Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 28

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 28
Không có lần sau
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nửa đêm trong màn lụa đỏ thẫm không ai lên tiếng, Nguyệt Trì Lạc toàn thân mềm nhũn ghé sát vào người Đông Phương Tuyết.

Nàng nhắm hai mắt, nhẹ nhíu lại đôi chân mày xem ra có chút lo lắng, dưới mí mắt chính là vẻ mệt mỏi không che giấu được.

Cơ thể có một nữa bại lộ rõ ràng không khí lạnh lẽo, thân thể trần trụi của nàng cùng Đông Phương Tuyết chặt chẽ kề nhau, trong không khí tỏa ra hơi thở ý vị sâu xa, da thịt nàng lộ ra màu hồng nhợt nhạt, vết hôn kiều diễm như đóa hoa nở rộ ở trước mắt Đông Phương Tuyết.

Hắn chuyên chú nhìn nàng, môi thật mỏng hơi nhếch lên, giữa hai mắt màu tro lạnh hờ hững mà xa cách, khi nhìn lại thì đó là dạng tà mị còn mang theo sắc thái hấp dẫn cùng nụ cười quỷ dị.

Có chút lạnh lẽo, có chút hờ hững, lại cao ngạo không đến không ai bì nổi.

Khẽ cắn một cái lên vành tai mịn màng của nàng, hắn hài lòng cảm nhận được thân thể nàng ở trong lòng hắn từ từ thay đổi cứng ngắc.

"Lạc nhi, ngươi nói xem Bổn vương là bất lực hay không bất lực hả?"

Trong tiếng cười của hắn, dáng vẻ tươi cười tà tứ diễm tuyệt còn hơn hoa anh túc.

Toàn thân chấn động, Nguyệt Trì Lạc cuộn tròn thân thể mình, đè xuống kích động hung ác không thể một đao chém chết Đông Phương Tuyết, tận lực co rút bản thân lại thành một khối, tốt nhất nên càng lúc càng tránh xa Đông Phương Tuyết.

Đáng tiếc, chiếc giường mặc dù khá lớn, nhưng khí lực của Đông Phương Tuyết cũng không phải nhỏ.

Lại nói, người đàn ông này thật đúng là hẹp hòi, nàng chỉ nhất thời nói đùa hắn bất lực, hắn có cần thiết nói ra lời đó ở trong hoành cảnh này hay không, dầu gì hiện tại cũng là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ.

Nguyệt Trì Lạc thật buồn bực, hơn nữa còn vô cùng buồn bực.

Khẽ gộp lại hàng lông mày, nàng mở mắt ra nhìn hắn, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Không biết."

Nàng không muốn thỏa hiệp, lửa giận trong lòng cũng đang bốc lên.

"Thật không biết sao?" Đông Phương Tuyết cười càng đắc ý, tươi cười đến híp mắt.

Nguyệt Trì Lạc nghiêng mặt qua một bên, dự định hoàn toàn không đếm xỉa đến Đông Phương Tuyết.

"Vậy Bổn vương đành phải dùng hành động thực tế để nói cho ngươi biết."

Giống như đáng tiếc thở dài, Đông Phương Tuyết nhíu lông mày, trở mình một cái đặt nàng ở dưới thân người......

Ngay sau đó, một phen XXOO lại tiếp tục, thị vệ gác đêm ở bên ngoài ai nấy cũng xấu hổ mặt đỏ tới mang tai.

Nguyệt Trì Lạc ở trong lòng bi thống than thở, là ai đồn Đông Phương Tuyết không gần nữ sắc, nàng OO hắn XX, vì sao nàng lại cảm thấy hắn chính là một cầm thú đây?!!

*****

Thẳng đến tảng sáng khi Nguyệt Trì Lạc tỉnh lại, bên cạnh đã vắng vẻ trống rỗng.

Vừa sáng sớm Đông Phương Tuyết đã rời đi, mặc dù động tĩnh của hắn rất nhỏ, nhưng Nguyệt Trì Lạc vẫn nghe rõ ràng.

Suy nghĩ một chút, dựa vào năng lực tai của nàng, muốn không biết cũng hơi khó, tuy nhiên nàng cũng không thèm để ý hướng đi của hắn.

Nhưng mơ hồ vẫn có thể đoán được đại khái, hiện tại tình hình Đế Đô rất căng thẳng, tam phương khẩn cấp.

