vọng đối với đàn ông nào, anh không có hứng thú lắm với việc đưa em lên giường."

Cô cảm thấy lung túng, khó sử: "Vậy anh...."

Anh rốt cuộc muốn làm gì?

Người đàn ông mỉm cười, đưa ra câu trả lời: "Anh không có hứng thú với cơ thể này của em, nhưng, anh lại rất có hứng thú với con người của em."

"....."

"Đúng, thứ mà anh cần, đó là con người của Kỷ Dĩ Ninh."

Vừa dứt lời, ngón tay thon dài của anh kẹp một tờ giấy mỏng, giấy trắng mực đen, đẩy qua bàn đến trước mặt cô, cô cúi đầu đọc, lập tức cảm thấy vô cùng chấn động.

"Anh?!"

Anh không nói những lời thừa thãi: "Kết hôn với anh, những phiền phức mà bố mẹ đã để lại cho em, anh sẽ đứng ra giải quyết."

Cô chỉ nghe thấy anh nói: "Anh không có hứng thú với việc nuôi dưỡng nhân tình, anh cần em ở bên cạnh anh, làm người phụ nữ của anh, chỉ có một cách..... trở thành bà Đường."

Cho tới khi anh mở cửa phòng bước ra ngoài còn không quên quay người lại nói: "Nếu em muốn bỏ trốn, cứ tự nhiên. Nhưng anh cần nhắc nhở em một chút, muốn bắt một người đối với anh không phải là chuyện quá khó khăn. Anh đã nói rồi, anh có hứng thú với em, anh không nói đùa đâu."

Cô nhìn anh với vẻ khó hiểu: "Anh, rốt cuộc anh là.... ai?"

Anh mỉm cười, không phân biệt được rõ là sự chân tình hay thực tế, cô chỉ thấy cả người anh như đang đắm chìm trong vầng hào quang chói sáng đầy mê hoặc.

Nghe thấy câu hỏi của cô có chút run rẩy, dường như anh bỗng mềm lòng, đứng ở cửa chăm chú nhìn cô một lát, sau đó quay trở vào trong phòng, chậm rãi tiến đến trước mặt cô, khuỵu gối quỳ xuống, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt có thêm chút dịu dàng, giống như sự yêu chiều.

"Đường Dịch." Anh nói cho cô biết: "Anh là Đường Dịch."

"....."

"..... Hồi đó, em không thể hiểu được, cả cuộc đời mới kết hôn một lần, sao anh có thể dễ dàng quyết định chung đường với em như vậy? Em cứ nghĩ rằng anh đang đùa giỡn, hoặc là, anh căn bản không để ý, sau đó em mới dần dần phát hiện ra, anh không phải là kiểu người mà em nghĩ...."

"Em không hiểu hai năm trước sao anh lại có dũng khí đó, chỉ mới gặp mặt đã dám nhận định một người phụ nữ, giống như hai năm sau, em vẫn không hiểu nổi tất cả những việc anh làm ngày hôm đó." Cô nhìn sâu vào trong mắt anh: "Em thừa nhận em và anh khác nhau về đạo đức quan, nhưng chúng ta có thể ngồi lại cùng nói chuyện. Sau này, anh đừng cực đoan với bản thân mình như vậy, được không?"

Đường Dịch khẽ khàng bật cười.

Dường như hoàn toàn không lưu tâm, anh nhìn cô, giống như đang nhìn một cô bé, cô quá đơn thuần, hoàn toàn không hiểu tất cả mọi việc của anh, đợi tới khi cô hiểu ra rồi, sẽ không nói như vậy nữa, cô ấy sẽ đi, sẽ trốn tránh càng xa càng tốt.

"Anh sẽ không nói với em."

Kỷ Dĩ Ninh có chút bất đắc dĩ: "Đường Dịch..."

Cô đang định nói gì đó, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh vang lên.

"Vốn là con gái nhà lành, sao lại muốn làm áo nhuốm máu?"

Kỷ Dĩ Ninh sững người lại.

Anh hiểu rất rõ, không có cách nào có thể giữ được cô. Đường Dịch mỉm cười, nụ cười vô cùng sâu xa.

"Anh hãy nói cho em biết, chúng ta cần phải nói chuyện như thế nào?"

Anh bỗng nhiên ghì chặt lấy cô, giọng nói thì thào vang lên bên tai.

"Anh hiểu." Anh biết, anh quá biết điều đó rồi: "Không cực đoan, anh không thể giữ được em."

Thời gian hai năm trôi qua, cho tới ngày hôm nay, cho tới giờ phút này, Kỷ Dĩ Ninh mới biết, chân tướng của sự việc hóa ra là như vậy.

Đường Dịch, người đàn ông này để giữ chân cô, lần đầu tiên đã đánh cược bằng cuộc hôn nhân, lần thứ hai, đã đánh cược bằng sinh mạng.

Anh đã trân trọng cô như vậy, anh hiểu rõ hơn ai hết, nếu Đường Dịch yêu Kỷ Dĩ Ninh chắc chắn sẽ có nguy hiểm trong hôn nhân, thậm chí là nguy hiểm tới tính mạng.

Anh cũng không hề lưu tâm.

Kỷ Dĩ Ninh nhìn dáng vẻ của người đàn ông trước mặt, liền biết rõ một sự thực: đối với chuyện này, thậm chí ngay cả việc đấu tranh anh cũng chưa từng thử một lần.

Nhìn anh, cô liền cảm thấy rầu rĩ. Một Đường Dịch như thế này, Kỷ Dĩ Ninh không thể trốn thoát được, đúng không?

*****

Hai chữ tình cảm, thật khó lý giải.

Còn Đường Dịch, rõ ràng là một người cực đoan, chỉ là Kỷ Dĩ Ninh luôn không dám tin thôi.

Ánh đèn màu vàng nhạt lan tỏa khắp phòng, nhuộm đầy sự ấm áp, khiến đêm đầu xuân này cuối cùng cũng trút bỏ được sự xâm lấn của giá lạnh.

Kỷ Dĩ Ninh dựa vào lòng anh, ánh mắt có chút rệu ra, cô chìm vào suy nghĩ, hồi lâu, không kiềm chế được nữa, khẽ gọi anh một tiếng.

