Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 170

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 170
Cám ơn em!
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Một buổi sáng mùa xuân, khi tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi sáng xuyên qua lớp rèm thưa chiếu vào chiếc giường lớn nơi hai thân thể còn đang dây dưa, Phạm Trọng Nam chậm rãi mở mắt, theo thói quen vươn tay sang phải kéo người bên cạnh sát vào lòng mình hơn, nặng nề đặt một nụ hôn vang dội lên má cô.

"Chào buổi sáng. " Giọng người đàn ông bởi vì mới vừa ngủ dậy mà càng thêm trầm thấp mê người.

Cô giống như vẫn còn say sưa trong mộng chưa chịu tỉnh, thấy vẻ lười nhác của cô, hắn dịu dàng dùng tay giúp cô vén gọn những sợi tóc dài đang lõa xõa trên mặt, trên gối để lộ gương mặt trắng nõn bởi vì mấy tháng nay thường xuyên lao động ngoài trời mà ánh lên một vẻ hồng hào đầy khỏe mạnh của cô, động tác trìu mến, âu yếm vạn phần. Tay hắn chậm rãi dời khỏi mái tóc cô, hết cọ vào sóng mũi lại cọ đến gò má rồi trượt xuống chiếc cằm nhỏ, thậm chí còn nghịch ngợm cắn vào cổ cô, quyết tâm đánh thức cô dậy. Nếu như là trước đây cô sẽ ư ử mấy tiếng như một chú mèo lười sau đó ôm trả lại hắn nhưng giờ lại có vẻ như rất không nỡ rời khỏi mộng đẹp.

Mấy ngày nay cô trở nên rất thích ngủ, thường là hắn thức dậy một lúc lâu rồi cô mới chịu dụi mắt thức dậy, dậy rồi lại rất không tình nguyện rời giường, nếu như không phải có hai đứa nhỏ qua đây, hắn nhất định sẽ để cho cô ngủ lâu hơn, chỉ tiếc là, hắn lại không biết làm bữa sáng.

Sáng hôm qua ba cha con mỗi người một ly sữa, một cái bánh mì lấy từ trong tủ lạnh ra mà qua bữa sáng, hôm nay chắc là sẽ không như vậy nữa chứ?

Nhưng, hắn thật không đành lòng đánh thức cô dậy.

Cộc cộc...

Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Phạm Trọng Nam, hắn ngồi dậy xuống giường bước ra mở cửa.

Phạm Dật Triển và Giang Bối Bối đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt thật tội nghiệp, "Ba, mẹ, con đói bụng quá, mà con không muốn ăn bánh mì. "

"Được rồi, để ba xuống giải quyết. Đợi ba một chút. " Phạm Trọng Nam đóng cửa phòng lại, đi rửa mặt thay quần áo.

Tuy rằng hắn không quá giỏi làm bếp nhưng dù sao cũng đỡ hơn trước nhiều lắm, đợi lát nữa chỉ cần cho xúc xích đã chế biến sẵn vào lò nướng, lại chiên thêm mấy quả trứng và nướng bánh mì nữa là xong, như vậy chắc cũng không quá khó đâu nhỉ.

Những chuyện này hắn đã thấy cô làm rất nhiều rất nhiều lần rồi.

Hắn quyết định, lần này nhất định phải thử một phen.

***

Khi Phạm Trọng Nam thay một bộ đồ thoái mái ở nhà bước ra, Giang Tâm Đóa cũng đã thức dậy đang ngồi trên giường, mái tóc dài xõa tán loạn trên thân thể không một sợi tơ của cô, bộ dạng này, kiều mị và quyến rũ đến tận cùng khiến mắt hắn thoáng tối lại. Nếu như không phải vì hai đứa nhỏ còn đang đói bụng chờ bữa sáng của mình dưới nhà, hắn nghĩ mình sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, nhất định phải ôm cô vào lòng triền miên một hồi.

"Sao anh dậy làm gì?" Giọng Giang Tâm Đóa vẫn còn đậm đặc buồn ngủ.

Hắn đi đến bên giường, nâng mặt cô lên nhẹ nhàng ấn lên môi một nụ hôn, "Nếu còn buồn ngủ thì em ngủ thêm một lúc nữa đi, anh xuống nhà làm bữa sáng cho hai đứa nhỏ, hai đứa đói sắp xỉu rồi. "

Nghe hắn nói phải làm bữa sáng cho các con, cơn buồn ngủ của Giang Tâm Đóa lập tức biến mất, " Không cần đâu, để em làm cho. Anh xuống nhà làm nóng hai ly sữa cho con trước là được rồi. "

Nếu muốn hắn làm bữa sáng, không biết lát nữa cô còn phải thu dọn nhà bếp mệt đến đâu nữa.

Giang Tâm Đóa xuống giường vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau khi dùng nước ấm rửa mặt, cô nhìn chính mình trong gương, cảm thấy trên mặt dường như có thêm chút thịt, là cô mập lên sao?

Nghi hoặc đưa tay bóp bóp eo mình, cũng không có gì thay đổi nha?

Chỉ là... như chợt nghĩ ra chuyện gì, bàn tay cô chậm chạp dời ra phía trước, xoa nhẹ vùng bụng còn bằng phẳng của mình.

Cái kia của cô tháng này chưa có đến!

Chắc không phải lại có nữa đấy chứ?

Bất kể là lúc ban đầu khi vừa mới kết hôn hay là sau khi bọn họ chia cắt rồi lại trùng phùng, mỗi lần bên nhau hắn trước giờ đều không dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào, nhưng cô cũng không có. Chắc có lẽ do thể chất của cô thuộc dạng không dễ mang thai cho nên cô trước giờ cũng không nghĩ đến chuyện tránh thai.

Mà bây giờ...

Nếu như thật sự mang thai, vậy chắc chắn cũng là lúc đến Moscow mới có.

