Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 78

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 78
Nguyệt Trì Lạc, em đã chọc giận anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cô ngẩng đầu lên nhíu chặt mày nhìn Đông Phương Tuyết, vươn ra một ngón tay lạnh y hệt như nước đá xoa nhẹ mi tâm hắn, vuốt lên nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của hắn, giọng nói mang theo chút bá đạo cùng kiên quyết: "Đông Phương Tuyết, ngoại trừ em ra, đừng cười với bất kỳ người con gái nào khác!"

Có thể là cười xa cách, cười lạnh nhạt, cười từ chối, miễn là đừng cười dịu dàng như vậy.....

Cười dịu dàng như vậy với người phụ nữ khác sẽ khiến cô cảm thấy A Tuyết không còn là của một mình cô nữa.

Cười dịu dàng như vậy với người phụ nữ khác sẽ khiến trong đáy lòng cô cảm giác lo lắng....

Cười dịu dàng như vậy với người phụ nữ khác sẽ khiến cô sợ hãi, thậm chí là khủng hoảng!

Câu nói sau cùng Nguyệt Trì Lạc không nói ra, chỉ là nhàn nhạt nở nụ cười.

Tái nhợt mà uất ức.

Không phải lỗi của Đông Phương Tuyết, thật sự không phải.

Nhưng cô vẫn kiềm chế không được mới cố tình gây sự....

Muốn được hắn cưng chiều, yêu thương, bao dung, âu yếm trong vòng tay.

Đệ nhất sát thủ cũng là một phụ nữ, cho nên người phụ nữ này cũng không tránh khỏi mong muốn được đàn ông mình yêu cưng chiều.

Đông Phương Tuyết đưa bàn tay ra ôm cô gái nhỏ mảnh khảnh vào trong lòng.

Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào cô, thật sâu, trĩu nặng và tràn đầy nhu tình....

Khẽ mấp máy môi dường như muốn nói điều gì đó, cuối cùng hắn gật đầu một cái siết chặt cánh tay ôm cô gái siết chặt trong lồng ngực: "Được."

Chỉ một từ thôi cũng làm cho mặt mày cô gái giãn ra, nở nụ cười hạnh phúc nhất thế giới.

Thấy cô cười, hắn cũng cười.

Hắn có thể cười với bất cứ ai, đàn ông hay phụ nữ, người già hay đứa trẻ, nhưng hắn sẽ chỉ cười thật lòng với vợ của hắn!

Nếu như khiến cô bất an, vậy thì bất kể là ai, bất kể chuyện gì hắn cũng không cần...

Không cần, cũng được!

Hắn tới thế giới này vì cô, vì vậy tại sao không thể khiến cô hài lòng?

Tại sao phải khiến cô cảm thấy uất ức?

Đông Phương Tuyết hắn nếu như ngay cả người phụ nữ của mình cũng không chăm sóc được, còn nói gì đến yêu?

Khiến cô uất ức, hắn còn có tư cách nói yêu cô?

Tuy nhiên có lúc cô cố tình gây sự sẽ khiến hắn cảm thấy mệt mỏi, nhưng hắn vẫn nhớ, người phụ nữ trong ngực là của hắn!

Nếu như cô lo lắng, cô cố tình gây sự, như vậy người sai nhất định là mình!

Cuối cùng, hắn thở dài thỏa hiệp, giữa hai hàng lông mày đều là yêu thương cưng chiều cô.

Đông Phương Tuyết nói: "A Lạc, Đông Phương Tuyết yêu em, chỉ yêu mình em..."

*****

Đông Phương Tuyết nói: "A Lạc, Đông Phương Tuyết yêu em, chỉ yêu mình em...."

Từ nay về sau, Đông Phương Tuyết chỉ yêu mình Nguyệt Trì Lạc, thế giới của hắn cũng chỉ có cô.

Chỉ có thể là cô, cũng sẽ chỉ có một mình cô!

Hắn không dám cam đoan sau này sẽ thay lòng đổi dạ hay không, nhưng chỉ cần Nguyệt Trì Lạc một ngày còn là vợ của hắn, là người phụ nữ hắn yêu, như vậy hắn sẽ không phản bội cô, càng không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô.

Thế giới của Đông Phương Tuyết, chỉ có —— Nguyệt Trì Lạc!

