← Ch.18 | Ch.20 → |
Mặc dù giải quyết xong hiểu lầm, Lý Cẩn Du cũng bị trứng rung giày vò cả ngày đến nửa sống nửa chết, cô vẫn cứ cảm thấy hứng thú với chuyện xưa trước kia của Sở Bỉnh Văn, đặc biệt là vấn đề kết bạn của anh và Tôn Uyển.
Tôn Uyển kiều mị ra sao, hơn nữa ý vị phụ nữ mười phần, con gái nhìn thấy xương cốt cũng muốn mềm đi một nửa, huống chi là con trai.
Cuối tuần, Sở Bỉnh Văn phụ đạo viết luận cho cô như thường lệ, mới giảng được một lát thì thấy cô không tập trung. Anh còn chưa hỏi đã thấy cô quấn lấy anh muốn nghe chuyện cũ trước kia của anh và Tôn Uyển.
Sở Bỉnh Văn nói anh kể chuyện xưa là phải thu phí. Lý Cẩn Du trợn tròn mắt, đặt một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước lên môi anh.
Cô đang muốn rời đi, đầu lại bị tay Sở Bỉnh Văn đè lại. Anh nào có dễ dàng thỏa mãn như vậy, Lý Cẩn Du giống như đến bây giờ vẫn không rõ chuyện này. Đầu lưỡi của anh ở trong khoang miệng cô tùy ý tung hoành, cho đến khi hôn đến ranh giới cuối cùng, cự vật anh đã có xu hướng ngẩng đầu mới buông cô ra.
Lý Cẩn Du căm hận xoa xoa môi, cô cảm thấy mình lỗ rồi. Sở Bỉnh Văn thì cong khóe miệng, kể với cô chuyện trước kia.
Tôn Uyển và Sở Bỉnh Văn quen nhau còn sớm hơn những điều Lý Cẩn Du biết. Lúc học đại học bọn họ đã quen biết, khi đó lòng háo thắng của Tôn Uyển rất mạnh. Biết được Sở Bỉnh Văn là hotboy học đường lại không vương một phiến lá sau lưng, cô ấy một lòng muốn chiếm lấy Sở Bỉnh Văn.
Sở Bỉnh Văn khi đó quả thực không có hứng thú lớn với phụ nữ, ngoại trừ nhu cầu tình dục ra, anh càng có khuynh hướng bầu bạn với sách vở sống cả ngày.
Ngay sau đó, hai người cô tới tôi đi, gặp chiêu nào phá chiêu đó. Tôn Uyển muốn tạo không khí mờ ám, Sở Bỉnh Văn xoay người liền chạy; Tôn Uyển muốn lại gần, anh lập tức duy trì khoảng cách lễ phép.
Sau khi cùng giày vò nhau, cuối cùng Tôn Uyển cũng từ bỏ, hai người lại đã quen thuộc không còn khoảng cách nên vẫn giữ quan hệ bạn bè.
Những năm này hai người quen nhau, còn thật sự chưa từng vượt quá giới hạn. Từ sau khi xác định quan hệ bạn bè, Tôn Uyển lại không có bất ký suy nghĩ gì với anh nữa, cho dù Sở Bỉnh Văn trần chuồng đứng trước mặt cô ấy thì Tôn Uyển cũng có thể bảo anh hơi đứng sang bên cạnh đừng cản trở cô xem TV.
Sở Bỉnh Văn cũng cực hiếm khi rung động với con gái, anh chán ghét ánh mắt những người đó nhìn anh, si mê lại cuồng nhiệt, tràn đầy biểu hiện muốn cùng anh đại chiến 300 hiệp trên giường khiến anh không rét mà run.
Có thể nói, không hổ là bạn tốt, hai người này đều có suy nghĩ đặc biệt với học sinh của mình. Sở Bỉnh Văn nhìn trúng Lý Cẩn Du, Tôn Uyển nhìn trúng Vương Bác Vũ.
