← Ch.162 | Ch.164 → |
Tiểu Ngọc mặc quần áo xong, cầm chìa khóa đi ra khỏi phòng, đến trạm xe buýt gần nhà lên xe buýt đi đến bệnh viện......
Nửa tiếng sau, xe buýt dừng trước cổng bệnh viện, Tiểu Ngọc xuống xe chạm mặt người đang lái xe vào, cô xoay người đi vào trong bệnh viện!
Xe dừng lại trước mặt cô, cửa xe từ từ hạ xuống......
Đường Vũ thò đầu ra ngoài nhìn cô khẽ hỏi "Tối qua cô ở đâu?"
Tiểu Ngọc không trả lời anh ta, vòng qua xe di vào trong bệnh viện!
Đường Vũ xuống xe bắt được tay cô, nhìn cô hỏi "Tôi nói chuyện với cô, cô không nghe thấy sao?"
"Tại sao tôi phải nói chuyện với anh?" Tiểu Ngọc nhìn anh ta hỏi ngược lại.
"Đừng quên, tôi là ông chủ của cô!" Đường Vũ lạnh lùng nói.
Tiểu ngọc nhìn anh ta cười "Đừng quên, bây giờ tôi không còn là người giúp việc của anh nữa, cho nên anh chỉ là một ông chủ bị tôi vứt bỏ!"
Nói xong tránh bàn tay to của anh ta, xoay người đi vào trong bệnh viện......
Đường Vũ đứng ở cửa nhìn bóng dáng cô biến mất, trong lòng cảm thấy trống trải......
Anh lại ngồi vào xe, lái xe vào bãi đậu xe, anh đi xuống cũng đi vào bệnh viện!
Đỗ Lôi Ti cứ nằm như vậy, nhìn người đàn ông trước mặt lún phún râu, cô khẽ nói "Anh về đi!"
Bùi Tuấn Vũ ngồi một bên nhìn cô khẽ nói "Lôi Ti, anh muốn ở cạnh em, lát nữa Mộng Na sẽ tới!"
"Anh về đi, tôi không muốn thấy anh!" Đỗ Lôi Ti nhìn ra ngoài cửa sổ, đuổi khách!
Bùi Tuấn Vũ cảm thấy thật sự khó chịu trong lòng, thử giải thích "Lôi Ti, anh biết em còn để bụng chuyện kia nhưng mà anh......"
"Anh không cầ nói, mắt tôi thấy rõ ràng, lỗ tai nghe cũng rất rõ cho nên anh không phải nói gì nữa, tôi đều hiểu!" Đỗ Lôi Ti nói.
"Lôi Ti, chẳng lẽ em không thể cho anh cơ hội giải thích sao?" Bùi Tuấn Vũ nhíu mày thử hỏi.
Đỗ Lôi Ti quay đầu nhìn anh "Giải thích...... ? Anh cảm thấy giải thích có tác dụng gì không?"
Có tác dụng!" Bùi Tuấn Vũ kiên định nói.
"Vậy anh nói đi, tôi cũng muốn nghe xem anh giải thích thế nào!" Đỗ Lôi Ti nói.
"Lôi Ti, không phải anh không thích đứa bé trong bụng em mà là tình huống lúc đó rất gấp, cho nên anh chỉ có thể lựa chọn như vậy!" Bùi Tuấn Vũ nhìn cô nói.
Đỗ Lôi Ti khẽ cười nhìn anh tiếp tục hỏi "Nếu như đó là con anh, anh cũng sẽ làm như vậy sao?"
"Sẽ!" Bùi Tuấn Vũ kiên định nói, sau đó tiếp tục "Dù đứa bé là con anh, anh cũng sẽ làm như vậy, bởi vì anh yêu em, không thể cứ như vậy mất em, đứa bé sau này chúng ta vẫn có thể có!"
Anh nói xong những lời này trong lòng thật khổ sở, cô rất để ý tới người đàn ông kia, rất để ý đến đứa bé của cô cùng anh ta, bây giờ anh còn cơ hội có được cô không?
Đỗ Lôi Ti nghe thấy anh nói trong nháy mắt liền kinh hãi, cô không nghĩ tới anh có thể nói như vậy, nhưng mà......