Mà thời gian qua hắn lại để cho cô uất ức.... .

Đáng chết!

Nghĩ tới đây, Đông Phương Tuyết theo bản năng siết chặt cánh tay, hình như như sợ cô không nghe thấy, lặp lại lời đã nói trước đó.

"Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết chỉ yêu em.... ."

Khóe miệng dần dần hiện lên một đường cong ngọt ngào, Nguyệt Trì Lạc dựa vào lồng ngực Đông Phương Tuyết, cọ cọ đầu vào ngực hắn.

Cô miễn cưỡng "Ừ" một tiếng.

Một lúc sau....

Không nghe được lời nói muốn nghe, Đông Phương Tuyết không nhịn được hừ một tiếng, tiếng cuối còn cố tình kéo thật dài.

Giọng nói kia, rất nguy hiểm!

Nguyệt Lạc Trì không nhịn được cười trộm, nghịch ngợm nói: "Ừ, em nghe rồi..."

Nghe rồi?

Thì ra là nghe thấy rồi?

Đông Phương Tuyết cúi đầu xuống nhìn thấy Nguyệt Trì Lạc vẫn không biểu lộ gì thì nén không được tức giận.

Người phụ nữ đáng chết này, lại có thể coi thường hắn như thế!

"A Lạc, cho em thêm một cơ hội, nói..."

Nói?

Nói cái gì à!

Muốn cô nói gì đây?

Cho là Nguyệt Trì Lạc cô dễ bị bắt nạt?

Nghĩ tới nửa tháng chịu uất ức, hỏa khí trong lòng Nguyệt Trì Lạc từ từ bốc lên.

Tôi đây không nói, xem anh có thể như thế nào!

Miễn cưỡng ngáp một cái, "Được rồi, em đi ngủ đây.... ."

Dừng một chút, nhìn gương mặt của người đàn ông đã đen đi một nửa tâm tình trong lòng lại tốt lên, cô hôn lên mặt người đàn ông nào đó một cái, trong lúc hắn còn đang ngây ngẩn cô lấy tốc độ sét đánh chạy thật nhanh về phía phòng ngủ.

Đùa à!

Cô chọc hắn nổi giận không trốn thì đúng là ngu ấy à!

Nhưng cánh tay của Đông Phương Tuyết dường như còn nhanh hơn đã tóm gọn lấy cô.

Nguyệt Trì Lạc cả kinh quay đầu nhìn lại, ánh mắt xinh đẹp của người đàn ông nhướng lên, bên trong là hai ngọn lửa dường như muốn thiêu đốt tất cả.

*****

Nguyệt Trì Lạc cả kinh quay đầu nhìn lại, ánh mắt xinh đẹp của người đàn ông nhướng lên, bên trong là hai ngọn lửa dường như muốn thiêu đốt tất cả.

"A Tuyết, em, muốn ngủ, để em ngủ đi...."

Con ngươi của người đàn ông nhíu lại, nụ cười đẹp tựa đóa hoa.

"A Lạc, anh chưa có nói cho em biết... Đàn ông là không thể trêu chọc, nhất là, sau khi trêu chọc xong lại nghĩ tới bỏ trốn....."

Chết tiệt!

Cô nào có trêu chọc hắn?

"Không phải là chỉ hôn một cái sao? Vậy cũng gọi là trêu chọc?"

Nguyệt Trì Lạc không cam lòng nói.

Cô hôn hắn, vậy cũng gọi là trêu chọc?

Như vậy cũng có thể khiến nửa người dưới của hắn phát hỏa?

Trời ạ!

Bên ngoài nhiều phụ nữ như vậy, nếu cởi hết đứng trước mặt hắn, phải chăng mỗi ngày hắn đều phát hỏa?

Dường như biết Nguyệt Trì Lạc đang nghĩ cái gì, Đông Phương Tuyết không nhịn được vỗ vỗ đầu cô bất đắc dĩ nói: " Nghĩ linh tinh cái gì, trừ em ra, còn ai có thể mê hoặc được anh?"

Nguyệt Trì Lạc tò mò: "Em hôn anh, còn người ta cởi hết quần áo trước mặt anh, ai hấp dẫn hơn ai?"

Cô chỉ đơn thuần hôn anh một cái.

Hơn nữa còn là hôn ngủ ngon!