"Đường Dịch."

"Hả?"

"Với nhãn quang lựa chọn bạn gái của anh. Em không dám tâng bốc."

Đường Dịch bật cười.

Kỷ Dĩ Ninh khẽ thở dài một tiếng.

"Em nói thật đấy."

Đường Dịch không phủ định, anh ôm chặt cô, xoay người cô lại, để cô đối diện với anh.

"Tiểu thư, anh hiếm lắm mới nghiêm túc như vậy, em lại có thể phủ định lại anh, nhưng cũng phải cho anh một lý do chứ?"

"Bởi vì Tiểu Miêu."

Đường Dịch thể hiện vẻ ngạc nhiên một cách hiếm hoi: "Hả?"

"Bởi vì Tiểu Miêu."Cô nhắc lại một lần nữa, mỉm cười với anh: "Nhà họ Đường đã có một cô gái như Tô Tiểu Miêu rồi, anh vẫn cứ nhất quyết cần có Kỷ Dĩ Ninh, xét từ một mức độ nào đó, em rất khâm phục anh."

Cô gái đó mới là sự mê hoặc thật sự, cô ấy mang tới một sức sống không thể lý giải nổi, lấn sâu vào tâm hồn của mỗi người, khiến người ta không có cách nào để từ chối.

Kỷ Dĩ Ninh vẫn còn nhớ, cảnh tượng đầu tiên khi cô gặp gỡ Tô Tiểu Miêu.

Đó là vào một ngày mùa đông, cô tới làm khách ở nhà Đường Kình, trong lòng tràn đấy tâm sự, mặc dù cô không nói, nhưng khả năng quan sát của Đường Kình đã nhận thấy rất rõ. Đường Kình có chút đồng cảm với cô, cũng có chút thương xót cô, vậy là anh liền ngồi trò chuyện với cô suốt cả buổi chiều tối.

Đêm xuống, lạ giường, cô không quen, không tài nào ngủ được. Cuối cùng, cô quyết định không ngủ nữa, pha cho mình một ấm trà nóng, dựa vào cửa sổ phòng ngủ, lặng lẽ ngắm nhìn tuyết rơi bên ngoài.

Kỷ Dĩ Ninh rất yêu tuyết, cảm thấy chúng bồng bềnh, đáng yêu, tinh nghịch, lại không hề khoa trương. Trong cảnh tượng đó, chân trần đi lại trên tuyết một vòng mới thỏa ý.

Trời không phụ cô, tuyết rơi cả đêm để cô thỏa thích ngắm nhìn. Nhưng cô lại phụ bản thân mình, tới khi trời sáng cũng không xuống lầu để đi lại trên tuyết trắng.

Chính vào lúc đó, có một người đã làm được.

Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên ló rạng, Kỷ Dĩ Ninh nghe thấy có người kêu "oa! "một tiếng ở dưới lầu. Một tiếng cảm thán. Sau đó, cô nhìn thấy có một bóng người nhỏ bé chạy vụt ra khỏi nhà.

Là một cô gái.

Rõ ràng là vừa mới ngủ dậy, chỉ mặc bộ quần áo đơn giản nhất bằng vải bông, mềm mại như tuyết, mái tóc dài chấm vai buông xõa, mang theo chút ngái ngủ. Cô ấy vô cùng hưng phấn, dù tuyết rơi cũng không sợ lạnh, để đôi chân trần. Khi giẫm xuống nền tuyết, phát ra những âm thanh giòn giã, để lại một vệt dấu chân dài.

Kỷ Dĩ Ninh đang định bình phẩm, đúng là một cô gái không am hiểu thế tục, lại dám ra ngoài với bộ dạng như vậy.

Nhưng một giây sau đó, cô liền nhìn thấy cô ấy nhón gót chân lên hít hà bông hoa mai đang nở rộ trong tuyết trắng, sau đó bỗng nhiên ngoạm một cái, nhét tất cả hương thơm tinh khiết của hoa cùng hương vị của tuyết vào trong miệng, nhồm nhoàng nhai một miếng to. Kỷ Dĩ Ninh chỉ thấy bên khóe môi cô ấy tảo ra làn khói trắng, dính cả mấy cánh hoa mai vừa rơi xuống, cùng với chiếc lưỡi nhỏ nhắn màu phớt hồng mà cô ấy lè ra liếm tuyết, lấp lánh.

Khóe môi của Kỷ Dĩ Ninh hơi nhếch lên, có chút kinh ngạc. Cô nhìn cánh hoa dính trên miệng cô gái kia, cảm thấy đây mới chính là điều cổ nhân thường nói, không hẳn là hoa lê cũng không là hoa mơ, sắc trắng xen lẫn sắc hồng, mỗi loài hoa đều có cốt cách riêng độc đáo, siêu phàm thoát tục.

Thật vậy, ngay cả cô cũng đang ngà ngà say.

Chỉ một động tác đó thôi, Kỷ Dĩ Ninh không thể không yêu thích cô gái đó được.

Cô nhìn cô gái ở dưới lầu, không kiềm chế được, khóe môi khẽ nhếch lên, tặng cô ấy một sự tán dương vô thanh.

Thử hỏi trên thế gian này, có mấy người có thể hành động một cách đầy hứng khởi như vậy?

Thưởng tuyết nếm hoa, ẩm sương uống mưa, những việc đầy hứng thú này, nếu không có chút thiên phận, thì tuyệt đối không thể làm được.

Thế gian này có nhiều định ước lắm, khi chúng ta còn chưa trưởng thành, đã bị thế tục trói buộc rồi, dần dần quên mất rằng giây phút an nhàn trong đời hóa ra lại có thể đơn giản đến vậy.

Kỷ Dĩ Ninh đặt cốc trà trên tay xuống, không kìm nén được, muốn xuống lầu, trò chuyện với cô ấy, xem cô ấy là ai?

Không đợi cô rời bước, liền có người giải đáp thắc mắc cho cô.

