Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 82

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 82
Đông Phương Tuyết, anh xong rồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cô cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt tràn đầy khổ sở: "Anh nói anh yêu em? Đông Phương Tuyết...... Anh thật sự yêu em ư?"

Thật sự... Yêu em ư?

Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi cô, hắn gật đầu không chút do dự: "Ngốc, đương nhiên là anh yêu em!"

"Nhưng tại sao, em lại cảm thấy anh không còn yêu em?"

Ngoại trừ chủ nghĩa nam quyền của hắn, cô đã không còn cảm nhận được tình yêu của hắn nữa.

Hắn thật sự vẫn yêu cô ư?

Hay cô ngốc nghếch?

Hay là, hắn đang lừa cô?

Nhưng Đông Phương Tuyết sẽ lừa cô sao?

Cô biết, hắn không phải là người nói dóc, hắn thật sự còn yêu cô chứ?

Nhưng mà tình yêu này vì những nghi ngờ tiếp diễn khiến hắn mệt mỏi, mà từ từ phai nhạt.

Tình yêu từ từ phai nhạt.

Nghiêm trọng nhất là cảm giác xa lạ, hoặc không có tình cảm mãnh liệt.

Tình yêu của cô và hắn, sớm muộn cũng sẽ có ngày bị hủy hoại trên tay cô.

Nhất định!

"Em cảm thấy trực giác của em đúng mấy lần rồi?"

Nhớ tới mấy ngày gần đây cô hay cố tình gây sự, hắn nhìn cô, cười bất đắc dĩ:

"A Lạc, cảm giác của em đúng được mấy lần rồi? Đây chính là cảm giác thực sự của em sao? Em một mực hoài nghi anh, em cảm thấy như vậy đúng không? Em có nghĩ rằng, như vậy sẽ chỉ khiến anh càng chạy xa, chỉ đẩy anh vào lòng người khác."

Có lẽ cô chỉ trúng kế của người khác.

"A Lạc.... ."

Hắn nhìn cô, thận trọng hỏi: "Có phải đã có ai nói gì với em không?"

Nếu như không phải là người nào đó nói gì với Nguyệt Trì Lạc, cô sao có thể nghi ngờ như thế?

Quá quan tâm chắc hẳn sẽ rối loạn.

Hắn có thể nhận ra những cảm xúc này của cô, nhưng lại hoàn toàn không thể hiểu được.

Nguyệt Trì Lạc bị hắn hỏi làm cho ngẩn ngơ.

Ai nói gì với cô?

Nam Cung Huyên nói với cô, rồi Nam Cung Tĩnh cũng tới tìm cô!

Hơn nữa, cô còn tận mắt nhìn thấy....

Những thứ này, chẳng lẽ còn chưa đủ?

Vậy thì phải thế nào mới đủ?

Thật sự còn phải bắt gian tại giường mới được coi là ngoại tình sao?

Ngoại tình trong tâm tưởng đáng buồn hơn ngoại tình thể xác, càng khiến cho người ta cảm thấy thất vọng.

"Không đâu, là em suy nghĩ nhiều thôi." Ý thức được sai lầm của mình, cô lắc đầu phủ định, cười gượng.

*****

"Không đâu, là em suy nghĩ nhiều thôi." Ý thức được sai lầm của mình, cô lắc đầu phủ định, cười gượng.

Cho dù có vấn đề, cô cũng nên tỉnh táo lại trước đã.

Huống chi, cũng không có chứng cớ chứng minh Đông Phương Tuyết đã ngoại tình.

Hơn nữa..................

Nghĩ lại thì, vừa rồi tâm trạng của mình cũng bất thường.

Những cảm xúc nóng nảy kia, không thể khống chế kia đã khiến cô quên mất nhiều thứ.

Hơn nữa Đông Phương Tuyết thoáng nhắc tới một điều càng làm sáng tỏ suy nghĩ của cô.

