Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 84

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 84
Thần trộm quốc tế chẳng qua cũng chỉ là tên trôm mà thôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Rửa mặt xong, đứng trên ban công nhìn bầu trời bao la, Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, ấn số điện thoại quen thuộc.

"A Trì.... ."

Người bên kia điện thoại dường như còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói có phần uể oải.

"Lệnh Hồ Tái Tái."

Đã quen viếc việc Lệnh Hồ ly dùng tên mình để để trả lời điện thoại, Nguyệt Lạc Trì cũng không thèm để ý, giọng nói kín kẽ:

"Em muốn tư liệu của Nam Cung Tĩnh và Nam Cung Huyên... Không... Em muốn toàn bộ tư liệu của gia tộc Nam Cung."

"Sao vậy? Cuối cùng em cũng ý thức được vấn đề sao?"

Nhắc tới việc chính, Lệnh Hồ Ly có chút hứng thú: "Được, chờ anh... Anh sẽ đi điều tra mười tám đời gia tộc Nam Cung không sót một chữ cho em."

"Ừ, vậy anh ngủ đi, ngủ dậy làm cho em cũng không muộn."

Dù sao cũng giống nhau nhưng Nguyệt Trì Lạc muốn biết sớm một chút.

Thật ra thì cô và Lệnh Hồ Ly đã quá quen thuộc đến nỗi nói cám ơn sẽ khiến đối phương cảm thấy kiểu cách khách sáo.

Lệnh Hồ ly thở dài, cười trêu chọc: "Sao có thể, cũng bị em đánh thức rồi, sao còn ngủ được nữa. Hơn nữa, nhất định em cũng cần gấp."

Không vội sao có thể sáng sớm đã gọi điện cho hắn?

Chà chà!

Nguyệt Trì Lạc cong khóe miệng: "Thật sự em cũng hơi gấp, nhưng anh không cần vội, em có thể chờ được."

"Được rồi được rồi, chờ anh mười phút."

Nói xong, Lệnh Hồ ly cúp điện thoại.

Nguyệt Trì Lạc cười hài lòng, xoay người vào nhà.

Mở nhạc, pha cà phê, ngồi trên ghế sofa, thân thể nhu nhược giống như không xương nằm trên sô pha, nhấp một ngụm cà phê, nhàn nhã chờ tư liệu của Lệnh Hồ ly.

Nếu như không xảy ra chuyện như vậy không phải cuộc sống của cô rất vừa lòng ư?

Mặc dù nhàm chán, nhưng thực nhàn nhã.... !

Uống một hớp cà phê cuối cùng, mở máy tính, mười ngón tay thon dài tung bay trên bàn phím, tư liệu của Lệnh Hồ Ly đã gửi đến như ngựa vó.

Thời gian vừa vặn đúng mười phút.

Ngón tay dừng lại trên laptop đã siết chặt, Nguyệt Trì Lạc mở tài liệu, đọc nhanh như gió, con ngươi co rút, khẽ cười.

Nam Cung Tĩnh và Nam Cung Huyên đều được gia tộc Nam Cung nhận nuôi, cũng không phải là con cháu của gia tộc Nam Cung.

Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến Nguyệt Trì Lạc mỉm cười.

*****

Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến Nguyệt Trì Lạc mỉm cười.

Tài liệu thể hiện rõ quá trình hai chị em Nam Cung tiếp xúc với Đông Phương Tuyết và hãm hại Nguyệt Trì Lạc.

Thời gian, địa điểm, cũng trình bày vô cùng rõ ràng.

Xem thêm, Nguyệt Trì Lạc mày cau lại, thu lại nụ cười bên khóe miệng, trong mắt hiện vẻ phiền não.

Đạo tặc!

Nam Cung Huyên có biệt danh là thần trộm, tổ chức Quân Tử Đường, mấy năm gần đây đã trộm cắp không ít vật phẩm nổi tiếng, thậm chí cũng từng trộm đồ ở các viện bảo tàng quốc gia, cũng có mấy năm hoành hành trên thế giới.

Nhưng...... Điều này không quan trọng, và đây cũng không phải điều khiến Nguyệt Trì Lạc khó chịu.

Quan trọng là.... . Nam Cung Tĩnh.

Theo ghi chép, ngoài việc Nam Cung Tĩnh là người đứng đầu gia tộc Nam Cung thì không điều tra được tư liệu nào thêm.