Ôi trời ạ! Chẳng lẽ cô lại sắp làm mẹ nữa sao?

Trong lòng cô tràn đầy vui sướng và chờ mong!

Xem ra chuyến này trở về, thủ tục kết hôn không lập tức làm là không được rồi.

Bởi vì chưa kiểm tra xác nhận có phải đã thật sự mang thai hay không, cộng thêm cô cũng không cảm thấy có gì không thích hợp cho nên mãi cho đến khi lòng đầy lưu luyến rời khỏi Moscow cô vẫn chưa nói với hắn chuyện này.

***

Xa cách mấy tháng ròng, cuối cùng họ cũng lại quay về căn biệt thự xa hoa ở Luân Đôn.

Vừa về đến nhà, hai đứa nhỏ lập tức đề xuất ý kiến sửa sang lại vườn hoa rộng lớn trước nhà, ngoại trừ nhà kính trồng hoa ra, chúng đề nghị quy hoạch một nửa vườn hoa lại, sửa thành trồng rau.

Rõ ràng là một vườn hoa được quy hoạch kỹ lưỡng của gian đại trạch xa hoa đang yên đang lành lại bị hai đứa nhỏ làm cho chẳng ra làm sao cả, đây cũng đâu phải vùng nông thôn như ở Moscow thế nhưng chúng lại cứ nhất quyết muốn phân luống trồng rau.

Nhưng hai vị chủ nhân đều không có ý kiến rồi, những người làm cho dù tiếc vườn hoa đến đứt ruột cũng phải cắn răng làm theo bởi vì căn bản là họ không có quyền lên tiếng.

Chuyện hai người vị chủ nhân nhỏ của họ Phạm muốn cải tạo vườn hoa thành vườn rau có thể nói là làm kinh động đến tất cả những người thân và bạn bè của hai người lớn.

Hai vợ chồng Phạm Uyển Viện, Lạc Tư, Bách Thiếu Khuynh cùng những người khác đều tò mò đến xem, xem xong ai nấy đều không nói gì, chỉ sờ cằm mím môi cười rời đi.

Sau khi về đến Luân Đôn, chuyện học của Giang Tâm Đóa không có tiếp tục bởi vì cô còn phải chăm sóc cho Phạm Trọng Nam.

Nếu muốn nói chăm sóc, không bằng nói là giám sát thời gian làm việc, đôn đốc hắn nghỉ ngơi còn đúng hơn.

Thế là, danh chính ngôn thuận Giang Tâm Đóa trở thành trợ lý riêng của Phạm Trọng Nam, mỗi ngày theo hắn đi làm, tan tầm, vì để giảm thiểu thời gian hắn phải sử dụng đôi mắt, thông thường những bản kế hoạch và báo cáo đều do cô trực tiếp đọc cho hắn nghe, nếu không có vấn đề hắn chỉ cần ký tên là được.

Lúc vừa mới bắt đầu tiếp xúc với những sự vụ của công ty, cô nửa hiểu nửa không, trước đây đối với những chuyện kinh doanh cô hoàn toàn không có chút hứng thú nào nhưng vì hắn, cô không thể không hao tâm phí sức cố gắng học hỏi.

Cũng may cô cũng không phải ngốc, chỉ là không có hứng thú mà thôi nhưng một khi cô nghiêm túc và cố gắng lên rồi, rất nhiều chuyện tiến bộ rất nhanh.

***

Trụ sở chính của tập đoàn Phạm thị

Luân Đôn hôm nay khó được một ngày thời tiết rất đẹp, buổi trưa ánh mặt trời rực rỡ soi khắp đất trời, nghiêng nghiêng chiếu qua lớp thủy tinh, chiếu đến người ngồi nơi sofa sát cửa sổ đang mơ mơ màng màng muốn ngủ.

Nếu như lúc này có thêm một chút âm nhạc du dương nữa, nhất định cô sẽ lập tức chìm vào mộng đẹp.

Trở về Luân Đôn đã hơn hai mươi ngày, một tuần lễ trước Lạc Khải đi Pháp công tác, Phạm Uyển Viện cũng đi theo chồng mình, hai vợ chồng xem như mượn chuyện công thuận tiện trải qua một kỳ nghỉ lãng mạn.

Thế nên thời gian làm việc của Phạm Trọng Nam bỗng dưng kéo dài hơn khá nhiều, vì phải theo hắn đi làm nên cô vẫn luôn không có thời gian đến bệnh viện xác nhận chuyện có mang thai hay không.

Nhưng, không cần phải đến bệnh viện, chiếu theo kinh nghiệm lần trước cô cũng biết chắc chắn là có rồi bởi vì khoảng thời gian này cô cực kỳ thích ngủ, ngay cả xem những báo cáo khô khốc kia mà mí mắt cũng đang đánh nhau đòi đình công.

Haizz, công việc vừa mới làm quen tay, căn bản là chưa giúp được hắn bao nhiêu chuyện cả, nếu như Phạm Trọng Nam biết chuyện cô mang thai, tin chắc là sẽ không cho cô mỗi ngày theo hắn đến công ty như thế này rồi.

Nhưng không nghĩ nhiều làm gì, dù sao có thể giúp hắn được bao nhiêu thì mừng bấy nhiêu thôi! Ở bên cạnh hắn, bất kể là trở về với cuộc sống phồn hoa ở Luân Đôn hay ở nông thôn cuốc đất trồng rau, đều cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.

Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Tranh thủ lúc này hắn đi họp, cô chợp mắt một lát trước đã.

Như một chú mèo nhỏ thoải mái hưởng thụ ánh nắng ấm áp của mùa xuân, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười hạnh phúc cảm giác mà Giang Tâm Đóa mang đến cho Phạm Trọng Nam lúc này đây chính là như vậy.

