Truyện:Đen Trắng (Tiểu Thành) - Chương 12

Đen Trắng (Tiểu Thành)
Trọn bộ 25 chương
Chương 12
Nhỡ hẹn
0.00
(0 votes)


Chương (1-25)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Một tay Đường Dịch đặt trên cánh cửa xe, đang định ngồi vào trong, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liền dừng lại một chút, quay người liếc nhìn Đường Kình một cái, đôi môi mỏng khẽ động đậy, giọng điệu trở nên lạnh lùng.

"Lại chọn đúng vào ngày hôm nay, em cũng thật là biết mang phiền phức tới cho anh đấy."

"Á? "Đường Kình ngước mắt nhìn anh, không hiểu ý nghĩa trong câu nói đó.

Đúng lúc Đường Kình còn đang bối rối, Kỷ Dĩ Ninh bước từ trong nhà ra, bóng dáng của cô càng ngày càng đến gần.

Trong tay cô là một đĩa bánh gato xinh xắn.

"Đường Kình."

Kỷ Dĩ Ninh gọi anh một tiếng, sau đó nhét đĩa bánh gato vào tay anh, trên đĩa bánh còn chu đáo đặt một chiếc nĩa nhỏ.

"Anh tới rồi mà không vào trong nhà ngồi một lát, em đành phải bê ra mời anh, không biết anh có thích ăn không, là do em tự làm đấy."

Đường Kình lập tức hiểu ra, trong xoe mắt kinh ngạc hỏi: "Hôm nay là sinh nhật của em ư?"

"Đúng vậy."Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười: "Vốn định mời anh và Tiểu Miêu cùng tới chúc mừng, nhưng hai người lại bận việc."

Đường Kình lập tức cảm thấy xấu hổ, hắng giọng vội vàng đáp: "À, ờ...."

"Không sao." Kỷ Dĩ Ninh là một người biết suy nghĩ, hiểu rõ trong lúc này, cô phải tỏ thái độ không có chuyện gì trước mới đúng. Vậy là cô vội vàng an ủi Đường Kình: "Không sao đâu, tối nay vẫn còn có Đường Dịch ở bên em mà."

Cô không nói thì có lẽ không sao, nghe cô nói vậy, Đường Kình càng cảm thấy toàn thân run rẩy.

Không thể trách anh, người làm những chuyện khuất tất đều như vậy, đều chột dạ theo bản năng....

Đường Kình lập tức cảm thấy miếng bánh gato trên tay anh trở nên nóng vô cùng, khiến toàn thân anh nhễ nhại mồ hôi.

Trong bóng đêm, Kỷ Dĩ Ninh không nhìn thấy chột dạ và xấu hổ trên mặt Đường Kình, sau khi đưa bánh gato cho anh, liền nói tiếp: "Em đã làm thêm một cái cho Tiểu Miêu, em đi lấy cho anh nhé."

"Ồ, Dĩ Ninh..." Đường Kình vội vàng nói: "Không cần đâu." Giờ anh chột dạ, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn cô.

Đường Kình gọi giật cô lại, tiện thể nói "Thật sự không cần đâu, cá tính của Tiểu Miêu hoang dã như vậy, không hiểu mấy thứ lãng mạn như bánh gato này đâu, trên đường về tiện ghé mua cho cô ấy một chiếc bánh bao nhân thịt rẻ nhất, cũng khiến cô ấy vô cùng hạnh phúc rồi."

"Làm gì có cô gái nào không thích đồ ngọt chứ!"

Kỷ Dĩ Ninh bật cười, không suy nghĩ về thâm ý từ chối của anh, chỉ nghĩ rằng Đường Kình đang làm khách, quay người đi vào trong nhà lấy thêm bánh.

Cánh tay cô bỗng bị một người kéo giật lại.

Kỷ Dĩ Ninh nghi hoặc quay đầu, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt rất bình thản.

Đường Dịch lặng lẽ nhìn cô, đôi môi anh mấp máy, nói với cô một câu

"Anh và Đường Kình tối nay có việc phải ra ngoài."

Kỷ Dĩ Ninh đứng sững lại vài phút.

Dường như chưa nghe rõ câu nói của anh, lại như không tin vào lời nói ấy, cô nhắc lại một lần nữa: ".... Phải ra ngoài ư?"

"Đúng"

Chỉ cần một chữ, Đường Dịch đã đưa cho cô một đáp án rõ ràng. Một khi đã quyết định, vẻ lãng mạn thường ngày trong anh liền biến mất. Thu lại vẻ uể oải, cả người anh trở nên sắc lạnh vô cùng.

