Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 80

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 80
Lửa giận của Đông Phương Tuyết
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nguyệt Trì Lạc kéo kéo tay áo hắn, cười trêu nói: "Tái Tái? Tái Tái?"

Đây là tên thường gọi của hắn, Nguyệt Trì Lạc cũng đã từng nghe.

Chỉ là chưa từng gọi qua, thậm chí còn từng chê cười hắn.

Lệnh Hồ Ly khẽ hừ môt tiếng, đường cong trên mặt hình như vì cách xưng hô này từ miệng Nguyệt Trì Lạc mà thả lỏng một chút, nhưng nhìn vào dù thế nào cũng vẫn nhận ra là hắn đang mím chặt môi kiềm chế.

Gò má hoàn mỹ, từ góc độ của Nguyệt Trì Lạc nhìn sang, bén nhọn giống như lưỡi dao, lộ ra sắc bén cùng máu tanh.

Hình như hắn cũng không vui vẻ.

Nguyệt Trì Lạc nghĩ, Dư Nhã Nhã, ngoài miệng Lệnh Hồ Ly nói không quan tâm, nói không tham gia hôn lễ, nhưng trong lòng đại khái vẫn là để ý, nếu không, tâm tình của hắn cũng không tệ như thế này.

Như lơ đãng cô mở miệng hỏi: " Tái Tái, anh đang bận tâm đến cô ấy đúng không?"

Nếu không thèm bận tâm thì sao phải tức giận?

Họ đều như vậy, đã sớm qua cái tuổi vì người khác mà tức giận, hoặc có thể nói, thời điểm như vậy họ chưa từng trải qua.

"Bận tâm?"

Lệnh Hồ Ly nhếch miệng, có chút mùi vị giễu cợt, nhưng không biết là giễu cợt mình hay người khác.

Khóe miệng mơ hồ nhếch lên lộ ra chút vô vị.

Hắn Nguyệt Trì Lạc bằng đôi mắt hoa đào nặng trĩu, hình như đang đè nén cuồng phong bão táp nhưng chỉ trong giây lát đôi mắt ấy lại như chẳng có gì.

Hình như, những thứ cuồng phong bão táp kia chỉ là ảo giác.

Nguyệt Trì Lạc sững sờ, nhếch miệng cười.

Coi như cô nhạy cảm, có phải cảm giác sai lầm hay không, sao lại không rõ ràng như vậy?

Lệnh Hồ Ly dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói: "A Lạc, bận tâm và yêu, cũng không phải là lý do khiến chúng ta không chút kiêng kỵ!"

Yêu, thì thế nào?

Yêu, là có thể ỷ thế làm bậy sao?

Không!

Không thể!

Lúc nói lời này, hắn nhìn Nguyệt Trì Lạc, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô, Nguyệt Trì Lạc bị lới nói sắc bén đó làm cho sững người, một lúc sau toàn thân cô lại sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt, loại cảm giác này khiến cô không dám đối mặt với hắn.

Yêu, không phải là lý do khiến người khác không chút kiêng kỵ.

*****

Yêu, không phải là lý do khiến người khác không chút kiêng kỵ.

Những lời này, đột nhiên khắc sâu trong lòng Nguyệt Trì Lạc, khiến trong lòng cô sinh ra một loại cảm giác phức tạp.

Cô nhớ đến Đông Phương Tuyết, nhớ lại lúc cô và Đông Phương Tuyết bị kẹp giữa một bên là tình cảm chân thành tha thiết, một bên là hoài nghi rồi lại mang theo tín nhiệm, giữ vững niềm tin cùng cố chấp và kiêu ngạo, một thứ tình cảm phức tạp.

Trong nháy mắt, trong lòng bách chuyển thiên hồi.

Cô mở mắt nhưng không nhìn vào cặp mắt đen trầm buồn của hắn, cụp mi mắt che giấu vẻ phức tạp trong mắt: "Yêu không phải là lý do khiến người ta không chút kiêng kỵ, nhưng mà Tái Tái, có vài người, bởi vì yêu thật sự, bởi vì yêu mà thay đổi."

Nhất là, chẳng hạn như cô.

Trước kia cô không biết yêu, không hiểu thế nào là tình.