Cô cứ nhìn chằm chằm anh như vậy hỏi "Anh nguyện ý nuôi con của người đàn ông khác sao?"
Bùi Tuấn Vũ gật đầu khẽ nói "Lôi Ti, kể từ khi mất đi em, anh liền hiểu anh không thể để mất em lần nữa, bây giờ em đã quay về, anh không quan tâm đứa bé kia là của ai, bởi vì anh yêu em, cho nên anh có thể bao dung tất cả!"
Bùi Mộng Na đứng ở cửa khẽ hưng phấn la "Yes!"
Bùi Tuấn Vũ nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, rón rén đi tới, đột ngột mở cửa, nhìn thấy em gái còn đang há to miệng cười......
Bùi Mộng Na thấy người đàn ông đứng ở cửa lập tức thu hồi nụ cười nói "Ha ha.... . Em không nghe thấy gì hết, hai người từ từ nói chuyện, lát nữa em vào!"
"Mộng Na, vào đi!" Đỗ Lôi Ti nhìn bóng dáng ngoài cửa kêu.
Bùi Mộng Na nhìn anh trai, vòng qua người anh đi vào cười nói "Lôi Ti, chị tỉnh rồi à!"
Đỗ Lôi Ti giả bộ nghiêm mặt nói "Em không muốn chị tỉnh lại sao?"
Bùi Mộng Na nghe thấy cô nói vậy vội vàng nói "Làm sao có thể chứ? Em hy vọng chị nhanh tỉnh lại đấy chứ!"
"Phụt......" Đỗ Lôi Ti không nhịn được bật cười, tiếp tục nói "Chị trêu em thôi, em tưởng thật sao?"
Bùi Mộng Na liếc nhìn cô "Ha ha...... Chẳng buồn cười tí nào!"
"Mộng Na, cháo anh bảo em đưa đến đâu?" Bùi Tuấn Vũ đi tới cạnh hai người hỏi.
Bùi Mộng Na nghe thấy anh trai hỏi vậy, lúc này mới nghĩ tới "Đúng rồi, đây là cháo dinh dưỡng anh em bảo đưa đến cho chị!" Nói xong liền mở hộp giữ nhiệt ra!
Bùi Tuấn Vũ nhận hộp giữ nhiệt, đổ ra một cái chén nhỏ, vừa thổi vừa đi tới giường bệnh ngồi xuống "Lôi Ti, đây là cháo dinh dưỡng, em ăn một chút!"
Đỗ Lôi Ti không để ý tới anh tiếp tục hỏi "Lý Mật cùng Tiểu Ngọc đâu?"
Bùi Tuấn Vũ ngồi đó nhẹ nhàng múc một muỗng cháo thổi rồi đưa tới miệng cô, khẽ nói "Lôi Ti, không nóng nữa, em ăn một chút đi?"
"Tôi tự mình ăn, không dám làm phiền anh!" Đỗ Lôi Ti nói xong muốn cầm cái chén trong tay anh.
"Lôi Ti, bây giờ cơ thể em còn yếu, để anh đút cho em ăn!" Bùi Tuấn Vũ kiên trì nói.
Bùi Mộng Na buồn cười nhìn hai người nói "Hai người thật là......."
"Lôi Ti, cô tỉnh rồ sao?" Lý Mật nhìn cô gái nằm trên giường nói.
Tiểu Ngọc cũng đi theo phía sau "Lôi Ti, rốt cuộc cô cũng tỉnh lại, cô có biết Lý Mật rất lo cho cô không?"
Lý Mật thấy người đàn ông ngồi trong phòng đi tới cung kính nói "Tổng thống, chuyện ngày hôm qua thật xin lỗi......"
"Không sao!" Bùi Tuấn Vũ đơn giản trả lời, động tác trên tay vẫn không dừng lại.
"Tổng thống, phu nhân đã tỉnh rồi sao?" Đường Vũ đi vào nói.
Bùi Mộng Na tò mò nhìn mấy người nói "Sao mọi người cùng vào vậy?"
