Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 171

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 171
Cám ơn em! (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Phòng thăm nom trong trại giam cũng giống như trong những bộ phim điện ảnh thường có, một bức vách bằng kiếng dầy ngăn cách hai thế giới, một thế giới là tự do, cái kia – là tù ngục.

Giang Viễn Hàng bước vào phòng thăm nom, nhìn thấy trong phòng có rất nhiều phạm nhân cũng mặc đồng phục của trại giam giống như mình, ai nấy nhìn thấy người thân thì vội vàng bước đến ngồi xuống, nhấc điện thoại lên bức thiết muốn nói chuyện với họ.

Mà người thân của hắn đến thăm hôm nay là Giang Tâm Đóa, sau lưng cô còn có hai đứa nhỏ. Đây đã là lần thứ tư chị Đóa Đóa đến thăm kể từ khi hắn bị kết án.

Ba lần trước, trong lòng hắn vẫn không có cách nào tiếp nhận tình hình hiện tại, không muốn gặp bất cứ ai.

Lần này, tâm tình của Giang Viễn Hàng rốt cuộc cũng đã bình tĩnh trở lại, chấp nhận gặp mặt chị mình.

"Tiểu Hàng... " Giang Tâm Đóa vừa thấy mặt của em trai mình thì nước mắt đã lách cách rơi xuống.

Đã từng là một thiếu niên hăng hái, đầy sức sống hôm nay lại mặc áo tù, cả người thoạt nhìn tiều tụy không ít, râu và tóc mọc một cách mất trật tự, ngay cả trong mắt cũng mất đi vẻ ngời sáng ngày nào.

Lần này là hắn tự gây ra họa, sau khi nhà họ Giang gặp được biến cố kinh người năm đó lần nữa lại bị ngã một cách nặng nề, mà cú ngã này, thật sự rất nặng, nặng đến nỗi hắn không biết liệu mình còn có thể đứng dậy nổi nữa không, mà thực ra, cũng không có ai biết.

Em trai của cô sao lại trở thành thế này.

"Mẹ, đừng khóc. " Hai đứa nhỏ nhìn thấy mẹ mình cứ khóc mãi không ngừng thì sốt ruột không biết làm sao, vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

"Chị, em xin lỗi. " Im lặng một lúc lâu, Giang Viễn Hàng rốt cuộc lên tiếng, giọng khàn khàn, trong mắt cũng phủ trùm một tầng hơi nước.

Hắn đúng là quá nông nổi, quá bồng bột, không biết trời cao đất rộng, cứ luôn cho rằng những thứ mình đã từng có rồi mất đi thì chính mình phải một chút một chút kiếm trở về.

Hắn muốn dựa vào năng lực của bản thân để gây dựng lại một nhà họ Giang uy phong như ngày xưa. Nhưng, hậu quả của chuyện nóng vội chính là đi vào con đường không có lối về.

"Đừng nói xin lỗi với chị. Tiểu Hàng, em ở trong đó có gặp khó khăn gì không? Có gì cần cứ nói với chị. "

Cô biết, cho dù là ngồi tù, Phạm Trọng Nam bên đó nhất định đã cho người chào hỏi, gửi gắm, sẽ không để em trai giống như những người ngồi tù trong những bộ phim mà cô đã từng xem, bị người trong đó quyền đấm cước đá, ma cũ bắt nạt ma mới.

Tuy rằng oán giận em trai không hiểu chuyện, làm việc không tính đường lui để cuối cùng phải đặt chân vào vòng lao lý nhưng cuối cùng, cảm giác đau lòng và tự trách đã chiến thắng nỗi oán giận, là do cô không có nghiêm khắc quản giáo đứa em trai này nên mới ra nông nỗi ngày hôm nay.

Nghe giọng nói dịu dàng quen thuộc đầy quan tâm của chị mình, trái tim Giang Viễn Hàng trong phút chốc ngập đầy chua xót, vành mắt nóng hổi, nước mắt suýt nữa thì tràn mi mà ra. Hắn ra sức cắn môi, cố gắng không để cho mình biểu lộ quá nhiều cảm xúc ra ngoài, không muốn cho chị mình cảm thấy khổ sở lây, càng không muốn hai đứa nhỏ nhìn thấy một người cậu vô dụng và yếu đuối như vậy.