Nhưng bây giờ cô đã hiểu thế nào là yêu, bởi vì yêu mà uất ức, bởi vì yêu mà hiểu thế nào là đau, thế nào là hận, thế nào là si, là oán.

Cho dù tình yêu làm cho người ta khổ sở, sinh ra rất nhiều cảm xúc chua xót chưa từng có trong quá khứ, nhưng Nguyệt Trì Lạc một chút cũng không hối hận.

Bởi vì có loại tâm tình này, cô thay đổi thật sự!

Tuyệt vọng lớn nhất là chết lặng.

Nguyệt Trì Lạc rất may mắn, cả đời này, cô còn có thể nhận thức được cảm giác yêu, hận, giận, si của một người bình thường.

Chợt ngẩng đầu, Nguyệt Trì Lạc nhìn thẳng vào cặp mắt như đá quý của Lệnh Hồ Ly, âm thanh nhàn nhạt tràn đầy quyết tâm: "Lệnh Hồ Ly, em không hối hận!"

Lệnh Hồ Ly nhướng mày, đôi mắt hoa đào chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, giống như dao tuột khỏi vỏ, có thể vô hình giết người trong phút chốc.

Hắn lạnh nhạt nhìn về phía Nguyệt Trì Lạc, Nguyệt Trì Lạc bị ánh lạnh trong mắt hắn làm cho sững sờ, còn chưa hiểu rõ sao hắn lại nổi điên, lại nghe hắn lạnh lùng chất vấn: "Cho dù yêu có thể khiến em trở nên hèn mọn, biến thành thô tục, thay đổi chính mình, không còn giá trị bản thân, như vậy.... Em có hối hận không?"

Âm thanh của Lệnh Hồ Ly lành lạnh vang vọng trong căn phòng trống rỗng, âm cuối thậm chí còn âm vang vọng lại.

Những câu chữ vang vọng kia vẫn quanh quẩn ở trong tai Nguyệt Trì Lạc.

Cô nghĩ, cô thật sự rất yêu Đông Phương Tuyết, biết rõ mình vì hắn mà thay đổi rất nhiều, thậm chí có chút không còn là mình nữa.

Nhưng bản thân cô thật sự không hề hối hận.

Bỏ qua những suy nghĩ dư thừa, cô nhếch khóe miệng cười nhạt: "Em không chắc vĩnh viễn sẽ không hối hận, nhưng vào giờ phút này em có thể chắc chắn."

*****

Bỏ qua những suy nghĩ dư thừa, cô nhếch khóe miệng cười nhạt: "Em không chắc vĩnh viễn sẽ không hối hận, nhưng vào giờ phút này em có thể chắc chắn."

"Thật sự không hối hận?"

"Không hối hận."

Lệnh Hồ Ly đột nhiên cười, cười như điên, lông mi cong cong trên mặt, ánh mắt đào hoa xinh đẹp phong tình, một phút trước còn nghiêm túc bỗng nhiên không sót lại chút gì, giống như hai linh hồn tồn tại trong một thể xác vậy.

Một người tùy ý phóng đãng, một người trầm ổn kín kẽ.

"Tiểu A Trì, Nam Cung Huyên, cũng không đơn giản như em nghĩ đâu."

Nam Cung Huyên?

Mà không phải Nam Cung Tĩnh?

Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, lặng lẽ đợi đoạn sau.

Quả nhiên, một giây tiếp theo.

Lệnh Hồ Ly khẽ vểnh môi nói: "Nếu như ban đầu tìm tới em là Nam Cung Huyên sói đội lốt cừu, vậy thì.... Nam Cung Tĩnh chính là một con sư tử tràn đầy ý chí chiến đấu, đang vận sức chờ phát động."

Sư tử?

Không phải mèo, không phải hồ ly, mà lại là sư tử?

Nguyệt Trì Lạc thầm cười lạnh.

Mặc kệ là Nam Cung Huyên hay là Nam Cung Tĩnh, cả hai đều không phải là người đơn giản, lại càng không giống như loại Tiểu Tam tầm thường, loại phụ nữ không não chỉ biết nũng nịu chiếm đoạt đàn ông.

Huống chi, người ta căn bản là có chuẩn bị mà đến!

Chỉ là, ngay cả Lệnh Hồ Ly cũng nhắc nhở cô chú ý, như vậy xem ra, mặc dù cô cảm thấy hai người kia không đơn giản, nhưng vẫn là nghĩ quá mức đơn giản một chút.

