Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 168

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 168
Hành trình đến hạnh phúc (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mang theo chiếc kính đen bảo vệ đôi mắt, Phạm Trọng Nam bước xuống xe, khoảng thời gian này hắn đi đâu cũng phải mang mắt kính, nếu ở trong nhà thì mang loại kính thường, ra ngoài thì phải đeo kính đen để bảo vệ đôi mắt khỏi ánh nắng mặt trời quá chói mắt và cả bụi bặm. Mắt hắn chỉ có thể nhìn được rất mờ, phong cảnh trước mắt hoàn toàn không thể nhìn rõ nhưng có thể cảm nhận được màu trắng của tuyết và màu xanh của cây cối giao thoa quả thực không tệ, hắn cũng có thể cảm nhận được đôi mắt mình có chút biến hóa, áp lực giảm đi không ít, hô hấp cũng thông thuận hơn nhiều. Chính vì những thay đổi này mà vẻ mặt hắn cũng thoải mái nhẹ nhàng hơn hẳn.

"Đi ra ngoài cửa xem thử... " Hắn chợt lên tiếng đề nghị.

"Bên ngoài có gì đáng xem sao?" Giang Tâm Đóa vui vẻ ôm eo hắn.

"Đi ra xem không phải sẽ biết ngay sao. " Phạm Trọng Nam không trả lời cô.

Thấy vẻ thần bí của hắn, Giang Tâm Đóa thả tay ra khỏi người hắn, vòng qua xe chạy ra ngoài, lúc này mới phát hiện tấm biển gỗ treo trên cửa lớn được viết bằng tiếng Trung, rõ ràng bốn chữ, "Nhà của Đóa Đóa".

Đây là... hắn cố tình chuẩn bị cho cô sao?

Bắt đầu từ lúc nào vậy? Tại sao trước giờ chưa từng nghe hắn nhắc đến? Nếu như không phải lần này cô muốn đưa hắn ra ngoài cho khuây khỏa thì đến lúc nào hắn mới chịu tiết lộ với cô đây?

"Nhà của Đóa Đóa", nhà của cô, không, phải nói đây là nhà của họ mới đúng!

Cố nén nước mắt đang chực tràn ra khỏi khóe mi, Giang Tâm Đóa chạy trở lại bên cạnh hắn, lặng lẽ ôm chầm lấy hắn.

Tài xế giúp họ mang số hành lý đơn giản của hai người cùng một số thức ăn tươi sống mới vừa mua từ trung tâm thành phố vào nhà sau đó cáo từ rời đi.

Vào trong nhà Giang Tâm Đóa mới phát hiện bên ngoài căn biệt thự nhìn có vẻ đơn giản nhưng bên trong được trang bị đầy đủ những thiết bị sinh hoạt cần thiết, hơn nữa tất cả những thiết bị đều là máy móc hiện đại hóa, sử dụng vừa tiện lợi lại rất hữu dụng.

Vừa nhìn đã biết thiết kế của những thiết bị sinh hoạt này chắc chắn đã được bàn bạc kỹ với nhà thiết kế, tất cả đồ đạc đều có góc hình bầu dục, cho dù là góc vuông thì cũng được cẩn thận bọc lại bằng một lớp nhựa mềm, rõ ràng là thiết kế dành riêng cho những gia đình có trẻ nhỏ nhằm để tránh cho chúng lúc chạy tới chạy lui trong nhà nếu có đụng phải cũng không bị thương.

"Anh mua chỗ này từ bao giờ vậy?" Cô kéo tay hắn dẫn đến chiếc sofa rộng rãi cùng ngồi xuống. Lần thứ hai họ đến đây vẫn ở trong căn biệt thự gỗ của Phạm Hi Nhiên.

Nhưng chỗ này, rõ ràng không phải mới được trang trí lại.

"Căn biệt thự này là một trong những căn đầu tiên được xây của công trình xây dựng thành phố mới, anh cố tình lưu lại. "

"Ý anh là những căn nhà mà chúng ta nhìn thấy suốt trên đường về đây đều là của các anh xây sao?" Cô còn tưởng những chủ nhà ở đây thực sự cùng thống nhất xây theo phong cách nông thôn nữa chứ.

"Em không thích sao?" Phạm Trọng Nam hỏi lại.

"Ai nói là em không thích. Đây là căn nhà đặc biệt xây cho em kia mà. " Hai tay Giang Tâm Đóa bám vào cánh tay hắn, vẻ mặt kiêu ngạo mà thỏa mãn, "Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta phải triển khai một cuộc sống mới, tất cả đều phải tự mình ra tay. Anh ngồi tạm ở đây một lát, em đem đồ đạc lên lầu trước sau đó xuống nhà chuẩn bị cơm tối, được không?"

"Đóa Đóa... " Hắn kéo cô trở lại.

"Gì vậy?"

Vất vả cho em! Câu nói này hắn không nói ra lời nhưng cô vẫn cảm nhận được.

"Anh còn chưa được ăn thức ăn em làm, đợi lát nữa cho anh thưởng thức tay nghề của em. Buông ra đi, em còn nhiều việc phải làm, anh ngồi ở đây, ngoan ngoãn một tí. " Cô giống như đang dỗ dành một đứa con nít, hôn lên má hắn một cái sau đó chạy như bay lên lầu.

Giang Tâm Đóa vui vẻ bận rộn suốt buổi chiều, thu dọn hành lý gọn gàng, sửa sang lại phòng ngủ dù đã rất sạch sẽ sau đó xuống nhà chuẩn bị bữa tối cho hai người.

Tuy rằng cô biết nấu ăn nhưng thao tác thực tế kinh nghiệm cũng không nhiều, phần lớn là học lóm từ mẹ mình sau khi dọn đến Melbourne ở, tay nghề đương nhiên không tốt như vừa nãy cô nói với Phạm Trọng Nam nhưng so với hắn, người đối với chuyện bếp núc hoàn toàn chỉ là con số không mà nói thì quả thực tay nghề của cô đã tương đương với đầu bếp nhà hàng rồi.

