Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 169

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 169
Hành trình đến hạnh phúc (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lẳng lặng đi đến sau lưng hắn, Giang Tâm Đóa lẳng lặng đưa tay từ phía sau ôm lấy hắn, dán mặt lên vùng lưng rộng rãi chắc chắn của hắn, siết chặt, cảm nhận một cách rõ ràng thân thể cao ngất kia cứng đờ ra nhưng cũng không lập tức đẩy cô ra.

"Anh có biết không? Em cũng có một chiếc khăn tay màu trắng giống hệt như vậy. Đó là chuyện của rất nhiều rất nhiều năm trước... " Cô ở sau lưng hắn thỏ thẻ lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ như tự nói cho chính mình nghe, "Lúc đó em còn chưa quen biết anh, trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, em trai còn đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, mẹ cũng vì chuyện của em trai mà nhập viện. Em tự nói với bản thân phải kiên cường nhưng đối mặt với tình cảnh như vậy vẫn không kìm lòng được ở trước cổng bệnh viện khóc thầm. Trong một khoảng thời gian rất dài sau này em vẫn luôn cảm kích người đàn ông ngay cả mặt em cũng chưa được nhìn rõ kia, chiếc khăn tay mà anh ta dúi vào tay em buổi tối hôm đó em vẫn luôn giữ kỹ. Anh có biết lúc đó em nghĩ gì không? Em nghĩ, nếu như có cơ hội gặp lại anh ta, em nhất định sẽ đem chiếc khăn tay ấy trả lại cho anh ta, cảm tạ anh ta trong lúc em yếu ớt nhất cho em một tia ấm áp. Nhưng em vẫn luôn không có cơ hội gặp lại người đó. Qua thật nhiều thật nhiều năm sau em mới vô tình biết được, thì ra người đó vẫn luôn ở bên cạnh mình. Em muốn nói với anh ấy một tiếng cám ơn, như vậy có trễ quá không? Đối với một người xa lạ cũng có thể bày tỏ ý tốt, anh nói cho em biết đi, một người như vậy làm sao có thể là người xấu được?"

Nghe cô nhắc đến chuyện nhỏ đến nỗi không đáng nhớ năm đó, trong lòng Phạm Trọng Nam như bị vật gì đó nặng nề đánh vào, hắn đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ đang đặt trước ngực mình.

Lúc đó, đã không phải là lần đầu tiên hắn gặp cô! Người trước giờ luôn bình thản đạm mạc như hắn sở dĩ có hành động như vậy, thực ra bởi vì hắn sớm đã để ý đến cô rồi.

Chỉ là, người trước giờ chưa từng thích bất kỳ cô gái nào, càng đừng nhắc đến chuyện theo đuổi một người khác phái nào như hắn căn bản là không biết nên làm thế nào mới có thể biểu đạt ra sự hảo cảm mình dành cho cô, thấy cô khóc, theo phản xạ bản năng liền bước đến nhét khăn tay vào tay cô sau đó không nói không rằng xoay người rời đi khiến cô lúc đó căn bản là không kịp nhìn rõ mặt hắn.

Nếu như không phải bởi vì vô số cơ duyên sau đó khiến hai người hết lần này đến lần khác gặp nhau, lại còn đưa đẩy đến gắn bó với nhau bằng một đám cưới, hắn nghĩ, đời này có lẽ cứ như vậy bỏ lỡ cô.

Nhưng, chỉ bởi vì một chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn này mà có thể phủi sạch sự thật là đôi tay hắn đã từng nhuốm máu sao?

Hắn không phải người xấu nhưng cũng không cảm thấy mình là người trong sạch đến đâu, xuất thân của hắn, quá khứ của hắn, đôi bàn tay này của hắn, một số chuyện mà hắn đã từng làm... Ở trước mặt người khác, hắn có thể không cần để tâm nhưng ở trước mặt cô, hắn cảm thấy mình rất tự ti, rất chật vật.

"Anh thật sự là kẻ ra tay giết ông ấy... " Giọng của hắn không chút gợn sóng nhưng mang theo một sự đè nén khó có thể diễn tả bằng lời.

"Anh làm vậy là vì cứu mẹ anh thôi mà, có phải không? Không phải anh thật sự muốn giết ông ấy, không phải... " Cô không tin hắn là người tàn nhẫn như vậy.

"Buổi tối hôm đó, ông ấy không ngừng đánh mẹ anh, nghe tiếng mẹ khóc kêu cứu mạng mà anh không làm gì được, anh không kéo nổi mẹ anh ra... " Hắn lần nữa hãm sâu vào ký ức đen tối của buổi tối hôm đó.

Người đàn ông uống say đến mất hết lý trí kia, ở trước mặt một đứa bé chỉ mới có mười hai tuổi là hắn, đè người phụ nữ kia dưới thân, vừa làm vừa cười lạnh, giọng đầy châm chọc hướng về phía cậu bé đang run rẩy với cây súng trên tay kia, "Có bản lĩnh thì mày nổ súng bắn chết tao đi! Không dám sao? Đồ tạp chủng, con của quỷ, không có bản lĩnh thì cứ đứng đó mở to mắt mà xem mày được sinh ra bằng cách nào dưới tình huống đáng buồn nôn như thế này... "

Người phụ nữ kia đã khóc không thành tiếng, cả tay lẫn chân đều không ngừng giãy giụa, đôi mắt ướt đẫm lệ mang theo tuyệt vọng đăm đắm nhìn hắn...

Không có oán, không có hận, chỉ có tuyệt vọng...

Sau đó...

Không có sau đó...

Hắn đã thật sự nổ súng...

Một phát trí mạng, người đàn ông đó chết trên người bà, chết trước mặt hắn...

