Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 86

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 86
Làm kẻ thứ ba có thoải mái hay không (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tầm mắt không hề có gợn sóng của Đông Phương Tuyết lướt qua cô, dừng trước cánh cửa khép hờ, răng môi khẽ mấp máy.

Hắn nhẹ nhàng thốt ra: "A Lạc, em định đứng đó bao lâu nữa? Không muốn vào sao?"

Thật ra Đông Phương Tuyết đã phát hiện ra Nguyệt Trì Lạc tới từ lâu rồi.

Hiếm lắm cô mới tới công ty một lần, vốn dĩ hắn rất vui mừng. Nhưng khi cô tới, nhìn thấy hắn và Nam Cung Tĩnh, lại dừng bước.

Điều này khiến hắn vô cùng chán nản, thậm chí có phần bi thương.

Vì vậy, với ý định dò xét, hắn để Nam Cung Tĩnh kề sát như vậy, nhưng không ngờ rằng Nguyệt Trì Lạc lại nhát gan đến thế, chỉ đứng ngoài cửa, thậm chí còn không có dũng khí tiến vào.

Đông Phương Tuyết thở dài bất đắc dĩ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng ngoài cửa.

Mãi lâu sau, thấy Nguyệt Trì Lạc không có bất kỳ động tác gì, hắn híp mắt lại, giọng nói trầm thấp khiến người ta không cảm thấy bất kỳ sức nặng nào: "Đi vào."

Nguyệt Trì Lạc nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, siết chặt nắm tay, không thể dằn lại nỗi sợ trong lòng.

Đông Phương Tuyết tức giận!

Hơn nữa cực kỳ tức giận!

Và còn tức giận vì cô.

Nguyệt Trì Lạc vô cùng chắc chắn!

Thật ra khi nghe thấy đối thoại về sau giữa Đông Phương Tuyết và Nam Cung Tĩnh, và cả câu nói cuối cùng của Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc cũng đã biết họ không có bất kỳ quan hệ bất thường nào.

Nhưng rốt cuộc Đông Phương Tuyết phát hiện ra cô từ lúc nào?

Có lẽ từ lúc cô mới đến?

Ổn định lại tâm trạng, Nguyệt Trì Lạc nâng khóe miệng lên, mang theo nụ cười tiêu chuẩn, khẽ đẩy cửa ra, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào.

Nếu đã biết Nam Cung Tĩnh không liên quan gì đến cô, hà cớ gì phải tiếp túc nhẫn nhịn làm khó mình?

Giờ phút này người nên khổ sở phải là Nam Cung Tĩnh!

Nghĩ tới đây, Nguyệt Trì Lạc mỉm cười thỏa mãn.

Nhìn vẻ mặt bình thản của Nam Cung Tĩnh, Nguyệt Trì Lạc mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt: "Nam Cung tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau."

Mắt Nam Cung Tĩnh trầm xuống, sắc mặt hơi kém.

Nguyệt Trì Lạc chỉ cười khẽ, mang theo vẻ khinh thưởng nhẹ nhàng đi qua người cô ta, không thèm nhìn cô ta mà dừng lại trước mặt Đông Phương Tuyết.

Đông Phương Tuyết lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Nguyệt Trì Lạc.

Hình như hận không thể dùng ánh mắt mà lăng trì cô.

*****

Hình như hận không thể dùng ánh mắt mà lăng trì cô.

Biết hắn đang tức giận, Nguyệt Trì Lạc nghịch ngợm trừng mắt nhìn hắn, mỉm cười lấy lòng.

Sau đó, ngoài dự đoán, cô lấy một chiếc cà vạt màu xám từ trong túi ra, vòng tay qua cổ Đông Phương Tuyết, khẽ ngẩng đầu lên, chuyên chú mà nghiêm túc nhìn vào hắn, thành thạo đeo cà vạt cho hắn.

Thân thể Đông Phương Tuyết đứng thẳng tắp, mắt nhìn xuống chóp mũi nhỏ xinh và ánh mắt chuyên chú của Nguyệt Trì Lạc mà lòng hắn dần ấm áp. Tâm trạng vốn buồn bực như thể bầu trời sáng sau cơn mưa, thậm chí còn nhìn thấy cầu vồng sặc sỡ.

Làn môi như thoa son khẽ nhếch lên.

Có phải vợ mình không tốt bằng người khác?

Cho dù không tốt thì sao đây?