Đương nhiên là Phạm Trọng Nam cũng không chê bai gì, cô gắp cho món gì thì hắn ăn món đó.

Ăn cơm tối xong thì bên ngoài trời cũng đã tối mịt, sau khi rửa bát và thu dọn nhà bếp xong, cô nắm tay hắn đưa lên lầu, hai người tắm xong, chỉ lưu lại một ngọn đèn nhỏ trên tường rồi cùng nhau rúc vào trong chiếc sofa mềm mại, thoải mái nhìn phong cảnh bên ngoài, dưới ánh trăng, lớp tuyết phủ trên đất, trên cây như nhuốm một vàng hào quang, đẹp đến không chân thật.

Người thành phố mỗi ngày đều phải đối mặt với cuộc sống xô bồ xô bộn, áp lực đè nén, rất khó có được khoảnh khắc sống chậm lại, hưởng thụ cảnh đẹp và sự yên tĩnh như bây giờ.

Điều tiếc nuối nhất lúc này là mắt hắn vẫn còn chưa nhìn rõ được mọi vật, nhưng không sao cả, cô tin sau này họ vẫn còn rất nhiều cơ hội.

Tuy rằng nhìn không rõ cảnh sắc bên ngoài thế nào nhưng Phạm Trọng Nam vẫn cảm nhận được sự yên tĩnh và thoải mái nơi này. Cách xa những phồn hoa của đô thị quay về với thiên nhiên, bên cạnh còn có cô bầu bạn, lòng của hắn tràn đầy cảm giác an bình và thỏa mãn.

Giang Tâm Đóa nhìn vẻ mặt thoải mái và tự tại của hắn, đưa tay nắm lấy tay hắn, mười ngón giao triền, dịu giọng nói, "Bác sĩ Victor nói mắt của anh cần phải đến bệnh viện đúng hạn để bác sĩ kiểm tra. Ông ấy đã giới thiệu cho em một phòng khám mắt rất nổi tiếng ở đây, qua mấy ngày nữa chúng ta đến đó tái khám, anh thấy sao?"

Sau khi làm phẫu thuật đến bệnh viện tái khám theo đúng kỳ hạn là chuyện rất quan trọng nhất là đối với loại bệnh giống như của hắn, tuy rằng tỷ lệ phẫu thuật thành công rất cao nhưng mức độ hồi phục phải dựa theo cơ địa của từng người này. Cho dù đến đây thay đổi hoàn cảnh để khuây khỏa hơn thì cũng không được xem nhẹ chuyện này.

Qua một lúc im lặng, cuối cùng mới nghe hắn đáp một tiếng, "Được. "

"Vậy ngày mai em gọi điện qua đó đặt hẹn trước sau đó bảo tài xế đến đón chúng ta, thuận tiện mua thêm một ít thức ăn và vật dụng cần thiết về. " Cô sắp xếp mọi chuyện thật hợp tình hợp lý.

"Đóa Đóa... " Phạm Trọng Nam nắm lấy tay cô đưa đến bên môi, dùng cằm cọ nhẹ mu bàn tay cô, động tác mềm nhẹ, tràn đầy nhu tình, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói, "Em trở nên càng lúc càng giỏi giang, mà anh thì càng lúc càng vô dụng rồi. Chuyện gì cũng phải nhờ tay em làm. " Càng lúc hắn càng ý thức một cách sâu sắc rằng góc độ giữa hai người đã thay đổi nhiều lắm, cô càng lúc càng giống bà chủ nhà, mà hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Giang Tâm Đóa không thích nghe nhất là những lời này từ hắn, haizz, người đàn ông này từ lúc nào lại thích đẩy mình vào ngõ cụt thế này?

"Ai nói vậy? Anh có thể làm được rất nhiều việc mà. "

"Chẳng hạn như?" Hắn cũng muốn biết mình còn có thể làm được chuyện gì.

"Giúp em xoa bóp nè, hôm nay bận bịu việc nhà suốt cả ngày, mệt chết được. " Cô nũng nịu đưa bàn tay kia cho hắn.

"Thật sự mệt lắm sao?" Hắn vừa giúp cô xoa bóp bàn tay vừa lo lắng hỏi, "Bằng không... "

Lời của Phạm Trọng Nam còn chưa nói hết thì đã bị cô chặn lại, "Tuy rằng hơi mệt một chút nhưng em rất vui. "

"Thật sự rất vui sao?"

"Ừm, thật sự. "

Giang Tâm Đóa gối đầu trên đùi hắn cọ tới cọ lui tìm một góc nằm thoải mái, hai tay nâng cao để hắn dễ dàng massage mà hắn thì cực kỳ nghiêm túc giúp cô, xoa bóp xong một tay lại đổi sang một tay khác, thoải mái đến nỗi cô mơ màng muốn ngủ, chắc là bởi vì hôm nay mệt thật sự nên chỉ nằm một lúc là cô đã chìm vào giấc ngủ thật.

Khi cô lần nữa thức giấc thì mới phát hiện hắn đã ngủ nhưng hai tay vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô không buông.

Lòng Giang Tâm Đóa bất giác mềm nhũn!

Cô nhích vào sát người hắn hơn, nửa thân trên hơi nhớm lên, hai tay vòng qua cổ hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.

Cho dù ngày mai thức dậy eo mỏi lưng đau cô cũng không muốn đánh thức hắn vào lúc này.

Đêm đầu tiên ở lại Moscow họ cứ như thế ôm chặt lấy nhau, không hề có cảm giác lạnh lẽo dù ngoài kia là giá rét cuối đông, ở trên chiếc sofa không nhỏ nhưng cũng không kể là rộng ngủ một giấc đến sáng.