Cô thấy Đường Kình đi ra từ trong nhà, bước chân có phần vội vàng, trên tay cầm một chiếc áo khoác dày. Anh ấy rõ ràng cũng vừa mới thức dậy, cảm giác khoan khoái của buổi đêm vẫn chưa tiêu tán hết, không thấy người nằm bên cạnh mình, anh liền vội vàng ra ngoài tìm. Bệnh huyết áp thấp vào sáng sớm của Đường Kình tương đối nghiêm trọng, nhưng anh vẫn đuổi theo Tiểu Miêu. Nhìn dáng vẻ của anh, Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười, cô nghĩ bản thân mình đã biết vị tiểu thư ở dưới lầu kia là ai trong nhà họ Đường rồi.

Đường Kình bao kín người Tiểu Miêu trong lớp áo khoác, bắt cô ấy đi đôi dép bông, anh vừa cúi người xoa đôi bàn tay đỏ ửng của cô ấy vừa trách mắng: "Em có bị ngốc không hả?

Nửa đêm canh ba mới về nhà đi ngủ, trời còn chưa sáng đã tỉnh dậy, tỉnh dậy rồi lại chạy ra ngoài phơi lạnh, phơi lạnh còn không chịu đi giày, cái giống đơn bào là em này, rốt cuộc có phải là hợp chất carbohydarates không hả?"

Tiểu Miêu chỉnh lại anh với vẻ nghiêm túc: "Em không phải là đơn bào, em được tạo thành do quá trình phân bào nguyên phân."

Đường Kình không nói gì, liếc mắt thấy một vệt đỏ trên môi cô, anh cau mày: "Ban nãy em vừa ăn gì vậy?"

Tiểu Miêu mỉm cười, nắm một nắm tuyết đưa cho anh, thấy vẫn còn chưa đủ, lại ngắt hai bông hoa mai, cắm lên nắm tuyết, nở một nụ cười rạng rỡ, hỏi: "Anh có muốn ăn không?"

Đường Kình hít một hơi thật sâu, day day huyệt thái dương.

Anh có một người anh thích coi các chất cực độc là trò chơi, bây giờ, ở trong nhà, anh có một cô vợ, đồ ăn thức uống của cô ấy càng kỳ lạ hơn, không thể tưởng tượng nổi.

Đường Kình liếc nhìn cô một cái, thấy khóe môi cô còn dính một cánh hoa đó vào miệng, hình ảnh đó bỗng nhiên khiến Đường Kình rung động, vậy là, anh đột ngột đưa tay ra giữ chặt phía sau gáy cô, cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu, động tác dịu dàng mà mạnh mẽ, dường như muốn hít hết hơi lạnh bao quanh người cô vậy.

Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười, biết ý rời khỏi vị trí cạnh cửa sổ, không làm phiền khoảng khắc yên tĩnh tươi đẹp đó của hai người.

"Nhãn quang của Đường Kình rất tốt, biết cách ra tay khi Tô Tiểu Miêu còn chưa hiểu biết nhiều về chuyện tình cảm đã giữ chặt cô ấy ở bên mình, từ đó cuộc sống đầy ắp niềm hứng khởi, cuộc sống không còn cô đơn nữa."

Đường Dịch cúi đầu, hôn lên trán cô, giọng nói không để lộ tâm trạng: "Em cảm thấy bản thân mình không đủ tốt ư?"

Kỷ Dĩ Ninh không trả lời thẳng vào vấn đề.

"Ở Đài Loan có một vị tiên sinh từng viết văn, ông ấy viết diễn thuyết Phật đản, cũng viết nhạc cho DJ trong quán bar, nói rằng hai nghề này luôn chút ý tới sự mở đầu, phần tiếp nối với đoạn trên, chuyển sang ý khác, và phần kết thúc toàn văn. Trong diễn thuyết có sự tương phản của câu chuyện, trong âm nhạc có sự tương phản của âm sắc. Nhưng có một ngày, khi biểu diễn ở Kenting, ông ấy bỗng cảm thấy cuộc sống mới là sự tương phản lớn nhất: ngày hôm trước còn diễn thuyết ở Phật Quang Sơn, ngày hôm sau đã chơi nhạc điện tử ở Kenting."

(Kenting: vườn quốc gia nằm ở Đài Loan, bao gồm các khu rừng, núi, hồ, bãi biển và rặng san hô)

Anh, Đường Kình, Tô Tiểu Miêu đều là người như vậy. Chỉ có em là không phải."

Đường Dịch ôm chặt cô, thản nhiên hỏi lại: "Ồ?"

"Em không phải.."Cô thành thật nói với anh: "Em hiểu rất rõ bản thân mình là người như thế nào. Với một người như em, làm bạn thì không khó, nhưng nếu muốn ở bên em suốt cuộc đời, chưa chắc đã là một việc hạnh phúc."

Đường Dịch nhìn rõ cô, ánh mắt có chút phức tạp, sâu thẳm đến nỗi không nhìn thấy một tia sáng.

Cô kể cho anh nghe một câu chuyện cũ: "Còn nhớ năm đó, sau khi bố em xảy ra chuyện, để lại em và mẹ rồi ra đi, em và mẹ gom góp được năm trăm vạn đồng để đi trả nợ, nhưng vào buổi tối một ngày trước đó, có một chú tới vay tiền, chú ấy bị liên lụy vì bố em, mắc nợ người ta năm mươi vạn, mẹ em đã từ chối chú ấy, bởi vì nhà em còn mắc nợ tới hai mươi triệu đồng, ngay cả bản thân mình cũng khó đảm bảo. Sau đó, em đã lén lút lấy 50 vạn đưa cho chú ấy, sau khi tiễn chú ấy về, em bị mẹ phát hiện ra, mẹ lập tức tát em một cái........ Người bị mẹ đánh là em, nhưng người khóc lại là mẹ, có lẽ tính cách đó của em khiến bà quá thất vọng, vậy là em không giải thích nữa. Thực ra, em suy nghĩ rất đơn giản, nhà em đã mắc nợ tới 20 triệu đồng, trả thêm 50 vạn hay trả thiếu 50 vạn thì có khác gì chứ, dù sao cũng vẫn là mắc nợ, nhưng nhà chú ấy không như vậy, chú ấy chỉ mắc nợ 50 vạn, trả xong rồi thì có thể kết thúc mối tai họa bất ngờ này".

Còn có một lần, em hỏi Tiểu Miêu, nếu có một người nói với cô ấy rằng, ngày mai sẽ là ngày tận thế, cô ấy sẽ làm gì.

