Truyện:Ôn Nhu Bán Lượng - Chương 33

Ôn Nhu Bán Lượng
Trọn bộ 36 chương
Chương 33
0.00
(0 votes)


Chương (1-36)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đoan ngọ, mùng 5 tháng 5.

Trải qua mấy ngày chuẩn bị, tất cả công việc đã được hoàn thành.

Ngày hôm đó, trời chưa sáng Ôn Nhu đã tỉnh lại. Nàng còn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được nhưng nàng và Chu Khánh vẫn ngủ được trong chốc lát.

Chu Khánh tỉnh lại sớm hơn nàng một chút, ngay khi có người gõ cửa hắn đã xuống giường đi mở cửa.

Ngoài cửa là Vân Hương đem cơm đến.

Vân Hương đã từng gặp hắn ở trong phòng nàng, nhưng nàng ấy cũng không hề kinh ngạc. Lúc hắn mở cửa, nàng ấy cầm cái giỏ trúc bước qua ngạch cửa đi vào rồi để cơm lên trên bàn.

Ôn Nhu cũng đã xuống giường, đi đến bên cạnh bàn cùng sắp xếp đồ ăn. Không biết vì sao mặt nàng có chút đỏ lên.

Nàng biết Vân Hương sớm đã biết trong phòng nàng có đàn ông thường lui tới, mấy năm nay nàng cũng sẽ ngẫu nhiên quên không dọn dẹp đồ đạc hắn để lại, tất cả đều do Vân Hương giúp đỡ dọn dẹp.Nàng chưa từng thảo luận chuyện này với Vân Hương, nhưng dù Vân Hương không nhìn thấy thì nàng ấy vẫn rất thông mình mà hiểu ra.

Còn Chu Khánh thì chưa bao giờ gặp mặt Vân Hương, cho tới bây giờ. Lúc này hắn vẫn để trần thân trên, vẻ mặt lại tự nhiên mà quay về phòng mặc thêm quần áo.

"Là Chu Khánh." Nàng mở miệng nói khi Vân Hương đặt đồ ăn lên bàn.

"Ta biết." Vân Hương lấy cháo ra, lại lấy một mâm bánh bao thịt, nói: "Lục Nghĩa ca nói với ta mấy ngày này phải mang thêm chút đồ ăn nữa đến đây."

Nghe vậy, mặt Ôn Nhu càng hồng lên, lúc này nàng mới hiểu, hóa ra vì thế nên mấy ngày nay cho dù Thúy di hay Vân Hương đưa cơm đến thì lượng thức ăn cũng đều nhiều hơn. Lúc trước nàng quá mức bận rộn nên hoàn toàn không để ý.

Nhưng có vẻ Chu Khánh đã đoán được nên mới trực tiếp đi mở cửa như thế. Vân Hương đóng giỏ trúc lại, sau đó mới giương mắt nhìn Ôn Nhu, nhỏ giọng nói, "Hắn có đối xử tốt với tỷ không?"Nàng ấy hỏi lời này bằng giọng rất nhỏ. Nhưng Chu Khánh đã đi ra, bước chân của hắn không có tiếng động, nhưng Ôn Nhu vẫn nghe thấy được. Hắn đứng ở cạnh cửa, ngay phía sau Vân Hương, cách một khoảng ngắn mà nhìn nàng.

Ôn Nhu đỏ mặt nhìn hắn rồi mới mở miệng nói, "Hắn đối xử với ta tốt lắm."

Nghe thấy lời này Vân Hương mới gật gật đầu, không nói gì nữa mà cầm giỏ trúc đi ra ngoài. Mà người đàn ông kia vẫn đứng ở đó. Nàng đi lên phía trước, thay hắn cài vạt áo lại thật tốt.

Cơn mưa kéo dài mấy ngày cuối cùng đã tạnh vào đêm qua.

Hắn nhìn nàng, nâng tay lên, dùng lưng ngón tay vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn dưới nắng sớm của nàng.

"Không phải ta nói nàng đừng chờ ta rồi sao?"

Ôn Nhu ngẩng đầu, nhìn nam nhân trước mặt, lại gỡ khóa bạc trên người mình xuống, đeo lên cổ hắn. Trên khóa bạc cũ có khắc bốn chữ.Sống lâu trăm tuổi.

Đó là lời khẩn cầu của nàng, cũng là hy vọng của nàng.

"Ta sẽ không chờ chàng." Nàng đặt khóa bạc kia lên ngực hắn, kiên định mà nói: "Ta sẽ không, nếu chàng không về ta sẽ đi tìm chàng."

Trái tim hắn bị lời này của nàng làm cho nóng lên, bởi vì hắn biết nàng nói thật.

Lục Nghĩa đã an bài xong cho người nhà họ Ôn đi xem đua thuyền ở hồ Kim Kê, vừa qua buổi trưa thì người nhà họ Ôn, Khâu thúc, Thúy di, Vân Hương sẽ cùng nhau ngồi thuyền đi Hàng Châu.

