Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 79

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 79
Nguyệt Trì Lạc, em đã chọc giận anh (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chẳng lẽ, cô ta luôn theo dõi mình?

Hoặc là, giám thị mình?

Nghĩ tới đây, Nguyệt Trì Lạc lạnh lùng nhếch môi nở nụ cười.

Người phụ nữ này tên là Nam Cung Tĩnh, là thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Nam Cung, chẳng qua chỉ là đối tác kinh doanh của A Tuyết!

Không có bất kỳ quan hệ gì với A Tuyết.

Nghĩ tới đây, Nguyệt Trì Lạc lại cảm thấy hoàn toàn không cần thiết bởi vì một người không liên quan mà phá hư tâm trạng tốt của mình.

Lấy cà vạt xong, cô bước ra ngoài.

Nam Cung Tĩnh không hề che giấu vẻ khiêu khích nhìn Nguyệt Trì Lạc, thấy cô rời đi lúc này đột nhiên lên tiếng.

Thờ ơ liếc nhìn cô ta nói: "Tôi chưa từng dò tung tích của cô, càng không theo dõi cô, chỉ là vừa vặn trên đường gặp cô mà thôi. Chỉ có người phụ nữ ngu xuẩn mới đi đối phó với phụ nữ, tôi hiện tại chỉ có hứng đối phó với đàn ông. Tôi nói vậy tin hay không, tùy cô...."

Khóe môi khẽ nhếch lên mỉm cười, Nguyệt Trì Lạc dừng bước lại, chậm rãi nhíu mày, động tác này hoàn toàn giống hệt như mỗi khi Đông Phương Tuyết làm.

Thật không hỗ là hai vợ chồng.

Cô nhìn Nam Cung Tĩnh, ưu nhã tự nhiên châm chọc nói: "Cô không cảm thấy mình rất ngu ngốc sao? Bây giờ cô nói chuyện này với tôi, không phải là muốn nói cho tôi biết cô muốn đối phó với A Tuyết nhà tôi hay sao? Nếu mục tiêu của cô là đàn ông có vợ, hơn nữa lại là A Tuyết nhà tôi, nếu mục đích của cô muốn làm tiểu tam, như vậy tôi sẽ dùng hành động để nói cho cô biết, hành động của cô ngu xuẩn như thế nào!"

Nguyệt Trì Lạc khẽ mỉm cười, trong mắt không hề có sát khí, nhưng lại tản ra một loại khí thế mãnh liệt khiến cho người khác khiếp đảm kinh sợ.

Cô đang dùng ngôn ngữ cảnh cáo Nam Cung Tĩnh, muốn đoạt người đàn ông của Nguyệt Trì Lạc cô, chắc chắn không có kết quả tốt.

Cô nhất định sẽ khiến cho cô ta hiểu cái gì gọi là biết khó mà lui!

Cái gì gọi là, sống không bằng chết!

Ánh mắt Nam Cung Tĩnh dừng lại trên khuôn mặt của Nguyệt Trì Lạc, con ngươi màu hổ phách chợt lạnh lẽo.

*****

Ánh mắt Nam Cung Tĩnh dừng lại trên khuôn mặt của Nguyệt Trì Lạc, con ngươi màu hổ phách chợt lạnh lẽo.

Thứ cô muốn, chưa bao giờ mà không có được.

Bất kể là ai, bất kể chuyện gì, bất kể thứ gì, đến cuối cùng, chỉ cần Nam Cung Tĩnh này muốn, thì đó nhất định sẽ là của cô.

Cho dù không được, cô sẽ bất chấp thủ đoạn để giành lại!

Nhà Nam Cung có một gia quy vô cùng cường hãn, không thể để nhà Nam Cung mất thể diện, có một số thứ không giành được thì phải phá hủy!

Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.

Gia quy nhà Nam Cung nghiêm khắc, cũng chính là kiểu tác phong thổ phỉ của Nam Cung Tĩnh!

Ánh mắt đảo qua thu lại ý lạnh, cô khiêu khích nhìn Nguyệt Trì Lạc.

Huýt sáo một tiếng như người chủ chốt, cũng giống như Nguyệt Trì Lạc không hề che giấu mục đích gật đầu với, "Nếu như cô có bản lĩnh dạy dỗ tôi, không bằng cô hãy trông chừng thật kỹ người đàn ông của mình đi, bởi vì không lâu nữa, người đàn ông của cô nhất định sẽ trở thành của Nam Cung Tĩnh tôi!"