Ngày hôm qua Tứ Vương Gia thành thân, tuy có Hoàng đế ra mặt, nhưng người hai phe khác tranh quyền, không thể nào không có động tĩnh gì.

Ngược lại, có thể nắm chặt tất cả cơ hội, thu quyền tranh quyền.

Đây tất cả, càng giống sự yên tĩnh trước cơn bão táp, mà lúc này, sự việc đã được bắt đầu mở màn, sẽ không chết không ngừng.

Nguyệt Trì Lạc một tay nắm Phượng Hoàng lệnh sư huynh giao, một tay cầm đồ cưới Nguyệt Vũ Chi cho, nhưng trong lòng vô cùng hoảng hốt.

Nàng tin tưởng, ở trên mảnh đất này, một nơi xa xôi nào đó của thành Phượng Hoàng, lúc này đại khái cũng đang trình diễn một loạt tiết mục tranh đoạt quyền lợi.

Mà vật để tranh giành, chính là Phượng Hoàng lệnh trên tay nàng.

Mặc dù không biết sư phụ xuất phát từ nguyên nhân gì lại giao Phượng Hoàng lệnh cho nàng, nhưng nên cất giữ thì nàng tuyệt đối cũng không hàm hồ.

Nhưng điều duy nhất không biết chính là, người nào cường đại như vậy, tại sao lại bị giết?

Lúc đầu khi nghe được tin tức này Nguyệt Trì Lạc cũng cảm thấy rất đột ngột, thậm chí có điểm không dám tin.

Nhưng sau đó suy nghĩ lại thì sáng tỏ, nói cho cùng không có chuyện gì mà không thể xảy ra.

Thế giới này vốn là thế giới đen ăn đen, cho dù hắn cường đại nhưng có lúc cũng khó lòng phòng bị.

Chuyện sống chết với nàng mà nói bình thường không thể bình thường hơn, vì vậy nàng cũng xem như rất sảng khoái đón nhận sự thật này.

Nguyệt Trì Lạc vốn định hỏi sư huynh, hỏi rõ ràng chân tướng sự việc, nhưng suy đi nghĩ lại, chuyện này dù sao cũng đã xảy ra, hơn nữa nàng không muốn khiến hắn không vui, nên cũng dồn nén việc này ở trong lòng.

Vả lại bây giờ đang ở phủ Tứ Vương Gia, làm chuyện gì đương nhiên cũng phải cân nhắc cẩn thận, đây không phải là Nguyệt gia, nàng không quen, cũng không hiểu rõ.

Đặc biệt là, Đông Phương Tuyết người này cho nàng cảm giác quá mức hư ảo, rất giống như hoa trong gương trăng trong nước, nhìn thấy được nhưng sờ không tới.

Vả lại, chuyện khiến nàng phiền phức hầu như là liên tục nối tiếp nhau, chuyện này còn chưa giải quyết xong, Nguyệt Vũ Chi lại tặng một phần đại lễ cho nàng, Nguyệt Trì Lạc băn khoăn suy nghĩ về nửa khối Hợp Bích trong tay mà trong lòng sâu kín thở dài, thật không biết là tốt hay xấu đây!

*****

Mà Đông Phương Tuyết đi chuyến này, cũng đã ba ngày không trở lại.

Cho dù Nguyệt Trì Lạc không thèm để ý, nhưng Thập Thất lại nhận thấy vô cùng nghiêm trọng.

Dù sao, lời đồn đãi trong phủ đã càng lúc càng kịch liệt, mà Thập Thất vì chủ tử của mình, không tiếc vung tay múa chân.

Thập Thất một lòng muốn giấu Nguyệt Trì Lạc, Nguyệt Trì Lạc cũng không vạch trần nàng.

"Vương Gia tại sao có thể như vậy chứ? Hoàng thượng rõ ràng cho Vương Gia ngày nghỉ, mới tân hôn Vương Gia đã đi lâu như vậy còn chưa trở lại, việc này bảo người làm sao nhìn mặt người khác!" Đến hôm nay, Thập Thất cuối cùng không nhịn được hớn hở cằn nhằn nói ra, nhưng lại hạ mắt để che giấu sự lo lắng.

Nguyệt Trì Lạc cười nhạt, sâu trong mắt là chứa đựng chán nản nguội lạnh: "Như vậy có cái gì không tốt sao? Không lo ăn không lo mặc, còn có người đi theo hầu hạ, chúng ta còn muốn hy vọng xa vời cái gì?"