"Bọn tôi gặp nhau ở cửa!" Tiểu Ngọc trả lời.
Lý Mật đi tới cạnh giường tự trách "Lôi Ti, đều tại tôi không tốt, nếu không phải do tôi gọi điện hẹn cô ra ngoài cũng sẽ không xảy ra chuyện này!"
Đỗ Lôi Ti nhìn cô cười nói "Lý Mật, chuyện này vốn không thể trách cô, cô là bạn tôi hẹn tôi ra ngoài là bình thường, cô nói đúng không?"
"Nhưng mà nếu không phải do tôi thì cô sẽ không xảy ra chuyện!" Lý Mật tự trách.
"Được rồi, đừng tự trách mình nữa, muốn trách thì trách nhân viên phục vụ kia!" Đỗ Lôi Ti nói.
Cô không muốn Lý Mật áy náy, cô cũng không có trách cô ấy!
"Bởi vì tôi hẹn cô ra ngoài mà bây giờ Tiểu Ngọc trở thành vô gia cư rồi!" Lý Mật than thở.
Đỗ Lôi Ti nghe xong như rơi vào sương mù hỏi "Tiểu Ngọc sao lại mất việc rồi?"
"Anh họ tôi trách tôi gọi cô ra ngoài, Tiểu Ngọc nói giúp tôi liền bị anh họ sa thải!" Lý Mật nói.
Đỗ Lôi Ti nhìn người đàn ông đứng đó hỏi "Thư ký Đường, anh thật sự công tư bất phân!"
Đườn Vũ đứng đó không nói gì!
Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng hỏi "Đường Vũ, cậu thật sự sa thải Tiểu Ngọc sao?"
"Vâng!" Đường Vũ tiếp tục nói "Tổng thống, chuyện này tôi cũng không muốn giải thích!"
"Chuyện riêng của cậu, cậu tự giải quyết, tôi không muốn tham dự!" Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.
Tiểu Ngọc đứng đó nghe thấy mọi người đang nói về mình liền nói "Tôi cảm thấy bây giờ rất tự do, rất tốt, tôi rất thích cuộc sống bây giờ, tôi không muốn cả đời làm người giúp việc!"
"Đúng rồi, Lôi Ti, cô có khó chịu chỗ nào không?" Tiểu Ngọc nói sang chuyện khác.
Tối qua cô suy nghĩ cả đêm, cô thật sự phải cảm ơn anh ta, nếu không phải anh ta sa thải cô, cả đời này cô phải làm người giúp việc rồi!
"Tiểu Ngọc, tôi đồng ý với cô!" Đỗ Lôi Ti nói.
"Tôi cũng đồng ý với cô!" Bùi Mộng Na cũng nói theo.
Lý Mật nhìn anh họ nói "Tôi cũng vậy!"
"Ha ha, cảm ơn mọi người!" Tiểu Ngọc cười nói.
Bùi Tuấn Vũ cầm cái chén đã rửa sạch đi ra, đi tới cạnh Đường Vũ nói "Cậu ra ngoài một chút!"
"Mấy ngày này có thể cậu phải bận rộn một chút, tôi muốn ở cạnh Lôi Ti!" Bùi Tuấn Vũ nói.
"Vâng, tổng thống!" Đường Vũ cung kính trả lời.
Bùi Mộng Na thấy anh trai ra ngoài liền trêu "Lôi Ti, có phải lúc nãy chị ăn cháo dinh dưỡng rất hạnh phúc không?"
Đỗ Lôi Ti nghe vậy liền liếc nhìn cô "Hạnh phúc cái đầu em? Chị mới không như vậy!"
Bùi Mộng Na nén cười nhìn cô hỏi "Sao em thấy cảm giác rất hạnh phúc!"
"Hạnh phúc cái rắm? Đừng nói nữa, nếu em nói nữa chị không quan tâm em nữa!" Đỗ Lôi Ti giả bộ uy hiếp.
"Được...... Được...... Được...... Em biết rồi!" Bùi Mộng Na bất đắc dĩ nói.
Bây giờ cô thật sự muốn xem hai người này sau này thế nào!
← Ch. 162 | Ch. 164 → |