*****

Cuối đông đầu xuân, trời Moscow hoa tuyết vẫn rơi đầy, sáng hôm sau khi Giang Tâm Đóa thức dậy mới phát hiện bên ngoài tuyết bay trắng trời nhưng trong phòng lại cực kỳ yên tĩnh và ấm áp.

Phạm Trọng Nam đâu? Cô nhìn chiếc chăn nhung phủ trên người mình, ngồi thẳng dậy nhìn một vòng khắp phòng nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu.

"Phạm Trọng Nam... "

Cô sốt ruột bước xuống giường, vừa đi ra cửa vừa gọi.

"Sao vậy?" Vừa từ phòng vệ sinh bước ra, nghe tiếng gọi đầy lo lắng của cô thì vội lên tiếng đáp lời.

"Sao anh lại xuống giường một mình? Lại còn đi lung tung khắp nơi nữa chứ? Lỡ đụng phải gì đó thì làm sao bây giờ?" Nghe thấy tiếng hắn Giang Tâm Đóa vội chạy đến, từ trên xuống dưới quan sát một lượt, dường như thật sự sợ hắn bị té ngã hoặc đụng vào chỗ nào đó vậy.

"Anh không sao. " Chỉ đi đánh răng rửa mặt thôi mà, dù sao cũng không thể vì chút xíu chuyện nhỏ này mà cũng phải bắt cô hầu hạ mình chứ? Hơn nữa sáng hôm nay sau khi thức dậy, hắn cảm thấy mắt mình dường như nhìn rõ hơn hôm qua một chút, nhưng chỉ một chút thôi bởi vì phần lớn vẫn bị một bóng mờ che phủ.

"Anh muốn làm gì thì cứ gọi em một tiếng! Thật là... Sau này không được như thế nữa nhé. " Cô vẫn không quên nhỏ tiếng lầu bầu trách hắn.

"Đừng lo, chỗ này anh rất quen thuộc. " Hắn nhàn nhạt trấn an cô.

"Anh đã từng ở chỗ này sao?" Người như hắn trước giờ luôn lấy công việc làm đầu, căn bản là không có thời gian, cũng không có tâm tư đi nghỉ phép, cho dù là đi công tác chắc cũng sẽ chọn một khách sạn nào đó ở trung tâm thành phố Moscow mà trú lại, làm gì có cơ hội đến vùng ngoại ô này chứ?

"Anh đến mấy lần rồi. " Mỗi một góc nhỏ ở đây, từ phong cách thiết kế cho đến cách bài trí từng vật dụng đều do hắn đích thân giám sát, đôn đốc hoàn thành. Sao lại có thể không quen thuộc cho được chứ?

"Đây là nhà của Đóa Đóa nha, sau này khi đến đây có chuyện gì đều phải hỏi ý kiến của em trước đấy. " Cô hất mặt nói với vẻ kiêu ngạo, đầu mày cuối mắt tràn đầy ý cười.

***

Ăn bữa sáng xong thì tuyết cũng ngừng rơi.

Giang Tâm Đóa và Phạm Trọng Nam sóng vai nhau đứng trước cửa sổ phóng tầm mắt nhìn về phía một góc trời phủ đầy tuyết trắng kia, "Moscow khi nào thì tuyết mới thôi rơi?"

"Không phải em thích tuyết lắm sao?"

"Thích thì có thích thật nhưng ở đây em còn có rất nhiều chuyện muốn làm cho nên hy vọng mùa xuân mau đến một chút!"

"Mùa xuân sắp đến rồi!"

"Phạm Trọng Nam, đợi sao khi tuyết tan, chúng ta trồng rau ở mảnh đất bên cạnh được không?" Khoai tây, cà chua, rau cải, còn gì nữa nhỉ?

"Miếng đất ở giữa đó sao?" Hắn hỏi lại.

"Đúng vậy. Trồng trái cây và một ít rau xanh. " Moscow mùa đông rất lạnh, dường như chẳng có loại trái cây nào có thể sống được với thời tiết khắc nghiệt như vậy nhưng quan trọng không phải là kết quả mà là quá trình.

"Vậy còn mảnh đất ở ngoài cùng bên phải. "

"Trồng hoa. " Cô nói không cần suy nghĩ. Tâm tình của Phạm Trọng Nam hôm nay dường như tốt hơn rất nhiều khiến cô cũng cảm thấy vui lây, miệng cứ cười tủm tỉm, "Không phải anh sớm đã biết em muốn trồng cái gì rồi sao?"

"Căn nhà gỗ nhỏ của Hi Nhiên bên đó, em không phải rất thích sao?" Hắn trả lời không đâu vào đâu.

"Cho nên anh mới muốn làm một gian cho em sao?"

"Em thích là được rồi. " Phạm Trọng Nam mỉm cười.

"Em thích chứ, rất thích, rất thích là đằng khác... " Cô ôm chầm lấy hắn nói liên tục một hơi rồi kéo hắn về giường giúp hắn tra thuốc nhỏ mắt.

Suốt cả buổi sáng hai người chỉ ở trong nhà, Giang Tâm Đóa thì bận bịu lên mạng tìm xem loại cây, rau xanh và hoa nào thích hợp trồng ở thời tiết này và cách chăm sóc chúng, còn Phạm Trọng Nam thì chỉ ngồi im lặng bên cạnh nghe cô ríu rít nói về quy hoạch của vườn rau và cây ăn trái của mình.

Thái độ của hắn quả thực so với lúc nghe những chủ quản cấp cao báo cáo về những dự án đầu tư trị giá hàng tỷ đô còn nghiêm túc hơn không biết bao nhiêu lần.

Phạm Trọng Nam ngồi đó nghe giọng nói thanh thoát của cô, cảm nhận được sự vui vẻ của cô, trong lòng mới sâu sắc ngộ ra một điều, sự hài lòng và thỏa mãn mà những dự án đầu tư cả tỷ đô kia mang lại cho hắn còn kém kế hoạch phát triển mấy mảnh đất nhỏ bên nhà của cô nhiều lắm.