Trong chốc lát, hai mắt Kỷ Dĩ Ninh nóng rực. Cô là một người mẫn cảm, đa tình, có sự cố chấp hơn người trong chuyện tình cảm. Anh đi khỏi nhà trong tình cảnh này khiến cô không thể không cảm thấy đau khổ và thất vọng.

Cô muốn nói, anh đã nói là tối nay anh sẽ không đi đâu, hoặc là, hôm nay là sinh nhật em mà, hoặc là quay phắt người đi không buồn để ý tới anh nữa.

Nhưng cuối cùng, Kỷ Dĩ Ninh lại không nói gì, thậm chí cũng không hỏi về nguyên nhân khiến anh phải ra khỏi nhà.

Cô chỉ cúi đầu yên lặng trong vài phút, đôi môi khẽ động đậy, khi ngẩng đầu lên đã không còn nhìn thấy vẻ đau khổ ban nãy nữa, cô tiến đến đưa tay sửa lại cổ áo sơmi cho anh, khẽ mỉm cười với anh, nói một câu: "Rất muộn rồi, anh ra ngoài phải cẩn thận đấy!"

Cô thậm chí không yêu cầu anh về sớm một chút.

Cành lá xum xuê của mùa hè đủ khiến người ta vui vẻ rồi.

Người đang nói tới, chính là Kỷ Dĩ Ninh.

Hàng lông mi của cô cụp xuống, dường như có rất nhiều tình tiết sâu xa trong đó, thật hiếm thấy.

Từ trước tới giờ cô không biết một người vợ tốt cần phải như thế nào, cũng không có ai dạy bảo cô tình cảm vợ chồng gần gũi nhau phải như thế nào, cô đã dùng sự dịu dàng để tự học tất cả. Một người không có duyên nói những câu tình tứ như cô chỉ có thể dùng hành động đó để khiến anh biết rằng: Đường Dịch, mặc dù em chỉ là một Kỷ Dĩ Ninh đơn thuần, nhưng em cũng muốn học cách làm một người vợ tốt.

Đường Dịch bỗng nhiên vòng tay ôm lấy eo cô, kéo mạnh cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.

Xoay chuyển, cọ xát.

Giữ chặt gáy cô, cô bị anh ép đón nhận toàn bộ con người anh, quấn quýt cuồng nhiệt, mang theo tư thế cưỡng ép mạnh mẽ vốn có của Đường Dịch.

Ban đầu Kỷ Dĩ Ninh còn e ngại vì bên cạnh còn có Đường Kình đang đứng đó, hổn hển muốn đẩy anh ra. Nhìn thấy Đường Kình đã biết ý ngồi vào trong xe của mình, Kỷ Dĩ Ninh càng thẹn thùng nóng rát cả mặt.

Hơi thở của cô loạn nhịp, hổn hển nói với anh: "Đường Kình đang ở đây mà..."

Đường Dịch đâu dễ dàng tiếp nhận sự từ chối của người khác, trong mắt Đường Dịch, cảm giác tồn tại của mỗi người đều vô cùng mờ nhạt, trong lúc này, ngay cả Đường Kình cũng không ngoại lệ.

"Ban nãy em có thể tức giận mà..." Anh ghé sát môi cô, nói: "Em có thể tức giận, có thể không vui, có thể bực tức với anh."

Vừa dứt lời, anh lại cúi xuống hôn cô, tách hai hàm răng của cô ra, quấn chặt lấy lưỡi cô, không chịu buông tha, nhất định phải quấn lấy cô thì mới cảm thấy an tâm.

Cô quá tĩnh lặng, đối với anh quá tốt, quá ngoan ngoãn, Đường Dịch đôi khi thậm chí còn cảm thấy, nếu như có một ngày anh ra tay với cô trên tình trường, cô cũng sẽ không biết cách để báo thù.

Hồi đó, khi cuộc sống của anh còn chưa có sự xuất hiện của Kỷ Dĩ Ninh, mối quan hệ giữa anh và phụ nữ, ngoài dục vọng ra chỉ là lợi ích cá nhân, thậm chí có một vài mối quan hệ, khi hai bên lộ rõ thân phận, còn tàn nhẫn trực tiếp cắt đứt tính mệnh của đối phương. Người bên ngoài chỉ thấy những thủ đoạn lạnh lùng tàn ác của anh, hoàn toàn không biết rằng cuộc sống lạnh lùng này mệt mỏi biết bao. Cho tới khi cô gái Kỷ Dĩ Ninh trong cuộc đời anh, thế giới trắng trong thuần khiết mà cô vốn sở hữu đã khiến anh biết rằng trên thế gian này cuối cùng cũng xuất hiện một người con gái khiến mối quan hệ giữa anh và cô có thể tiếp diễn một cách không tranh giành, không hạn định.