Cuối cùng cũng có thể ở trước mặt cô thừa nhận tất cả, hắn đã không còn bí mật gì đáng để che dấu nữa, hắn tưởng rằng nói ra nhất định sẽ khiến bản thân khốn đốn không chịu nổi nhưng, không có.

Thẳng thắn tất cả với cô xong, một chút u ám cuối cùng trong lòng hắn cũng tiêu biến hết.

Giang Tâm Đóa cũng không bởi vì quá khứ đen tối của hắn mà sợ hãi, mà lùi bước, ngược lại cô chỉ cảm thấy đau lòng vì hắn, hắn đau, cô còn đau hơn hắn bởi vì trước giờ hắn sẽ không bởi vì những chuyện đã qua mà rơi lệ nhưng nước mắt cô thì lại bởi vì những lời thố lộ kia mà ướt đẫm lưng hắn, thấm ướt da thịt hắn khiến hắn vừa cảm động vừa đau lòng.

"Đừng khóc nữa. " Hắn thả tay cô ra, xoay người lại ôm cô vào lòng, dịu giọng nói.

Cô cũng đâu có muốn khóc nhưng khổ nỗi, nước mắt cứ rơi mãi không ngừng.

Là khổ sở, mà cũng là vui mừng.

Khổ sở thay cho hắn, bao nhiêu năm qua chỉ có một mình hắn gánh vác gánh nặng tâm lý này, cô tin, câu chuyện mà vừa nãy hắn kể với cô hắn tuyệt đối chưa từng chia sẻ với ai.

Vui mừng là vì rốt cuộc hắn cũng chịu trải lòng ra với cô, điều này chứng minh hắn đã thực sự có thể bước ra khỏi bóng ma năm ấy.

"Em còn khóc nữa chắc anh cũng sẽ khóc theo em mất thôi. " Hắn vuốt nhẹ mái tóc mềm của cô, thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ.

"Không được. Anh không được khóc, như vậy không tốt cho đôi mắt. " Nghe hắn nói muốn khóc, cô lập tức quệt nước mắt, lên tiếng ngăn cản.

"Hung dữ như vậy, anh cũng không biết tại sao lúc đó lại để ý đến em nữa. " Hắn đưa tay giúp cô lau nước mắt, vừa thở dài thêm một tiếng nữa.

"Em nào có hung dữ như anh nói đâu?" Cô không phục lập tức lên tiếng phản bác.

"Như vậy còn không gọi là dữ sao?"

"Anh mới dữ. Suốt ngày cứ mặt ủ mày chau giống như ai thiếu nợ anh mấy triệu vậy. " Cô bĩu môi.

"Đây là tính nợ cũ với anh sao?"

"Là anh chê em hung dữ trước mà. "

"Ba, mẹ, hai người có thể xuống ăn cơm được chưa?"

Hai đứa nhỏ không biết lên lầu từ lúc nào, ở ngoài cửa thò đầu vào vừa nhìn ba mẹ mình bằng ánh mắt tò mò vừa hỏi.

Sau bữa cơm tối, vì không để bát đĩa trong nhà hao hụt thêm nữa, Giang Tâm Đóa đuổi một người lớn cùng hai đứa nhỏ lên lầu, một mình từ từ thu dọn.

Lên lầu, Phạm Trọng Nam không về phòng ngay mà cùng hai đứa nhỏ ở trong phòng của chúng lên mạng tra thêm tư liệu, những thông tin liên quan đến kỹ thuật trồng trọt số rau củ kia rất quan trọng bằng không những cố gắng của mọi người hôm nay cũng chỉ là lãng phí.

Hai đứa nhỏ cực kỳ mong đợi đến ngày thu hoạch mà nhiệm vụ tra cứu tư liệu đương nhiên cũng thuộc về chúng, Phạm Trọng Nam bởi vì đôi mắt không tiện nên chỉ ngồi ở một bên thỉnh thoảng góp ý xem nên tìm hiểu những gì mà thôi.

Ba cha con hợp lực tra cứu được không ít tư liệu liên quan đến những giống cây mà họ đã trồng, in ra thành một tập tài liệu chỉnh tề.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ quan trọng kia, Phạm Trọng Nam để hai đứa nhỏ đi tắm rửa rồi lên giường chuẩn bị ngủ còn mình thì quay trở về phòng ngủ chính.

Chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là tìm Giang Tâm Đóa nhưng... phòng sinh hoạt chung không có, phòng ngủ không có, vậy chắc là ở phòng tắm rồi.

Buông số tài liệu trên tay xuống, Phạm Trọng Nam đi về phía phòng thay quần áo.

Đợi đến khi hắn từ phòng thay quần áo bước ra thì cô cũng vừa tắm xong, trên người chỉ vây bằng một chiếc khăn tắm từ phòng tắm bước ra, căn bản là không phát hiện ra sự tồn tại của hắn, cô nhanh nhẹn đi đến bên bàn trang điểm, cầm lấy lọ tinh dầu mà Phạm Uyển Viện cố tình nhờ Bối Bối từ Luân Đôn mang đến cho mình, đổ một chút vào lòng bàn tay rồi ngồi xuống bên giường.

*****

"Thơm thật!" Xoa nhẹ chất lỏng sền sệt trên tay, gần như là đồng thời, mùi hương thơm ngát của hoa hồng Damacus tràn ngập khoang mũi cô. Nghe nói loại tinh dầu quý hiếm có tiền chưa chắc đã mua được này có thể giúp làn da phục hồi cực kỳ hiệu quả, còn có thể bảo đảm chống lão hóa và sáng da.