Trong lòng hắn, từng dáng điệu của cô, hoặc tốt hoặc xấu, hoặc giận hoặc dữ, hoặc buồn bã hoặc oán thán, những tâm trạng này đều nảy sinh vì hắn, đều chỉ dành cho hắn, duy chỉ có hắn, chỉ có hắn và cô!

Chỉ cần như vậy, không phải tốt lắm rồi sao?!

Ánh mắt Đông Phương Tuyết nhìn Nguyệt Trì Lạc bất giác vô cùng dịu dàng.

Nam Cung Tĩnh thấy vậy mà đau lòng.

Cô siết chặt tay, móng tay sơn màu hồng nhạt găm chặt vào lòng bàn tay, tạo thành những vết hình trăng non.

Cô không cam lòng.... !

Từ trước đến nay, Đông Phương Tuyết là người cô tốn công tốn sức nhất!

Làm sao cô có thể cho phép mình thất bại?

Dù phải trả bất cứ giá nào, cô nhất định phải có được hắn!

Nam Cung Tĩnh cúi đầu, không nhìn cặp vợ chồng rất hài hòa, rất xứng đôi, rất bắt mắt này nữa.

Đeo cà vạt xong, Nguyệt Trì Lạc phủi tay, vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Đông Phương Tuyết, thấy rằng cơn giận của hắn đã tiêu tan không ít.

Vì vậy, nụ cười còn mang vẻ hài lòng: "Biết cái này gọi là gì không? Ừm...... Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi (*). A Tuyết, em tới đúng lúc chứ?"

(*) Ví với việc giúp đỡ người khác khi họ đang cần

Nói xong, trừng mắt nhìn Đông Phương Tuyết.

Đôi mắt hệt như ngọc trai đen, mang theo ý cười rạng rỡ, có thể làm lóe mắt tất cả mọi người.

Nhưng trong màu đen sâu không thấy đáy đó. Dưới ánh mặt trời, lại lóe lên ánh sáng u lam, dường như trong màu đen còn có màu u lam nhạt nhòa?

Nhưng màu đen đó lại có vẻ bất thường.

*****

Nhưng màu đen đó lại có vẻ bất thường.

Quá đen, quá sâu thẳm!

Đông Phương Tuyết nhíu mày, ôm lấy mặt cô: "Phải.... . Tới rất đúng lúc, nếu như em có thể tiến vào sớm hơn chút, hoặc không cần anh gọi vào, như vậy...... anh sẽ vui hơn. A Lạc, mắt của em?"

Sáng sớm hắn đã cảm thấy màu u lam trong đôi mắt đen sâu thẳm của Nguyệt Trì Lạc có gì đó bất thường, nhưng rốt cuộc bất thường ở đâu thì hắn không rõ.

Hơn nữa, hắn ít khi nhìn vào mắt cô khi ra ngoài, cho nên vẫn bỏ qua vấn đề này.

Giờ đây nhìn thấy vậy, hình như hơi bất thường?

Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, ngón tay mảnh khảnh chạm lên bàn tay chai sạn của Đông Phương Tuyết, lắc lắc như làm nũng.

Bởi vì thấy anh lo lắng nên cô nở nụ cười ngọt ngào: "Ừ...... Ai cho anh mập mờ với người khác? Nếu như anh không dựa gần người ta như vậy, em sẽ không hiểu lầm anh có ý đồ bất chính, thì làm sao phải đứng ngoài như vậy? Nói cho cùng, người sai là anh."

"Em còn lý luận nữa? Nếu như không thấy em đứng ngoài nhìn lén, anh có thể dựa sát vào người ta như vậy không?"

"Vậy tại sao anh lại dựa sát người ta như vậy?"

Đông Phương Tuyết khiêu khích hỏi ngược lại: "Em thì sao? Tại sao lại đứng bên ngoài không dám vào? Sợ gì chứ?"

Nguyệt Trì Lạc nghiêng đầu suy nghĩ, lạnh lùng trừng mắt lườm Đông Phương Tuyết rồi không cam không nguyện khẽ lẩm bẩm: "Anh đang sợ cái gì thì em sợ cái đó."

Nghe vậy, lòng Đông Phương Tuyết vô cùng mềm mại.

Hắn vươn tay kéo cô tới, siết chặt lấy vòng em mảnh khảnh, vuốt ve bờ lưng bóng loáng, dịu dàng ôm chặt cô vào trong lòng mình.

