Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 27

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 27
Đêm động phòng hoa chúc
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tân lang dắt tân nương, tân nương dựa vào tân lang, từng bước một đi vào phủ Tứ Vương Gia.

Trong tức khắc, trăm hoa đua nở, tiếng pháo nổ bùm bụp như sét đánh đan xen tiếng nói chúc mừng, một mảnh vui mừng hân hoan.

Mọi người lúc này thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng không tránh khỏi khinh bỉ đối với tân nương tử.

Quyền Khuynh Thiên Hạ, Tứ Vương Gia tuyệt đại phong hoa, ai không muốn gả?

Lại còn có người không biết phân biệt như vậy!

Đại đường Tứ vương phủ, Hoàng đế ngồi cao ở trên chính vị, ngồi bên cạnh chính là Hoàng Hậu và Quý Phi, xung quanh là một số đại thần triều đình.

Nhìn Đông Phương Tuyết dắt tân nương từng bước một đi tới, trên mặt Hoàng đế thoáng qua đủ loại tâm tình phức tạp.

Đứa con trai mà hắn thương yêu nhất, rốt cuộc... Cũng có nhà của mình......

Tiếc nuối duy nhất chính là, ngàn chọn vạn lựa, không hiểu vì sao con trai mình cứ khăng khăng chọn một đóa cỏ đuôi chó. (hoàng đế gì mờ nói chiện mất văn hóa thiệt)

Nhưng thôi, chỉ cần hắn thích là được, chỉ cần là hắn thích, thì hắn sẽ chấp nhận.

Nhất Bái Thiên Địa.

Nhị Bái Cao Đường.

Phu thê giao bái.

Sau khi bái xong Thiên Địa, Nguyệt Trì Lạc chính thức được trao cho danh hiệu chánh phi Tứ Vương Gia, tiếp nhận đĩa ngọc hoàng gia cùng ban thưởng của Hoàng Hậu và Quý Phi, sau đó được hỉ nương đưa vào động phòng.

Đêm xuống, bóng đen thâm trầm, ánh nến đỏ thẫm trên bàn dài lay động lúc sáng lúc tối trong gió đêm.

Nguyệt Trì Lạc thay xong giá y ngồi ở trước bàn, một người một chung hừng hực rót rượu.

Đây vốn nên là rượu giao bôi mừng sum hợp của Đông Phương Tuyết và nàng, lại bị một mình nàng trút hết hơn phân nửa.

Độ cồn theo cổ họng trượt xuống, nóng rực cả tim phổi.

Nàng vốn cho rằng mình sẽ không quan tâm, nhưng mà sao vẫn có một chút đau, một chút đau.

Bản thân đã từng nói qua, lấy chồng, người không yêu sẽ không lấy.

Hôm nay, bi ai gả cho một nam nhân nhưng trong lòng lại có người khác, mà nàng, mặc dù không thương Đông Phương Tuyết, nhưng vẫn thương tâm.

Không phải vì Đông Phương Tuyết mà thương tâm, thương tâm chính là mình lại gả cho người mình không hề thích.

*****

Rốt cuộc, hôn nhân cái gì là đây?

Là môn đăng hộ đối, hay là tình cảm hai bên cùng vui vẻ?

Nàng và Đông Phương Tuyết, không có tình yêu rối rắm, nói đến môn hộ, bọn họ cũng chỉ là môn không đăng, hộ không đối mà thôi.

Vậy thì rốt cuộc Đông Phương Tuyết vì sao mà cưới nàng chứ?

Thân bất do kỷ sao? A... Không giống... Nhưng thoạt nhìn hắn cũng không có gì vui sướng, chẳng lẽ cũng giống như nàng sao?

Có điều, nàng gả cho hắn chỉ vì đi theo hắn có ăn có ở mà thôi!

Tuổi của nàng không phải là người nên bi thương, nhưng thỉnh thoảng một vài lần vẫn sẽ có, nhất là ở vào thời khắc này.