Dù rằng trước đây Giang Tâm Đóa chưa từng dùng qua những thứ này nhưng làn da vẫn cực kỳ trắng mịn và mềm mại nhưng giờ không giống như ngày xưa, tuổi của cô đã hai mươi bảy, hơn nữa nhìn Phạm Uyển Viện tuy rằng đã qua tứ tuần từ lâu nhưng làn da vẫn tươi tắn mịn màng như những cô gái trẻ tuổi thì biết bảo dưỡng đối với một người phụ nữ mà nói quan trọng đến mức nào.

Không dám tự kiêu nhưng Giang Tâm Đóa biết mình xinh đẹp nhưng dù sao, bắt đầu từ hôm nay học cách bảo dưỡng làn da cũng là chuyện nên làm.

Cô bắt đầu xoa tinh dầu từ bắp chân sau đó tiến dần đến đùi, nghiêm túc đến nỗi ngay cả Phạm Trọng Nam từ lúc nào đến sát bên giường cũng không biết.

Trong phòng ánh đèn vàng nhạt ấm áp, mái tóc dài vẫn còn ướt nước của cô lõa xõa trên vai, vừa mới tắm nước nóng xong, gương mặt cô nhuốm một màu hồng nhạt thật mê người, làn da trắng nõn mềm mại tưởng chừng như bấm một cái là ra nước cộng thêm mùi hương thơm ngát mê người của loại tinh dầu hoa hồng đang lan tràn trong không khí theo từng động tác của cô, cảnh xuân mê người trước mắt thật khiến người ta khó có thể tự giữ...

Lúc này cô đã thoa xong tinh dầu, bắt đầu nhẹ nhàng massage, theo từng động tác xoa bóp liên tục của cô, làn da trắng nõn dưới lớp áo choàng tắm lộ ra bên ngoài càng lúc càng nhiều khiến hô hấp của hắn càng lúc càng trở nên gấp gáp, cả thị giác lẫn khứu giác đều bị tác động, thật sự khiến người ta không bị xao động cũng khó...

"Có cần thoa ở phía sau không nhỉ?" Giang Tâm Đóa lại đổ một chút tinh dầu vào lòng bàn tay, lúc này mới áo não phát hiện mình không có cách nào với tới phía sau lưng.

"Anh giúp em!" Một giọng nam trầm thấp, khàn khàn chợt vang lên sau lưng. Đây là điều mà hắn mong còn không được ấy chứ.

Từ sau khi mắt hắn bị thương đến nay, bởi vì được khuyến cáo không được vận động quá kịch liệt, như vậy sẽ khiến nhãn áp dễ dàng tăng cao cho nên hai người tuy rằng mỗi đêm đều ngủ cùng nhau nhưng cũng chỉ đơn thuần là ôm nhau ngủ mà thôi.

Hôm nay mắt đã khôi phục được ít nhiều cộng thêm nhìn thấy cô mê người như vậy, nếu còn không có chút phản ứng nào thì thật không còn là đàn ông nữa rồi.

Nghe tiếng nói đột ngột vang lên bên tai, Giang Tâm Đóa sợ hết hồn, vội xoay người lại, "Không phải anh đang chơi với hai đứa nhỏ sao?"

"Hai con ngủ rồi. "

Hắn gỡ mắt kính xuống đặt ở tủ đầu giường, đi đến bên cạnh cô, miệng thì nói muốn giúp cô thoa tinh dầu nhưng hoàn toàn không có ý đổ tinh dầu ra mà nắm chặt lấy tay cô, chậm rãi xoa, sau khi tay đã dính tinh dầu từ tay cô mới chậm rãi lướt đến vùng lưng trơn bóng của cô, khoảng cách của hai người chỉ trong gang tấc, chỉ cần hắn dùng sức một chút, lập tức cả người cô sẽ ngã vào lòng hắn.

Bàn tay dày rộng mang theo độ ấm khó có thể tin nhẹ nhàng ma sát, dưới bàn tay của hắn dường như tất cả các lỗ chân lông đều đang mở ra, cơ bắp dần cũng dần giãn ra, mùi tinh dầu thoang thoảng trong không khí càng ngửi càng thấy thư thái, cô thoải mái ngả đầu vào hõm vai hắn, tận hưởng giây phút thư giãn.

Ừm, thật thoải mái! Lực tay của người đàn ông quả nhiên khác hẳn với phụ nữ. Cũng khó trách những quý phụ phu nhân và những tiểu thư khuê các kia thích nhất là đi spa, đi thẩm mỹ viện, thì ra cảm giác thư thái này thật sự có thể khiến người ta nghiện.

"Ở chỗ vai đó, dùng sức thêm chút nữa. " Cô nhắm mắt lại, thoải mái than nhẹ một tiếng.

"Ở chỗ này phải không?" Phạm Trọng Nam cúi thấp đầu nhẹ giọng hỏi bên tai cô đồng thời, chịu không nổi sự du hoặc từ mùi hương thơm ngát tỏa ra từ cơ thể cô, đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên vùng gáy trắng nõn.

Bị hắn hôn có chút nhột, cô khẽ động đậy thân mình, "Đừng ấn chỗ đó, nhột... "

Nghe cô kêu nhột, hắn lập tức di chuyển trận địa, ngón tay thon dài được cắt gọn gẽ nhẹ nhàng trượt trên làn da trơn bóng như lụa của cô, bất kể là đã chạm qua nó bao nhiêu lần, xúc cảm đó vẫn khiến hắn quyến luyến vô cùng, chỉ muốn dung nhập cô vào trong cốt tủy để từng giây từng phút đều có thể cảm nhận được...

Bờ môi nóng rực chậm rãi lướt trên vùng gáy trắng nõn, thi thoảng cắn nhẹ, thi thoảng mút lấy, mấy lần như vậy chọc cho cô bắt đầu động đậy một cách đầy bất an.