Người đàn ông này, có phải suy nghĩ nhiều quá hay không.... .

"A Lạc, em biết không, cho dù em chỉ ngoắc tay với anh, trong mắt anh, anh cũng sẽ không chống cự nổi lực hấp dẫn đấy!"

Huống gì là một cái hôn.

Còn dám trêu chọc hắn bằng một cái hôn đầy hấp dẫn.

Nguyệt Trì Lạc còn muốn giãy giụa, nhưng Đông Phương Tuyết không cho cô cái cơ hội đó.

Hắn dễ dàng vác cô lên vai, đi thẳng đến giường lớn trong phòng ngủ.

Nguyệt Trì Lạc sợ hãi kêu lên: "Hôm nay em rất mệt!"

Cô và Đông Phương chiến tranh lạnh nửa tháng, nghĩ đến Đông Phương Tuyết bị cấm dục nửa tháng, có thể nghĩ là sẽ biết hắn giống như cầm thú rồi.

Rất lâu trước đây, Nguyệt Trì Lạc cũng đã biết Đông Phương Tuyết là mặt người dạ thú rồi!

Khi đó vẫn chưa xuyên qua đến hiện đại, vẫn còn đang ở thời cổ đại.

Đông Phương Tuyết của hiện tại, nhìn vào cũng có thể biết!

Nguyệt Trì Lạc sợ hãi giãy giụa hãi kêu la.

Đông Phương Tuyết đặt cô dưới cơ thể mình, gương mặt tuyệt mỹ này, nụ cười gian tà đó khiến cho vạn vật trong trời đất đều phải biến sắc.

"Muốn ngủ? Ngoan, cố đợi chút nữa. Anh sẽ không để em phải mệt mỏi...."

*****

"Muốn ngủ? Ngoan, cố đợi chút nữa. Anh sẽ không để em sẽ mệt mỏi...."

Nói xong, hắn cúi đầu ngăn lại đôi môi muốn kháng cự của cô.

Một đôi tay hoàn mỹ bắt đầu chạy trên người cô, cởi bỏ quần áo trên người cô...

Chơi. Đùa. Câu. Dẫn.

Từng điểm mẫn cảm trên ngườii cô hắn đều biết rõ.

Từ vành tai cho tới bờ vai nhỏ nhắn.

Nụ hôn cám dỗ, nụ hôn ướt át, dọc một đường trượt thẳng xuống phía dưới.

Chỉ chốc lát sau, cơ thể cô mềm nhũn ra tan chảy thành nước ở dưới cơ thể của hắn.

"A, Tuyết.... Cho.... Em.... ."

Nguyệt Trì Lạc kiềm không được tiếng rên rỉ, Đông Phương Tuyết nhìn vào ánh mắt mê ly của cô nở nụ cười gian tà.

"A Lạc, những lời nên nói em còn chưa nói đấy...."

Nói?

Nói gì?

Mặt Nguyệt Trì Lạc đầy vẻ mơ màng, cơ thể trần trụi khiến cô nhịn không được ưỡn cong người lên, như muốn được gì đó nhiều hơn nữa.

Thế nhưng hắn lại cố tình không theo ý cô, quanh quẩn đùa giỡn với cô.

Cô nghênh đón, hắn liền lui về phía sau một chút.

Ắt phải nghe từ chính miệng cô những lời hắn muốn nghe!

"Vợ yêu, nói em yêu anh. Nói rồi anh sẽ cho em...."

Thấy cô bắt đầu không kiên nhẫn, hắn lại tiếp tục cúi xuống hôn rồi ại bắt đầu dụ dỗ cô.

Khóe mắt cô ươn ướt, chỉ mong muốn nhiều hơn.

Nhưng miệng vẫn ngậm chặt, không tình nguyện mở miệng nói điều gì lại càng không tình nguyện giãy dụa mà bắt đầu khuất phục.

Thân thể lại không tiền đồ cọ xát tới.

Dường như hắn cố tình muốn hành hạ cô.... .

"A Lạc..."

Hắn mới đi vào một chút, cô dường như muốn thở dài thỏa mãn vậy mà ngay sau đó hắn lại lui ra ngoài.

Cô bắt đầu khóc thút thít.

Khóe môi nhếch lên nụ cười kiềm nén, hắn nói ra từng chữ từng chữ dụ dỗ cô.