Bởi vì tôi muốn, cho nên phải là của tôi.

Người phụ nữ này, đủ anh dũng, đủ lạc quan, cũng vừa đủ không biết xấu hổ!

Chỉ là, tác phong thổ phỉ như vậy, cướp người trắng trợn như vậy, lại khiến cho Nguyệt Trì Lạc không thế nào ghét bỏ được.

Ít nhất, cô ta có đủ dũng khí.

Ít nhất, cô ta có đủ dũng khí khiêu chiến với cô, không giống dạng tiểu tam giả vờ yếu ớt cố ý hãm hại người.

"Tôi sẽ mở mắt chờ xem."

Nguyệt Trì Lạc hừ một tiếng xoay người muốn đi.

"Đợi một chút." Nam Cung Tĩnh lên tiếng gọi Nguyệt Trì Lạc lại.

Cô cầm chiếc cà vạt màu xanh ngọc xoay trước mặt Nguyệt Trì Lạc một vòng, híp mắt cười nói: "Cô nhớ kỹ chiếc cà vạt này một chút. Thấy rõ chưa? Tôi sẽ khiến cho cô thấy, Nam cung Tĩnh tôi đây làm thế nào để đeo nó lên cổ Đông Phương Tuyết. Tôi bảo đảm, không quá ba ngày, cô nhất định sẽ thấy nó trên người anh ấy!"

Dứt lời, cũng không nhìn phản ứng của Nguyệt Trì Lạc, Nam Cung Huyên cầm chiếc cà vạt lên vừa đi vừa lười biếng ngáp một cái: "Buồn ngủ chết mất, thôi không nói với cô nữa, mong rằng chúng ta sẽ gặp lại vào lần sau......"

Nguyệt Trì Lạc đứng yên tại chỗ, mặt mày đen như đít nồi.

Người phụ nữ đặc biệt như vậy, nếu như cô ta muốn quyến rũ ai thì khẳng định sẽ không có việc gì khó.

Nói thật, người như vậy Nguyệt Trì Lạc thật hiếm thấy.

Nếu như không phải đối tượng cô ta muốn quyến rũ là Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc sẽ vô cùng hâm mộ cô ta.

*****

Nếu như không phải đối tượng cô ta muốn quyến rũ là Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc sẽ vô cùng hâm mộ cô ta.

Nghĩ đến những lời nói của Nam Cung Tĩnh trước khi đi, đôi mắt cô không khỏi cau lại.

Cô quả thật muốn thử đợi xem Nam Cung Tĩnh có bản lãnh gì có thể làm cho A Tuyết đeo chiếc cà vạt màu xanh ngọc đó!

Chỉ là....

Đến lúc đó nếu như thật sự thấy nó trên người Đông Phương Tuyết, mặc kệ Nam Cung Tĩnh dùng bất kỳ thủ đoạn nào, liệu cô có thất vọng không?

Nghĩ một chút, khóe miệng Nguyệt Trì Lạc châm chọc nở nụ cười.

Không phải là không đủ tin tưởng, mà là vẫn không bỏ được để tâm.

Sự tín nhiệm này, thật đúng là không thể một sớm một chiều có thể mà thành được!

"Thưa cô Nguyệt, mời cô ký tên ở phía trên." Âm thanh của nhân viên bán hàng phá vỡ suy nghĩ của Nguyệt Trì Lạc.

Nhướng lên đôi mắt sắc bén nhìn vẻ mặt kính cẩn của cô phục vụ, hàng lông mi đậm dài của Nguyệt Trì Lạc rũ xuống, cô cầm bút hý hoáy ký tên mình lên tờ giấy.

Tiếp đến cũng không ngẩng đầu lên nói: "Lần sau nhớ gọi tôi là bà Đông Phương!"

Từ trung tâm thương mại đi ra, Nguyệt Trì Lạc liếc mắt đã nhìn thấy trước cổng trung tâm này là một chiếc xe Lamborghini thể thao sáng chói... Đứng bên cạnh là một anh chàng thanh niên cực kỳ đẹp trai.

Mặc dù hắn ta đeo một chiếc kính mát bản to, mặc dù chiếc xe thể thao cực kỳ sáng chói, nhưng vẫn không che giấu hết vẻ đẹp của chàng thanh niên này.

Hắn giống như một vật sáng, bất kỳ thứ gì cũng không ngăn cản được sức hấp dẫn trên người hắn.

Trên đường người đến người đi nhưng ánh mắt của họ đều dừng lại trên người anh thanh niên thật lâu không chịu rời.