"Ô, đừng cắn, đau quá!" Cô mở mắt, dùng khuỷu tay huých nhẹ hắn.

Haizz, người này, cứ thích cắn cổ, cắn vai cô, chẳng lẽ thực sự xem cô là bữa khuya để nhấm nháp hay sao chứ?

"Ai bảo em ngọt như vậy, khiến người ta chỉ muốn một ngụm nuốt luôn vào bụng. " Cùng với câu nói, hắn đồng thời không kìm lòng được hôn phớt lên đôi môi anh đào đầy dụ hoặc kia, một lần lại một lần vẫn còn thòm thèm dư vị ngọt ngào đó, hệt như một đứa bé dè dặt nhưng đầy hứng thú thưởng thức món kem ngọt lành của mình.

"Đáng ghét!" Giang Tâm Đóa lườm yêu, "Vẻ mặt này của anh là thế nào? Đồ háo sắc!"

"Đóa Đóa, anh nhịn không được. " Giọng người nào đó càng khàn hơn.

Trán Giang Tâm Đóa chống lên trán hắn, "Làm sao bây giờ? Em cũng rất muốn háo sắc với anh một lần. " Mô phỏng theo động tác của hắn, cô cắn nhẹ môi hắn, bất ngờ cảm nhận được thân thể người nào đó hơi run lên.

"Phạm tiên sinh, em có thể ăn anh không?"

"Đương nhiên có thể, xin mời hưởng dụng bữa khuya. "

Có được sự đồng ý của người nào đó, cô cũng không khách khí nữa, đôi môi anh đào trượt xuống cổ hắn, học theo hắn hết cắn lại mút, đổi lại từng tiếng thở dốc của hắn...

Mà hắn, đương nhiên cũng không an phận hồi đáp lại nhiệt tình của cô...

Bất chợt, Giang Tâm Đóa như nghĩ ra điều gì, hai tay cô chống nơi ngực hắn ngăn lại một đợt tiến công, "Ngừng lại đã... "

"Sao vậy?" Tên đã lắp vào cung, vào lúc này kêu dừng lại đúng thật là...

"Bác sĩ nói anh không được vận động kịch liệt... " Nhớ tới chuyện quan trọng này, Giang Tâm Đóa càng thêm lo lắng, chỉ sợ lỡ như nhãn áp của hắn tăng cao ảnh hưởng đến quá trình hồi phục thì biết làm thế nào?

"Mặc kệ nó. " Vào thời khắc mấu chốt này, cho dù trời có sập xuống hắn cũng không muốn ngừng lại.

"Anh... anh đừng động, ngừng lại đã... " Mặt đỏ ửng Giang Tâm Đóa lắp bắp nói.

Trước giờ mỗi lần họ gần gũi nhau đều là hắn nắm giữ vai trò chủ đạo, hắn đòi hỏi, cô đáp ứng, duy nhất chỉ có một lần cô chủ động chính là lần uống rượu say ở Melbourne nhưng sau khi tỉnh rượu rồi cô sớm đã quên mất không còn một mảnh.

Mà hắn người này, đối với chuyện này trước giờ đều luôn chủ động quá mức, đương nhiên trong phần lớn trường hợp người ra sức là hắn.

Nhưng tình huống hiện giờ tương đối đặc biệt, cô cũng nên chủ động một lần cho nên tuy rằng vẫn rất thẹn thùng nhưng vì tốt cho hắn, cô quyết định ra sức!

Lần trước lúc cùng Dung Dung tám chuyện về những vấn đề cấm trẻ vị thành niên, bạn ấy nói thế nào ấy nhỉ?

Phụ nữ chủ động cũng không đơn giản nhưng dù sao cũng giống như cưỡi ngựa vậy thôi, có gì ghê gớm lắm đâu, nhưng nói thật lòng, cô cũng không biết nên bắt đầu từ đâu nữa.

Nhưng mặc kệ thế nào, cứ thử trước xem sao.

Còn về những tình tiết sau đó, không cần phải nói nhiều, cứ để người có lòng từ từ dùng sức tưởng tượng là được...

Hai hôm sau, hai đứa nhỏ dù trong lòng trăm ngàn điều không nỡ cũng phải tạm biệt ba mẹ, lên máy bay trở về Luân Đôn bởi vì kỳ nghỉ đã hết để lại hai người tiếp tục ngọt ngào trong thế giới riêng của mình.

Theo từng ngày trôi qua, các loại hạt giống mà trước đây họ gieo đã bắt đầu nảy mầm rồi mọc lên cây, mỗi ngày đều phát triển không giống nhau.

Những loại rau cải mà họ đích thân gieo trồng theo thời gian đã thành món ăn trong những bữa cơm của họ, tuy rằng tài nấu nướng của Giang Tâm Đóa không có nhiều tiến bộ cho lắm nhưng ăn vào thành quả do mình chính tay tạo nên mùi vị thật đặc biệt ngon ngọt.

Mỗi lần cùng hai đứa nhỏ chat webcam, chụp cho chúng xem những món ăn được làm từ rau củ trong vườn hai đứa nhỏ lần nào cũng phàn nàn, không cho ba mẹ ăn chúng.

Không ăn chẳng lẽ đợi rau cải đều già hết phải đem đi làm phân bón sao?

Thế là lần sau khi hái rau về làm thức ăn, quyết định không chụp ảnh gửi lên webcam cho hai đứa nhỏ xem nữa.