"Tiểu Hàng, đừng buồn nữa. Thời gian hai năm sẽ qua rất nhanh thôi. Mỗi tháng chị đều sẽ đến đây thăm em. Họ nói ở trong này nếu như em có biểu hiện tốt, còn có thể suy xét cho em ngày lễ tết được về đoàn tụ với gia đình. " Giang Tâm Đóa dịu giọng an ủi.

"Em biết. Em sẽ cố gắng. Chuyện này chị đừng cho mẹ biết, cả ông bà nội nữa. " Hắn dùng sức nắm lấy điện thoại như muốn nhờ cách này khiến bản thân trấn tĩnh lại.

"Ừ, chị sẽ không nói cho mẹ biết đâu. "

"Cậu, cậu phải cố gắng lên. Mọi người đợi chú trở ra. " Giang Bối Bối ghé mặt vào sát tấm vách ngăn thủy tinh, vẫy vẫy bàn tay nhỏ.

"Cố gắng lên. " Tuy rằng đối với Giang Viễn Hàng không có tình cảm sâu sắc và thân thiết như Giang Bối Bối nhưng Phạm Dật Triển cũng nói với hắn một câu động viên.

"Ừ, cậu biết rồi. "

"Đừng lo lắng chuyện sau này ra tù, có chị ở đây, chị sẽ giúp em. "

Đã từng đi trên con đường không có nẻo về, chỉ cần em trai chịu tu chỉnh bản thân, chịu sửa đổi, tương lai vẫn còn rất nhiều con đường khác có thể đi. Tiểu Hàng tuổi còn trẻ như vậy, chỉ cần không bỏ cuộc, hy vọng sẽ ở ngay trước mắt. Chỉ cần em cô muốn.

***

Em trai cuối cùng cũng chịu gặp mặt, nỗi lo lắng trong lòng Giang Tâm Đóa bấy lâu rốt cuộc cũng coi như buông xuống, nụ cười cuối cùng cũng quay trở lại.

"Mẹ, mẹ đừng có khóc, ba sẽ rất lo lắng. "

"Đúng vậy, mẹ mà khóc, em trai hay em gái trong bụng cũng sẽ rất buồn. "

Hai đứa nhỏ rất tri kỷ nói.

Nghe con gái nhắc đến em trai em gái, Giang Tâm Đóa mỉm cười xoa đầu con gái, "Sao con lại biết trong bụng mẹ có em trai, em gái?"

Khoảng thời gian này bởi vì lo lắng chuyện của em trai nên cô vẫn chưa nói cho hai đứa nhỏ biết chuyện trong bụng mình có cục cưng, không ngờ hai đứa nhỏ vẫn là biết.

"Lần trước mẹ ôm ba khóc, ba có nói đừng để cho cục cưng trong bụng cũng buồn theo, hai đứa con nghe thấy được. "

Xem ra sau này những cử chỉ thân mật của họ vẫn nên trở về phòng thì tốt hơn, cũng may chỉ là ôm nhau mà thôi, nếu như tiến thêm một bước nữa, thật sự là có ảnh hưởng không tốt với sự trưởng thành của chúng nha.

"Vậy các con thích em trai hay em gái không?"

"Thích chứ!" Hai đứa nhỏ không hẹn mà cùng lên tiếng.

"Mẹ, vậy rốt cuộc là em trai hay em gái?" Phạm Dật Triển rất tò mò nhìn vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của mẹ.

Sinh mệnh thật là kỳ diệu, chẳng lẽ em trai hay em gái thật sự từ trong bụng mẹ sinh ra sao?

"Hiện giờ còn chưa biết, tháng sau mới biết được. Khi nào kiểm tra ra, mẹ nhất định sẽ báo cho các con đầu tiên, được không?"

"Mẹ, không phải là em trai và em gái hai người sao?" Giang Bối Bối hỏi bằng giọng khó hiểu.

"Không phải. " Giang Tâm Đóa mỉm cười, "Lần này trong bụng mẹ chỉ có một cục cưng thôi. Vẫn còn chưa biết là em trai hay em gái. "

"Sao lại như thế được chứ? Mẹ, vậy con với anh trai sao lại sinh ra cùng một lúc?" Trong mắt Giang Bối Bối tràn đầy dấu chấm hỏi.