Phản ứng của Tiểu Miêu là: "Dựa vào đâu có người nói là ngày tận thê thì nhất định phải là ngày tận thế? Dựa vào đâu mà em phải buồn phiền và suy nghĩ vì một câu nói: "giả như"từ miệng của người khác? Em đang sống tốt đẹp như thế nào, sao lại phải tin lời người khác mà không tin vào bản thân mình?" Lúc đó em mới biết rằng, câu trả lời của Tiểu Miêu căn bản là lật ngược lại giả thuyết, cô ấy có đủ dũng khí để nghi ngờ tất cả, chỉ vì để bản thân mình được sống thoải mái. Còn khi nhìn lại bản thân em thì sao, em sẽ nghiêm túc nhìn nhận giả thuyết này tới khi suy nghĩ tiều tụy vì nó, thậm chí đến cả bản thâm em cũng không biết trạng thái suy nghĩ tiều tụy này rốt cuộc có đáng hay không. Đường Dịch, anh xem, đây chính là điểm khác nhau giữa em và Tiểu Miêu.

Đây thực ra là một trắc nghiệm tâm lý, trắc nghiệm chứng mình rằng em là một người tương đối tiêu cực với sinh mạng, còn cô gái có thái độ tích cực với cuộc sống như Tiểu Miêu mới phù hợp với việc chung sống lâu dài.

Em không có sức sống như Tiểu Miêu, cũng không có sự kết hợp giữa dịu dàng và cứng rắn giống Đường Kình, càng không có sức lôi cuốn chói lòa như anh. Anh và em ở bên nhau, trong cuộc sống lâu dài của đời người, sẽ không có quá nhiều điều ngạc nhiên, cũng sẽ không có quá nhiều niềm vui bất ngờ.....

.... Vì vậy, Đường Dịch, em luôn tiếc thay cho anh." Giọng nói của cô đều đều, nỗi cô đơn vương trên trán: ".... Những cô gái hoạt bát trên thế gian này rất nhiều, mà anh, Đường Dịch, lại đánh cược cả tính mạng, chỉ để cần một Kỷ Dĩ Ninh bình lặng nhất......"

*****

Khi Kỷ Dĩ Ninh nói xong câu cuối cùng, cả không gian dường như ngưng đọng lại trong một giây.

Cô cúi đầu, dựa lưng vào anh, vì thế cô không nhìn rõ được vẻ mặt anh. Cô cũng không định quan sát, bởi vì không có đủ dũng khí.

Một giây sau, cả người cô bỗng nhiên được bế bổng lên, khi mở mắt ra, cô thấy Đường Dịch đang nhìn cô với vẻ mặt đầy hưng phấn, biểu hiện ung dung như đã nhìn thấy tâm can cô rồi.

Cô nghe thấy anh chậm rãi nói, giọng điềm tĩnh: "Em hoàn toàn phủ nhận lại bản thân mình trước mặt anh như vậy, em đang lo sợ điều gì thế?"

Quả nhiên, anh đã nhìn thấy tâm can cô rồi. Dù lời nói của cô quanh co vòng vèo, nhưng đối với anh, muốn hiểu rõ ý nghĩa thực sự trong những câu nói phức tạp của cô không phải là một việc khó khăn.

Kỷ Dĩ Ninh nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô bỗng nhiên nghiêng người ôm chặt lấy anh, vòng tay quanh người anh, vùi đầu vào sâu trong lồng ngực anh, sự chủ động chưa từng có, thể hiện sự hoảng loạn một cách rõ ràng, giống như một con thú nhỏ vừa bị kích động.

Đường Dịch yên lặng một giây, dường như không nhẫn tâm, anh đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô, dịu dàng an ủi: "Dĩ Ninh."

"Anh đừng nói gì cả, hãy để em nói hết đã." Cô ngắt lời anh, ngay cả lời nói cũng chứa đầy sự lo lắng: "Có rất nhiều bi kịch trên thế gian này, nhưng cũng được phân loại, có một số bị kịch có thể chịu đựng được, có một số bi kịch lại không thể chịu đựng nổi. Còn loại của em không thể tiếp nhận được là loại nào, giống như trong một câu chuyện đã nói, có một người bị thần linh trừng phạt, đẩy một hòn đá to lên đỉnh núi, quá trình gian khổ mà dài đằng đẵng, nhưng một khi hòn đá lên được tới đỉnh núi rồi, lại lập tức tự động trôi xuống, hoàn toàn có lý do để tin, không có thứ gì đáng sợ hơn sự trừng phạt mệt mỏi mà vô vọng này."

Đường Dịch đã hiểu, anh giúp cô nói tiếp: "Danh tác của Albert Camus, thần thoại Sisyphus."

Kỷ Dĩ Ninh siết chặt các đầu ngón tay, bấu chặt vào da anh, cô ghì chặt lấy anh, dường như khiến anh bị đau.

"Đường Dịch." Cô thẳng thắn với anh, : "Không phải tất cả mọi người đều học được giống như Sisyphus, tin vào bản thân mình mới là chủ nhân sinh mạng của mình, đỉnh núi Olympus mấy nghìn năm trước, không phải ai cũng có thể giống như Sisyphus, vừa lăn hòn đá lên đỉnh núi vừa vui vẻ hát ca, không biết đến ưu phiền, không cần hỏi ngày mai."

Đây là sự thật, một người lạc quan hay không lạc quan, kiên trì hay không kiên trì, chống đỡ được hay không chống đỡ được, đều cần phải có năng khiếu. Không phải ai cũng có năng khiếu giống như Sisyphus.

Vì vậy Albert Camus – người kiên trì với chủ nghĩa tồn tại mới viết được một câu chuyện như vậy, viết được quan điểm nổi tiếng như thế này: "Thế giới là nhảm nhí."

Trong thế giới nhảm nhí này, tình cảm là một kiểu tồn tại hoang đường. Cho dù có lạc quan với tình cảm, thì cũng có thể như thế nào, dù sao lạc quan hay không lạc quan, kiên trì hay không kiên trì, kết cục đều ảm đạm hoang đường như vậy.