Hắn ta thản nhiên hưởng thụ ánh mắt của mọi người, thản nhiên nhìn Nguyệt Trì Lạc đi tới.

Nụ cười trên khóe miệng thực phong lưu phóng đãng tựa như yêu tinh khiến người ta bị mê hoặc mà không biết.

Nhìn Lệnh Hồ Ly đi thẳng về phía mình, Nguyệt Trì Lạc bất giác nhíu mày: "Vết thương lành rồi sao? Sao lại chạy lung tung như thế?"

Cặp mắt của Lệnh Hồ Ly giấu dưới cặp mắt kính vì cô gái đang nhăn mày mà nhíu lại.

*****

Cặp mắt của Lệnh Hồ Ly giấu dưới cặp mắt kính vì cô gái đang nhăn mày mà nhíu lại.

Hắn bình thản ung dung nhận lấy túi đồ trên tay cô, miệng vẽ một nụ cười phóng đãng huýt sáo:"Tiểu A Trì, chẳng lẽ em.... Đang lo lắng cho anh?"

"Phải." Nguyệt Lạc Trì khẽ gật đầu.

Chân mày nhướng lên cặp mắt thâm thúy phát ra thứ ánh sáng vừa yêu nghiệt vừa lẳng lơ, Lệnh Hồ Ly che bên ngực bị thương cười đùa nói: "A Trì lo lắng cho anh như thế... Anh tình nguyện để người ta đánh mình bị thương nữa không hề gì."

Nguyệt Trì Lạc hé miệng cười, thận trọng nói: "Anh muốn chết thì chết xa một chút, đừng làm phiền mắt em."

Hắn bĩu môi không nói, cũng rất phong độ mở cánh cửa xe bên ghế phụ ra.

Đợi Nguyệt Trì Lạc ngồi vào xong xuôi hắn mới đi về chỗ của mình.

Thắt dây an toàn, khởi động, nhấn ga.

Nhấn ga hết cỡ...

Xe xoay tròn 180 độ, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra một tiếng vang chói tai.

Nếu như không phải là Nguyệt Trì Lạc đủ bình tĩnh, đổi lại là người khác có lẽ lúc này đã sợ hãi hét ầm lên.

Nhìn lại Lệnh Hồ Ly, lúc này đây, hai tay hắn đặt ở trên tay lái, khóe mắt sáng quắc liếc nhìn Nguyệt Trì Lạc, ngón tay như không có chuyện gì xảy ra đặt về vị trí cũ.

Nguyệt Trì Lạc nghiêng đầu nhìn hắn, suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc: "Nhiệm vụ lần này rất khó giải quyết?"

Nếu không khó giải quyết, thanh niên này sao có thể bị thương như vậy?

Hắn hơi sững sờ, ngay sau đó cười to: "Bản thiếu gia ra tay, có việc gì mà không thể giải quyết được!"

Vừa nói xong, giọng hắn có chút thay đổi, "Chỉ là sau đó có chút phiền phức."

Hàng lông mi khẽ run rẩy, thấy trên mặt Lệnh Hồ Ly cũng không có vẻ gì khác thường, Nguyệt Trì Lạc mới yên tâm.

Suy nghĩ một hồi cô mới bình tĩnh hỏi hắn: "Có cần em giúp anh một tay không? Hay là muốn tránh đi đâu đó?"

"Có thể tránh đi đâu? Tiểu A Trì, em nên biết, chỗ nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất.... . Huống chi bọn họ đều không thể điều tra ra thân phận của anh, anh còn quang minh chính đại xuất hiện ở đây mà sợ cái gì, binh đến tướng chắn là được. Có điều.... Vào hai năm trước không phải em đã không còn để ý đến những chuyện này rồi sao?"

Thực sự có thể vì hắn mà tình nguyện trở lại nghề cũ sao?

Dù sao cũng là anh em đồng môn, tình cảm vẫn là gần gũi thân thiết.

*****

Dù sao cũng là anh em đồng môn, tình cảm vẫn là gần gũi thân thiết.

Một người đàn ông, nếu như cô đã từng có lúc vui vẻ nói cười với hắn, như vậy có thể hắn không nhớ cô hoặc cũng có thể nhớ.

Nhưng nếu cô đã từng khóc cùng hắn, vậy thì người đàn ông này, nhất định vĩnh viễn sẽ ghi nhớ cô.

Nguyệt Trì Lạc với Lệnh Hồ ly, chính là người mà cô đã từng cùng khóc.

