Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 81

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 81
Lửa giận của Đông Phương Tuyết (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Thuần khiết? Trang Nghiêm?"

Hắn cười lạnh nhạt chuyển đi tầm mắt.

Nam Cung Tĩnh cụp mắt xuống, che giấu vẻ thất vọng và phức tạp trong đáy mắt.

"Bách Hợp thực đúng là thuần khiết, trang nghiêm, còn về phần Ngọc Mễ Bách Hợp......"

Từ cuối cô kéo thật dài, mang theo chút hài lòng.

Cô ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt màu hổ phách, khẽ mỉm cười, trên mặt hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt.

"Ý nghĩa của Ngọc Mễ Bách Hợp là —— Dũng cảm cố chấp yêu."

Cố chấp?

Dũng cảm?

Đông Phương Tuyết cười như không cười.

Thang máy dừng ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Ra khỏi thang máy, Đông Phương Tuyết đi thẳng về xe của mình.

Nam Cung Tĩnh đi ở phía sau, chạy chậm đuổi theo: "A Tuyết, không ngại đưa tôi về một đoạn chứ?"

"Xe của cô đâu?" Nhìn lướt qua bãi đậu xe, cũng không thấy xe của Nam Cung Tĩnh.

Đông Phương Tuyết nghi hoặc đưa mắt nhìn về phía Nam Cung Tĩnh.

Nam Cung Tĩnh nhún vai một cái: " A Huyên lái đi rồi."

Nói xong, thẳng tay mở cánh cửa ghế phụ cạnh ghế tài xế, sau đó ngồi xuống.

Đông Phương Tuyết nhìn đồng hồ, đã muộn rồi, hết cách, cũng không thể để mặc Nam Cũng Tĩnh lại nơi này, đành bất đắc dĩ đưa cô về nhà vậy.

Đông Phương Tuyết về đến nhà đã hơn mười một giờ, chậm mất mấy giờ so với bình thường.

Nhìn căn phòng tối đen như mực, hắn nhíu mày.

Mặt khác của Nguyệt Trì Lạc có thể không nói, nhưng lúc ở nhà đều có thói quen để đèn cho hắn.

Hắn cũng đã có thói quen mỗi tối về nhà nhìn thấy ngọn đèn kia, mặc dù gian phong vắng vẻ nhưng được ánh đèn chiếu sáng, sẽ làm hắn cảm thấy ấm áp.

Bởi vì, đó là do Nguyệt Trì Lạc tạo cho hắn.

Cười cười, hắn bật đèn, lại không ngờ nhìn thấy Nguyệt Trì Lạc ngủ trên sofa, bên cạnh cô còn có mẩu thuốc đã cháy phân nửa.

"A Lạc?"

Hắn đóng cửa đi vào, thử thăm dò gọi một tiếng.

Bị ánh sáng đèn trong phòng làm chói mắt, Nguyệt Trì Lạc lấy ta che mắt.

Cô ngủ không được sâu, lúc Đông Phương Tuyết vào đã biết, sao có thể không biết, nhớ tới đủ loại cảm giác đã trải qua, cô có chút luống cuống, không biết nên dùng tâm trạng nào đối mặt với hắn.

*****

Cô ngủ không được sâu, lúc Đông Phương Tuyết vào đã biết, sao có thể không biết, nhớ tới đủ loại cảm giác đã trải qua, cô có chút luống cuống, không biết nên dùng tâm trạng nào đối mặt với hắn.

"Anh... về rồi à..."

Cô khẽ thở nhẹ, giọng rất nhỏ, đoán chừng ngay cả người có thính giác nhạy bén như Đông Phương Tuyết cũng không nghe thấy được.

Quả nhiên.

Đông Phương Tuyết nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh cô.

"A Lạc, sao vậy?"

Hắn gỡ bàn tay che mắt của Nguyệt Trì Lạc ra, trong tay mang theo nhiệt độ ấm áp, cùng với sự lạnh lẽo của bàn tay cô, hai thứ hòa lẫn dịu lại đi nhiều.

Tay của cô, hình như lúc nào cũng lạnh lẽo.

Nhìn cô nhắm chặt mắt, Đông Phương Tuyết càng nhíu chặt chân mày.