Hoặc có lẽ sau này họ có thể suy nghĩ một chút, nửa đời sau cứ trôi qua với cuộc sống bình dị ở nông thôn như thế này cũng không tệ.

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Thu dọn tài liệu xong, Giang Tâm Đóa chống cằm nhìn người đàn ông đang miên man suy nghĩ trước mặt, tò mò hỏi.

"Anh đang nghĩ, chúng ta có nên ở mãi nơi này không trở lại Luân Đôn hay không. " Hắn mỉm cười nói.

"Anh định vứt lại tập đoàn Phạm thị cho ai?" Con trai anh còn nhỏ lắm, Phạm tiên sinh. Nếu thực sự muốn chuyển giao cho Tiểu Dật ít ra cũng phải đợi đến lúc thằng bé tốt nghiệp đại học đã chứ. Nhưng quản lý một tập đoàn lớn như vậy, Giang Tâm Đóa không khỏi nghĩ mà thương cho con trai mình.

Tiểu Dật tuổi còn nhỏ như vậy mà đã bị ba mình bồi dưỡng để trở thành người thừa kế. Đàn ông không thể không có sự nghiệp nhưng cô hy vọng con trai mình đừng giống như ba nó bởi vì công việc mà tổn hại thân thể như vậy. Không biết vị đại boss này vì sao bỗng dưng lại có ý tưởng "rút lui khỏi giang hồ" này nữa.

Nhưng, hắn có suy nghĩ như vậy, trong thâm tâm cô cực lực ủng hộ và khích lệ.

Cho dù nửa đời sau hắn không làm gì cả, tiền kiếm được cũng đã đủ để cho hắn tiêu cả đời rồi.

"Ai có năng lực thì người ấy tiếp nhận thôi. Hoặc có thể luân phiên chịu trách nhiệm vận hành tập đoàn.

"Chắc không phải anh sớm đã định đùn đẩy một đống trách nhiệm này cho người khác đấy chứ?"

"Cũng không phải. Chỉ mới vừa nghĩ đến mà thôi. Đóa Đóa, những năm qua anh làm việc rất vất vả nhưng bù lại, những thứ mà anh muốn có được nhất anh đã có rồi, chuyện kiếm tiền cứ giao lại cho người khác thôi, anh muốn cùng em sống những ngày tháng thoải mái và thanh nhàn.

"Giống như bây giờ phải không?"

"Em có thích không?"

"Thích chứ. Nhưng các con còn phải đi học, chúng ta không thể ở đây mãi được, chỗ này cứ giữ lại, lúc nào được nghỉ qua đây thư giãn cũng tốt. " Cuối cùng, vẫn là Giang Tâm Đóa quay trở về với hiện thực trước.

"Đóa Đóa... "

"Gì vậy?"

"Đóa Đóa... "

"Làm gì vậy?" Cô đưa tay đánh vào vai hắn.

"Đóa Đóa... " Hắn vẫn chỉ kêu tên cô sau đó lại không nói gì.

"Phạm Trọng Nam... " Cô bắt đầu tức giận.

"Anh thích nghe em gọi anh là ông xã hơn. " Cách xưng hô này cô rất ít khi chủ động gọi.

"Anh còn chưa có cưới em, không gọi. " Cô bĩu môi.

"Là do em chạy trốn đấy chứ. " Hắn có chút ủy khuất nói ra.

"Ai bảo anh gạt em? Anh thật sự rất xấu, chuyện gì cũng muốn giấu em, gạt em. " Thấy tâm tình của hắn không tệ, cô bắt đầu lật lại những món nợ cũ, tính sổ với hắn.

"Anh nói rồi, sau này sẽ không như vậy nữa. " Hắn thu lại nụ cười trên môi, nói một cách nghiêm túc.

"Tha cho anh một lần. " Lo hắn lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, cô đứng dậy, nói lảng sang chuyện khác, "Nhanh thật, mới đây đã hết buổi sáng rồi, em đi chuẩn bị bữa trưa, anh đi với em nhé?"

"Ừ. " Tuy rằng hiện tại hắn cũng chẳng giúp được gì cho cô nhưng ở bên cạnh cô chuyện này, hắn vẫn là có thể.

***

Ngày thứ ba sau khi đến Moscow, sau khi hẹn xong với phòng khám, tài xế của Phạm Trọng Nam đến để đón hai người vào trung tâm thành phố để đi tái khám, kiểm tra tình hình hồi phục đôi mắt của hắn.

Bác sĩ nơi phòng khám mắt ấy là một người Nga, cũng là bạn học trường Y với bác sĩ Victor cho nên lúc kiểm tra đôi mắt cho Phạm Trọng Nam cực kỳ nghiêm túc và kỹ lưỡng.

"Ca phẫu thuật rất tốt, võng mạc hồi phục cũng tốt, hiện giờ ngoại trừ không thể nhìn rõ mọi vật ra, xin hỏi còn chỗ nào không thoải mái không?" Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ cẩn thận hỏi lại.

"Không có. Vậy đến bao giờ tôi mới có thể nhìn rõ được hoàn toàn?" Hắn quan tâm nhất vẫn là điều này.

"Bác sĩ Victor chắc là đã nói qua với cậu, bị mắc căn bệnh võng mạc thoát li này, sau khi phẫu thuật xong, quá trình hồi phục của mỗi bệnh nhân đều không giống nhau mà tùy thuộc cơ địa của mỗi người mà cuộc phẫu thuật của cậu còn chưa đến một tháng, đôi mắt còn đang trong quá trình hồi phục. Cậu kiên nhẫn một chút, tháng sau nếu như vẫn còn ở Moscow, tốt nhất cậu qua đây để tôi kiểm tra lại một lần nữa. "

Sau khi xác nhận hắn đích thực đang trong giai đoạn hồi phục hai người mới yên tâm rời khỏi bệnh viện.