Nhưng hai người Sở Bỉnh Văn và Lý Cẩn Du là củi khổ gặp nhau đốt ra lửa, một nhát đã trúng. Mà Vương Bác Vũ không phải, cậu ta phảng phất hình dáng Sở Bỉnh Văn năm đó, một lòng đọc sách thánh hiền.
Mặc kệ Tôn Uyển ám chỉ thế nào, quyến rũ ra sao, cậu ta cũng không hề bị lay động.
Sở Bỉnh Văn lướt di động, mở WeChat cho cô xem, trượt đến nhật ký trò chuyện với cô ấy ngày hôm qua, Tôn Uyển nói tục với anh: "Dù tôi cởi quần lót mở rộng hai chân trước mặt cậu ta, cậu ta nhiều lắm là hỏi tôi một câu "Thưa cô, tiếng Anh của nơi riêng tư là vagina phải không?""
Lý Cẩn Du cười đến nghiêng ngả, tay cô hướng xuống dưới, giả bộ đứng đắn hỏi: "Thầy ơi, tiếng Anh chỗ riêng tư là vagina phải không?"
Sở Bỉnh Văn kéo cô vào lòng, tay anh thuận theo tay cô sờ xuống dưới, hai ngón tay trượt vào trong quần lót, vuốt ve hạt đậu nhỏ của cô."
"Đây là pussy của em, nhớ kỹ."
Lý Cẩn Du khẽ thở gấp, giãy giụa thoát khỏi trói buộc của anh, ngón tay vẽ vòng tròn trên quy đ*u nửa cương cứng của anh.
"Ồ, vậy đây là pussy của thầy sao?" Lý Cẩn Du giống như đang học một biết mười dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn anh.
"Đây là côn th*t lớn muốn chơi em đến không ngừng." Sở Bỉnh Văn ôm cô lên giường, trên giường cô cũng đều là mùi vị thiếu nữ quen thuộc, Sở
Bỉnh Văn kéo lấy chân cô cong lên, cách quần dùng cự vật khẽ cọ xát cửa huy*t của cô.
Lý Cẩn Du không sợ anh, gót chân nhỏ gác lên bả vai anh, làm dáng vẻ có kinh nghiệm sa trường.
Lòng Sở Bỉnh Văn nảy ra một kế, trực tiếp bế cô lên. Đột nhiên lên cao khiến Lý Cẩn Du vịn chặt vào Sở Bỉnh Văn, đôi tay vững vàng vòng chặt qua cổ anh, hai chân cũng giống như bạch tuộc quấn trên eo anh.
Sở Bỉnh Văn ôm cô đến cửa sổ có bệ ngồi, mở rèm cửa của cửa sổ ra, chỗ cửa sổ chỉ có một lớp rèm mỏng. Lý Cẩn Du có thể xuyên qua tấm rèm mỏng nhìn thấy cảnh tượng dưới lầu, lúc này là giờ học sinh tan lớp học thêm, đám trẻ tay nắm tay đang đi dưới lầu.
Sở Bỉnh Văn cởi dây lưng, trực tiếp đâm vào nơi sâu nhất trong huy*t nhỏ non mềm của cô. Ở bệ ngồi cửa sổ không có gì khác, anh dùng thêm sức, hai tay cô chỉ có thể chống đỡ vào cửa sổ.
Tiếng nói chuyện của nhóm trẻ bên ngoài lọt vào tai, cô hoảng loạn muốn chui vào trong phòng.
Sở Bỉnh Văn ôm lấy cô, đè cô lên cửa sổ. Lúc này bên ngoài có hai người đàn ông trung niên đi dạo ngang qua, Sở Bỉnh Văn thấy cô chú ý đến hai người kia, anh thấp giọng nói bên tai cô: "Nếu như hai người đàn ông kia nhìn thấy dáng vẻ d*m đãng hiện tại em, khẳng định sẽ nhịn không được muốn "làm" em.
Lời anh vừa mới truyền vài tai, huy*t nhỏ của cô đã không kiềm chế được hơi co rút, Lý Cẩn Du nhịn không được ảo tưởng trường hợp kia, huy*t nhỏ càng thêm ngứa ngáy.