*****

Trong chiếc váy công sở in những ô vuông đen trắng giao nhau của thương hiệu nổi tiếng Channel, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng khiến cô thoạt nhìn cực kỳ thanh nhã đoan trang, đã cởi giày ra đôi chân thon dài và bàn chân nhỏ nhắn không chút tì vết không chút keo kiệt lộ ra trước mặt hắn, mà cô lúc này đang rúc người trong sofa, làn váy bởi vì động tác này mà hơi bị nhấc lên, chỉ chút nữa thôi là canh xuân đã lộ ra ngoài.

Cũng may là văn phòng của hắn sẽ không có ai dám tùy tiện bước vào, nhất là từ sau khi cô theo chân hắn đi làm mỗi ngày.

Dạo gần đây cô ngủ rất ngon, mỗi sáng sớm thức dậy đều cực kỳ không cam tâm nhưng lại nhất quyết phải theo hắn đến công ty mới yên lòng, lúc làm việc cũng rất nghiêm túc nhưng được một lúc lại bắt đầu buồn ngủ nhất là sau khi ăn bữa trưa, ngủ một mạch một, hai tiếng đồng hồ.

"Đóa Đóa, về phòng nghỉ đi, ngủ ở đây không thoải mái. " Hắn đi đến gần vuốt nhẹ mặt cô, vừa khom người định bế cô trở về phòng thì đã nghe cô rên khẽ một tiếng như kháng nghị, sau đó đổi lại thế nằm, lần nữa nhắm mắt lại.

Nghiêng người thêm chút nữa, cô vòng hai tay trước ngực an ổn ngủ tiếp nào ngờ hành động tưởng chừng như vô tình này lại khiến những đường cong mỹ diệu trước ngực như ẩn như hiện khiến hô hấp của hắn dần trở nên thô ráp hơn, tình cảnh này thật đúng là đủ dày vò...

"Đóa Đóa... " Hắn khàn giọng gọi.

"Họp xong rồi sao?" Hàng mi dài khẽ chớp động, cô khẽ mở mắt ra, vốn chỉ định chợp mắt nghỉ ngơi một chút thôi nên đương nhiên cô biết người vừa tiến vào là hắn.

"Ừ. Anh ôm em vào phòng nghỉ ngủ nhé?" Hắn khuỵu chân ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Em không muốn ngủ. Vừa nãy chủ quản của bộ phận đầu tư có đưa đến ba phần báo cáo cần anh ký tên xác nhận gấp. Để em lấy đến cho anh. " Giang Tâm Đóa Giang Tâm Đóa chợt nhớ đến mấy phần văn kiện gấp kia thì vội nhỏm dậy nhưng bởi vì động tác quá gấp gáp mà đỉnh đầu cô đụng thẳng vào cằm hắn, hơn nữa lực đụng cũng không nhẹ.

"Anh có sao không?" Giọng đầy áy náy cô đưa tay nhẹ nhàng xoa chiếc cằm với những đường nét cương nghị của hắn.

"Thêm mấy lần nữa, cằm của anh nhất định sẽ bị em đụng vỡ. "

"Người ta đâu phải cố ý đâu. Xin lỗi nha!" Rất tự nhiên, cô nghiêng người ấn nhẹ một nụ hôn lên cằm hắn, chiếc cằm với mấy sợi râu lún phún mọc, cảm giác có chút nhột, có chút ngứa, "Như vậy còn đau không?"

Đôi mắt thâm thúy sau lớp kính lóe sáng, giọng càng khàn hơn, "Còn có một chỗ hơi đau. "

"Còn chỗ nào đau?" Với gương mặt càng lúc càng ghé sát của hắn, hơi thở cô cũng càng lúc càng hỗn loạn.

"Phạm Trọng Nam, anh thật lưu manh!"

Phạm Hi Nhiên đẩy cửa bước vào phòng, nghe được chính là tiếng kêu thất thanh của Giang Tâm Đóa.

Mà đập vào mắt cô chính là cảnh tượng một vị đại boss nào đó sau khi đôi mắt đã hồi phục lại, lòng tự tin cũng quay về kia đang bắt nạt cô trợ lý đặc biệt của mình.

Ở nhà dính nhau như sam đã đủ khiến người ngoài chịu không nổi rồi, không ngờ ở nơi công cộng, nhất là trong văn phòng vẫn còn như vậy. Thật sự là chịu không nổi. Thảo nào cô gõ cửa mãi mà chẳng có ai trả lời.

"Khụ khụ khụ, hai người có phải nên di chuyển trận địa một chút không?" Cô qua đây là vì có chuyện muốn bàn với đại boss, hơn nữa là chuyện quan trọng, bằng không cô cũng không phải loại người không biết tốt xấu quấy nhiễu hai vợ chồng người ta thân mật làm gì.

Ngẫm lại, nếu Frank thực sự đồng ý cho cô trở về làm việc ở trụ sở chính, vậy sau này không phải mỗi ngày đều phải nhìn hai người anh anh em em âu yếm như vậy sao? Nhưng dù sao nhìn hai vợ chồng Frank âu yếm dù sao vẫn đỡ hơn suốt ngày phải đối mặt với anh chàng đáng ghét Bách Thiếu Khuynh kia, lại còn phải chống đỡ với đủ mọi chiêu trò của hắn nhiều lắm.

Bách Thiếu Khuynh kia đúng thực là càng lúc càng quá đáng, hai ngày trước còn bạo gan đến nỗi nhốt cô trong văn phòng của chính mình suốt hai giờ liền, những gì nên làm, những gì không nên làm, toàn bộ đều làm hết.

Khiến cho toàn bộ nhân viên của tầng lầu đó không ai là không tò mò tổng tài vào văn phòng của phó tổng tài đóng cửa bàn chuyện gì mà bàn suốt hai giờ đồng hồng, hơn nữa lúc bước ra, cả người hớn hở như một chú mèo vừa ăn vụng được cá tuy rằng trên gương mặt tuấn dật kia vẫn còn lưu lại dấu vết bị cô cào xước.