*****

"Em bắt đầu học tiếng Nga từ lúc nào vậy?" Hắn cũng chỉ mới vừa nãy mới biết thì ra tiếng Nga của cô nói rất lưu loát, chắc chắn là đã học trong năm năm bọn họ xa cách.

"Sau khi bị người ta gạt cố tình đi học đấy. " Giang Tâm Đóa nói, giọng nửa đùa nửa thật.

Bước chân Phạm Trọng Nam bởi vì câu nói này mà chợt khựng lại, gương mặt sau lớp kính đen tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, "Lúc đó... " Hắn đang suy nghĩ xem nên giải thích với cô về chuyện năm đó thế nào để cô không tức giận nữa.

"Thôi bỏ đi, chuyện cũng đã qua lâu rồi, đừng nhắc lại nữa, được không? Dù sao bây giờ chúng ta cũng đang sống rất vui vẻ không phải sao?" Cô mỉm cười nhìn hắn.

Thực ra cô học tiếng Nga không phải vì ghi hận chuyện năm đó hắn gạt cô khi lần đầu tiên họ đi khám thai với nhau bởi vì lúc đi học, cô căn bản là không biết đến sự tồn tại của Tiểu Dật. Sở dĩ quyết định học tiếng Nga chỉ đơn giản vì ký ức về mấy ngày ngắn ngủi lưu lại Moscow quá đẹp, nhưng bởi cô không dám một mình quay lại nơi khiến cho mình có quá nhiều kỷ niệm này nên muốn dùng một cách khác để khiến bản thân nhớ kỹ những điều tốt đẹp đó.

Mà câu trả lời của hắn, chính là nắm lấy tay cô, siết thật chặt, thật chặt.

***

Những ngày nghỉ trôi qua quá nhàn nhã và thoải mái, không bị công sự làm phiền, không cần tham dự những buổi xã giao, cuộc sống của họ trở nên rất có quy luật, ngủ sớm, dậy sớm, thức đêm đối với Phạm Trọng Nam mà nói giống như là chuyện của kiếp trước vậy.

Ngoại trừ mỗi ngày dùng video call nói chuyện với hai đứa nhỏ ra, hai người rất ít sử dụng internet, tivi cũng không xem, thú tiêu khiển chính của hai người trong khoảng thời gian này chính là nắm tay nhau đi dạo xung quanh căn biệt thự hoặc chỉ đơn giản là ngồi ở chiếc xích đu nơi vườn hoa nghe tin tức phát ra từ một đài phát thanh gần đó.

Mùa xuân đã đến với Moscow, nhiệt độ cũng cao dần lên, ban ngày thời tiết rất thoải mái, mắt của Phạm Trọng Nam cũng đang dần dần hồi phục lại, lần gần đây nhất khi hai người đi kiểm tra, bác sĩ đã cho hắn cắt một chiếc kính điều chỉnh thị lực.

Tuy rằng đã nhìn thấy lờ mờ nhưng đôi mắt của hắn vẫn không thể trực tiếp tiếp xúc với ánh sáng quá mạnh, càng không cần nói sử dụng đôi mắt quá độ cho nên về cơ bản là vẫn phải kiên nhẫn.

Một buổi sáng mùa xuân ánh mặt trời ấm áp rọi xuống làm tan đi băng giá, hai đứa nhỏ tranh thủ dịp được nghỉ xuân đáp máy bay riêng đến Moscow thăm ba mẹ.

Thế là, vốn dĩ là thế giới hai người ngọt ngào ấm áp giờ lại biến thành một nhà bốn người hạnh phúc đến làm người ta ghen tỵ.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Giang Tâm Đóa tuyên bố, "Lát nữa mẹ muốn vào thành phố một chuyến, có ai muốn đi theo giúp mẹ không nè?"

"Mẹ, con! Con đi!" Hai đứa nhỏ đều hào hứng giơ tay lên.

Lần này đến Moscow thấy mắt của ba hồi phục rất khá, tính tình cũng thay đổi một trời một vực so với trước đây, không cần nói cũng biết là hai đứa nhỏ vui đến mức nào.

Thực ra qua những lần gọi video mẹ cũng có nói là ba đã trở lại là ba của trước đây nhưng hai đứa nhỏ cũng không quá tin nhưng sau khi tận mắt chứng kiến, tất cả những lo âu của chúng cuối cùng cũng được trút ra hết.

Mà ba đeo mắt kiếng vào nhìn thật là đẹp trai nha! Giang Bối Bối càng nhìn càng cảm thấy ba mình đẹp hơn ba của bất kỳ một bạn học nào khác của mình.

"Em vào thành phố làm gì?" Phạm Trọng Nam đã ăn xong bữa sáng, ưu nhã cầm lấy khăn ăn lau miệng.

"Mua đồ! Em đã liệt kê sẵn danh sách đây rồi. " Giang Tâm Đóa rút từ trong túi áo ra một tờ giấy vẫy vẫy trước mặt hắn.

"Trong nhà có thứ gì cần phải mua sao?" Hai ngày trước không phải cô cũng đã liệt kê một danh sách để tài xế giúp họ đi mua rồi sao?

Phạm Dật Triển lấy tờ giấy trong tay mẹ, đọc một lượt những danh mục mà mẹ mình đã liệt kê cho ba nghe, "Liềm cắt cỏ, cuốc, xẻng, phân bón, màng pvc, hạt giống củ cải, cải bắp, hành tây, cà chua, cải ngọt, dâu tây... "

Càng nghe đôi mày rậm của Phạm Trọng Nam chau càng chặt, chẳng lẽ cô thật sự định khai hoang mảnh đất kia để trồng trọt thật sao?

"Em muốn tự mình kéo màng pvc che đất để trồng trọt thật sao?" Moscow lúc này tuy rằng mùa xuân đã đến nhưng thời tiết vẫn còn rất lạnh, muốn trồng rau cải hay cây trái gì cũng phải đợi đến sau tháng bảy mới được.