Cô nghĩ, lần này cô thật sự đã gặp phải đối thủ.

Chị em nhà Nam Cung khiến cô lại có kích động muốn giết người!

Cô nhất định sẽ khiến họ phải trả giá!

Thấy cô ngẩn ngơ, tinh thần hoảng hốt, Đông Phương Tuyết thở dài bất đắc dĩ, cúi đầu hôn lên môi cô.

Cô hơi ngẩn ra, đôi mắt say mê nhìn hắn.

Chắc hẳn hắn vẫn còn yêu cô.

Bởi vì chỉ yêu một người, hắn mới có thể bằng lòng hôn cô, hơn nữa còn hôn say đắm.

Hàng mi khép hờ, cô chìm đắm trong nụ hôn của họ, cánh môi màu hồng lành lạnh hôn trả hắn.

Hắn khéo léo đưa lưỡi vào, mạnh mẽ mà dịu dàng chiếm đoạt miệng cô.

Hết sức mạnh mẽ, hết sức dịu dàng, dường như muốn hút lấy cả người cô.

Cô nghịch ngợm đưa đầu lưỡi ra liếm liếm.

Hắn càng chậm lại, càng dịu dàng hơn nữa.

Ai cũng nói hôn sẽ dấy lên dục vọng, nhìn thì biết, ham muốn của họ mãnh liệt như thế!

Mãnh liệt đến mức Nguyệt Trì Lạc cảm thấy hắn thật sự rất cần cô!

Cảm giác này thật sự tuyệt diệu!

Răng môi dây dưa, Đông Phương Tuyết thì thầm nơi đầu lưỡi:

"Anh nghĩ em quá rảnh rỗi mới có thể suy nghĩ lung tung... A Lạc, chúng ta sinh con đi, anh muốn có một đứa con mang trong mình huyết mạch của chúng ta."

Đứa bé mang huyết mạch của họ, kết tinh tình yêu của họ.

Có lẽ có con rồi, cô sẽ không suy nghĩ lung tung cả ngày nữa.

Lại nói, hắn thật sự muốn có con với cô, đứa bé của họ.

Nghĩ đến đứa bé có huyết mạch của cô và hắn, hắn đã cảm thấy toàn thân hưng phấn hẳn lên.

Dục vọng bụng dưới đột nhiên tăng vọt, vật nóng rực cọ xát thân thể mềm mại của cô.

*****

Nghĩ đến đứa bé có huyết mạch của cô và hắn, hắn đã cảm thấy toàn thân hưng phấn hẳn lên.

Dục vọng bụng dưới đột nhiên tăng vọt, vật nóng rực cọ xát thân thể mềm mại của cô.

Lối vào đã hơi ướt át, hắn nhẹ ma sát, cố tình trêu chọc khơi lên dục vọng của cô.

Cô đáp lại, bụng dưới bỗng trống rỗng khiến cô không thể chờ đợi.

Có lẽ ở bên nhau đã lâu nên hai người đã quen thuộc cơ thể của nhau, hiểu rõ từng cái bớt trên người nhau, trần trụi như thế, đã không còn sự ngượng ngùng thuở đầu.

Cảm giác như tay trái nắm lấy tay phải.

Nguyệt Trì Lạc 囧 rồi lại 囧.

Bởi vì cảm giác này khiến cô không biết phải làm sao.

Nhưng, vậy thì sao?

Cho dù chỉ là tay trái và tay phải, nhưng họ thân thiết không thể chia lìa, không phải sao?

"Bảo bối, đừng phân tâm."

Môi lưỡi dây dưa, Nguyệt Trì Lạc còn đang ngẩn người Đông Phương Tuyết đã hừ hừ bày tỏ bất mãn, khẽ mở miệng hôn cô mãnh liệt hơn.

Bàn tay xương xương lần xuống bụng dưới của cô, đến điểm mẫn cảm thì xấu xa mơn trớn.