Chính là người khiến cho hắn vĩnh viễn khi nhớ trong lòng!

Nghĩ đến điều gì đó, hắn tháo kính mát xuống, ánh mắt hơi nhướng lên, "Mà này, Tiểu A Trì, trước mắt có một chuyện cần em giúp đỡ đấy."

"Chuyện gì?" Nguyệt Trì Lạc tò mò nhướng mày hỏi.

Hắn thần bí cười cười, xe đột nhiên bẻ lái, thắng gấp tấp sát vào sau đó ngừng lại.

'Thế Kỷ Minh Châu', là khách sạn cao cấp nhất thành phố S.

Lệnh Hồ ly kéo cánh tay của Nguyệt Trì Lạc khoác vào tay mình, nghiêng đầu nhìn ngắm cô hài lòng gật đầu nói: "Em chỉ cần phối hợp với anh như thế này là được rồi."

Ngắm nghía đại sảnh tráng lệ cả buổi Nguyệt Trì Lạc mới thốt được một câu: "Chẳng lẽ anh tới xem mắt?"

Chẳng lẽ cô đến đây để làm lá chắn cho hắn?

Lệnh Hồ ly khẽ nhếch môi cười: "Rất thông minh."

Mặt Nguyệt Trì Lạc chợt tái đi.

Cô nhìn quanh bốn phía, lúc này chỉ mong không đụng phải người quen, nếu không, cho dù chỉ là giả nhất định Đông Phương Tuyết sẽ tức giận.

Ngẫm lại thì, thực ra, hình như cô cũng đâu có người quen?

Suy nghĩ kỹ một chút, thật sự là không có một ai.

Cho dù là có, thì cơ hội để đụng mặt cũng là ít lại càng thêm ít.

Lệnh Hồ Ly, chỉ có thể nói là một người ngoại lệ!

Lệnh Hồ ly thong thả ung dung nói: "Minh Châu là sản nghiệp của nhà họ Hồ, ngoại trừ anh, hôm nay em sẽ không gặp phải người quen nào cả."

Hiển nhiên, hắn nhìn ra được tâm tư của cô.

'Đinh.... '

Thang máy dừng ở lầu cuối, Lệnh Hồ ly dẫn theo Nguyệt Trì Lạc đi thẳng vào phòng lớn.

Cả phòng lớn, vị trí gần cửa sổ cũng chỉ có ba người ngồi ở đó.

Một người là một cô gái trẻ, còn lại là một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên.

Lệnh Hồ ly ấn Nguyệt Trì Lạc ngồi xuống, kế tiếp nhìn về phía mấy người kia, bình tĩnh giới thiệu: "Đây là bạn gái tôi."

Nguyệt Trì Lạc nhếch môi mỉm cười.

Lệnh Hồ Ly bắt đầu bằng một câu như vậy, cũng không có xưng hô rõ, Nguyệt Trì Lạc muốn lễ phép chào hỏi một tiếng cũng không biết nên phải thế nào.

*****

Lệnh Hồ Ly bắt đầu bằng một câu như vậy, cũng không có xưng hô rõ, Nguyệt Trì Lạc muốn lễ phép chào hỏi một tiếng cũng không biết nên phải thế nào.

Cô gái nọ quan sát Nguyệt Trì Lạc, ánh mắt chợt sắc lại, nói vậy là sao?

Khng c ghen tỵ, khng c ghen ghét.

Tm lại, chẳng c ci g cả!

Ging nh đang nhn khng khí.

Nguyệt Tr Lạc vẫn bnh tĩnh nh khng c chuyện g, nếu ngời ta đã khng nhn mnh, vậy th mnh cũng chỉ c th khng cần nhn ti c ta.

C gi chỉ cời nhẹ ni vi Lệnh Hồ ly: Tơng lai em sẽ l vợ anh.

Thật khi hi!

Lệnh Hồ ly nghing đầu cời cời giễu cợt ni: D Nhã Nhã, c khng nghe thy sao?

Hn m eo Nguyệt Tr Lạc, thn mật ni: Đy l bạn gi ti, b xã tơng lai của ti, Tiu Nhã, ti sẽ khng ly c."

D Nhã Nhã cụp mt, khng cho thy rõ vẻ mặt lúc ny của c, chỉ từ tn nếm tr.

Giọng ni rt tỉnh to: Bữa tiệc đính hn đã định vo đầu thng tm ti. Ti Ti, đến lúc đ chúng ta sẽ gặp lại."

Ti Ti?

