Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 26

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 26
Đại hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đêm xuống, trăng tàn như câu*, bóng đêm như mực. (trăng khuyết như lưỡi câu)

Bên trong sân nhỏ hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng gió ra, không nghe được không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào.

Bởi vì Nguyệt Trì Lạc bị thương viện cớ cần phải nghỉ ngơi thật tốt, toàn bộ Nguyệt gia đều bị ngăn cản ở bên ngoài tiểu viện.

Nguyệt Trì Lạc lười biếng nằm trên nhuyễn tháp, hàng mi thon dài đang hạ mí mắt xuống một nửa, trên tay cầm cuốn tiểu thuyết phong nguyệt* xem say sưa ngon lành, ánh trăng soi rọi ở trên người nàng, dung nhan mơ hồ không rõ. (*truyện nói về tình yêu nam nữ)

Nàng thích thanh tỉnh, hơn nữa thời điểm đọc sách phải tuyệt đối yên tĩnh, vì vậy Thập Thất sớm đã bị đuổi đi nghỉ ngơi.

Gió thổi lên cuốn lấy cát bụi trên mặt đất, màn cửa sổ bằng lụa mỏng kẽo kẹt kẽo kẹt thanh âm rất bay bổng phát ra trong đêm tối, ánh nến trên bàn đã bị gió thổi tắt. Nguyệt Trì Lạc nhìn về phía ánh trăng phảng phất như nhìn thấy bóng người chợt lóe bên ngoài cửa sổ.

Nháy mắt vài cái, nàng chau mày để quyển sách trên tay xuống, ánh mắt đảo qua lại bên ngoài cửa sổ hai vòng, đập vào mắt là một mảnh đen như mực.

Thở dài đóng lại cửa sổ, động tác làm liền một mạch lưu loát, ánh mắt thấp thoáng như ẩn chứa chút mơ hồ mất mác, bởi lẽ sự mất mát này đã định trước vào trong cuộc sống của người phàm trần. Cuối cùng, con ngươi chợt sáng đứng im dừng ở trên người nam tử xuất hiện như quỷ mị ở trước mắt nàng.

"Con mẹ nó, cứ như một ác quỷ, cô nãi nãi sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi hù chết." Lùi về sau một bước lớn, thốt lên lời nói thô bạo độc địa, rõ ràng còn mang theo chút hứng thú mừng rỡ.

Nam tử cao lớn vững chãi, trên xiêm y màu lam nhạt còn phối thêm một ống ngọc tiêu màu xanh nhạt, nhìn lên trên nữa chính là một khuôn mặt mang mặt nạ màu trắng ngà, lọt vào trong tầm mắt là đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch lên quấn vòng quanh tạo ra một đường cong tuyệt thế.

Nhìn hắn bất động, Nguyệt Trì Lạc hung hăng đẩy hắn một cái: "Không chết đi? Mẹ nó, nếu ngươi không nói chuyện thì hãy cút ra ngoài cho lão nương, vĩnh viễn cũng đừng trở lại."

Tròng mắt hung ác nhìn chằm chằm hắn, rõ ràng mang theo tức giận cùng uất ức nồng đậm.

Thân thể nam tử dao động hai cái, lời ra khỏi miệng còn kèm theo nồng nặc mùi rượu: "Lạc Lạc... Lạc Lạc......"

Từng câu Lạc Lạc đó hàm chứa ngàn vạn quyến luyến, giống như rên rỉ, tựa như thương tâm tuyệt vọng.

Bỗng nhiên Nguyệt Trì Lạc mềm lòng, xông lên một phát mạnh mẽ ôm lấy hắn, "Có biết không, ngươi đã 1 năm 8 tháng không đếp gặp ta......"

*****

Thân thể nam tử chấn động đưa tay xoa nhẹ sống lưng của nàng, mùi rượu nồng nặc phả ra trên cổ nàng: "Ngươi tính toán thời gian chuẩn xác như vậy để làm gì chứ, chẳng lẽ nhìn trúng ta rồi sao? Lạc Lạc... Lạc Lạc à...... Ta vẫn luôn ở tại bên cạnh ngươi......"