Ngón tay bao lấy bàn tay mềm mại không xương của cô, nắm thật chặt, kéo cô sát lại, để đầu cô tựa vào ngực hắn, để cô có thể lắng nghe từng nhịp đập trái tim hắn, lắng nghe dòng máu chảy trong huyết mạch hắn.

Hắn cười cực kỳ dịu dàng, là nụ cười tinh khiết dành cho tình nhân, không lẫn bất kỳ tạp chất gì.

Ấm áp mà làm lòng người rung động.

Hắn nói: "Cô ngốc à, nỗi sợ của em chính là của anh. Em xem anh sợ như vậy, sao có thể làm chuyện khiến em lo lắng như vậy chứ."

Nụ cười kia thuần túy tựa như trẻ con vừa ra đời.

*****

Nụ cười kia thuần túy tựa như trẻ con vừa ra đời.

Tinh khiết như vậy, phóng khoáng như vậy, ấm áp như vậy.

Ấm áp khiến người rung động, mà cảm thấy lòng mình chua xót.

Lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, cảm nhận thân thể ấm áp và lòng bàn tay dịu dàng của hắn. Nhìn hắn nở nụ cười ấm áp như vậy, Nguyệt Trì Lạc chợt cảm thấy mũi mình chua xót mà ửng đỏ.

Muốn khóc, rất muốn khóc!

Cảm xúc này, tình cảm dịu dàng này đến như cơn sóng dữ dội, mạnh mẽ ập tới từng giác quan trên thân thể cô.

Khiến cô cảm thấy lòng mình cũng mềm nhũn.

Chua chua, ngọt ngọt.

Mềm mại, dịu êm.

Tóm lại, không có từ nào có thể miêu tả!

Không biết các bạn đã từng cảm động vì một nụ cười chưa?

Chỉ cần một nụ cười cũng có thể để khiến bạn cam tâm tình nguyện vì hắn dốc hết sức mình, bất chấp tất cả mà dũng cảm tiến tới.

Dù trước mặt là địa ngục A Tỳ, dù là núi đao biển lửa.

Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, chỉ cần có hắn, dù có có nơi nào hấp dẫn hơn đi nữa, bạn cũng sẽ tâm cam tình nguyện nhảy xuống, đi tới.

Cho dù thịt nát xương tan, không màng sống chết, da ngựa bọc thây cũng sẽ không hối tiếc!

Vì nụ cười của hắn, chỉ vì nụ cười của hắn!

Giờ khắc này, tỉnh táo như chưa bao giờ tỉnh táo.

Nguyệt Trì Lạc cam tâm tình nguyện, tỉnh táo mà tự trầm luân.

Gian phòng tràn ngập cảm giác nồng ấm, hương vị hạnh phúc tràn đầy trái tim mỗi người.

Mà Nam Cung Tĩnh đã ra ngoài từ lúc nào rồi.

Với tình huống không thể chen ngang này, người có chút đầu óc sẽ biết đường rút lui.

Nam Cung Tĩnh cũng không ngốc.

Ngay từ lúc Đông Phương Tuyết và Nguyệt Trì Lạc không coi ai ra gì mà thân mật bên nhau cô đã lặng lẽ đi ra rồi.

Cô không muốn nhìn thấy họ thân mật như vậy, cũng sẽ không ngu đến mức mặc cho Nguyệt Trì Lạc làm nhục mình.

Nguyệt Trì Lạc khẽ đẩy Đông Phương Tuyết ra, kéo giãn khoảng cách: "Được rồi được rồi, không phải anh còn phải đi họp báo sao, em không quấy rầy anh nữa. Ừ...... Nam Cung Tĩnh vẫn còn chờ anh ở bên ngoài đó."

Nguyệt Trì Lạc đã để ý đến động tĩnh của Nam Cung Tĩnh, tất nhiên là biết cô ta ra ngoài từ lâu rồi.

Coi như cô ta thông minh!

A!!!!!!

*****

Coi như cô ta thông minh!

A!

Nếu không, cô thật sự không ngại giở trò bóc mẽ cô ta trươc mặt Đông Phương Tuyết.

Bao gồm những lời nói ở trung tâm thương mại.

Dù sao Nguyệt Trì Lạc cô là hạng người sẽ làm chuyện gì, có thủ đoạn gì, Đông Phương Tuyết đã biết rõ rồi.