Nàng ngửa đầu, lại trút hết phần rượu nồng đậm vào trong cổ họng.

Trong ánh nến chập chờn, ngoài cửa có một người chậm rãi đi tới.

Đông Phương Tuyết thả lỏng tay đứng lại bên cạnh cửa, sống lưng mặc dù mảnh khảnh nhưng thẳng tắp, hắn nhìn Vương phi của mình hừng hực trút rượu hết ly này đến ly khác, nhìn sơ qua dáng vẻ không chút biểu tình, giống như chết lặng cứng đờ, đôi con ngươi lấp đầy đau thương cùng lạnh nhạt không hề che giấu.

Không giống ôn nhuận cười yếu ớt như ngày thường, hắn giờ phút này càng giống như một loại với Cô Lang* lạnh lùng tôn quý, quyến rũ tuyệt mỹ khiến cho không ai có thể đế gần. (*loài Sói cô độc)

Nguyệt Trì Lạc một hớp uống cạn chung rượu, nghiêng đầu sang, đôi mắt mông lung ngà ngà say, nói: "Đông Phương Tuyết, tại sao ngươi muốn cưới ta?"

Tại sao cưới nàng, tại sao, cái vấn đề này thật làm cho người ta bất an mà.

"Còn ngươi, tại sao phải gả?" Hắn liếc nàng một cái, nhàn nhạt giật giật khóe miệng.

Ôn nhuận cười yếu ớt trước kia phảng phất như một cơn ảo giác, tựa như hoa Quỳnh không còn tồn tại nữa.

Người này, hóa ra trong xương cốt chính là cao ngạo lạnh lùng như thế.

Nguyệt Trì Lạc ngơ ngác cười cười, vốn muốn nói cho hắn biết nàng gả chỉ là muốn tìm cây cao tốt để chắn gió, suy nghĩ lại liền xoay chuyển thay đổi lời nói: "Từ đầu đến cuối, ngươi cho rằng ta có lựa chọn nào khác sao?"

Nhàn nhạt sầu bi, thanh âm hạ thấp, như than như kể.

Đông Phương Tuyết nhếch môi, bất ngờ không báo trước xả ra một nụ cười lạnh như băng: "Vương phi của ta, mặt nạ của ngươi dự định mang bao lâu?"

*****

"Mặt nạ?" Nguyệt Trì Lạc nháy nháy mắt hai cái, lại nốc cạn chung rượu mạnh: "Mặt nạ à, mặt nạ gì? Ngươi cho rằng ta cũng như ngươi cả ngày mang mặt nạ giả cười sao? Haizz... Ngươi mệt mỏi không?"

"Chỉ cần không phạm đến ta, ta à, vẫn luôn là như vậy, cũng vẫn chỉ muốn như vậy."

"Gả cho ngươi, từ đầu đến cuối đều không phải do ta nguyện ý, nếu như không gả cho ngươi, Nguyệt gia chung quy cũng không có đất để ta dung thân. Ngươi cho rằng, ta như vậy, có quyền được chọn sao?"

Nàng nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên, sâu trong con ngươi để lộ ra chút cô độc, nhìn kỹ vào sâu hơn nữa cũng là bi thương cùng nồng đậm âu sầu.

Nhợt nhạt đau thương, như lơ đãng phóng đi vào, hợp với một đôi con ngươi mang theo men say càng thêm vài phần thê lương rung động, nhưng mà nàng thế này, có loại cảm giác nhu nhược nói không nên lời, chỉ khiến người ta cứ muốn che chở, tự tay vuốt lên hàng mi nhíu thành chữ Xuyên của nàng.

Có một khắc hoảng hốt, Đông Phương Tuyết sinh ra một tia ảo giác, nữ tử trước mắt, thật chỉ là một tiểu thư khuê các đơn giản bình thường.

Mặc dù thật có một thân bản lãnh hơn người, nhưng dù gì cũng chỉ là một nữ tử bình thường.