"Xác suất mang song thai tương đối thấp hơn mang một thai, không phải lần nào cũng may mắn có được hai cục cưng. " Giang Tâm Đóa suy nghĩ một hồi vẫn không biết nên giải thích thế nào cho hai đứa nhỏ hiểu.

"Mẹ, con vẫn chưa hiểu. "

"Em gái, chẳng lẽ em không biết sở dĩ người mẹ mang song thai là vì hai t*ng trùng kết hợp với hai trứng tạo thành hai phôi, như vậy gọi là song thai khác trứng, giống chúng ta như vậy đó. Hoặc là một trứng kết hợp với hai t*ng trùng tạo thành một trứng thụ tinh hình thành hai phôi thai gọi là song thai cùng trứng, sinh ra thường sẽ là hai con trai hoặc hai con gái. " Phạm Dật Triển lên tiếng giải thích một cách tỉ mỉ cho em gái.

"Anh trai, sao anh biết nhiều như vậy?"

"Anh lên mạng tìm hiểu. "

"Vậy lần trước mẹ có mang hai chúng ta, tại sao lần này không thể có song thai nữa? Nếu như có hai đứa em trai hoặc hai đứa em gái giống hệt nhau có phải hay quá không?"

"Có song thai phải dựa vào rất nhiều nguyên nhân nha, phần lớn là do may mắn thôi. "

"Đang nói chuyện gì vậy?"

Ở trong xe nhìn thấy hai đứa nhỏ và mẹ của chúng đang đứng bên vệ đường dường như đang thảo luận chủ đề gì đó rất hăng say, Phạm Trọng Nam xuống xe bước đến.

"Ba, bọn con đang thảo luận xem tại sao lần này mẹ không có song thai mà lần trước lại có. Tại sao lại kỳ lạ như vậy?" Giang Bối Bối vẫn không cam lòng.

"Vấn đề này sao... " Phạm Trọng Nam liếc sang vùng bụng bằng phẳng của vợ sau đó cười đầy thâm ý, "Là lỗi của ba, ba chưa đủ cố gắng. Lần sau nhất định sẽ lại cố gắng làm cho trong bụng mẹ con cùng lúc có hai em trai hoặc hai em gái, có được không?"

"Ba, vậy ba phải cố gắng thêm một chút nha. Con thích có hai em trai hoặc hai em gái giống hệt nhau cơ. " Giang Bối Bối tưởng thật vội vàng đáp lời.

Giang Tâm Đóa thật sự hết lời đã nói, người này giải thích cho con cũng quá sức tưởng tượng rồi, nhưng đứa con trai đã lên mạng tra tài liệu đương nhiên không tin lời người cha vô lương của mình rồi.

"Bối Bối, ba gạt em đó thôi, có song thai hay không không phải như lời ba nói đâu... "

Nhưng đứa em gái đang làm nũng đòi ba bế mình lên của cậu bé đã bắt đầu mơ tưởng đến bộ dạng đáng yêu của hai đứa em trai hoặc em gái giống hệt như nhau của mình rồi.

*****

Lên xe, Phạm Dật Triển lấy chiếc máy tính bảng từ trong cặp sách ra bắt đầu lên mạng tìm hiểu tư liệu liên quan đến các cặp song thai, từ từ nghiên cứu với em gái, Giang Tâm Đóa thì lười lĩnh dựa vào người ông xã yêu dấu, thở ra một hơi thật dài.

"Tiểu tử kia ở trong tù thế nào rồi?" Phạm Trọng Nam ôm vợ vào lòng, điều chỉnh tư thế ngồi cho cô ngồi thoải mái hơn một chút, hỏi nhỏ.

Không ăn một chút trái đắng Giang Viễn Hàng sẽ không nhớ rõ. Kiếm tiền không phải bằng cách như vậy, chơi đùa cũng không phải chơi theo cách như vậy, muốn chơi cũng phải chơi cao minh một chút.

Với bản lĩnh của Giang Viễn Hàng, ngay cả một đứa bé chỉ mới sáu tuổi như Quan Cảnh Duệ còn không bì kịp mà dễ dàng bị cậu nhóc nắm thóp, nếu như không thật lòng hối cải quay về nẻo chính thì lần sau thực sự không ai cứu nổi nữa.

Thông minh đúng là có thông minh thật nhưng còn chưa tới mức tuyệt đỉnh thiên tài, lần dạy dỗ này cứ coi như là một bước tất yếu trong quá trình trưởng thành của cậu ta vậy.

