Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 87

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 87
Làm kẻ thứ ba có thoải mái hay không (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cô đẩy anh ra, khẽ tránh né: "Đến rồi, thang máy xuống đến nơi rồi, đại sảnh nhiều người lắm. Anh muốn bị nhân viên cấp dưới của anh thấy dáng vẻ này của anh sao. Muốn bị coi thành khỉ để người ta ngắm nghía hả? Có họp báo nữa không?"

Không thì về nhà luôn đi. ╮(╯▽╰)╭

Dù sao, thật ra cô cũng không ngại.

Khụ khụ...... Khụ...... Khụ.......

Nguyệt Trì Lạc, lời như vậy mày cũng nào được sao.

Hỏng rồi hỏng rồi.

Cô ở bên Đông Phương Tuyết càng ngày càng hư hỏng, bây giờ thậm chí lời như vậy cô cũng có thể nói mà không thay đổi sắc mặt!

Cửa thang máy mở ra, phía trước là đại sảnh. Mà đại sảnh toàn biết bao người đến người đi!

Cho dù Đông Phương Tuyết càn rỡ đi nữa cũng biết cái gì nhẹ cái gì nặng.

Giúp Nguyệt Trì Lạc chỉnh lại quần áo và tóc tai, rồi chỉnh lại cho mình, lúc này hai người mới như không có chuyện gì xảy ra bước khỏi thang máy.

Nhân viên ở đại sảnh, wow...... Còn có cùng vệ sĩ đi theo xe.

Khom người 90 độ cúi chào.

Chỉnh tề nhất trí, động tác đồng loạt.

Làm ông chủ tập đoạn Lạc Tinh, ừm...... Nói như thế nào đây, đích xác là cũng đủ mát mặt, cũng đủ giàu có rồi!

Nhưng...... Đông Phương Tuyết biết, những thứ này còn chưa đủ, còn lâu nữa mới đủ!

--------------------------------------

Lên xe, cho đến khi khởi động, Nguyệt Trì Lạc vẫn không thấy Nam Cung Tĩnh lên đường.

Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, chọc chọc cánh tay Đông Phương Tuyết cánh tay, hỏi: "Nam Cung Tĩnh đâu? A Tuyết...... Nam Cung Tĩnh đi đâu rồi?"

Đông Phương Tuyết trả lời mà không cần suy nghĩ: "Có lẽ đến buổi họp báo trước rồi. Sao vậy?...... A Lạc, em hỏi cô ấy làm gì?"

"A Tuyết, chẳng lẽ anh không thấy rằng Nam Cung Tĩnh có ý đồ với anh sao?" Không thể nào, ý đồ của Nam Cung Tĩnh rất rõ ràng mà nhỉ?!

Đông Phương Tuyết nhíu mày: "Ý đồ? Cô ta có thể có ý đồ gì với anh?"

"Chẳng lẽ anh không thấy cô ta đang quyến dỗ anh sao?"

Quyến rũ trắng trợn như vậy.

Nguyệt Trì Lạc không thể không cau mày, chẳng lẽ A Tuyết thật sự không nhận ra Nam Cung Tĩnh cố ý quyến rũ mình sao?

*****

Hơn nữa, hắn giả ngu sao?

Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Nguyệt Trì Lạc đã quyết định không nghi ngờ Đông Phương Tuyết nữa!

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Đông Phương Tuyết hoàn toàn không giống như vậy!

Vậy tức là thế nào?

"Trời...... A Lạc, em đừng nghi ngờ linh tinh nữa, Nam Cung Tĩnh...... Cô ấy có ngươi đàn ông của mình, em suy nghĩ nhiều rồi."

Đông Phương Tuyết nhẹ giọng cười, vuốt ve mái tóc cô.

Cảm xúc trên tay khiến hắn cảm thấy vô cùng an tâm.

Đôi mắt màu tro lạnh chợt hiện vẻ tối tăm không hợp với hoàn cảnh.

Nguyệt Trì Lạc cau mày, suy nghĩ cẩn thận lời nói của Đông Phương Tuyết nên hoàn toàn không chú ý tới.

Cắn răng, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Đông Phương Tuyết, nói nghiêm túc:

"A Tuyết, Nam Cung Tĩnh thật sự có ý đồ với anh! Lần trước lúc em mua cà vạt cho anh ở trung tâm mua sắm Thế Kỷ đã đụng phải cô ta............"