Cô bị đau nhưng bởi vì khoái cảm nơi bụng dưới mà rên rỉ ra tiếng.

Nhìn cô trầm luân, hắn cười mị hoặc, hai hàng mày vì điều này mà kiều diễm hơn mấy phần.

Thật là tuyệt sắc trần gian!

"Thích không? A Lạc, nói anh nghe.... Thích không.... ."

Hắn cười, gương mặt ửng hồng mê hoặc lòng người.

Nguyệt Trị Lạc không thể nào chống cự được nụ cười của Đông Phương Tuyết, ngoan ngoãn gật đầu:

"Ừ...... Thích.... ."

Đông Phương Tuyết hài lòng nhếch miệng, kéo hai chân cô ra, thẳng người đi vào.

Sắc mặc Nguyệt Trì Lạc ửng hồng, đôi mắt quyến rũ như tơ, hai chân xinh đẹp quấn lấy thân hắn, tiếp nhận sức lực cuồng dã của hắn.

Dường như ngây dại, cô hôn lên hai điểm trước ngực hắn, bắt chước ánh mắt của hắn, nghịch ngợm cười một tiếng, nhìn thân thể hắn căng ra, nghe tiếng thở dốc nặng nề của hắn, cô cố tình vươn đầu lưỡi liếm.... .

Đông Phương Tuyết nheo mắt lại, giọng nói khiêu gợi làm cho người ta tê dại từ đầu tới chân: "Nguyệt Trì Lạc, em càng ngày càng biết cách chỉnh anh rồi......"

*****

Đông Phương Tuyết nheo mắt lại, giọng nói khêu gợi làm cho người ta tê dại từ đầu tới chân: "Nguyệt Trì Lạc, em càng ngày càng biết cách chỉnh anh rồi............"

Nguyệt Trì Lạc nhếch cánh môi đỏ mọng, lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý lời hắn.

Không muốn suy nghĩ gì nữa.

Ở bên hắn lâu như vậy, người cùng hắn đi qua những năm tháng xưa, là ai? Là ai?

Ngoại trừ cô vẫn là cô!

"Ngoại trừ em ra...... A.... Còn có ai...." Nguyệt Trì Lạc lên án hắn, giọng nói lại ngọt ngào như nước.

"A Lạc......"

Đông Phương Tuyết tăng sức đụng chạm, cụp mắt nhìn gương mặt ửng hồng của cô, cong khóe môi mỏng, đôi mắt màu xám như màn đêm sâu thẳm tĩnh mịch lại mang tình nồng ý đượm.

Hắn nói mạch lạc rõ ràng, nhưng động tác vẫn xấu xa lại vô tội như vậy.

"Nếu em đã hiểu rõ anh như vậy, tại sao, chính em cũng không tin."

"Từng chỗ trên người anh, thậm chí ngay cả chỗ riêng tư nhất.... ."

Hắn cầm tay Nguyệt Trì Lạc lên, đưa tới nơi thân mật nhất của hai người, bàn tay hơi chai của hắn dẫn lối cho bàn tay mềm mại của cô, chạm vào nơi cứng rắn đó.

Nhìn đôi mắt e lệ né tránh, cánh môi hồng phấn xinh đẹp của cô, Đông Phương Tuyết khẽ mỉm cười, khuôn mặt tuyệt mỹ, xấu xa lại dịu dàng.

"A Lạc, em chạm vào thử xem, chạm vào đi, chỗ này.... Chỗ này, và cả chỗ này, chỉ có hai người chúng ta biết, chúng ta thân mật như vậy, em hiểu anh... hiểu rõ anh như vậy.... Tại sao còn có thể nghi ngờ anh... Không tin chính mình!"

"Hai người chúng ta, mới là những người thân thiết nhất trên thế gian."

Nói xong, Nguyệt Trì Lạc liền giật mình nhìn gương mặt Đông Phương Tuyết như đanh lại, mang theo chút tức giận, không chút lưu tình ra sức tiến vào.

