← Ch.20 | Ch.22 → |
Cô giáo đang thật sự khẩu giao cho cậu.
Cái miệng nhỏ của Tôn Uyển nuốt vào nhả ra côn th*t của cậu. Cậu biết cô giáo rất d*m đãng.
Cô giảng bài một mình, luôn đè ngực ở trên bàn; lúc dạy cậu làm đề, đôi vú dán chặt sau lưng cậu; gọi cậu đến văn phòng, hai chân bắt chéo như ẩn như hiện lộ ra quần lót.
Cậu biết cô đều là cố ý.
Nào có người đàn ông nào ngu ngốc đến trình độ này, thịt đưa tới cửa, ngửi cũng không ngửi.
Cậu chỉ là đang đợi.
Còn chưa tới lúc, cậu đang đợi cô gấp gáp đến tận cùng, đang đợi cô lộ ra sơ hở.
Cậu sớm đã biết rằng cô ở kia, cho nên không từ chối nụ hôn của cô gái tỏ tình kia.
Kỳ thật, cô giáo, hứng thú em có với cô còn sớm hơn hứng thú cô có với em kìa.
Lúc Vương Bác Vũ còn chưa biết cô là chủ nhiệm của lớp, đã từng xem ảnh của cô. Ngày nhập học đầu tiên, trên bảng thông báo dán một loạt ảnh chứng nhận của các giáo viên chủ nhiệm.
Chỉ vừa liếc nhìn, cậu đã cảm thấy cuộc sống vườn trường vui sướng hơn rất nhiều.
"Nằm sấp cho tốt, nâng mông lên, cầu xin em làm cô." Vương Bác Vũ khẽ vén tóc xoăn của cô, vuốt ve gương mặt cô. Làn da cô trắng nõn mềm mại, thiếu chút nữa anh đã trượt tay.
Chân Tôn Uyển mềm nhũn đi tới trước bàn làm việc, cúi người xuống, sống lưng cong thanh một đường duyên dáng đến tận xương cụt.
Tôn Uyển cũng không cao, cô đi giày cao gót còn thấp hơn anh nửa cái đầu. Mũi chân cô cố gắng chống đỡ lấy mông vểnh lên.
"Cầu xin em, Bác Vũ, đâm vào đi." Một tay cô chống đỡ cơ thể duy trì thăng bằng, một tay mở rộng kẽ mông, tiểu huy*t bị nhìn không sót chú gì.
"Cô giáo muốn cái này rất lâu rồi nhỉ." Vương Bác Vũ đứng lên, côn th*t chạm vào miệng huy*t, nửa cái quy đ*u đã được nhét vào.
"Vẫn luôn..." Tôn Uyển khó nhịn mà lắc lắc mông. Cô quả thực vì Vương Bác Vũ mà cấm dục một khoảng thời gian.
Không phải cố ý, Tôn Uyển cũng cảm thấy kỳ quái. Trước miệng mà ăn không được, hứng thú với phái nam giảm mạnh.
"Thật không ngờ được, cô giáo sẽ lẳng lơ thành thế này." Vương Bác Vũ đẩy vào, mặc dù cậu chưa từng có kinh nghiệm làm tình, nhưng không thầy dạy cũng tự hiểu, vài cái đâm vào rút ra, tìm đến được chỗ thịt mềm kia của Tôn Uyển.
Cậu cố ý cọ xát chỗ kia một chút, lại hung hăng mà đụng chạm vào miệng tử c*ng của cô.
"Ahh... Bác Vũ..." Tôn Uyển lâu lắm rồi không được tưới tắm, Vương bác Vũ kịch liệt đi vào rút ra khiến cô không lúc nào là không ở bờ vực cao trào.
"Lần đầu tiên nhìn thấy em, cô giáo đã muốn em làm cô phải không. Thường xuyên nhìn thấy cô kẹp chặt hai chân trước mặt em, huy*t nhỏ d*m đãng rất muốn hả? Có phải cô thường nhớ đến em rồi tự an ủi không?" Vương Bác Vũ trái ngược với sự ngây ngô thường ngày, mỗi câu nói thốt ra đều đâm vào cốt tủy Tôn Uyển, dung nhập vào máu cô, mỗi một lần đụng chạm đều giống như rung động linh hồn cô.
Mỗi một cú đều chấn động ở bờ vực giới hạn của cô. Cậu giống như cố ý giày vò cô, không để cho cô cao trào, nhưng khoái cảm thay nhau hiện lên.
"Này, đừng chỉ lo sảng khoái." Vương Bác Vũ rút ra bên ngoài một chút, uy hiếp nói: "Trả lời câu hỏi đi, cô giáo."
"Ahh... Phải..." Tôn Uyển xoay eo muốn côn th*t của anh tiến vào, "Từ lần đầu tiên thấy bạn học Vương, đã rất muốn làm tình với bạn học Vương rồi... Cho tới nay đều nghĩ đến bạn học Vương rồi tự an ủi... Cô vừa nhìn thấy bạn học Vương, mật huy*t d*m đãng liền cực kỳ ướt..."
"Lúc lên lớp quần lót đều ướt át, thật sự là cô giáo lẳng lơ. Cô Tôn hoàn toàn là một người d*m đãng ai cũng có thể nhận làm chồng nhỉ, d*m loạn thế này sao có thể làm giáo viên?"
Vương Bác Vũ kéo một đùi cô đặt trên bàn làm việc, trên bàn cũng đều là vệt nước. Cậu nghiêng người, đâm vào trong một cái, tư thế này khiến côn th*t đi vào càng sâu.
"Ah...!" Biểu hiện của Tôn Uyển rất rõ ràng, Vương Bác Vũ đâm vào quá sâu, cô lập tức hét lên một tiếng, "Cô... Cô là một giáo viên hư... Mời bạn học Vương... trừng phạt."
"Biết sai thì sửa, không gì tốt hơn." Vương Bác Vũ đột nhiên thẳng tiến vào trong, "Vậy như cô mong muốn, em sẽ trừng phạt cô thật tốt."
Mật huy*t của Tôn Uyển tràn đầy d*m thủy, cô đã tới giây phút không thể chịu đựng được nữa.
"A a ahhhh...!"
Tôn Uyển thét chói tai rồi cao trào, huy*t nhỏ của cô cực kỳ co rút, cũng kẹp chặt Vương Bác Vũ. Cậu gầm nhẹ một tiếng, bắn toàn bộ vào trong.
Tôn Uyển dịu dàng nhìn cậu một cái, ngay sau đó mềm nhũn. Dựa vào sức lực cuối cùng ngồi trên ghế làm việc.
Tinh thần Vương Bác Vũ sảng khoái, cậu dựa vào bàn làm việc nhìn cô.
Qua hồi lâu, Tôn Uyển giống như hạ quyết tâm cực lớn, mở miệng nói: "Chuyện hôm nay, em coi như chưa xảy ra..."
"Dựa vào cái gì?" Lần đầu tiên Vương Bác Vũ dùng giọng điệu vô lại nói chuyện với cô, "Lần đầu tiên của em bị cô lấy đi, cô cảm thấy không cần chịu trách nhiệm với em sao?"
Tôn Uyển chau mày. Hôm nay chẳng qua là cảm xúc cô mất khống chế, vốn dĩ cô cũng chỉ là muốn đùa giỡn cậu ta chút thôi, không ngờ tới thật sự sẽ làm tình với Vương Bác Vũ.
Hình như có một cục diện lớn muốn cô phải thu dọn. Đặc biệt là Vương Bác Vũ.
Bây giờ cậu ta không che giấu nữa, vẻ mặt lộ rõ, hoàn toàn không giống với dáng vẻ không hề đáp lại đánh trận nào thua trận đó khi cô mưu tính ám chỉ quyến rũ cậu.
"Là lỗi của cô." Tôn Uyển mặc xong quần áo, nhặt váy từ dưới đất lên, tiếng khóa kéo chói tai theo đó vang lên.
"Muốn cô bồi thường cho em." Vương Bác Vũ nói chắc như đinh đóng cột.
"Được, em nói đi." Tôn Uyển nghĩ thầm, chẳng qua là có thể dùng tiên mua vài đồ. Con trai trẻ tuổi này cũng chỉ có thể là máy chơi game với giày bóng rổ.
"Em muốn yêu đương với cô." Vương Bác Vũ nghiêm túc nói.
Cho dù cậu ta trong ngoài bất nhất, dù sao vẫn là một người rất truyền thống. Cậu kiên trì vì yêu mà làm tình, tiền đề của quan hệ tình dục chính là quan hệ tình yêu.
"Bác Vũ, em nghe cô nói. Đây là em cô nhất thời xúc động, không cần thiết phải như vậy. Không phải chúng ta đã s*x thì nhất định phải ở bên nhau." Tôn Uyển có ý muốn giảng đạo lý với cậu ta.
"Cái gì?"
Tôn Uyển thấy cậu ta có hứng thú, vội nói: "Đây là một lần trải qua rất tuyệt vời trong đời người, có đúng không? Chuyện thế này, một lần là đủ rồi. Nếu như nhiều quá, ngược lại sẽ chán ghét."
"Em sẽ không chán ghét cô, cũng sẽ không chán ghét lên giường với cô." Ở một số chỗ, Vương Bác Vũ cực kỳ cố chấp.
"Không phải như vậy, Bác Vũ." Tôn Uyển vắt óc, "Em biết rõ, cô là chỉ giáo viên dạy tiếng Anh. Có thể một tôi làm giáo viên em sẽ thích, nhưng là tôi chân chính, em thật sự sẽ thích chứ?"
Cô đổi giọng điệu, lại nói: "Chúng ta còn chưa đủ hiểu biết về nhau, càng đừng nói em là học sinh của cô. Nếu như em thật sự thích cô, có thể đợi đến sau khi em lên đại học..."
"Em chờ không kịp nữa." Vương Bác Vũ nhìn đôi mắt cô, giống như đang báo cho cô biết chuyện này.
"Bác Vũ..."
"Ồ, cô không muốn qua lại với em, em sẽ tố cáo với hiệu trưởng là cô dụ dỗ gian d*m với em."
Tôn Uyển trầm mặc.
"Dụ dỗ gian d*m trẻ vị thành niên, phán mấy năm nhỉ?" "Chứng nhận giáo viên cũng sẽ bị thu hồi rồi hủy bỏ."
"Như vậy mà nói, cô Tôn về sau này giống như công việc có chút khó tìm đấy."
"Chậc chậc chậc, không chỉ khó tìm công việc, sau này sợ rằng cũng rất khó hòa nhập với xã hội."
"Khụ... Ai da, không ngờ ngày hôm nay cô Tôn Uyển của em cũng không thoát khỏi song sắt nha."
Tôn Uyển lấy lòng cười.
"Bạn trai nhỏ chờ lát nữa muốn ăn cái gì, ăn cùng không?"
← Ch. 20 | Ch. 22 → |