Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 85

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 85
Làm kẻ thứ ba có thoải mái hay không
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mặc dù cô xem thường lời bàn tán của họ, nhưng trong lòng vẫn hơi chú ý tới thái độ Đông Phương Tuyết dành cho Nam Cung Tĩnh.

Hất mái tóc quăn dài, quên đi những tâm tư phức tạp đó.

Nguyệt Trì Lạc ấn số tầng, nhìn thang máy nhanh chóng lên thẳng, mặt kính trong suốt phản chiếu đường nét sắc sảo của cô, đôi mắt tựa lưu ly đen nhánh khác lạ, đường cong lả, gương mặt tuyệt mỹ.

Nguyệt Trì Lạc nhíu mày trước mặt kính...... Hoảng hốt cảm thấy bề ngoài của mình thực sự rất bắt mắt.

Thật ra đâu chỉ bắt mắt?

Nhưng chính cô cũng không để ý vẻ ngoài này của cô, đúng là ngàn dặm mới tìm được một!

Thang máy dừng trước phòng tổng giám đốc, Nguyệt Trì Lạc bươc khỏi thang máy, giày cao gót bước trên tấm thảm mềm mại, không cất lên tiếng động như thể con mèo Ba Tư cao quý.

"Bà chủ?"

Trên tầng cao nhất, nhân viên duy nhất chưa được thay đổi chắc rằng cũng chỉ có nam thư ký khi Nguyệt Trì Lạc còn làm tổng giám đốc, cũng chính là người đàn ông trước mắt này, bây giờ hắn đảm nhiệm chức vị thư ký cho tổng giám đốc Đông Phương Tuyết.

"Sao chị lại tới vậy?"

Khi cửa thang máy mở ra, thấy là Nguyệt Trì Lạc, hắn ta kinh ngạc nhướng mi.

Nguyệt Trì Lạc nghĩ, lâu lắm rồi cô chưa từng tới đây, không thì sao từ những nhân viên tầm thường đến thư ký nghiêm túc cẩn thận đều cảm thấy kinh ngạc.

Dùng tay vén mái tóc, Nguyệt Trì Lạc nở nụ cười nhạt: "Tống Trăn, tôi tới xem qua thôi, anh cứ làm việc đi."

Tống Trăn đẩy kính mắt trên mũi: "Vâng...... Tổng giám đốc đang ở văn phòng tiếp khác, đối phương là tổng giám đốc Nam Cung Tĩnh mà công ty chúng ta đang hợp tác."

Nam Cung Tĩnh?

Tiếp khách?

Nguyệt Trì Lạc rất thích hai chữ này!

Nheo lại đôi mắt hẹp dài, cô như cười như không liếc mắt nhìn Tống Trăn. Tống Trăn dời mắt đi, cười nhạt không nói gì nữa.

Vô cùng bình tĩnh!

Nguyệt Trì Lạc lại cười.

Cô đi thẳng về phía phòng làm việc, ở chỗ rẽ, lại vừa hay nhìn thấy trợ lý bối rối cầm chén cà phê bước ra từ phòng làm việc, nhíu chặt lông mày, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm gì đó.

Nguyệt Trì Lạc đi tới, nghe thấy có người hỏi: "Sao vậy?"

"Xong đời rồi...... Lúc tôi mang cà phê vào vô ý làm đổ lên người tổng giám đốc." Trợ lý nói nhỏ: "Rõ ràng cầm rất cẩn thận, không biết làm sao lại làm đổ cà phê lên người tổng giám đốc............

*****

"Xong đời rồi...... Lúc tôi mang cà phê vào vô ý làm đổ lên người tổng giám đốc."

Trợ lý nói nhỏ: "Rõ ràng cầm rất cẩn thận, không biết làm sao lại làm đổ cà phê lên người tổng giám đốc. Tổng giám đốc còn phải tham dự họp báo, may mà có tổng giám đốc Nam Cung, nếu không thật sự không biết phải làm sao."

"Cô đấy...... Sao lại không cẩn thận như vậy?"

"Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, chẳng hiểu sao lại làm đổ cà phê, là tôi sơ ý."

"Lần sau chú ý một chút...."

Nguyệt Trì Lạc cười lạnh.