Động tác của Đông Phương Tuyết mạnh mẽ, khiến cô đau đớn nhưng lại mang theo khoái cảm trí mạng. Nguyệt Trì Lạc lớn tiếng rên rỉ không ngừng, nhìn gương mặt tà mị lại tức giận của hắn, có chút ảo não cắn cánh môi.

Tay của cô vẫn đặt trên vật cứng rắn của hắn, nóng bỏng như thế, khiến gò má cô ửng hồng theo.

Da thịt toàn thân cũng nhiềm màu hồng nhàn nhạt.

Nhìn động tác của hắn cuồng dã như thế, Nguyệt Trì Lạc vô thức nắm vật trong tay thật chặt.

*****

Nhìn động tác của hắn cuồng dã như thế, Nguyệt Trì Lạc vô thức nắm vật trong tay thật chặt.

Đông Phương Tuyết khẽ hít khí lạnh, khoái cảm như sóng biển ấp tới, cảm giác tê dại truyền tới từ hông khiến hắn thẳng lưng.

Đôi chân ngọc của Nguyệt Trì Lạc quấn chặt quanh hông hắn, liên tục cọ xát, động tác mãnh liệt nhưng không hề mất đi sự dịu dàng. Cô xinh đẹp nghênh đón, thân thể co rút lại, cao trào dâng lên, hắn đưa toàn bộ tinh hoa vào nơi nơi ẩm ướt của cô.

"A Tuyết, hôn em."

Nguyệt Trì Lạc bám vào người Đông Phương Tuyết, nhìn hắn nhíu mày, gương mặt ửng đỏ, cánh môi kiều diễm, nũng nịu thút thít nói.

Đôi mắt xám của Đông Phương Tuyết sáng lên, lại bùng lên ngọn lửa dục vọng.

Nghe cô làm nũng tựa như nỉ non, hắn cười thỏa mãn.

Khoái cảm dâng lên, linh hồn như thiêu đốt.

Những thứ rắc rối buồn bực trước kia, vấn đề tin tưởng hay không, lúc này đều rơi vào quên lãng.

Có lẽ, đêm càng khuya mới càng cảm nhận được nhau?

Hiểu lầm được tháo gỡ, thửa thách qua đi mới có thể nghênh đón hạnh phúc lớn hơn?

Tựa như sau cơn mưa, bầu trời mới có cầu vồng xinh đẹp, không phải sao?

Họ đưa triền miên đến đỉnh điểm, trong đêm đen, cảnh tượng dây dưa kiều diễm, hút lấy mật ngọt của nhau.

Móng tay bấm sâu xuống sống lưng, cọ xát mạnh mẽ, thân thể đầy mồ hôi, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt kiều diễm, tất cẩ đều vô cùng ướt át.

Toàn thân xinh đẹp, da thịt chạm nhau, chuyển động nguyên thủy nhất tạo nên cảnh tượng vô cùng tươi đẹp.

---------

Ngoài cửa sổ, ánh sáng như tắm, ánh trăng như nước.

Biệt thự Nam Cung nằm ngoài vùng ngoại ô lúc này thắp đèn sáng rõ, nhưng tòa nhà cao sang như vậy lại không che giấu được không khí ngột ngạt bên trong.

Giọng nam vang lên chậm rãi, mang theo áp lực trí mạng.

Từng chữ từng câu như thể tiếng búa tạ đập vào tim, khiến cho người ta hồn hết vía, run sợ trong lòng.

"Tại sao đi trêu chọc hắn?"

Người đàn ông ngồi ở vị trí cao nhất, áo choàng trắng không nhiễm bụi, gương mặt như tuyết, dung nhập với ngọn lửa nóng bỏng. Vậy mà tư thế mờ ảo như vậy lại không giấu được hào quang tản ra khắp người, khiến người ta không thể không thần phục quỳ xuống.

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)