Kỷ Dĩ Ninh chỉ có một, trời đã không phụ anh, đã khiến một người hoàn mỹ như cô trở thành vợ của anh.

*****

Đêm xuống, Kỷ Dĩ Ninh tắm rửa xong, lau khô tóc, đi vào phòng ngủ, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, mới chín giờ tối.

Vẫn còn sớm như vậy ư? Kỷ Dĩ Ninh mỉm cười.

Mình bây giờ đã hoàn toàn được Đường Dịch dạy bảo rồi.

Cô vốn là một người có bản tính chậm chạp, mỗi khi làm việc riêng ở nhà đều rất ung dung, chậm rãi. Thông thường, mỗi khi cô tắm rửa xong, đều đã rất muộn. Đường Dịch không chỉ một lần không hài lòng với tính chậm chạp của cô, thường đạp cửa xông vào ôm chầm lấy cô mới chỉ tắm được nửa chừng, động tác mạnh mẽ bất chấp sự hốt hoảng của cô, giúp cô tắm rửa xong liền bế thốc cô vào giường, anh quỳ gối trên giường ôm trọn lấy cô, lạnh lùng buông 1 câu: "Nhớ đấy, lần sau không được phép chậm như vậy, con người anh thiếu kiên nhẫn, đặc biệt là khi chờ đợi em."

Hồi đó cô còn chưa hiểu bản tính của anh, gật gật đầu nói em biết rồi, nhưng lần sau lại phạm phải lỗi lầm đó, dù sao cũng là thói quen trong suốt hơn 20 năm qua, sao có thể chỉ vì một câu nói của anh mà thay đổi được?

Vậy là, cuối cùng anh không thể nhẫn nhịn được nữa, chọn một buổi tối để giày vò cô trên giường, đối với một người còn ngây thơ trong quan hệ vợ chồng như cô, anh quả thực có quá nhiều kỹ xảo khiến cô mở rộng tầm mắt. Người đàn ông này cố chấp một cách đáng kinh ngạc, không đạt được mục đích thì không chịu buông tha, mỗi lần khiến cô sắp rơi vào trạng thái khoái lạc, anh đều dừng lại, hỏi một câu: "Nhớ kỹ chưa?". Cô bị anh làm cho mất hết lý trí, không kịp trả lời, anh lại tiếp tục, không chịu đáp ứng, cứ dùng ngón tay và lưỡi để kích thích dục vọng của cô, để mặc cô rơi vào vòng xoáy của dục vọng, anh cũng không ra tay cứi giúp, nhất định đòi cô phải trả lời: "Sau này em sẽ không như vậy nữa" anh mới mỉm cười nằm đè lên cô, thì thầm bên tai cô một câu "ngoan lắm", sau đó mới quấn lấy cô, chiếm hữu toàn bộ cơ thể cô.

Nhớ lại chuyện cũ, trong lòng Kỷ Dĩ Ninh vô cùng cảm khái, cô cảm thấy không thể hiểu nổi, trong những ngày tháng đã qua, giữa cô và Đường Dịch, hóa ra đã có nhiều kỷ niệm với nhau như vậy, kỷ niệm về thân xác, kỷ niệm về tâm lý, về sự quấn quýt bên nhau, không thể phân biệt rõ cái nào nhiều hơn cái nào.

Cô chui vào chăn, ngồi dựa vào đầu giường, cầm cuốn sách của anh lên đọc. Cuốn Luật quốc tế dày cộp, không một chút bút tích nào trên đó, mới tinh như chưa từng có người đọc. Nếu không phải là có một lần cô vô tình nhìn thấy Đường Dịch nói chuyện với lãnh đạo cấp cao trong công ty ở thư phòng, thấy anh nổi giận, tiện tay vớ quyển sách này ở trên bàn lên ném về phía vị lãnh đạo kia, kèm theo một câu: "Điều thứ 2 trang 130! Giấy trắng mực đen đọc không hiểu, đúng không?!", e rằng tới ngày hôm nay cô cũng không biết rằng, hóa ra, anh là một cao thủ.