Thấy Đông Phương Tuyết cau mày, Nguyệt Trì Lạc nói tiếp: "Anh cũng biết đấy, em không hay ra khỏi nhà. Không thể nào trùng hợp như vậy, hơn nữa, cô ta còn nói với em mấy lời............"

Đông Phương Tuyết cau mày, hỏi: "Cô ta nói gì với em?"

"Ừ......"

Suy nghĩ một lát để tìm từ thích hợp, cô nói: "Chính là thể loại trong ti vi đó, kẻ thứ ba hung hăng tìm đến người vợ hiền hậu, giọng điệu khiêu khích, lại còn dọa dẫm. Tóm lại lời nói của cô ta thuộc kiểu nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh!"

Nguyệt Trì Lạc nói đến cuối thì giọng lạnh hẳn.

Đông Phương Tuyết cẩn thận quan sát Nguyệt Trì Lạc mấy giây, chợt hỏi một câu khiến Nguyệt Trì Lạc bùng nổ: "Hiền hậu? Chỉ em hả?...... Em cũng có thể tự xưng là hiền hậu sao?"

Khụ...... Thật ra thì Nguyệt Trì Lạc không hiền hậu chút nào.

Nguyệt Trì Lạc thẹn quá hóa giận.

Không kiềm chế được mà ra sức đấm mạnh lên ngực Phương Tuyết, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em không hiền hậu chỗ nào? Được thôi...... Ghét bỏ em không hiền hậu, vậy anh đi tìm Nam Cung Tĩnh hiền hậu của anh đi! Hừ...... Tối nay chia phòng ngủ, đừng hòng lên giường của em!"

Nguyệt Trì Lạc ra tay hơi nặng, Đông Phương Tuyết ho khan hai tiếng, không nhịn được bật cười ha ha.

Đưa tay ôm Nguyệt Trì Lạc, hai người lăn một vòng ở ghế sau, giữ lấy hai chân đạp lung tung của cô, hắn cười vô cùng xấu xa.

*****

Đưa tay ôm Nguyệt Trì Lạc, hai người lăn một vòng ở ghế sau, giữ lấy hai chân đạp lung tung của cô, hắn cười vô cùng xấu xa: "A...... Anh không ngại em không hiền hậu đâu, chỉ cần em...... ngoan ngoãn hưởng thụ phục vụ của anh trên giường là được."

Nói xong, anh hôn cô nồng nhiệt.

Nguyệt Trì Lạc đang tức giận, nào có chịu để cho hắn được như ý.

Nhân lúc anh đang mải mê hôn, bắp chân cô cong lên, đè lên đùi anh rồi ra sức đạp anh xuống.

Phủi phủi tay, Nguyệt Trì Lạc lăn sang bên kia, vẻ mặt khinh thường: "Chỉ bằng thân thể yếu đuối này của anh mà cũng dám đấu với em sao? Anh cố tình muốn bị ngược đãi phải không?"

Sau khi Đông Phương Tuyết xuyên không, võ công đã mất hết.

Dĩ nhiên không thể là đối thủ của siêu đặc công Nguyệt Trì Lạc!

Đông Phương Tuyết nhíu mày, cười híp mắt, nói: "Hai chúng ta ai ngược đãi ai còn chưa biết đâu. À...... A Lạc, hay là đêm nay về nhà anh để em ngược đãi nhé?"

Ồ...... Hắn cam tâm tình nguyện mà chấp nhận!

"Đồ lợn giống, bây giờ trong đầu anh ngoài việc này ra thì không còn nghĩ được gì nữa sao?"

Toàn nói mấy lời tục tằn khó nghe, Nguyệt Trì Lạc bị hắn học tức gần chết.

"Còn có......" Đông Phương Tuyết liếc mắt nhìn cô đang thẹn quá hóa giận, bình tĩnh nói: "...... Nhớ em. Muốn làm với em."

"Anh có cần buồn nôn như vậy không hả...... Đông Phương Tuyết chết tiệt, anh có thể đứng đắn chút không? Sao bây giờ anh lại càng ngày càng giống lưu manh thế hả? Rốt cuộc anh học ai thế...... Quay đầu lại, em nhất định phải tra khảo Tống Trăn mới được!"

........................

Trở về chuyện chính, Nguyệt Trì Lạc đã hồi phục tinh thần trở lại sau cơn động kinh.

"Lần trước nữa, Nam Cung Huyên em gái Nam Cung Tĩnh tới tìm em, cầm ảnh Nam Cung Tĩnh chụp chung với anh."