Không nghe tiếp nữa, cô đứng bên cửa phòng khép hờ, qua khe cửathấy Nam Cung Tĩnh lấy một chiếc cà vạt màu xanh ngọc từ túi đồ ra.... . Đưa cho Đông Phương Tuyết đang chau mày, vẻ mặt lạnh băng.

Chiếc cà vạt kia không phải mua từ trung tâm thương mại Thế Kỷ sao?

Lúc ấy Nam Cung Tĩnh nói thế nào nhỉ?

Hình như...... Trong vòng ba ngày, cô ta sẽ khiến A Tuyết dùng chiếc cà vạt màu xanh ngọc cô ta mua đó.

Ồ...... Hôm nay vừa đúng ngày thứ ba.

A!

Bên này.

Đông Phương Tuyết cũng không nhận lấy, chỉ liếc mắt nhìn Nam Cung Tĩnh.

Ánh mắt hờ hững không dậy nổi gợn sóng.

Nam Cung Tĩnh đưa cà vạt lên, hàng mày lộ vẻ tự nhiên thoải mái.

Cô ta lải nhải liên tục: "Tiểu Lý cũng quá sơ ý rồi, sao lại làm đổ cà phê lên người anh như vậy. Lát nữa còn có buổi họp báo, không có cà vạt thì chẳng ra sao cả...... Chiếc cà vạt này em mua cho bạn trai, bây giờ...... đúng là tiện cho anh."

A Tuyết có nhận không?

Mua cho bạn trai em...... Những lời này đúng là ám chỉ trắng trợn!

Nguyệt Trì Lạc đứng ngoài cửa, đôi mắt khép hờ nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tuyết, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén, nhưng lại lo lắng siết chặt bàn tay.

Thật ra cô cũng có ý dò xét.

Nếu không giờ phút này cô nên thoải mái đi tới mà không phải núp ở ngoài quan sát thái độ của hắn.

Đông Phương Tuyết nhíu mày, hàng mày dày rậm cong lên.

Hờ hững liếc mắt nhìn cà vạt trên tay, tầm mắt chuyển tới khuôn mặt bình thản của Nam Cung Tĩnh, bình tĩnh nhìn Nam Cung Tĩnh mấy giây, đôi mắt màu xám lạnh lẽo xinh đẹp không thể hiện cảm xúc.

Nam Cung Tĩnh bị hắn nhìn chằm chằm cảm thấy hơi bối rối.

"Đông Phương Tuyết?" Cô giơ cà vạt lên thử kêu một tiếng.

*****

"Đông Phương Tuyết?" Cô giơ cà vạt lên thử kêu một tiếng.

Đông Phương Tuyết vẫn không nhúc nhích, nhưng tầm mắt lướt qua Nam Cung Tĩnh, hướng về phía bầu trời bao la vô ngần ngoài cửa sổ.

Trống rỗng, như có như không.

Khiến hắn có vẻ thương cảm biết bao.

Nhưng lại...... Tuyệt mỹ khiến người ta chết mê chết mệt!

Nam Cung Tĩnh chau mày, đôi môi đỏ thắm cong lên, hờn dỗi lườm Đông Phương Tuyết, gắt giọng: "A Tuyết.... . Buổi họp báo sắp bắt đầu rồi, anh còn ngẩn người gì thế? Còn chần chừ gì chứ?"

Nói xong, Nam Cung Tĩnh hình như đã mất kiên nhẫn, tiến lên cởi bỏ chiếc cà vạt bẩn trên người Đông Phương Tuyết, ném lên mặt bàn.

Nhón chân lên, lại gần Đông Phương Tuyết.

Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt qua bờ vai hắn, rồi từ bả vai lướt đến cổ. Động tác vô cùng nhẹ nhàng khéo léo, mang vẻ quyến rũ, như có như không, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.

Như thể quyến rũ, nhưng hình như...... chỉ là động tác vô tâm.

Nhẹ nhàng như vậy khiến lòng người như bị thứ gì đó cào cấu, ngưa ngứa, tê dại.

Tầm mắt Đông Phương Tuyết bỗng sáng lên chút, nhưng vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hờ hững, nhẹ nhàng.

Lơ lửng, trống rỗng.

Thương cảm, lạnh nhạt mà tuyệt thế!

Nhưng dường như những thứ Nam Cung Tĩnh làm không hề có ảnh hưởng gì với hắn.

Không hề có chút ảnh hưởng nào!