Không giống như tư liệu về thân phận của Nam Cung Huyên.

Nguyệt Trì Lạc vẫn không xem thường hai chị em Nam Cung, hôm nay thấy thân phận của Nam Cung Huyên cũng không kinh ngạc.

Điều khiến cô kinh ngạc chính là Nam Cung Tĩnh.

Tại sao phải không điều tra được thân phận của Nam Cung Tĩnh?

Nếu như ngay cả Lệnh Hồ ly cũng không điều tra được, như vậy cô nên tìm ai? Còn lợi hại hơn Lệnh Hồ ly ở phương diện này.

Trong phút chốc, trong đầu thoáng qua điều gì đó, Nguyệt Trì Lạc cầm điện thoại lên, nhanh chóng ấn số điện thoại của Lệnh Hồ Ly.

Bên kia hình như cũng đang chờ điện thoại của cô, vừa mới có tín hiệu, điện thoại đã được kết nối.

Giọng của Lệnh Hồ ly không nhanh không chậm:

"A Trì, có phải em không thấy tư liệu phía dưới? Thấy trước kia có bản ghi chép của cô ta, lần này... không chừng Nam Cung Tĩnh đang muốn chơi chúng ta... Dù sao trước đây cũng có nhiều bản ghi chép như vậy....... ."

"Đợi chút...... Ghi chép gì?"

Nguyệt Trì Lạc cắt ngang, ngón tay trên máy tính cũng nhanh chóng kéo xuống.

Lệnh Hồ ly có chút kinh ngạc: "Tài liệu em chưa xem xong sao? Tờ cuối cùng, tư liệu về Nam Cung Tĩnh.... Có ghi, cô ta từng cướp đoạt đàn ông mấy lần, ừ... đại khái giống như giật chồng em."

Cho nên nói...... đây không phải lần đầu Nam Cung Tĩnh làm kẻ thứ ba?!

Nhưng không ngờ rằng mục tiêu của cô ta lần này lại có thể là đàn ông của Nguyệt Trì Lạc cô!

Nguyệt Trì Lạc lật tới trang cuối, cũng nhìn thấy những tư liệu kia: "Mấy lần cướp chồng? Kiểu đàn ông gì? Cuối cùng thế nào?"

*****

Nguyệt Trì Lạc lật tới trang cuối, cũng nhìn thấy những tư liệu kia: "Mấy lần cướp chồng? Kiểu đàn ông gì? Cuối cùng thế nào?"

Thành công không?

Lệnh Hồ ly hiểu ý:

"Có chừng năm sáu người, dạng người gì cũng có, thành công kiệt xuất, công tử nhà giàu, người nổi danh giới chính trị...... Hồi đi học Nam Cung Tĩnh cũng từng giành giật hot boy, lúc ấy bạn gái của hot boy tự sát, cho nên chuyện này khá nổi tiếng ở trường học........."

"Phía sau những chuyện này đều sử dụng thủ đoạn, tin tức đều bị chặn lại, cho nên ngoại trừ những tin tức bên ngoài, đằng sau đều có người thứ ba chen vào, tin tức bí ẩn vô cùng."

Nguyệt Trì Lạc khẽ nguyền rủa một tiếng, vội vàng hỏi: "Thành công không? Chẳng lẽ lần nào cô ta cũng giật chồng thành công?

Ngón tay gõ gõ lên bàn, có lẽ thành công?

Không thành công sao có thể tiếp tục tranh giành?

Lệnh Hồ ly ở bên đầu dây điện thoại khẽ cười một tiếng, ngay sau đó trêu chọc, 'Xem ra em chẳng biết gì cả, còn tưởng rằng lửa cháy đến nơi rồi. Chẳng lẽ người đàn ông của em không cho em có cảm giác an toàn?"

Hoặc là, em thực sự yêu hắn như vậy?

Thật ra Lệnh Hồ ly biết rõ, nếu như không yêu, Nguyệt Trì Lạc sao có thể đồng ý kết hôn?

Sao có thể bận lòng như thế?

Kết quả như thế, không phải là không cần nói cũng biết sao?

A!

Hắn cười thầm về phía điện thoại, cặp mắt hoa đào xinh đẹp tuyệt trần.

Phía bên kia.

Nguyệt Trì Lạc nghe lời nói của Lệnh Hồ ly, cũng suy nghĩ cẩn thận.