Liếc nhìn Đông Phương Tuyết đã nghiêm chỉnh trở lại, nhưng vẫn cười nhạt, Nguyệt Trì Lạc hơi lúng túng: "Chính là chuyện tờ báo lần trước, anh và Nam Cung Tĩnh lên trang nhất, nhưng lại bị anh áp chế đó."

Bởi vì chuyện này mà hai người còn chiến tranh lạnh đến nửa tháng.

Đông Phương Tuyết tất nhiên không quên.

"Anh và Nam Cung Tĩnh không có bất cứ quan hệ gì. Sở dĩ phải áp chế số báo đó cũng chỉ là bởi vì Nam Cung Tĩnh yêu cầu."

"Nam Cung Tĩnh yêu cầu ư? Tại sao vậy?"

Không phải cô ta muốn quang minh chính đại ở bên Đông Phương Tuyết sao? Sao lại phải áp chế?

*****

Không phải cô ta muốn quang minh chính đại ở bên Đông Phương Tuyết sao? Sao lại phải áp chế?

Nghĩ lại, Nguyệt Trì Lạc đã hiểu ra rất nhiều.

Xem ra, số báo đó người ta dày công sắp đặt để nhằm về phía cô!

Nếu như quang minh chính đại lên trang nhất, như vậy Nguyệt Trì Lạc sẽ không thèm để ý, dù sao bình thường Đông Phương Tuyết cũng hay lên báo cùng nghệ sĩ.

Nhưng áp chế như vậy mới có thể làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ!

Thì ra mình đã nổi nóng, trúng kế của người khác.

A!

Nguyệt Trì Lạc ơi Nguyệt Trì Lạc, mày lại có thể không lý trí như vậy!

"A Tuyết."

Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, nghĩ tới một vấn đề khác: "Anh nói Nam Cung Tĩnh có người đàn ông của mình sao? Chẳng lẽ anh đã gặp rồi?"

"Ừ, gặp rồi."

Mắt phượng tối tăm như biển, đôi mắt màu xám lạnh toát lên vẻ thâm thúy tăm tối khiến người ta không thể dấy nên bất cứ tâm tư nào.

Đông Phương Tuyết ôm Nguyệt Trì Lạc vào trong lòng, có phần không vui vì việc cô cứ nhắc tới Nam Cung Tĩnh nhiều lần, siết chặt cánh tay, nhìn cô nhíu mày, không nhịn xoay ngược cô lại, vung tay đánh hai phát lên mông cô.

Nguyệt Trì Lạc không để ý nên bị hắn đánh, mà lại là bộ phận nhạy cảm nên lập tức giãy giụa hét ầm lên: "Đông Phương Tuyết!!!! Anh dám đánh mông em? Em lớn như vậy rồi mà anh lại đánh mông em?!! Từ nhỏ đến lớn còn chưa có ai đánh em đâu!!! Aaaaaaa em muốn giết chết anh!!!"

Đông Phương Tuyết cười lạnh, đôi mắt sâu thẳm: "Lần sau còn nghi ngờ anh như vậy thì không có chuyện đánh em đơn giản như vậy đâu. Nguyệt Trì Lạc, tốt nhất em hãy nhớ kỹ cho anh!"

"Anh là người thế nào, năm lần bảy lượt nghi ngờ anh như vậy, em vui lắm sao? Bình thường đầu óc tỉnh táo thế kia, vừa đụng đến chuyện của anh em lại chẳng có chừng mực, em tự kiểm điểm cho anh."

"Nếu như lần sau người khác mang đến ảnh anh lên giường với phụ nữ khác, có phải em chẳng nói chẳng rằng mà biến mất luôn không?"

Nguyệt Trì Lạc thôi giãy giụa, thét to: "Anh dám lên giường với phụ nữ khác em sẽ thiến anh! Nếu em biến mất thì nhất định phải thiến anh trước đã!"

Đông Phương Tuyết mím môi, nhấn mạnh giọng nói: "Anh sẽ không cho em cơ hội như vậy, cả đời em đừng hòng nghĩ đến."

"Anh thì sao? Anh và Nam Cung Tĩnh không có gì chuyện gì thì không nói chuyện với em tử tế sao? A Tĩnh A Tĩnh, xem anh gọi thắm thiết như vậy, cứ như ông nội người ta vậy."