"Không hổ là tiểu d*m phụ của anh, thế này cũng có thể hứng lên."
Lời Sở Bỉnh Văn nói khiến cô không ngừng được run rẩy, mỗi một câu trong miệng anh đều chuẩn xác không thể nghi ngờ đâm trúng điểm G của cô.
Trong chuyện tình dục này, cô cực thích nghe anh làm nhục mình, mỗi một chữ anh thốt ra đều có thể nhẹ nhàng khiến mỗi một lỗ chân lông của cô đều hưng phấn.
"Trước kia em giả bộ ngoan ngoãn như vậy, kỳ thật chính là tiểu mẫu cẩu của anh." Sở Bỉnh Văn trầm thấp nở nụ cười, "Không biết những ông chú ông bác nhìn thấy dáng vẻ này của em, có phải sẽ đến cướp em về chơi hay không."
"Huhu... Đừng nói nữa..." Lại... Lại nói thêm một chút...
Sự rụt rè cuối cùng của Lý Cẩn Du cũng bị anh nhìn thấu, Sở Bỉnh Văn vừa hung hăng đ. âm vào chỗ sâu nhất của cô, vừa ra lệnh cho cô.
"Tay, tự mình chơi đầu v*." Sở Bỉnh Văn liếm láp cổ cô, lưu lại vết tính sáng loáng, "Dùng sức xoa một chút, nếu không mấy chú dưới lầu không nhìn thấy."
Lý Cẩn Du dùng tay chống bên cửa sổ, ngón tay dúng sức kéo đầu v* của mình, cô không hề cảm thấy xấu hổ mà đùa giỡn hai nơi của mình, cả người rơi vào cạm bẫy tình dục.
"Bọn họ đều không ngẩng đầu nhìn thì phải làm sao?" Sở Bỉnh Văn tiếp tục dụ dỗ cô.
"Huhu..." Lý Cẩn Du không nghĩ ta được cái gì hết, cô sớm đã mất đi lý trí, "Cầu... Cầu xin bọn họ."
"Cầu xin thế nào? Làm cho anh xem."
"Cầu xin các chú... Nhìn đồ d*m đãng chơi đầu v* của chính mình... Nhìn cháu bị côn th*t lớn của thầy giáo cắm huy*t nhỏ lẳng lơ..."
Sở Bỉnh Văn dương như cũng được trợ hứng, anh đâm càng lúc càng tàn nhẫn. Lý Cẩn Du sớm đã không có cách nào suy nghĩ, mặc cho khoái cảm chiếm cứ đầu óc bản thân, thần trí cô sớm đã bị mỗi một cú va chạm của anh lấp đầy.
"A Ahhh... Em..."
Cơ thể Lý Cẩn Du hơi cong, thân thể không ngăn được co rút, vách tường non mềm trong huy*t nhỏ không ngừng kẹp chặt, Sở Bỉnh Văn biết cô cao trào, cũng cực nhanh mà đâm vào rút ra vài cái, để dục vọng phóng thích bên trong cô.
Anh ôm cô xuống khỏi cửa sổ, để cô nằm ở trên giường. Lần tính ái này tuy là không tính là tốn sức, nhưng tinh thần bị kích thích cũng khiến cô mệt mỏi, Lý Cẩn Du mệt rã rời.
"Yên tâm, phía dưới không nhìn thấy bên trên. Lần đầu tiên anh tới đây đã chú ý được." Sở Bỉnh Văn trấn an cô.
"Lần đầu tiên anh tới đã nghĩ đến điều này?" Lý Cẩn Du hiển nhiên rất giỏi về việc phát hiện chi tiết.
"Khụ..."
"Sở Bỉnh Văn!!!"
Sở Bỉnh Văn vì che giấu sự chột dạ của mình, đơn giản lại nhào lên trên người cô, nâng một chân cô lên.
"Nếu em còn có sức lực lớn như vậy kêu tên anh, không bằng chúng ta lại đến một hiệp?"
Anh cười đến gian trá.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |