← Ch.161 | Ch.163 → |
"Lôi Ti, em tỉnh dậy được không....... ? Con em còn sống......" Bùi Tuấn Vũ kìm nén đau lòng gian nan nói.
Đỗ Lôi Ti trong mơ nghe thấy có tiếng người gọi mình, cô muốn quay về nhưng trong mơ còn nghe thấy tiếng đứa bé khóc oán trách......
Cô không biết phải đi theo hướng nào, nghe có người nói đứa bé còn sống, cô theo hướng này đi tới......
Cô nắm trên giường bệnh trong phòng ICU, ngón tay khẽ nhúc nhích......
Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy động tác nhỏ xíu đó liền vui mừng cười gọi to "Bác sĩ...... Bác sĩ......"
Bác sĩ nghe thấy anh gào, vội vàng đi tới "Tổng thống, có chuyện gì không?"
"Bác sĩ, tôi thấy ngón tay cô ấy cử động!" Bùi Tuấn Vũ khẩn trương nói.
Bác sĩ đi tới kiểm tra tình hình bệnh nhân......
Bùi Tuấn Vũ lo lắng hỏi "Bác sĩ, tình hình vợ tôi thế nào?"
Bác sĩ quay đầu nhìn anh nói "Tổng thống, chúng tôi đang kiểm tra tình hình của phu nhân, xin anh chờ một lát!"
Bùi Tuấn Vũ gật đầu, lùi ra sau, để bác sĩ kiểm tra!
Anh lo lắng, chờ đợi sao mà dài mà xa xôi......
Nửa tiếng sau, bác sĩ đi tới cạnh anh, không đợi bác sĩ nói chuyện liền nói trước "Bác sĩ, vợ tôi thế nào?"
Bác sĩ nhìn anh cười nói "Tổng thống đừng gấp, phu nhân rất nhanh sẽ tỉnh lại!"
Bùi Tuấn Vũ nghe thấy bác sĩ nói sững sờ đứng đó, không biết nên nói gì......
Giờ phút này anh rất vui mừng còn có hưng phấn, rất khó nói nên lời!
"Tổng thống, nếu không còn chuyện gì vậy chúng tôi ra ngoài trước!" Bác sĩ nói xong liền muốn xoay người rời đi.
"Đợi chút......" Bùi Tuấn Vũ nói "Bác sĩ, vậy khi nào vợ tôi có thể rời khỏi phòng bệnh này?"
"Tổng thống, ngày mai phu nhân có thể chuyển qua phòng bệnh bình thường!" Bác sĩ cung kính trả lời.
Bùi Tuấn Vũ gật đầu nhìn bác sĩ nói "Cảm ơn!"
"Đừng khách khí, cứu bệnh là trách nhiệm của chúng tôi!" Bác sĩ nói xong xoay người đi ra khỏi phòng ICU.
Bùi Tuấn Vũ thấy cửa phòng đóng lại đi tới cạnh giường ngồi xuống, cầm bàn tay nhỏ bé của cô gái nằm trên giường, ở bên tai cô nỉ non "Lôi Ti...... Ngày mai em có thể ra khỏi đây rồi......"
Anh biết cô hiểu lầm cô rất sâu nhưng mà lúc cô tỉnh lại anh sẽ giải thích!
Tiểu Ngọc cô đơn xách hành lý đi trên đường, không có mục đích, không biết mình muốn đi đâu, bây giờ mất một công việc cũng giống như mất một nửa nguồn thu, bây giờ cô phải tìm một phòng rẻ tiền, sau đó lại đi tìm việc!
Cho nên bây giờ cô không muốn gì, trước mắt phải tìm phòng đã, nghĩ tới đây giống như bị mất máu, liền đi về phía trước!
Cô kéo hành lý đứng bên đường tìm taxi......
Cô nhìn giá cho thuê phòng đều rất cao, cô cũng không có điều kiện ở căn hộ cao cấp!
Tiểu Ngọc chán chường ngồi trên đường nhìn đường phố đầy màu sắc, thở dài nghĩ, lúc nào mới có thể đưa viện trưởng tới ở cùng mình?
Phòng ốc hai bên đường không thể ở, chỉ có thể tìm những chỗ ở trong hẻm!
Cô kéo hành lý đi vào trong ngõ nhỏ......
Cô vừa đi vừa tìm phòng cho thuê......
Lúc cô nhìn thấy trên tường có các tin tức quảng cáo, đột nhiên có một trận gió bay qua, một trang giấy bay tới, dính vào mặt cô......
Cô tức giạn cào mặt, nghĩ bây giờ một tờ giấy cũng bắt nạt cô, cô ném tờ giấy trên mặt đất, giơ chân đạp nói "Mày bắt nạt tao này, mày bắt nạt tao này......"
Sau khi tiết chế, vừa muốn giơ chân lên liền nhìn thấy trên đó viết chữ "Cho thuê phòng"
Cô cúi người nhìn thấy năm dấu giày liền lấy tay phủi, nhìn thông tin được viết trên đó, cô cầm điện thoại bấm số "Alo...... Xin chào, xin hỏi cho thuê phòng sao?"
Đúng!" Đầu dây bên kia trả lời.
Tiểu Ngọc hiểu rõ tin tức sau đó cúp máy, đi về chỗ cho thuê phòng......
Bùi Tuấn Vũ cứ như vậy cả đêm, nhìn cô gái trên giường vẫn mê man ngủ, trong lòng hết sức thấp thỏm......
Lúc trời vừa sáng, cô gái nằm trên giường từ từ mở mắt......
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô kích động nói "Lôi Ti, em tỉnh rồi sao?" Một bên ấn phím gọi y tá.
Đỗ lôi Ti nhìn khuôn mặt đầy râu ria cùng với tiều tụy của anh, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như vậy!
Cô nhìn anh khẽ hỏi "Con tôi đâu?"
"Con em vẫn còn trong bụng em, đứa bé vẫn an toàn!" Bùi Tuấn Vũ kích động nói.
Đỗ Lôi Ti theo bản năng đưa tay sờ lên bụng, lúc này mới yên tâm......
Cô quay đầu đi không nhìn anh!
Bác sĩ đi vào, kiểm tra tình hình của cô sau đó nói "Đưa bệnh nhân qua phòng bệnh bình thường!"
Sau đó quay sang phía tổng thống nói "Tổng thống, bây giờ phu nhân đã vượt qua nguy hiểm!"
Bùi Tuấn Vũ gật đầu, nhìn bác sĩ cùng y tá chuyển Lôi Ti qua phòng bệnh bình thường!
Bây giờ anh cảm tạ trời đất vì đã không cướp cô đi, vào giờ phút này, anh sẽ đối xử với cô thật tốt, hoàn toàn tin tưởng cô!
Bây giờ anh đã hiểu, hai người yêu nhau phải tin tưởng nhau mới có thể sống lâu dài!
Bùi Tuấn Vũ đi theo bác sĩ qua phòng bệnh bình thường, lúc tới cửa liền dừng lại lấy điện thoại ấn số "Alo...... Mộng Na?"
Bùi Mộng Na ngái ngủ nghe máy "Anh, sao thế?"
"Lôi Ti đã tỉnh rồi, bây giờ em đem cháo dinh dưỡng tới đây!" Bùi Tuấn Vũ nói.
Bùi Mộng Na trợn to hai mắt, ngồi dậy kinh ngạc hỏi "Anh, anh nói thật sao?"
"Ừ, bây giờ cho người nấu cháo đi, Lôi Ti đã được chuyển qua phòng bệnh bình thường rồi!" Bùi Tuấn Vũ nói.
"Ừ, em biết rồi, bây giờ em lập tức đi làm!" Bùi Mộng Na nói xong cúp máy.
Bùi Mộng Na cúp máy xong chợt nghĩ tới điều gì, lập tức mở máy, ấn nút gọi "Alo...... Tiểu Ngọc?"
"Mộng Na?" Tiểu ngọc nghe điện thoại.
Bùi Mộng Na hưng phấn nói "Lôi Ti đã tỉnh rồi!"
"Cái gì.... . ?" Tiểu Ngọc không xác định hỏi.
"Ừ, Lôi Ti tỉnh rồi!" Bùi Mộng Na nói lại.
"Quá tốt...... Rốt cuộc Lôi Ti cũng tỉnh lại, Mộng Na, khi nào cô vào thăm cô ấy?" Tiểu Ngọc nói.
Bùi Mộng Na trả lời "Bây giờ tôi đi bảo người giúp việc nấu cháo, nấu xong thì đi!"
"Ừ, tôi biết rồi, vậy tôi sẽ đến bệnh viện!" Tiểu Ngọc nói.
"Đúng rồi, bây giờ cô gọi điện thoại cho Lý Mật, hôm qua tôi thấy cô ấy tự trách bản thân mình, cô nói cho cô ấy biết, bây giờ tôi đi nói người giúp việc nấu cháo!"
Bùi Mộng Na nói xong lập tức cúp máy.
Bùi Mộng Na tắm rửa thay quần áo, sau đó đi xuống phòng khách nói "Quản gia...... Quản gia......"
Quản gia cung kính đi tới hỏi "Cô chủ có chuyện gì sao?"
"Ông đi chuẩn bị một chút cháo dinh dưỡng đi!" Bùi Mộng Na nói.
Bùi Mộng Na nói xong, xoay người chạy vào phòng anh trai, mở tủ tìm quần áo của Lôi Ti bỏ vào túi!
Quản gia đi tới nói "Cô chủ, cháo đã nấu xong!"
"Được, lấy qua đây!" Bùi Mộng Na gật đầu nói.
Quản gia cầm cháo dinh dưỡng đưa cho cô nói "Cô chủ, giúp tôi thăm hỏi phu nhân!"
Bùi Mộng Na nhận lấy nói "Được!" Nói xong xoay người đi ra ngoài, lái xe đến bệnh viện.
Sau khi cúp máy, Tiểu ngọc tiếp tục gọi "Alo...... Lý Mật sao?"
"Ừ, sao vậy Tiểu Ngọc?" Lý Mật trả lời.
"Lôi Ti đã tỉnh. Mộng Na đang đến bệnh viện!" Tiểu Ngọc nói.
Lý Mật nghe thấy Tiểu Ngọc nói, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống nói "Cảm ơn trời đất, cuối cùng Lôi Ti cũng không sao, nếu không tôi sẽ hận chết mình!"
"Được rồi, đừng lo lắng nữa, Lôi Ti đã không sao, bây giờ tôi cũng đến bệnh viện, chúng ta gặp nhau ở bệnh viện đi!" Nói xong liền cúp máy!
← Ch. 161 | Ch. 163 → |