Cô gục đầu trên vai anh, giọng nói dịu dàng mà yếu ớt: "Em phủ định lại bản thân mình, bởi vì em không muốn trong tương lại sẽ bị anh phủ định. Em không muốn có một ngày, Đường Dịch bỗng nhiên hối hận, hối hận rằng Kỷ Dĩ Ninh không đáng để anh phải đánh cược cả hôn nhân và sinh mạng của mình."

Anh quá hoàn mỹ, dường như không có chút sơ hở để bị công kích. Con người, một khi đã rung động, sẽ sinh ra tội lỗi. Vì vậy cô mới đau khổ khi nghe thấy Khiêm Nhân phủ định vị trí của cô ở bên cạnh Đường Dịch. Vì vậy cô mới hốt hoảng khi biết được rằng còn rất nhiều cô gái khác phù hợp với Đường Dịch hơn. Lúc đó cô không thể không đối mặt với một việc khó khăn trên thế giới này: Kỷ Dĩ Ninh có toan tính riêng, khiến Đường Dịch trở thành một người mà không cô gái nào có thể sở hữu được.

Shoặcen Aabye Kierkegaard (triết gia và là nhà thần học người Đan Mạch thế kỷ 19. ) đã từng nói, đời người là một cuộc mạo hiểm. Còn tình cảm, chính là sự mạo hiểm của mạo hiểm.

Sau khi cô nói xong, một khoảng lặng kéo dài, chỉ biết cách ôm anh thật chặt.

Hồi đó, Đường Dịch đã từng bình luận về Kỷ Dĩ Ninh: không biết bất cứ thủ đoạn thu hút đàn ông nào, vô cùng non nớt. Hai năm trôi qua, cô vẫn không thay đổi chút nào, không biết cách đòi anh hứa hẹn, cũng không biết cách tự bảo vệ bản thân. Chỉ có thể phơi bày toàn bộ bản thân mình cho anh xem, một chút tâm tư cũng không có, hoàn toàn không biết, trong chuyện tình cảm, một khi để đàn ông nắm được điểm yếu của người phụ nữ, cô ấy sẽ thất bại.

May mà, người Kỷ Dĩ Ninh gặp được lại là Đường Dịch.

Đường Dịch ôm lấy cô, rồi bỗng nhiên buông cô ra.

Anh đứng lên, mặc áo somi, cài qua loa vài ba cúc áo. Sau đó nhặt quần áo của cô còn đang vương vãi trên mặt sàn, mặc cho cô từng chiếc, từng chiếc một. Chiếc khóa kéo trên váy lông cừu chậm rãi kéo lên theo tay anh, tiếp đó, anh đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt cô.

"......"

Cô nhìn anh, không hiểu anh đang muốn gì.

Đường Dịch mỉm cười: "Em nhìn thấy rồi chứ?"

".... Gì cơ?"

"Nội dung bức tranh thứ hai của em."

Khuôn mặt của Kỷ Dĩ Ninh lập tức ửng đỏ, gật gật đầu thừa nhận: "Mới nhìn qua một lần, lúc ấy anh đang ở trong thư phòng, một mình nhảy điệu Latin lức nửa đêm...."

Chỉ nhìn qua một lần, ký ức không bao giờ phai mờ. Cô vẽ lại nó, khi vẽ thậm chí còn có thể cảm nhận được giai điệu hút hồn đoạt vía đó.

Anh bỗng nhiên nói: "Sau này em không nên nhìn."

Cô sững người lại.

Đường Dịch mỉm cười, chìa bàn tay phải ra, thực hiện một tư thế mời chào.

"Hãy quên nó đi, anh sẽ dẫn em nhảy một điệu mới."

Lôi cuốn như vậy, sao có thể trốn tránh được chứ?

Không kịp để cô suy nghĩ về ẩn ý của anh, cô liền tự giác đặt bàn tay trái của mình vào trong lòng bàn tay phải của anh.

Đường Dịch mỉm cười, khép tay lại, nắm chặt lấy bàn tay trái của cô, khẽ kéo một cái, cô đã ở trong vòng tay anh.

Đêm khuya. Phòng khách. Tư thế khiêu vũ của hai người.

Không có âm nhạc, không có khán giả, không có tiếng vỗ tay cổ vũ, chỉ có hai người, anh và cô. Kỷ Dĩ Ninh không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mắt này là một tay cao thủ trong tình trường, một người có thể khiến không gian vắng tanh có thêm vẻ rực rỡ không thua kém gì vũ trường.

Một điệu nhảy, anh di chuyển, em xoay. Điệu nhảy trong thế giới thần thoại, thường thấy nhất là điệu xoay tròn.

Cô nép sát vào ngực anh nói: "Em cứ nghĩ là anh sẽ dẫn em nhảy điệu Latin."

Đường Dịch lắc đầu: "Điệu Latin của anh không phù hợp với em.."

"Tại sao?"

"Bởi vì nó không vui."

Kỷ Dĩ Ninh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu. Anh không giải thích, Kỷ Dĩ Ninh chỉ có thể lơ mơ cúi đầu, chợt nghĩ, nghĩ tới một câu mà Đường Kình đã từng nói với cô.

"Em đã từng nhìn thấy Đường Dịch khiêu vũ chưa?"

"Nhìn lén thôi, anh ấy nhảy rất đẹp."

"À, Dĩ Ninh, nếu lần sau em nhìn thấy Đường Dịch đang nhảy điệu Latin một mình, hãy tránh xa anh ấy một chút, không nên lại gần anh ấy lúc đó."

"Tại sao?"

"Bởi vì sẽ rất nguy hiểm."

"Đường Kình...." Cô cảm thấy khó hiểu, cũng có chút lo sợ: "Em không hiểu...."

Đường Kình không nói thêm, dường như đây là một chủ đề cấm kỵ, ngay cả Đường Kình cũng né tránh, không dám nói nhiều.

"Lấy một vì dụ nhé." Anh hạ thấp giọng: "Lần gần đây nhất Đường Dịch nhảy điệu Latin, đó là năm bố anh ấy bị người ta giết hại. Anh ấy đã nhảy suốt đêm. Ngày hôm sau, sau khi nhảy xong, anh ấy đã thực hiện một cuộc thảm sát."