Như vậy, chị em nhà này phải có chút thực lực, thậm chí còn có thể tiềm ẩn nguy hiểm.

Nếu không, Lệnh Hồ Ly sao có thể nhắc nhở cô?

Phải biết rằng, tổ chức đặc công của Lệnh Hồ Ly so với siêu việt còn là truyền kỳ.

Nghĩ tới đây, nghĩ đến trên đời đụng phải người có cá tính phi phàm, Nam Cung Tĩnh với vẻ tự tin chói mắt không hề che giấu, trong lòng Nguyệt Trì Lạc đột nhiên sinh ra mấy phần lo lắng thấp thỏm.

Thấp thỏm cái gì? Lo lắng cái gì chứ?

Sợ sao?

Sợ Đông Phương Tuyết sẽ làm cô thất vọng sao?

Không phải cô không biết Đông Phương Tuyết càng ngày càng trọng chủ nghĩa Đại Đàn ông, dã tâm cũng từ từ lớn dần. Chỉ là cô khiến một người sinh ra ở thời cổ đại trọng nam khinh nữ, hơn nữa còn là hoàng đế như hắn, bỏ qua tất cả, bỏ ra nhiều như vậy để đến thế giới này.

Hắn làm nhiều như vậy, Đông Phương Tuyết bỏ qua nhiều như vậy để tới nơi này, ngay cả ngôi vua cũng nhường lại.

*****

Hắn hi sinh nhiều như vậy, Đông Phương Tuyết bỏ qua nhiều thứ để tới nơi này, ngay cả ngôi vua cũng nhường lại. Hơn nữa, lúc mới tới, hắn không cầm quyền, không có võ công, căn bản giống như một người bình thường, Đông Phương Tuyết như vậy, Nguyệt Trì Lạc cô có tư cách gì trách hắn?

Nếu là trước kia, có lẽ cô sẽ thờ ơ?

Nhưng bây giờ... Cô chợt thở dài, phát hiện mình quả nhiên đã thay đổi rất nhiều. Nhiều đến nỗi hầu như khiến Đông Phương Tuyết cũng cảm thấy chán ghét, đồng thời còn thay đổi trở thành một người bình thường đến không thể bình thường hơn.

Những sự thay đổi này, cũng không biết là tốt hay xấu?

Lệnh Hồ Ly nghiêng khóe mắt, liếc nhìn tinh thần của Nguyệt Trì Lạc có chút hốt hoảng, giống như không thấy trong mắt cô chất chứa mấy tâm sự kia.

Đường cong trên khóe miệng càng sâu, ý cười trong mắt càng đậm.

Mang theo chút hả hê hắn ghé sát vào người Nguyệt Trì Lạc, phả hơi thở thơm như hoa lan vờn bên tai cô tinh quái nói: "Có điều.... Anh thật sự rất muốn xem... Rốt cuộc là sư tử lợi hai hay là cọp bị nhổ răng lợi hại hơn!"

Hiển nhiên, con cọp từ lời nói của Lệnh Hồ Ly chính là Nguyệt Trì Lạc.

Con cọp bị nhổ răng?

"Con cọp bị nhổ răng?" Ý là cô không còn sức chiến đấu sao?

Ồh......

Nguyệt Trì Lạc sờ sờ cằm, cười híp mắt trừng hắn, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh, tư thái nhìn qua vô cùng mềm mại: "Tái Tái, anh nói thật đúng, chỉ là... Anh nói thử xem, con cọp bị nhổ răng và sư tử bị cạo lông, ai lợi hại hơn?"

Sư tử có thể dọa người vì cái gì?

Chính là bộ lông kia!

Sư tử mà không có lông, thì có khác gì chó?

"Chậc chậc.... ."

Lệnh Hồ Ly chậc hai tiếng, bắt chước Nguyệt Trì Lạc sờ sờ cằm, làm ra vẻ phóng đãng nhưng lời nói lại cực kỳ nghiêm trang.

"Chuyện không có đơn giản như em nghĩ, Tiểu A Trì, mọi lúc nên cẩn thận."

Nếu không, đến lúc đó, chớ trách anh không nhắc nhở em!

Nguyệt Trì Lạc cười cười, từ chối cho ý kiến.