Không có cần thiết phải giấu giếm hắn phải không?!!

Ở thời cổ đại, vì Đông Phương Tuyết cô có thể huyết tẩy phủ thái tử, ra tay với Tống Chỉ Thư. Như vậy đối với Nam Cung Tĩnh - kẻ muốn cướp Đông Phương Tuyết, cô tuyệt đối không xuống tay lưu tình!

Kẻ nào chọc ta, ta liền tàn nhẫn với kẻ đó!

Kẻ nào dám tàn nhẫn với ta, ta liền bắt kẻ đó phải trả gấp bội!

Dám chọc phải ta ư?

Vậy thì mau chóng đầu thai giác ngộ đi!

Tâm tư Nguyệt Trì Lạc thay đổi muôn vàn, nhưng vẻ mặt lại không vui vì chuyện Nam Cung Tĩnh.

Đông Phương Tuyết lại ôm cô vào lòng, thân mật nhéo chóp mũi xinh đẹp của cô:

"Sao vậy, vẫn còn ghen hả?"

"Người ta đã tìm tới cửa ra oai rồi, em còn có thể không ghen sao?" Đã tìm tới cửa rồi, chẳng lẽ còn không cho phép cô ghen?

Đông Phương Tuyết cười cười: "Thế này mà cũng ghen? Đúng là đồ nhỏ mọn...... Cả ngày em thân thiết với sư huynh như vậy, như vậy chắc anh phải ghen tới chết rồi?"

Sư huynh?

Người Đông Phương Tuyết nói dĩ nhiên là Lệnh Hồ ly.

Lại nói, trừ Lệnh Hồ ly ra, Nguyệt Trì Lạc cũng không gần gũi với ai như vậy.

Nhưng...... Hắn lại có thể ghen với Lệnh Hồ ly?

Nguyệt Trì Lạc liếc nhìn Đông Phương Tuyết, mắt phượng nhếch lên, ánh mắt gợn sóng mang theo ý cười rõ ràng.

Vừa xinh đẹp, vừa yêu kiều.

"Em có mập mờ không rõ với người ta đâu. Mà em còn biết Lệnh Hồ Tái Tái cũng vài chục năm rồi, nếu có chuyện gì không phải đã có từ lâu thì sao? Bọn em có cần chờ tới bây giờ không?"

"Anh và Nam Cung Tĩnh mới biết nhau bao lâu, nhưng trong thời gian ngắn ngủi cũng đã mập mờ như vậy rồi. Anh nói xem, em ghen có sai không?"

Có sai không?

"Không sai."

Nhìn sắc mặt sa sầm của Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết nhanh chóng lảng sang chuyện khác: "Buổi họp báo sắp bắt đầu rồi, em chờ anh hay về nhà trước?"

Nguyệt Trì Lạc suy nghĩ một lát: "Ừ...... Em về nhà, anh đi mau đi."

*****

Nguyệt Trì Lạc suy nghĩ một lát: "Ừ...... Em về nhà, anh làm việc đi."

Cô chẳng hứng thú chút nào với việc công, hơn nữa cô cũng không muốn xem hắn song kiếm hợp bích trong công việc với Nam Cung Tĩnh.

Thà rằng về nhà chờ hắn!

Còn có thể nhân lúc nấu cơm cho Đông Phương Tuyết.

Nguyệt Trì Lạc nói rồi đi ra ngoài.

Đông Phương Tuyết nhíu mày, nhìn cô đi xa mà lưu luyến.

Dứt khoát vươn tay kéo cô đứng sóng vai với mình, mười ngón tay nắm chặt, nói với giọng không cho phép ý kiến: "A Lạc, thế này đi, em và anh cùng tham dự buổi họp báo, sau khi xong chúng ta về nhà luôn."

Dứt lời, hoàn toàn không cho Nguyệt Trì Lạc cơ hội cự tuyệt mà kéo cô đi.

Sau lưng, Nguyệt Trì Lạc đi theo hắn, nhanh chân ra khỏi phòng làm việc.

Cô mĩu môi, nhưng cũng không từ chối.

Nghĩ đến Nam Cung Tĩnh lòng cô vẫn cực kỳ khó chịu.

Mà gần đây hai người đã chiến tranh lạnh, lại thêm Đông Phương Tuyết bận rộn suốt ngày nên thời gian hai người bên nhau lại càng ít.