*****

"Anh thì sao? Anh và Nam Cung Tĩnh không có gì chuyện gì thì không nói chuyện với em tử tế sao? A Tĩnh A Tĩnh, xem anh gọi thắm thiết như vậy, cứ như ông nội người ta vậy."

Đến bây giờ, Nguyệt Trì Lạc vẫn chưa từng quên cách Đông Phương Tuyết gọi Nam Cung Tĩnh.

Lúc ấy vì chuyện này mà cô cực kỳ ghen tỵ!

Một câu nói, nguyền rủa hắn hai lần.

Đông Phương Tuyết nghĩ lại vừa tức vừa buồn cười."Được rồi được rồi...... Anh và Nam Cung Tĩnh thật sự không có gì, nếu như em không yên tâm, về sau em có thể đến giám sát bất cứ lúc nào. Ừm...... Nếu như em đến công ty làm việc cùng anh thì quá tốt. Nhưng mà...... Anh đoán rằng em quá lười, nhất định không bằng lòng."

A a a a a!!!

Giám sát ư, cô bằng lòng, cô thật sự bằng lòng.

Nhưng đi làm...... Nguyệt Trì Lạc chu miệng, đúng là cô không muốn.

"Anh dành chút thời gian cho em, chớ cả ngày chỉ nghĩ tới công việc, chạy tới chạy lui, em cũng không nhàm chán đến mức nổi điên như vậy."

Cô thật sự quá nhàm chán.

Nhàm chán đến phát điên, nhàm chán đến mức suy nghĩ lung tung.

"A Tuyết......"

Len lén liếc mắt nhìn Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc thay đổi tâm tư, trong lòng đã có chủ ý: "Bình thường anh bận rộn như vậy, không có thời gian dành cho em. Em lại quá ỷ lại, em muốn......... muốn........."

Còn chưa có nói xong đã bị Đông Phương Tuyết lạnh lùng cắt đứt: "Đừng hòng!"

Mắt phượng mang vẻ sắc lạnh ngập trời, như thể thanh kiếm sắc chém lên người Nguyệt Trì Lạc.

Cô không chịu được mà rùng mình, lại nghe hắn trầm giọng nói: "Nếu như em còn dám làm chuyện như vậy, anh...... anh............"

Anh hai tiếng, nhưng lại không thể cất lên một câu hoàn chỉnh.

Lại đi làm nhiệm vụ?

Nguy hiểm đến cỡ nào?

Anh sẽ lo lắng biết bao nhiêu, sợ hãi đến cỡ nào?!!

"Nguyệt Trì Lạc, nếu em còn dám lén lút làm nhiệm vụ sau lưng anh, anh sẽ quang minh chính đại đi tìm phụ nữ!"

Đông Phương Tuyết, anh uy hiếp người khác thì có thể việc cớ thuận mắt hơn không?!!!

Cô điên mất!

Nhưng mà......

Bình thản hừ một tiếng, đôi mắt Nguyệt Trì Lạc xoay tròn, rồi lại quay về đề tài cũ: "Người đàn ông của Nam Cung Tĩnh là ai thế?"

Người đàn ông đó là ai?

Đông Phương Tuyết trả lời với vẻ mặt không cảm xúc: "Người mà em không quen biết."

*****

Đông Phương Tuyết trả lời với vẻ mặt không cảm xúc: "Người mà em không quen biết."

Không quen biết?

Không phải lại quyến rũ người đàn ông nào đó chứ?

Nhưng mà...... Nếu Nam Cung Tĩnh muốn quyến rũ Đông Phương Tuyết thì không thể nào để cho Đông Phương Tuyết biết chuyện cô ta đã có đàn ông, như vậy thì sao Đông Phương Tuyết lại biết chuyện cô ta có đàn ông?

"Trước kia Nam Cung Tĩnh quyến rũ rất nhiều đàn ông...... Đều thành công cả, hơn nữa những người đàn ông cô ta quyến rũ đếu có vợ rồi." Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tuyết, muốn nhìn thấu đáy mắt Đông Phương Tuyết.

Dù sao, nói ra như vậy, cô cũng không sợ Đông Phương Tuyết nói cô điều tra vớ vẩn.

Đông Phương Tuyết nhìn Nguyệt Trì Lạc bằng đôi mắt màu tro lạnh hờ hững không có hứng thú. Hắn rũ mi xuống chau giấu tất cả tâm trạng nơi đáy mắt, nhưng khóe miệng vẫn không hiểu vì sao mà nhếch lên.