Mà điều khiến cô giận đến nghiến răng nghiến lợi chính là, lúc đó có một vị giám đốc bộ phận đầu tư quốc tế cầm một báo cáo tài chính qua để cô xác nhận, thế mà tên xấu xa đáng bị đày đến mười tám tầng địa ngục kia lại dám trực tiếp ngăn ông ta ngoài cửa, nói rằng cô mệt, đang ngủ, bảo ông ta ngày mai hẵng đến.

Một câu này, khiến cô dù nhảy xuống sông Hoàng hà cũng không cách nào rửa sạch.

Tuy rằng không có ai dám ở trước mặt cô nói gì nhưng mỗi ngày đến công ty luôn phải bị đám nhân viên dùng ánh mắt mờ ám nhìn mình, Phạm Hi Nhiên thấy mình đã chịu đủ lắm rồi! Nhất là khi hai người có công sự cần phải bàn hoặc họp riêng, trong những ánh mắt ấy ngoại trừ sự ái muội còn có một chút chờ mong gì đó, thật sự khiến cô cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa.

Cho nên cô quyết định phải hoán đổi vị trí với Lạc Tư, cô về Phạm thị, Lạc Tư đến BCF, hôm nay cô đặc biệt đến tìm Frank chính là vì muốn bàn chuyện này.

Có ai ngờ lại để cô phát hiện ra, thì ra gian tình trong phòng làm việc cũng không phải chuyện ở đâu xa.

"Có chuyện gì?" Bị người khác quấy rầy chuyện tốt, Phạm Trọng Nam lộ vẻ không vui, hơn nữa cũng không vội ngồi dậy, chỉ trấn tĩnh ôm cô gái đang bị hành động bất ngờ của Phạm Hi Nhiên dọa đến giật nảy mình kia vào lòng, miễn cho cảnh xuân bị lộ ra ngoài, cho dù Hi Nhiên là phái nữ cũng không được.

Giang Tâm Đóa thì vừa thẹn vừa giận dùng sức véo mạnh eo hắn, chỉ tiếc là Phạm tiên sinh thân hình trước giờ luôn rất rắn chắc, khoảng thời gian trước mỗi ngày còn phải ra vườn rau tập làm nông dân, nhờ vậy cơ bắp toàn thân càng thêm rắn rỏi và cường tráng, ngay cả vùng eo cũng không có một chút thịt thừa, muốn véo cũng tương đối khó khăn...

"Em muốn quay về Phạm thị làm việc, anh cho Lạc Tư qua tiếp nhận công việc của em ở BCF đi. " Phạm Hi Nhiên trước giờ đều không vòng vo.

"Lý do?" Phạm Trọng Nam vừa hỏi vừa từ tốn giúp Giang Tâm Đóa chỉnh lý lại quần áo trên người, xong việc rồi, còn ở ngay trước mặt Phạm Hi Nhiên hôn cô một cái mới vừa lòng thỏa ý ngồi thẳng dậy.

"Hai người từ từ nói chuyện đi, em đi rửa mặt. " Giang Tâm Đóa cảm thấy mất mặt chết đi được, chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi tình huống ngượng ngùng này, cô vừa nói vừa mang giày rồi nhanh chóng đi về phía phòng nghỉ.

Phạm Trọng Nam quay trở lại ngồi sau bàn làm việc, vừa lật một phần văn kiện cần phê duyệt gấp ra xem vừa nói chuyện với Phạm Hi Nhiên.

"Không có lý do gì cả. " Câu trả lời của Phạm Hi Nhiên có chút đột ngột.

"Không được. Lạc Tư không sở trường về phân tích tài chính, đảm nhiệm vai trò cầm đầu của bộ phận tài vụ vẫn là em thích hợp hơn. " Phạm Trọng Nam từ tốn nêu ra ý kiến của mình.

Thực ra những gì Phạm Trọng Nam nói là sự thật nhưng...

"Em không muốn tiếp tục ở lại đó. "

Trong bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Phạm Trọng Nam nghe cô nói một câu tùy hứng như vậy, hắn buông xấp văn kiện trên tay xuống, "Là bởi vì Thiếu Khuynh sao?"

Sắc mặt Phạm Hi Nhiên bởi vì cái tên vừa thốt ra khỏi miệng Phạm Trọng Nam mà chợt thay đổi, chuyện giữa cô với Bách Thiếu Khuynh, chắc không phải Frank cũng biết đấy chứ?

"Nếu như bởi vì Thiếu Khuynh, anh sẽ nói chuyện với cậu ấy. Chuyện điều chuyển công tác, đợi anh bàn với cậu ấy xong rồi tính sau. " Đây là câu trả lời cuối cùng mà Phạm Trọng Nam đưa cho cô.

"Em biết rồi. " Phạm Hi Nhiên không bàn cãi nhiều, xoay người rời đi.

Nếu như không được, cô chẳng thà lựa chọn quay về Moscow, ở những nơi đông đúc như Luân Đôn thật sự quá mệt mỏi! Dù sao công ty mới cũng đã dần đi vào quỹ đạo, có thể tuyển thêm những nhân tài giỏi về tài chính để tiếp nhận công việc của cô bất cứ lúc nào.

Đợi Phạm Hi Nhiên rời đi rồi, Phạm Trọng Nam lấy điện thoại ra gọi cho Bách Thiếu Khuynh, hắn cần phải nói chuyện rõ ràng với Bách Thiếu Khuynh mới được, xem tên kia rốt cuộc đã làm gì Hi Nhiên.

Hẹn rõ thời gian với Bách đại thiếu gia xong, ngắt điện thoại, Giang Tâm Đóa mới từ trong phòng nghỉ chậm rì rì bước ra.