Nam Cung Tĩnh thấy vậy, lại cong làn môi đỏ thắm lên, cười khe khẽ một tiếng.

Tiếng cười trong trẻo, êm tai như tiếng chuông khiến tâm trạng người ta phải chấn động.

Cô cầm chiếc cà vạt màu xanh ngọc mới tinh, vòng cánh tay trắng nõn qua cổ Đông Phương Tuyết, nhón chân sửa sang lại cho hắn.

Hai người chỉ cách nhau một ngón tay.

Gần như vậy...... Gần như vậy.

Gần như vậy, mập mờ như vậy, ấm áp như vậy.

Bàn tay của Nguyệt Trì Lạc cứng ngắc trên cánh cửa, thân thể Nguyệt Trì Lạc sững sờ.

Không thể động đậy như thể xác chết.

Cô muốn đẩy cửa đi tới, cô không muốn dò xét nữa.

Nhưng ngay khi cô đẩy cửa, Nam Cung Tĩnh...... kề sát hắn như vậy, nhưng hắn lại.... không hề cự tuyệt.

Vì vậy, động tác của cô dừng lại trên cánh cửa.

*****

Vì vậy, động tác của cô dừng lại trên cánh cửa.

Nhìn mà tức cười như vậy, thật tức cười!

Cô cười như không có chuyện gì xảy ra, tỏ vẻ mình không hề bị ảnh hưởng, không có bất kỳ chuyện gì, nhưng...... Khóe miệng nhếch lên lại cứng ngắc thế.

Nụ cười này quả thật còn khó coi hơn cả khóc!

Thật ra thì cự ly của Đông Phương Tuyết và Nam Cung Tĩnh rất gần.

Nguyệt Trì Lạc hiểu rõ, đó không phải vấn đề của góc nhìn.

Hai người thật sự đứng rất gần!

Mỗi sáng khi Đông Phương Tuyết đi làm, hoặc tham gia hoạt động gì đó, Nguyệt Trì Lạc luôn thắt cà vạt rồi chỉnh áo cho hắn.

Cô biết rõ cự ly này gần đến mức nào.

Cho nên...... Khi thấy hắn không cự tuyệt Nam Cung Tĩnh, cô thật sự rất đau khổ, ngay cả trái tim cũng siết lại đau đớn, thậm chí còn có sự bi thương tuyệt vọng không thể giải thích nổi.

Thì ra là vậy.

Người kề sát Đông Phương Tuyết như vậy, thật sự...... không chỉ có mình cô.

Ngón tay run lên, Nguyệt Trì Lạc rũ mi xuống, giấu nỗi bi thương trong mắt, hàm răng cắn chặt môi dưới tái nhợt, gần như muốn cắn rách.

Vô cùng khó khăn, cô rụt lại cánh tay chuẩn bị đẩy cửa.

Từng chút một, cánh tay mềm mại không xương chậm rãi buông thõng xuống không còn sức lực.

Thậm chí, giờ khắc này Nguyệt Trì Lạc còn không có sức để siết chặt nắm tay.

Cô nghĩ, lúc này cô không nên vào.

Nếu không, chỉ bối rối, chỉ tuyệt vọng hơn.

Đi vào làm gì đây?

Xem hai người họ sâu nặng biết bao nhiêu ư? Xem hai người họ chân thành biết bao nhiêu ư?

A!

Nguyệt Trì Lạc muốn nhấc chân rời đi, nhưng chân lại tựa như đổ chì, không thể nào nhúc nhích được.

Thở dài một hơi, cô dời ánh mắt nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyết đi, dựa toàn bộ sức nặng cơ thể lên cánh cửa.

Cô không biết giây sau còn có thể đứng vững hay không, nên đành phải mượn cánh cửa này để chống đỡ thân thể.

Nhưng tai cô lại lắng nghe động tĩnh bên trong theo bản năng.

Cự ly của Nam Cung Tĩnh và Đông Phương Tuyết thật sự rất gần!

Gần đến mức Đông Phương Tuyết chỉ cần hơi cúi đầu xuống là môi có thể chạm lên tóc Nam Cung Tĩnh, dưới ánh mắt của Đông Phương Tuyết là đỉnh đầu đang đung đưa. Gần đến mức Đông Phương Tuyết có thể cảm nhận rõ mùi hương trên người Nam Cung Tĩnh.