Nó là tín hiệu, là tín hiệu mà Đường Dịch đã đi quá giới hạn. Sau mỗi một lần nhảy Latin, đều là một mùi máu hôi tanh, đều là bi thương.

Thật kinh khủng, điệu nhảy Latin, đối với Đường Dịch, lại liên quan tới sự giết chóc.

Đường Dịch bỗng nhiên ôm lấy eo cô, ghé sát vào tai cô thì thầm.

"Trước đây anh từng nghĩ, trên thế gian này, sẽ không có ai như vậy, cô ấy và anh là hai thái cực đối lập nhau, không biết bất cứ thủ đoạn nào, cũng không có bất kỳ mơ tưởng hão huyền gì, cho dù cả thế giới sụp đổ trước mắt cô ấy, cô ấy vẫn có thể tiếp tục sống mà không oán trách, trong tình cảm cũng như vậy, không biết cách ngụy trang bản thân, chỉ biết bộc lộ điểm yếu, dường như không hề biết rằng điều này chỉ khiến người yêu thương cô càng dễ dàng tấn công cô. Người như vậy, dường như chỉ có trong truyện cổ tích, còn trong thế giới hiện thực, anh không hy vọng sẽ gặp được."

Nhưng cuối cùng anh đã gặp được em, gặp được Kỷ Dĩ Ninh....

Anh mỉm cười, có niềm hân hoan trong nụ cười đó.

"Dĩ Ninh, dũng cảm lên một chút, cuộc sống của em sẽ không uổng phí khi kỳ vọng vào anh, càng không có một ngày, em bị anh phủ nhận...."

Bởi vì.........

"...... Em là câu chuyện cổ tích cuối cùng trong đời anh."

Từ đó, điệu nhảy Latin khép lại, điệu nhảy xoay vòng trong truyện cổ tích bắt đầu được mở ra.

*****

Ngày tháng cứ lặng lẽ trôi đi.

Lần đầu tiên Đường Dịch bị trúng đạn khiến Kỷ Dĩ Ninh hoàn toàn nhận thức được tầm quan trọng của vị thiếu gia này trong nhà họ Đường. Tất cả mọi người trong nhà họ Đường đều nghe theo mệnh lệnh của anh, ngay cả lời nói Đường Dịch cũng không cần nói nhiều, chỉ một ánh mắt, một động tác, những người bên dưới đều có thể hiểu được, chưa từng có ai nói từ "không" với anh. Hoàn cảnh đó, khí thế đó, khiến cô gái Kỷ Dĩ Ninh ngây thơ của chúng ta cảm thấy sửng sốt.

Kỷ Dĩ Ninh vốn rất nhát gan, mỗi lần nhìn thấy đám thuộc hạ của nhà họ Đường trong âu phục đen sì cùng với vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt, trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác lo sợ.

Nhưng khi thấy thái độ của họ trước mặt Đường Dịch, Kỷ Dĩ Ninh càng cảm thấy khó hiểu hơn.

Đối với Đường Dịch, bọn họ lại có thể ngoan ngoãn phụ tùng đến vậy.

Không phải là cô chưa từng nhìn thấy cảnh người này phục tùng người kia. Còn nhớ trước đây, khi nhà họ Kỷ còn đang hưng thịnh, cô đã nhìn thấy rất nhiều người cúi đầu lễ phép trước mặt bố, nhưng Kỷ Dĩ Ninh hiểu rằng, sự cung kính, phục tùng, ngoan ngoãn đó đều là giả dối. Giống như hoa trong gương, ánh trăng dưới nước, cùng với sự thất bại của bố, cùng với sự diệt vong của nhà họ Kỷ, tất cả đều biến mất.

Mối quan hệ giữa người với người lạnh lùng, bạc bẽo đến nỗi cô không biết phải oán trách điều gì.

Từ đó về sau, cô luôn cho rằng, trên thế giới này, tất cả những gia đình liên quan tới quyền thế đều đối xử với nhau rất lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng không ngờ, nhiều năm sau, cô gặp được nhà họ Đường, một nơi tưởng chừng toàn màu đen nay, lại mang tới cho cô một đáp án hoàn toàn khác.

Kỷ Dĩ Ninh đã từng nhìn thấy vết thương do súng đạn trên người Khiêm Nhân. Ở phần bụng anh ta có một vết sẹo dài, khiến ai nấy nhìn vào đều cảm thấy sợ hãi. Cô từng lờ mờ nghe Đường Kình nhắc tới ngày Đường lão gia bị hại năm đó, Đường Dịch cũng đang có mặt tại hiện trường, bên cạnh Đường Dịch là Khiêm Nhân, hai viên đạn cùng một lúc nhắm trúng vào người hai cha con họ, Khiêm Nhân đã ra một quyết định không chút suy nghĩ, ôm lấy Đường Dịch, đứng chắn ngay trước mặt anh.

Kết quả là, Đường lão gia chết, Đường Dịch sống.

Kỷ Dĩ Ninh suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc Đường Dịch có sức mê hoặc lớn như thế nào mới có thể khiến Khiêm Nhân đưa ra sự lựa chọn bản năng như vậy?

Sau khi Đường Dịch tiến hành phẫu thuật, cô đã từng đến tìm Khiêm Nhân để xin lỗi. Dưới ánh trăng, trong sân của bệnh viện, Khiêm Nhân không tỏ ý nhận lời xin lỗi của cô hay không, chỉ khẽ nói: "Ừm, tôi ấy à, bắt đầu từ năm 10 tuổi đã làm việc bên cạnh Dịch thiếu gia rồi."

Kỷ Dĩ Ninh yên lặng lắng nghe.

Giọng nói của Khiêm Nhân rất nhạt, rất khàn: "Đối với người như chúng tôi, tiền bạc, quyền thế, tình cảm, đều không là cái thá gì. Thứ gì quan trọng nhất ư? Là sinh mệnh. Cô hiểu không? Không có sinh mệnh, sẽ chẳng có gì nữa cả."

Kỷ Dĩ Ninh biết, một người đứng bên ngoài nhà họ Đường như cô chưa từng trải qua trận chiến nhuốm máu nào, cũng không có tư cách để trả lời câu hỏi này. Vậy là cô ậm ừ một tiếng, tỏ ý rằng mặc dù cô không có lập trường để đối đáp lại lời nói của anh nhưng cũng rất chăm chú lắng nghe.