Vẫn còn buồn bực với hành vi lúc nãy của hắn, cô đi đến bên bàn làm việc, "Những văn kiện gấp anh đã ký tên xong chưa? Em đem ra ngoài. "

Phạm Trọng Nam duyệt nhanh số văn kiện rồi ký tên, đưa cho cô, lúc cô đưa tay định đón lấy thì hắn lại vươn tay kéo mạnh, cả người cô lập tức đổ vào lòng hắn, văn kiện lại rơi trở lại bàn.

"Làm gì vậy, văn kiện gấp cần phải lập tức phát cho các bộ phận mà. " Cô trừng hắn.

"Có gấp cũng không gấp bằng chuyện của anh. " Mấy phần văn kiện gấp này có thể trì hoãn một hai giờ sau cũng không ảnh hưởng nhưng hắn bây giờ cấp thiết muốn hôn cô, ôm cô hơn.

"Phạm Trọng Nam, đây là phòng làm việc, là nơi công cộng, buông em ra. " Cô ở trong lòng hắn cả thẹn giãy dụa không ngừng nhưng không ăn thua, đợi đến khi hắn chịu buông cô ra, cả người cô đã bị áp trên chiếc giường lớn trong phòng nghỉ.

*****

Buổi tối, biệt thự nhà họ Phạm, thư phòng trên lầu

"Tìm tôi đến để uống rượu sao?" Bách Thiếu Khuynh nhìn những chai rượu được xếp đặt chỉnh tề trong tủ rượu của hắn, không loại nào là không phải loại quý hiếm, tự mình đi đến chọn một chai, lấy luôn một cái ly rồi quay lại.

"Cậu đã làm gì Hi Nhiên?" Phạm Trọng Nam vừa nhìn bạn tốt vừa gõ tay lên mặt bàn, đi thẳng vào vấn đề.

"Không có gì. " Bách Thiếu Khuynh nâng ly uống mấy hớp rồi mới cười nói.

Thật đúng là mở to mắt nói dối!

"Hi Nhiên đề nghị với tôi là muốn rời khỏi công ty mới, quay lại Phạm thị. Tuần sau tôi sẽ để giám đốc tài vụ của Phạm thị qua đó tạm thời tiếp nhận công việc của Sharon. " Phạm Trọng Nam không tin là nói đến nước này tên kia còn không chịu nhận.

"Cô ấy muốn rời đi, tôi đã đồng ý rồi sao?" Quả nhiên mặt Bách Thiếu Khuynh lập tức đổi sắc, buông ly rượu trên tay xuống đi đến, hai tay chống lên bàn trà đăm đắm nhìn hắn, định từ trên mặt Phạm Trọng Nam quan sát xem rốt cuộc hắn đang suy tính gì.

"Tôi đồng ý là được rồi. " Phạm Trọng Nam cứ điềm nhiên như không.

"Không được. Tôi cứ muốn cô ấy ở lại BCF đấy. " Bách Thiếu Khuynh hoàn toàn không có ý nhượng bộ.

"Lý do?"

"Chẳng có lý do gì cả. "

"Không có lý do gì thì đừng nên can thiệp vào quyết định của tôi. "

"Tôi có để ý cô ấy, lý do này được chưa?" Bách Thiếu Khuynh cắn răng, cuối cùng vẫn chịu nói ra.

Bằng không bằng vào cái tính quả đoán của Phạm Trọng Nam, cộng thêm ý nguyện của Phạm Hi Nhiên, cô ấy chắc chắn sẽ rời khỏi tầm mắt hắn.

Nếu như cô rời khỏi BCF vậy con đường theo đuổi cô không phải đã khó càng thêm khó hay sao?

"Để ý đến trình độ nào?" Khóe môi Phạm Trọng Nam hơi nhếch lên, chừng như đối với vấn đề này rất có hứng thú.

"Cưới cô ấy, vậy được chưa?" Nếu như đã nói ra rồi, vậy dứt khoát ngửa bài luôn cho dễ nói chuyện, dù sao chuyện này cũng đã đến lúc công khai.

Mà Phạm Trọng Nam, nói gì thì nói cũng là "trưởng bối" của hắn.

Đáp án này quả nhiên khiến người ta chấn động vô cùng, nhất là khi nghe được từ miệng của anh chàng đào hoa như Bách Thiếu Khuynh.

"Hai người đã tiến triển đến trình độ nào rồi?"Có thể khiến cho người phong lưu thành tánh như Bách đại thiếu gia lên tiếng nói muốn cưới vào nhà, vậy nhất định là không đơn giản rồi.

Tại sao hắn không phát hiện quan hệ của hai người đã đi đến bước tính chuyện cưới gả một chút nào nhỉ? Chẳng lẽ thật sự là vì hắn ở Moscow quá lâu nên không theo kịp tốc độ của hai người rồi?

Nhưng nếu như quan hệ giữa Bách Thiếu Khuynh và Hi Nhiên phát triển thuận theo tự nhiên vậy cô cần gì phải né tránh hắn? Vậy nói một cách khác là, tên kia đã dùng thủ đoạn gì...

"Lên giường rồi!" Bách Thiếu Khuynh không hề giấu diếm, trực tiếp khai ra.

Lời vừa nói hết thì một cú đấm vừa nhanh vừa hiểm đã hướng về phía hắn quật tới khiến Bách Thiếu Khuynh không trở tay kịp, nặng nề ăn một cú đấm.

"Chết tiệt!" Hắn mắng một câu thô tục, tên này dùng sức cũng không khỏi mạnh quá đi? Nếu như không phải nể tình sau này phải xưng hô hắn một tiếng "anh", Phạm Trọng Nam tên này tưởng hắn không dám đánh trả hay sao?

"Ngày mai tôi phái người khác đến tiếp nhận công việc của Hi Nhiên, sau khi bàn giao xong mọi chuyện, tôi sẽ để Hi Nhiên trở về Moscow. " Phạm Trọng Nam nói xong không buồn để ý đến phản ứng của bạn mình, xoay người bước ra ngoài.