Tiếng cười trầm thấp truyền qua kẽ răng, mấy câu nói sau cùng giống như cúi đầu thì thào tự nói, Nguyệt Trì Lạc thậm chí không có nghe rõ hắn rốt cuộc nói cái gì.

"Được rồi, trở về là tốt rồi." Nguyệt Trì Lạc một tay đẩy hắn ra, sửa sang lại xiêm y của mình, vầng sáng nhàn nhạt trong mắt che phủ một ít lo lắng vừa xuất hiện.

"Lạc Lạc, ngươi thật tuyệt tình." Nam tử thuận thế ngồi xuống trên nhuyễn tháp, mắt phượng hẹp dài hơi hơi nheo lại, "Ngươi nói ta lâu như vậy không đến thăm ngươi, nhưng ngươi thì sao? Ngươi nói xem ngươi đã bao lâu không có đến thăm ta cùng với sư phụ, đúng ba năm ngươi đã không có về Thiên Cơ Các rồi......"

Mùi rượu nhàn nhạt, lời nói bình thản, hết sức giễu cợt.

Nguyệt Trì Lạc ngẩn người, ngay sau đó hé miệng cười khổ, "Xưa kia lúc rời khỏi Thiên Cơ Các sư phụ đã đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với ta, hôm nay ta chỉ là một người ngoài thì sao có thể đi vào đó? Huống chi... Ngươi cũng biết mà, đúng không sư huynh?"

Nguyệt Trì Lạc tiến sát vào gần hắn, gương mặt bầu bĩnh y hệt như trẻ con, một đôi con ngươi như sao sáng len lỏi bắn thẳng vào trong mắt hắn, lạnh nhạt mà hờ hững, không hề có cảm xúc hay tình cảm gì.

Hắn nhìn lại nàng, đôi mắt phượng còn có men say, mông lung mà tuyệt thế, mãi đến khi nhìn vào đôi mắt đen không chút động lòng kia thì nhếch nhếch khóe miệng, châm chọc cười ha ha nói: "Sư muội, ta đến để tặng lễ vật, đây là lễ vật sư phụ đưa cho ngươi vào ngày đại hôn."

Dứt lời, từ trên người lấy ra món đồ vật được bọc bởi tơ vàng vứt cho Nguyệt Trì Lạc, rồi lắc mạnh một cái giống như lúc đến biến mất không còn bóng dáng.

Nguyệt Trì Lạc nhận lấy, vừa mở ra nhìn thấy chính là tấm lệnh bài được đúc ra từ gỗ tử đàn, sửng sốt há to cánh môi hồng, trong lòng nhảy thình thịch mấy cái, một dự cảm không lành đột nhiên kéo tới.

Tại sao lại đem Phượng Hoàng lệnh trước giờ không rời khỏi người cho nàng? Chẳng lẽ sư phụ đã nghĩ thông suốt chịu quy ẩn rồi sao?

Nếu thực sự như vậy, thì cũng không có gì không tốt.

Nhíu mày, nhìn phương hướng nam tử rời khỏi, đau đớn như gợn sóng lan tràn khắp người, trong tim như có nhợt nhạt bị thương.

Cuối cùng thở dài, cất lệnh bài vào, xoay người trở về phòng ngủ.

*****

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng một cái đã qua nửa tháng.

Mắt thấy sắp đến ngày đại hôn, đêm nay, Nguyệt Trì Lạc cũng như thường ngày cầm lên quyển tiểu thuyết phong nguyệt, thân thể nhu nhược giống như không xương lười biếng tựa vào trên nhuyễn tháp, trong con ngươi là ánh sáng bình thản nhợt nhạt, phản chiếu không có bất kỳ cảm xúc lo âu nào.

Nam tử vẫn đứng ở phía trước nhìn nàng chằm chằm, mặt nạ màu lam âm u che kín cả khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng hẹp dài, thỉnh thoảng thoáng qua mấy phần gợn sóng ưu thương và không ngừng che giấu sự tuyệt vọng.