"Có thể nhận ra là đã hối cải rồi. "

"Vậy em có thể yên tâm rồi chứ?" Khoảng thời gian này cô vì chuyện của tiểu tử kia mà mỗi ngày đều thắc thỏm không yên.

"Cám ơn anh. " Cô rúc vào trong ngực hắn, nhắm mắt lại, cảm nhận sự bình yên và che chở vô hạn từ hắn, thỏa mãn thở ra một tiếng.

Cám ơn hắn không so đo, tị hiềm chuyện trước đây mà hết lòng giúp đỡ, bằng không với tội danh này em trai chắc chắn không chỉ ngồi tù hai năm.

Phạm Trọng Nam không trả lời mà cúi đầu ấn lên trán cô một nụ hôn, "Mệt rồi thì nhắm mắt ngủ một lát đi. "

Cô với các con ở bên cạnh hắn, vui vẻ khỏe mạnh, đó chính là sự đáp tạ tốt nhất rồi.

***

Một năm sau

Khi cục cưng nhỏ nhất của Phạm tiên sinh được năm tháng tuổi, hai vợ chồng tổ chức một buổi tiệc thân mật nhỏ tại nhà, chủ yếu là mời người thân và những bạn bè thân thiết nhất đến chia vui với mình.

Dương Dung Dung và Lý Triết cũng đưa đứa con trai đã chín tháng tuổi của mình từ Singapore qua chơi.

Bữa tiệc nhỏ được làm theo phong cách tự phục vụ, bầu không khí ấm áp, thoải mái mà tự tại.

Sau khi đưa hai đứa nhỏ đã ngủ say lên phòng, hai cô gái gắp một ít thức ăn vào hai dĩa rồi bước ra một góc vắng vừa ăn vừa trò chuyện.

"Định lúc nào tổ chức đám cưới? Giờ mình có thời gian rảnh để tham gia rồi. " Giang Tâm Đóa nhìn cô bạn tốt từ khi lên chức mẹ, cả người trở nên nhu hòa và trầm tĩnh không ít của mình, cười hỏi.

Năm ngoái bởi vì Phạm Trọng Nam bị bệnh, cô không có cách nào quay về Singapore tham dự hôn lễ, Dương Dung Dung nói thế nào cũng không chịu tổ chức đám cưới mà chỉ đi đăng ký một tiếng, về sau thật sự có quá nhiều chuyện xảy ra, cộng thêm cô lại mang thai, sau đó thì bụng của Dung Dung càng lúc càng lớn, Lý Triết cũng lo cô quá mệt nên cũng không muốn tổ chức. Sau khi sinh đứa nhỏ xong, hai người mới vừa lên chức cha mẹ kia vừa vui mừng vừa lo lắng cho nên chuyện tổ chức đám cưới cứ kéo dài mãi cho đến bây giờ.

"Ngày tháng đã quyết định rồi, là 18 tháng sau. Lần này qua đây thuận tiện thử áo cưới luôn, bằng không sẽ không kịp nữa. " Dương Dung Dung cười híp mắt nói.

"Tại sao lại không kịp?" Giang Tâm Đóa khó hiểu hỏi lại bạn.

"Bởi vì qua không lâu nữa, bụng mình lại lớn lên nữa rồi. "

"Dương Dung Dung, bạn lại mang thai sao?" Giang Tâm Đóa ngạc nhiên vô cùng trợn mắt nhìn bạn tốt, con trai của hai người còn chưa được một tuổi mà bạn tốt lại có đứa thứ hai rồi? Động tác cũng không khỏi nhanh quá đi?

"Phạm phu nhân, có cần phải kinh ngạc đến thế không? Bạn cũng đã có ba đứa rồi, đứa thứ hai của mình còn chưa ra đời nữa mà, nói không chừng trong bụng bạn còn có đứa thứ tư rồi, còn có khả năng lại thêm một cặp song sinh nữa, haizz, không biết lúc nào thì mình mới theo kịp tiến độ của bạn đây?" Dương Dung Dung nói một cách tinh nghịch.