Giọng nói cũng trầm xuống một chút.

"Nguyệt Trì Lạc, mở mắt nhìn anh!"

Cường thế, bá đạo.

Không cho người khác kháng cự.

Cái chủ nghĩa nam quyền của hắn, hình như càng ngày càng nghiêm trọng rồi!

Nguyệt Trì Lạc thầm bật cười trong lòng.

Cô run rẩy hàng lông mi dài, đôi mắt nửa khép nửa mở, yên lặng nhìn Đông Phương Tuyết.

Giật giật khóe môi, cười không ra tiếng.

Nhợt nhạt, lành lạnh, mang theo cảm giác vô cùng lạnh lẽo.

Đông Phương Tuyết cả kinh, có chút ngạc nhiên.

"A Lạc, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Thật lâu, hắn đã lâu chưa nhìn thấy cô cười như vậy, dáng vẻ bật cười lạnh nhạt như thế, là bất đắc dĩ.

Cười như vậy khiến trong lòng hắn có chút hốt hoảng!

"A Lạc, đừng dọa anh, có chuyện gì thì nói với anh.... ."

Hắn có chút luống cuống, tay chân vụng về bế cô đặt lên đùi, cánh tay mạnh mẽ ôm ngang eo siết lấy cô thật chặt

Thật chặt, dường như muốn hòa vào nhau.

Cô ôm lại hắn, cánh tay vòng qua hông hắn, đầu tựa trên ngực hắn, lắng nghe nhịp tim hắn đập mạnh mà thở dài thật sâu.

Vừa bất đắc dĩ, vừa tuyệt vọng.

"Em không biết nấu cơm, không dịu dàng, không biết anh thích gì, không thích xã giao, còn oán trách anh không giành thời gian cho em, thường xuyên hoài nghi anh có phải đã yêu người khác rồi không, sợ anh không chịu được sức hấp dẫn của người khác mà phản bội em.... ."

"Đừng nói nữa."

Đông Phương Tuyết không nhịn được mở miệng cắt ngang lời cô: "Những điều này anh hiểu, A Lạc, anh hiểu...."

"Không.... Đông Phương Tuyết, anh không hiểu."

*****

Đông Phương Tuyết không nhịn được mở miệng cắt ngang lời cô: "Những điều này anh hiểu, A Lạc, anh hiểu...."

"Không.... Đông Phương Tuyết, anh không hiểu."

Không hiểu vì sao cô lại ích kỉ như thế, không hiểu vì sao cô cố tình gây sự như thế.

Cũng không hiểu vì sao cô lại bất lực như thế.

Hắn không hiểu.

Hắn còn muốn nói gì nữa, cô khẽ ngẩng đầu, nhìn hắn đang nhíu chặt chân mày, đưa ngón tay đặt ở trên môi hắn, ra dấu im lặng.

"Hãy nghe em nói.... Anh biết không, trước đây em từng làm sát thủ, ngoại trừ giết người, cái gì em cũng không biết làm."

Cô lẳng lặng nói cho hắn bí mật mà cô chưa từng tiết lộ.

Bình tĩnh tựa như đang thảo luận chuyện thời tiết.

Hắn nhìn cô, chân mày nhíu chặt.

"Lúc trước em làm sát thủ, nguyện vọng lớn nhất là trở thành đệ nhất sát thủ để không bị người ta coi thường, không cần đồng minh giúp đỡ đối phó kẻ địch, sau khi đối phó với anh thì ngược lại lo lắng cho anh, không quan tâm tới người khác, không muốn thành công đặt dưới chân người khác. Em không cam lòng, cho nên vẫn luôn cố gắng. Cuối cùng, rốt cuộc em cũng thành công, thành công trở thành đệ nhất sát thủ để người khác chỉ có thể ngước nhìn."

Liều mạng để đổi lấy thành công.

Thì ra lại cảm thấy chán nản!

Nghĩ tới đây, Nguyệt Trì Lạc cười cười.

Cười mỉa mai, không ra tiếng!

Cô cười ai chứ?

Cười chính mình ư?