Cảm giác an toàn?

Sự thật cô không hoàn toàn tin tưởng Đông Phương Tuyết, mà bây giờ ngay cả người khác cũng nhận ra?

Nhỏ giọng mắng một câu, cô lạnh giọng: "Anh chưa từng nghe câu "Không tình yêu mãi mãi trường tồn, chỉ có kẻ thứ ba không nỗ lực sao? Em yêu hắn, dĩ nhiên phải để ý."

Không yêu?

Chẳng lẽ quan tâm người chết!

Ngừng lại một chút, Lệnh Hồ ly quay lại đề tài:

"Thành công, năm trong số sáu gia đình bị Nam Cung Tĩnh chia rẽ thành công.... . '

Nguyệt Trì Lạc cười khẽ: "Nói cách khác, vẫn có một đôi chưa bị chia rẽ?"

Lệnh Hồ ly lắc đầu, thở dài nói: "Em đừng cười sớm, mặc dù đôi này chia rẽ không thành công, nhưng càng lúc càng xa, cuối cùng bằng mặt không bằng lòng!"

*****

Lệnh Hồ Ly lắc đầu, thở dài nói: "Em đừng cười sớm, mặc dù đôi này chia rẽ không thành công, nhưng càng lúc càng xa, cuối cùng bằng mặt không bằng lòng!"

Nụ cười nơi khóe miệng Nguyệt Trì Lạc có phần cứng ngắc.

Thoạt nhìn có vẻ hờ hững mà lại cứng ngắc.

Nam Cung Tĩnh, quả nhiên lợi hại!

Đầu kia, Lệnh Hồ Ly hình như không cảm nhận được tâm tình của cô, tiếp tục dùng lời nói đâm vào vết thương của cô:

"A Trì, em cũng biết...... dung mạo của Nam Cung Tĩnh ít ai sánh bằng. Hơn nữa, thân phận, phong cách, trình độ hoạc vấn của cô ta, những thứ này... Đối với đàn ông mà nói, đều là độc dược chết người............"

"Hơn nữa, lúc cô ta cướp người, cứ như theo đuổi chồng, không hề vui đùa giống trò chơi. Mỗi lần cô ta đều công khai theo đuổi.... Mặc dù những người đàn ông cô ta giật thành công đều bị cô ta chà đạp, nhưng lúc cô ta theo đuổi rất thật lòng."

"Người cô ta toan tính theo đuổi, A Trì.... Trên đời không có mấy người đàn ông cự tuyệt được cô ta."

Nguyệt Trì Lạc phiền não vò tóc: "Chẳng lẽ thật sự không có ai có thể cự tuyệt sức hấp dẫn của cô ta sao?"

Đông Phương Tuyết cũng không thể sao?

Có thể sao?

Hắn có thể cự tuyệt sao?

Lệnh Hồ Ly bất đắc dĩ nhún vai: "A Trì, nếu như bây giờ có một người còn đẹp trai hoàn mỹ hơn Đông Phương Tuyết theo đuổi em... em có động lòng không?"

Một người còn đẹp trai hoàn mỹ hơn Đông Phương Tuyết?

Trên thế giới này, còn có người như vậy sao?

Nếu như thật sự có thì sao?

Nguyệt Trì Lạc cau mày, nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: "Không biết."

Không dám cam đoan!

"Em thật đúng là thành thật."

Lệnh Hồ Ly thật ra không biết nói gì, theo như những gì mà hắn hiểu về Nguyệt Trì Lạc, hắn vốn không nghĩ cô sẽ kiên quyết trả lời: không biết.

Không ngờ, đáp án lại là không biết.

Nhưng...... Hắn cười, ác ý nhắc nhở: "Thấy chưa... Ngay cả em cũng không thể đảm bảo có thể động lòng với người đàn ông khác, huống chi là người đàn ông của em!"

Ngay cả mình cũng không thể bảo đảm, có tư cách gì khiến người khác bảo đảm?

"Nhưng.... ."

Nguyệt Trì Lạc kiên quyết nói: "Em vẫn chưa bao giờ gặp người đàn ông hoàn mỹ hơn Đông Phương Tuyết, trong mắt em, nếu Đông Phương Tuyết chỉ đứng thứ hai thì không ai có thể đứng thứ nhất."