"Ý của bạn là bạn định tiếp tục sinh hoài sao?" Giang Tâm Đóa cười trêu, chuyện con cái cứ để thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

Nhưng lần này sau khi sinh đứa thứ ba, mỗi lần hai người gần gũi hắn đã bắt đầu tránh thai, thân thể còn chưa hồi phục, hắn không muốn cô sinh con liên tục, như vậy không tốt cho người mẹ.

Còn chuyện sau này, cứ để sau này tính đi.

"Không đâu. Sinh xong đứa này mình sẽ không sinh nữa. " Sự đau đớn của lần trước sinh con khiến cô sợ lắm rồi nhưng trưởng bối của hai nhà đều muốn giành con về phần mình nên cô chỉ đánh nhân lúc tuổi còn trẻ sinh thêm một đứa, như vậy hai nhà không cần phải tranh giành nhau nữa.

"Vậy sao còn nói muốn đuổi theo tiến độ của mình?" Giang Tâm Đóa trêu bạn.

"Nói đùa một chút cũng không được sao?" Dương Dung Dung bĩu môi.

"Lý Triết thích con như vậy, thực ra sinh hai đứa với sinh ba đứa cũng có gì khác biệt đâu. " Giang Tâm Đóa lơ đễnh nói.

"Phạm phu nhân, hai chúng tôi ai nấy đều có sự nghiệp riêng phải lo, sinh nhiều như vậy làm gì có thời gian chăm sóc chúng, chẳng lẽ cứ vất cho người làm sao?"

"Chính bởi vì hai người đều bận rộn với công việc cho nên sinh thêm một đứa để chúng nó có bạn chơi với nhau. Thực ra bạn cũng đâu nhất thiết phải bận rộn như vậy, ba bạn không phải vẫn còn khỏe mạnh lắm hay sao? Chống đỡ thêm năm mười năm nữa chắc cũng không thành vấn đề mà. "

"Ba mình đương nhiên có thể tiếp tục quản lý Dương thị mấy năm nữa nhưng mình cũng phải bắt đầu tiếp nhận công việc của ba dần. Không bằng như vậy đi, bạn đi nói với Phạm tiên sinh, bảo anh ta miễn nhiệm chức vụ của Lý Triết để anh ấy về giúp đỡ cho Dương thị, vậy thì mình có thể ăn no ngủ yên rồi. "

"Tại sao bạn không để Lý Triết nhà bạn đích thân đi nói với Phạm Trọng Nam?"

"Anh ấy đối với Phạm tiên sinh thề một lòng trung thành, mình lôi không đi nổi. " Dương Dung Dung có chút oán giận nói.

Lý Triết chuyện gì cũng chìu theo ý cô, chỉ trừ chuyện rời khỏi Phạm thị là không được.

Tuy rằng hắn đảm nhiệm chức vụ tổng tài khu vực Á Thái của tập đoàn Phạm thị đối với Dương thị mà nói cũng có rất nhiều chỗ tốt nhưng nếu như hắn chịu đến Dương thị giúp đỡ cho ba cô thì càng tốt hơn.

Chỉ tiếc là, bất kể cô nhỏ giọng nài nhỉ hoặc giận dỗi uy hiếp, toàn bộ đều không hiệu quả.

"Bạn còn không kéo đi nổi, chẳng lẽ mình được sao?"

"Buổi tối bạn lấy lòng Phạm tiên sinh một chút, anh ta mềm lòng nhất định sẽ đồng ý ngay thôi. "

"Mình không thèm, bạn tự mình nghĩ cách đi. "

"Giang Tâm Đóa, bạn rốt cuộc có phải bạn của mình không đấy?"

"Phải. " Giang Tâm Đóa xúc một muỗng salad trái cây cho vào miệng bạn, "Ăn đi. "

Lúc hai cô gái ở bên này xì xầm đủ chuyện trên đời thì ở một góc khác, mấy người đàn ông cũng đang nói chuyện phiếm.

Bách Thiếu Khuynh có chút lơ đễnh nghe những người khác nói chuyện, câu được câu không trả lời, tầm mắt cứ mãi lưu luyến nơi cô gái mặc chiếc váy dài bằng lụa đỏ rực, để lộ khoản lưng trần tuyệt mỹ kia. Thật hiếm có cô gái nào có thể phát huy màu đỏ đến mức tận cùng như Phạm Hi Nhiên, cả người cô toát ra một vẻ kiều diễm và rực rỡ như một đốm lửa. Toàn bộ lực chú ý của hắn đều tập trung trên người cô, càng nhìn cô đôi mắt thâm thúy càng trở nên lửa nóng, đăm đắm khóa nơi vùng lưng trần đầy dụ hoặc của cô, một đường trượt xuống phần eo thon, tiếp đến là vùng mông đầy dặn, ánh mắt tràn đầy sự chiếm hữu.