*****

Còn Phạm Trọng Nam, mỗi ngày đều ra vườn hoa theo dõi sự trưởng thành của đủ loại rau cải trong vườn. Vị đại boss cao cao tại thượng, thường ngày tây trang giày da ngồi trong văn phòng bỗng dưng lại trở thành nông dân, mỗi ngày rất nghiêm túc ghi chép lại quá trình phát triển của từng loại cây, nghiên cứu tư liệu xem lúc nào thì nên tỉa cành, lúc nào thì nên bón phân, mỗi một chuyện nhỏ đều nghiêm cẩn giống như quyết sách những kế hoạch hàng tỷ đô vậy, chuyện nào cũng làm rất thỏa dáng khiến cho Giang Tâm Đóa, người vốn dự định làm nông dân rốt cuộc lại trở thành trợ thủ cho hắn.

Thân phận thay đổi thành nông dân không làm khó được đại boss chút nào, hắn làm thật thuận tay nhưng chuyện bếp núc thì vẫn không có bao nhiêu tiến bộ.

Vì để xóa sạch tiếng xấu là "vụng về" trong nhà bếp nên mỗi lần cô xuống bếp, Phạm tiên sinh cũng không quên theo sau để học hỏi, chỉ tiếc là, không có thiên phú tức là không có thiên phú, ngay cả gọt một củ khoai tây, đến cuối cùng, phần vỏ bỏ đi so với phần ăn được còn nhiều hơn, khiến Giang Tâm Đóa cảm thán vô cùng, thì ra đại boss cũng không phải toàn năng, haizz.

Còn chuyện rửa bát đĩa cũng vẫn không có chút tiến bộ nào, tuy rằng không còn đánh vỡ bát đĩa như trước nhưng vẫn khiến cho bồn rửa bát lộn xộn cả lên, đến cuối cùng vẫn phải là cô ra tay dọn dẹp.

Vì không để chính mình thêm mệt, cô dứt khoát không cho hắn làm gì nữa, đẩy ra khỏi bếp.

Thời tiết ở Moscow càng lúc càng ấm áp, ban ngày càng lúc càng kéo dài mà hắn bởi vì thường xuyên lao động trong vườn rau, làn da trở nên rám nắng đi nhiều, đợi khi hai đứa nhỏ qua đây lần nữa, nhất định sẽ ngạc nhiên lắm đây.

Cuối tháng ba, trong ánh nắng mùa xuân ấm áp, trong sự ngạc nhiên và mừng rỡ, hai người đón tiếp những vị khách từ phương xa bất ngờ đến thăm.

Là Đường Nhĩ Ngôn và con gái Đường Tâm, còn có cả Sở Tư Nhan.

Lúc xe của Đường Nhĩ Ngôn đậu lại trước cửa căn biệt thự gỗ, Phạm Trọng Nam trên đầu đội mũ lưỡi trai và vật bất ly thân là chiếc kính râm đang bận rộn bón phân cho rau, còn Giang Tâm Đóa cũng đội mũ cùng một kiểu dáng, mái tóc lúc này đã dài ra không ít được cột lại thành một chiếc đuôi ngựa ở sau đầu đang xới đất chuẩn bị trồng một đợt rau mới.

Nghe tiếng còi xe từ ngoài cửa, hai người cùng dừng công việc trong tay bước ra...

Đường Nhĩ Ngôn trên đường lái xe đến đây đã cảm thán vô cùng, công trình xây dựng thành phố mới này cực kỳ thành công, cảnh vật ở đây cũng thật đẹp, đúng là một nơi không tệ để nghỉ phép.

Nhưng, nghe nói Phạm Trọng Nam đã ở chỗ ngày gần ba tháng rồi, nghỉ phép lần này cũng không khỏi dài quá đấy chứ? Không có khách sạn, không có siêu thị, nhà hàng và quán bar cũng không, ở một chỗ như vậy lâu ngày không phải sẽ thành ẩn cư luôn sao?

Lúc đầu mục tiêu khi họ xây dựng thành phố mới này không phải là để người ta đến ẩn cư mà là để cung cấp cho những người đang đứng trên đỉnh kim tự tháp một nơi nghỉ dưỡng với sự hưởng thụ cao nhất, thoải mái, an tĩnh, gần gũi với thiên nhiên.

Nếu như nói suốt trên đường đến đây Đường Nhĩ Ngôn đã đủ bất ngờ thì khi gặp được Phạm Trọng Nam bởi vì lao động ngoài vườn rau mà rám đen, thân thể cũng vì vậy mà càng thêm rắn chắc và cường tráng thì hắn càng không dám tin, ngớ người đứng bên cạnh xe hồi lâu vẫn không nói nên lời.

Phạm Trọng Nam ngày thường luôn chỉnh tề với tây trang giày da lúc này ăn mặc đơn giản đến không thể đơn giản hơn với quần Jeans và áo thun, nhưng vì thế mà nhìn trẻ ra không ít, cộng thêm chiếc mũ lưỡi trai và kính râm, nếu như không phải vì đã biết hắn nhiều năm, Đường Nhĩ Ngôn nghĩ mình có lẽ sẽ tưởng hắn là nông dân thật, còn Giang Tâm Đóa đang đứng sau lưng hắn kia, trên người cũng là một bộ quần áo đơn giản gọn gàng, haizz, thật sự là phu xướng phụ tùy nha.

"Có muốn vào nhà chưa?" Phạm Trọng Nam đưa tay mở rộng cánh cửa gỗ, chỉ liếc Đường Nhĩ Ngôn một cái sau đó ánh mắt xoáy về phía cô bé Đường Tâm vừa mới từ trên xe bước xuống, và cả...

Sở Tư Nhan???

Bọn họ rốt cuộc cũng ở bên nhau rồi?

Giang Tâm Đóa ở phía sau Phạm Trọng Nam vừa định lên tiếng chào hỏi Đường Nhĩ Ngôn thì ánh mắt cũng vừa khéo quét về phía Đường Tâm và Sở Tư Nhan, những lời vừa định nói toàn bộ nghẹn ở cổ họng.

Họ?