Bách Thiếu Khuynh vội đuổi theo níu hắn lại, "Cậu không được làm như vậy! Tôi thật lòng thích Hi Nhiên, tuyệt đối không có chút giả dối nào. "

"Nếu như thật lòng thích, vậy thì đến Moscow mà theo đuổi. " Phạm Trọng Nam rũ tay hắn ra.

Dám lừa gạt người nhà họ Phạm hắn lên giường, còn muốn dễ dàng chinh phục người ta về làm vợ mình.

Nằm mơ cũng không có nhanh như vậy!

"Cậu có chút xíu lương tâm nào không vậy?" Bách Thiếu Khuynh đuổi sát phía sau, thái độ cực kỳ không vui nói.

Phạm Trọng Nam chẳng buồn trả lời hắn, thẳng tắp bước ra ngoài khiến cho Giang Tâm Đóa bê chiếc khay bên trên là hai ly cà phê còn bốc hơi nghi ngút đang bước trên hành lang về phía thư phòng nhìn họ bằng ánh mắt khó hiểu.

Không phải nói là có chuyện muốn bàn sao? Nhanh vậy đã xong rồi?

Phạm Trọng Nam bước về phía cô, đón lấy chiếc khay trên tay cô, xoay người lại đặt nó lên tay Bách Thiếu Khuynh, "Chuyện của mình, tự mình nghĩ cách giải quyết. "

Nói rồi kéo tay Giang Tâm Đóa quay về phòng mình.

"Chuyện gì vậy anh?"

Về tới phòng Giang Tâm Đóa tò mò nhìn Phạm Trọng Nam hỏi, vừa nãy sắc mặt của Bách đại ca thoạt nhìn không được tốt cho lắm nha.

"Hắn đang theo đuổi Hi Nhiên. "

"Cái gì?" Giang Tâm Đóa cũng cực kỳ ngạc nhiên trước tin động trời này!

Bách Thiếu Khuynh với Phạm Hi Nhiên? Hai người quen biết nhau đã bao nhiêu năm rồi, giờ mới nói muốn theo đuổi?

"Nói không chừng không lâu nữa đâu là chúng ta có thể tham gia đám cưới của họ rồi. " Phạm Trọng Nam ôm cô cùng ngồi xuống sofa, ngón tay nhẹ nhàng nghịch mấy sợi tóc dài, cảm giác mềm mại như tơ khiến hắn yêu thích không nỡ rời tay, lơ đễnh nói.

Tuy nói vậy nhưng hắn có thể dự kiến được, con đường tình của Bách đại thiếu gia tương đối gập gềnh và không dễ dàng nhưng bằng vào cá tính chỉ cần hắn xem trọng thứ gì thì cực kỳ chấp nhất của hắn, tin rằng Hi Nhiên không sớm thì muộn cũng tránh không thoát lòng bàn tay của tên kia.

"Phạm Trọng Nam... " Cô trong vòng tay hắn hơi ngước đầu lên, ánh mắt tràn đầy nhu tình, ngập ngừng như có gì muốn nói lại thôi.

"Gì?" Hắn kìm lòng không được cúi xuống hôn lên đôi má trắn nõn của cô.

"Trước khi tham dự lễ cưới của Bách đại ca, chúng ta có phải nên đi xử lý chuyện kết hôn của mình trước không?" Còn tiếp tục trì hoãn nữa, cục cưng trong bụng cô sắp phải thành con ngoài giá thú rồi.

Không ngờ là cô lại chủ động nhắc tới chuyện này, Phạm Trọng Nam vui sướng đưa tay nâng mặt cô lên để cô nhìn thẳng vào mình, ánh mắt như đuốc, "Muốn gả cho anh rồi sao?"

"Đúng đó, Phạm tiên sinh, em muốn gả cho anh, muốn anh cưới em về, có nể mặt nhận lời không?" Hắn muốn trêu cô, vậy cô cứ theo ý hắn thôi.

"Giang tiểu thư, xin hỏi cưới cô có ích lợi gì không?"

"Nếu như không có ích lợi gì, Phạm tiên sinh có còn muốn cưới không đây?"

"Tài nấu ăn của em thế nào?"

"Rất bình thường. "

"Có biết hầu hạ ông xã không?"

"Không biết. "

"Có biết làm ấm giường không?"

"Không biết. "

"Vậy tại sao anh phải cưới em?"

"Anh không muốn cưới em cũng không sao! Tin rằng với dung mạo xinh đẹp của em, còn có một đống lớn đàn ông không ngại cưới một tặng một. "

"Em nói cái gì?" Sắc mặt Phạm Trọng Nam chợt thay đổi hẳn, cái gì kêu là "cưới một tặng một"?

Giang Tâm Đóa kéo bàn tay đang nghịch trên tóc mình xuống đặt lên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, "Phạm tiên sinh, anh không ngại em mang theo đứa con trong bụng này đi gả cho người đàn ông khác đấy chứ?"

"Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Cô lại có thai sao? Phạm Trọng Nam kích động xoa nhẹ bụng cô qua lớp áo, dù kích động nhưng bàn tay to cũng không dám dùng sức quá lớn, "Có từ lúc nào vậy?"

"Chắc là có lúc ở Moscow. "

"Ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra lại một lần cho chắc chắn sau đó lập tức xử lý chuyện kết hôn. Xin lỗi em, đều tại anh, từ lúc về đến giờ đều bận bịu công việc, không để ý đến sức khỏe của em. "

"Vừa nãy không phải anh nói em tài nấu ăn không giỏi, không biết hầu hạ ông xã, lại không biết làm ấm giường sao? Giờ cưới gấp vậy làm gì?" Cô bĩu môi.

"Đương nhiên là phải cưới gấp rồi. Không biết nấu ăn không sao, không biết hầu hạ ông xã không sao, để ông xã hầu hạ em, được không?"