"Này, ánh mắt của cậu có phải nên thu liễm một chút không? Đây là nhà họ Phạm nha, lá gan của cậu cũng không khỏi lớn quá rồi. " Tống Cẩn Hành tay cầm ly rượu, cả người nhàn nhã tựa vào lưng ghế sofa.

"Chỉ mới vậy thôi mà đã gọi là lớn gan rồi sao? Vậy những lúc tôi với cô ấy tiêu hồn triền miên thì phải hình dung như thế nào đây?"

"Với kinh nghiệm bách chiến sa trường của Bách đại thiếu gia, cậu cảm thấy nên hình dung thế nào mới đúng đây? Sao hở, người đẹp băng giá ở trên giường có phải hoàn toàn thay đổi, trở nên nhiệt tình như lửa không?" Tống Cẩn Hành điềm nhiên hỏi. Dù sao Phạm Trọng Nam cũng sớm đã biết "gian tình" giữa hai người rồi, hắn cũng không sợ nói ra miệng.

"Hai người đừng nói những vấn đề riêng tư như vậy ở trước mặt tôi. " Phạm Trọng Nam hắng giọng.

Hai người này trước đây chơi bời lêu lỏng thế nào hắn cũng không cần quan tâm nhưng đối phương dù sao cũng là em gái hắn, nói không để ý là giả.

*****

"Có nói ra hai người cũng không hiểu. " Bách Thiếu Khuynh nói với vẻ khinh thường, chẳng buồn để ý đến Tống Cẩn Hành và Phạm Trọng Nam nữa, cất bước đi về phía cô gái nãy giờ mình vẫn luôn để ý kia.

"Chỉ có cậu hiểu nhiều nhất thôi, Bách đại thiếu gia. Giỏi như vậy sao đến bây giờ người ta vẫn chưa chịu kết hôn với cậu?" Tống Cẩn Hành cố tình dẫm vào nỗi đau của hắn.

"Hừm, ít ra tôi vẫn còn có mục tiêu, có cái để mà phấn đấu, xin hỏi Tống thiếu gia, mục tiêu của cậu ở đâu? Trong nhóm chúng ta hình như chỉ còn mỗi cậu là còn rong chơi lêu lỏng thôi đấy. "

"Nếu như đã lêu lỏng lâu như vậy rồi, cũng không cần phải tìm một bến đỗ làm gì. " Tống Cẩn Hành nhấp một ngụm rượu, có chút lơ đễnh nói.

"Vậy cậu cứ tiếp tục lêu lỏng đi. À này Frank, tôi nghe nói Chân Chân nhà cậu đã thi đậu đại học rồi, bắt đầu có bạn trai rồi phải không?" Câu nói này Bách Thiếu Khuynh hỏi Phạm Trọng Nam nhưng ánh mắt vẫn luôn ghim trên mặt Tống Cẩn Hành, rõ ràng là cố tình nói cho hắn nghe.

Nghe Bách Thiếu Khuynh nói như vậy, động tác trên tay Tống Cẩn Hành chợt khựng lại.

"Chân Chân lớn rồi, cũng nên có cuộc sống riêng của mình. " Phạm Trọng Nam nhàn nhạt nói.

"Phải đó, trưởng thành rồi thì phải có cuộc sống riêng của mình, có lẽ cũng qua không lâu nữa Chân Chân sẽ kết hôn, làm vợ của một người nào đó. " Bách Thiếu Khuynh lại bồi thêm một câu, Phạm Trọng Nam lần này không trả lời hắn còn Tống Cẩn Hành cũng không nói tiếng nào, đột nhiên nâng ly rượu lên, đổ ực hết vào trong miệng.

Phải đó, cô sẽ cùng với một người đồng trang lứa kết giao sau đó kết hôn, trở thành vợ của người đó, giúp người đó sinh con dưỡng cái.

Người khác, không phải Tống Cẩn Hành hắn.