Hai người không nói gì nữa, ra khỏi khách sạn lấy xe, cấp tốc lái về căn hộ cao cấp của Nguyệt Trì Lạc.

Nguyệt Trì Lạc bước xuống xe, Lệnh Hồ Ly mở cửa kính xe xuống, lộ ra dung mạo tuyệt sắc, ánh mắt sáng rỡ chăm chú nhìn cô, trong mắt sóng gợn lăn tăn.

Hắn hỏi một câu: "Tiểu A Trì, người đàn ông của em đã vượt rào rồi... Em còn cần hắn sao?"

*****

Hắn hỏi: "Tiểu A Trì, người đàn ông của em đã vượt rào rồi.... Em còn cần hắn sao?"

Hắn hỏi như vậy, làm như chắc chắn Đông Phương Tuyết đã vượt rào thật vậy.... .

Trong lòng Nguyệt Trì Lạc có chút không thoải mái cũng không có trách hắn, chỉ là trong mắt lóe lên một tia không vui. Đóng cửa xe, cô cười đáp lễ một câu: "Không! Anh ấy sẽ không vượt rào."

Nếu như hắn thay lòng đổi dạ, nhất định sẽ ngả bài trước với cô.

Tuyệt sẽ không giấu cô làm gì.

Người kia ư.... Nếu muốn, chắc chắn sẽ quang minh chánh đại mà làm!

Lệnh Hồ Ly cười nhẹ một tiếng, rồi nói: "Đúng, cơ người thể không vượt rào, sẽ không phản bội em, nhưng ai biết được trái tim hắn có vượt tường đi theo Nam Cung Tĩnh hay không. Tiểu A Trì, em suy nghĩ lại xem, hiện gi một ngày em có được bao nhiêu thời gian ở chung với hắn?"

Nói xong câu đó, hắn quay cửa sổ xe lên, nhìn vẻ mặt hơi sững sờ của Nguyệt Trì Lạc qua kính bởi vì câu nói của mình, khóe miệng tà ác nhếch lên, dưới chân nhấn ga, chiếc Lamborghini sành điệu như mũi tên lướt đi, trong khoảnh khắc biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Xuyên qua kính chiếu hậu, thấy thân thể cô gái cứng ngắc đứng im tại chỗ, cơ thể cô rõ ràng yếu đuối như vậy lại chứa đựng một linh hồn thực mạnh mẽ.

Linh hồn mạnh mẽ như vậy khiến tất cả đàn ông xuất sắc đều mặc cảm.

Hắn cười cười.

Một người phụ nữ, cho dù có mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa, cuối cùng vẫn chỉ là tù binh của đàn ông, tù binh của tình yêu.

Nếu như, không yêu, thì tốt biết bao!

Do yêu nên sinh buồn rầu, do yêu nên sinh sợ hãi, nếu như xa cách người yêu, sẽ không ưu phiền, cũng sẽ chẳng sợ hãi.

Nếu có thể làm được như thế, sợ không phải người, mà là "Phật" rồi ấy chứ?

Trong bóng đêm dày đặc, chiếc Lamborghini cuối cùng cũng biến mất trong màn đem, ánh sáng kia cuối cùng biến mất trong mắt Nguyệt Trì Lạc.

Cô cũng không đứng lâu, hơi nhếch môi, xoay người đi vào chung cư.

Nói là chung cư, kì thực không phải, chỗ này phải nói là biệt thự thiên giới cũng nên. Có thể ở khu vực hoàng kim thành phố S, nếu không phú thì cũng là quý.

Quẹt thẻ xong, Nguyệt Trì Lạc đi vào, dọc đường đi có núi giả nước chảy, những thứ kỳ hoa dị thảo quý báu bày đẹp như tiên cảnh. Chỉ là bóng đêm dày đặc như thế này, trên người cũng mang theo chút khí lạnh.

Cái chỗ này, đẹp thì đẹp thật, nhưng không có hơi người.

Mở cửa vào nhà bật đèn, ánh sáng chói mắt buông xuống, nhìn phòng khách trống rỗng, Nguyệt Trì Lạc mới ý thức có điểm gì đó không đúng.

*****

Mở cửa vào nhà bật đèn, ánh sáng chói mắt buông xuống, nhìn phòng khách trống rỗng, Nguyệt Trì Lạc mới ý thức có điểm gì đó không đúng.

Đúng rồi!

Nơi này mặc dù rất sang trọng, căn nhà này tuy cũng rất xa hoa, nhưng mà lại lạnh lẽo không có một chút hơi hám của khói lửa.

Căn nhà này, sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi.

Sạch sẽ, giống như một căn nhà mới, chưa từng có ai ở qua.

Sạch sẽ, lạnh lẽo.

Không có một hạt bụi.

Bên trong nhà, màu xanh dương cùng màu xám tro, màu sắc lạnh lẽo khiến người ta không thở nổi.

Cái loại cảm giác lạnh lẽo đó, giống hệt cảm giác mà Đông Phương Tuyết mang đến cho Nguyệt Trì Lạc.

Cảm giác y chang không có gì khác biệt!

Cho tới bây giờ!

Chưa từng có tối nào như đêm nay.

Cô sâu sắc ý thức được mình đã thất bại.

Một người vợ thất bại.

Ngoại trừ phòng ngủ có người, phòng khách lớn vắng vẻ, nhưng giờ phút này lại có vẻ rất giống như dọa người.

Nguyệt Trì Lạc chưa bao giờ có cảm giác thất bại như vậy!

Cô cởi giày đi vào, trượt người ngồi trên nền đất, đôi chân dường như không còn chút sức lực.

Tiện tay cầm lấy bao thuốc của Đông Phương Tuyết để lại trên bàn trà, vê thành một điếu ngậm vào miệng, châm lửa, mắt nhắm hờ suy nghĩ, nhìn những đốm lửa từ đầu ngón tay toát ra, dường như tưởng tượng cảnh Đông Phương Tuyết đối mặt với căn phòng lạnh lẽo này sẽ có cảm giác gì?

Là lạnh lẽo? Là giễu cợt?

Là thất vọng? Là bất đắc dĩ?

Là bất lực giống như cô lúc này?

Con tim ấm áp dần nguội lạnh?

Càng về sau thời gian về nhà của hắn ngày càng muộn, mà cô lại như người điên, cả ngày đa nghi gọi điện cho hắn, truy xét hành tung của hắn.

Cuối cùng sẽ có một ngày, hắn cũng sẽ mất kiên nhẫn, lạnh lùng ngắt điện thoại của cô.

Nhưng mà mặc kệ cô làm cái gì, hắn cũng không cãi nhau với cô, chỉ là không để ý tới cô, hoặc là chiến tranh lạnh.

Tóm lại, bọn họ chưa bao giờ cãi nhau!

Không cãi nhau còn giống những người yêu nhau sao?

Có cặp vợ chồng nào không cãi nhau sao?

Nguyệt Trì Lạc chưa từng ở chung với ai, cũng không có người bạn bè nào, giờ phút này tất cả những gì mà cô cảm thấy chỉ là vô dụng và khổ sở.

Nhìn đốm lửa lấm tấm lúc sáng lúc tối trên đầu ngón tay.

Cô hít một hơi, làn khói nồng nặc tràn vào miệng khiến cô nhíu mày.

*****

Cô hít một hơi, làn khói nồng nặc tràn vào miệng khiến cô nhíu mày.

Cảm giác khó chịu xộc thẳng vào miệng, sờ lên khóe mắt, khô khốc, ngay cả nước mắt cũng không có.

Cô cười mỉa mai chính mình

Kỳ thực cô chính là người như vậy, tình cảm cũng rất mong manh.

Thậm chí tới mức nguội lạnh.

Nguội lạnh đến mức trong lòng chỉ chứa duy nhất một người là Đông Phương Tuyết, nguội lạnh đến mức chịu cúi đầu vì hắn, hèn mọn vì một mình hắn.

Nhưng cho dù thấp kém hơn cả một hạt bụi, cô cũng không hối hận.

Bởi vì yêu hắn, trong tim cô xuất hiện lổ hổng, trong lòng cô giống như một cái vực sâu không đáy, mỗi ngày đều tự mình điều trị vết thương. Cho nên, cho dù có đau đến mức không muốn sống nữa, thì cũng là một loại hưởng thụ.

Cho dù đau cũng cảm thấy vui vẻ.

Những lời này đối với cô, thật sự không thể tốt hơn.