Cô nhỏ nhắn yếu ớt như vậy, có thể làm được nhiều việc như vậy sao?

Hắn không phải muốn phản đối cô trồng trọt gì đó nhưng ít ra cũng phải chờ người đến cuốc đất, phân luống sẵn thì tốt hơn, trước đây khi công nhân đến tu sửa phòng ốc cũng đã cuốc đất một lần nhưng mấy năm nay không hề động tới, lại mới vừa qua một mùa đông khắc nghiệt như vậy, đất sớm đã cứng, căn bản là không thể trồng trọt gì được.

"Đúng đó. Em định tự tay làm tất cả, như vậy mới có cảm giác thành tựu. " Giang Tâm Đóa không chút do dự nói.

"Con cũng đồng ý. " Cô bé Bối Bối vui vẻ vỗ tay, "Con thích tự mình trồng rau, trồng hoa. Lần sau trước khi đến con sẽ đến chỗ Sara xin một ít hạt giống hoa hồng qua đây. "

"Đất còn chưa có cày xới gì, làm sao mà trồng? Hơn nữa em còn phải mua cọc và màng pvc để phân luống trước đã. Với lại, em đã đo diện tích của mảnh đất chưa? Đã quyết định phải phân luống thế nào chưa?" Phạm Trọng Nam trầm giọng hỏi.

"A, thật ra em còn chưa nghĩ tới điều đó. " Xem ra đúng là đàn ông thực tế hơn phụ nữ nhiều, Giang Tâm Đóa cười híp mắt nhìn hắn, "Lát nữa anh đi giúp em đo mấy mảnh đất ấy nhé, được không?"

"Để con giúp ba. " Phạm Dật Triển chủ động lên tiếng.

"Được. Vậy cứ quyết định như thế nhé, hai cha đi đo đất, quyết định phân luống còn em với Bối Bối vào thành phố mua những vật dụng cần thiết, thuận tiện bảo tài xế tìm thêm mấy công nhân về giúp chúng ta xới đất, như vậy sẽ nhanh hơn. " Giang Tâm Đóa quyết định thật nhanh.

Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Giang Tâm Đóa định thu dọn bàn ăn trước rồi mới đi nhưng bị Phạm Trọng Nam đưa tay ngăn lại, "Để anh làm cho. "

"Anh làm được không?" Cô nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc, từ lần trước khi cả nhà đến Eastbourne dã ngoại hắn đã làm cho phòng bếp giống như vừa bị bão quét qua thì đối với chuyện Phạm Trọng Nam vào bếp, Giang Tâm Đóa đã không mang quá nhiều hy vọng.

"Mẹ, mẹ lên lầu lấy áo khoác đi, để bọn con giúp ba. " Hai đứa nhỏ hào hứng xung phong nhận việc.

Được thôi, đã đến nước này cô chỉ đành tin ba cha con một lần.

Đợi đến khi cô cầm túi xách và áo khoác xuống lầu, ba cha con đã ngồi yên vị nơi sofa. Giang Tâm Đóa nghi hoặc liếc nhanh về phía bếp...

A? Trên sàn không có chiếc đĩa nào bị vỡ nha. Chẳng lẽ bàn tay ngọc ngà suốt ngày chỉ biết chơi với mấy con số của hắn kia lại trở nên lợi hại đến mức làm việc nhà một cách không chê vào đâu được sao?

"Mẹ, chúng ta có thể xuất phát được chưa?" Cô bé Bối Bối hớn hở chạy về phía mẹ mình, giang tay ôm lấy đùi cô, "Tài xế đã đợi sẵn ở bên ngoài rồi. "

"Vậy chúng ta xuất phát thôi. Phạm Trọng Nam, lát nữa anh với Tiểu Dật đo đất đi nhé, sau đó nhắn diện tích cho em biết. "

"Mẹ, trên đường cẩn thận. "

"Ừ, hai cha con ở nhà cũng vậy. "

***

Xe đưa Giang Tâm Đóa và Giang Bối Bối còn chưa đến trung tâm thành phố thì cô đã nhận được tin nhắn của con trai gửi tới, ngoại trừ báo cho cô biết diện tích đất, cuối cùng còn thêm một câu, "Mẹ, trong nhà thiếu ba cái đĩa, tiện đường mẹ mua thêm về nhé. "

Nhìn thấy dòng tin này của con trai, Giang Tâm Đóa đúng là muốn khóc không được muốn cười không xong, thì ra cô thật sự đánh giá quá cao năng lực của Phạm Trọng Nam rồi.

"Bối Bối... " Giang Tâm Đóa nhìn cô con gái cưng đang nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ bằng ánh mắt tò mò của mình, nhẹ giọng gọi.

"Dạ. " Giang Bối Bối hời hợt trả lời mẹ một tiếng, toàn bộ tâm trí vẫn bị phong cảnh bên ngoài thu hút.

"Mấy cái đĩa vừa nãy ba làm bể đã ném đi đâu rồi?"

"Ném vào thùng rác rồi!" Cô bé Bối Bối rất nhanh trả lời mẹ rồi lập tức lấy tay bụm miệng, đôi mắt đen láy trợn to, tiêu rồi, nhanh mồm nhanh miệng nói lộ bí mật của ba rồi.

Hỏng bét, ba đã nói không được nói cho mẹ biết rồi mà!

"Tuổi còn nhỏ mà đã học nói dối rồi sao? Đáng đánh đòn. " Giang Tâm Đóa gõ vào trán con gái một cái, dù ngoài miệng nói vậy nhưng thực ra cũng chẳng dùng bao nhiêu sức.

"Mẹ, là ba không cho con nói. Ba nói như vậy khiến ba cảm thấy mình rất vô dụng, bọn con cũng không thể đả kích lòng tin của ba được, đúng không?"

"Không được có lần sau đâu đấy!" Giang Tâm Đóa véo yêu đôi má phúng phính của con gái.