Như vậy rất tốt, cực kỳ tốt. Cô gái mà hắn luôn sủng ái, nâng niu trong lòng bàn tay rốt cuộc đã trưởng thành, hạnh phúc yêu đương, kết hôn, sinh con, hắn nên vui mừng mới phải chứ.

Nhưng...

Có trời mới biết lúc này hắn muốn mắng người đến mức nào.

Mắng ai đây? Mắng chính bản thân hắn sao? Không, không phải, hắn muốn mắng chính là khoảng cách mười ba tuổi chết tiệt kia.

Mười ba tuổi chênh lệch cũng giống như một vực sâu vạn trượng vậy, vĩnh viễn không có cách nào vượt qua được.

Lúc cô mới vừa sinh ra đời, hắn còn bồng bế cô, dỗ dành cô.

Cô chỉ là em gái, thật sự chỉ là em gái mà thôi!

Hắn không ngừng nói với bản thân như vậy nhưng chết tiệt, trong lòng sao lại quá sức không thoải mái thế này?

***

Lúc bữa tiệc đã được một nửa thì có hai người khách quý bất ngờ ghé thăm.

Nhìn thấy Sầm Chí Quyền đến, hơn nữa còn mang theo một cô gái, chuyện trước nay chưa từng có, nhóm Phạm Trọng Nam ai nấy đều đích thân đến chào hỏi.

"Cô ấy là thư ký của tôi, Quan Mẫn Mẫn Quan tiểu thư. "

Chào hỏi xong, Sầm Chí Quyền giới thiệu với mọi người cô gái mà hắn dẫn theo.

Phạm Trọng Nam lịch sự gật đầu, "Quan tiểu thư. "

Bách Thiếu Khuynh thì không đơn giản như vậy, gương mặt hắn tràn đầy ý cười nắm lấy tay cô gái kia, "Quan tiểu thư, cô với Chí Quyền có quan hệ gì vậy? Tên này trước giờ đều không dùng nữ thư ký nha. "

"Thư ký tức là thư ký, còn có thể có quan hệ gì?" Quan Mẫn Mẫn định rụt tay về không ngờ người đàn ông có vẻ ngoài ôn nhu nhã nhặn, đẹp mắt còn hơn cả phụ nữ kia sức lực lại lớn đến như vậy, nắm lấy tay cô thật đau.

Đáng ghét thật!

Nếu như không phải nể mặt anh ta là bạn tốt của đại boss, chắc chắn là cô sẽ lướn tiếng mắng người.

"Cô biết tại sao tên kia không chịu dùng thư ký nữ không?" Bách Thiếu Khuynh lại dường như nhìn không ra sắc mặt của đối phương đã thay đổi, vẫn một vẻ hi hi ha ha nắm tay cô gái không chịu buông.

"Bách Thiếu Khuynh, buông tay cho tôi. " Mặt Sầm Chí Quyền thoáng tối lại, hung hăng lừ hắn, giọng điệu đã thêm một phần lạnh lẽo.

"Hi Nhiên hình như đang đi về phía này. " Tống Cẩn Hành ho nhẹ một tiếng lên tiếng giải vây tránh cho Quan tiểu thư nhà người ta thêm ngượng ngùng.

Bách đại thiếu gia nghe nói người đẹp đang đi đến, bàn tay vốn đang nắm tay Quan tiểu thư dò hỏi tin tức vội vàng buông ra.

Hắn không muốn để cô hiểu lầm bằng không thật sự không biết mình theo đuổi đến năm nào tháng nào mới theo đuổi được vợ đây.

"Mẫn Mẫn, sao bạn lại đến đây?"

Giang Tâm Đóa và Dương Dung Dung thấy có khách đến thì cũng ngưng cuộc nói chuyện đứng lên định đến chào hỏi, nào ngờ thấy người đến là Quan Mẫn Mẫn, mẹ của Quan Cảnh Duệ thì ngạc nhiên không hẹn mà cùng kêu lên.

Lần trước khi cô gọi điện thoại cho mẹ mình ở Melbourne mới biết thì ra cô đã đưa con trai trở về Singapore, sau đó thì họ mất liên lạc, trái lại mấy đứa nhỏ ở trên mạng thì vẫn duy trì mối liên hệ thường xuyên.