"Vợ yêu, nói đi, nói em yêu anh... Anh sẽ cho em.... . Nói mau....."

Cô không cam lòng ngước cặp mắt mơ màng lên, nhìn hắn đầu đầy mồ hôi ẩn nhẫn khổ cực, có chút khổ sở nhìn khóe miệng hắn cuối cùng cũng theo lời người đàn ông hấp dẫn nói ra...

"Rất ngoan."

Hắn thỏa mãn nở nụ cười, đôi mắt màu xám xinh đẹp chan chứa yêu thương, hạ thân đẩy một đường thật mạnh đi thẳng vào trong......

*****

Bàn tay Đông Phương Tuyết rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay mượt mà đầy đặn.

Tầm mắt Nguyệt Trì Lạc dừng lại ở bàn tay hắn, con ngươi đen nhánh khẽ co rúc lại, trong mắt lóe lên một tia than thở.

Mỹ nhân đúng là mỹ nhân.

Cho dù là một đôi tay, cũng xinh đẹp muốn chết người. ╮(╯_╰)╭.

Thật là khiến người ta ghen tỵ!

Đôi tay này, nhất định là trời sanh ra để đánh dương cầm...

Nhưng bây giờ, đôi tay này lại không đàng hoàng đặt trên bụng Nguyệt Trì Lạc, còn không an phận di chuyển tới lui.

Toàn thân Nguyệt Trì Lạc bắt đầu run rẩy, nhìn lướt qua Đông Phương Tuyết càng chơi càng vui vẻ, có chút bất mãn mắng: "Bỏ tay anh ra, sờ tới sờ lui, rốt cuộc là anh muốn sờ nơi nào?"

Thật sự đáng giận!

Đông Phương Tuyết đúng là đội lốt cầm thú, hắn không thể ngừng nghỉ một lát sao?

Cô vừa mới tỉnh ngủ mà thôi.

Hiện tại toàn thân đau nhức muốn chết!

Đông Phương Tuyết liếm đôi môi đỏ mọng, tròng mắt như tơ hấp dẫn người vô cùng.

"Sờ? Dĩ nhiên nên sờ vào chỗ nên sờ."

"Chẳng lẽ.... A Lạc cũng biết xấu hổ? Chậc, chậc.... Chúng ta đã là vợ chồng, nên động, nên nhìn, thậm chí ngay cả nên... Làm... Kiểu nào cũng không thiếu, mà giờ em còn xấu hổ không phải đã quá muộn hay sao...."

"Đông Phương Tuyết!" Nguyệt Trì Lạc thẹn quá hóa giận, "Anh học ai? Cái khác không thấy tiến bộ mà miệng lưỡi càng ngày càng lợi hại."

Trước kia ít nói muốn chết, giờ biến thành lời ngon tiếng ngọt hoàn toàn khỏi phải bàn.

Có đôi khi Nguyệt Trì Lạc thật đúng là chịu không nổi.

Nghĩ lại thì......

Người cổ đại thật đúng là con mẹ nó hàm súc!

Đông Phương Tuyết không đồng tình chau mày, nốt Chu Sa đỏ giữa hai hàng lông mày tản ra thứ ánh sáng tuyệt diễm.

Bỗng nhiên, hắn cúi xuống đầu dán vào bụng Nguyệt Trì Lạc, mím mím môi mang theo một chút mong đợi nghiêm túc nói: "A Lạc, chúng ta có em bé được không?"

Nguyệt Trì Lạc cúi đầu nhìn hắn, thấy đôi mắt đầy mong đợi của người đàn ông nọ cũng không nhịn được bật cười.

"Đông Phương Tuyết, anh đã chuẩn bị tâm lý rồi sao?"

Mong muốn một đứa bé.... .

Đông Phương Tuyết trịnh trọng gật đầu một cái.

"Ừ, đã chuẩn bị rồi."

Lúc mới xuyên qua đến thời đại này, Đông Phương Tuyết được Nam Cung Dạ chỉ dẫn đã học được rất nhiều kiến thức ở thế giới này.

*****

Lúc mới xuyên qua đến thời đại này, Đông Phương Tuyết được Nam Cung Dạ chỉ dẫn đã học được rất nhiều kiến thức ở thế giới này.

Nhưng thế giới rộng lớn, có đủ những cái mới lạ.