*****

"Không được có lần sau đâu đấy!" Giang Tâm Đóa véo yêu đôi má phúng phính của con gái.

Đúng nha, nếu như ngay cả rửa bát cũng không làm được, còn bị các con nhìn thấy hắn nhất định cảm thấy rất thất bại. Trước đây Phạm Trọng Nam không phải là người để tâm đến những chuyện vụn vặt này nhưng bây giờ là lúc lòng tin của hắn cần được củng cố lại, mà người có thể giúp hắn chuyện này, không có ai khác ngoài cô và hai đứa nhỏ.

Đạo lý này ngay cả hai đứa nhỏ còn hiểu chứ đừng nói gì cô.

Giang Tâm Đóa chỉ cảm thấy buồn cười ở chỗ, làm vỡ thì cứ nói là làm vỡ đi, lại còn phải vờ như chẳng có gì xảy ra, thật sự là rất trẻ con.

Hôm đó, dưới sự giúp đỡ của tài xế, hai mẹ con mua đầy đủ những thứ đã liệt kê, về đến nhà thì trời đã tối, mà tong lúc hai mẹ con đi vào thành phố, tài xế đã tìm một số công nhân đến giúp cày xới xong mảnh đất bên nhà, ngày mai họ sẽ đến giúp cắm cọc, phân luống là có thể bắt tay vào trồng trọt rồi.

Ngày hôm sau thời tiết thật tốt, hai đứa nhỏ đã nôn nao dậy từ rất sớm, muốn đích thân trải nghiệm chuyện gieo giống trồng trọt này.

Vì lo lắng mình không thể cắm cọc, phân luống đúng cách nên ngày hôm qua Giang Tâm Đóa đã nhờ tài xế đưa người có kinh nghiệm sang để giúp đỡ.

Dưới sự chỉ đạo và trợ giúp của ông, trưa hôm đó, ba luống đất không lớn không nhỏ xem như đã hoàn công.

Sau khi nghỉ buổi trưa, bởi vì đã có công cụ, chỉ cần làm theo đúng cách hướng dẫn đã học được từ trên mạng, mọi người bắt tay vào việc.

Theo lời đề nghị của người mà tài xế tìm về để giúp đỡ họ phân luống, Giang Tâm Đóa quyết định đem những lá cây và cỏ dại mà họ đã gom lại trong quá trình cày xới, trộn chung với đất bùn để làm phân bón hữu cơ để bón cho cây, như vậy những rau củ trồng ra mới càng thêm thơm ngọt.

Thế là, sau khi gieo hạt xong mọi người lại đến khoảnh rừng gần đó gom hết lá vụn về chuẩn bị làm phân bón.

Hai đứa nhỏ bận đến quên cả trời đất, trên mặt đều là mồ hôi lẫn bùn đất nhưng bảo đi nghỉ thì một mực không chịu.

Trước đây nghe nói trẻ con nếu được tiếp xúc nhiều với thiên nhiên thì mới tốt cho sự trưởng thành của chúng, xem ra những hoạt động tay chân thích hợp cũng là một cách thể nghiệm đầy thú vị cho trẻ con. Nếu như lần này không đến đây, chắc là các con cô cũng không có cơ hội được trải nghiệm những điều lý thú như vậy.

Thấy hai con làm đến khắp người đều là mồ hôi, Giang Tâm Đóa quay về nhà lấy nước cho chúng, Phạm Trọng Nam thì đang đổ những lá vụn vừa thu gom được về trộn với bùn đất mà bộ dạng của hắn lúc này, so với ngày thường áo mũ chỉnh tề ngồi ở văn phòng xử lý công sự còn nghiêm túc hơn nhiều.

Chồng của cô, không chỉ có thể kiếm về thật nhiều tiền đủ cho vợ có thể quẹt thẻ một cách vô hạn độ, đủ cho vợ trở thành một thiếu phu nhân của danh gia khiến bao nhiêu cô gái khác đỏ mắt vì ghen ghét, cũng có thể là một người chồng, người cha tốt, bỏ thời gian cùng vợ con cuốc đất, trồng rau.

Một người chồng như thế, cô còn trông mong gì hơn nữa?

Ở nơi đây, có lẽ nỗ lực trồng trọt của họ chỉ có thể đổi lại là mấy cọng rau xác xơ hoặc vài loại quả không máy ngọt lành cũng không sao cả, quan trọng là suốt trong quá trình, họ đã hưởng thụ được tình thân, sự ấm áp và hạnh phúc vô bờ.

"Ông xã, anh thật lợi hại. Sau này chuyện chăm bón vườn rau này toàn bộ giao cho anh nhé. " Cô vui vẻ cười.

"Không vấn đề gì, cứ giao hết cho anh. "

Chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này mà hắn còn làm không được nữa sao? Đứng trước người phụ nữ mà mình yêu, dường như tất cả sự tự tin mà hắn đã đánh mất mấy tháng qua bởi vì một câu nói đơn giản của cô mà quay trở lại hết.

Các con cũng đang đùn thêm một đống lá vụn nữa về cho hắn, bốn bàn tay nhỏ xíu lấm lem đầy bùn đất nhưng vẫn không chịu nghỉ, hết cách, Giang Tâm Đóa chỉ đành cho hai đứa nhỏ uống nước rồi lại thả chúng đi.

Trong không khí lúc này, mùi đất vừa mới được cày xới hòa quyện với mùi cỏ cây và lá vụn tạo thành một mùi rất đặc biệt khiến cho hai đứa nhỏ cực kỳ thích thú, chúng và Phạm Trọng Nam cùng quỳ trên đất, tưởng tượng cảnh những hạt giống mà mọi người trồng sẽ mọc rễ, nảy mầm, lớn lên, trong lòng hưng phấn đến cực điểm.

"Anh à, không biết dâu tây mà em trồng lúc nào thì mới có thể nảy mầm?" Giang Bối Bối hào hứng nhìn sang Phạm Dật Triển.