Đường Tâm và Sở Tư Nhan?

"Tâm Tâm, qua đây. Chào chú Frank với dì Giang đi, lần trước ở Melbourne con có gặp rồi đó, nhớ không?" Đường Nhĩ Ngôn không để ý đến ánh mắt đầy kinh ngạc của hai người, xoay người vẫy tay về phía hai người phụ nữ một lớn một nhỏ, "Nhan Nhan, em cũng qua đây đi. "

"Chào chú Frank, chào dì Giang, đây là mẹ con, mẹ con đã về rồi. " Trên mặt Đường Tâm vẫn là nụ cười ngọt ngào như trước giờ nhưng trong mắt có thêm một phần vui vẻ mà trước đây không có.

"Tư Nhan, Tâm Tâm, đã lâu không gặp!" Giang Tâm Đóa vui vẻ bước tới đang định gang tay ôm lấy cô bé đáng yêu trước đây đã từng bởi vì hâm mộ người khác có mẹ mà mình không có mà khóc nức khóc nở kia nhưng lại chợt nhớ ra trên tay mình lúc này dính đầy bùn đất nên ngượng ngùng cười, "Xin lỗi nha, trên người mình bẩn quá. "

"Dạ không sao. " Trái với cô, Đường Tâm cười rất vui vẻ bổ nhào đến.

"Xem ra hai người sống ở đây không tệ nha. Từ con cá lớn trong giới tài chính trở thành nông dân, vai diễn này còn muốn diễn bao lâu đây?"

Dưới tán dù lớn trong sân vườn, Đường Nhĩ Ngôn vừa nhàn nhã uống trà vừa hỏi.

Phạm Trọng Nam vẫn ăn mặc như lúc vừa nãy, hắn đưa mắt dõi theo Giang Tâm Đóa đang dẫn cô bé Đường Tâm trong mắt không giấu được tò mò và Sở Tư Nhan cùng đi tham quan vườn rau của mình, "Không biết nữa. Sống như thế này qua cả đời cũng không có gì không tốt. "

Nghe câu này, ngụm trà trong miệng Đường Nhĩ Ngôn suýt nữa thì phun ra, hắn nhướng mày, "Cả đời? Tôi không nghe lầm đấy chứ?" Hắn thật sự có thể buông bỏ hết trách nhiệm trên người sống mai danh ẩn tích sao?

Một câu nói như vậy hắn chưa bao giờ tưởng tượng sẽ nghe được từ miệng của Phạm Trọng Nam, thế nhưng hôm nay hắn đã nói ra. Năm đó khi Đường Nhĩ Ngôn hắn vung tay, vì người đẹp đổi lấy một nửa sự nghiệp, người bên ngoài đều đã từng vì hành động này của hắn mà đồn đãi một thời gian dài, đằng này...

Bạn tốt của hắn đây càng quả đoán hơn, vì người đẹp có thể buông tay cho sự nghiệp về ẩn cư nơi rừng núi.

Khí phách này, quả nhiên không phải người thường có thể so bì.

"Cậu có muốn thử không?" Phạm Trọng Nam liếc sang hắn một cái.

"Ngẫu nhiên đến đây nghỉ phép thì được, sống lâu dài thì không được, ít ra hiện tại còn chưa được, hoặc có lẽ, đợi đến lúc mình năm sáu mươi tuổi thì sẽ bắt đầu suy nghĩ đến cuộc sống như bây giờ của bạn. " Đường Nhĩ Ngôn nói một cách thật lòng.

Sự nghiệp của nhà họ Đường toàn bộ đều đè nặng trên người hắn, nếu hắn muốn buông tay không lo cũng không phải chuyện một sớm một chiều có thể làm được.

"Sau khi cậu năm mươi tuổi rồi, định đem hết trách nhiệm giao cho con gái cậu hay sao?" Nếu như là một cô gái có tính cách mạnh mẽ và có năng lực, muốn tiếp nhận Đường thị cũng không phải không có khả năng nhưng nhìn cô gái dịu dàng yếu ớt kia của hắn, Phạm Trọng Nam thật không dám tin tưởng cho lắm.

Trông mặt mà bắt hình dong, cô bé Đường Tâm tính cách cả thẹn lại hướng nội, nhìn tới nhìn lui cũng không phải là loại người có thể gánh vác trọng trách trên vai.

"Tôi đã có đối tượng rồi. " Đường Nhĩ Ngôn hiểu ý bạn, chỉ nhếch môi cười.

"Chắc không phải dự tính tìm một người phụ nữ khác giúp cậu sinh thêm một đứa con trai đấy chứ? Cẩn thận người kia thật vất vả mới tìm về lại chạy mất đấy. " Phạm Trọng Nam nửa đùa nửa thật nói, "Ai là người thừa kế cũng không quan trọng đến vậy, công ty có thể giao cho người có chuyên nghiệp quản lý, quyền chủ đạo ở trên tay cậu là được rồi. "

"Con có một đứa là đủ rồi. " Lúc đầu có Đường Tâm cũng là bởi vì cô quá mong mỏi có một đứa con chứ bản thân hắn đối với chuyện con cái cũng không quá để tâm, "Công ty tôi sẽ giao cho người tôi cảm thấy đáng tin cậy và trung thành nhất. " Cũng là người có thể chăm sóc cho Đường Tâm cả đời. "

"Cậu đã có dự tính sẵn thì tốt rồi. Đúng rồi, gần đây thị trường Bắc Âu không ổn định cho lắm, tôi định thu hồi hết số tiền đã đầu tư vào đó lại, bên đó cậu tính thế nào?" Phạm Trọng Nam lơ đễnh nói.

*****

Nghe Phạm Trọng Nam nói vậy, Đường Nhĩ Ngôn bật cười ra tiếng, "Không phải cậu dự định làm nông dân nửa đời sau sao? Còn quản chi chuyện thị trường có ổn định hay không ổn định?"

"Làm nông dân chẳng lẽ không thể có nghề phụ để kiếm thêm thu nhập sao?" Ở đây cũng không phải vùng sâu vùng xa đến mức không thể kết nối với bên ngoài, chỉ cần một chiếc laptop thì hắn có thể chủ trì đại cục rồi.

Chỉ là, hiện giờ hắn vẫn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống thanh nhàn khó có được ở đây mà thôi, cô cũng không yên tâm để hắn nhìn màn hình laptop quá lâu nên hắn cũng đành thôi.

Nhưng mỗi ngày nghe tin tức trên đài cũng có thể biết được thế giới bên ngoài ra sao, có phải chuyện gì đáng phải ngạc nhiên đâu.

"Nếu như cậu muốn rút hết số vốn đã đầu tư, chắc là bộ trưởng bộ tài chính của các nước Bắc Âu ấy phải khóc ròng rồi. " Một tập đoàn tài chính lớn như Phạm thị nếu như rút lại số vốn đã đầu tư, kinh tế của các nước đó nhất định sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, có lẽ còn có khả năng lần nữa tạo nên nguy cơ về tài chính.

"Đối phó với các nguy cơ bên ngoài thế nào là chức trách của các cơ quan chính phủ, không phải của tôi. " Phạm Trọng Nam nhàn nhạt nói.

"Cậu định đem số tiền đầu tư đó chuyển dời đến đâu?" Thị trường Bắc Âu không ổn định, kinh tế của Trung Quốc tiếp tục trong tình trạng trì trệ, khu vực Trung Đông thì chiến loạn không ngừng, tình hình càng lúc càng không an ổn cộng thêm nguy cơ từ nguồn dầu thô trong khu vực không ổn định, đầu tư vào đó lúc này đương nhiên không nên, nền kinh tế của các nước châu Âu khác và Nga bởi vì các chính sách cấm vận cũng làm nhụt chí không ít nhà đầu tư, sau khi công trình xây dựng thành phố mới hoàn công, năm tập đoàn lớn cũng không có dự định tiếp tục bỏ tiền vào đây.

"Trái phiếu nhà nước, tăng trọng tiền đô, bao nhiêu thứ để đầu tư... "

Hai người đàn ông nhàn nhã ngồi dưới ánh nắng mặt trời ấm áp của mùa xuân thảo luận chuyện của đàn ông, còn ở vườn rau bên ngày, Đường Tâm đang cầm một chiếc xẻng nhỏ vui vẻ chơi đến quên trời đất, Sở Tư Nhan nhìn đứa con gái đang bận bịu như một chú ong nhỏ của mình, nụ cười trên môi chưa từng biến mất.

"Từ lúc nào thì ở bên nhau rồi?" Giang Tâm Đóa nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt bạn, sự lo âu trước đây cuối cùng cũng được buông xuống.

"Từ Giáng sinh năm ngoái... " Lúc hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô hỏi cô liệu có thể giúp mình vẽ một bức tranh hay không ấy, tình cảnh đó vẫn còn nguyên vẹn trong trí óc cô và có lẽ là, sẽ còn lưu lại trong rất nhiều năm sau đó.

Cô tưởng rằng mình đang nằm mơ, ngay cả giá vẽ, bút vẽ cũng mặc kệ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, chạy trốn, liều mạng chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn chạy không thoát...

Thì ra, bất kể là trốn đến đâu, trốn thế nào rốt cuộc vẫn không trốn được hắn.

Hoặc nói cho đúng hơn, chạy không thoát được vận mệnh.

Mà thực ra, trong lòng không buông xuống được, cho dù là chạy đến chân trời góc biển cũng vô dụng.

"Trở về là tốt rồi. Tâm Tâm nhà bạn muốn có một người mẹ muốn đến phát điên... " Giang Tâm Đóa nhớ đến lần đó khi mình đến nhà Đường Nhĩ Ngôn làm khách, nhớ đến bộ dạng ủy khuất và vẻ khao khát của cô bé cô vẫn còn cảm thấy đau lòng vô cùng.

Chỉ tiếc khoảng thời gian này bản thân cô cũng có quá nhiều chuyện xảy ra nên không có thời gian đi tìm hiểu chuyện của cô, hôm nay thấy Sở Tư Nhan tìm lại được hạnh phúc, Giang Tâm Đóa cũng thấy an ủi nhiều lắm.

Một đứa bé trong quá trình trưởng thành rất cần có đủ cả cha lẫn mẹ kề bên huống gì một cô bé yếu đuối và cả thẹn như Đường Tâm.

"Sau này mình sẽ luôn ở bên cạnh Tâm Tâm, bầu bạn với con bé mỗi ngày. " Giọng Sở Tư Nhan có chút nghẹn ngào, khẽ khàng đưa tay lau những giọt nước mắt bắt đầu đã tràn mi, nói lảng sang chuyện khác để dời đi chủ đề không vui này, "Vườn rau của bạn nhìn tốt quá, là bạn tự tay trồng hay sao?"

Mỗi một luống mỗi một hàng đều rất ngay ngắn chỉnh tề, xem ra không phải là tay nghiệp dư trồng rồi.

"Là Phạm tiên sinh nhà mình ra tay đấy chứ, mình chỉ làm phụ một số việc thôi. "

Nghe câu này Sở Tư Nhan ngây ngẩn cả người.

Những luống rau cải xanh mơn mởn, ngay hàng thẳng lối này là do Phạm tiên sinh trồng thật sao? Thật sự khiến người ta không cách nào tưởng tượng ra nổi.

