← Ch.19 | Ch.21 → |
Tôn Uyển vẫn luôn thả dây dài câu cá lớn, ít nhất dưới cái nhìn của cô thì là mình đang làm như vậy.
Nhưng lần này, cô thật sự không giữ nổi bình tĩnh.
Sau khi tan học không lâu, cô sửa soạn xong bài thi chuẩn bị về nhà.
Ở cạnh cổng trường, cô tận mắt nhìn thấy Vương Bác Vũ nhận thư tình của một nữ sinh, cái này cũng không tính là gì, cậu ta thường xuyên sẽ nhận được thư tình của con gái.
Cô vốn muốn tiến lên ngăn cản, còn không đợi cô lại gần, cô gái kia đã nhón mũi chân, nhắm mắt lại, hai má đỏ bừng hôn lên môi cậu ta.
Vương Bác Vũ vẫn không nhúc nhích, không có từ chối, cũng không đáp ứng. Cậu ta nghiêng mặt, dường như đã sớm biết Tôn Uyển đang ở chỗ này, nhìn về phía này.
Cô gái kia cũng mở mắt ra, nhìn thấy Tôn Uyển, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
"Đều theo tôi đến văn phòng." Tôn Uyển rút bức thư tình từ trong tay Vương Bác Vũ ra, léo xéo anh một cái.
Cô gái bị dọa đến trong lòng bồn chồn, Vương Bác Vũ lại bình thản thoải mái, hai tay đút túi quần chậm rãi đi theo.
Đi vào văn phòng, cô ném thư tình lên mặt bàn, kéo ghế làm việc ngồi trước mặt hai người.
Không đợi cô nói chuyện, cô gái đã bị dọa phát khóc, trong giọng nói tràn ngập sự nức nở: "Cô ơi, em sai rồi... Em thật sự sai rồi..."
"Em sai ở đâu?" Lúc này khí thế của Tôn Uyển có thể dọa khóc cô nhóc.
"Chỗ nào em cũng sao... Em không nên gửi thư tình cho đàn em Vương Bác Vũ, em không nên yêu sớm, em chỉ là... Em chỉ là..." Cô gái khóc đến bù lu bù loa.
"Viết 2000 chữ bản cam đoan, ngày mai gọi phụ huynh tới." Tôn Uyển không cho cô bé quá nhiều thời gian để giải thích, "Em có thể đi rồi, đi ra nhớ đóng cửa."
Cô nhóc khóc sướt mướt còn muốn nói gì đó, nhìn Vương Bác Vũ một cái rồi ngậm miệng lại.
Cô gái vừa rời đi, Vương Bác Vũ vẫn làm bộ dáng chuyện không liên quan đến mình.
"Trường học không cho phép giữa học sinh tiếp xúc quá thân mật, bạn học Vương Bác Vũ hẳn là rất rõ." Tôn Uyển ngồi trên ghế làm việc, vòng eo mềm mại kề sát lưng ghế, cầm lấy thư tình đoạt từ tay Vương Bác Vũ, "Bức thư tình này, tôi thu lại."
"Ồ, vậy cô cứ cầm lấy." Dù sao Vương Bác Vũ cũng không có một chút ý nào với nữ sinh kia, coi như là anh nhận thư tình cũng chỉ là ném thùng rác.
Tôn Uyển thoải mái mở thư tình ra, liếc hai cái, ném trên mặt bàn, "Ài, trẻ con..."
"Còn chuyện gì nữa không? Bản cam đoan ngày mai có thể giao cho cô. Cô biết số điện thoại của bố mẹ em mà, gọi cho bọn họ là được rồi."
Vương Bác Vũ chắp tay sau lưng đứng trước mặt cô, sống lưng thẳng tắp, tư thế anh đứng rất hấp dẫn người khác, giống như là đặc biệt tập luyện qua. Thiếu niên cũng không có sự trưởng thành anh biểu hiện ra ngoài, ngũ quan là mặt mũi vừa vặn, góc cạnh chưa đủ rõ ràng, vẫn còn hơi thở thiếu niên.
Cô lắc eo đi khóa cửa phòng làm việc, nghiêng người xoay đến chỗ Vương Bác Vũ, tháo dây buộc tóc, đuôi ngựa nghiêm cẩn biến thành vẻ tán loạn hơi quyến rũ xõa trên vai.
"Kỹ thuật hôn của cô tốt hơn đứa nhóc kia rất nhiều đấy, có muốn thử chút không?"
Vương Bác Vũ nhướng mày, không tỏ ý kiến.
Tôn Uyển bắt chéo hai chân, giày cao gót màu đỏ đung đưa ở mũi chân, cô kéo rồi giữ lấy cà vạt của cậu ta, kéo cậu ta tới trước mặt mình, môi đỏ khẽ mở, hôn lên môi cậu.
Cô không cần tốn bất kỳ sức lực nào mà công chiếm môi lưỡi cậu, cô chạm vào đầu lưỡi cậu, khiêu khích hàm trên, dụ dỗ cậu đáp lại.
Vương Bác Vũ cười khẽ, quấn lấy đầu lưỡi cô, đẩy ra, tiếp đó xâm nhập vào khoang miệng cô. Trạng thái hoàn toàn không giống với kiểu một lòng đọc sách thánh hiền ngày thường của cậu, nụ hôn của Vương Bác Vũ là kiểu bá đạo độc chiếm.
Nếu không phải cô đang ngồi trên ghế làm việc, sớm đã không đứng được.