Cho dù Đông Phương Tuyết là một thiên tài, cũng khó tránh khỏi có nhiều thứ không thể chú ý tới.

Hơn nữa.

Lúc Đông Phương Tuyết xuyên qua, bởi vì ảnh hưởng không gian cho nên võ công đã bị mất đi.

Ở cổ đại, hắn mặc cẩm y vàng ngọc, là Vương gia nắm giữ quyền sát sinh trong tay, là cao thủ võ lâm, sau lại được truyền ngôi Vua, trở thành Hoàng đế.

Nhưng đến hiện đại, Đông Phương Tuyết không có bất kỳ tài sản gì, đối với cái thế giới này một chữ cũng không biết, giống như một đứa trẻ, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu.

Ngay cả võ công mà hắn lấy làm kiêu hãnh cũng mất.

Võ công của Đông Phương Tuyết biến mất tương đương với người bị tàn phế một nửa!

Đây cũng là lý do tại sao khi vừa mới bắt đầu hai người không muốn có con, cũng là nguyên nhân không muốn cử hành hôn lễ.

Bởi vì Đông Phương Tuyết không muốn ngay cả vợ con mình cũng không bảo vệ được!

Hắn càng không muốn trở thành một người đàn ông vô dụng!

Đông Phương Tuyết kiêu ngạo thế kia, làm sao có thể cho phép mình một mặt khiếm khuyết không vẹn toàn như vậy?

Cho nên, trải qua một khoảng thời gian rất dài.

Đông Phương Tuyết liên tục học hỏi kiến thức, học tập những gì ở tại cái thế giới này, không để cho mình thua kém bất kỳ kẻ nào!

Hiện tại, xem như hắn đã thành công.

Tập đoàn Lạc Tinh tài sản không ít, thậm chí áp đảo trong giới tài phiệt, nhưng với Đông Phương Tuyết những thứ này còn lâu mới đủ, hắn sao có thể dừng lại?

Chuyện cần làm sẽ phải làm được một cách tốt nhất, Đông Phương Tuyết có nghị lực của một người đàn ông, mà người đàn ông này nhất định phải là người đàn ông giỏi nhất trong cánh đàn ông trên thế giới!

Chỉ là, muốn có một đứa con vẫn luôn là chuyện mà Đông Phương Tuyết hằng nghĩ tới.... .

Hắn mong muốn có một đứa bé, là cốt nhục hòa quyện tinh hoa của Nguyệt Trì Lạc và Đông Phương Tuyết hắn!

Hiện tại....

Nguyệt Trì Lạc nhìn Đông Phương Tuyết, nhìn cặp mắt màu xám tro lạnh kia đang phát sáng.

Nghiêm túc gật đầu một cái: "Được, chúng ta cùng sinh một đứa bé."

Sống bên nhau cũng đã nhiều năm như rồi, cũng đến lúc nên có một đứa bé.

Cho dù Đông Phương Tuyết không nói, Nguyệt Trì Lạc cũng đã muốn rồi!

Thấy Nguyệt Trì Lạc gật đầu, Đông Phương Tuyết nhếch miệng, trong mắt lộ ra một chút ý cười, dáng vẻ một người đàn ông dịu dàng hoàn mỹ.

"A Lạc, em nói xem, con của chúng ta có thể đã có bên trong chưa?"

*****

"A Lạc, em nói xem, con của chúng ta có thể đã có bên trong chưa?"

Dán vào bụng Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết cười vui vẻ như một đứa bé.

Nguyệt Trì Lạc gắt giọng: "Nào có nhanh như vậy, anh cứ làm như trồng rau ấy...."

Trồng rau cũng không nhanh như vậy, còn phải tưới nước nảy mầm!

Đông Phương Tuyết ngẩng đầu lên trước bụng của Nguyệt Trì Lạc, hàng lông mi khẽ nhếch lên, cong cong đến mê hoặc lòng người, đôi đồng tử màu xám giống như ánh sao trong đêm tối chợt phát ánh sáng đến chói mắt.

Nốt Chu Sa giữa hai hàng lông mày tuyệt đẹp tự nhiên.

Đông Phương Tuyết khuynh quốc khuynh thành như vậy, lại càng khiến người ta khuynh tâm.

Trên đời này, chỉ sợ không người nào không thể cố ý mê hoặc người đàn ông này.