Đường Kình đã từng nói, nếu không phải là cao thủ về pháp luật, dựa vào thân phận đó của anh, sao có thể trụ lại trong giới xã hội đen được?

Trong lòng Kỷ Dĩ Ninh có chút chua xót.

Đối với nhà họ Đường, đối với trách nhiệm, đối với thân phận, đối với toàn bộ bối cảnh gia đình phức tạp rộng lớn phía sau lưng anh, Đường Dịch chưa từng bình luận một chữ. Dường như hoàn toàn không có phản kháng, cho dù tốt hay xấu, anh đều chấp nhận.

Kiểu phục tùng vận mệnh này khiến Kỷ Dĩ Ninh cảm thấy không nỡ nhẫn tâm. Nếu không phải là một người lớn mạnh đến nỗi đủ để thuyết phục bản thân minh tiếp nhận vận mệnh, quả nhiên sẽ không có dũng khí để chấp nhận một cách quả quyết như vậy.

Thế giới đó của anh, cô tuyệt đối không muốn tham dự. Nhưng đối với con người anh, cô lại muốn tham dự vào.

Vậy là, cô bắt đầu đọc những cuốn sách mà anh đọc, chỉ với một mục đích khi anh cần có người nói chuyện, cô sẽ có thể bắt nhịp được với anh.

Đọc hiểu là một việc làm khó nhọc, một người bản tính tĩnh lặng như Kỷ Dĩ Ninh cũng không phải là ngoại lệ, vừa mới đọc hiểu được một ý nhỏ thì đồng hồ đã chỉ hơn 12h.

Đặt cuốn sách xuống, Kỷ Dĩ Ninh không kiềm chế được, nhấc điện thoại ở đầu giường lên. Nắm chặt rồi lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại nhấc lên.

Gọi cho anh để làm gì nhỉ? Gọi cho anh thì nói những gì?

Cô vốn không phải là người nhiều lời, khi đối diện còn ít nói, huống chi là trò chuyện qua điện thoại. Môt Kỷ Dĩ Ninh như vậy, cũng chỉ có một người đàn ông hiểu rõ tâm lý như Đường Dịch mới có thể hiểu được, mới có thể nhẫn nhịn được.

Cuối cùng vẫn là do cô nhớ anh, muốn nghe một tiếng chúc ngủ ngon từ anh. Vậy là, cô bấm từng số, từng số một, nhịp đập trong tim cô hoàn toàn trái ngược với tốc độ của động tác.

Điện thoại được kết nối, đổ chuông rất lâu, nhưng không có người nghe.

Kỷ Dĩ Ninh thấy nhịp tim của mình đang trầm lắng lại.

Trước đây, trong ngày sinh nhật của cô, Đường Dịch từng dịu dàng ở bên cô suốt cả đêm. Anh thấm chí còn chơi trò ghép hình với cô, chống tay nằm bên cạnh cô, nhìn cô ngồi trên tấm thảm lông cừu, ghép từng mảnh, từng mảnh hình. Khi cô ghép nhầm, gặp khó khăn, anh lại chậm rãi ngước mắt lên nhìn cô, trên môi nở nụ cười, chờ tới khi cô xấu hổ đỏ bừng cả mặt, anh mới đưa tay giúp đỡ cô. Anh không nói, chỉ chậm rãi cầm tay cô, lặng lẽ hướng dẫn cô phải để mảnh ghép nào vào vị trí nào, sau khi ghép xong, cô nói cảm ơn anh, nhưng không ngờ anh kéo cô lại, nằm trên người cô, dùng răng cởi bỏ khóa kéo trên váy áo của cô, mỉm cười nói: "Anh thu phí rất đắt đấy."

Còn lần này, anh đã thất hẹn.

Không ở bên cạnh cô, để cô một mình trong đêm khuya trống trải.

Cô luôn biết rằng cô và anh là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, nếu không phải là do anh đích thân muốn gần gũi cô, cô hoàn toàn không thể chạm tới anh được.

Sự giao thoa giữa thời gian và hiện thực tạo thành một sự chênh lệch lớn, Kỷ Dĩ Ninh mím chặt môi, cô bắt đầu cảm thấy lo sợ.

Chính vào lúc cô đang hoang mang, điện thoại cuối cùng cũng đã có người nghe.

Là giọng nói của Đường Dịch, giọng nói vô cung quen thuộc với cô: "Muộn thế này mà vẫn chưa ngủ à?"