"Cô giáo, đây là cô tự tìm lấy." Vương Bác Vũ vừa hôn vừa ôm cô lên, tiếp đó đè cô lên trên bàn làm việc.
Hoàn toàn khác với vẻ vân đạm phong khinh ngày thường của Vương Bác Vũ, ánh mắt cậu cực kỳ sắc bén, động tác cũng cực kỳ thô bạo.
Cậu xé tất chân của cô ra, cách quần lót, ngón tay đè vào miệng mật huy*t của cô. Tiếp theo từ ống đựng bút trên bàn lấy ra cái kéo, kim loại lạnh lẽo dán lên da thịt, "Xoẹt" một tiếng, quần lót của cô bị cắt rách một bên, rất nhanh bên khác cũng bị cắt bỏ.
Hình như cậu ta lại nghĩ đến gì đó, dừng động tác, ngồi ở trên ghế làm việc. Tôn Uyển nghi ngờ quay đầu nhìn cậu.
"Cô giáo đã nhìn trúng em rất lâu nhỉ." Trong miệng Vương Bác Vũ thốt ra mấy lời khiến cô kinh ngạc, "Vẫn luôn cố ý vô tình mà quyến rũ em, toàn bộ em đều đặt trong mắt rồi."
Trái tim Tôn Uyển lập tức đập thịch một nhịp. Hóa ra cậu ta đều thấy tất cả, hóa ra cái gì cậu ta cũng biết.
"Cô giáo, chúng ta tới chơi trò chơi nhé." Vương Bác Vũ cười nói, "Bây giờ cô nổi "hứng" với em, nếu đủ d*m đãng thì em sẽ làm cô."
Lời Vương Bác Vũ nói ra từ trong miệng khiến cô hô hấp dồn dập.
"Cô muốn côn th*t của em rất lâu rồi nhỉ." Tay Vương Bác Vũ sờ về phía cự vật của mình, phác họa mô tả hình dáng của nó.
Tôn Uyển nhìn chằm chằm vào cự vật của anh, nó còn lớn hơn so với trong tưởng tượng của cô. Cô không nhịn được tưởng tượng cảm nhận cự vật của cậu đâm vào huy*t nhỏ của mình.
Muốn chết mất.
Trong đầu Tôn Uyển chỉ có ba chữ này, căng thẳng run rẩy tràn khắp toàn thân.
Phát d*m với học sinh của chính mình.
Tôn Uyển không thể tin được bản thân đang làm cái gì, cô lại đang làm thật.
Cô từng chút từng chút cởi cúc quần áo của mình, ánh mắt anh không e dè mà nhắm thẳng vào người cô. Cho dù cô vẫn còn mặc quần áo, cũng giống như là bị cởi sạch đến trần trụi.
Dưới áo sơ mi của cô, là hai ngọn núi đầy đà. Đôi thỏ ngọc của cô có sức quyến rũ của sự nữ tính trưởng thành đặc thù -- tròn trịa, đầy đặn, phập phồng.
Cô kéo khóa váy ôm mông xuống, chiếc váy theo chân cô trượt trên mặt đất, cô nhẹ nhàng cong chân, nhảy từ trong ra ngoài.
Để cô trần trụi trước mặt học sinh, vậy mà cô lại xấu hổ, không biết có nên cởi áo lót hay không.
"Đây là sự "hứng tình" của cô giáo?" Trong âm thanh của Vương Bác Vũ đều là sự khinh thường.
Tôn Uyển run lên, cởi áo lót ra, đầu v* cô là màu đỏ sẫm trưởng thành, hai đỉnh nhọn đã sớm hưng phấn, cứng rắn dựng thẳng rung rung trong không khí.
Tôn Uyển bước từng nhịp nhẹ, đi tới trước mặt Vương Bác Vũ, tách hai đầu gối ra, ngồi xổm xuống, hai quả tuyết lê lớn đè trước cự vật cậu.
"Bác Vũ..." Tổn Uyển muốn nói lại thôi.
"Muốn ăn?" Vương Bác Vũ cởi khóa kéo, vật nam tính của anh đã sớm cương cứng, cách một lớp quần lót mỏng chỉ về phía cô.
Tôn Uyển do dự giây láy, gật gật đầu.
"Vừa liếm vừa tự mình xoa huy*t d*m đãng."
Thiếu niên quả nhiên vẫn có hơi nóng nảy. Cậu ta buông thả quá sớm quá nhanh trước mặt người phụ nữ này. Nếu là Sở Bỉnh Văn, anh sẽ nói cho thiếu niên biết, phải để cô dục hỏa đốt người mới bắt đầu cứu rỗi lấy cô.
Một tay Tôn Uyển đưa đến dưới thân, một tay khác dùng ngón tay kẹp lấy đầu v* của chính mình, cô dùng răng kéo quần lót của cậu xuống, miệng nhỏ ẩm ướt để lại vết tích trên quần lót của cậu.
Côn th*t của anh đang trước mắt.
Tôn Uyển ngẩng đầu nhìn nó, đầu lưỡi liếm láp quy đ*u, lại liếm đến tận gốc, tiếp đó lại một ngụm nuốt vào.
Kỹ thuật khẩu giao của cô cực tốt khiến Vương Bác Vũ một trận sảng khoái, cậu không khỏi giữ lấy đầu cô, bản năng đưa đẩy vào trong.
"Cái miệng nhỏ của cô giáo, thật biết liếm."
← Ch. 19 | Ch. 21 → |