Nhưng nàng sẽ không đi, sẽ không ngoan ngoãn rời đi.

Nàng sẽ tìm hắn. Cho dù hắn đã chết, nàng cũng sẽ tới tìm.

Vì tốt cho nàng nên hắn đã bắt nàng hứa sẽ rời đi dù hắn biết điều đó là vô ích.

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng để trên ngực mình, nắm chặt nó cùng với khóa bạc kia, "Ta đã nói, nếu nàng cho thì ta sẽ lấy."

Lời này khiến nước mắt nàng dâng lên. Nàng cố nén nước mắt, mỉm cười nói, "Ta cũng đã nói, ta cho chính là cho, hàng đã bán ra sẽ không đòi lại."

Hắn nghe vậy thì nở nụ cười, không nhiều lời nữa, chỉ nắm tay nàng nói: "Ta đói bụng rồi, mau ăn cơm thôi."

"Được."

Ôn Nhu cùng hắn tay nắm tay đi tới bên bàn, ăn cháo và bánh bao thịt Vân Hương đem đến.

Đó là một buổi sáng an tĩnh, gió mưa đã qua, gió mát từ từ thổi qua cây lá.

Hắn tự tay vấn tóc cho nàng, thay nàng mặc nam trang, sau đó đưa nàng ra khỏi cửa với Lục Nghĩa.

Lúc nàng đi đến cửa liền dừng lại.

Chu Khánh có thể cảm giác được sự do dự và giãy dụa của nàng, giống như ngày đó nàng rời khỏi Hoa Nghênh Xuân Các. Trong nháy mắt hắn rất muốn liều lĩnh mà ôm lấy nàng, giấu đến nơi thiên sơn vạn thủy, cùng nàng đi tha hương, cùng nhau sống qua ngày một cách bình yên.

Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng ra ngày đó.

Nhưng hắn bị Bạch Lân sai bảo lâu như thế nên hắn biết rõ hơn ai hết con yêu quái kia điên cuồng thế nào. Nếu để Bạch Lân phá được phong ấn, tìm lại thân thể thì chỉ sợ ngàn dặm bên ngoài cũng không được bình yên.

Cho nên hắn chỉ nắm chặt quyền, đứng phía sau nàng. Mà nàng không quay đầu lại, bởi vì nàng là Ôn gia đại tiểu thư, là Ôn lão bản của hắn.

Hắn nhìn thấy nàng hít một hơi thật sâu, thẳng lưng đi về phía trước, đến bên cạnh Lục Nghĩa, đi làm Ôn lão bản.

Giờ khắc này, hắn biết dù thế nào hắn cũng phải trở về bên cạnh nàng. Những gì hắn nơ nàng sợ là cả đời này, hay nhiều đời tiếp theo cũng không trả hết.

Lúc Ôn Nhu đi rồi, cửa lại bị người ta đẩy ra. Hắn quay lại thì thấy A Linh đang đứng phía sau. Hắn đi tới chỗ nàng ta, sau đó rời đi cũng vu nữ ngàn năm kia.

Liễu Như Xuân là một nữ nhân rất đẹp. Da nàng ta trắng nõn, mặt như hoa đào, môi như bôi chu sa, cho dù là một cái nhấc tay hay nhấc chân đều đẹp như họa, khiến ngừoi ta nhịn không được mê mẩn.

Nếu hỏi mười người trong thành Tô Châu ai là mỹ nhân đệ nhất thì sẽ có đến chín người nói đó là Liễu Như Xuân của Hoa Nghênh Xuân Các.

Mấy ngày trước, Ôn Nhu đã phái người truyền ra tin tức Hoa Nghênh Xuân Các sẽ cử đội tham gia thi đấu thuyền rồng năm nay.

Hoa Nghênh Xuân Các cử đội tham gia thi đấu thuyền rồng thì không có gì đáng ngạc nhiên, điều đáng ngạc nhiên chính là người tham gia thi đấu không phải đám tiểu nhị, đầu bếp mà là các cô nương!

Mà càng khiến người ta kinh ngạc hơn chính là toàn bộ các cô nương này đều sẽ do Liễu Như Xuân dẫn đầu!

Tin này vừa ra thì lập tức một truyền mười, mười truyền trăm, đoan ngọ còn chưa tới thì khách điếm, tửu lâu trong thành đã chật cứng người, có kẻ còn trực tiếp ngủ đêm ở hồ Kim Kê.

Đội thuyền toàn bộ đều là cô nương, mà Liễu Như Xuân lại tự mình ra trận, chỉ huy đua thuyền rồng?! Nếu không tận mắt chiêm ngưỡng chuyện này thì sao dám nói mình ở Giang Nam chứ?

Vốn dĩ việc đồi phong bại tục thế này trăm triệu không thể diễn ra, nhưng tin vịt nói vị hoa khôi này là người trong lòng của Trương Đồng Hiểu và Tri phủ đại nhân, người ta muốn chèo thuyền xem cảnh, hai vị kia đương nhiên sẽ đáp ứng. Hoa khôi muốn tới hỗ trợ phất cờ, cổ vũ, người nào không có mắt dám ngăn cản chứ?