Hai mắt nóng rực khóa chặt trên vẻ mặt khẩn trương của Nguyệt Trì Lạc, từ từ lại gần môi cô...

Rạo rực áp xuống.

Nguyệt Trì Lạc nghe thấy âm thanh của Đông Phương Tuyết mơ hồ truyền đến.

"A Lạc, bây giờ, chúng ta nên tạo người thôi......"

Ngày thứ hai.

Nguyệt Trì Lạc vẫn bị Đông Phương Tuyết đánh thức, mặc dù động tác của hắn đã rất nhẹ nhàng.

Có thể là do lòng cảnh giác của Nguyệt Trì Lạc hoặc cũng có thể là cô đã tỉnh.

Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần Đông Phương Tuyết vừa tỉnh, Nguyệt Trì Lạc nhất định sẽ tỉnh dậy theo.

Ở với nhau bấy lâu nay, Đông Phương Tuyết biết nói cũng vô ích, cho nên cũng lười nói.

Chỉ dặn cô nghỉ ngơi thật tốt.

Lần này cũng như vậy.

Đông Phương Tuyết hôn chào buổi sáng với Nguyệt Trì Lạc, nhìn cô gái còn đang mơ màng một lúc rồi mới đi rửa mặt.

Nguyệt Trì Lạc vén chăn lên bước xuống sàn nhà.

Sàn nhà hơi lạnh, khiến đôi chân trắng muốt hơi co lại.

Nguyệt Trì Lạc theo thói quen mở tủ quần áo.

Một tủ đầy quần áo, bên trái treo quần áo của Nguyệt Trì Lạc cô, bên phải là đồ của Đông Phương Tuyết, còn phía dưới là đồ trang sức.

Mỗi lần thấy sắp xếp như vậy đều khiến cô cảm thấy ấm áp.

Nhanh chóng chuẩn bị quần áo cho Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc chờ Đông Phương Tuyết mặc quần áo tử tế, sau đó hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày, giúp Đông Phương Tuyết thắt và vạt!

*****

Nhanh chóng chuẩn bị quần áo cho Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc chờ Đông Phương Tuyết mặc quần áo tử tế, sau đó hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày, giúp Đông Phương Tuyết thắt sẵn cà vạt!

Đông Phương Tuyết vừa từ phòng rửa mặt bước ra thì nhìn quần áo đã sớm được đặt trên giường chờ hắn thay.

Thấy Nguyệt Trì Lạc đi chân không, hai hàng lông mày của Đông Phương Tuyết khẽ nhíu lại.

"Đã nói với em bao nhiêu lần, sàn nhà rất lạnh, sao lúc nào cũng quên mang dép vậy......"

Không hề có ý trách cứ, chỉ là có chút thương yêu.

Cầm lấy dép tới, Đông Phương Tuyết ngồi xổm trên mặt đất nâng bàn chân Nguyệt Trì Lạc lên giúp cô mang vào.

Nguyệt Trì Lạc nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

"Em đó.... ."

Đông Phương Tuyết thở dài, giọng tràn đầy cưng chiều hạnh phúc.

Cuộc sống của hai người, nhất là hai người yêu nhau, thật sự rất hạnh phúc.

Trong cuộc sống thường ngày, Nguyệt Trì Lạc cùng Đông Phương Tuyết đều không muốn tìm người giúp việc.

Dù sao đây cũng chỉ là cuộc sống của một gia đình bình thường, họ đều không hi vọng bất kỳ ai tới quấy rầy tới thế giới của hai người.

Cầm cà vạt lên, Nguyệt Trì Lạc đi cà nhắc tới, chăm chú tỉ mỉ thắt cà vạt cho người đàn ông của mình.

Hàng mi thon dài khẽ run Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu lên, từ độ cao của Đông Phương Tuyết nhìn xuống, bộ ngực của cô từ góc độ này thu hết vào mắt.

Những lúc như thế này, Đông Phương Tuyết không nhịn được ý cười nơi khóe miệng.

"Về sau, không được thắt cà vạt cho bất kỳ người đàn ông nào. Ngoại trừ anh ra, bất cứ ai cũng không thể...."

Vuốt vuốt mái tóc của Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết nở nụ cười sáng rỡ đầy mê hoặc.