Dập tàn thuốc, tắt đèn, toàn thân cô chợt vô lực, ngay cả hơi sức để về phòng cũng không có, chỉ có thể xụi lơ trên ghế sofa.

Cái loại cảm giác vô lực mềm nhũn bao lấy cô, khiến cô nhấc tay cũng không làm được.

Thật ra thì, cô cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Khi có người để dựa vào, cô không còn kiên cường như trước.

Cô không muốn làm một cô gái đệ nhất thiên hạ, cô chỉ muốn làm một người bình thường mà thôi.

Một người chồng, một đứa con, một gia đình ấm áp!

Lý tưởng của cô, chỉ đơn giản là như vậy.

Không phải là đôi tay dính đầy máu tanh, không phải là một trái tim lạnh lẽo, không phải lúc nào cũng phải sống trong cảnh nơm nớp đề phòng.......

Nhưng mà, sống cuộc đời sát thủ lâu như vậy đã khiến cô quên cái gọi là ấm áp.

Trái tim đã nguội lạnh, làm sao có thể mềm được?

Làm sao có thể ấm áp?

Làm sao có thể thay đổi?

Không phải sẽ không thay đổi, chẳng qua chỉ là hữu tâm vô lực, chẳng qua chỉ là sợ hãi.

Có lẽ, cuộc sống đang thay đổi, hoàn cảnh đang thay đổi, dung nhan đang thay đổi, những thứ thay đổi này cô đều có thể chấp nhận, nhưng lại không thể dễ dàng tha thứ cho mình, bởi vì một khi thay đổi, cô lại sợ!

Lạc Tinh Đại Hạ.

Trên sân thượng.

Đã 10 tối, cũng đã qua giờ tan việc từ lâu.

Đông Phương Tuyết bảo thư ký thu dọn đồ đạc này nọ rồi đi về, còn bản thân mình thì ở lại chờ ký tên lên mấy tập tài liệu sau cùng.

*****

Đông Phương Tuyết bảo thư ký thu dọn đồ đạc này nọ rồi đi về, còn bản thân mình thì ở lại chờ ký tên lên mấy tập tài liệu sau cùng.

Gần đây vì chuyện cạnh tranh giành mảnh đất trống trong nội thành với đối tác, mọi người trong công ty cùng dốc toàn lực, Đông Phương Tuyết càng bận tối mắt tối mũi.

Hắn vốn là người mới, lại một lòng muốn mở rộng lãnh thổ, mảnh đất này quyết định sự phát triển của công ty, cho nên dĩ nhiên hắn phải dốc toàn tâm.

Mặc dù liên kết với "Lưu Hoa" khiến đối thủ cùng phải kiêng kỵ, nhưng thương trường như chiến trường, ai biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?

Đông Phương Tuyết nghĩ đến đây nhếch miệng cười, anh nhanh chóng ký cái tên vốn quyết định chén cơm của rất nhiều người.

Thật ra thì so với chiến trường mưa máu gió tanh, hắn thích cảm giác chiến đấu không dao không máu này hơn.

Có thể khiến đối thủ thảm bại, bản thân cũng có thể tìm được niềm vui từ những thứ này.

Vậy thì sao lại không làm?

Cốc, cốc.

Cốc, cốc, cốc.....

Tiếng gõ cửa không hề có tiết tấu vang lên, Đông Phương Tuyết không cần ngẩng đầu cũng đã biết người tới.

Trong công này, có thể gõ cửa như vậy, ngoại trừ một người thì không cần phải nghĩ.

Cho nên, khi tiếng gõ cửa vừa vang lên, hắn đã biết là ai tới.

Bỏ mắt kính xuống, hắn vuốt vuốt khóe mắt có chút mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy Nam Cung Tĩnh hai tay đút túi đứng ngoài cửa, dáng vẻ như đang cười.

Thấy hắn ngẩng đầu, khóe miệng Nam Cung Tĩnh hiện lên một nụ cười: "A Tuyết, mảnh đất trống kia đã nắm chắc, anh không cần phải liều mạng như thế."

Nụ cười ấm áp tỏa sáng trong căn phòng làm việc lạnh lẽo như băng khiế Đông Phương Tuyết có chút sững sờ, nhất thời quên luôn chỉnh cách xưng hô của Nam Cung Tĩnh.

"Kết quả chưa có, không biết ai thắng ai thua."