"Cuối cùng có một ngày, em chán ghét chuyện tối ngày giết người, cảm thấy đệ nhất sát thủ cũng chỉ có thế. Sau đó, em muốn gột rửa, muốn quang minh chính đại, muốn sống cuộc sống của một người bình thường. Nhưng sát thủ thì vẫn là sát thủ, cho dù có gột rửa cũng không sạch, cũng không thể đứng dưới ánh mặt trời."

Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu ngước nhìn Đông Phương Tuyết.

Nhìn biểu cảm bình tĩnh trên khuôn mặt hắn, cô không biết tâm tình của hắn lúc này như thế nào.

Cô thở dài, đơn giản kể lại chuyện ông nội đưa cô về thời cổ đại.

Cô hỏi hắn: "A Tuyết, anh biết em nói gì, hiểu em nói gì không?"

Đông Phương Tuyết thông minh như vậy, làm sao không hiểu?

"Hiểu."

Hắn gật đầu: "Là tham vọng."

Người có tham vọng, lòng tham không đáy.

Không chiếm được cũng phải liều mạng chiếm, chiếm được rồi lại phát hiện thì ra chẳng qua cũng chỉ có thế.

Thì ra cũng chỉ đến thế mà thôi!

Cô nói, là nói tình cảm của bọn họ sao?

Cần gì phải nói vòng vo như vậy, nói thẳng không phải tốt hơn sao?

*****

Cần gì phải nói vòng vo như vậy, nói thẳng không phải tốt hơn sao?

Cần gì chứ!

Đông Phương Tuyết nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng.

Hắn cụp hàng lông mi dài xuống, nhàn nhạn đưa mắt nhìn Nguyệt Trì Lạc, đôi mắt lạnh lẽo màu xám, cặp mắt kia, thâm trầm tựa như hang động không đáy.

Thật sâu, dường như muốn hút linh hồn của người ta vào đó!

Trong lòng Nguyệt Trì Lạc thầm kinh hãi, theo bản năng cụp mắt xuống.

Hắn khẽ cười một tiếng.

Khớp xương ngón tay mở ra, ngón cái và ngón trỏ khép lại, không kiềm chế lực đạo mà cường thế nâng cằm cô lên.

Cô bị buộc phải ngẩng đầu, cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt hắn.

Trước mặt hắn, cô quên mất bản lãnh của mình là có thể tùy lúc tránh tiếp xúc với hắn.

Càng không giống như lúc này buộc mình phải chống lại hắn.

Chỉ là, cô không phải dạng người trốn tránh.

Mặc kệ là tốt hay xấu, trốn hay không trốn, cuối cùng kết quả vẫn là trốn không thoát.

Cô theo bản năng muốn tránh động tác của Đông Phương Tuyết, nhưng nhìn trong mắt hắn hiện lên một tia tàn khốc thì không thể dời mắt được.

Hắn tăng sức lực nơi đầu ngón tay, lạnh lùng bật cười.

"Nguyệt Trì Lạc, em muốn nói gì? Nói Đông Phương Tuyết anh lấy được em, một thời gian đã chán, lại phát hiện thì ra em chẳng qua cũng chỉ như thế sao?"

Ở với nhau lâu như vậy, Đông Phương Tuyết phát hiện, thì ra là Nguyệt Trì Lạc cũng là kiểu người làm mình làm mẩy.

Không thể phủ nhận, cô không giống mẫu người hoàn mỹ trong tưởng tượng của hắn.

Nhưng người hắn muốn, tới bây giờ không phải là hoàn mỹ!

Cô không nói lời nào chỉ rũ mi mắt, khẽ cắn cánh môi xem ra có chút điềm đạm đáng yêu.

Hắn cho rằng cô có thể nói rõ ràng ra, nhưng đến lúc hắn muốn nói thì cô lại bắt đầu trốn tránh.

Ánh mắt giữa cặp lông mày chợt lóe lên, hốt hoảng cùng tình nồng ý mật hoàn toàn biến mất, giọng nói lạnh nhạt không có cảm tình: "Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết anh nếu muốn có phụ nữ khác cũng sẽ quang minh chính đại mà làm, em mau thu hồi cái suy nghĩ vớ vẩn của mình lại. Phản bội? Em cho là Đông Phương Tuyết anh có thể tùy tiện lên giường với một người phụ nữ không có cảm tình sao? Vậy thì... Em quá coi thường anh rồi."