"Vậy bắt đầu đi. Em muốn ông xã bế em đi tắm!" Cô vòng tay qua cổ hắn, nghịch ngợm nói.

"Rất vui lòng!" Hắn nhẹ nhàng bế cô lên, vững vàng đi về phía phòng tắm.

*****

Ngày hôm sau hai người đến bệnh viện kiểm tra, kết quả chính thức xác nhận cục cưng trong bụng cô đã được chín tuần.

Lần này Giang Tâm Đóa theo dõi quá trình khám từ đầu đến cuối, dưới bàn tay chỉ của bác sĩ, nhìn thấy một đốm sáng nho nhỏ trên màn hình, đó chính là cục cưng của cô.

Nhìn thấy cục cưng giây phút đó, nước mắt của cô không ngăn được mà tràn ra khóe mi. Sinh mệnh thật sự rất thần kỳ! Chỉ từ một đốm nhỏ như vậy mà chậm rãi trưởng thành trong bụng cô, là sự nối tiếp sinh mệnh của cô và hắn...

Lần này họ nhất định có thể luôn ở bên cạnh cục cưng, sẽ không còn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào trong suốt quá trình trưởng thành và ra đời của con.

Bước ra đến cổng bệnh viện, Phạm Trọng Nam lấy khăn tay nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt, "Người sắp làm mẹ không được khóc, như vậy có hại cho mắt. "

"Em chỉ là... vui quá mà thôi. " Cô khoác tay lên tay hắn, dán mặt lên cánh tay rắn rỏi của hắn, chậm rãi sóng bước bên nhau.

"Anh cũng vậy, Đóa Đóa. Cám ơn em. " Hắn cúi xuống, trên đường lộ đông đúc người và xe, ngọt ngào mà trìu mến hôn cô.

Cám ơn cô vẫn luôn lấy lòng bao dung đối đãi hắn, cảm ơn cô mang đến cho hắn thêm người nhà, cảm ơn cô mang đến cho hắn ấm áp, cám ơn cô đối với hắn không rời không bỏ.

Quá nhiều, quá nhiều tình ý và cảm xúc dung hợp trong nụ hôn này.

***

Lúc hai người làm xong thủ tục kết hôn định trở về nhà, Giang Tâm Đóa lại bất ngờ nhận được điện thoại của Ngụy Nhất Minh.

Đợi đến khi hai người chạy đến trại tạm giam đã thấy hắn đợi ở đó đã lâu.

"Anh Nhất Minh, rốt cuộc Tiểu Hàng xảy ra chuyện gì?" Vừa xuống xe, Giang Tâm Đóa lập tức bước vội đến chỗ Ngụy Nhất Minh, vẻ mặt lo âu vạn phần hỏi.

Em trai sao lại bị đưa đến trại tạm giam thẩm tra chứ? Trước khi cô rời khỏi Luân Đôn rõ ràng còn đến trường học xác nhận, em trai cô vẫn ngoan ngoãn đi học kia mà. Chẳng lẽ khoảng thời gian cô không ở Luân Đôn này, em trai đã làm ra chuyện gì tày đình hay sao?

Ngụy Nhất Minh liếc nhìn cô gái trên mặt không giấu được lo lắng kia, lại nhìn sang người đàn ông luôn theo sát bên người cô, từ đầu đến cuối vẫn một vẻ trầm mặc và điềm tĩnh kia, "Thực xin lỗi. Anh không nên đưa đường dẫn lối cho Tiểu Hàng vào thị trường chứng khoán. Tiểu Hàng không biết từ lúc nào quen biết với một vài nhân viên giao dịch chợ đen, cùng bọn họ hợp tác, tận dụng khả năng hack thông tin trên mạng của mình thâm nhập vào máy tính chủ của nhiều công ty truyền thông, tìm kiếm những thông tin nội bộ chưa được công bố ra ngoài của họ, từ đó tiến hành những giao dịch nội tuyến. "

"Cái gì gọi là giao dịch nội tuyến?" Giang Tâm Đóa chau mày lẩm bẩm, sau đó theo phản xạ nhìn sang Phạm Trọng Nam như muốn hỏi.

Năm năm trước có phải hắn đã từng bị thẩm tra cũng bởi cùng một tội danh đúng không? Sau đó làm sao mà thoát thân được?

"Theo quy định của sở giao dịch chứng khoán, bất kỳ hành vi giao dịch nào được tiến hành trước khi tin tức liên quan đến loại cổ phiếu đó được công khai ra ngoài mà được chứng thực đủ sức ảnh hưởng đến giá của chúng hoặc ảnh hưởng đến giá của các loại chứng khoán khác đều có thể cấu thành tội giao dịch nội tuyến. Vì để bảo đảm sự công bình, công chính giữa những người đầu tư chứng khoán với nhau, sở giao dịch chứng khoán yêu cầu tất cả các công ty truyền thông, báo chí đều phải công bố tin tức quan trọng liên quan đến báo cáo tài vụ, kế hoạch quý hoặc các tin tức liên đới khác một cách đồng loạt. Mà để có thể làm được điều này, các công ty truyền thông đều làm theo một cách thống nhất, đầu tiên là thu thấp những báo biểu và thông tin cần tuyên truyền sau đó hẹn nhau, thống nhất một thời điểm công bố đồng loạt ra thị trường. Giang Viễn Hàng và đám người đó đã lợi dụng khả năng hack thông tin của mình mà phát hiện ra tin tức quan trọng nào đó, trước khi thị trường kịp phản ứng, thiết lập cán cân tài chính nghiêng về phía họ để từ đó trục lợi. Nhóm của Giang Viễn Hàng đã dùng phương thức này từ tháng tư đến bây giờ mới bị phát hiện, thẩm tra... "

Nghe Phạm Trọng Nam giải thishc như vậy, Giang Tâm Đóa rụng rời cả tay chân, thân hình lảo đảo suýt ngã, cũng may là hắn kịp thời đỡ lấy cô.