Càng đừng nói đến mọi người đều thích màn "Hoa khôi thi đấu thuyền rồng" này, cho dù không thích xem náo nhiệt thì cũng muốn thừa dịp này buôn bán kiếm chút lời. Kết quả là cái gì mà đồi phong bại tục, cái gì mà nhân nghĩa đạo đức, cái gì mà Chu Tử Bách gia, toàn bộ đều bị ném qua một bên.

Sáng sớm mà bên hồ Kim Kê đã vô cùng náo nhiệt, bất kể già trẻ, nam nữ đều chen chúc đến đây, có người bán bánh bao sữa đậu nành, có bán xiêm y, con quay, đương nhiên xiếc, ảo thuật càng được hoang nghênh. Đủ loại hàng quán ăn uống, bán đồ được bày ra, dọc theo ven hồ, dài đến không có điểm cuối. Tiếng rao bán hàng vang lên không ngớt, so với cuộc đua thuyền năm vừa rồi thì còn náo nhiệt hơn vài phần.

Mà thời tiết cũng chiều lòng người.

Mưa rơi mấy ngày đã tạnh vào đêm qua, sáng sớm hôm nay trời trong nắng ấm, bầy trời không một gợn mây, người trong phạm vi mười dặm đều chạy tới chỗ này. Mọi người trong thành Tô Châu đều đổ ra đường, khiến đám người bán hàng rong và thương gia đều cười mừng rỡ.

Sau một vòng đấu loại buổi sáng, những thuyền rồng vượt qua vòng đó đều đã xuống nước, sau đó Tri phủ đại nhân đến, Trương Đồng Hiểu đại nhân cũng tới, đám quan gia đứng đầy trên chiếc bè gỗ trên sông.

Ôn Nhu thấy thế liền mỉm cười, dẫn đám thương gia đến vấn an, sau đó mọi người cùng dâng hương, tế thiên, rồi mới ngồi xuống.

Ngồi ở chủ vị đương nhiên là Tri phủ đại nhân đích, Ôn lão bản cùng Trương Đồng Hiểu ngồi hai bên, sau đó mới tới đám thương gia trong thành, bọn tiểu nhị thì đi lại thêm nước và điểm tâm.

Tri phủ đại nhân khoát tay để người ra ngoài, sau đó mở miệng hỏi Ôn lão bản ở một bên, "Sao còn chưa thấy thuyền của Hoa Nghênh Xuân Các thế?"

Ôn Nhu vừa nghe thì chưa mở miệng ngay, đúng lúc đó có người đốt pháo, còn có người tấu nhạc. Nàng mỉm cười, chỉ vào một ảnh tiếng nhạc kia nói, "Đến đây."

Bỗng dưng, mọi người trên bờ xôn xao hết cả lên, đám đông dẫm đạp nhau, quan binh rẽ đám người ra, để chừa lại một đường.

Một con thuyền hoa được mười mấy tên tráng hán nâng đến, đầu mũi thuyền khắc một con hồ ly mõm dài, mị mắt như tơ, đi theo thuyền là hơn mười vị cô nương mặc hắc y, đeo đai lưng hồng. Tuy một thân phục sức nhưng tay bọn họ không cầm mái chèo mà là nhạc khí. Bọn họ vừa tấu nhạc vừa rảnh rang vươn cánh tay trắng nõn ra mà vẫy đám đông, cả người cười đến run rẩy.

Người đi đầu không phải ai khác mà chính là hoa khôi Liễu Như Xuân.

Đám tráng hán đem thuyền nâng đến ven hồ, lúc này nàng kia mới duỗi tay, cờ màu hoa đào hồng nhạt vung lên, đám tráng hán liền đều nhịp mà hạ thuyền xuống nước.

Đám nương tử quân của Hoa Nghênh Xuân Các vừa xuất hiện thì đã khiến đám đông oanh. Mọi người đều thò cổ ra, người sau tiếp người trước mà chen, thậm chí có người vì thế mà bị rơi xuống nước.

Liễu Như Xuân không hổ là Liễu Như Xuân, vừa xuất hiện đã khiến toàn trường kinh diễm, lôi kéo sự chú ý của mọi người.

Các nương tử quân của Hoa Nghênh Xuân Các cầm lấy mái chèo, chậm rì rì mà chèo thuyền hoa đến bên bè gỗ, thuyền còn chưa ổn định thì Trương Đồng Hiểu đã đứng dậy tiến lên hỗ trợ Liễu Như Xuân đi lên.

"Cám ơn Đồng Hiểu đại nhân." Liễu Như Xuân cầm tay Trương Đồng Hiểu, trong xấu hổ mang theo cảm tạ đối với ông ta.

Trương Đồng Hiểu cười híp mắt, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, một đường đưa nàng tới trước mặt Tri phủ đại nhân.

"Liễu Như Xuân thỉnh an Tri phủ đại nhân."

Cô nương mềm mại như nước hơi quỳ gối hành lễ trước mặt Tri phủ đại nhân. Tri phủ đại nhân thấy thì lập tức hớn hở, nhưng sau đó ông ta vội đứng dậy tự tay đỡ nàng kia lên.

"Ai nha, Liễu cô nương, miễn lễ miễn lễ, mau mau đứng lên."

Liễu Như Xuân cảm tạ đại nhân, sau đó lại vô cùng khách khí mà cảm tạ các vị thương gia. Trong chớp mắt, mọi nam nhân ở trên bè đều bị sắc đẹp của nàng ta mê hoặc đến choáng váng, ngay cả Ôn Nhu là nữ nhân cũng bị mùi thơm trên người Liễu Như Xuân hấp dẫn. Đôi mắt nàng ta như ngôi sao, chứa đầy ẩn tình, lại mỉm cười hỏi han nàng khiến tim Ôn Nhu cũng nhịn không được nhảy lên.

"Cám ơn Ôn lão bản đã mời Hoa Nghênh Xuân Các dự thi."

"Liễu cô nương quá khách khí." Ôn Nhu khách khí mà mỉm cười đáp, "Hoa Nghênh Xuân Xác cũng là thương hộ, ngài có thể đến chính là vinh hạnh của chúng ta."

Liễu Như Xuân vừa nghe đến thế thì đã cười ngọt ngào nói, "Cũng là được Ôn lão bản để mắt."

Lúc này tiếng trống thùng thùng vang lên. Tim Ôn Nhu nhảy lên, nàng biết đây là thông báo cuộc thi sắp bắt đầu, lòng bàn tay nàng không khỏi rịn mồ hôi lạnh.

Nàng quay đầu nhìn về phía đoàn người tập trung chật ních bên bờ sông, biết nhờ phúc của Liễu Như Xuân mà nàng đã thành công tụ tập hết tất cả mọi người ở chỗ này.

Nàng vẫn không thấy Chu Báo xuất hiện nhưng nàng biết rõ, cho dù Chu Báo có ở đây thì cũng không thành vấn đề, trọng điểm là ở Bạch Lân.

Bọn họ không cần tìm hắn, chờ Chu Khánh phá phong ấn thạch, vô luận Chu Báo ở đâu thì Bạch Lân cũng sẽ ném ông ta đi, ly hồn chạy về phía bản thể của mình.

Nhìn thuyền hoa ngồi đầy các vị cô nương của Hoa Nghênh Xuân Các, Ôn Nhu rất muốn hỏi nữ nhân trước mặt là Thập Nương có ở trong đó không? Bên trong rốt cuộc có bao nhiêu yêu quái, bao nhiêu là người? Nhưng hôm nay cho dù biết được cũng không thay đổi được gì.

Thúy di dẫn Vân Hương đưa rượu nóng lên, nàng có thể thấy rượu này cũng được đưa cho tất cả thuyền viên trên các thuyền, ngay cả các cô nương trên thuyền hoa cũng được tặng mỗi người một chén.

Ôn Nhu thở sâu, nở một nụ cười, dẫn đầu nhận lấy chén rượu, quay lại kính Tri phủ đại nhân và Trương Đồng Hiểu: "Các vị đại nhân, trước khi bắt đầu thi đấu, chúng ta hãy lấy rượu này tế thiên, mong thủy thần phù hộ chúng ta sinh ý ngày càng thịnh vượng, tài nguyên dồi dào, Ôn Tử Ý xin kính trước."

Nàng nói xong liền giơ bát lên cao, sau đó uống một hơi cạn bát rượu.

Ôn Nhu mới buông bát, vẫn đang lo mọi người sẽ không uống rượu này nhưng Liễu Như Xuân ở một bên đã cầm lấy một bát khác, nói, "Ôn lão bản thực hào khí, Như Xuân ta ở chỗ này cũng mong ước các vị đại nhân năm nào cũng có hôm nay, tuổi nào cũng có sáng nay."

Nói xong, nàng cũng một ngụm uống hết bát rượu.

Thấy Liễu Như Xuân khen ngợi Ôn Tử ý, lại hào phóng uống hết bát rượu kia, mấy nam nhân ngồi ở đó không chần chừ mà đồng loạt nói lời chúc mừng, sau đó ngửa cổ uống hết bát rượu cầm trong tay.

Đám quan gia, thương gia trên đài cao đều hét lên thông khoái thì đám thuyền viên dưới thuyền đương nhiên cũng đều uống cạn rượu.

Ôn Nhu thấy thế thì liếc mắt với Liễu Như Xuân, nàng kia mỉm cười ngọt ngào với nàng sau đó mới đi xuống thuyền hoa của mình.

Tiếng trống lại vang lên, đám quan lại thương nhân đều ngồi xuống. Ôn Nhu cũng ngồi xuống, tay lại càng nhiều mồ hôi, tim cũng đập nhanh hơn.