"Đâu có nhanh như vậy chứ? Muốn nảy mầm ít nhất cũng phải một tuần lễ nữa. " Đối với kiến thức về nông nghiệp này, cậu nhóc cũng không quá nắm chắc, đợi lát nữa lên mạng tra một chút, biết rõ ràng thì tốt hơn.

"Nhưng kỳ nghỉ của chúng ta sắp hết rồi. Đến lúc đó em không được nhìn thấy những cây dâu tây của em trông như thế nào rồi. " Bối Bối sụ mặt xuống, cô bé đương nhiên là không vui rồi, kỳ nghỉ của chúng chỉ có chín ngày, hôm nay đã là ngày thứ năm rồi, cũng chính là nói, qua hai ngày nữa hai đứa phải quay về Luân Đôn chuẩn bị đi học tiếp rồi.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi mà cô bé đã rất thích chỗ này, không muốn rời đi, nhất là trở về để đi học.

"Yên tâm đi, mỗi ngày ba sẽ chụp ảnh của chúng gửi về cho con, như vậy con cũng sẽ biết những cây dâu tây của con mọc lên trông như thế nào rồi, vậy được không?"

"Ba, ba giỏi nhất trên đời!" Cô bé Bối Bối không hề keo kiệt, vừa khen vừa đặt một nụ hôn thật kêu lên má Phạm Trọng Nam.

"Ba, vậy ba với mẹ bao giờ mới trở về Luân Đôn?" Ngược lại với vẻ hớn hở của em gái, Phạm Dật Triển suy nghĩ về vấn đề nghiêm túc hơn. Nếu như mắt đã khỏi dần, vậy chắc không cần ở mãi chỗ này mới phải chứ?

"Muốn ba với mẹ về Luân Đôn sao?" Phạm Trọng Nam nhướng mày hỏi lại.

"Muốn chứ. Nhưng nếu ba với mẹ cùng về, những thứ chúng ta mới trồng đâu có ai chăm sóc. Không cần, đợi lần sau khi chúng ta được nghỉ lại sang đây, em muốn xem dâu tây có mọc lên hay không. " Giang Bối Bối chu môi.

"Đúng đó, đợi lần sau khi hai con qua đây, chắc là các loại cây đều nảy mầm cả rồi. "

Dưới ánh mặt trời, Phạm Trọng Nam vẫn đeo kính đen và đội mũ lưỡi trai như mọi ngày miễn cho ánh sáng mặt trời quá mạnh kích thích đến đôi mắt đang trong giai đoạn khôi phục của mình, hai đứa nhỏ cũng đội mũ có kiểu dáng giống của ba mình, ba cha con tuy rằng ngồi xổm trên đất bùn nhưng nói chuyện rất vui vẻ.

Giang Tâm Đóa cầm mấy ly nước vào nhà rồi quay trở ra thấy một màn này, không kìm lòng được lại quay vào trong nhà lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc đáng quý này.

"Mệt không?" Cất điện thoại vào túi, cô đi đến bên cạnh hắn, thấy trên trán hắn đang đổ mồ hôi, sợ rằng mồ hôi vào mắt sẽ không tốt nên rút khăn tay trong túi ra, nhẹ nhàng giúp hắn lau đi...

"Không mệt... " Lúc cô rụt tay về hắn lại giữ chặt lấy cổ tay cô không buông, tuy rằng qua mấy tháng hồi phục, thị lực của hắn vẫn còn chưa bằng trước đây nhưng vẫn nhìn thấy được...

"Em lấy khăn tay này ở đâu vậy?"

Giang Tâm Đóa nhìn vẻ mặt thay đổi một cách đột ngột của hắn, biết ý hắn muốn hỏi về chiếc khăn tay trắng có thêu hoa tường vi đỏ trên tay mình.

Cô không lập tức trả lời mà chỉ im lặng nhìn từng thay đổi nhỏ trên mặt hắn.

"Em đã đến Trang viên Hoa Hồng. " Hắn nói một cách khẳng định, không phải câu nghi vấn. "Là chuyện lúc nào?" Tại sao hắn lại không biết một chút gì cả vậy? Ai đã đưa cô đi? Đưa cô đến đó để làm gì? Mà cô, đã biết được những gì rồi?

Vừa nghĩ tới tất cả những điều liên quan đến thân thế và quá khứ không thể phơi bày ra ánh sáng của mình đã bị cô biết một cách rõ ràng rành mạch, một cảm giác chật vật và xấu hổ trong nháy mắt nhấn chìm hắn.

Nếu như đã biết rồi, vậy tại sao cô còn giả vờ như không biết gì một mực ở bên cạnh hắn, cô làm vậy, là vì thương hại hắn sao?

Hắn đột nhiên thả tay cô ra, không nói một lời xoay người bước thẳng vào nhà.

Giang Tâm Đóa nhìn theo bóng lưng đi như chạy trốn của Phạm Trọng Nam, cũng không vội đuổi theo, cô biết hắn vẫn còn chưa thực sự thoát khỏi bóng ma của quá khứ. Hắn còn rất để ý, điều này cô hiểu, nhưng điều cô không hiểu chính là, trải qua bao nhiêu chuyện rồi thế mà hắn vẫn không thể đặt chút lòng tin nào vào cô sao?

"Mẹ, ba sao vậy?" Giang Bối Bối sợ nhất là mỗi khi ba mình tức giận.

"Không có gì đâu, đừng lo, chắc là mệt quá nên muốn nghỉ ngơi sớm thôi. " Giang Tâm Đóa trấn an con gái xong quay về phòng ngủ chính trên lầu, bên trong tối om, không một ngọn đèn nào được bật nhưng trời vẫn còn đủ sáng để cô nhìn thấy hắn đang đứng trước cửa sổ sát đất, hướng mắt về bầu trời đang chuyển dần về hoàng hôn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)