Mùi rượu đầy người bắn ra ở xung quanh, nam tử vừa mở miệng cùng ánh mắt dịu dàng lưu luyến, "Lạc Lạc... Lạc Lạc......"

Thì thầm nho nhỏ, có cảm giác đau đớn, trái tim Nguyệt Trì Lạc nhíu chặt lại. Vào khoảnh khắc cùng với nam tử gọi tên nàng giữa lông mày xuất hiện chính là nồng đậm nhớ nhung cùng bi thương phiền muộn.

Không ai biết nàng đang suy nghĩ gì, ánh mắt của nàng lướt qua nam tử, ngẩng đầu lên nhìn về phía sao sáng ở nơi xa xa, ánh mắt muôn vàn lưu luyến, trong ánh mắt sự lạnh nhạt cùng đau thương đều tồn tại.

Cái thế giới mà nàng đi qua một cách trống rỗng, thế giới có người nàng yêu nhất và hận nhất.

Hôm nay, tất cả đều thành không.

Những quá khứ không bỏ xuống được, đã từng quên lãng đều đã theo thời gian mà trôi qua.

A Dạ đã từng nói, lấy chồng phải cùng nhau lấy, bởi vì các nàng không muốn tách ra.

A Dạ của ta, ta sắp phải lấy chồng rồi đấy, giờ đây ngươi đang ở đâu......

"Không phải là ta chứ." Nguyệt Trì Lạc nhàn nhạt mở miệng, thanh âm trầm thấp theo gió rồi biến mất.

"Lạc Lạc... Lạc... Lạc......" Nam tử xụi lơ trên mặt đất, từng hớp từng hớp rượu mạnh, mắt say lờ đờ mông lung, tuyệt vọng xỏ xuyên qua đáy lòng.

"Nói cho ta biết, xảy ra chuyện gì?" Nhìn hắn, đáy mắt Nguyệt Trì Lạc vô hồn trống rỗng.

Nam tử nhàn nhạt liếc nàng một cái, lời ra khỏi miệng cũng chỉ là một tiếng tuyệt vọng, thì thầm cũng là một cái tên, "Lạc Lạc... Lạc Lạc......"

Đau đớn nhàn nhạt len lỏi qua toàn thân, Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, con ngươi lấp lánh tựa như sao xẹt qua một tia chán nản.

Nàng biết, người trong miệng hắn cũng không phải là nàng, bởi vì hắn chưa bao giờ gọi nàng như vậy.

Nhưng mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì......

Không đợi nàng suy nghĩ, nam tử mở miệng, thanh âm có tuyệt vọng có điên cuồng, "Chết rồi... Đều chết hết......"

"Ai đã chết?"

"Ly... Lạc......"

*****

"Còn ai nữa?" Đè xuống sầu bi, Nguyệt Trì Lạc hỏi tiếp.

"Chết rồi... Tất cả đều chết rồi...... Nàng hủy đi Thiên Cơ Các... Ta hủy đi... Nàng......" Tiếng nghẹn ngào thật thấp, dưới mặt nạ màu u lam, nam tử đã lệ rơi đầy mặt.

Nguyệt Trì Lạc có chút ngẩn ngơ, đưa tay xoa nhẹ trái tim, không thể nói đó là cảm giác gì, chỉ cảm giác ngực trì độn, có loại cảm giác chán nản lan tràn.

Sư phụ đổ độc dược vào cơ thể nàng chết rồi sao? Sư phụ làm cho nàng vừa kính vừa hận chết rồi sao?

Ba năm, từ sau khi sư phụ gieo Cự Độc trên người nàng, nàng đã ba năm không trở về Thiên Cơ Các rồi, sư phụ cường đại như vậy, cứ như vậy, không báo động trước đã chết rồi!

Như thế cũng tốt... Cũng tốt......

Hơi ngước đầu, trong đêm tối, một giọt lệ trong suốt từ đôi mắt sang như ánh sao của cô gái rơi xuống.

Nàng muốn mở miệng an ủi sư huynh, thế nhưng trong cổ họng khô khốc giống như mắc kẹt một sợi vải bông thô ráp, thậm chí trong lòng lan tràn tuyệt vọng cùng thù hận ngay cả mình cũng không biết.