*****

"Phản bội? Em cho rằng Đông Phương Tuyết anh có thể tùy tiện lên giường với một người phụ nữ mà anh không có cảm tình sao? Vậy thì... Em quá coi thường anh rồi."

"Ý của anh là......"

Nguyệt Trì Lạc đột nhiên ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tuyết, đôi mắt đen nhánh lộ vẻ u tối, dưới ánh đèn đôi mắt đó không phải màu đen bình thường mà lại mang mấy phần thăm thẳm tĩnh mịch.

Con ngươi Đông Phương Tuyết chợt lóe lên, đang muốn nhìn kỹ nhưng lại chỉ thấy màu đen bao la, bát ngát, đôi mắt giống như chấm nhỏ trong màn đen thăm thẳm.

Cô nhếch môi, lộ ra hàm răng nhỏ trắng bóng, cười hờ hững.

Cô cất giọng lạnh lùng."Đông Phương Tuyết, anh và người khác lên giường còn có điều kiện tiên quyết là xây dựng mặt tình cảm nữa hay sao?"

Đông Phương Tuyết hừ lạnh: "Nguyệt Trì Lạc, em ngốc sao? Không có tình cảm sao anh lại có thể lên giường cùng em?"

Đông Phương Tuyết nghĩ đơn giản.

Nếu hắn không có tình cảm với người đó, nhất định không tùy tiện lên giường với đối phương.

Nhưng mà chính vì điều này, Nguyệt Trì Lạc lại cảm thấy đau buồn hơn.

Có được tình cảm của Đông Phương Tuyết cũng không phải dễ dàng, nhưng tình cảm của hắn đối với Nam Cung Tĩnh thì sao?

Không có tình cảm ư?

Không có tình cảm sao lại đối xử đặc biệt với cô ta như vậy?

Cô cười lạnh, nói những lời muốn gây sự: "Vậy anh và Nam Cung Tĩnh có quan hệ gì? Anh đối xử đặc biệt với cô ta như thế, cũng là có tình cảm sao? Vì có tình cảm mới cùng cô ấy lên giường sao?"

Hắn nhìn vẻ mặt kích động của cô, đưa tay giữ chặt cằm cô, cười lạnh: "Nam Cung Tĩnh? Có liên quan gì tới Nam Cung Tĩnh? Nguyệt Trì Lạc, em có thể bình tĩnh một chút được không? Vẻ lãnh đạm ngày trước của em đâu rồi? Sự tin tưởng của em đâu rồi? Em có thể đừng nghi ngờ vớ vẩn như thế được không?"

Bàn tay giữ cằm cô siết chặt thêm: "Anh có thể vì em cố tình gây sự mà giải thích lần một, lần hai, lần ba, nhưng Nguyệt Trì Lạc, em biết không, anh là đàn ông, chỉ là một người đàn ông bình thường, đừng xem anh là thần thánh, anh sẽ cảm thấy mệt mỏi, sẽ mệt mỏi vì em cố tình gây sự, sẽ chán ghét vì cảm giác không tín tưởng của em."

"Không một ai muốn sau khi tan việc về nhà, đối mặt với mình lại là vẻ mặt mẹ kế như vậy, Nguyệt Trì Lạc.... Em đủ chưa?"

Đủ chưa?

Cô mím chặt đôi môi mọng tái nhợt, hàng lông mi thon dài khẽ run lên vì câu này của hắn.

*****

Cô mím chặt đôi môi mọng tái nhợt, hàng lông mi thon dài khẽ run lên vì câu này của hắn.

Hắn dám hỏi cô đủ chưa?

Đủ chưa?

Đủ rồi đủ rồi, thật sự đủ rồi!

Cô biết bây giờ mình như bệnh nhân tâm thần, chỉ cần một chút sai lầm của hắn cũng phát điên.

Cô biết cô không nên nghi ngờ như vậy, cô biết cứ như vậy chỉ khiến hắn bực bội hơn.

Nhưng...... Làm thế nào đây?

Cô không khống chế được mình!

Cô không khống chế được sự xấu xa trong lòng mình!

Không kiềm chế được sự thay đổi trong bản thân mình!

Cô đang ép hắn, cô biết cô đang ép hắn, nhưng cô không khắc chế được mình, cô chỉ có thể tìm kiếm sự an ủi lòng mình trong sự an ủi và lửa giận của hắn.

Cô lại bắt đầu như vậy từ lúc nào?

Hình như là, từ lúc Nam Cung Huyên tìm tới cô?

Nghĩ tới đây, cô giật mình, ánh mắt hiện vẻ hoảng hốt, ngay sau đó lại thoáng qua sát khí phảng phất.

Hắn lại gần cô, thấy vẻ hoảng hốt trong mắt cô thì vẻ mặt phức tạp, giọng nói lành lạnh: "Em ép anh phải ra đi.... . Nguyệt Trì Lạc, em muốn ép anh phải ra đi sao? Đây là mục đích của em sao? Là suy nghĩ trong lòng em sao?"

"Ép anh đi?"

Cô kinh ngạc, trừng lớn mắt, giọng nói run rẩy: "Em không có, em không ép anh đi!"

"Em làm như vậy không phải là đang ép anh đi sao?"

Cô lớn tiếng phủ nhận: "Em không có!"

Hắn nở nụ cười, tay giữ lấy cằm cô, tay kia duỗi ra, siết chặt lấy hông của cô, ôm cô vào trong ngực.

Cô mệt lả xụi lơ trên người hắn.

Đôi mắt dưới hàng mi vừa yếu ớt, vừa cứng cỏi.

Cuối cùng chạm tới giới hạn, lại chết tiệt cứ hết lần này đến lần khác khiến hắn động lòng.

"A Lạc......"

Cằm của hắn đặt trên đỉnh đầu cô, kề sát mái tóc, nhẹ nhàng ma sát.

"A Tuyết, anh có mệt không?"

Cô tựa vào người hắn, mắt khép hờ, dường như mệt mỏi vô cùng.

Động tác của hắn hơi dừng lại, sau đó khẽ lên tiếng: "Mệt mỏi."

Bởi vì lời này của hắn mà ngón tay cô khẽ run lên.

"Anh mệt mỏi rồi."

Dường như đã biết câu trả lời của hắn, cô không giãy dụa, cũng không có phản ứng gì khác, chỉ cười nhẹ nhàng nhưng còn khó coi hơn khóc.

*****

Dường như đã biết câu trả lời của hắn, cô không giãy dụa, cũng không có phản ứng gì khác, chỉ cười nhẹ nhàng nhưng còn khó coi hơn khóc.

Thật ra thì bọn họ, ai mà không mệt mỏi?

Dù cô có suy tính thiệt hơn, hay là hắn cũng vô cùng mệt mỏi.

Hai người giày vò lẫn nhau trong tình yêu, đều mệt mỏi!

Trái tim mệt mỏi, mà thân thể cũng mệt mỏi!

"Nguyệt Trì Lạc, em nghe kĩ cho anh.... ."

Cánh tay của hắn siết thật chặt, giọng nói kiên nghị như đao, không để cho cô né tránh, từng chữ từng chữ truyền đến tai cô, từ trong tai truyền vào đáy lòng, đánh trúng trái tim yếu đuối của cô.

"Nguyệt Trì Lạc, cho dù em mệt mỏi, anh cũng mệt mỏi, nhưng cả đời này, cho dù có chết, chúng ta cũng chỉ có thể chết chung một chỗ với nhau!"

Bất kể yêu hay không, mệt hay không.

Cả đời này, Nguyệt Trì Lạc cho dù chết, cũng chỉ có thể chết chung một chỗ với Đông Phương Tuyết.

Cả đời này, dù họ ở đâu, họ luôn là của nhau.

Cô và hắn bên nhau, và cũng chỉ có thể ở bên hắn!

Cho dù tình yêu không còn mãnh liệt nhưng họ là xương cốt của nhau, là máu của nhau, đã khắc sâu vào xương tủy lẫn nhau, cho dù có chết, cũng chỉ có thể chết chung với nhau.