Giọng nói của Khiêm Nhân càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng khàn: "Vì vậy, cô có biết Dịch thiếu gia có ý nghĩa như thế nào đối với chúng tôi không. Hừ, cô sẽ không hiểu đâu. Bao nhiêu năm qua, một mình Dịch thiếu gia nắm giữ sinh mệnh của bao nhiêu người trong nhà họ Đường, ý nghĩa đó, cô cũng không hiểu đâu."

Giây phút đó, Kỷ Dĩ Ninh cảm thấy khó thở, khẳng định rằng bản thân đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

Sau đó, dường như làm chứng cho lời nói của Khiêm Nhân, cô cũng đã nhìn thấy Đường Dịch nổi giận với bọn họ.

Cả không gian yên lặng không một tiếng động.

Đường Dịch chỉ ngồi tựa vào thành giường, thẳng tay ném tập tài liệu xuống đất, phát ra tiếng động thâm trầm mà đanh thép. Anh, một câu nói cũng không có, ngay cả một nét biểu cảm cũng không thấy, khiến người đang đứng báo cáo công việc với anh trong phòng nín bặt, lập tức cúi đầu thừa nhận sai sót của bản thân, phục tùng không một chút phản kháng.

Một người đàn ông không chút kiêng nể gì lại không hề phản ứng với anh.

Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này, Kỷ Dĩ Ninh đều đợi tới lúc đêm khuya tĩnh lặng chỉ có hai người, hạ thấp giọng trách móc: "Anh thật vô lý."

Anh bật cười, ôm cô vào lòng, không chút kiêng nể: "Anh vẫn luôn vô lý như vậy, em không biết ư?" Còn chưa dứt lời, anh đã cúi xuống hôn cô.

Kỷ Dĩ Ninh ngẩng đầu lên, hổn hển khuyên anh: "Mỗi lần anh giận dữ thật hung ác, cẩn thận sau này mọi người không chịu đựng nổi nữa đấy."

Nghe câu nói của cô, anh dường như vừa nghe được một câu chuyện cười, chống cằm cười lớn.

Cô nhìn nụ cười của anh mà lòng dạ rầu rĩ, rõ ràng là cô đang lo lắng cho anh, anh lại chẳng thèm để ý. Không những không đê ý, thậm chí anh còn cảm thấy thú vị vì cô lo lắng cho anh.

Kết quả là ngày hôm đó, kiểu suy nghĩ thuần túy này lại khiến anh nảy sinh ham muốn dục vọng đối với cô, anh cởi bỏ váy áo của cô, hôn cô, cô nghe thấy anh thì thầm gọi tên mình bên tai, vừa dứt lời, anh liền dấn cả người xuống, chiếm đoạt cơ thể cô, đồng thời chiếm đoạt cả năng lực suy nghĩ của cô.

Cuối cùng, Kỷ Dĩ Ninh cũng không khuyên nhủ được anh, Đường Dịch vẫn là một Đường Dịch ngông cuồng thích làm gì thì làm, hoàn toàn không hề lo lắng vì sự ngang ngược và vô lý của mình.

Một hôm, Kỷ Dĩ Ninh trò chuyện với Đường Kình. Cô nói những điều đó với Đường Kình, giọng điệu rất lúng túng, khó xử: "Anh ấy vô lý như vậy, không sợ rằng một ngày nào đó người ta sẽ không chịu đựng nổi nữa mà rời xa anh ấy sao?"

"Không đâu."Đường Kình lập tức mỉm cười: "Chuyện này chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra."

Kỷ Dĩ Ninh kinh ngạc nói: "Tại sao?"

Đường Kình thản nhiên hỏi: "Em biết Đường Dịch có ý nghĩa như thế nào đối với người trong nhà họ Đường không?"

Sao lại giống nhau như vậy, Khiêm Nhân cũng đã từng hỏi cô câu ấy. Lần này, cô vẫn chỉ khe khẽ lắc đầu.

Đường Kình quay người, nhìn cô, khóe môi nhếch lên, nói với cô: "Tín ngưỡng."

Kỷ Dĩ Ninh giật mình, cô cố gắng để lý giải, nhưng vẫn chỉ cảm thấy phiêu du bồng bềnh như mây mù. Cuối cùng, cô chỉ có thể nói thật cảm giác của mình: "Em cảm thấy rất khó hiểu."

Đường Kình mỉm cười: "Anh hiểu, Dĩ Ninh, anh hiểu rõ sự khó hiểu trong lòng em."

Cô cảm thấy kinh ngạc: "Anh hiểu?"

"Đúng, anh hiểu." Đường Kình gật gật đầu, kể lại quá khứ của mình: "Năm anh lên tám tuổi, lần đầu tiên bước vào nhà họ Đường, lúc đó, bố anh nói với anh rằng, anh có một người anh trai, nếu anh muốn sống yên ổn trong nhà họ Đường, thì tuyệt đối không được đối đầu với anh trai, nếu không, người phải chịu thất bại nhất định là anh."

Kỷ Dĩ Ninh có chút bối rối: "Đường Kình....."

"Em cũng cảm thấy bố anh thiên vị, đúng không?" Anh mỉm cười, không hề có ý cáu giận, chỉ là một thái độ bình thản chìm đắm trong hồi tưởng: "Hồi đó anh cũng nghĩ như vậy, anh nghĩ rằng bố anh thiên vị anh trai anh, mong anh nhường nhịn anh ấy, vì vậy mới nói với anh những lời như vậy. Sau đó anh mới hiểu rằng, không phải vậy, mọi việc không giống như anh suy nghĩ.

Sau khi anh vào nhà họ Đường, chỉ trong một thời gian ngắn, anh đã hiểu rõ, tại sao bố anh lại nói với anh như vậy. Hóa ra, không phải là bố thiên vị anh trai, mà bởi vì, tất cả mọi người trong nhà họ Đường đều đã bị anh trai thu phục rồi."

Kỷ Dĩ Ninh trong xoe mắt, biểu lộ thái độ không thể tin vào điều đó.