Hôm nay khó khăn lắm mới làm lành nên không hề muốn rời xa nhau!

Nghĩ như vậy, cô cũng nắm tay Đông Phương Tuyết thật chặt.

Hai người sóng vai bước ra ngoài.

Nam thanh nữ tú, dung nhan tuyệt thế.

Trong mắt mọi người, hai người đúng là kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc.

Hình ảnh bắt mắt đó khiến mọi người không thể rời mắt!

Sau những thay đổi chóng vánh, Nguyệt Trì Lạc đã quăng nguyên nhân tới công ty tìm Đông Phương Tuyết về một nơi xa lắm....

"Tổng giám đốc, đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi ngài qua thôi. Sau khi buổi họp báo kết thúc, ngài có hẹn với Tần tổng, tối nay công ty chi nhánh ở Bắc thành có tiệc rượu, ngài xem......" Có cần hoãn không?

Tống Trăn thấy hai người thì tiến lên nghênh đón.

Đông Phương Tuyết kéo Nguyệt Trì Lạc vào thang máy, nghe vậy nhíu mày.

Hờ hững thốt lên hai chữ: "Hoãn lại."

Thang máy riêng từ từ đóng lại.

Khi thang máy đóng lại, Nguyệt Trì Lạc chỉ thấy vẻ mặt không mang cảm xúc của Tống Trăn.

Hắn bình tĩnh cụp mắt xuống, không có bất kỳ dị nghị gì mà làm theo.

Nhấn số tầng, hai người đứng sóng vai.

Mặt kính họa tiết màu vàng soi rõ bóng dáng cao gầy tuấn tú của Đông Phương Tuyết.

Dáng vẻ hoàn mỹ, ánh mắt bình thản.

*****

Dáng vẻ hoàn mỹ, ánh mắt bình thản.

Nguyệt Trì Lạc kéo tay anh, trong hình ảnh phản chiếu của mặt kính lóng lánh, cánh tay ngọc trắng nõn có vẻ cực kỳ mềm mại.

Cô chun mũi, khẽ nói với giọng bất mãn: "Đông Phương Tuyết, sao anh lại bận rộn như vậy chứ?!"

Bận rộn như vậy bận rộn như vậy, tại sao lại thế? Họ cũng đâu có thiếu tiền!!

Nghe thấy sự bất mãn trong giọng nói của cô, Đông Phương Tuyết ôm chầm lấy vòng eo thon của cô, một tay giữ chặt hông cô, làn môi khẽ khàng hôn xuống.

Hàng mày tràn ngập vẻ cưng chiều: "Ngốc ạ, người đàn ông đó không có cũng có dã tâm như vậy sao? Anh cũng không ngoại lệ."

"Anh muốn dựa vào năng lực của bản thân để mang đến cho em cuộc sống tốt nhất. Đến ngày nào đó, em muốn sống cuộc đời giàu có xa hoa nhất trên đời, anh cũng có thể cười mà làm em hài lòng. Cho dù em không cần vẫn vậy."

Cho dù em không cần vẫn vậy.

Anh vẫn dùng chính đôi tay mà dâng cả thế giới cho em.

Chỉ dành cho em!

Thế giới của anh, hết thảy của anh đều là em!

Muốn vì Nguyệt Trì Lạc tranh đấu giành thế giới là một, hai là vì bản thân Đông Phương Tuyết cũng rất thích cảm giác tranh đoạt trên thương trường này.

Vì vậy hai người mới bất hòa.

Nguyệt Trì Lạc nghe vậy, khóe miệng đỏ thắm nhếch lên.

Đôi mắt phượng dịu dàng nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tuyết, vì lời nói của anh mà vành mắt cô đỏ bừng, không kiềm chế được nhón chân, hai tay ôm lấy gương mặt tuyệt mỹ của anh.

Cô hôn anh say đắm.

Từ rất lâu về trước, từ thời cổ đại đó Nguyệt Trì Lạc đã biết tình cảm Đông Phương Tuyết dành cho mình sâu đậm đến nhường nào.

Xuyên không tới đây, trải qua những ngày chưa từng có gió mưa, nên cuộc sống trở nên bình lặng, không phong ba, không lãng mạn.

Những ngày củi gạo dầu muối quá lâu khiến đôi bên không còn cảm xúc mãnh liệt. Từ đó bắt đầu nghi ngờ vớ vẩn, nổi chứng cuồng loạn. Hơn nữa, sau khi bị người khác châm ngòi, thì lại càn hỗn loạn. Nhưng, hôm nay..................