*****

Gần đến mức Đông Phương Tuyết chỉ cần hơi cúi đầu xuống là môi có thể chạm lên tóc Nam Cung Tĩnh, dưới ánh mắt của Đông Phương Tuyết là đỉnh đầu đang đung đưa. Gần đến mức Đông Phương Tuyết có thể cảm nhận rõ mùi hương trên người Nam Cung Tĩnh.

Mùi hương bách hợp quen thuộc.

Mùi hương...... quen thuộc!

Quen thuộc?

Khi trong đầu thoáng qua hai chữ này, hàng mi dày rậm của Đông Phương Tuyết cụp xuống đôi mắt hẹp dài, đáy mắt thoáng qua ánh lạnh vô cùng.

Rất nhanh, chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Chóng vánh, Nam Cung Tĩnh thậm chí không còn kịp hiểu ra tia sáng lóe lên trong mắt Đông Phương Tuyết có ý gì.

Tay của cô còn đang mải miết, chỉ cần thắt nút cà vạt là được.

Nghĩ tới đây, tâm trạng cô rất tốt, đôi môi đỏ thắm mỉm cười, lúm đồng tiền bên môi cũng nở rộ theo.

Đúng là nụ cười duyên.

Động tác trong tay nhanh hơn, nhưng lại thêm cẩn thận.

Đông Phương Tuyết bỗng cử động.

Nam Cung Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn hắn, chớp đôi mắt to như quả nho đen, muốn cười với Đông Phương Tuyết.

Nhưng............

Đông Phương Tuyết kéo tay cô ra, cũng không thèm nhìn cô, cứ như vậy nhẹ nhàng kéo cà vạt khỏi cổ mình, sau đó lùi về phía sau hai bước để kéo dãn khoảng cách, hờ hững ném cà vạt lên mặt màn.

Nam Cung Tĩnh nhìn hàng loạt động tác của Đông Phương Tuyết, ngón tay cứng ngắc giữa không trung, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn dần dần lạnh băng.

Hình như đang kiềm chế...... lửa giận?

Cô không hiểu tại sao hắn lại giận...... Nhưng độ cong khóe miệng đã không còn.

Thõng tay xuống, cô bĩu môi, cất giọng khó hiểu mà chất vấn: "Đông Phương Tuyết, anh làm vậy là sao? Buổi họp báo sắp bắt đầu rồi, chẳng lẽ anh không định đi?"

Đông Phương Tuyết hờ hững liếc nhìn cô, đôi mắt dằn lại sự băng giá, sự băng giá này như thể thanh kiếm sắt giày xéo Nam Cung Tĩnh.

Cô nghi ngờ không hiểu, không biết tại sao lại vậy.

Đông Phương Tuyết giật giật đôi môi đỏ mọng, chậm rãi thốt ra ba tiếng thờ ơ: "Thì thế nào?

Nam Cung Tĩnh kinh ngạc: "Gì cơ?"

Đông Phương Tuyết cười nhẹ một tiếng, nhưng lại là nụ cười khiến người ta không thể cảm nhận được: "Đi như vậy thì thế nào?"

*****

Đông Phương Tuyết cười nhẹ một tiếng, nhưng lại là nụ cười khiến người ta không thể cảm nhận được: "Đi như vậy thì thế nào?"

Nam Cung Tĩnh kinh ngạc, híp lại đôi mắt xinh đẹp, bình thản quan sát Đông Phương Tuyết, cân nhắc xem rốt cuộc tại sao hắn lại trở nên như vậy?

Rõ ràng hắn vẫn đối xử với cô rất ôn hòa, thậm chí còn được coi là dịu dàng, vì sao giờ khắc này lại lạnh lẽo như vậy?

Vì sao thay đổi nhanh như vậy?

Vì sao?

Thậm chí...... Sự lạnh nhạt giờ khắc này của hắn khiến cô không chấp nhận nổi.

Rõ ràng Nam Cung Tĩnh chỉ đùa vui với hắn, chỉ là muốn để người khác xem. Nhưng này khoảnh khắc này, Đông Phương Tuyết lạnh lẽo như vậy khiến cô cảm thấy bị tổn thương, thậm chí không chấp nhận nổi, sâu thẳm hơn...... Cô lại còn cảm thấy khổ sở.

Khổ sở?