*****

Nguyệt Trì Lạc kiên quyết nói: "Em vẫn chưa bao giờ gặp người đàn ông hoàn mỹ hơn Đông Phương Tuyết, trong mắt em, nếu Đông Phương Tuyết chỉ đứng thứ hai thì không ai có thể đứng thứ nhất."

Nói cách khác, trong mắt Nguyệt Trì Lạc cô, hoàn toàn không tồn tại người đàn ông nào hoàn mỹ hơn Đông Phương Tuyết!

Cho nên...... Thật ra thì đáp án vẫn là cự tuyệt.

Lệnh Hồ Ly bật cười.

"Được rồi được rồi, nói chính sự đi."

Quay lại với đống tài liệu trong máy tính, hàng lông mày của Nguyệt Lạc Trì vốn giãn ra, giờ lại cau lại: "Thân phận bí mật của Nam Cung Huyên là thần trộm của Quân Tử Đương, còn Nam Cung Tĩnh? Hơn nữa, cô ta... không điều tra được sao?"

Nói đến chính sự, Lệnh Hồ Ly dằn lại cảm giác muốn trêu chọc.

"Nam Cung Huyên? Thần trộm, À...... Chẳng qua chỉ là một tên trộm mà thôi."

Ngừng lại một chút, hắn dùng giọng dễ nghe nói:

"Hai chị em Nam Cung được vợ chồng Nam Cung nhận nuôi từ hai mươi lăm năm trước. Nhiều năm trước Nam Cung Huyên đã bởi vì một chút hiểu lầm, trong cơn tức giận chạy tới Quân Tử Đường làm đạo tặc. Về phần Nam Cung Tĩnh......"

Giọng nói của Lệnh Hồ Ly có chút phức tạp: "Bốn năm trước Nam Cung Tĩnh đã trở thành người đứng đầu gia tộc Nam Cung, về phần nghề nghiệp, anh điều động tất cả những gì có thể dùng được, điều tra hồ sơ cô ta......."

"Kết quả thế nào?"

Nguyệt Trì Lạc không thế nào ôm hi vọng.

Nếu như tra được, tài liệu sẽ đề cập rõ ràng.

Không đề cập đến...... Tức là?

Quả nhiên, giọng nói Lệnh Hồ Ly trầm xuống: "Không có! Nam Cung Tĩnh không có bất kỳ nghề nghiệp bí mật gì."

Nguyệt Trì Lạc vẫn không thể không cảm thấy chán nản.

Ngay cả vẻ mặt cũng trầm xuống.

"Tái Tái...... Chuyện không đơn giản như vậy, Nam Cung Tĩnh không thể nào trong sạch hơn Nam Cung Huyên, tình hình hiện giờ... E là......"

E là người ta đã đề phòng trước đó!

Lệnh Hồ Ly cũng ý thức được điều này.

Giọng nói của hắn có vẻ buồn bực: "Ừ...... Những tài liệu này thật ra thì vẫn đang điều tra, nhưng người ta lại bảo vệ tin tức bí mật trước chúng ta một bước."

Dứt lời, thở dài: "Có chuẩn bị mà đến, quả nhiên không giống người bình thường."

Nguyệt Trì Lạc nghe nói xong, khóe miệng cười cười: "Hai chị em Nam Cung đều được nhận nuôi, nhà Nam Cung không có con cái sao?"

Gia tộc lớn như vậy, không thể nào không có con cháu!

*****

Gia tộc lớn như vậy, không thể nào không có con cháu!

"Ừ...... Có một, một người con trai...... Nhưng là, trừ tên giả cùng giới tính ra thì không có bất kỳ tài liệu nào. Người này, xuất quỷ nhập thần, dù sao, cũng rất thần bí!"

Xuất quỷ nhập thần?

Thần bí?

Thấy tâm trạng của Lênh Hồ Ly có chút trùng xuống, khóe miệng Nguyệt Trì Lạc cười cười, ác ý cười về phía điện thoại: "Lệnh Hồ Ly, em quá coi trọng anh rồi, thậm chí cái tên cũng không điều tra được, sao anh lại có thể ăn cơm nhiều năm như vậy chứ!"

Quả nhiên, Lệnh Hồ Ly lập tức giơ chân, hung hăng phản bác: " Hắn xuất quỷ nhập thần, ngay cả gia phả cũng chỉ có tên họ? Em đừng coi anh là thần... Không làm gì còn...."

Nguyệt Trì Lạc tiếp tục quở trách: "Chính anh không có tài cán, còn trách ai? Một người thần bí thế nào cũng không thể không có một chút tin tức như không khí vậy chứ?"

Lần này, Lệnh Hồ Ly ngừng lại một chút, mới nói thật nhỏ: "Không phải em cũng vậy sao?'

"Em làm sao?" Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, nghi hoặc.

Lệnh Hồ Ly nói: "Không phải em cũng biến mất hai năm sao? Trong hai năm này không có chút tin tức nào của em cả, cho dù anh có điều bao người đi tìm, cũng không có chút tin tức... A Lạc, hai năm nay, rốt cuộc em đi đâu?"

Rốt cuộc em đi đâu?

Một câu cuối cùng, Lệnh Hồ Ly hỏi cực kỳ nghiêm túc, ngay cả nét mặt thường ngày cũng trở nên nghiêm túc.

Thậm chí...... Mang theo vẻ cô đơn và thương cảm.

Sau hai năm, một thanh niên đẹp trai, đôi mắt hoa đào diễm tuyệt cũng trở nên ảm đảm rất nhiều.

Đôi môi như phấn nhấp nhẹ, mang vẻ tái nhợt.

Cả người thoạt nhìn cô đơn mà cao quý.

Cách điện thoại, Nguyệt Trì Lạc không thấy được cảm giác thương tâm của hắn.

Ngược lại, bởi vì câu hỏi của Lệnh Hồ Ly, khiến cô chú ý tới một điều, thậm chí không nhận ra sự thương cảm trong giọng nói của Lệnh Hồ Ly.

Điều này khiến mặc cô vui mừng hơn chút, mặt mày hớn hởi nói:

"Tái Tái...... Em nghĩ đến vài chuyện, em phải tìm Đông Phương Tuyết xác minh. Về phần thiếu gia trực hệ nhà họ Nam Cung đó, anh tiếp tục tra nhé. Từ chi bên nhà họ Nam Cung......"

*****

"Tái Tái.... Em nghĩ đến vài chuyện, em phải tìm Đông Phương Tuyết để xác minh. Về phần thiếu gia trực hệ nhà họ Nam Cung đó, anh tiếp tục tra nhé. Từ chi bên nhà họ Nam Cung, hoặc bắt tay từ hai chị em nhà Nam Cung, chỉ cần tra được tên thì dễ quá rồi."

"Cứ vậy đi, em cúp máy trước."

Không đợi Lệnh Hồ ly nói gì, Nguyệt Trì Lạc cúp điện thoại.

Thiếu niên bên đầu điện thoại kia nghe thấy tiếng "tút tút" truyền đến chỉ có thể cười khổ.

Cười thê lương mà châm chọc.

----------------

Đông Phương Tuyết đã từng nói chỉ có quan hệ hợp tác với Nam Cung Tĩnh, mà Đông Phương Tuyết kiêu ngạo tuyệt đối không dễ dàng hợp tác với người khác. Như vậy trong lúc này, thêm vào sự đối đãi đặc biệt Đông Phương Tuyết dành cho Nam Cung Tĩnh, nhất định có một vài chuyện cô không biết.

Mà Nam Cung Tĩnh họ Nam Cung, thiếu gia trực hệ nhà Nam Cung biến mất không còn tăm tích, điều này nghĩa là sao?

Nam Cung Huyên, Nam Cung Tĩnh, Nam Cung Dạ!

Nguyệt Trì Lạc có trực giác nhạy bén, trực giác này thường có hiệu quả đặc biệt thời khắc mấu chốt.

Lần này, cô hết lòng tin tưởng rằng cô không nghĩ lầm.

Nhưng chưa có chứng cớ xác thực mà thôi!

Nghĩ ngợi rồi lại nghĩ ngợi.

Công việc bí mật của Nam Cung Huyên là kẻ trộm, mà Nam Cung Dạ là người tu đạo, Nam Cung Tĩnh là người nắm giữ gia tộc Nam Cung. Không điều tra được công việc bí mật của cô ta, như vậy dựa theo sự bất thường này, Nam Cung Tĩnh rất có thể là người tu đạo.

Nếu Nguyệt Trì Lạc không sự đề phòng và nhạy cảm do đã từng làm đặc công, một người bình thường không thể suy đoán như vậy được!

Nghĩ tới đây, Nguyệt Trì Lạc chợt tỉnh táo hẳn ra.

Cô đoán không lầm, nhất định không lầm!

Mặc dù Nguyệt Trì Lạc không làm tổng giác độc Lạc Tinh lâu rồi, người bên trong cũng đã đổi đi đổi lại, nhưng đích thân Nguyệt Trì Lạc đến thì vẫn có người biết thân phận cô, hơn nữa còn cung kính hành lễ với cô.

Lễ tân cũng đổi mấy người rồi.

Lần trước Nguyệt Trì Lạc gọi điện thoại đến, nhân viên lễ tân cũng không thấy người thật, chỉ là một cái tên, dĩ nhiên sẽ không để trong lòng.

*****

Lần trước Nguyệt Trì Lạc gọi điện thoại đến, nhân viên lễ tân cũng không thấy người thật, chỉ là một cái tên, dĩ nhiên sẽ không để trong lòng.

Huống chi, bình thường mấy cô gái trẻ muốn mượn cơ hội bấu víu tổng giám đốc nhiều không đếm không xuể, nhân viên lễ tân nhận kiểu điện thoại này cũng phát ngán, càng thêm khinh thường hạng người này.

Lần này, thấy mọi người cung kính với Nguyệt Trì Lạc như thế, mà Nguyệt Trì Lạc cao quý lại lạnh nhạt, nhân viên lễ tân còn chưa có phản ứng kịp, Nguyệt Trì Lạc đã nhấn số, ung dung mà vào thang máy riêng của tổng giám đốc.

Nhìn bảo vệ không có ý định ngăn cản, mà còn một mực cung kính, nhân viên lễ tân đã cảm thấy kinh ngạc thì bất chợt bị người bên cạnh kéo giật lại.

Cô hơi tức giận, lại nghe người đó khẽ nói: "Đó là tổng giám đốc trước của công ty chúng ta, hiện giờ là phu nhân tổng giám đốc, cổ đông lớn nhất của Lạc Tinh."

"Tổng giám đốc đã kết hôn rồi sao? Sao trước kia không thấy bà chủ tới? Cũng không nghe ai đề cập đến vấn đề này? Hơn nữa...... Chưa từng tham gia bất cứ hoạt động gì của công ty."

Người đó nói thêm: "Cô biết gì chứ? Bà chủ làm vậy là khiêm tốn, hai chữ khiêm tốn cũng không hiểu sao? Không hiểu thì tra Baidu đi.................."

Nhân viên lễ tân không cam lòng cãi lại: "Khiêm tốn, khiêm tốn...... Còn khiếm tốn nữa, tôi thấy sắp ly hôn đến nơi rồi............"

"Phủi phui cái miệng cô! Tổng giám đốc dịu dàng chung tình như thế, bà chủ cao quý xinh đẹp như vậy, ai mà với tới nổi?"

Ngón tay chỉ lên trên, chỉ lên đến nơi cao nhất, có người lại nói tiếp:

"Xinh đẹp? Chẳng lẽ tổng giám đốc Nam Cung không xinh đẹp? Xem vóc người đó đi, khuôn mặt nhỏ bé, chậc chậc...... Đàn ông đều thích ăn vụng, tổng giám đốc để tổng giám đốc Nam Cung qua lại tự do ở công ty mình, dù nói là bởi vì công việc, không biết sau lưng hai người đó lén lút làm gì đâu."

Có người muốn phản bác, nhưng không biết phải phản bác thế nào, đành phải không cam lòng nói: "Về dung mạo, không có ai đẹp bằng tổng giám đốc Đông Phương Tuyết của chúng ta cả...... Chẳng lẽ tổng giám đốc lại coi trọng tổng giám đốc Nam Cung vì bề ngoài ư?"

"Không phải là bởi vì bề ngoài? Chẳng lẽ bởi vì tình cảm?"

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, sau đó yên tĩnh trở lại.

Nguyệt Trì Lạc nhếch khóe miệng, đôi môi đỏ thắm nở nụ cười nhạt.

Mặc dù cô xem thường lời bàn tán của họ, nhưng trong lòng vẫn hơi chú ý tới thái độ Đông Phương Tuyết dành cho Nam Cung Tĩnh.


Crypto.com Exchange

Chương (1-89)