Kỷ Dĩ Ninh lập tức bừng tỉnh, ấp úng nói một câu: "Sắp ngủ rồi...." Nói xong, cô lại không kiềm chế được, hỏi: "Anh đang ở đâu"

"Công ty." Anh trả lời rõ ràng, là kiểu nói chuyện thường thấy ở anh: "Hôm nay lỗi hẹn sinh nhật của em, anh sẽ đền em sau."

Kỷ Dĩ Ninh không nói gì nữa. Một câu nói đơn giản "Anh sẽ đền em sau" của anh đã khiến mọi ấm ức và lo lắng của cô tan biến hết.

Chúc anh ngủ ngon xong, Kỷ Dĩ Ninh cúp máy. Có thể là do cô quá dễ bị lừa gạt, quá tin tưởng vào Đường Dịch, anh nói gì cô cũng tin ngay.

Tắt đèn đi ngủ, nằm một goác trên chiếc giường đôi, cô gái lương thiện này nhìn một bên giường trống rỗng, nói với khoảng trống bên cạnh một câu từ tận đáy lòng: "Em rất nhớ anh."

Cùng lúc đó, ở một địa điểm khác trong thành phố.

Trong một phòng bệnh riêng của bệnh viện nhà họ Thiệu, bên khung cửa sổ sát sàn trong phòng khách, một người đàn ông đang đứng nhìn ra bên ngoài, trên tay là chiếc điện thoại di động.

Thiệu Kỳ Hiên trong chiếc áo blouse trắng bước ra khỏi phòng bệnh, nghe thấy nội dung cuộc điện thoại ban nãy của Đường Dịch, không kìm nén được, liền trêu chọc: "Ở công ty? Hử? Một người như Tô Tiểu Miêu dù lừa dối như thế nào cũng không có cảm giác tội lỗi, nhưng Kỷ Dĩ Ninh thì sao, một người bình thường còn không nỡ lừa dối cô ấy."

Đường Dịch quay người, lạnh lùng liếc nhìn anh.

Thiệu Kỳ Hiên cười một cách đầy mờ ám: "Tuy nhiên cũng đúng thôi, nửa đêm khuya khoắt cậu ra ngoài làm chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này vẫn nên giấu Kỷ Dĩ Ninh thì tốt hơn."

"Cậu dám nói tiếp thử xem."

Kỳ Hiên vội vàng giơ tay đầu hàng: "Ok, tôi không nói nữa, tôi không nói nữa."

Đường Dịch buông điện thoại di động trong tay xuống, lạnh lùng hỏi: "Cô ấy thế nào rồi?"

"Cậu bế cô ấy về mà còn không nhìn thấy hay sao?"

Thiệu Kỳ Hiên vừa nới lỏng cà vạt vừa nói: "Vết thương trên người cô ấy không ít, may mà đều là vết thương ngoài da, hơi đau một chút." Nhớ lại những vết thương vừa nhìn thấy ban nãy, Thiệu Kỳ Hiên rầu rĩ cảm thán: "Cả đời này, cô gái vừa biết gây chuyện vừa biết tự bảo vệ bản thân mình mà tôi từng gặp, thật sự chỉ có nhân vật của nhà Đường Kình, đánh lộn thì đánh lộn, đánh không thắng thì chạy trốn, không trốn được thì nói dối, cho dù thế nào cũng không để thản thân mình phải chịu thiệt, Tiểu Miêu thật sự quá kinh điển rồi, về phương diện này thì Giản Tiệp hoàn toàn không so bì được."

"Đó là một kiểu thiên phú bẩm sinh đấy." Đường Dịch liếc mắt nhìn về phía người đang nằm trong phòng bệnh, bình thản nói: "Tôi thấy cô ấy không giống với người có thiên phú đó."

"Không có số mệnh đó thì thôi, tôi thấy việc đen đủi nhất trong đời cô ấy là đã gặp phải cậu." Thiệu Kỳ Hiên cảm khái, vô tư nói tiếp: "Hồi đó, khi cậu vô tình cứu cô ấy, cô ấy mới chỉ có 17 tuổi, cậu lại không phải không biết ngoại hình của mình rất ưa nhìn, thời kỳ thanh xuân nở rộ của một cô bé 17, 18 tuổi, sau khi lượn một vòng quanh quỷ môn quan, liền nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy tới cứu mình, sao có thể chống cự nổi chứ. Nếu tôi là một cô gái, tôi cũng nhất định sẽ tự nguyện đồng ý lấy cậu."

Crypto.com Exchange

Chương (1-25)