Sao cô lại có thể cảm thấy khổ sở? Làm sao có thể khổ sở vì đàn ông?

Hai chữ này ập tới khiến Nam Cung Tĩnh không tự chủ mà mấp máy đôi môi đỏ thắm, ánh mắt thoáng qua vẻ không thể tin nổi như sóng to gió lớn.

Trong chớp nhoáng, lòng cô thoáng qua ngàn vạn điều nghĩ suy.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Tối thiểu, vẻ bình tĩnh bề ngoài khiến người ta không thấy được sự luống cuống trong lòng.

Nam Cung Tĩnh trừng mắt nhìn, gạt bỏ những suy nghĩ dư thừa trong mắt.

Cô nhìn Đông Phương Tuyết, dằn lại tất cả tâm trạng, chỉ còn ý cười hờ hững trong mắt, nhưng trong đầu lại vội vã suy nghĩ tìm lý do.

Cuối cùng, cô cười nhẹ như không có chuyện gì xảy ra, trêu chọc:

"Thiếu cà vạt dĩ nhiên chẳng sao cả, nhưng hình tượng như vậy khiến người ta cảm thấy không được anh coi trọng. Đông Phương Tuyết, chúng ta đã ra sức tranh giành mảnh đất này lâu lắm rồi, em chỉ suy nghĩ vì công ty thôi, dù sao hình tượng của anh cũng đại biểu cho toàn bộ công ty."

"Sao vậy? Anh để ý sao? Anh để ý đến chiếc cà vạt em cho anh ư? Em nói rồi, chiếc cà vạt này em mua cho bạn trai, chẳng qua để anh được hời thôi."

"Nếu như anh không chấp nhận nổi, hay là mua đồ khác cho em? Coi như trao đổi?"

Thật ra Nam Cung Tĩnh rất nhanh mồm nhanh miệng phải không?

Nguyệt Trì Lạc gần như muốn vỗ tay khen Nam Cung Tĩnh.

Thật ra thì, Nam Cung Tĩnh thật sự rất thông minh, thậm chí cô ta biết nên nói gì vào lúc nào, dùng lời nói gì để ngăn chặn ngước khác.

Khiến người ta không biết nói gì!

*****

Khiến người ta không biết nói gì!

Nhìn đôi mắt xinh đẹp khép hờ của Đông Phương Tuyết, Nam Cung Tĩnh cắn ngón tay mượt mà, quyệt miệng, lại chêm vào một câu: "Như vậy thì công bằng rồi, dù sao...... em cũng không muốn anh được hời trắng trợn như vậy."

"Hừ...... Không biết anh còn để ý gì nữa?"

Tiếng hừ nhẹ kia thật sự như đảo ngược tình thế, vô cùng kiều mị, muốn từ chối lại ra vẻ mời chào.

Vô cùng khiêu khích!

Đông Phương Tuyết không hề nhúc nhích, nhíu hàng mày như vẽ, cười nhạt khẽ nói: "Tôi thấy...... không cần."

Rõ ràng như vậy, nhẫn tâm từ chối, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng đến mức khiến người ta sinh ra ảo giác.

Như thể khoảnh khắc đó hắn đang nói lời tâm tình với cô.

Mà không phải lời từ chối!

Nam Cung Tĩnh không hiểu chau mày.

Hắn từ chối cô?

Hắn lại có thể từ chối cô!

Cô đã có được lý do hoàn mỹ như vậy, nhưng vẫn bị hắn nhẫn tâm từ chối.

Nam Cung Tĩnh không cam tâm.

Bởi vì sự từ chối của hắn mà cô thậm chí còn cảm thấy bi thương trong lòng.

Tầm mắt của Đông Phương Tuyết hờ hững lướt qua cửa, nhưng chỉ thoáng nhìn lại khiến Nam Cung Tĩnh bỗng phản ứng lại.

Nghiêng đầu nhìn theo tầm mắt Đông Phương Tuyết, cô thấy bóng dáng dựa trên cánh cửa kia.

Thanh thoát có phần mỏng manh.

Đầu cô bỗng nổ tung, thoáng qua vô vàn suy nghĩ, trong thoáng chốc hiểu chuyện gì say ra.

Cũng sáng tỏ ý tứ của câu nói kia, cũng hiều vì sao hắn lại từ chối.

Hiểu được nguyên nhân hắn từ chối không cho cô dựa vào gần như vậy.