Nguyệt Tr Lạc nghing đầu nhn sang Lệnh Hồ Ly.

Hn nhn thẳng vo D Nhã Nhã, nh mt lạnh lẽo ni: "D Nhã Nhã, c khng hiu tiếng ngời hay sao? Vậy đ ti ni lại cho c nghe lần nữa..."

Ngừng lại một chút, hn gn từng chữ: Ti đã có bạn gái, tôi sẽ không kết hôn với cô, cả đính hôn cũng không thể nào."

Dứt lời, Lệnh Hồ ly nhếch môi cười, trước mặt mọi người cúi xuống hôn lên môi Nguyệt Trì Lạc.

Toàn thân cô cứng đờ.

Khóe môi Nguyệt Trì Lạc giựt giựt, gượng gạo nở nụ cười.

Trừ Đông Phương Tuyết ra, cô chưa từng thân mật với người nào khác!

Nhìn về phía hai người trung niên kia, thì thấy mặt họ đã đen như đáy nồi.

Ngược lại mặt Dư Nhã Nhã vẫn rất đỗi bình tĩnh.

Nguyệt Trì Lạc run run bờ môi, cô thật sự bội phục sức chịu đựng của cô ta.

Trước mặt mình mà vị hôn phu lại trình diễn một hình ảnh thân mật như thế, vậy mà cô ta vẫn có thể tỉnh bơ bàn chuyện hôn lễ.

Nếu như không muốn đính hôn. Dư Nhã Nhã ngẩng đầu nhìn Lệnh Hồ ly cười nói: Vậy kết hôn luôn cũng được.

Cực phẩm!

Nguyệt Trì Lạc đưa ra kết luận, cô gái này tuyệt đối là cực phẩm!

Lệnh Hồ ly hít sâu một hơi, đè nén hỏa khí đang bốc lên trong lòng.

Hắn nói: Cô nên bỏ cái ý nghĩ ấy đi."

Tiệc mời khách anh không cần phải quan tâm, đến lúc đó chỉ cần anh xuất hiện trong buổi hôn lễ là được rồi.... ."

*****

Hắn nói: "Cô nên bỏ cái ý nghĩ ấy đi."

"Tiệc mời khách anh không cần phải quan tâm, đến lúc đó chỉ cần anh xuất hiện trong buổi hôn lễ là được rồi.... ."

Dư Nhã Nhã còn muốn nói thêm gì đó nhưng Lệnh Hồ Ly đã kéo theo Nguyệt Trì Lạc bỏ đi ra ngoài.

"Tái Tái!"

Rốt cuộc giọng nói Dư Nhã Nhã đã hơi thay đổi, có chút bén nhọn, "Lệnh Hồ Tái Tái, hôm hôn lễ anh nhất định phải tới!"

Lệnh Hồ Ly nghiêng đầu cười cười chế giễu: "Dư Nhã Nhã, chẳng những cô không hiểu tiếng người, mà da mặt cũng thật dày."

"Phải, da mặt em dày."

Dư Nhã Nhã đứng lên nhìn bóng lưng Lệnh Hồ Ly tự giễu cười, "Chỉ vì anh mà cái gì em cũng làm, cái gì cũng không còn, Lệnh Hồ Tái Tái, anh phải công bằng với em một chút chứ! Em chỉ muốn anh cho em một cơ hội, đừng nên cái gì cũng như không biết mà phủi bỏ như vậy. Anh trước kia không phải như thế!"

"Trước kia tôi như thế nào?" Lệnh Hồ Ly dừng bước lại nhìn Dư Nhã Nhã hỏi.

"Trước kia anh.... . Trước kia...." Mở miệng nhưng lại không thể nói gì.

Lệnh Hồ Ly có chút không kiềm chế được: "Dư Nhã Nhã, cô còn lời gì muốn nói không? Nếu không, bản thiếu gia muốn đi!"

Cơ bản là không cho Dư Nhã Nhã có cơ hội mở miệng, Lệnh Hồ Ly đã kéo Nguyệt Trì Lạc bỏ đi thẳng.

Sau lưng, giọng nói Dư Nhã Nhã tĩnh mịch yếu ớt truyền đến.

"Anh nói, anh không thích con gái đi bar em liền không đi. Anh nói không thích con gái mặc váy ngắn em liền không mặc. Anh nói không thích con gái hút thuốc lá em liền cai thuốc. Anh nói không thích con gái son phấn chưng diện cho nên ngay cả trang điểm em cũng không dám.... Tái Tái, nhiều thứ anh không thích em đều đã sửa, nhưng sau đó em mới biết, thật ra không phải là anh không thích, mà thứ anh không thích thật ra chỉ là bản thân em mà thôi!"