Có ăn, có mặc, còn có ở, nàng thật sự không muốn đòi hỏi thêm điều gì, tối thiểu trước mắt là như thế này.

"Tại sao người không chịu cẩn thận suy nghĩ cho tương lai mình chứ? Nếu sau này Vương gia lại cưới thêm vài trắc phi, làm sao còn chỗ cho người dung thân đây." Thập Thất cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, nhưng lại không biết làm cách nào giúp cho chủ tử mình, chỉ có thể ở trong lòng hận rèn sắt không thành thép.

"Làm người, không thể quá tham lam." Nguyệt Trì Lạc chậm rãi lắc đầu, thở dài một tiếng: "Có đôi khi lòng tham không đáy, ta sợ là ngay cả một chút có được cũng sẽ mất đi, hơn nữa Vương Gia không phải còn chưa có cưới về sao."

Có thể nắm trong tay thì nắm cho thật chặt, nếu bởi vì lòng tham mà ngay cả nắm chặt trong tay cũng mất đi, thật là có hối hận thì đã muộn.

Mà nàng, không muốn như vậy, mặc dù cũng không có thứ gì để mất.

Nói đến, Nguyệt Trì Lạc có chút hoảng hốt, từ trong đầu chợt lóe lên hình ảnh lộ vẻ tuyệt vọng, từng chút quen thuộc xuyên thấu qua mỗi chỗ mềm mại trong tim.

"Không muốn mất đi? Người cảm thấy hiện tại người có cái gì? Người đi nghe một chút xem người bên ngoài họ nói như thế nào, nếu đợi Vương Gia cưới, chỉ sợ ngay cả cục xương người cũng không còn." Giọng nói Thập Thất đã mang theo khóc lóc nức nở, nàng lo lắng, là lo cho chủ tử của mình, nhưng người này còn cố tình không cảm kích.

*****

Nguyệt Trì Lạc coi như không có, trong lòng dâng lên nhàn nhạt phiền muộn, cười trêu nói: "Ngồi lê đôi mách là chuyện của người ta, người ta muốn nói gì chúng ta không quản được, quản tốt mình là được. Vả lại...... Vương Gia chỉ là có chuyện đi ra ngoài, cũng không phải bỏ ta, ngươi tốn công lo lắng chi vô ích."

"Nếu như có chuyện, không phải còn có ta chịu trách nhiệm sao? Suy nghĩ một chút... Ta chưa từng bạc đãi ngươi......"

Nàng như vậy cứ như một nữ nhân bị chồng ruồng bỏ, haiz, nàng cũng không lo lắng, thật không biết nha đầu này lo lắng cái gì!

Hơn nữa, Đông Phương Tuyết vẫn chưa lập trắc phi, càng không thể lập vào thời điểm này.

Với lại, cho dù cưới, đó cũng không liên quan với nàng.

Nguyệt Trì Lạc nàng tuy rằng mang danh hiệu Tứ vương phi, cũng cùng người đó đã từng ngủ chung giường, lại còn XXOO.

Nhưng mà, bọn họ cả hai đều là thân thể độc lập, không thể nói tới nhớ thương đau lòng.

Có điều là, nàng vẫn có chút hy vọng Đông Phương Tuyết đừng cưới, về phần nguyên nhân tại sao, đương nhiên là không mong muốn Đông Phương Tuyết cưới một đống nữ nhân, sau đó ghen tỵ, lục đục đấu đá với nhau dẫn đến nội bộ mâu thuẫn.

Nàng dĩ nhiên không muốn đi ứng phó một đống phiền toái, huống chi là một đám nữ nhân nhàm chán.

Gả cho Đông Phương Tuyết, cũng chính là vì phần ưu thế này.

Người này, có tiền có thế, lại không cưới lão bà, nói ra, kỳ thực nàng cũng không có thua thiệt cái gì.

Suy nghĩ một chút, Nguyệt Trì Lạc càng phát hiện ra mình cũng không có trả giá cái gì, cùng lắm coi như không có cái đêm tên Đông Phương Tuyết kia hóa thân thành cầm thú.

Nàng quyết định rồi, nếu người này tốt cũng không có gì phản đối, bất chấp chút khuyết điểm kia của hắn cũng không quá đáng.