Gần trưa rồi, trên bầu trời có từng đám mây trắng, mấy con thuyền rồng có cắm cờ màu đang bay múa. Nàng không tự chủ được mà nhìn về phía tây.

Chu Khánh đang đứng trên một con thuyền lá.

Phía trước mặt hồ là một mảnh yên tĩnh, vu nữ ngàn năm ở bên cạnh hắn cũng khá trấn định, trừ bỏ sắc mặt hơi tái nhợt thì người ta không phát hiện ra sợ hãi của nàng.

"Ngươi có nhớ rõ phải làm thế nào không?"

"Đánh vỡ phong ấn thạch, chờ Bạch Lân hồi hồn, thừa dịp hắn chưa kịp chuẩn bị liền lấy kiếm phượng hoàng cắm vào trung tâm trận pháp, xoay tròn tới quẻ cấn, mở ra sinh môn, lại chuyển tới quẻ khôn, mở cửa tử, như thế là có thể lập ra trận pháp." Theo pháp trận đồ kia thì sau đó trận đồ bát quái sẽ đồng thời xoay tròn mà hồi phục như cũ. Đến lúc đó chỉ cần Lục Nghĩa và Khâu thúc đúng lúc đem phượng hoàng thạch lấp lên thì có thể khởi động lại kết giới, phong ấn Bạch Lân lần nữa.

A Linh gật gật đầu, nói: "Bát quái trận ở bên dưới bản thể của Bạch Lân, phượng hoàng thạch vừa vỡ, hắn sẽ thoát ra ngay, đến lúc đó ngươi có thể thấy bát quái trận dưới đáy hồ, ngươi phải nhanh chóng nhân lúc hắn chưa kịp thoát khỏi phạm vi bát quái trận mà thiết lập trận pháp."

"Ta biết." Hắn cởϊ áσ và giày tất.

"Ngươi không thể để hắn rời khỏi Thái Hồ."

"Ta hiểu."

A Linh nghe vậy thì thở sây, lúc này mới xoay người, nhưng bỗng nhiên nàng dừng lại, quay đầu nhìn hắn nói.

"Bạch Lân có thể biến ảo thân hình, hơn nữa nguyên hình của hắn thô to, có chút lớn."

Hắn nhướng mày, "Có chút lớn ư?"

Nàng nhìn hắn, tay nhỏ bé run rẩy, nắm chặt thành quyền, đôi mắt cũng co lại, "Nếu ta là ngươi, phong ấn thạch phá rồi ta sẽ trốn ngay không để hắn thấy."

Chu Khánh còn muốn hỏi lại, nhưng nữ nhân này nói xong liền nhón chân phi lên như cánh chim, nhắm hướng đông mà đi, chỉ để lại mình hắn đứng ở bên hồ.

Trên đường hai người đến đây đã thấy Mặc Ly y theo kế hoạch mà sắp xếp mai phục. Mà vu nữ kia là phòng tuyến cuối cùng ngăn cản đám yêu quái đến đây.

Hắn nhanh chóng quay lại với việc của mình, nhìn mặt hồ, tay trái vung lên, nắm thanh kiếm màu đen kia trong tay.

Gió mát từ từ đến, hắn thở sâu, nhảy xuống từ con thuyền nhỏ, trong chốc lát đã biến mất vào trong hồ.

Nước rất trong, hắn có thể thấy ánh mặt trời xuyên qua mặt nước, thấy đồng cỏ, và dòng nước dưới đáy hồ di động.

Hắn bơi một đường, trong nháy mắt đã đi tới chỗ để phượng hoàng phong ấn thạch. Lần trước hắn đi thăm dò đã nắm được vị trí phượng hoàng thạch ở giữa đống cỏ. Nương ánh mặt trời xuyên qua hồ nước, hắn có thể nhìn rõ những tấm đá khắc phượng hoàng quay đầu kia.

Lúc này đã là giữa trưa, hắn đứng ở cạnh đống phượng hoàng thạch đó, khí tụ đan điền, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, dùng sức chém xuống.

Kiếm phá nước, hung hăng đánh trúng phiến đá khắc phượng hoàng kia khiến nó bị nứt thành hai nửa ——

Sấm sét chợt vang! Là sấm sét đánh giữa trời quang.

Một đạo sấm sét kia khiến đất bằng dậy sóng, khiến cho mọi người ở bên hồ Kim Kê lặng yên ngẩn người. Tất cả đều quay lại nhìn, sau đó đất ầm ầm rung rộng, động tĩnh lớn đến nỗi mặt hồ cũng nổi sóng, cho dù là người ở trên bờ hay người trên thuyền đều không thể trụ vững.

Mọi người bắt đầu kinh hoàng thét chói tai, tình hình vô cùng hỗn loạn, Ôn Nhu ở bên cạnh Tri phủ đại nhân cơ hồ lập tức xông ra ngoài, giống như mũi tên.

"Bạch Lân đại nhân! Bạch Lân đại nhân đã thoát!"

Thấy thế, không biết là ai trong đám người bắt đầu hò reo.