Nguyệt Trì Lạc ngẩn ra, liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Ly.

Dường như hắn có chút ngẩn người và bước chân đi chậm lại nhưng vẫn không hề quay đầu lại.

"Đúng, đúng như lời cô nói, tôi không thích cô."

Thì ra là vậy.

Dư Nhã Nhã cười cười, vẻ mặt suy sụp: "Là em ngu, biết rõ anh không thích mà còn muốn chết vì anh, biết rõ anh không thích còn nói muốn yêu cầu baba em đề nghị liên hôn với cậu ba họ Lệnh Hồ. Nhưng mà Tái Tái, em đã làm tới nước này rồi, không thể lui được nữa."

*****

"Nhưng mà Tái Tái, em đã làm tới nước này rồi, không thể lui được nữa. Mặc kệ anh có thích hay không, em vẫn sẽ là vợ anh, sẽ là người có tên trong sổ hộ khẩu nhà anh, về sau sẽ là người bầu bạn với anh cả đời. Tương lai, tên của em sẽ được viết trên mộ phần tổ tiên nhà anh!"

Tên của em sẽ được viết trên mộ phần tổ tiên nhà anh!

Câu nói này vang vọng khắp không gian của phòng lớn khách sạn.

Một cô gái có trái tim mạnh mẽ!

Nguyệt Trì Lạc kết luận.

Mặt Lệnh Hồ Ly vẫn không biến sắc hắn cười nhạo thản nhiên nói: "Không sao cả, dù sao nhà họ Lệnh Hồ cũng có ba người con trai, không gả cho tôi, cô có thể gả cho anh cả, anh hai tôi, cũng có thể viết tên lên mộ phần của nhà họ Lệnh Hồ tôi! Chỉ là..." Bỗng hắn nghiêm túc nói: "Muốn làm vợ của Lệnh Hồ Ly tôi, bạn đời của tôi, cả đời này cũng không được, chỉ có thể đầu thai tới đời sau, nhớ tìm gương mặt xinh xắn một chút!"

Nói xong, nhếch môi cười nói với Nguyệt Trì Lạc: "Hết cách thôi, ai bảo bản thiếu gia chỉ thích vẻ đẹp hào nhoáng ở bên ngoài, ít nhất, cũng nên có một tiêu chuẩn như thế này!"

Nói xong, Lệnh Hồ Ly gần như ôm siết lấy eo Nguyệt Trì Lạc.

Nghe xong, Dư Nhã Nhã lúc này mới đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Nguyệt Trì Lạc, trong mắt rõ ràng đã khuất nhục.

Nguyệt Trì Lạc nhún vai một cái: "Đừng nhìn tôi, thật ra tôi chỉ là người qua đường mà thôi."

Lòng ghen tị của người phụ nữ, chính là dao găm ấy.

Có thể từng đao từng đao khiến người ta đau đớn muốn chết.

Cô không biết khi nào cô ta sẽ đâm cô một đao, coi như Nguyệt Trì Lạc cô không sợ, nhưng cô cũng không thích chuốc lấy phiền toái.

"Cô đừng vội đắc ý." Dư Nhã Nhã hiển nhiên không nghe lọt tai.

Nguyệt Trì Lạc chỉ nhếch môi im lặng.

Những lời nên nói cô cũng đã nói rồi, có nghe hay không là chuyện của người ta.

"Tái Tái." Dư Nhã Nhã cắn môi: "Lễ kết hôn tổ chức vào mùng tám tháng sau, anh nhất định phải tới đúng giờ."

"Nếu như cô không muốn trở thành trò cười thì tùy cô." Lệnh Hồ Ly vẫn kiên quyết bước đi.

Hơn Nhã Nhã bồi thêm một câu: "Cứ coi như vì bác trai cũng được, anh nhất định phải tới."

Lệnh Hồ Ly không nói gì, dắt tay Nguyệt Trì Lạc rời đi.

Hiển nhiên, câu tiếp theo, hắn chỉ xem như nghe một câu chuyện cười.

Cho đến khi ra khỏi khách sạn, trên gương mặt tuấn tú của Lệnh Hồ Ly vẫn bình tĩnh như thường.

Nguyệt Trì Lạc kéo kéo tay áo hắn, cười trêu nói: "Tái Tái? Tái Tái?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)