Như vậy mình cần gì phải vạch trần phần ngụy trang đó của nàng, ai cũng có bí mật chôn giấu ở trong lòng, bản thân chẵng lẽ không phải sao?

Nghĩ như vậy, Đông Phương Tuyết bình thường trở lại, nhưng mà ngực lại hơi có chút đau.

Loại đau này, bắt đầu từ tối nay sẽ liên lục đi theo hắn.

Hôm nay, trong buổi tiệc cưới của mình, hắn nhìn thấy nữ tử mình yêu nhất bên cạnh hoàng huynh mình, nói lời chúc phúc với hắn, gương mặt tinh xảo tôn quý xinh đẹp đến mức không gì sánh được.

Đẹp như vậy, đã từng như hoa anh túc vây quanh hắn.

Hắn cười, uống xong rượu tân khách kính, trong lòng cũng là bi thương vô hạn......

Giống như có cái gì đó vò nát tim mình, trong nháy mắt phá thành mảnh nhỏ.

Nếu nói đây là một giấc mộng, vậy thì hắn không bao giờ muốn tỉnh.

Mỗi lần sắp làm được đến cùng thì lại phải cưỡng bách chính mình thanh tỉnh, vài lần sau đó, lại tiếp tục giấc mộng vẫn chưa thành này.

Ngày qua ngày, năm qua năm, hắn vẫn luôn trải qua như thế.

*****

Nhưng mà hôm nay, hắn đã hoàn toàn làm cho giấc mộng này tan rã, vào lúc nàng chúc phúc hắn, hắn cười thì cũng vì vậy mà phá thành từng mảnh nhỏ, sụp đổ......

Qua đêm nay, hắn sẽ không còn hao tổn tinh thần cho người không nên hao tổn tinh thần nữa, dù sao, thật sự cũng không ai nợ ai.

Có thể làm, hắn đã làm, cũng chỉ có thể làm được như thế.

Trong ngơ ngẩn, khóe miệng nàng thoáng qua một tia cười lạnh, khi nhìn lại ấy chỉ là dáng vẻ mang theo ý cười mông lung ngà ngà say.

Thân thể lung lay có chút không ổn định, nàng lại cười khúc khích hỏi ngược lại hắn: "Đông Phương Tuyết, ngươi cảm thấy ta có quyền lựa chọn sao?"

Khi nói chuyện, đánh một tiếng nấc cục đầy hơi rượu.

"Đủ rồi." Hắn có chút không vui nhíu mày, môi mỏng gợi cảm mím lại thật chặt.

"Thế nào? Đây chính là tức giận sao?" Chút này đã chịu không nổi sao, trong lòng Nguyệt Trì Lạc liên tục cười lạnh.

Đông Phương Tuyết lướt qua tới gần nàng, cầm lên bầu rượu hợp hoan trên bàn còn dư lại không nhiều lắm, mạnh mẽ trút vào hết cả vò rượu.

Rượu chảy tràn xuống dưới thấm ướt bộ hỉ phục đỏ thẫm.

Hắn vươn ngón tay nổi rõ khớp xương nâng khuôn mặt nàng lên nhợt nhạt hôn xuống, đưa rượu ngậm trong miệng chuyển sang vào trong khoang lưỡi mềm mại của nàng, sau đó tựa như thương yêu mà hôn rồi hôn.

Cứ thế, cũng coi như hoàn thành nghi thức giao bôi giữa phu thê.

Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, hắn đã cưới nàng nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt, huống chi, Vương phi này của hắn cũng không phải không thú vị.

Nguyệt Trì Lạc còn đang trong sững sờ, hắn đã ôm nàng đi về phía giường.

Cảm xúc ma sát mềm mại bắt đầu làm cõi lòng lạnh như băng của hắn ấm áp, thầm nghĩ muốn đến gần hơn một chút.