"Đóa Đóa, Dương tiểu thư, xin chào. " Ngược lại với vẻ ngạc nhiên của hai người, Quan Mẫn Mẫn trấn tĩnh hơn nhiều, vui vẻ lên tiếng chào hỏi.

"Phụ nữ chúng ta qua bên đó nói chuyện thì hay hơn, chỗ này để lại cho các quý ông đi. Sầm tổng, không ngại cho chúng tôi mượn cô bạn đi cùng của anh một lát đấy chứ?" Không hiểu sao Dương Dung Dung càng nhìn càng cảm thấy đôi nam nữ vừa mới xuất hiện này đây là vai chính trong một vở tuồng hay đang diễn ra thế nhỉ?

Cô cảm thấy nên làm thân một chút với vị nữ vai chính này thì tốt hơn. Thực ra điều Dương Dung Dung muốn biết nhất chính là nội tình của chuyện Quan Mẫn Mẫn đào hôn năm đó, hôm nay tình cờ gặp được cả nam lẫn nữ vai chính, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tám chuyện tốt như vậy chứ? Nếu như biết được liệu họ có ý định nối lại duyên xưa hay không thì càng thú vị hơn.

Chuyện năm đó giữa hai người có thể nói là chấn động Singapore suốt một thời gian dài, hôm nay cùng lúc có thể gặp được hai người, sao lại có thể không hào hứng cho được chứ?

"Em nói chuyện với họ một lát đi, lát nữa anh tìm em sau. " Sầm Chí Quyền nhàn nhạt dặn dò.

***

Sau khi buổi tiệc kết thúc, ba đứa nhỏ đều đã đi ngủ trước, hai người lưu lại tiễn khách về xong mới lên lầu, lúc này đã rất khuya.

Cùng nhau tắm xong ra, Giang Tâm Đóa mệt mỏi tựa cả sức nặng của mình lên người chồng, đầu óc mơ màng muốn ngủ nhưng vẫn không quên nêu lên sự nghi hoặc trong lòng mình từ rất lâu, "Ông xã, Sầm Chí Quyền có phải là ba của Quan Cảnh Duệ không?"

Lúc nãy bất kể Dương Dung Dung truy vấn, dò hỏi như thế nào, Quan Mẫn Mẫn vẫn không chịu hé răng nửa lời chứ đừng nói gì thừa nhận chuyện này.

Mãi đến cuối buổi tiệc khi tiễn hai người về, cô thấy Sầm Chí Quyền vẫn luôn nắm tay Quan Mẫn Mẫn không buông mãi cho đến lúc hai người lên xe. Nếu nói giữa hai người chỉ là quan hệ ông chủ và thư ký, đánh chết cô cũng không tin.

Cho dù thư ký phải theo ông chủ của mình đi xã giao cũng không cần phải xuất hiện ở buổi tụ hội có tính chất riêng tư như vậy mới đúng chứ.

"Anh không biết. " Phạm Trọng Nam trả lời theo sự thật.

"Không phải giao tình giữa anh với anh ta tốt lắm sao? Sao lại có thể không biết được chứ? Anh gạt em!" Cô nũng nịu hỏi, quyết tâm hôm nay phải dò hỏi cho được.

"Anh gạt em làm gì? Không biết tức là không biết thôi. Cho dù là bạn tốt đến đâu cũng có những riêng tư của họ chứ. Thôi đừng lo chuyện của người khác nữa, nói chuyện chúng ta đi, ngày mai không phải em muốn tham gia hoạt động mà trường của hai đứa nhỏ tổ chức sao? Còn không nhanh ngủ đi. "

"Thôi được. " Tuy rằng Giang Tâm Đóa rất tò mò về chuyện giữa Sầm Chí Quyền và Quan Mẫn Mẫn nhưng cô thực sự mệt quá rồi, nhắm mắt lại mơ mơ màng màng định ngủ nhưng lại như nhớ ra còn chuyện gì chưa làm, cô lại rướn người lên vòng tay qua cổ hắn, thấp giọng nói, "Ông xã, em yêu anh!"

"Anh cũng yêu em. "

Hắn nghe tiếng thở đều đều của cô truyền đến bên tai nhưng vẫn không nỡ ngủ mất.

Đường đời còn rất dài, câu chuyện của họ vẫn còn tiếp tục...

Mà chuyện của người khác, bây giờ mới bắt đầu...

(Chính văn hoàn)

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)