"Đại nhân vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ——"

Trên bè, trên thuyền rồng, thậm chí ở trên bờ, có người nhảy lên vui mừng, bọn chúng bay lên, lập tức che nửa bầu trời. Những kẻ không bay lên được thì đứng thẳng trên mặt đất, vừa kêu vừa thét thanh âm ăn mừng.

Nhưng một giây sau, một nửa đám người đang bay kia liền rơi vào trong nước, nhưng vẫn còn rất nhiều kẻ lao về phía tây.

Trương Đồng Hiểu thấy có người rơi xuống thì quá mức sợ hãi, ông ta rất nhanh đã phát hiện ra những kẻ rơi xuống nếu không phải người ngồi trên bè thì chính là thuyền viên trên thuyền, thậm chí có thuyền viên còn không thể đứng dậy, có kẻ còn ngã trên đất không ngừng run rẩy, trên tay vẫn cầm chén rượu kia.

Ông ta đột nhiên hiểu ra, lập tức quay đầu bắt lấy Ôn Nhu đang muốn chạy ra khỏi bè, túm lấy cái cổ mảnh khảnh của nàng, một tay mà lôi nàng về, đẩy ngã nàng trên đất rồi rít gào.

"Trong rượu có độc sao?! Ôn Tử Ý ngươi cũng quá to gan rồi ——"

Ôn Nhu ngã mạnh trên đất, cổ đau đến nói không nên lời. Gã đàn ông tà ác kia tức giận đến hai mắt đỏ đậm, ông ta rút trường kiếm ra vung lên trước mặt nàng.

Trường kiếm vừa mới nâng lên thì nàng đã nghĩ đến việc xoay người trốn vào trong nước, nhưng đúng lúc này có một cái mái chèo không biết từ đâu bay đến, phịch một tiếng, hung hăng đánh vào trên đầu Trương Đồng Hiểu.

Cú đập kia vô cùng mạnh, đánh đến mắt Trương Đồng Hiểu lồi ra, cả người ngã ầm xuống đất.

Một nữ nhân vô cùng mềm mại đi ra từ phía sau ông ta, mắt lé nhìn cái tên ngu ngốc đang ngã trên đất, ngọt ngào cười nói, "Không phải độc, là yên giấc tán."

Ôn Nhu kinh hồn chưa định mà ngước mắt, lúc này mới nhìn rõ mặt cô nương kia, mà người kia đang vươn tay với nàng.

"Ôn lão bản có sao không?"

Nàng cầm tay Liễu Như Xuân, mà nữ nhân kia cũng kéo nàng lên.

"Còn...... tốt, ta tưởng ông ta cũng uống rượu có pha yên giấc tán cơ mà." Ôn Nhu nhìn Trương Đồng Hiểu đang ngã trên đất, hỏi: "Sao lại không có hiệu quả chứ?"

"À, có thể là vì ta thường cho hắn uống nên Trương đại nhân nhờn thuốc." Liễu Như Xuân xem thường cười một cái, nụ cười vô cùng ngọt ngào nhưng đôi mắt không chớp nói: "Đại nhân có khi thực đáng ghét."

Ôn Nhu nhìn nàng, có chút há hốc mồm.

"Vậy Tri phủ đại nhân cùng những kẻ khác thì sao ——"

"Yên giấc tán này chỉ thể đối phó với tiểu yêu thôi, những kẻ công lực cao chút sẽ không chịu ảnh hưởng." Liễu Như Xuân nhún vai, nhìn một đám người và yêu ngã trên bè, xác định không kẻ nào có thể gây phiền hòa rồi mới nói, "Ôn lão bản, còn lại ngươi xử lý được không?"

"Có thể." Đã nhiều ngày nay nàng và Lục Nghĩa tìm chút thời gian tìm một đám người không phải yêu quái đến, dẫn theo bọn họ làm việc.

Đúng lúc này, một tiếng nổ khác vang lên ở phía xa khiến hai người đều đồng thời quay đầu. Cùng lúc đó, mọi người liền thấy ở chân trời phía tây có khói đen cùng lửa cháy bốc lên.

"Vậy ta xin cáo lui trước." Liễu Như Xuân nói xong thì cười duyên một tiếng, chân trần nhún một cái, giống như tiên tử mà phóng lên trời xanh.

Lúc này Thúy di đã xông lên chiếc bè, thấy Liễu Như Xuân đột nhiên bay lên thì bị dọa đến nhảy dựng, "Ôn Nhu, ngươi có khỏe không? Liễu Như Xuân là yêu quái sao?"

"Ta không sao, nàng là người phe ta." Nàng cười với Thúy di, sau đó hỏi: "Vân Hương đâu?"

"Nàng ở chỗ ta." Câu này không phải Thúy di nói mà là một người khác nói.

Ôn Nhu và Thúy di đều giật mình, quay đầu lại chỗ kia lại thấy một nữ nhân mặc áo đen đai lưng hồng, tay cầm chủy thủ uy hϊếp Vân Hương.

Nữ nhân kia có bộ dạng tú lệ, là thuyền viên của Hoa Nghênh Xuân Các. Ôn Nhu biết vừa rồi nàng ta đã hôn mê ngã xuống nhưng hiện giờ xem ra nàng ta chỉ giả vờ, hẳn là chờ Liễu Như Xuân vừa chạy đi là nàng ta đã tới kiềm chế Vân Hương.

"Ôn lão bản." Nữ nhân kia uy hϊếp Vân Hương, cười với nàng, "Nếu không muốn tiểu cô nương này tuổi còn nhỏ đã hương tiêu ngọc vẫn thì tốt nhất là ngươi hãy đến thay nàng đi."

Vân Hương vốn đang im lặng nghe thấy thì đột nhiên nâng tay túm lấy tay nàng kia mà há mồm cắn. Nữ nhân kia bị hoảng sợ liền buông lỏng chủy thủ, Thúy di lập tức lao lên, ôm lấy Vân Hương. Nữ nhân kia vung tay muốn đâm Thúy di, Ôn Nhu lập tức vung mái chèo về phía nàng ta nhưng nữ nhân kia đã nhanh chóng kề chủy thủ lên cổ nàng, khiến nàng không thể không dừng lại.

"Muốn chết hả?" nữ nhân kia lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo, lập tức nói: "Ngươi thử động đậy xem."

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng này rất quen, nàng đột nhiên đoán được nàng ta là ai, "Ngươi là.... . Thập Nương?"

Mắt nữ nhân kia co lại, nở nụ cười, "Ôn lão bản không hổ là Ôn lão bản."

Nói xong, nàng ta nâng tay xé tấm da mặt, để lộ bộ dáng vốn có.

"Chu Khánh nói ngươi cũng từng là người." Ôn Nhu nghiêm mặt nhìn nàng ta hỏi: "Vì sao ngươi phải làm thế?"

Thập Nương cười lạnh: "Làm người có cái gì tốt? Lòng người hiểm ác, tâm ngoan tàn nhẫn, đôi khi so với yêu ma còn ác hơn ——"

Nói đến đây mắt nàng ta lại co lại, giống như nhớ tới ai đó, khiến nàng ta cắn răng, oán hận nói, "Nếu để ta chọn thì ta thà làm yêu chứ không muốn làm người!"

Trong lòng Ôn Nhu trầm xuống, nhớ tới lời Chu Khánh nói về Thập Nương, nữ nhân này sớm đã thành yêu, không còn là người nữa.

Nàng há mồm muốn nói tiếp: "Mặc Ly từng nói nếu không có Chu Khánh bảo hộ thì yêu quái trong Hoa Nghênh Xuân Các sớm đã bị Bạch Lân gϊếŧ hết ——"

"Mặc Ly muốn làm người thì đó là việc của hắn." Thập Nương lạnh lùng nhìn nàng nói: "Hắn nghĩ rằng làm người tốt hơn làm yêu, nhưng điều đó thật ngu ngốc. Nói cho ngươi biết, chỉ có Bạch Lân đại nhân mới có thể khiến ta được như nguyện."

"Ý nguyện gì? Bạch Lân có thể cho ngươi cái gì?"

"Hắn có thể cho ta sức mạnh! Có thể biến ta thành đại yêu!" Thập Nương nhanh chóng siết chặt nàng, hai mắt hừng hực lửa nóng, cuồng nhiệt nói: "Đến lúc đó, ta có thể gϊếŧ hết những kẻ phụ lòng trong thiên hạ!"

Ôn Nhu ngẩn ra, nàng vốn cho rằng có thể nói lý với nữ nhân này nhưng nhìn thấy bộ dáng điên cuồng này của nàng ta thì căn bản không thể nói thông được.

"Ta chỉ là người thường, ngươi uy hϊếp ta thì có thể thế nào ——"

Ôn Nhu còn chưa nói xong thì nữ nhân kia đã cười lạnh.

"Úc, Ôn lão bản, ngươi quá coi thường bản thân mình, ta bắt ngươi, đương nhiên vì ngươi là nữ nhân của Chu Khánh."

Nói xong nàng ta túm lấy tay nàng, trong lòng Ôn Nhu giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì nữ nhân kia đã mang theo nàng bay lên trời.

Dưới đáy Thái Hồ.

Trong nháy mắt phiến đá kia bị phá hủy, một cỗ lực đạo lớn đột nhiên vọt lên từ dưới chân, Chu Khánh lập tức bị hất văng ra. Nhớ tới lời cảnh cáo của A Linh, hắn nhanh chóng bơi ra trước. Nhưng đồng thời lúc đó đất đai rung chuyển, mặc dù hắn ở trong nước nhưng vẫn cảm nhận được sức mạnh lớn lao kia. Cả người hắn bị thủy triều vọt đến đánh ra xa hơn, mà dòng nước kia chảy siết, cố tình kéo hắn vào trong. Lúc hắn sắp bị sóng đánh đập vào vách đá thì may mắn có thể cắm thanh kiếm vào đáy nước, sau đó trượt đi một đoạn mới có thể dừng lại.

Đáy hồ vẫn đang chấn động, vách đá phía trước thậm chí bắt đầu hở ra, hắn biết mình không thể ở trong nước nữa, vì thế hắn đạp chân xuống đáy nước, nhanh chóng trồi lên.

Rõ ràng là ngàn dặm không mây nhưng giờ phút này mặt hồ lại dậy cơn sóng lớn. Hắn thử vài lần mới lên được bờ, chứ không bị sóng lớn cuốn vào trong hồ.

Nhưng sóng trên hồ dâng lên rất cao, đập lên bờ điên cuồng không ngừng nghỉ. Mặt hồ vẫn sôi trào như cũ, giữa hồ thậm chí ùng ục khiến sóng nước gào thét.

Hắn nhanh chóng chạy về phía sau, đến tận chân một ngụn núi nhưng cơn sóng vẫn đuổi theo phía sau. Hắn đè khí nhảy lêи đỉиɦ một gốc cây đại thụ, liếc mắt một cái liền thấy được bầy yêu ma đông không đếm xuể đang từ phía đông bay đến. Mà sóng nước vẫn đánh lên không ngừng, hắn không còn chỗ để lui nữa, đành đề khí bay lên, ý đồ hạ xuống khi nước rút.

Ngay khi hắn hết khí, bắt đầu hạ xuống thì hắn mới thấy một con quái vật từ đáy hồ nước nổi lên. Đó là một con quái vật bốn chân, cả người nó lóe bạch lân, trên đầu là một cái sừng, và nó lớn vô cùng, thậm chí còn lớn hơn một ngọn núi nhỏ.

Chu khánh không thể tin được mà trừng mắt nhìn con quái thú khủng bố kia đang ngửa đầu gào thét, khiến một cơn sóng kinh thiên động địa khác bị nhấc lên. Hắn có thể thấy đáy hồ quanh năm bị nước bao phủ lúc này cũng lộ ra.

Thân thể thô to hả? Có chút lớn hả?

Cái này mà gọi là thô to và có chút lớn hả?

Chu Khánh trầm mặt, giờ khắc này hắn nghi ngờ ánh mắt của vu nữ kia và của kẻ viết nên trận đồ này đều có vấn đề.

Hắn hạ xuống đỉnh một cây đại thụ khác, mà con quái thú kia đang ở trong hồ làm loạn, đông đập, tây phá, khiến cho biển nước ngập trời, mỗi lần nó vung đuôi, dậm chân thì đều cuốn lên sóng nước mãnh liệt. Hắn trốn không kịp đám sóng nước không ngừng này, càng đừng nói đến chui xuống dưới chân quái thú kia mà tìm bát quái trận.

Chu Khánh dừng trên cành lá, nhìn quanh bốn phía, bỗng dưng hắn chú ý đến con quái vật kia không nhận được phương hướng, nó cứ không ngừng đảo quanh hồ, nửa khắc trôi qua vẫn không bước lên bờ.

Hắn ngẩn ra, đột nhiên hiểu được hồn phách của con quái thú này còn chưa về vị trí cũ, thế nên nó chỉ biết quay vòng quanh mà không biết phải công kích hắn.

Đúng lúc này hắn liếc mắt thấy bát quái trận kia, ở ngay bên dưới bốn vó của con quái vật. Bât quái trận rất lớn, so với những bát quái trận hắn đã thấy thì lớn hơn nhiều, mà so với con quái vật kia thì cũng lớn hơn vài phần. Bởi thế nên chỉ cần hắn liếc mắt là có thể nhìn thấy toàn bộ.

Nếu không phải hắn bay thật cao thì sợ là sẽ không nhận ra nó. Nhưng giờ này đứng ở chỗ cao hắn có thể thấy bát quái trận kia dùng cự thạch cao hơn người để xây nên, mà ở giữa Thái Cực đồ quả thật có một lỗ kiếm.

Nước trong hồ rất nhanh đã chảy về, nhưng bát quái trận vẫn hoàn hảo tại chỗ.

Chu Khánh còn chưa kịp nhìn nhiều thì đã thấy từ phía đông vang lên một tiếng vang cực lớn. Hắn nghe tiếng thì quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa có khói đen và lửa hừng hực bốc lên.

Không có thời gian.

Hắn biết đó là phòng tuyến Mặc Ly dựng lên, hắn có thể nghe thấy tiếng chém gϊếŧ đánh nhau ở nơi đó truyền tới.

Chu Khánh cắn răng, cầm lấy trường kiếm, từ cây đại thụ bay đến phía trận đồ bát quái, mà đúng lúc này một bóng đen cũng bay đến.

Chu Khánh trốn trong cành lá, liếc mắt một cái đã thấy mặt người nọ, cả người hắn chấn động.

Người nọ không phải ai khác mà chính là Chu Báo đã lâu không thấy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-36)