Nguyệt Trì Lạc không moi được gì từ đáy mắt Đông Phương Tuyết.

Cô cảm thấy hơi thất bại.

Lại nghe Đông Phương Tuyết "ừm" một tiếng bình thản, hoàn toàn không quan tâm, cũng không biết rốt cuộc là ý gì.

Không thể nhận ra được gì từ lời nói và cảm xúc của Đông Phương Tuyết.

Nguyệt Trì Lạc cảm thấy thất bại cùng cực. Không nhìn ra được cảm xúc của Đông Phương Tuyết, cũng không biết rốt cuộc hắn nghĩ thế nào.

Nói hắn và Nam Cung Tĩnh không có chút quan hệ nào, theo như cách đối xử đặc biệt của hắn với cô ta, hoàn toàn không thể chứng minh được!

Nếu nói hai người có quan hệ, nhìn thái độ không chút mập mờ của Đông Phương Tuyết với Nam Cung Tĩnh, và sự tin tưởng Nguyệt Trì Lạc dành cho hắn lúc này, cô không thể nào tin được!

Nhưng...... Phải nói thế nào đây?

Dường như có quan hệ mà cũng không có quan hệ.

Dù thế nào đi nữa thì đều là không phải.

Nguyệt Trì Lạc nghi ngờ, nếu không phải vậy thì điều gì mới là thật? Điều gì mới là thật đây?

"A Tuyết." Nguyệt Trì Lạc nói với giọng chua ngoa: "Anh nói xem tại sao Nam Cung Tĩnh lại thích quyến rũ đàn ông như vậy? Chẳng lẽ trước kia cô ta từng bị đàn ông phản bội làm tổn thương? Nếu không sao bây giờ lại làm trò chia đôi rẽ lứa biến thái như vậy!"

Lần này, Đông Phương Tuyết không hề nói gì, ngay cả vẻ mặt cũng lười tỏ thái độ.

Nguyệt Trì Lạc cảm thấy chán nản.

Nam Cung Tĩnh...... Nam Cung Tĩnh.... .

*****

Nam Cung Tĩnh...... Nam Cung Tĩnh.... .

Nhíu mày, cô chợt nghĩ tới lý do mình tới công ty tìm Đông Phương Tuyết.

Lúc này, đã đến hội trường.

Xe dừng lại, Đông Phương Tuyết sửa sang lại quần áo, xuống xe. Đang định đóng cửa xe lại, Nguyệt Trì Lạc đã vội vã kéo lấy tay áo hắn: "A Tuyết, em hỏi anh chuyện này."

Đông Phương Tuyết đứng bên cửa xe, hờ hững nhìn cô.

Mặc dù không phải vấn đề nhạy cảm gì nhưng ánh mắt bình tĩnh đó lại làm cho Nguyệt Trì Lạc không biết mở lời thế nào.

Cuối cùng, nghĩ đến vấn đề rất mấu chốt này, đành phải nhắm mắt hỏi: "Nam Cung Tĩnh và Nam Cung Dạ, hoặc là, Nam Cung Dạ và gia tộc Nam Cung...... Có quan hệ gì không?"

Đông Phương Tuyết còn chưa lên tiếng, Nam Cung Tĩnh đứng ngoài hội trường lại đột nhiên không biết từ đâu chạy ra.

Cô ta mặc váy dạ hội ngắn màu tím, ngực kéo hơi thấp, để lộ làn da trắng noãn quyến rũ trước ngực, giày cao gót bước trên mặt đất tạo thành tiếng vang giòn ta.

"A Tuyết, sao bây giờ mới đến? Buổi họp báo sắp băt đầu rồi, anh còn chần chừ gì nữa? Tất cả mọi người đang đợi anh đó!"

Ánh mắt Nguyệt Trì Lạc lạnh tanh.

Đông Phương Tuyết không quay đầu lại, vươn tay ra vén lọn tóc trên gò má Nguyệt Trì Lạc, hờ hững mà cưng nhấn rõ từng chữ: "Ngoan, chờ anh trở lại."

Dứt lời, quả quyết đóng cửa xe rồi đi cùng Nam Cung Tĩnh.

Chán nán chu miệng lên, Nguyệt Trì Lạc nhắm mắt nghỉ ngơi, đành phải ngoan ngoãn chờ trong xe.

Nào ngờ rằng, Nguyệt Trì Lạc khép mắt lại chưa được mười phút, cửa xe đã bị người khác mở ra từ bên ngoài.