Lạc Lạc... Lạc Lạc......

Nhìn nam tử đau đớn, Nguyệt Trì Lạc có chút lộ vẻ xúc động, nhưng cuối cùng lại không cách nào thể nghiệm cái loại tuyệt vọng làm cho người ta hít thở không thông.

Cho đến rất lâu về sau, Nguyệt Trì Lạc mới biết muốn tự tay phá hủy chính người mình yêu, đó là loại tuyệt vọng khắc cốt đến mức nào.

★★

Hôm nay là ngày Nguyệt Trì Lạc thành thân, thời tiết sáng sủa, ánh nắng mặt trời rực rỡ.

Trên giá y đỏ thẫm xinh đẹp thêu 'Bạch Điểu Triều Phượng đồ'*, trên tay đeo trân châu mã não quý báu, trên đầu đội chính là mũ phượng giá trị liên thành, phía trên là màu đỏ tuyệt thế hùng tráng, chứng tỏ Đế Vương cũng rất coi trọng hôn lễ này. (* miêu tả bức tranh trăm chim hướng phượng, hình như thế mình chỉ đoán theo mình hỉu)

Nguyệt Trì Lạc quan sát mình, đôi môi hồng phấn nhếch lên nhàn nhạt cười.

Mấy ngày nay, Nguyệt trì vào cung gặp Hoàng đế hai lần, Hoàng đế ban thưởng tất nhiên không cần phải nói, về phần cái khác, mặc dù Hoàng đế không hài lòng chính phi Nguyệt Trì Lạc này, nhưng chính miệng Đông Phương Tuyết thừa nhận muốn thành thân, lão hoàng đế ngoại trừ chúc phúc cảm than ra, cũng không thể nói được gì.

Dù sao ở nước Đông Phương này, người người đều biết, con trai được Đương Kim Hoàng Đế sủng ái nhất không phải Thái tử mà là Tứ Vương Gia.

Nguyệt Trì Lạc cũng hiểu rõ Hoàng đế sủng ái Đông Phương Tuyết đến mức độ nào, có thể nói đã đạt đến trình độ dung túng.

*****

Vì vậy, mới có thể dễ dàng tha thứ Đông Phương Tuyết cưới cô gái không có mạo lại không tài như mình, vả lại, cổ nhân tam thê tứ thiếp, không hài lòng, lúc nào cũng có thể bỏ, hoặc là lấy thêm mấy phòng trắc phi, cũng vì vậy, Hoàng đế cũng không quá làm khó nàng.

Đập vào mắt, là khung cảnh đỏ thẫm vui mừng, giống như hoa Mạn Châu Sa nở rộ trên đường hoàng tuyền, đỏ chói mắt, đỏ xinh đẹp.

Nguyệt Trì Lạc vốn đã quen với màu đỏ khát máu đó, nhưng thời gian dần trôi qua, dần dần khiến nàng quên lãng, thậm chí bắt đầu ghét màu đỏ này, bởi vì, lúc này sẽ khiến cho nàng nhớ đến đoạn thời gian máu tanh tàn nhẫn trước kia.

Giống như ác mộng vây quanh nàng, cũng khó trách ban đầu ông nội liều mạng, cũng muốn đưa nàng rời đi thế giới kia.

Đại đường, tân khách không coi là nhiều, nhưng cũng tới không ít.

Những người đến, đều là người của thị tộc Nguyệt gia, về phần những người khác, tất nhiên là phủ Tứ Vương Gia.

Hỉ nương đi phía trước, dẫn Nguyệt Trì Lạc xuyên qua đại đường, Thập Thất nhắm mắt theo đuôi phía sau, Nguyệt phụ cùng Trình thị ngồi cao trên chính vị, trên mặt khó nén vui mừng, ngay cả mắt cũng mang nụ cười nồng đậm, giống như ăn được mật ngọt.

Trước khi bước ra thềm cửa, bước chân Nguyệt Trì dừng một chút, sau đó đột nhiên rụt trở về, nàng chặn ngang tay gạt khăn voan đỏ trên mặt, xoay người, trịnh trọng quỳ xuống trước mặt Nguyệt phụ.

Khấu đầu ba cái, nặng nề cúi trên mặt đất trải thảm đỏ, Lưu Tô trên đầu theo thân thể lên xuống mà lắc qua lắc lại.

Người không biết, chỉ thấy Nguyệt Trì Lạc hiếu tâm, không bỏ được cha mẹ.

Thập Thất cau mày, nhìn nàng, mắt to sáng trong có một chút hiểu biết, có một tia thương cảm.

"Nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, cha là cha, Trì Lạc là Trì Lạc. Sau này, Trì Lạc có làm bất cứ chuyện gì cũng không liên quan đến Nguyệt phủ." Ở trong tình huống như thế, lời của Nguyệt Trì Lạc có chút lạnh nhạt có chút tàn nhẫn.

Nháy mắt, toàn trường xôn xao, trên mặt Nguyệt phụ thoáng qua một tia xấu hổ, lại cố gắng tự ép xuống.

Người Nguyệt gia hai mặt nhìn nhau, tiếng nghị luận cùng tiếng bất mãn, nhiều tiếng lọt vào trong tai.

*****

"Nàng nói rất đúng, nữ nhi đã gả ra ngoài cũng như bát nước đổ đi, sau này, Nguyệt gia cùng với nàng sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì." Vào thời khắc mấu chốt như thế, Nguyệt phụ còn chưa lên tiếng, nhưng đại thiếu gia Nguyệt gia Nguyệt Vũ Chi đã áp chế được tình cảnh hỗn loạn.

Toàn trường im lặng, đối với Nhị tiểu thư Nguyệt gia không được sủng ái này càng thêm có cách nhìn khác.

Theo truyền thuyết nước Đông Phương, một năm Nguyệt Vũ Chi rất ít khi về nhà, vào lúc này một thân phong trần mệt mỏi chạy trở về trong ngày đại hôn của Nguyệt Trì Lạc.

"Tiểu muội, chúc mừng ngươi." Ngược lại với toàn trường, khi nghe Nguyệt Trì Lạc nói thế, trên mặt Nguyệt Vũ Chi lại nồng đậm ý cười cùng mừng rỡ.

Nguyệt Trì Lạc nhìn hắn, một thân áo trắng mộc mạc thoải mái như giang hồ hiệp khách, đầu tóc đen như mực có chút hỗn độn xõa ở bả vai, bờ môi hơi vểnh lên tùy ý ngậm cọng cỏ lộ vẻ bất cần đời.

Người như vậy, sợ là ai nhìn cũng không tin tưởng hắn chính là đệ nhất phú thương nước Đông Phương, nhưng, Nguyệt Vũ Chi chính là như vậy.

"Sao đại ca lại trở về?" Trái ngược nhau, biểu tình trên khuôn mặt hóa trang dầy đặc của Nguyệt Trì Lạc cũng chỉ nhàn nhạt cười.

Vô gian bất thương, Nguyệt Trì Lạc cảnh cáo mình, phải tận lực cách xa thương nhân một chút, cho dù người này là ca ca cùng cha khác mẹ.

"Tiểu muội xuất giá, đại ca há có đạo lý không trở về? Đúng rồi, đây là của hồi môn đại ca cho ngươi......" Nguyệt Vũ Chi đến gần nàng, kín đáo đưa vật gì đó trên tay cho Nguyệt Trì Lạc.

Có người tinh mắt nhìn thấy, không nhịn được hít một hơi khí lạnh, chỉ vì đồ cưới Nguyệt Vũ Chi cho có Giá Trị Liên Thành. (vô giá)

Nguyệt Trì Lạc cau mày, thản nhiên nhìn Nguyệt Vũ Chi, có chút không hiểu có chút nghi ngờ, nhưng Nguyệt Vũ Chi cũng không cho nàng có cơ hội mở miệng, rất nhanh một tay cầm vật gì đó để vào trong tay nàng, sau đó ôm nàng đi về phía kiệu hoa, "Nên lên đường rồi, làm trễ nãi canh giờ cũng không hay."

Cùng với lễ quan lên tiếng 'Khởi Kiệu', kiệu hoa cứ thế một đường gióng trống khua chiêng, rêu rao khắp nơi đi tới phủ Tứ Vương Gia.

Kiệu hoa dừng lại, hỉ nương khom người vái chào coi như hành lễ với Đông Phương Tuyết.

Khóe miệng Đông Phương Tuyết khẽ nhếch cười, ánh mắt chứa đựng ôn nhu muôn đời không thay đổi.

*****

Tiếp theo, hỉ nương lui xuống, nhưng đôi mắt lại lưu luyến ở trên khuôn mặt anh tuấn của Đông Phương Tuyết.

Thị vệ thở dài, ánh mắt liếc xéo đánh giá Vương Gia nhà mình.

Dáng người mảnh khảnh, thiếu niên mặc một bộ lễ phục đỏ thẫm, làm tôn lên sự cao quý như thần tiên trên cao chín tầng, đôi con ngươi màu tro lạnh của hắn luôn cười yếu ớt ôn nhuận, nhưng chỗ sâu nhất trong con ngươi lại cất giấu phần cao ngạo không muốn người biết.

Tuấn nhan thanh đạm, mày kiếm hơi nhíu, môi mỏng gợi cảm vung lên một đường cong hoàn mỹ, hơn nữa, nốt Chu Sa đỏ tươi như máu lại làm cho hắn tăng thêm vài phần diễm tuyệt.

Công việc Đông Phương Tuyết làm cùng tất cả tân lang đều giống nhau, tư thế hắn ưu nhã đá văng ra cửa kiệu, khom xuống nữa thân người, đầu ngón tay run run đưa về phía khăn voan sặc sỡ của tân nương, bàn tay vươn tới nổi rõ khớp xương.

Đợi một lúc lâu, không thấy tân nương bên trong có phản ứng, Đông Phương Tuyết nhíu mày, trong phút chốc, trái tim những thiếu nữ đến dự lễ tan nát từng mảnh, hận không thể tự tay vuốt lên hàng lông mày nhíu chặt kia.

"Khụ... Khụ......" Đông Phương Tuyết dùng tiếng động ho khan hai tiếng nhưng thực chất không thể nghe thấy được. Trên từng đường nét diễm tuyệt như hoa anh túc, mắt sáng trong suốt thanh đạm, giống như Tuyết Liên Tử* thiêng liêng sạch sẽ nở rộ trên Thiên Sơn, không mang theo một phần nhỏ nào của bụi trần thế tục. (Tuyết Liên là vị thuốc đông y)

Ngay khi Đông Phương Tuyết gần như đã sắp hết kiên nhẫn, là lúc Nguyệt Trì Lạc đang mơ một giấc mộng đẹp, đột nhiên cảm thấy hơi thở quanh thân trở nên lành lạnh, nàng rùng mình một cái tỉnh lại từ trong mộng đẹp.

Kéo kéo khăn voan đỏ trên đầu, sau đó bị Đông Phương Tuyết nhìn thấy gương mặt đang mông lung buồn ngủ của nàng, lại còn chùi chùi nước miếng ở nơi khóe miệng.

Đành chịu thôi, ai bảo mỗi lần nàng nằm mơ đều thấy những thứ gì đó của kiếp trước, là nước miếng cũng không cầm được mà chảy à.

Qua một lúc lâu, rốt cuộc nhìn thấy trên kiệu hoa một bàn tay trắng nõn thon dài của tân nương cùng tân lang hai tay nắm chặt nhau.

Đông Phương Tuyết cảm thấy bàn tay mình đang nắm có chút dinh dính, cho dù có bồi dưỡng ôn nhu khá hơn nữa, sắc mặt hắn vẫn không nhịn được mà sa sầm xuống.

Thế nhưng, người ở bên ngoài nhìn vào, đây lại là một bức tranh tuyệt mỹ đến không thể tuyệt mỹ hơn nữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)