"Vậy có phải sẽ bị xử tội không?" Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi là Tiểu Hàng em trai mình lại làm ra chuyện động trời như vậy, nó thật sự là... tự tay hủy đi tiền đồ của mình rồi còn gì.

Cô còn có thể giúp được gì cho em trai đây?

"Đừng lo lắng, để anh xử lý. " Phạm Trọng Nam ôm cô càng chặt hơn, dịu giọng an ủi sau đó nhìn sang Ngụy Nhất Minh, ""Hiện giờ đã thẩm tra đến đâu rồi? Luật sư là ai?"

"Hôm nay Tiểu Hàng mới được đưa đến đây. Tối hôm qua tôi mới tới Luân Đôn, vừa nhận được tin tức thì đã lập tức đến đây ngay. "

"Em có thể gặp Tiểu Hàng không?" Giang Tâm Đóa yếu ớt hỏi.

"Thẩm tra còn chưa kết thúc, phía cảnh sát sẽ không cho em gặp đâu. Chúng ta trở về nhà trước đi, chuyện này anh sẽ bảo đoàn luật sư của tập đoàn Phạm thị đến tiếp nhận vụ án. "

Loại giao dịch nội tuyến theo hình thức này vượt trội hơn các vụ án truyền thống từ trước đến giờ, tức là nhân viên làm trong các công ty đã lên sàn chứng khoán chủ động tiết lộ tin tức nội bộ, vì vậy chắc chắn phải thẩm tra rất nhiều bộ phận có liên quan, sẽ không kết thúc nhanh như vậy đâu.

Điều mà họ cần làm lúc này là nhanh chóng để cho đội luật sư chuyên nghiệp đến phân tích tính nghiêm trọng của vụ án và nghiên cứu xem nên xử lý thế nào.

"Thật sự rất xin lỗi, anh không biết Tiểu Hàng sao lại bị cuốn vào trong loại vụ án này. "

"Anh Nhất Minh, anh không cần phải xin lỗi. Anh có lỗi gì đâu. Tiểu Hàng nó đã lớn rồi, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm nó đương nhiên có khả năng phán đoán. Chuyện nó phạm sai lầm chẳng liên quan gì đến anh. "

Giang Tâm Đóa cho dù có thất vọng đến đâu thì cũng hiểu, chuyện này có trách thì chỉ có thể trách Tiểu Hàng tuổi trẻ bồng bột, không biết thu liễm. Nếu như bởi vì chuyện này mà bị kết án, vậy thật sự là nó tự làm tự chịu rồi.

Nhưng không chỉ có vậy, còn làm cho người nhà khổ sở và lo lắng, thật sự là quá đáng mà.

"Sức khỏe của em không tiện bôn ba nhiều thì về nhà nghỉ ngơi trước đi. Nếu như có chuyện gì anh có thể giúp đỡ được, lúc nào cũng có thể gọi điện cho anh. " Ngụy Nhất Minh thấy sắc mặt tái nhợt của Giang Tâm Đóa, vẫn không kìm được có chút đau lòng.

"Đóa Đóa, chúng ta về nhà trước, được không? Chuyện này có sốt ruột cũng không làm gì được. " Phạm Trọng Nam lo lắng thân thể của cô chịu không nổi.

Vừa nãy Ngụy Nhất Minh chỉ nói là có tình huống cực kỳ khẩn cấp cần cô qua đây, nếu như hắn biết là chuyện Giang Viễn Hàng bị phía cảnh sát giam giữ và thẩm tra thì hắn nhất định sẽ không cho cô đến đây, đến rồi cũng có giải quyết được gì đâu, chỉ càng lo lắng thêm mà thôi.

Cuối cùng, Giang Tâm Đóa chỉ đành nương theo sự dìu đỡ của Phạm Trọng Nam lên xe rời đi.

***

Vốn hai người lần nữa kết hôn dự định làm một yến tiệc nho nhỏ trong gia đình, mời những bạn bè thân thiết nhất và người nhà cùng tham gia và chia vui với họ nhưng bởi vì Giang Viễn Hàng xảy ra chuyện mà dự tính này cuối cùng bị hủy bỏ.

Cho dù có giận, có trách hắn không hiểu chuyện đến mấy nhưng bất kể thế nào, Tiểu Hàng vẫn là em trai của cô, cô sao lại có thể bỏ mặc không quan tâm cho được chứ?

Sau khi chuyện này xảy ra, Giang Tâm Đóa căn bản là không dám gọi điện thoại báo cho người mẹ ở Melbourne của mình biết, sợ bà chịu không nổi đả kích.

Điều duy nhất mà hiện giờ cô có thể làm chính là đợi sau khi những cuộc thẩm tra và điều tra của phía cảnh sát kết thúc, xem đoàn luật sư của Phạm thị có thể giúp cho em trai giảm bớt được bao nhiêu tội danh rồi mới quyết định. Nhưng cho dù là có đoàn luật sư chuyên nghiệp nhất, giỏi giang nhất giúp đỡ đi nữa thì kết quả chung cuộc vẫn không tránh khỏi án tù, chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi.

Lần này Tiểu Hàng thực sự làm quá mức rồi. Cô tưởng rằng sau khi chuyện của Phạm Trọng Nam, của tập đoàn Phạm thị trôi qua, em trai đã biết hối cải rồi, thật không ngờ nó càng lúc càng quá đáng hơn.

Xem ra, cô hoàn toàn không hiểu gì về người em trai này của mình rồi.

Qua hơn một tháng thẩm tra, tuy rằng có đoàn luật sư của tập đoàn Phạm thị hết sức tích cực giúp đỡ, Giang Viễn Hàng vẫn bị phán là có tội, kết án hai năm tù giam.

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)