Nguyệt Trì Lạc cho rằng Đông Phương Tuyết đã trở lại, vui mừng mở mắt ra, lại thấy Nam Cung Tĩnh đứng ngoài cửa xe như cười như không nhìn cô.

Không thèm liếc mắt, Nguyệt Trì Lạc bực mình bĩu môi.

"Sao vậy, thất vọng lắm hả?"

Nam Cung Tĩnh cười châm chọc.

Nhìn khuôn mặt thờ ơ của Nguyệt Trì Lạc, cô ta ngậm điếu thuốc trên miệng, hờ hững liếc nhìn: "Lần này không thành công, tôi thật sự thất vọng. À...... Nguyệt Trì Lạc, cô tới thật đúng lúc............"

Hàng mi dài như cánh bướm của Nguyệt Trì Lạc run rẩy.

Nam Cung Tĩnh hạ thấp giọng, cười ác liệt: "Lúc cô tới Đông Phương Tuyết đã biết. Cô đoán xem...... Nếu cô tới chậm một chút, có thể......

*****

Nam Cung Tĩnh hạ thấp giọng, cười ác liệt: "Lúc cô tới Đông Phương Tuyết đã biết. Cô đoán xem...... Nếu cô tới chậm một chút, có thể...... có thể thấy cảnh tượng khác hẳn hay không? Chậc chậc...... Nếu như cô đến chậm mấy phút, nói không chừng giờ phút này cà vạt của tôi đã ổn định trên cổ Đông Phương Tuyết rồi."

Nguyệt Trì Lạc vẫn không nói gì.

Nam Cung Tĩnh nở nụ cười tự đắc: "Cô nói xem, có phải anh ấy thấy cô rồi, biết cô đứng ngoài cửa nên mới cố ý kéo giãn khoảng cách với tôi không?"

"Cô biết đấy, chắc hẳn cô cũng đã nghe nói anh ấy đối xử với tôi rất tốt, rất đặc biệt đến mức làm cho người ta cảm thấy vốn nên như vậy."

Vốn nên đối xử với cô tốt như vậy!

Đặc biệt đến mức cô cho rằng sự quyến rũ vô tình hay cố ý của mình thật sự có tác dụng.

Nhưng khi Nguyệt Trì Lạc đến, toàn bộ những điều tốt đẹp kia đều vỡ nát như bọt biển, nát bấy không để lại bất cứ dấu vết gì.

Nhưng hắn đối xử với cô...... Thật sự rất tốt, rất đặc biệt, những thứ kia không phải cô tưởng tượng ra, cũng không phải người khác nhìn thấy, mà cô cảm nhận được.

Cô có thể cảm nhận được từ Đông Phương Tuyết!

Dù ai thấy Đông Phương Tuyết đối xử với cô như vậy cũng cảm thấy cô có vị trí không tầm thường trong lòng hắn!

Nhưng......

"Nguyệt Trì Lạc......"

Thấy Nguyệt Trì Lạc vẫn không nhúc nhích, Nam Cung Tĩnh khẽ nheo đôi mắt phượng hẹp dài, hít sâu một hơi thuốc lá, phả vào mặt Nguyệt Trì Lạc. Trong làm khói mờ ảo, nét mặt sắc sảo của cô càng xinh đẹp động lòng người.

Thì ra vợ của hắn lại đẹp như vậy!

Thảo nào có thể khiến mấy người đàn ông nhớ mãi không quên!

A............

Nhưng cho dù gương mặt có đẹp mà không có bất kỳ biểu hiện gì, lạnh lẽo, hờ hững như vậy thì sao có thể so sánh với cô?

Nếu Nam Cung Tĩnh đứng cạnh Nguyệt Trì Lạc, bạn hỏi rốt cuộc người nào đẹp hơn, thật sự không biết nói sao, chỉ cảm thấy mỗi người một vẻ.

Không phải nói dối nhưng Nam Cung Tĩnh thật sự rất đẹp.

"Nguyệt Trì Lạc, cô nói xem, Đông Phương Tuyết...... Có phải là...... Đông Phương Tuyết thích tôi không......."

"Nếu không, với tính tình của Đông Phương Tuyết, sao anh ấy có thể đối xử với tôi tốt như vậy...... Tốt như vậy...... Anh ấy thích, chắc chắn rằng anh ấy thích tôi......"

Không biết câu cuối cùng đó là nói cho ai nghe.

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)