"Bạn không tin phải không? Sự thật là vậy, nhưng cũng chỉ có vậy thôi, Phạm xào rau, làm cơm thì chẳng ra làm sao cả. "

Sở Tư Nhan mím môi cười, "Nhĩ Ngôn cũng vậy, trước giờ không giỏi xuống bếp, lần nào xuống bếp cũng làm cho nhà bếp loạn tùng phèo hết. "

"Cho nên mấy người đàn ông suốt ngày cứ luôn cho rằng mình không gì là không thể này cũng sẽ có chuyện họ không giỏi chứ. Đi, mình dẫn bạn đến mấy luống dâu mà mình trồng bên đó. "

Hai người lớn vừa đi dạo khắp vườn hoa vừa vui vẻ trò chuyện với nhau còn Tâm Tâm vẫn đang chơi quên trời đất với mấy chiếc cuốc, xẻng nhỏ.

Giang Tâm Đóa tỉ mỉ giới thiệu cho Sở Tư Nhan đủ loại rau cải và hoa quả đang xinh tươi mơn mởn trong vườn, vẻ tự hào như đang giới thiệu cho bạn những món báu vật trân quý nhất của mình.

Buổi tối, cả nhà Đường Nhĩ Ngôn đều lưu lại, hai người phụ nữ hợp tác làm cơm tối, tuy rằng chỉ là những món đơn giản làm nhưng rất phong phú hơn nữa mùi vị rất thơm ngon.

Đường Tâm yêu cực kỳ những thứ rau mà mình tự tay hái về từ vườn rau, yêu thích đến nỗi không nỡ ăn, mãi đến khi Sở Tư Nhan nói nếu không ăn thì sẽ đổ đi, cô bé mới chịu ăn hết.

Sau bữa cơm tối, khi một nhà ba người rời đi cốp xe của họ còn chở thêm về rất nhiều loại rau mà Đường Tâm tự tay hái về, tuy chỉ là những món rau bình thường đến không thể bình thường hơn nhưng lại không phải thứ có tiền có thể mua được bởi vì đây là rau do Phạm đại tổng tài đích thân trồng ra.

"Chú Frank, dì Giang, tạm biệt... " Đường Tâm ngồi trong xe ngoái chiếc đầu nhỏ ra ngoài cửa sổ xe vui vẻ vẫy tay chào.

Vừa nãy lúc ở trên bàn ăn cô bé đã nói rõ với ba mẹ, sau khi về Úc họ cũng sẽ dành ra một khoảnh đất phân luống trồng thật nhiều thật nhiều loại rau cải giống như trong vườn của chú Frank và dì Giang vậy.

"Tạm biệt. Có rảnh bọn mình sẽ lại qua chơi. " Sở Tư Nhan cũng vẫy tay chào hai người.

"Lúc nào cũng hoan nghênh các bạn đến chơi!" Hai vợ chồng họ Phạm đứng ở cửa tiễn khách, mãi đến khi xe mất hút sau những hàng cây thì mới quay trở vào nhà.

***

Hai ngày sau khi tiễn một nhà ba người của Đường Nhĩ Ngôn, hai đứa con bảo bối của họ bởi vì được nghỉ lễ Phục sinh nên lần nữa bay sang Moscow thăm ba mẹ.

Tận mắt nhìn thấy vườn rau xanh um đã có thể thu hoạch, hai đứa nhỏ vui vẻ hết sức. Những ngày ở đây, ngày nào chúng cũng dậy thật sớm, sau khi nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân thì lập tức chạy ra vườn hoa tưới nước, bón phân, nhổ cỏ, ngày nào cũng phải làm đến toàn thân dính đầy bùn đất, mồ hôi mới chịu về nhà.

Thời gian sống ở vùng quê cứ trôi qua một cách nhàn nhã như vậy, cả gia đình tụ tập quây quần, ấm áp và hạnh phúc vô cùng. Thu hoạch được một đợt rau xanh, dâu tây vẫn còn chưa chính thì kỳ nghỉ của hai đứa nhỏ đã kết thúc...

Mà hai người, chừng như cũng phải quay lại Luân Đôn rồi.

Sống ở nơi thế ngoại đào viên này lâu, sắp đã quên mất cuộc sống bận rộn ở nơi phồn hoa đô thị nhưng thực ra, gánh nặng trách nhiệm và nghĩa vụ vẫn còn đè nặng trên vai. Phạm Uyển Viện qua những lần gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình hồi phục của Phạm Trọng Nam đều than thở một cách đáng thương, "Đóa Đóa, nếu như Frank đã khỏi rồi thì hai người mau quay về đây đi. Lạc Khải nhà cô đã sắp bị mệt đến tóc bạc sớm rồi đây này. "

Quản lý một tập đoàn tài chính lớn như Phạm thị, lượng công việc nhiều đến mức nào Giang Tâm Đóa rất rõ ràng.

Hai người cũng đã nhân cơ hội ngày nghỉ ngơi, tiêu dao suốt mấy tháng trời rồi, tuy rằng cô không muốn Phạm Trọng Nam lại tiếp tục bận rộn giống như trước đây nhưng vẫn phải quay về với công việc thôi.

Bởi vì tập đoàn Phạm thị dù sao cũng đứng dưới danh nghĩa của hắn, vẫn thuộc quyền chủ đạo của hắn, hắn có trách nhiệm và nghĩa vụ phải gánh vác.

Nhưng cũng không có gì đáng phải bận tâm, sau này có cô ở đây, cô nhất định sẽ đôn đốc giám sát hắn một cách kỹ lưỡng, sẽ không để hắn qua cuộc sống giống như trước đây nữa.

Lần này, cô và các con đều sẽ ở bên cạnh hắn cùng hắn gánh vác mọi chuyện.

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)