Thương trường như chiến trường, trên chiến trường Thiên Biến Vạn Hóa, chưa tới cuối cùng, ai biết kết quả?

Đông Phương Tuyết nhíu mày: "Nghe nói Phụ Nhất có thể hợp tác cùng Hồng Dương, mặc dù chênh lệch nhưng kết quả vẫn chưa có, chúng ta cũng không thể xem nhẹ."

Nói đến công việc, Nam Cung Tĩnh vô cùng tự tin: "Anh yên tâm, Phụ Nhất không thể hợp tác cùng Hồng Dương, mảnh đất này, nếu không phải là chúng ta thì không thể là của ai khác."

Đông Phương Tuyết cười cười: "Cô lấy đâu ra cái tự tin đó?"

"Vốn đã là như thế mà."

Đông Phương Tuyết đóng cửa văn phòng làm việc, hai người sóng vai đi về phía cuối hành lang.

Ấn nút thang máy, Nam Cung Tĩnh bước vào trước, Đông Phương Tuyết rơi lại ở phía sau hai bước.

*****

Ấn nút thang máy, Nam Cung Tĩnh bước vào trước, Đông Phương Tuyết rơi lại ở phía sau hai bước.

Nam Cung Tĩnh nhấn đèn điều khiển, thấy Đông Phương Tuyết hình như còn đang suy nghĩ về chuyện công việc, không nhịn được vỗ vào vai hắn.

Khớp ngón tay cô mượt mà, móng tay sơn màu hồng nhàn nhạt, ở dưới ánh đèn thoạt nhìn vô cùng chói mắt.

"Được rồi, chân mày cũng có thể đè chết cả chim ưng rồi, anh nghĩ đến công việc nhiều như vậy, không bằng đừng về nhà mà đến phòng ngủ trong văn phòng nghỉ ngơi đi, tiết kiệm thời gian chạy tới chạy lui, dù sao tầng thượng cũng còn rất nhiều phòng."

Đông Phương Tuyết không để ý đến lời nói mờ ám của cô, giống như đã thành thói quen, giống như cảm thấy không cần bận tâm?

Hắn cười cười, đối với lời nói của Nam Cung Tĩnh từ chối cho ý kiến.

Hai người sóng vai đứng cạnh nhau trong thang máy chật hẹp, gần vô cùng.

Khứu giác nhạy bén của Đông Phương Tuyết có thể ngửi thấy trên người Nam Cung Tĩnh có một mùi hương.

Là mùi gì đây?

Hình như là —— Bách hợp!

Đúng!

Chính là mùi hương này.

"Không ngờ cô cũng dùng nước hoa."

Trong ấn tượng của Đông Phương Tuyết, không thích nước hoa đại khái cũng chỉ có Nguyệt Trì Lạc?

Mặc dù dáng vẻ cô cực kỳ xinh đẹp, nhưng Đông Phương Tuyết chưa từng thấy Nguyệt Trì Lạc trang điểm, hoặc là dùng nước hoa.

Dĩ nhiên, ở cổ đại không tính.

Chỉ là, cô trang điểm hay không, hắn đều không thèm để ý.

"Đúng vậy, là tôi thích nhất Bách Hợp......"

Giọng nói Nam Cung Tĩnh không hề giả tại, lúc cô nói chuyện âm thanh không nhanh không chậm, vô cùng dễ nghe.

"A Tuyết, anh biết ý nghĩa của Bách hợp không?"

Đông Phương Tuyết khẽ nghiêng đầu. Chợt, Nam Cung Tĩnh cũng quay đầu, nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tuyết, gương mặt hoàn mỹ động lòng, mãnh liệt đánh vào thị giác, cứ vậy trực tiếp lọt thẳng vào tầm mắt của Đông Phương Tuyết.

Vẻ mặt vô cùng phong phú.

Chủ nhân của gương mặt đó muôn màu muôn vẻ, không chút giả bộ hiện lên trước mặt hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, trong bầu không khí xuất hiện chút mùi vị bất an.

Đông Phương Tuyết thật ra không hiểu ý nghĩa của các loài hoa lắm, nhưng hắn cũng ưa thích Bách Hợp.

"Thuần khiết? Trang Nghiêm?"

Hắn cười lạnh nhạt chuyển đi tầm mắt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)