Không ai có thể chia cắt họ!

"Nguyệt Trì Lạc, em nghe đây, kể cả cái chết cũng không thể chia cắt chúng ta."

Không yêu thì sao?

Chết thì sao?

Không thứ gì có thể chia cắt họ.

Không thứ gì có thể!

"Đông Phương Tuyết, anh.... . có yêu em không?"

Ngay cả chết, anh cũng chỉ mong chết cùng em, sao có thể không yêu em!

Sao có thể không yêu?

Hắn ngẩn người, ngay sau đó, cười nhẹ một tiếng, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, mắt khép hờ, đôi mắt màu xám đẹp đẽ vô cùng, lộ vẻ yêu thương vô vàn: "Đồ ngốc!"

Hắn không nói yêu, làm sao cô biết?

Hàng mi dày rũ xuống, che giấu vẻ phức tạp trong mắt.

Cô ngẩng đầu, dằn lại cảm xúc trong mắt, để lại vẻ không cam lòng và uất ức."

Nhìn thẳng vào mắt hắn, cô vẫn chưa có ý định từ bỏ, hỏi lại lần nữa:

"Đông Phương Tuyết, anh có yêu em không?"

"Đồ ngốc." Vẫn cưng chiều như cũ, nụ cười trên môi hắn càng nồng đậm.

Cô lại cảm thấy thất vọng.

Cực kỳ, cực kỳ thất vọng.

*****

Cô lại cảm thấy thất vọng.

Cực kỳ, cực kỳ thất vọng.

Đông Phương Tuyết, tại sao, có phải anh không muốn nói yêu em?

Tại sao tại sao?

Tại sao?

Cô vô thức cụp mắt, lẩm bẩm một mình: "Anh không yêu em sao.... Anh quả nhiên.... . yêu người khác............."

Hắn quả nhiên không yêu cô!

Nếu yêu, vì sao không muốn nói yêu?

Hắn không yêu cô.

Hắn đã không còn yêu cô!

Trong đầu Nguyệt Trì Lạc, chỉ còn vang vọng câu nói này.

Hắn không yêu cô..................

Nghĩ tới khả năng này, cô đột nhiên cảm thấy đau lòng, đau như sắp chết đến nơi.

Cảm giác này khiến cô cảm thấy khó thở, cô hít thở từng hơi, cảm thấy máu trong người như đang chảy ngược.

Tại sao hắn có thể, tại sao có thể?

Tại sao có thể yêu người khác?

Tại sao có thể?

"Đông Phương Tuyết......"

Cô không để móng tay, nhưng lúc này móng tay ngắn ngủn lại đâm sâu vào tay Đông Phương Tuyết.

Đông Phương Tuyết chau mày lại, không để ý đến cơn đau trên tay.

Hắn không thể lý giải hành động của cô.

Hoàn toàn không thể!

"Có phải anh đã yêu người khác rồi không? Anh không còn yêu em nữa rồi, phải không?.......... . Phải không?"

Câu hỏi cuối cùng, giọng nói của cô dường như đang khóc.

Đông Phương Tuyết cảm thấy Nguyệt Trì Lạc như vậy rất không bình thường.

Nhưng mà, không bình thường ở đâu thì hắn lại không thể nói ra.

Hắn nhíu mày lại.

Nhìn bộ mặt hoảng hốt luống cuống của cô, hắn cảm thấy không thể giải thích được.

Yêu, chẳng nhẽ nhất định phải nói ra sao?

Sao hắn có thể không yêu cô chứ?

Nếu như hắn không yêu cô, sao có thể dỗ dành cô như vậy?

Hắn là người ích kỷ, nếu không phải bởi vì yêu, ai có thể trói buộc được hắn?

Ai có thể?

"Đồ ngốc, anh sao có thể... không yêu em?"

Ở bên cô, mệt mỏi cũng được, khổ rồi lại thôi, nói cho cùng, cũng chỉ là do hắn tự chuốc lấy.

Bởi vì, hắn bằng lòng!

"Anh yêu em?"

Cô cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt tràn đầy khổ sở: "Anh nói anh yêu em? Đông Phương Tuyết...... Anh thật sự yêu em ư?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)