Sau đó, hết thảy những cảm giác không cam lòng và tàn nhẫn tràn đầy các giác quan của cô.

Nam Cung Tĩnh siết chặt lòng bàn tay, thậm chí còn có kích động muốn giết người.

Nhưng cô không dám để lộ sát khí, bởi vì một khi cô có chút hành động, với sự nhạy cảm của Đông Phương Tuyết chắc hẳn cô sẽ bị phát hiện.

Nếu như hắn phát hiện ra, như vậy kế hoạch của cô cũng sẽ thất bại.

Cô không thể làm gì cả.

Cố dằn lại tâm tư muốn giết người mãnh liệt đó, cô bình tĩnh nhìn Đông Phương Tuyết.

Đông Phương Tuyết không nhìn cô, tầm mắt của hắn vẫn hờ hững, vẫn hờ hững như lại thêm điều khó hiểu nào đó.

Rèm cửa sổ không kéo, ánh mặt trời chiếu vào qua mặt kính lưu ly.

*****

Rèm cửa sổ không kéo, ánh mặt trời chiếu vào qua mặt kính lưu ly. Dưới ánh mặt trời, đôi mắt màu xám lạnh băng kia lại càng mang sắc thái tuyệt mĩ, làm cho người ta phải nghiêng người tán thưởng, làm cho người ta chết mê chết mệt.

Dù là dung nhan, hay là phong cách, hoàn toàn không lép vế trước Nam Cung Dạ!

Tuyệt đối không!

Cho tới bây giờ lòng cô chỉ thuộc về Nam Cung Dạ độc nhất vô nhị, giờ khắc này cô lại phát hiện, thì ra còn có người có thể sánh ngang với người kia trong lòng cô.

Nam Cung Dạ, cuối cùng cũng có một ngày em hoàn toàn có thể vứt bỏ anh, quên anh đi!

Thậm chí không hề yêu anh nữa!

Nghĩ tới đây, Nam Cung Tĩnh khẽ nheo mắt lại, cười vui vẻ, nhìn Đông Phương Tuyết không chớp mắt.

Cô đang nhìn mê mẩn, bỗng thấy đôi mắt Đông Phương Tuyết lộ vẻ buồn bã, lắc đầu khó hiểu, sau đó đôi môi đỏ mọng hé mở, một tiếng thở dài tràn ra miệng.

Mang theo chút thương cảm, chút bất đắc dĩ, còn có một chút giễu cợt.

Giễu cợt?

Hắn đang giễu cợt ai?

Cảm xúc sáng tỏ, ưu thương, bất đắc dĩ. Thậm chí vẻ thương cảm thấp thoáng kia giống hệt với cảm xúc khi hắn nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người...... Giống nhau như đúc.

Giống nhau như đúc?

Thì ra là vậy!

Nam Cung Tĩnh rũ rèm mắt xuống, giễu cợt nhếch miệng, thì ra Nguyệt Trì Lạc tới lâu như vậy rồi, cô lại có thể không phát hiện ra.

Mặc dù Đông Phương Tuyết không có võ công, nhưng lại nhạy cảm hơn cô tưởng tượng.

Nhưng điều khiến cô không thể chấp nhận chính là những cảm xúc này, dù là vui mừng hay ưu thương, chưa bao giờ dành cho cô!

Hắn đối xử với cô rất tốt, tối thiểu là đối lập với vẻ lạnh nhạt với những người khác, hắn đối xử với cô quá tốt.

Cô từng cho rằng Đông Phương Tuyết cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, ham mê sắc đẹp, sẽ bị phụ nữ hấp dẫn. Cô thậm chí còn cho rằng hắn đối xử với cô như vậy, dù chỉ là cho cô qua lại tự do ở Lạc Tinh, đã vô cùng đặc biệt.

Thì ra không phải vậy!

Hoàn toàn không phải!

Nam Cung Tĩnh không cam lòng siết chặt nắm tay, rèm mắt rũ xuống, che giấu tất cả tâm trạng trong mắt.

Hết thảy cảm xúc không cam lòng và nhẫn tâm đều biến mất theo động tác cúi đầu của cô.

Tầm mắt không hề có gợn sóng của Đông Phương Tuyết lướt qua cô, dừng trước cánh cửa khép hờ, răng môi khẽ mấp máy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)