Đông Phương Tuyết nói như vậy, hắn mỉm cười mà sắp xếp cuộc sống cho cô như vậy.

Ấm áp như vậy, chấn động run sợ.

Trước mặt Nam Cung Tĩnh tỏ vẻ thân mật rõ ràng như vậy, thể hiện tình cảm sâu đắm chân thành không hề kiêng kỵ như vậy.

Rốt cuộc những điều này cũng khiến cô hiểu, tình cảm chưa mất đi mà lắng đọng lại, thậm chí còn khắc sâu hơn trong trái tim hai người.

Gần với da, kề với cốt.

Bám lấy từng tấc da thịt, từng tế bào trên thân thể lẫn nhau.

*****

Không nói, không có nghĩa là không còn. Mà là lắng đọng sâu hơn!

Cũng không phải tất cả người tình, thương yêu, vợ chồng, cũng sẽ gắn kết tại cuộc sống nhàn nhã tầm thường!

Nguyệt Trì Lạc chủ động một cách hiếm hoi.

Nụ hôn hiếm hoi đó dĩ nhiê khiến Đông Phương Tuyết vui mừng.

Lúc này, hắn trở tay giữ lấy gáy cô, môi áp chặt lấy đôi môi sưng đỏ của cô, làm nụ hôn thêm nồng nhiệt.

Đầu lưỡi tàn sát trong khoang miệng cô, càn quét từng tấc đất. Cánh môi ngậm lấy môi cô, dường như muốn hút lấy làn môi nhỏ nhắn đó.

Cô khép lại đôi mắt đẹp, cất tiếng rên rỉ, bất chấp tất cả mà đáp lại.

Hai người càng hôn càng nồng đậm, càng hôn càng mãnh liệt.

Càng hôn càng động tình.

Tình dục dâng lên mang theo sự đói khát.

Còn hôn như vậy nữa chắc chắn sẽ lau súng cướp cò!

Nguyệt Trì Lạc híp mắt, đôi mắt toát lên vẻ say mê chợt thấy thang máy sắp đến nơi.

Cuối cùng cô phải lấy tay đẩy Đông Phương Tuyết. Cô cũng không muốn làm khỉ cho người ta ngắm nghía. Nhưng Đông Phương Tuyết vẫn không nhúc nhích, cứ tự nhiên mà hôn như vậy.

Nụ hôn của hắn nóng bỏng mà mạnh mẽ, người được hôn bá đạo như vậy có thể cảm thấy trong nụ hôn này là sự chiếm hữu mãnh liệt của hắn.

Vật nóng bỏng ở bụng dưới Đông Phương Tuyết như thể cây đuốc, nóng như vậy, cứng rắn thế kia, chạm tới nơi mềm mại của Nguyệt Trì Lạc qua lớp quần áo bó sát.

Cảm thấy sự đòi hỏi của anh, cô đỏ bừng cả mặt.

Mặc dù bình thường ở nhà, hai người tương đối cởi mở, nhưng thật sự chưa từng thử ở ngoài.

Nhận thấy được hơi nóng bên tai, Nguyệt Trì Lạc không chịu đựng được mà mắng anh, khẽ cất giọng nhấn mạnh từng chữ: "Lợn giống, cầm...... thú!"

Đông Phương Tuyết đúng là đồ cầm thú, là lợn giống có thể động dục mọi lúc mọi nơi!

Anh ôm chặt lấy cô, nghe vậy đôi tay chuyển tới ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn với đường nét sắc sảo của cô, nhìn chằm chằm vào cô mà nở nụ cười ha ha.

Lồng ngực hơi chấn động biểu hiện rằng anh vui vẻ.

"Anh là cầm...... Thú, nhưng A Lạc, anh chỉ động tình với...... một mình em thôi. Chỉ làm với mộ mình em thôi!"

Mặt của càng đỏ thêm, đôi mắt quyến rũ như tơ, kiều diễm ướt át.

Gương mặt, chóp mũi, cánh môi, thậm chí ngay cả vành tai cũng nhuộm màu đỏ hồng.

Hắn yêu chết dáng vẻ thẹn thùng lúc động tình của cô.

Không thể dằn lòng mà cúi người xuống hôn tiếp.


Crypto.com Exchange

Chương (1-89)