Thập Thất cau mày, không cam lòng thở dài: "Ta sao lại có thể đi theo chủ tử như người vậy... Việc gì cũng không tranh giành, tính tình này thật không biết học ai nữa......"

Cuối cùng, vẫn phải nuốt xuống một bụng uất ức không cam lòng, nói cho cùng, chủ tử thật sự là chưa tưng bạc đãi nàng.

Mạng của nàng là được tiểu thư cứu về, tất nhiên sẽ không suy nghĩ gian dối gì khác, một lòng cũng chỉ muốn tốt cho nàng.

Nếu bản thân nàng đã không truy cứu, làm nô tỳ như nàng thì có thể làm thế nào đây.

Nguyệt Trì Lạc nghe vậy, cũng chỉ lắc đầu cười cười, kế tiếp tập trung ánh mắt ở trên giấy Tuyên Thành, vùi đầu tiếp tục vẽ cho xong bức tranh chưa hoàn thành.

*****

Có lẽ, không ai hiểu được, nàng không tranh, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết.

Nàng không tranh, chỉ là không có vật cần tìm, mà một khi nàng có mục tiêu, nàng tuyệt đối sẽ là người không từ một thủ đoạn nào.

Vừa hay, trước mắt... Nàng không muốn gì, duy nhất muốn cũng chỉ là cuộc sống yên tĩnh.

Xem ra, trừ A Dạ, thật đúng là không có ai hiểu rõ nàng.

Nhếch miệng chua chát cười một tiếng, thế cũng hay............

Kỳ quái, người trên bức tranh không phải là Đông Phương Tuyết, mà là Huyền Chi Thất.

Thập Thất nhìn hình dáng trên bức họa kia, đầu tiên là nhìn Nguyệt Trì Lạc im lặng, tiếp theo chính là mừng rỡ vui sướng.

Vui sướng cùng sùng bái không nói nên lời, con ngươi đang bình thản trong nháy mắt nhiễm lên nồng đậm vui sướng.

Lực ảnh hưởng của Tiêu Dao Công Tử đối với Thập Thất quả nhiên khá lớn, ý cười chua chát nơi khóe miệng biến mất, mi mắt Nguyệt Trì Lạc cong cong như hai vì sao xuyên qua con ngươi lộ ra nụ cười thản nhiên, nở rộ trên khóe miệng che giấu tất cả buồn bã đau thương.

Tuy rằng hân hoan vui sướng như thế, nhưng không thể không nói, Thập Thất thật sự rất có tiềm năng làm quản gia.

"Người một lòng mê muội vẽ Tiêu Dao Công Tử, việc này nếu để Vương gia biết, sợ là không ổn...... Hơn nữa, nếu bị những người khác nhìn thấy, truyền ra ngoài đối với người hay với Vương gia đều không tốt......"

Mặc dù Thập Thất nói rất đúng, nhưng Nguyệt Trì Lạc lại cảm thấy rất phiền!

"Trước đây ở Nguyệt gia sao không thấy ngươi phản đối... Bây giờ sao lại như thế......" Nguyệt Trì Lạc bất mãn lầm bầm một câu, hàng mi trên gương mặt phúng phính nhẹ cau lại.

Thập Thất thở dài nói: "Trước kia người chưa xuất giá, nhưng hiện tại người đã gả cho Vương gia mà còn nghĩ đến nam nhân khác thì sẽ bị kéo ra ngoài dìm lồng heo."

Câu chuyện Thập Thất nói có phần yếu dần, Nguyệt Trì Lạc hơi sững sờ, nàng dù gả cho Đông Phương Tuyết nhưng lại không có ý thức mình đã xuất giá, cứ thế vẫn thoải mái.

Cuộc hôn nhân của nàng và Đông Phương Tuyết tiến triển cũng thật rất nhanh nha, suy nghĩ lại hai người tổng cộng mới biết không tới một tháng.

Nếu như nàng thực sự có phần tự giác mình là phụ nữ đã có chồng, vậy mới thật sự là từng trận trời giáng!

"Mấy ngày gần đây bên ngoài có lời đồn đãi gì?" Nguyệt Trì Lạc cười một tiếng, nhẹ nhõm dời đi đề tài.

Đông Phương Tuyết ba ngày chưa trở về, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi, vậy thì bên ngoài ít nhiều cũng sẽ có chút tin tức.

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)