Nguyệt Trì Lạc làm như không nghe thấy.

Trước khi Đông Phương Tuyết bước ra cửa, cô lại không nhịn được nhắc nhở hắn: "Nhớ ăn sáng...." Nếu không sẽ đau dạ dày.

"Chờ anh về."

Hôn Nguyệt Trì Lạc một cái thật nồng nàn, sau đó Đông Phương Tuyết mới ra cửa đi làm.

Nguyệt Trì Lạc đứng ở ban công nhìn theo cho đến khi xe Đông Phương Tuyết biến mất không nhìn thấy gì nữa, cô mới thu hồi ánh mắt.

Nguyệt Trì Lạc vào trung tâm thương mại đi dạo một vòng, cuối cùng vẫn hài lòng với chiếc cà vạt màu xám đậm nhất.

Chiếc cà vạt được dệt từ tơ tằm nổi vân hoa, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, giá cả.... Không đáng nhìn.

*****

Chiếc cà vạt được dệt từ tơ tằm nổi vân hoa, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, giá cả.... Không đáng nhìn.

Đối với người như Nguyệt Trì Lạc, căn bản nhìn trúng là nhấc luôn.

Mặc dù cô không có cha mẹ, nhưng từ nhỏ thứ nên có cho tới bây giờ đều không ít, càng về sau này cuộc sống lại càng khỏi phải nói.

Hơn nữa khi làm đặc công, thù lao cũng không ít.... .

Giá tiền chẳng hạn, lại càng khỏi phải nói.

Nguyệt Trì Lạc sờ một cái cà vạt, tưởng tượng cảnh Đông Phương Tuyết đeo nó trên cổ, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Nhất định, rất đẹp mắt.

Đang muốn gọi nhân viên phục vụ, lúc này, bên cạnh lại vang lên một giọng nữ thanh thúy dễ nghe.

"Cô bán hàng, tôi muốn cái này."

Bàn tay trắng noãn chỉ vào chiếc cà vạt màu xanh ngọc bên cạnh Nguyệt Trì Lạc.

Giọng nói lanh lảnh dễ nghe này ở rất gần Nguyệt Trì Lạc, thậm chí là ở ngay sát bên tai, giống như là cố ý nói cho Nguyệt Trì Lạc nghe.

Nguyệt Trì Lạc ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, là mùi hoa Bách Hợp.

Mùi này rất dễ chịu, cũng không làm người ta khó chịu.

Gương mặt xinh đẹp khẽ nhíu lại, Nguyệt Trì Lạc thuận thế ngẩng đầu nhìn qua, con ngươi chợt co rụt lại.

Gương mặt vô cùng tuyệt mỹ như vậy đập vào mi mắt.

Chủ nhân của gương mặt này có biểu cảm phong phú, cho thấy mỗi nét mặt của cô ta đều là tự phát, thậm chí không hề có chút giả tạo.

Cô ta cười nhẹ nhìn Nguyệt Trì Lạc, không hề có chút ngạc nhiên e ngại nào lại còn kèm theo chút khiêu khích.

Gương mặt tinh xảo mỹ lệ đó có thể nói sánh hơn cả những bảo vật quý giá, cùng một đôi mắt màu hổ phách cực kỳ chói lọi.

Đôi đồng tử trong trẻo lấp lánh, không nhiễm bất cứ tạp chất gì.

Nguyệt Trì Lạc mấp máy môi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng con ngươi đen nhánh thoáng hiện tia lạnh lẽo.

Không thể phủ nhận, người phụ nữ này thật đặc biệt.

Đặc biệt đến mức trong lòng Nguyệt Trì Lạc có chút khác thường....

Dĩ nhiên, quan trọng nhất không phải người phụ nữ này đặc biệt, mà người phụ nữ này chính là người phụ nữa cùng Đông Phương Tuyết đăng trên đầu tờ báo.

Người phụ nữ này, chính là chị gái của Nam Cung Huyên!

Lúc này cô ta tới đây làm gì?

Khiêu khích mình?

Tuyên chiến với mình?

Nguyệt Trì Lạc cũng không thường ra khỏi nhà, cho nên càng không có chuyện trùng hợp như vậy.

Cô vừa ra nhà lần đầu tiên đã chạm mặt cô ta!

Chẳng lẽ, cô ta luôn theo dõi mình?

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)