"Rất khó hiểu, đúng không?"

Đường Kình vuốt ve khuôn mặt cô, anh thấy gần gũi với biểu hiện đó của cô, bởi vì anh cũng đã từng có biểu hiện như vậy.

"Nhưng đây đều là sự thật mà anh nhìn thấy, anh nhìn thấy mỗi người trong nhà họ Đường đều phục tùng Đường Dịch như vậy, mỗi câu nói của anh ấy đều không có ai nghi ngờ hay phản đối, lúc đó anh đã nghĩ, rốt cuộc anh ấy đã làm được bằng cách nào. Sau này, anh cuối cùng đã hiểu ra, toàn bộ thẻ số của Đường Dịch đều ở chỗ anh ấy nắm được trái tim của mọi người, anh ấy nhận thấy rõ nhược điểm của những người xung quanh, sau đó ra tay với họ, bị anh nắm rõ nhược điểm, sẽ không ai thoát được."

Kỷ Dĩ Ninh khe khẽ lắc đầu: "Em không tin anh bị anh ấy nắm rõ nhược điểm."

Đường Kình bật cười: "Ha ha, Dĩ Ninh, đây chính là điểm khác biệt giữa em và Đường Dịch.

Anh ấy nhìn thấy thứ mà em không thể nhìn thấy, anh ấy quả thực đã nắm chắc được anh. Rất khó tưởng tượng đúng không, hồi đó anh ấy chỉ dùng một câu nói, đã khiến anh không có cách nào chống đối lại anh ấy được nữa."

"..... Câu gì? "

Đường Kình cúi đầu, giọng nói đều đều vang lên.

"Hồi đó, sau khi Đường phu nhân qua đời, bố đã đưa anh và mẹ anh về nhà họ Đường, nhưng vì nghĩ tới thân phận và thể diện của ông, ông chưa từng công khai thừa nhận hai mẹ con anh, cho tới một lần....."

Anh chậm rãi nói, mây mù giăng kín đôi mắt: ".... Cho tới một lần, trong buổi tiệc toàn gia tộc nhà họ Đường vào dịp cuối năm, Đường Dịch tổ chức khiêu vũ, anh ấy bỗng nhiên đi tới trước mặt mẹ anh, cúi người thực hiện một tư thế mời chào hoàn mỹ, tất cả mọi người đều nghe thấy anh ấy nói: "Đường phu nhân, có thể mời bà nhảy điệu nhảy đầu tiên trong đêm nay không?"

Kỷ Dĩ Ninh sững người lại.

Đường Kình bật cười: "Không ngờ tới, đúng không? Lúc đó, anh cũng hoàn toàn không ngờ rằng anh ấy có thể làm một việc như vậy, anh ấy là thiếu gia kế thừa nhà họ Đường, từ miệng anh ấy thốt lên ba từ Đường phu nhân, có nghĩa là đã tuyên bố với mọi người rằng: anh ấy, Đường Dịch, đã thừa nhận sự tồn tại của mẹ anh. Ngay cả bố anh cũng không có cách nào cho mẹ anh một thân phận rõ ràng, nhưng Đường Dịch lại làm được. Anh không biết tại sao anh ấy lại làm như vậy, anh chỉ biết rằng, sau khi anh ấy làm như vậy, cả đời này anh không có cách nào để chống đối lại anh ấy được nữa...."

".... Từ đó về sau, đối với anh, anh trai là người còn quan trọng hơn cả bản thân anh."

Sau khi nói chuyện với Đường Kình xong, Kỷ Dĩ Ninh đã trầm ngâm suy tư suốt mấy ngày liền.

Cuối cùng, buổi tối ngày hôm nay, khi vết thương của Đường Dịch đã đỡ hơn và anh có thể về nhà nghỉ ngơi, Kỷ Dĩ Ninh mới có cuộc trò chuyện với anh.

Không vòng vo nhiều, cô bình thản nói với anh: "Sau này, em không cho phép anh làm những chuyện tương tự như vậy nữa."

Đường Dịch nhìn cô, không nói gì.

Kỷ Dĩ Ninh nhìn vào mắt anh, để anh thấy rõ sự nghiêm túc của cô.

"Đường Dịch, em sẽ không đi, sẽ không rời xa anh, trừ phi tương lại có một ngày, anh từ bỏ em trước."

Cô nói với anh: "Những ngày qua, em đã hiểu ra, trên thế giới này không chỉ có một màu như trong tưởng tượng, mà có hai màu, là màu trắng và màu đen. Anh có nguyên tắc riêng trong thế giới của anh, em không hiểu, cũng không chuẩn bị tham dự, cũng chưa từng chuẩn bị gia nhập. Điều em có thể làm được, đó là, em sẽ can thiệp, em sẽ không dùng đạo đức quan mà em học được trong thế giới màu trắng của mình để trói buộc tất cả mọi thứ trong thế giới màu đen của anh. Về mặt giá trị quan, em và anh đều có ranh giới rõ ràng, mỗi người tuân thủ theo nguyên tắc của thế giới của người đó, không xâm lấn lẫn nhau; còn về mặt tình cảm, em và anh cùng chung một mối."

Đây là thỏa hiệp lớn nhất và cũng là cuối cùng của cô.

Cô khiến Đường Dịch nhìn thấy một Kỷ Dĩ Ninh có nguyên tắc và cũng có cả tình cảm.

Đường Dịch bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào trong cổ cô, không nói một chữ nào.

Anh biết, anh biết quá rõ, với đạo đức quan của cô, muốn có được quyết định như vậy, đã phải trải qua một sự đấu tranh như thế nào.

Kỷ Dĩ Ninh vòng tay ôm chặt lấy anh, nói: "Đường Dịch, anh không biết rằng anh là tín ngưỡng của Khiêm Nhân, Đường Kình, của biết bao nhiêu người trong nhà họ Đường, sau này còn có cả của Kỷ Dĩ Ninh nữa sao?"

Cho dù cuộc tình này về sau lành ít dữ nhiều, chỉ cần có tín ngưỡng, cô sẽ có đủ dũng khí để học được cách chịu đựng những điều cần chịu đựng, gánh vác những điều cần gánh vác.

Crypto.com Exchange

Chương (1-25)