Tấm chăn đỏ thẫm thêu trăm con ngàn cháu xinh đẹp nở rộ ở dưới người nàng, trên gò má ửng hồng, một đôi mắt say lờ đờ mông lung, hắn nhận thấy chỗ nào cũng đều là hấp dẫn đến có thể chết người.

"Đợi chút... !" Nguyệt Trì Lạc có chút hốt hoảng đẩy hắn ra, con ngươi trừng thật to, nàng từ trên giường nhảy xuống, nhưng nhịp tim gấp gáp làm thế nào cũng không bình phục được.

Đông Phương Tuyết cứng lại lông mày, trên tuấn nhan như băng tuyết là biểu cảm ẩn chứa chút hung ác lẫn hứng vị.

*****

"Ngươi chờ một chút, ta uống hai chung nữa." Bất chấp sự xấu xa hứng thú của hắn, nàng cầm rượu trên bàn lên ra sức hừng hực trút vào, dường như làm sao cũng không thỏa mãn được, từng ngụm từng ngụm liều chết rót vào như tưới nước.

Mùi rượu nồng đậm theo cổ họng trượt xuống, nàng liếm liếm môi, mùi vị đúng là hơi chát.

Khoảnh khắc này, trong lòng nàng cũng lan tràn bi thương, chỉ muốn để cho mình uống thật say, thật say rồi lại thật say, tốt nhất là say đến bất tỉnh nhân sự.

Nếu như không thể trốn tránh, tối thiểu cũng không cần trực tiếp đối mặt.

Đã từng nói, không thể kháng cự vậy thì hưởng thụ, nhưng giờ phút này, tâm tình của nàng lại không được nhẹ nhõm, thật là không làm được à......

Tưởng tượng, khác xa so với bản thân cần phải dễ dàng thể nghiệm.

Ý thức vốn cũng có chút men say, trong tình trạng uống rượu mãnh liệt như vậy rốt cuộc cũng biến thành một đống hồ nhão.

Đông Phương Tuyết nhíu lại hàng lông mày xinh đẹp, nhìn nhất cử nhất động của nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy.

Áy náy vì biết nàng thích Huyền Chi Thất, nhưng hắn lại cưới nàng.

Không phải hắn không cho nàng cơ hội, mà chính nàng không cần, thì làm sao có thể oán hắn được.

Áy náy đó hình như cũng chỉ là chợt lóe lên trong đầu hắn, sau đó nhìn thấy nụ cười xán lạn của nàng hư ảo như là bọt biển.

Nguyệt Trì Lạc say be bét như bùn nhão lăn lên giường, khuôn mặt phúng phính đỏ như son, khi nàng cúi đầu lẩm nhẩm truyền ra âm thânh thì trên mặt Đông Phương Tuyết nở rộ ý cười ôn nhu ngay cả mình cũng không biết, tựa như gió mùa xuân của tháng ba, có thể làm cho người ta ấm áp đến tận xương tủy.

Hắn nghĩ, như vậy cũng tốt......

"Có thể... Như vậy... Như vậy cũng sẽ không có cảm giác rồi......"

Hắn hôn nàng, nhẹ nhàng hôn giống như lông vũ mơn trớn lên từng nơi trên cơ thể nàng, khiêu khích mỗi một chỗ thần kinh của thân thể nàng.

Nguyệt Trì Lạc say túy lúy đến bất tỉnh nhân sự, nhưng thân thể lại có phần cứng ngắc, hắn phì cười, hơi thở thơm mát như hoa lan phà vào tai nàng: "Thả lỏng."

Nàng nghe vậy thì ngây ngốc cười, thân thể dần dần thả lỏng......

Màn lụa chậm rãi buông xuống, chỉ nhìn thấy bóng dáng hai người quấn vào nhau, hợp thành quy tắc chuyển động nguyên thủy nhất, một phòng kiều diễm nở rộ trong đêm đen, ngay cả ánh trăng sáng trên bầu trời cũng phải thẹn thùng núp sau đám mây.

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)